Thời gian này vẫn trong niên học bình thường, hơn nữa là giờ cao điểm, xe bus chật ních người đi làm cùng học sinh đến trường. Tuy việc lấy giấy tờ tốt nghiệp không quá gấp, nhưng bỏ qua xe mà lượng nhân khẩu trên xe tiếp theo vẫn không giảm đã vắt kiệt vốn kiên nhẫn ít ỏi của Tịnh Thu. Cô nhắm mắt bước lên, ngay lập tức hối hận về quyết định của mình.
Mùa hè, trời vô cùng ngột ngạt, dù đây là loại xe mới với nhiều chỗ đứng hơn, lượng người trên xe hoàn toàn không giúp ích chút nào. Bác lái xe cũng tốt bụng hết mức bằng cách dừng ở mọi điểm có thể, đón nhiều người lên nhất. Lúc Tịnh Thu suýt bị nén tới nghẹt thở, một lực kéo mạnh đẩy cô vào góc. Tuy không gian vẫn chật hẹp như vậy, nhưng không còn quá ngột ngạt. Cô ngước lên, bắt gặp khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị của Trương Hải. Tuy anh ta miệng lưới sắc lẹm, khô khan đến mức hoàn toàn miễn dịch trước sức hấp dẫn của Tịnh Thu cô, nhưng có lẽ, anh ta cũng có lòng trắc ẩn đâu đó.
Bắt gặp nụ cười cảm ơn của Tịnh Thu, biểu hiện của Trương Hải vẫn trơ trơ, lập tức mọi điểm tốt đẹp về anh ta đang nhen nhúm trong lòng cô bị dập tắt triệt để.
Chắc chắn cô không muốn một khúc gỗ như vậy bên cạnh mình /, cô sẽ buồn chán mà chết mất!
Tịnh Thu tiếp tục cúi xuống, không để ý bàn tay Trương Hải vẫn chống trên thành xe bus khẽ nắm lại.
- Chị Lương, chuyện này là thế nào? - Tịnh Thu mở toang cửa văn phòng, theo sau là bóng vô cùng trầm tĩnh của một người đàn ông.
- Em đang nói tới chuyện gì? – Không mấy ngạc nhiên với phản ứng này của Tịnh Thu, Lương Yến vẫn cắm cúi xuống đống văn bản cần phê duyệt.
- Chuyện này – Tịnh Thu phẫn nộ chỉ vào người vô cảm đứng cạnh cô. Đối với cô, thái độ thản nhiên của anh chỉ thêm dầu vào lửa.
- À, chuyện đó – Lương Yến ngẩng lên, gật gù chào Trương Hải, rồi với tay lấy một tập tài liệu khác, tiếp tục chăm chú nghiên cứu – Hôm trước chị đã nói với em rồi, chính em cũng đồng ý, phải không?
- Nhưng chị đâu nói là có vệ sĩ theo em /?
- Là em không đọc kĩ hợp đồng trước khi ký lại – Lương Yến thuận tay đưa hợp đồng cho Tịnh Thu – Dù sao sau này công ty cũng đổi hướng đào tạo em thành ca sĩ kiêm nhạc sĩ, định hình đối tượng hâm mộ của em là giới trẻ. Chuyện thuê vệ sĩ chỉ là sớm muộn.
- Nhưng hiện tại em vẫn chưa thấy thực sự cần thiết, hơn nữa, em không muốn ông chú mặt đá này theo em cả ngày.
- Chính em đã kí kết – Lương Yến ngước lên – Trang , khoản , điều thứ .
- Chị Lương!!!!
- Nếu em muốn, có thể đợi năm rồi thương thuyết lại. Nếu em có tỷ tiền đền bù hợp đồng, chị cũng không có ý kiến gì thêm. Dù sao anh ta cũng ký hợp đồng đảm bảo bí mật đời tư của em, chuyện gì em làm cũng không bị truyền ra ngoài.
- Nhưng em... - Thực ra, chuyện cô kịch liệt phản đối vệ sĩ bất đắc dĩ này là có nguyên nhân. Hợp đồng yêu cầu cô không được phép có quan hệ tình cảm trong thời gian ký kết. Cô cũng muốn giữ bí mật chuyện mình có bạn trai.
- Tịnh Thu, em cũng hiểu, sau khi tốt nghiệp, mình sẽ chính thức trở thành nghệ sĩ thực thụ, việc có vệ sĩ không chỉ bảo vệ em, mà còn bảo vệ hình ảnh của em, và danh dự của công ty. Trừ phi em từ bỏ ước mơ, còn lại đừng đề cập chuyện vớ vẩn này với chị nữa – Lương Yến nghiêm khắc khẳng định, chặn bỏ quyền từ chối của Tịnh Thu.
- Em hiểu ạ. Vừa rồi em quá nóng giận, mong chị bỏ qua.
- Em hiểu là tốt, về nghỉ ngơi sớm đi, sang tuần em chính thức nghỉ học, mọi người đã xếp lịch cho em rồi. Đừng làm chị thất vọng.
Tịnh Thu thở dài, cô chắc tới % chuyện tình cảm của cô đã tới tai Lương Yến, đây là cách cô cảnh cáo Tịnh Thu, ép cô vào quy củ.
Ai bảo cô muốn theo đuổi âm nhạc chứ!
- Sau này phải làm phiền anh nhiều rồi, anh Trương – Bước khỏi trụ sở Thiên Ân, Tịnh Thu cúi đầu xin lