Bước vào thư phòng, Trình Nghị Chử vẫn đờ đẫn không nói, Lôi cung kính gọi người ngồi sau bàn: “Chủ nhân.” Rồi giật còng tay mà Trình Nghị Chử vẫn không hoàn hồn, thẫn thờ quay đầu nhìn Lôi, “Hả?”
Lăng Thần ngồi sau bàn nhíu mày, “Cậu ra tay trước một bước?” Hắn hỏi Lôi.
Lôi lặng lẽ lắc đầu, gã liếc Trình Nghị Chử, vươn tay nhéo mặt y, y bị đau thì la lên, theo phản xạ đập tay Lôi xuống, “Làm gì đó?”
Lôi im lặng rút tay về.
Rốt cuộc Trình Nghị Chử cũng tỉnh táo lại, y trợn mắt với Lôi, căm giận nghĩ: Có cơ hội sẽ trừng trị mi! Rồi xoay người nhìn Lăng Thần, hỏi khinh bỉ: “Không biết giữa đêm cậu hai Lăng lại sai người dẫn tôi đến đây có gì chỉ dạy?”
Tim Lôi thắt lại.
Lăng Thần lười nhác nhìn Trình Nghị Chử, “Muốn quay về?”
Trình Nghị Chử nheo mắt, “Ý gì?”
“Rời khỏi đây, về nhà mày.” Lăng Thần nói chậm rãi.
Trình Nghị Chử không nghĩ Lăng Thần sẽ hảo tâm thả mình đi như vậy, y ngờ vực nhìn hắn, “Điều kiện là gì?”
Lăng Thần cười, ánh mắt âm u không rõ, “Mày có thể cho tao thứ gì?”
Trình Nghị Chử nheo mắt, “Mày có mục đích gì?” Y không tin Lăng Thần sẽ dễ dàng buông tha mình.
Lăng Thần gác chân trái lên chân phải, biếng nhác nói: “Chẳng qua là thấy mày không còn giá trị lợi dụng thôi.”
Trình Nghị Chử nói không chút do dự: “Nếu vậy thì mày càng sẽ không bỏ qua cho tao, không phải sao?”
Y uy hiếp đến ký ức gốc của Lăng Tiêu, y không tin Lăng Thần có thể quên quả bom hẹn giờ là y.
Lăng Thần cười, “Vậy là mày không tính về?”
Trình Nghị Chử nghẹn lời, y ước gì có thể sớm rời đi mà Lăng Thần biết điều đó nên đào một cái hố cho y nhảy, giữ lại thì không có ngày nào là sống dễ chịu, sẽ nhanh chóng mất đi sự tin tưởng của Lăng Tiêu, đi tong tất cả, nhưng nếu rời đi thì không chừng sẽ có một cái bẫy còn nguy hiểm hơn đợi y…
Lôi đột nhiên quỳ một chân xuống, “Chủ nhân, Lôi xin chủ nhân bỏ qua cho cậu ấy.”
Lăng Thần phút chốc thu hồi nụ cười, sắc mặt âm trầm, Trình Nghị Chử bất ngờ nhìn Lôi, không ngờ tên mặt liệt chết tiệt này lại cầu xin thay y…
Lôi hơi khom người điệu bộ van xin thấp kém, Lăng Thần không vui, cực kỳ không vui, “Cậu biết cậu đang nói gì không?”
Tha cho nó? Ai bảo đảm Lăng Tiêu sẽ không bị người bên ngoài nhắc nhở nhớ lại mọi chuyện và ở bên hắn mãi mãi?
Lôi càng cúi thấp đầu hơn, không dám nhìn thẳng mặt Lăng Thần, nhưng gã vẫn kiên trì nói: “Lôi khẩn cầu chủ nhân, Lôi bảo đảm cậu ấy sẽ không tiết lộ bí mật của chủ nhân, xin chủ nhân chấp nhận bỏ qua cho cậu ấy!”
Trình Nghị Chử nhíu mày, lẽ nào thả y đi đúng là một cái bẫy?
Lăng Thần buông chân trái xuống, hắn đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo, “Cậu phải biết tôi không thích có người ngỗ ngược với tôi.”
Lôi run người, “Lôi biết…”
“Thế mà cậu vẫn muốn giúp hắn?”
Trình Nghị Chử không nhìn nổi nữa, phẫn nộ đạp Lôi, “Mặt liệt chết tiệt đứng dậy đi, ông đây không sợ chết, không cần mi van xin, cứ để tên ma quỷ biến thái kia xuất hết toàn bộ chiêu trò đi!”
Lôi chợt ngẩng đầu quát y: “Câm miệng!”
