Hôm nay là thứ bảy, cũng là buổi lễ tốt nghiệp của đại học T.
Buổi lễ diễn ra xong lúc một giờ trước, màu xanh biếc của cây cỏ dạt dào trong sân trường, chung quanh có thể thấy được mọi người trên đầu đội mũ, mặc lễ phục tốt nghiệp, trong tay cầm camera hoặc máy chụp hình để lưu lại những khoảnh khắc kỷ niệm này.
Kiều Vũ Tâm ôm một đoá hoa hồng trong tay, được bạn học kéo đi chụp ảnh, cô có bộ dạng ngọt ngào thanh tú, cá tính lại rất ôn hoà nên trong bốn năm đại học hay trong chính lớp học của mình, cô luôn là người có mối nhân duyên tốt nhất trong nhóm nữ sinh.
Đương nhiên hôm nay cô nhận được không chỉ một bó hoa mà là nhiều đến nỗi tay ôm không xuể, nhưng lúc này cô chỉ ôm trong tay một bó hoa hồng, mà người tặng hoa cũng là người mà cô coi trọng nhất nên như thế nào cô cũng luyến tiếc đặt xuống.
"Vũ Tâm, chúng ta cũng đến chụp ảnh chung nào." Lạc Nhã Quân đầu tóc ngắn gọn gàng, là người bạn tốt nhất của Kiều Vũ Tâm, tình cảm của hai người còn thân hơn cả chị em.
"Được." Kiều Vũ Tâm ôn hoà gật đầu, mái tóc thẳng dài lại đen nhánh, mềm mại làm khuôn mặt cô càng thêm xinh đẹp nổi bật.
Cô kê khuôn mặt nhỏ nhắn gần sát bạn tốt, Lạc Quân Nhã kéo tay cô giơ máy ảnh chụp được hai bóng người xinh đẹp, sau khi chụp xong , tấm ảnh, Quân Nhã cười meo meo nói "Hắc hắc hắc, nếu tớ đăng hình chụp của cậu lên trang web của tớ, nhất định sẽ được nhiều người like lắm đây."
Kiều Vũ Tâm vừa cười vừa tức giận liếc Quân Nhã nói "Cậu sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?"
Lạc Quân Nhã hào phóng gật đầu nói "Đúng vậy, làm như thế, nếu người bạn trai thần bí của cậu biết thì anh ta mới có thể càng hiểu được cậu, càng quý trọng cậu, hiểu được có bao nhiêu ruồi bọ thèm nhỏ dãi cậu, hận không thể đem cậu ăn sống nuốt tươi."
"Cậu đừng nói bậy, anh ấy... Anh ấy công việc bề bộn, mình không cần anh ấy phải bận tâm lo lắng chuyện của mình nữa."
Lạc Quân Nhã trợn to mắt, thở dài---
“Này này, cậu thôi nói giúp anh ta đi, cậu cũng đừng có việc gì cũng đều suy nghĩ cho anh ta có được hay không vậy? Có lúc tớ thật hoài nghi anh ta có để cậu trong lòng hay không nữa? Cậu đơn thuần như thế, ngoan hiền như một con cừu nhỏ, bị anh ta ăn gắt gao, mọi việc đều nhân nhượng cho anh ta, cậu như vậy sẽ làm hư anh ta đấy.”
Kiều Vũ Tâm vội vàng lắc đầu, mái tóc đen nhánh tựa như cũng hoảng loạn theo tâm trạng của cô.
"Anh ấy đối với mình tốt lắm, thật sự... anh ấy có tặng hoa cho mình nha!" Giống muốn chứng minh cái gì, cô đem hoa hồng trong lòng đưa ra.
“Tơd xin cậu đó, có một đống người ai cũng tặng hoa cho cậu mà, anh ta căn bản không có bao nhiêu thành ý, nếu anh ta có thành ý thì nên tự mình tham gia lễ tốt nghiệp của cậu, đặt chuyện của cậu đặt ở vị trí quan trọng nhất, nâng niu cậu trong lòng bàn tay, cậu xứng đáng để người ta đối đãi tốt.
Kiều Vũ Tâm ôn nhu cười cười. "Tớ không thấy ủy khuất đâu, trước mắt như vậy cũng rất tốt mà."
Nghe vậy, Lạc Nhã Quân nhịn không được trợn trắng mắt.
Trong bốn năm này, cô đã gặp qua người đàn ông kia vài lần, anh ta cho cô một cảm giác vừa thâm trầm không gì sánh được lại vừa thần bí rất khó tiếp cận... Cô không hiểu lúc trước Vũ Tâm tại sao lại bị anh theo đuổi, người đàn ông kia căn bản là khối băng, chỉ cần một ánh mắt liền đông lạnh khiến người phát run, aiz... Ngẫm lại, thật sự là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, thật đáng tiếc a!
Lúc này, di động trong túi Kiều Vũ Tâm vang lên, cô vội vã nghe điện thoại, cười nhẹ đáp vài tiếng.
“Vâng, buổi lễ đã xong, em và Nhã Quân đang ở chung, chúng em đang chụp ảnh… Sao! Anh đã đến rồi!? Hiện tại anh đang ở cổng trường..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt sáng bừng lên vui vet, hai gò má đỏ ửng, trông thạt xinh đẹp."Anh đợi chút, em lập tức ra ngoài đây!"
Cúp máy, cô giương mắt nhìn vẻ mặt hiểu rõ lại không quá thích của Lạc Nhã Quân, áy náy nói: "Nhã Quân, tớ phải đi rồi, anh ấy đặc biệt tới đón tớ... Vậy, chúng ta sẽ tìm thời gian đi uống trà, nói chuyện phiếm sau nhé, có được không?"
"Có thể không được sao? Dù sao có người yêu liền không cần bạn bè, đồ 'có nhân tính'! Đi đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt tớ."
"Sao cậu lại nói như vậy? Tớ, tớ mới không có..." Kiều Vũ Tâm đỏ mặt phản bác.
"Không có mới là lạ." Nhìn vẻ mặt bạn tốt quẫn bách, Lạc Nhã Quân nhịn không được bật cười "Được rồi, được rồi, nhanh cởi lễ phục và mũ ra đi, đợi lát nữa tớ giúp cậu trả lại, cậu nhanh đi gặp người trong lòng đi!"
Kiều Vũ Tâm cũng tươi cười nói. "Nhã quân, biết ngay là cậu luôn tốt với tớ."
Cởi lễ phục và mũ ra, cô mặc một thân âu phục màu phấn lam, có vẻ tươi mát mê người.
"Vậy tớ đi trước, bye-bye." Kiều Vũ Tâm vẫy vẫy tay, vội vàng chạy về hướng cổng trường.
Vừa bước ra cổng trường, cô liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao bọc thép màu xám tro đã chờ sẵn ở đó, rất nhiều người đi qua đều nhịn không được đều đưa mắt ngắm nhìn.
Kiều Vũ Tâm hít một hơi thật sâu đang muốn tới gần, bên trái đột nhiên xuất hiện một bóng đen cản cô lại.
"Học tỷ, chúc mừng chị tốt nghiệp, hoa này em tặng chị."
"A?!" Kiều Vũ Tâm nghĩ nghĩ, mới sực nhớ ra cậu thiếu niên này là đàn em hiện đang học năm ba của cô.
"Học tỷ, em lần đầu tiên tặng hoa cho phụ nữ, chị nếu không nhận, em sẽ rất xấu hổ."
Nghe vậy, Kiều Vũ Tâm liền mỉm cười, chân thành gật gật đầu, vươn tay nhận lấy bó hoa đối phương tặng."Cám ơn em."
"Đừng, đừng, đừng khách sáo..." Cậu thiếu niên đỏ mặt, gãi đầu, lắp bắp nói: "Học tỷ, em muốn nói... Nếu chị có rảnh, em, em muốn mời chị..."
"Cô ấy không rảnh." Bỗng nhiên một giọng nam lãnh khốc chen vào, cường hãn trả lời thay Kiều Vũ Tâm.
Kiều Vũ Tâm xoay mình kinh ngạc, cô còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, thân người mảnh khảnh đã bị nhấc bổng lên, người đàn ông kia không nói một lời đã ôm cô đi về phía chiếc xe thể thao.
Ngay sau đó, cô liền bị nhét vào ghế lái phụ, người đàn ông mặt trầm xuống giúp cô thắt dây an toàn.
Xảy ra chuyện gì?! Tầm mắt của cô yên lặng đuổi theo anh, mãi đến lúc anh ngồi vào chỗ tay lái, đạp chân ga, xe lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy như bay ra ngoài, cô mới thoáng phục hồi tinh thần lại.
"Duẫn Thần..." Cô nhẹ giọng gọi “Anh làm sao vậy?”
Nghiêm Duẫn Thần mím môi không trả lời, mười ngón tay siết chặt tay lái, hai mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm phía trước, giống như giờ này khắc này không còn có việc gì khác quan trọng hơn so với chuyên tâm lái xe.
"Tại sao anh lại tức giận? Xảy ra chuyện gì?" Kiều Vũ Tâm lại hỏi.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, phát hiện trong mắt cô đã lộ ra hơi nước, khiếp sợ, giống như một chú thỏ nhỏ vừa đáng thương, vừa vô tội.
Bất đắc dĩ người đàn ông này thật sự cố chấp, anh vẫn thối mặt không nói một câu, xe không ngừng chạy nhanh, vội vã, hoàn toàn không để ý tới Kiều Vũ Tâm ngồi bên cạnh anh.
Bên trong xe rơi vào khoảng lặng trầm mặc.
Loại không khí giày vò này giằng co gần nửa giờ, chiếc xe thể thao chạy vào một khu dân cư cao cấp nằm ở nội thành, sau đó tiến vào một căn nhà màu vàng nhạt chạy xe vào trong gara, người đàn ông cuối cùng cũng tắt động cơ, thản nhiên bỏ lại một câu --
"Xuống xe."
Kiều Vũ Tâm cúi đầu xuống, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong bó hoa, cô ngồi ở trên ghế bất động, hai vai mảnh khảnh lại nhẹ nhàng run run.
Nghiêm Duẫn Thần khẽ híp mắt, tự mở cửa xe bước xuống.
Anh chậm rãi bước lại phía cô, mở cửa xe thay cô từ bên ngoài, khom người tiến vào cởi bỏ dây an toàn, bế người đang run rẩy trong xe đi ra.
Trong ngực người đàn ông tản ra mùi vị quen thuộc lại an toàn, Kiều Vũ Tâm đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng anh, vô cùng nhu thuận tùy ý anh ôm mình.
Bước chân vững vàng, Nghiêm Duẫn Thần ôm cô sải bước tới thang máy trong gara, hai mươi giây sau, bọn họ đã đến lầu phòng sinh hoạt chung.
Anh ôm người trong lòng đi qua phòng sinh hoạt chung, trực tiếp tiến vào phòng ngủ chính.
Kiều Vũ Tâm bị đặt trên giường, bó hoa trong ngực khiến cho người đàn ông không khỏi khó chịu lấy đi, thô lỗ ném xuống mặt thảm.
"A!" Cô hoảng sợ, rốt cục cũng ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt hiện ra ở trước mắt anh.
Phát giác cô tính nhảy xuống giường đi nhặt lại bó hoa, Nghiêm Duẫn Thần nhanh tay lẹ mắt, cánh tay chụp tới, nắm eo nhỏ của cô kéo trở về.
"Duẫn Thần..."
"Muốn đi đâu?"
"Anh, anh buông em ra."
"Không buông." Anh ỷ vào ưu thế của thân thể, liền dễ dàng đem cô chế phục trong lòng, khuôn mặt anh tuấn có vẻ bí hiểm, trừng mắt nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô.
"Anh... Hoa đó... Anh, Anh sao có thể vứt trên mặt đất chứ?" Người đàn ông này khó được một lần mua hoa tặng cô, cô muốn đem bó hoa hồng trân quý kia cắm vào trong bình, anh lại ác liệt vứt bỏ đi.
"Vì sao không thể?" Nghiêm Duẫn Thần mắt đẹp nheo lại, "Anh thấy không vừa mắt."
"Đó là anh tặng em, sao anh có thể làm như vậy? Em, em thực thích hoa hồng kia, rõ ràng là anh mua đến tặng em, còn nói xem không vừa mắt..." Cô lên án, nước mắt như từng hạt trân châu từ khóe mắt chảy xuống, cái mũi đáng yêu cũng trở nên hồng hồng.
Nghiêm Duẫn Thần mím chặt đôi môi mỏng, vẫn hung hãn nói: "Ai dạy em nhận hoa người khác tặng? Trong tay em ôm hoa của anh, không cho phép nhận hoa người khác tặng, anh vừa rồi thật muốn trực tiếp cho tên nhóc kia hai quyền, cho hắn biết em là của ai!"
"Anh, anh..." Kiều Vũ Tâm quả thực chịu thua người đàn ông này, mặt cô đỏ lên hét: "Đàn em trong trường tặng hoa cho em thì có gì không đúng!"
