Editor: - Tử Tinh –
Vinh Nhung đờ đẫn nhìn anh rời đi, bóng lưng cao lớn như vậy, lại khiến mắt cô đau nhói như bị kim đâm. Ngẩng đầu lên, cố gắng không để cho nỗi chua xót tràn mi, Vinh Nhung tự nhủ với lòng mình, không nên để bóng dáng giả dối ấy mê hoặc.
Anh không phải là chồng cô, vĩnh viễn không phải.
“Nhung Nhung.”
Vinh Hưởng dừng bước, xoay người lại nhìn cô với ánh mắt phức tạp, cuối cùng nói, “Sau này mẹ anh có thể sẽ nói cho em chuyện bà và ba anh ly hôn….” Thấy ánh mắt khiếp sợ của Vinh Nhung, anh nhếch môi cười, giọng nói không hề lộ ra chút sóng gợn, “Mẹ anh yêu người khác. Em chỉ cần chúc phúc cho bà ấy là được, những cái khác không cần phải nghĩ.”
Vinh Nhung hoàn toàn đờ đẫn, sững sờ nhìn biểu hiện bình tĩnh ôn hòa của anh. Vì sao, hình như mọi chuyện đều không giống. Vinh Hưởng đối mặt với chuyện này lại lộ ra sự trấn tĩnh mà không phải người bình thường ai cũng có thể hiểu được. Thái độ lạnh nhạt của anh, không có một chút tức giận hay bi thương. Vinh Nhung đối mặt với tâm tình lúc này của anh lại bắt đầu cảm thấy khác thường, mang theo một cảm xúc không nói được. Hình như là, đau lòng.
Hồng Mộ nói cho cô biết, quả nhiên là chuyện ly hôn. Bà vô cùng bình tĩnh, khóe miệng mang theo nét cười như có như không, “Nhung Nhung, dì và chú có lẽ phải sống riêng, chúng ta….. Đã cố gắng rất lâu, nhưng vẫn không có cách nào ở chung một chỗ.” Hồng Mộ vươn tay dịu dàng vuốt những sợi tóc của cô, đôi bàn tay mang theo nhiệt độ ấm áp dịu dàng, cảm giác ấm áp truyền tới tận đáy lòng.
Cảm giác như thế, Vinh Nhung chưa bao giờ có. Có lẽ, đây chính là phần tình thương tới chậm của người mẹ.
Trong lòng Vinh Nhung có chút luyến tiếc, kinh ngạc nhìn Hồng Mộ, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút mong đợi mà hỏi thăm, “Thật sự không thể cứu vãn sao?”
Hồng Mộ lắc đầu, lún dần xuống ghế salon, đáy mắt xuất hiện vài phần ưu thương, nhưng nhiều hơn, Vinh Nhung cảm thấy chỉ là bất đắc dĩ.
“Thật xin lỗi, còn cho rằng sẽ mang tới cho con một gia đình hoàn chỉnh. Hiện tại, hình như lại khiến cho con thất vọng rồi.”
Vinh Nhung kéo cánh tay Hồng Mộ, đầu gối lên bả vai ấm áp của bà, từ từ nhắm mắt lại, “Chỉ cần dì hạnh phúc là được rồi, cuộc sống chẳng qua chỉ là mấy chục năm ngắn ngủi, nếu như có thể vui vẻ, cần gì phải uất ức bản thân mình để thành toàn cho người khác.” Nếu như ly hôn có thể khiến cho Hồng Mộ hạnh phúc, như thế vẫn có thể coi là kết cục hoàn mỹ. Có nhân sẽ có quả, Vinh Nhung càng ngày càng tin tưởng, thiện hay ác đến cuối cùng sẽ có báo ứng. Vốn dĩ là Vinh Kiến Nhạc là sai, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, cũng chưa nói tới việc thân thế của cô có bị phơi bày hay không, cuối cùng vẫn phải trả một cái giá thật lớn.
Có lẽ giữa bọn họ, thực sự là quá ít duyên phận.
Hồng Mộ nghe cô gái nhỏ tuổi nói ra những suy nghĩ này, hơi bất ngờ. Nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, không nhịn được cười nhẹ. Bà vươn tay ôm Vinh Nhung vào trong ngực, cưng chiều vuốt nhẹ làm váy của cô, “Dì chỉ muốn cho con biết, hi vọng con có thể chuẩn bị tâm lý một chút. Mặc kệ kết cục của dì và chú sẽ như thế nào, dì vẫn sẽ luôn yêu thương con và Tiểu Hưởng.”
Đáy mắt Vinh Nhung ẩm ướt, mím môi vùi vào cánh tay của Hồng Mộ, chết đi sống lại thực sự mang tới quá nhiều rung động, cô thật sự không cách nào thừa nhận. Lần đầu tiên, cảm nhận được hạnh phúc thì ra cũng chỉ cách cô gần tới như vậy.
Làn da của Hồng Mộ vì được chăm sóc tốt nên vẫn oánh nhuận, dưới ánh đèn mờ nhạt cả người cũng chìm đắm trong một loại không khí nhu hòa, điềm tĩnh. Vinh Nhung nhìn bà, trong lòng ấm áp, ngón tay bám lấy tay bà càng thêm chặt, “Dì, nếu như ly hôn, anh ….. Anh Vinh Hưởng sẽ thế nào? Sẽ theo dì hay là …..”
Hồng Mộ trầm mặc nhìn cô, hình như đang suy nghĩ về vấn đề này, cuối cùng thở dài, “Chú của con rất kiên trì, nhất định muốn Tiểu Hưởng theo ông ấy. Nhưng Tiểu Hưởng cũng sắp đủ mười tám tuổi rồi, chuyện này, có lẽ phải để chính nó quyết định. Tòa án sẽ tham khảo ý kiến riêng của thằng bé.”
Vinh Hưởng sẽ quyết định như thế nào? Vinh Nhung không nhịn được suy nghĩ, nếu như Hồng Mộ ly hôn với Vinh Kiến Nhạc, mình sẽ bị xử như thế nào? Vinh Kiến Nhạc hiển nhiên sẽ không cần cô, nếu như sống với Hồng Mộ…… Sau này bà biết được thân phận của mình, có thể làm cho Hồng Mộ bị tổn thương sâu sắc hơn không.
Nếu như Vinh Hưởng ở đây, anh ấy sẽ quyết định như thế nào? Cho dù là Vinh Kiến Nhạc hay là Hồng Mộ, đều là người thân của anh ấy, anh ấy lúc này, chắc chắn cũng không chịu nổi. Nghĩ tới đây, trong lòng Vinh Nhung lập tức cảm thấy khó chịu, một giây trước đó, cô còn nói ra những lời độc ác kia để kích động anh.
Nhưng nghĩ lại, Vinh Nhung lại bắt đầu vô cùng coi thường bản thân, Tống Niệm Nhung, mày tưởng bản thân mình là siêu nhân sao? Chỉ dựa vào mày, có thể cứu vớt được anh sao, hay là cho anh toàn thế giới sao? Kiếp trước tự cho mình là đúng còn chưa nếm đủ bài học sao.
Vinh Nhung vừa xác lập lại lòng mình, lại vừa không cầm lòng được mà suy nghĩ lung tung.
Lúc đi ngang qua phòng Vinh Hưởng thì Vinh Nhung dừng lại trước cửa, trong lòng có hàng vạn suy nghĩ dâng trào, giãy giụa hồi lâu, những chuyện khơi gợi cảm xúc không ngừng trào dâng lại bị cô đè nén xuống. Vinh Nhung nhìn vào ánh sáng mờ ảo trong khe cửa, cuối cùng xoay người rời đi.
Đối với sự việc lần này, Vinh Hưởng vẫn luôn rất bình tĩnh, không hề nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu ngỗ nghịch nào. Hồng Mộ cũng có chút yên lòng, vẫn dặn dò Vinh Nhung để ý nhiều hơn tới cảm xúc của Vinh Hưởng. Vinh Nhung không học cùng trường với anh, cho nên cũng không có nhiều thời gian chú ý tới anh.
Vì vậy ngày thứ hai lúc đến trường, Vinh Nhung vừa nhìn thấy Vinh Hưởng ăn xong bữa sáng chuẩn bị ra cửa, cũng vội vã uống nốt cốc sữa rồi đuổi theo. Vinh Hưởng không đi xe của nhà, mà đi về phía ga tàu điện ngầm. Thật may vừa đúng lúc có tàu điện ngầm tới bến, Vinh Nhung không biết có phải anh đã nhìn thấu suy nghĩ của mình không nên mới cố ý cho cô một cơ hội.
