Lăng Tiêu cầm bình tưới tưới hoa cỏ trong sân, căn nhà ở phía sau không còn là ngôi biệt thự từng sống cùng Lăng Thần mà chỉ là một ngôi nhà đơn giản, dù không xa hoa nhưng sạch sẽ, ấm cúng.
Hai năm trước sau khi trốn thoát khỏi Phong gia, Lăng Tiêu được chú Kỳ cứu về, Lăng Thần thì mất mạng, Phong Ký bị Phong Kình thôi miên mất đi tất cả ký ức liên quan đến nhóm người Lăng Thần, mọi bí mật về căn phòng dưới tầng hầm của Lăng Thần cũng bị công bố với người đời, những người nô lệ được thả ra, tài sản bị sung công, vợ chồng Lăng gia cũng được giải thoát. Thủ trưởng cấu kết với Lăng Thần cũng bị mất chức và kết án chung thân, còn Trình Nghị Chử thì được thăng lên làm Cục trưởng, được tán thưởng ca ngợi. Lăng Thần đón cha mẹ về căn nhà nhỏ này, sống bình yên dựa vào công việc của mình. Còn Lăng Thần thì biến mất hoàn toàn, sẽ không bao giờ xuất hiện…
Lăng Tiêu khựng lại, anh nhìn về phía chân trời xa xăm, mặt trời dần ló dạng, tia sáng ấm áp chiếu xuống cây cỏ, chúng sung sướng lắc lư.
“Tiêu!” Phía sau truyền đến giọng của Trình Nghị Chử, Lăng Tiêu hoàn hồn, anh ngoái đầu cười nhìn y, “Chào buổi sáng.”
Trình Nghị Chử nhìn gương mặt tươi cười của anh thì cười theo, “Tâm sự với em nhé?”
“Ừ.” Lăng Tiêu đặt bình tưới xuống, anh lau tay, ngồi xuống ghế đá bên cạnh cùng với Trình Nghị Chử, tiện tay rót hai chén trà cho cả hai. Trình Nghị Chử nói cảm ơn xong bưng lên nhấp một ngụm, thở hắt ra.
Lăng Tiêu cười, cũng cầm nó nhấp một ngụm.
“Chớp mắt mà hai năm trôi qua rồi.” Trình Nghị Chử bùi ngùi nhìn trời xanh.
Lăng Tiêu cụp mắt, “Ừm…”
“Anh đã quen nếp sống rồi chứ?” Trình Nghị Chử quay sang nhìn anh. Lăng Tiêu cười, “Cũng ổn, rất thoải mái.”
Trình Nghị Chử nhìn anh, lát sau bỗng hỏi: “Anh trách em phải không Lăng Tiêu? Trách em năm đó vạch mặt Lăng…”
“Không trách!” Lăng Tiêu ngắt lời y, anh đặt chén trà xuống, tay vỗ nhẹ lên thân chén, khoan thai nói, “Nếu không có em thì anh sẽ mãi mãi không khôi phục ký ức, những người kia cũng sẽ không được thả ra, cha mẹ cũng không thể đoàn tụ với anh. Tuy hiện tại chỗ sống không xa hoa như lúc trước nhưng lại có mùi vị gia đình hơn, thế nên,” anh ngẩng đầu nhìn Trình Nghị Chử, cười, “Em không cần lăn tăn gì cả, anh sẽ không trách em. Anh còn phải cảm ơn em đã tìm căn nhà này cho anh để lúc đó anh không phải ngủ ở đầu đường xó chợ.”
“Anh có soi gương không?” Trình Nghị Chử chợt hỏi một câu như thế.
“Gì?” Lăng Tiêu ngớ ra.
“Bây giờ mắt anh sắp khóc đến nơi rồi nhưng miệng vẫn gượng cười.”
Lăng Tiêu cứng người.
Trình Nghị Chử nói tiếp: “Em biết cái chết của Lăng Thần khiến anh bị đả kích rất lớn, nếu đổi là em thì em cũng sẽ đau buồn, nói gì nói mặc dù cậu ta làm ra nhiều chuyện sai trái nhưng là bởi cậu ta yêu anh, chỉ cần anh hơi đáp lại một chút thôi cậu ta đã cực kỳ thỏa mãn, vả lại cậu ta cũng là đứa em trai anh thương nhất. Huyết thống là thứ rất kỳ lạ, cuối cùng cậu ta còn cứu anh, chỉ dựa vào điều này thôi mà anh đã tha thứ tất thảy lỗi lầm của cậu ta…”
“Đừng nói nữa!” Lăng Tiêu run giọng ngắt ngang y, đôi con người bắt đầu ứa nước mắt.