Nghiêm Duẫn Thần hừ lạnh."Cậu ta rắp tâm bất lương."
"Mới không có!"
"Đó là tại em ngốc nghếch! Thần kinh quá thô, phản ứng lại trì độn, mới có thể không có cảm giác."
Kiều Vũ Tâm mắt đẹp trừng trừng. "Sao anh lại mắng em?! Anh, anh... Hic hic..."
Trong lòng cô thật khó chịu. Giống như bị một lực lượng vô hình gắt gao nắm chặt. Hôm nay là buổi lễ tốt nghiệp của cô, cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh để chúc mừng, nhưng người đàn ông đáng giận này lại phá hủy tất cả.
Khuôn mặt anh tuấn với vẻ hung dữ bỗng nhiên cứng đờ, anh nhân nhượng, buồn bực hỏi: "Em khóc cái gì? Anh đâu có khi dễ em!"
Còn nói không có? Anh đang khi dễ cô, anh có!
"Hu hu..." Kiều Vũ Tâm đem khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng qua một bên, bộ dáng lê hoa mang vũ mặc cho ai nhìn đều phải mềm lòng.
"Đừng khóc." Anh ra lệnh, nhưng lại không hề có hiệu quả.
Đột nhiên, anh xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp của cô.
"Ưm ưm... Không..." Anh không phải đang tức giận sao? Sao lại, sao lại còn có thể như vậy? Kiều Vũ Tâm giãy dụa, nhưng hút vào lồng ngực toàn là hơi thở nam tính mãnh liệt cuả người đàn ông này, cô ưm một tiếng, liền bị đầu lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc, không thể ngăn cản.
"Vũ Tâm, em là của anh, ai cũng đừng mong cướp em từ trong tay anh." Từ đôi môi mỏng phun ra lời nói kiên định, anh bừa bãi hút lấy ngọt ngào của cô.
Bàn tay to vén cao làn váy của cô, âu yếm da thịt nõn nà, lại chậm rãi tiến vào trong đùi cô, cách quần lót qua lại đùa giỡn chỗ mẫn cảm nhất của cô.
"Ưm... ưm..." Kiều Vũ Tâm khẽ cau mày, toàn thân giống như có một dòng điện chạy qua, cô khó có thể khắc chế phát ra tiếng rên rỉ mê người, theo phản xạ kẹp chặt hai chân, nhưng cánh tay cường hãn mà mạnh mẽ của người đàn ông này đã ngăn trở tất cả.
Nghiêm Duẫn Thần chặn lại đôi môi thơm của cô, phát ra tiếng cười khàn khàn đáng giận, tựa hồ đối với sự kháng cự vô ích của cô cảm thấy buồn cười.
Miệng của anh trên da thịt non mềm của cô in xuống vô số nụ hôn, để sát vào bên tai đã đỏ lên của cô nói: "Vũ Tâm, em biết rõ, em càng giãy dụa, càng phản kháng, anh chỉ càng thêm hưng phấn, càng muốn khi dễ em, đem em lột sạch sẽ, sau đó đem em toàn bộ nuốt vào trong bụng... Em thích anh làm như vậy, đúng hay không?"
Mặt Kiều Vũ Tâm đỏ bừng, hai tay vô lực đẩy bờ vai của anh.
"Mới không có! Anh... anh đứng lên... Hic hic... anh đáng ghét quá... rất đáng ghét..." Chỉ biết dùng loại phương thức "Không công bằng" này đối phó cô, người đàn ông này thật sự rất đáng ghét!
"Anh không cho phép bất kỳ một người đàn ông nào mơ ước tới em." Anh gầm nhẹ, dễ dàng kéo quần lót của cô.
"Không -- "
"Cô bé thích nói dối." Tay anh trực tiếp bao phủ lên đóa hoa nữ tính, ở trong huyệt động mềm mại tìm kiếm hoa hạch yếu ớt mẫn cảm nhất của cô.
"Ôi a!" Cả người Kiều Vũ Tâm không khỏi run rẩy, thân thể mềm mại dưới sự đùa nghịch của người đàn ông khẽ cong người.
"Vũ Tâm... Em muốn anh, thân thể của em đã thành thực thuyết minh tất cả, cho dù anh đáng ghét, em vẫn không thể rời khỏi anh." Anh tự phụ lại kiêu ngạo, khuôn mặt anh tuấn mở nụ cười câu hồn người khác tựa như ma quỷ.
"Ưm..." Kiều Vũ Tâm đáng thương đã nói không ra lời, cô bị người đàn ông giữ lấy, không chỉ có thân thể mất đi tự do, ngay cả tâm cũng trao cho anh từ rất lâu rồi, làm sao có thể thoát khỏi anh?
Lửa thiêu đốt trong cơ thể, tay anh không ngừng tra tấn cô, ở chỗ nữ tính tư mật phát ra mùi thơm nồng đậm, hoa tâm dần dần dễ chịu.
"Duẫn Thần..." Cô nhẹ nhàng gọi tên của anh, ý thức từng giọt từng giọt bị phá hủy, sự kiên trì gì đó đã sớm không còn được bao nhiêu.
Người đàn ông tựa hồ nghe thấy nội tâm của cô đang thỉnh cầu cùng khát vọng, khẽ nhếch đôi môi mỏng.
Anh nhanh chóng đứng dậy, cởi toàn bộ quần áo, thân hình cường tráng tuấn mỹ lại một lần nữa ở trên người cô, mười ngón tay tà ác mau lẹ gọn gàng cởi quần áo cô, làm cho hai người trần trụi dán sát vào nhau.
Anh cẩn thận nắm chặt cằm cô, đầu lưỡi khí phách tham nhập vào trong miệng cô, quấn quýt lấy chiếc lưỡi thơm mềm, muốn cô hoàn toàn thừa nhận anh.
Kiều Vũ Tâm phát ra tiếng nức nở, đầu óc sớm đã bị lửa tình nóng bỏng đốt cháy đến mơ mơ màng màng, cô bị động cùng anh dây dưa, để cho hơi thở của anh chiếm lĩnh hô hấp của cô, tùy ý anh muốn làm gì thì làm.
"Ngoại trừ anh ra, ai cũng đừng hòng có được em." Nghiêm Duẫn Thần tuyên thệ, bàn tay to lớn nắm giữ một bên bầu ngực sữa trắng như tuyết của cô, hơi trừng phạt bóp nhẹ.
"A a..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Vũ Tâm đỏ bừng, mày nhăn lại thở dốc.
Cô nhịn không được vặn vẹo thân mình, bầu ngực sữa trắng noãn run nhẹ đẹp không sao tả xiết, Nghiêm Duẫn Thần phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như dã thú, khuôn mặt tuấn tú phủ xuống, ngậm lấy nhũ tiêm mê người của cô.
"Duẫn Thần... Hừ ân..." Thật là khó chịu, ngực của cô giống như sắp nổ tung.
Người đàn ông dùng môi lưỡi khiêu khích làm cho Kiều Vũ Tâm gần như điên cuồng, thân thể của cô không ngừng run rẩy, giữa hai chân mật dịch chảy ra không dừng, một trận lại một trận, làm thấm ướt lối vào ngọt ngào.
"Muốn anh không, Vũ Tâm?" Nghiêm Duẫn Thần khàn khàn hỏi, chen vào giữa hai chân ướt át của cô, cố ý làm cho nam tính đã dâng trào thật lớn nhẹ nhàng cọ sát hoa tâm, làm cho cô phát ra tiếng rên rỉ như mèo con.
"Ưm... A ư..." Cô cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, khóe mắt lại chảy ra giọt nước mắt ủy khuất.
"Anh muốn nghe em nói, nói em muốn anh, Vũ Tâm." Ngữ khí của anh như đang ra lệnh, bàn tay to thô lỗ vặn bung hai chân của cô ra, muốn đóa kiều hoa trong suốt kia hoàn toàn nở rộ trước mặt anh, còn anh thì lại chậm chạp không tiến công.
"Hu hu hu..." Kiều Vũ Tâm bật khóc, chịu không nổi sự tra tấn của anh.
Người đàn ông này đùa bỡn cô như vậy mới vui vẻ, anh không những một lần mà tới ba lần phá hủy ý chí của cô, cướp đoạt tôn nghiêm của cô, tận tình khi dễ cô, mà cô lại khắc chế không được cảm tình, ngốc nghếch đem tâm của chính mình đặt ở trên người anh.
Cô đúng là đồ ngu, ai cũng không yêu, lại đi yêu anh.
Cô đúng là ngu ngốc mà!
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, cô thế nhưng thương tâm bật khóc, khuôn mặt đỏ hồng thấm ướt nước mắt, người có tâm địa sắt đá nào nhìn thấy đều phải đưa cờ trắng đầu hàng.
Trong ngực Nghiêm Duẫn Thần khẽ nhói, lại nhìn cô chăm chú, đôi mắt thâm thúy thoáng qua một tia ảo não khó có thể nhìn thấy, anh lập tức nheo lại mắt, trầm giọng quát khẽ: "Đừng khóc nữa."
Kiều Vũ Tâm vẫn khóc, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống một chút cũng không ngừng rơi.
Đột nhiên trong lúc đó, người đàn ông cúi người xuống, hôn lên môi của cô, lại một lần nữa khắc sâu nụ hôn của mình, cũng ngăn chặn cô phát ra tiếng khóc nức nở.
Giây tiếp theo, anh hạ thắt lưng, nam tính nóng rực ngang nhiên lấp đầy trong cô, chiếm lĩnh thân thể của cô.
"Ưm --" Kiều Vũ Tâm không khỏi mở to mắt, cảm xúc bất ngờ xảy ra làm cho cả thân thể của cô như bị điện giật, nóng cháy đến mức như sắp hòa tan.
Vừa tiến nhanh vào hoa kính chật chội lại ẩm ướt của cô, Nghiêm Duẫn Thần lập tức vận động không ngừng, đè thân thể xinh đẹp dưới thân, anh rút ra, rồi lại đâm mạnh vào, mỗi một lần đâm thật sâu, thật sâu, làm cho hoa huyt mềm mại kia không ngừng phun ra nuốt vào nam căn thật to của anh, anh muốn cô, muốn tất cả những gì của cô.
"Tất cả, tất cả những thứ này, chỉ có anh mới có thể cho em. Vũ Tâm... Vũ Tâm xinh đẹp của anh... Em có thể trốn đi nơi nào?"
Anh ra sức đâm vào rồi rút ra, hai tay nổi lên gân xanh, tràn ngập sức mạnh, trên làn da màu đồng không ngừng tuôn ra mồ hôi, rơi tí tách trên làn da trắng nõn nà nhưng lúc này đã hồng toàn bộ của cô.
Hơi thở của anh vây quanh cô, mê hoặc cô, làm cho cô quên mất rụt rè cùng tranh chấp, cũng quên mất ủy khuất cùng ưu thương, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn phát ra tiếng thét chói tai mà không cảm thấy thẹn, hai chân thon dài theo bản năng kẹp chặt anh, cầu xin anh cho cô càng nhiều.
Nghiêm Duẫn Thần thở dốc, khàn khàn nở nụ cười.
"Đúng vậy, kẹp chặt anh, dùng sức kẹp chặt, khát vọng trong lòng em, anh sẽ thỏa mãn toàn bộ cho em."
Bờ ngực cứng rắn vững chãi cọ sát lên bầu ngực sữa mềm mại của cô, anh siết chặt cánh tay ôm lấy cô, sức mạnh nóng bỏng lại đâm thật sâu vào giữa hai chân cô.
"Ưm a --" Kiều Vũ Tâm không kháng cự được nghênh hợp với anh, hai cánh tay mềm nhũn gắt gao ôm chặt cổ của anh.
Ngọn lửa cháy bỏng đốt cháy hai người, cô hưởng đến mùi vị dục tiên dục tử, chỉ có người đàn ông này mới có thể cho cô thể nghiệm khắc cốt minh tâm như thế.
"Duẫn Thần... Duẫn Thần..." Cô thét lên, thân thể và tâm của cô đều giao trong tay anh, không còn là của chính mình nữa.
"Anh ở đây, Vũ Tâm..." Anh lại hôn lên đôi môi ngọt ngào, thắt lưng ra sức vận động, đánh tan tất cả suy nghĩ trong cô.
"A a a..."
"Chúng ta cùng đến thiên đường nào!" Hỏa lực của anh toàn bộ khai hỏa, càng cuồng dã giữ lấy cô.
"Aa a..”
Người đàn ông tốc độ càng lúc càng nhanh, sức lực cũng càng ngày càng nặng, đến cuối cùng, anh như một dã thú hóa thành hình người, hoàn toàn bị dục vọng khống chế.
Dưới tiếng rên rỉ cùng tiếng thét chói tai không khống chế được của cô, anh điên cuồng lại lỗ mãng cắn xé cô, đem linh hồn của cô mang lên tận mây xanh, làm cô cảm nhận được bản thân như đang trên thiên đường, vĩnh viễn không thể quên được cảm xúc tuyệt vời này.