Hàn Vận kiên trì nên Hiên Viên Hủ chỉ có thể thỏa hiệp. Dù Tà Thiên Viêm chịu hợp tác, nhưng cũng không phải là người của mình, nên đêm trước khi lên đường Hiên Viên Hủ cứ dặn dò đi dặn dò lại Hàn Vận phải cẩn thận.
Hàn Vận ngáp một cái, nghe Hiên Viên Hủ ở bên gối nói lải nhải rốt cục không thể nhịn được nữa liền bùng nổ.
“Ta nói này Hiên Viên Hủ, ngài có phải là nam nhân không? Ta cũng không phải bị đem đi bán, lo lắng cái gì, nói liên miên cằn nhằn không khác mấy cô mấy thím!”
Đang lo lắng dặn dò, Hiên Viên Hủ đột nhiên bị Hàn Vận hét lên làm giật mình, lập tức ôm đối phương, cười tà ác.
“Ta có phải nam nhân không Vận Nhi chẳng lẽ không biết sao? nếu ngày mai phải đi, như vậy đêm nay liền......”
Nói xong liền đè đại thúc ra tấn công. Mình quan tâm nhưng lại bị người ta ghét bỏ, còn bị nói giống nữ nhân. Nghĩ ta không có nổi giận là sai lầm rồi. Trừng phạt không được, mắng không thể, vậy hành động đi.
Hàn Vận không có chống cự. Nếu đôi bên đều hưởng thụ vậy vì cái gì phải cự tuyệt. Tuy rằng bị đặt ở dưới có chút mất mặt, nhưng người này cũng không thể nằm dưới. Dù sao không có ai thích đè một con cá sắp chết. À mà Hiên Viên Hủ nằm ở dưới còn tệ hơn con cá sắp chết, vì dù sao con cá còn biết đập đuôi phịch phịch.
Thả lỏng thân thể, Hàn Vận giao mình cho Hiên Viên Hủ. Quần áo bị lột sạch, làn da trắng chuyển sang màu hồng phấn, hai tròng mắt tràn đầy sắc dục dụ người.
Hiên Viên Hủ ở trên ngực của Hàn Vận phát động tiến công, đầu lưỡi liếm hút đánh vòng tròn ở trên hai chỗ nổi lên trên ngực, có đôi khi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc, tạo ra cảm giác có chút huyền diệu, Hàn Vận không thể ngăn cản chính mình thở dốc. Hiên Viên Hủ lại xoa nắn tiểu Vận Vận cho đến khi ngẩng đầu lên, tiết ra chất lỏng màu trắng. Đầu đầy mồ hôi chứng minh hắn đã bỏ ra bao nhiêu sức, và nhẫn nhịn biết bao nhiêu.
Hai chân bị tách ra phơi bày chỗ tư mật, dù rất muốn đi vào nhưng Hiên Viên Hủ vẫn lo lắng cho đại thúc, công tác chuẩn bị không thể bỏ qua.
Khi tiểu Hủ sắp nổ tung tiến vào, cổ họng Hiên Viên Hủ phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú.
“A!”
Hàn Vận mở to miệng thở hổn hển.
Hiên Viên Hủ chuyển động phần eo nhanh dần, cho đến khi đem tinh hoa của mình tiết ra sâu bên trong Hàn Vận. Hắn như dã thú muốn dùng mùi của mình đánh dấu trên thân thể đối phương.
Nệm giường đã thành một đống hỗn độn, chứng minh cuộc chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt.
Sau khi kết thúc, Hiên Viên Hủ dùng chăn quấn quanh thân thể Hàn Vận ôm vào phòng tắm. Hàn Vận mỏi mệt nhắm mắt lại, tùy ý đối phương tẩy rửa giúp mình.
Thấy đối phương đã ngủ, động tác Hiên Viên Hủ thật cẩn thận. Sau khi cả hai đều sạch sẽ, Hiên Viên Hủ ôm người ra khỏi phòng tắm. Mặc thêm áo quần cho Vận Nhi, hắn ôm người vào lòng, đắp chăn rồi cùng nhau ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Đồ Thiên xuất hiện còn dẫn theo Đằng Tường. Sau khi nghe Tư Đồ Thiên nói về kế hoạch ám sát, Đằng Tường đã đồng ý.
Vì không muốn chậm trễ thời gian, Tà Thiên Viêm, Hàn Vận, Đằng Tường quyết định buổi chiều liền xuất phát rời khỏi Võ Lâm Minh.
Khi rời đi, Hiên Viên Hủ tránh không được lại một lần nữa dặn dò, Hàn Vận lần này cũng không có nói cái gì, chỉ mỉm cười tiếp nhận.
Nhìn ba người đi xa, Hiên Viên Hủ thở dài ra tiếng, cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như mất đi cái gì đó quan trọng.
“Chủ tử yên tâm đi, Hàn công tử sẽ bình an trở về.”
Tư Không Hàn an ủi. Mặc dù trước khi đi Hàn Vận nhìn hắn, ánh mắt kia làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Hiên Viên Hủ lúc ấy toàn bộ tâm trí đang bị lo lắng lấn chiếm, không có phát hiện dị thường của Hàn Vận. Nếu biết sẽ chẳng làm như vậy.
Ba người cưỡi ngựa chạy tới Thần Quốc, so với lúc trước đầy sức sống, lúc này Hàn Vận im lặng lạ thường.
Tà Thiên Viêm tuy rằng nhìn ra cái gì đó, nhưng vẫn chưa lên tiếng. Đằng Tường cũng không biết Hàn Vận, lại là lần đầu tiên đi cùng hai người này, nên cũng không nói gì.
Cứ như vậy ba ngày sau, ba người tới Tùng Giang.
“Ta đi thuê thuyền, các ngươi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút đi.”
Tà Thiên Viêm nói với hai người còn lại.
Liên tục chạy ba ngày, Hàn Vận quả thật mệt nhọc. Tuy Đằng Tường so với Hàn Vận khá hơn một ít, nhưng nội lực không cao cường như Tà Thiên Viêm nên cũng có chút mệt mỏi.
Hai người cũng không khách khí, tìm một khách điếm coi như sạch sẽ thuê phòng.
Vì không muốn lãng phí tiền, Hàn Vận chỉ thuê một phòng, dù sao cũng chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát. Hiện ra nguyên hình tính tình vắt chày ra nước vốn có trước đây.
Cũng may là phòng hai giường có bình phong ngăn cách, nên mỗi người thoải mái nằm trên một giường.
Qua hai canh giờ, Tà Thiên Viêm đến gõ cửa phòng, cũng không đợi người bên trong trả lời, trực tiếp tiến vào.
“Đứng lên, thu dọn một chút chuẩn bị qua sông.”
Ba người sau khi đơn giản xử lý một chút liền rời đi.
Trong ba người chỉ có Hàn Vận kinh nghiệm không đủ, nên mọi việc đều do Tà Thiên Viêm cùng Đằng Tường sắp xếp.
Tà Thiên Viêm thuê một con thuyền chở khách, trên thuyền cũng không phải chỉ có ba người bọn họ. Trừ nhóm người lái thuyền còn có một nhóm người khác, xem ra là thương nhân Thần Quốc.
Hàn Vận khoanh chân ngồi nhìn phong cảnh Tùng Giang. Đây là lần thứ hai Hàn Vận đi thuyền trong thế giới này.
“Ăn chút gì đi.”
Đằng Tường đem lương khô đã chuẩn bị ra đưa cho Hàn Vận.
“Cám ơn.”
Hàn Vận tiếp nhận nói lời cảm tạ. Tuy rằng trong ba ngày qua, hai người chưa nói với nhau mấy câu nhưng cũng đã dần thân thiết.
Hàn Vận uống xong một ngụm nước, lập tức ngẩn người.
“Trong nước có vị thuốc sao?”
Đằng Tường gật đầu, tươi cười.
"Là thần dược bổ dưỡng, có thể giảm bớt mệt nhọc."
Hàn Vận cũng biết chút ít thảo dược, nếu không đã không dám uống vào miệng. Nhưng không nghĩ tới Đằng Tường cẩn thận như thế.
“Thật chu đáo.”
Hàn Vận mỉm cười, đem lương khô bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt.
Thuyền đi hai ngày rốt cục cũng tới bến tàu biên giới Thần Quốc, mọi người đều lên bờ.
Tuy rằng hai nhóm khách trên thuyền không quen biết lẫn nhau, nhưng đi cùng thuyền hai ngày cũng phải có tiếp xúc. Bảy người cũng sẽ ngẫu nhiên tán gẫu vài câu.
“Dừng lại.”
Tà Thiên Viêm đột nhiên lên tiếng.