Anh chịu đựng hai năm, nhẫn nhịn không nghĩ đến Lăng Thần, không nghĩ đến cái chết của Lăng Thần, không nghĩ đến việc từ nay về sau không còn có em ấy cạnh bên, nhưng giờ Trình Nghị Chử lại vạch trần vết sẹo trong anh khiến máu tươi tuôn ra không ngớt.
Trình Nghị Chử áy náy nhìn anh, “Xin lỗi.”
Lăng Tiêu cúi đầu, qua một lúc lâu sau anh mới bình ổn tâm trạng, ngẩng đầu lên mỏi mệt nói: “Em về trước đi, anh hơi mệt.” Nói xong đứng dậy muốn trở vào nhà.
“Tiêu, tuần sau sinh nhật anh, em có phần quà muốn tặng.” Trình Nghị Chử gọi với từ phía sau.
Lăng Tiêu cứng đờ cổ, mãi lúc sau mới gật đầu rồi đi vào trong nhà.
Rất nhanh đã đến sinh nhật của Lăng Tiêu, tối hôm đó Trình Nghị Chử đứng trước cửa nhà đợi Lăng Tiêu, thấy anh đi ra thì niềm nở cười, “Chúc mừng sinh nhật, Tiêu.”
Lăng Tiêu cười, “Cảm ơn.”
Trình Nghị Chử kéo tay anh, Lăng Tiêu vô thức muốn rút tay về thì bị nắm chặt lấy, “Em vẫn còn món quà muốn tặng anh.”
Lăng Tiêu nhìn y, “Quà gì?”
“Đi theo em thì biết.” Trình Nghị Chử ung dung nói, y kéo Lăng Tiêu lên xe.
Lúc sau, Trình Nghị Chử dừng xe, nói với Lăng Tiêu: “Đến rồi, xuống xe đi.” Xong mở cửa đi xuống.
Lăng Tiêu khó hiểu xuống xe, vừa bước xuống đập vào mắt là một quán cà phê yên tĩnh. Lăng Tiêu thắc mắc nhìn Trình Nghị Chử. Trình Nghị Chử cười cười kéo anh đi vào trong quán, quán đã bị bao hết, vắng vẻ không bóng người.
Lăng Tiêu vừa định lên tiếng hỏi thì Trình Nghị Chử dựng ngón tay lên ra hiệu: “Suỵt!” Lăng Tiêu đành phải lặng thinh nhìn y.
Trình Nghị Chử cười bí hiểm, “Nhắm mắt lại đi.”
Lăng Tiêu khẽ thở dài, anh ngoan ngoãn nhắm mắt. Một lát sau, đèn trong quán cà phê tắt hết, trong bóng tối Lôi chậm rãi đẩy chiếc xe lăn đi lên từ phòng bếp, một chiếc bánh gato lớn cắm nến được nâng trên tay.
“Mừng ngày sinh nhật của anh, mừng ngày sinh nhật của anh…” Giọng hát trầm bổng vang lên trong bóng tối, Lăng Tiêu bàng hoàng, bắt đầu thở loạn nhịp, anh nghe nhầm ư?
“Mừng ngày sinh nhật của anh ~ Mừng ngày sinh nhật của anh ~” Âm cuối hơi cao vút lên, nước mắt lăn dài xuống má Lăng Tiêu. Giọng nói thân thuộc ấy dừng lại ở ngay sau lưng anh, “Tiêu, sinh nhật vui vẻ!”
Lăng Tiêu bần thần xoay người lại, nước mắt chặn mất tầm nhìn nhưng anh biết rõ cái người đang ngồi trên xe lăn chính là người mà hai năm qua anh không dám nghĩ đến.
“Anh hai, anh vui quá nên khóc đấy à?” Người ấy khẽ cười, vươn tay muốn lau nước mắt trên mặt Lăng Tiêu. Lăng Tiêu nắm lấy tay hắn khóc không thành tiếng, “Thần…”
Lăng Thần cười, “Em về rồi đây, Tiêu.”
Em về rồi đây…
一一一END一一一