Tàu điện ngầm sáng thứ hai cực kỳ chen chúc, chật chội, Vinh Nhung và Vinh Hưởng vừa lên xe đã bị ép vào cửa không động đậy nổi. Mặc dù Vinh Hưởng chưa tới mười tám tuổi, nhưng chiều cao cũng đã một mét tám mươi, anh dài chân dài tay che chở cho Vinh Nhung ở trước ngực, Vinh Nhung hầu như không cần bám vào tay vịn, cứ trực tiếp dựa vào lồng ngực của anh cũng vô cùng an toàn.
Vinh Nhung ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đường cong cương nghị trên cằm anh, hình như còn lún phún một ít râu. Vinh Nhung nhìn anh chằm chằm, ánh mắt dõi theo từ cái cằm sáng bóng của anh trượt xuống dưới hầu kết, sau đó nhìn tới xương quai xanh lộ ra dưới áo sơ mi trắng. Vinh Hưởng chỉ vô tình nhìn thoáng qua, lại thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, không nhịn được cười ra tiếng, “Sáng sớm, sao lại dùng ánh mắt lưu manh nhìn anh như thế.”
Vinh Nhung bị bắt gặp có chút chột dạ, cố ý đổi đề tài, tò mò vươn tay vuốt ve cằm của anh, “Râu của anh dài rồi kìa?”
Vinh Hưởng cúi đầu, hơi cúi người xuống áp sát cô, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái cũng phả lên gò má cô, “Đàn ông để râu thì có gì kỳ lạ?”
Vinh Nhung suy nghĩ thấy cũng có chút đạo lý, ngón tay lại chậm rãi vuốt ve cằm anh, tò mò nghiên cứu lớp màu đen kia (lớp râu), “Nhưng mà tuổi của anh, rõ ràng vẫn còn là một cậu thiếu niên, sao lại có râu được kia chứ?”
Mọi người chung quanh đều cúi đầu nghịch điện thoại di động, chỉ nghĩ bọn họ là mấy học sinh cấp ba yêu sớm, không rảnh chú ý. Vinh Hưởng nghe câu hỏi không có tý dinh dưỡng nào của cô, hơi cảm thấy buồn cười, thừa dịp người chung quanh chen lấn chật chội, vòng tay ra ôm cô vào sát mình hơn, dán lên tai cô nhỏ giọng thì thầm, “Bởi vì mỗi ngày anh đều làm chuyện chỉ có đàn ông mới làm.”
Vinh Nhung quay đầu trừng anh, lại bị anh cười bắt xoay lại. Vinh Nhung cảm thấy tâm tình của anh đang thả lỏng, do dự hồi lâu mới dám nói, “Chú và dì ly hôn, anh …. Đừng buồn.”
Hai tay Vinh Hưởng nắm lấy bả vai cô, thân thể hai người thỉnh thoảng theo sự chuyển động của buồng xe mà ma sát tạo ra hơi nóng, trong mắt Vinh Hưởng tràn ngập ấm áp, sức lực ở tay cũng vì thế mà tăng thêm.
“Anh sẽ không buồn, ngược lại anh rất vui mừng. Thay vì nhìn thấy bọn họ cãi vã, hành hạ lẫn nhau cả ngày, thì thà rằng chia tay để giúp cho đối phương được hạnh phúc.”
Vinh Nhung suy nghĩ lời của anh, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa xe thoáng cái đã vào tới thành phố. Trầm mặc một hồi lâu, Vinh Nhung lại hỏi tiếp, “Sau khi ly hôn thì sao đây, anh sẽ làm sao?”
Vinh Hưởng không nói gì, Vinh Nhung cho là anh thực sự cảm thấy khó khăn, hoặc là cũng chưa nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời, vì vậy cũng không cố ý tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa. Hai người trò chuyện qua loa, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu cửa miệng, Vinh Hưởng bỗng nhiên lại điên khùng hỏi Vinh Nhung, có vẻ như buột miệng nói ra, “Nhung Nhung, em có đồng ý sống với anh không? Không có người khác, chỉ có hai chúng ta.”
Vinh Nhung nghe trộn lẫn trong âm thanh gào thét của tàu điện ngầm, một trận rùng mình lướt qua cổ cô, cô ngây ngẩn cả người, hé miệng ngước đầu nhìn anh. Tới bến, Vinh Nhung không có thời gian nói với anh thêm câu nào nữa, trên thực tế, cô cũng chưa có đáp án. Hoặc là, đáp án kia, cô không dám đánh cược.
Vinh Hưởng từ từ buông tay cô, nỉ non bên tai cô, “Suy nghĩ thật kỹ, anh nghiêm túc.”