Có lẽ do Tà Thiên Viêm quá khí thế, nên không chỉ Hàn Vận và Đằng Tường dừng bước, ngay cả bốn người Thần Quốc đi ở cách đó không xa cũng ngừng lại.
“Phía trước có mùi máu.”
Tà Thiên Viêm khẽ nhíu mày, mùi máu rất đậm, chắc chắn có chuyện phát sinh.
“Phía trước là Liễu Hạng thôn, trong thôn là dân bần cùng, hơn nữa cũng không lớn, người trong thôn cũng rất ít cùng người ngoài lui tới.”
Một người thương nhân Thần Quốc đột nhiên mở miệng nói.
Tà Thiên Viêm gật đầu, thôn này hắn cũng biết, nếu không vì tránh sự chú ý, hắn cũng sẽ không lựa chọn con đường hẻo lánh này. Mà bốn người thương gia Thần Quốc chọn đường này là vì muốn trốn thuế.
“Mọi người cẩn thận một chút, phía trước có gì đó không bình thường.”
Có nhiều năm kinh nghiệm ở chiến trường, Tà Thiên Viêm đối với mùi máu rất mẫn cảm, nhất là những chỗ nguy hiểm.
Trực giác cũng nói với Hàn Vận phía trước không ổn, cảm giác rất đáng sợ.
Dựa theo bố trí của Tà Thiên Viêm, bốn người Thần Quốc đi ở phía sau bọn họ. Dù sao bốn người này không có võ công, lại là bạn đồng hành ăn ý, lại là người Thần Quốc cho nên chiếu cố một chút cũng không có gì sai.
Càng đi về phía trước mùi quỷ dị càng dày đặc, ngay cả Đằng Tường cũng phát hiện không đúng. Mặc kệ thôn bần cùng hay không cũng không thể yên tĩnh như thế.
“Có người đến.”
Lời Tà Thiên Viêm vừa nói ra, đã thấy cây roi màu đỏ cầm trong tay.
Đằng Tường đi ở bên cạnh Tà Thiên Viêm cũng xuất ra ám khí tùy thân.
“Cứu mạng!”
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, làm mấy người Thần Quốc đi ở phía sau sợ tới mức mặt trắng bệch.
Một người phụ nữ quần áo lam lũ từ trong thôn chạy thẳng đến chỗ bảy người họ.
“Cẩn thận!”
Tà Thiên Viêm đánh ra một roi làm người phụ nữ bay lên giữa không trung, sau đó rơi mạnh xuống.
Mọi người càng sợ hãi hơn khi người phụ nữ giống như không hề bị thương, mà rất nhanh đã bò dậy, lại hướng bảy người đánh tới.
Một cây chủy thủ bay ra, đâm thẳng vào đầu người phụ nữ.
Người phụ nữ lập tức đứng lại, vết thương trên trán tràn ra chất lỏng màu xanh thẫm, trong cổ họng phát ra thanh âm kỳ lạ.
Bảy người bây giờ mới thấy rõ bộ dạng người phụ nữ, gương mặt hư thối thấy cả xương, trên quần áo rách nát nhuộm màu đỏ sậm, xem ra là máu đã khô từ lâu. Hơn nữa những vết thương đều là trí mạng, có thể chứng minh người này chết từ lâu.
“Nơi này sao có người độc dược!”
Đằng Tường kinh hô.
Chủy thủ là do Hàn Vận phóng ra. Do sớm phát hiện người phụ nữ này không đúng, cho nên Hàn Vận mới tung ra chiêu tấn công này.
“Chặt bỏ đầu của nàng ta.”
Những lời này là Tà Thiên Viêm nói với mấy người Thần Quốc, bởi vì ba người bọn họ không có mang theo binh khí dài.
Bốn người tuy rằng đều có vũ khí phòng thân có đao có thương, nhưng vũ khí đều dùng để trang trí dọa người. Bọn họ chưa từng giết người, thậm chí gà cũng chưa có giết qua.
“Chúng ta.... chúng ta.... không dám.”
Bốn người đều run rẩy, một người còn ngồi xổm xuống không ngừng nôn mửa.
“Đưa đao cho ta.”
Tà Thiên Viêm nói.
Có một người coi như bình tĩnh đem đại đao tùy thân đưa cho Tà Thiên Viêm.
Tà Thiên Viêm tiếp nhận đao từ trong cánh tay đang run rẩy, tiến lên vài bước, một đao chém đứt đầu người phụ nữ. Khi thân và đầu rời nhau người phụ nữ mới dừng hẳn động tác.