Trình Nghị Chử giật nảy mình, lần đầu tiên y nhìn thấy Lôi nổi giận, ngoại trừ lần trước thua trong tay gã thì gã chưa từng động thủ với y, càng không bạo lực với y, luôn trưng vẻ mặt không cảm xúc nhưng xin gì được nấy, dù y táy máy tay chân cỡ nào Lôi đều mặc y đánh như chỉ đang gãi ngứa…
Mặc dù Trình Nghị Chử là một người đàn ông song trải qua ngày tháng giày vò, cùng với đường chết tiến thoái lưỡng nan hiện tại và Lôi hung hăng bây giờ, y không nhịn được thấy uất ức, suy cho cùng đều phải chết…
Lôi thấy y mím chặt môi, vành mắt dần đỏ ửng thì tim thắt lại.
Lăng Thần bỗng mỉm cười, đập tay ý tứ mỉa mai rất rõ, “Đúng là có dũng khí, khâm phục!”
Trình Nghị Chử quật cường ngẩng đầu nhìn hắn, “Nói toẹt ra đi, muốn tao chết thế nào?”
Lôi gần như sắp không kìm chế được suy nghĩ bịt miệng y, lúc này gã như chịu thua, không biết còn hi vọng không…
Lăng Thần miệng thì cười nhưng trong mắt không có ý cười, “Tao muốn mày chết như thế nào? Không không không, đây không do tao quyết định.”
“Để tao làm ma minh bạch đi.”
Lăng Thần ngồi trở lại ghế, tựa ra sau cực kỳ thích chí, “Tao có thể nhắc cho mày một người.”
“Ai?” Trình Nghị Chử nhíu mày.
Lòng vòng quanh co thật đáng ghét!
“Trương Gia Bằng.”
Trình Nghị Chử khiếp sợ nhìn hắn, “…Thủ trưởng? Đây…” Có liên quan gì đến hắn?
Trình Nghị Chử nói một nửa thì im bặt.
Lăng Thần ngước mắt nhìn y.
Trình Nghị Chử không nói nên lời, trợn trừng mắt với Lăng Thần.
Cuối cùng y cũng hiểu ra vì sao Lăng Thần lại kiêu ngạo giết người rồi quăng xác ở trước cửa đồn cảnh sát, có bản lĩnh giam cầm Lăng Tiêu và cha mẹ anh ta năm mà chưa từng bị rò rỉ phong thanh… Nguyên nhân rất đơn giản, hắn có chỗ dựa, mà chỗ dựa lại là quan chức ngầm bước nửa chân vào hắc đạo!
Quan phỉ cấu kết, nếu y điều tra được bằng chứng Lăng Thần trái pháp luật, thậm chí chỉ cần biết một việc nhỏ thôi cũng sẽ dính líu đến các quan chức cấp cao thông đồng với hắn, vậy thì những kẻ kia không thể để y làm vậy. Nếu y sống sót rời khỏi nơi này, y cũng sẽ bị cấp trên gán cho tội danh không có thật, chết dưới khẩu súng y dùng để trừng phạt sự bất công, mà người thân của y cũng sẽ bị liên lụy…
Chiêu này của Lăng Thần đủ độc ác, nếu y chết ở đây là làm trái với ý muốn của Lăng Tiêu, y chết rồi thì có thể khoác lên mỹ danh, người thân có thể nhận được bồi thường khổng lồ nhưng Lăng Thần lại không làm thế, hắn muốn để y chết trong tay quan chức cảnh sát mà y vẫn luôn nghĩ rằng chính trực, vì dân phục vụ.
“Hiểu chứ?” Giọng Lăng Thần biếng nhác, nhưng với Trình Nghị Chử thì đây là lời triệu hoán từ dưới địa ngục.
Trình Nghị Chử cắn chặt răng, y thà chết ở chỗ này…
Lúc này cửa thư phòng bị gõ, giọng Lăng Tiêu truyền đến, “Thần? Em có ở trong không?”
Lăng Thần đảo mắt sắc qua Lôi, Lôi vội đứng lên kéo Trình Nghị Chử vẫn chưa hoàn hồn sang một bên rồi cạch một tiếng, mở còng tay ra xong bước đến mở cửa, quy củ lùi về sau đứng cạnh Trình Nghị Chử.
Lăng Tiêu nói cảm ơn với Lôi rồi đi đến chỗ Lăng Thần. Bây giờ vẻ mặt của Lăng Thần trở nên cực kỳ dịu dàng, anh còn chưa đến gần hắn đã không đợi kịp đứng dậy bước đến ôm eo anh sửa lại áo ngủ bị nhăn trên người anh, vuốt vuốt lại mái tóc rối cho anh rồi hôn lên trán, “Sao thế?”
Lăng Tiêu cười, “Tự dưng tỉnh giấc mà không thấy em đâu.”