Vinh Nhung đứng bên ngoài cửa, nhìn cậu thiếu niên bên trong xe đang mỉm cười với mình, cửa đóng lại, tàu điện ngầm gào thét đi tiếp, tất cả đều giống như một trận ảo giác được sinh ra lúc sáng sớm chưa tỉnh ngủ.
Không có người khác, chỉ có hai người bọn họ? Cuộc sống như vậy, là khát vọng kiếp trước cô không đạt được, kiếp này, thật sự có thể không?
Hồng Mộ và Vinh Kiến Nhạc vẫn chưa hoàn tất thủ tục ly hôn, có lẽ còn đang đợi Vinh Hưởng đủ mười tám tuổi để có quyết định riêng của anh. Mà Vinh Hưởng, vẫn là dáng vẻ thờ ơ, hình như đối với chuyện gì cũng không quá quan tâm hay để ý. Vinh Nhung không dám tự luyến mà nghĩ rằng anh đang chờ quyết định của cô, ngược lại, cô cảm thấy, cho dù mình có quyết định như thế nào, cũng không thể quản được Vinh Hưởng.
Cho tới bây giờ anh cũng không phải là người sẽ lắng nghe ý kiến của người khác, để ý cảm nhận của người khác.
Ngày tháng dần trôi, bọn họ vẫn tiếp tục duy trì hình thức sống chung không mấy tự nhiên như thế. Lúc Vinh Nhung không thích, Vinh Hưởng cũng sẽ không ép buộc. Chẳng qua là càng ngày càng dính lấy cô, hầu như Chủ nhật nào cô về nhà cũng vô lại muốn ngủ cùng cô, còn cùng nghiêm túc nói, không ngủ chung sẽ bị mất ngủ.
Vinh Nhung cảm thấy mấy cái lý do của anh càng ngày càng vớ vẩn, cũng chẳng thèm để ý tới nữa, mặc cho anh dán vào mình giở trò.
Thói quen thật ra là một thứ rất đáng sợ, Vinh Nhung chợt phát hiện ra, trải qua một kỳ nghỉ đông, sau khi trở lại trường học cô bắt đầu bị mất ngủ. Bên cạnh không có người kia, mới có thể nhận ra ban đêm cô cực kỳ nhớ nhung hơi thở của anh, còn có hơi ấm cơ thể anh. Vinh Nhung cảm nhận được nguy cơ, cho nên bắt đầu đối xử lạnh nhạt với Vinh Hưởng.
Vinh Hưởng vẫn tới đón mặc cho ai đó bận rộn, bất đắc dĩ cười, mèo hoang nhỏ không thành thật lại bắt đầu giận dỗi rồi. Bé nhím nhỏ lại bắt đầu co lại, bộ dạng phòng ngực khiến cho tâm tình anh có chút như đưa đám. Anh thở dài, yên lặng nghĩ, con đường này đúng là vẫn còn dài đằng đẵng.
Giữa hai trái tim, thì ra lúc gần có thể rất gần, một khi đã xa cách, dù có dùng gấp trăm ngàn lần hơi sức cũng không thể tiến sâu vào trong lòng đối phương được nữa.
Trong lúc hai người đang ở trạng thái này thì Vinh Nhung bị một cú điện thoại xa lạ đánh thức. Cú điện thoại kia, giống như đến từ bên kia Đại Dương. Vinh Nhung nghe giọng nói trong điện thoại rất xa lạ, thậm chí rất khó phát hiện ra giọng Trung, chỉ mơ hồ nhận được một cái tin tức: Tống Hải Thanh, đã xảy ra chuyện.
Sau khi Vinh Nhung cúp điện thoại thì toàn thân đều run rẩy, đầu óc hỗn loạn không còn rõ ràng. Kế tiếp nên làm cái gì nên làm cái gì, cô hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ một cách logic nữa, chỉ có thể bất lực ngã ngồi xuống dưới sàn nhà, hồi lâu sau, cô run rẩy bấm dãy số đã thuộc nằm lòng, nghe được giọng nói bình tĩnh lại thuần hậu của đối phương thì những giọt nước mắt cũng không thể kìm nén được nữa mà lăn dài.
Vinh Nhung nắm chặt tay thành quyền, giọng nói hấp tấp mang theo sự bất lực, trống rỗng mờ mịt, “Anh, mẹ em, mẹ em…. Chết …..”