Nên mới đi tìm em? Lăng Thần hơi kích động, tay ôm anh càng siết chặt, “Vậy giờ chúng ta về ngủ.”
Lăng Tiêu gật đầu, lúc xoay người dư quang liếc thấy Lôi đứng cạnh Trình Nghị Chử đang cúi đầu, anh suy nghĩ rồi dừng bước, “Thần, anh muốn hai người họ đi Maldives với chúng ta, được không?” Anh chỉ vào Lôi và Trịnh Nghị Chử.
Một câu nói mà làm ba người ngạc nhiên. Phản ứng của cả ba cũng khác nhau.
Lăng Thần kỳ quái, “Vì sao?”
Lăng Tiêu trả lời: “Anh thích họ, muốn đi cùng họ.”
Trình Nghị Chử ngạc nhiên nhìn Lăng Tiêu, là vì trước đây y muốn cứu Lăng Tiêu sao? Người tốt sẽ nhận báo đáp tốt? Hiện tại Lăng Tiêu trở thành thần cứu mạng của y…
Còn Lôi thì rất căng thẳng, gã biết địa vị của Lăng Tiêu ở trong lòng Lăng Thần, gã đặc biệt hi vọng Lăng Tiêu có thể kiên trì, nếu kiên trì thì nói không chừng Trình Nghị Chử sẽ được cứu…
Lăng Thần quái lạ nhìn Trình Nghị Chử, cho dù Lăng Tiêu mất ký ức thì vẫn sẽ có hảo cảm với Trình Nghị Chử sao? Lòng đố kỵ nồng nặc tuôn trào, Lăng Thần cố kìm nén cảm xúc của mình, hắn chạm vào mặt Lăng Tiêu: “Lần này em có chuyện muốn Lôi đi làm, sợ là họ không thể đi cùng chúng ta.”
Lôi nghe vậy thì bắt đầu lo lắng.
Ánh mắt của Lăng Tiêu phút chốc trở nên buồn bã, nhưng anh ngay lập tức mỉm cười với Lăng Thần, “Vậy tiếc quá!” Sau đó đi thẳng ra cửa.
Đôi mắt sắc của Lăng Thần không bỏ qua vẻ cô độc trong khoảnh khắc ấy, hắn nhíu mày, cán cân trong lòng bắt đầu mất thăng bằng. Hắn luôn khao khát làm anh vui vẻ, hạnh phúc, yêu thương đối xử tốt với bản thân khi anh mất trí nhớ, nhưng giờ đây vì tư tâm của hắn mà nó sắp trở thành vật cản trở đầu tiên ư?
Lăng Thần nhanh chân bước lên ôm eo Lăng Tiêu, Lăng Tiêu buộc phải dừng bước quay đầu thắc mắc nhìn hắn, “Gì vậy?”
Lăng Thần nhìn Lăng Tiêu không rời mắt, “Anh muốn họ đi cùng mình thật à?”
Lăng Tiêu cười nhẹ, “Không được cũng không sao, chẳng qua ở đây anh chỉ quen mỗi em, chú Kỳ và bọn họ nên muốn chơi với họ ấy mà.”
Lăng Thần thả lỏng lông mày, “Thế thì cứ đi cùng đi.”
Lăng Tiêu nhìn hắn không hiểu, “Không phải em nói có việc muốn Lôi làm hả?”
“Thì bảo người khác đi là được.” Lăng Thần trả lời cục súc.
Lăng Tiêu khẽ bật cười, gương mặt đẹp giờ càng thêm rạng rỡ như ánh mặt trời, hấp dẫn Lăng Thần nhìn không chớp mắt, “Cảm ơn em!”
Lăng Thần ấm lòng, nhủ: Thôi kệ, có thể làm Lăng Tiêu vui như thế thì cũng không có gì là ghê gớm.
Lôi đứng sau thở hắt ra, gã không dằn lòng được nắm chặt lấy tay Trình Nghị Chử. Còn Trình Nghị Chử tuy cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn có phần thấp thỏm, Lăng Thần mà muốn giết chết y thì có nhiều cách, y không thể cứ dựa vào Lăng Tiêu vô thức cứu mình được…
Y cau mày suy nghĩ mà không để ý tay mình đang bị người ta nắm.
Hai ngày sau, Lăng Thần ôm Lăng Tiêu ngồi lên xe, Lôi kéo hành lý bỏ ở cốp xe rồi đóng nắp cốp lại, gã xoay người, Trình Nghị Chử đứng sau gã điệu bộ muốn nói lại thôi.
“Sao?” Lôi hỏi, tuy mặt không cảm xúc nhưng ngữ điệu lộ vẻ quan tâm.
Trình Nghị Chử muốn mở lời song nhắm mắt lại, buồn bực gãi đầu, “Không có gì đâu!” Sau đó thở phì phò bỏ đi.
Lôi như đã quen với bộ dạng như thế của y, gã đi lên mở cửa lên xe.
Đến sân bay, lên máy bay, Lăng Tiêu ngồi chỗ gần cửa sổ, Lăng Thần săn sóc cầm tấm chăn mềm đắp lên đùi anh, “Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi, đến nơi em sẽ gọi.”
Lăng Tiêu lắc đầu, “Không cần.”
Lăng Thần không muốn miễn cưỡng anh nên ngoái đầu gọi tiếp viên nữ bưng đồ uống đến, Lăng Tiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì. Sau khi máy bay cất cánh, anh dần dần ngủ thiếp đi, không biết trôi qua bao lâu, người anh nghiêng qua một bên tựa vào người Lăng Thần. Lăng Thần hơi rung động, đưa tay ôm nhẹ lấy anh, dịu dàng nhìn anh chìm trong giấc mộng, luyến tiếc rời mắt dù chỉ một giây.
Sau khi đến Maldives, Lăng Thần không nỡ đánh thức Lăng Tiêu đang ngủ say nên nhét nút cách âm vào tai cho anh rồi cẩn thận ôm người lên, không màng đến ánh mắt kỳ dị của mọi người mà đi đến khách sạn đã đặt trước cùng với Lôi và Trình Nghị Chử.
Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu tỉnh lại, anh mơ màng mở mắt, ngáp miệng vươn eo mệt mỏi sau đó ngồi dậy từ trên chiếc giường lớn mềm mại, nhìn xung quanh, ánh đèn dịu nhẹ làm căn phòng xa hoa trông rất ấm cúng. Lăng Tiêu nghiêng đầu qua nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa đã che đi phong cảnh bên ngoài, anh xuống giường, đi chân trần đạp lên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, bước đến trước cửa sổ kéo rèm ra thì trông thấy ngoài đó đèn đóm đều đã lụi tàn, bầu trời đêm đã lấp kín các vì sao lặng lẽ từ bao giờ.
“Tối rồi à…” Lăng Tiêu lẩm bẩm, anh kéo rèm cửa lại, vừa mới xoay người thì cửa bị mở ra, Lăng Thần thấy anh đứng bên cửa sổ trên mặt hắn thoáng qua sự căng thẳng, hắn bước vội đến kéo anh vẫn đang ngạc nhiên rời xa cửa sổ xong mới thở phào.
Lăng Tiêu khó hiểu nhìn Lăng Thần ôm siết mình, “Gì vậy?”
Lăng Thần hồi thần, vẻ mặt có phần nghiêm túc, “Anh chạy đến cạnh cửa sổ làm gì?”
Dù sao việc Lăng Tiêu từng nhảy cửa sổ đã để lại bóng ma rất lớn cho Lăng Thần.
“Anh nhìn xem bây giờ là lúc nào.” Lăng Tiêu giải thích.
Lăng Thần nghe vậy thì thả lỏng, “Vậy à, bây giờ đã hơn giờ tối rồi, anh có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm tối.” Hắn vỗ lên bụng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu gật gù, “Ừ cũng hơi đói.” Từ khi lên máy bay đến giờ anh vẫn chưa ăn gì cả!
Lăng Thần cười, “Chúng ta đi thôi.”
Lăng Tiêu gật đầu, Lăng Thần kéo anh ngồi lên giường, “Nào!” rồi ngồi xổm xuống cầm giày, nắm chân anh muốn mang vào cho anh.
Lăng Tiêu ngạc nhiên, theo phản xạ rút chân về nhưng vẫn bị nắm chặt, mặt anh thoáng qua vẻ không vui, “Anh… anh tự mang là được…”
Nhưng Lăng Thần không đồng ý, “Để em giúp anh.”
Lăng Tiêu khá luống cuống nhưng không thể làm gì, chỉ đành quay mặt để mặc Lăng Thần mang giày cho mình.
Lăng Thần thấy anh thỏa hiệp thì ánh mắt trở nên đặc biệt dịu dàng, nhẹ nhàng mang giày vào cho Lăng Tiêu.
Hắn là con người kiêu ngạo, nhưng bất kể là tôn nghiêm hay thói kiêu ngạo thì đều không là gì trước mặt Lăng Tiêu. Hắn không nghĩ làm thế là xấu hổ, trái lại càng mừng khi Lăng Tiêu chịu để hắn phục vụ cho anh.
Mang xong, Lăng Thần đứng dậy, dịu dạng vươn tay ra với Lăng Tiêu, “Đi thôi!”
Lăng Tiêu do dự rồi từ từ đặt tay mình vào tay Lăng Thần, Lăng Thần cười sung sướng, nắm chặt tay lại ôm eo Lăng Tiêu đi xuống.
Hết .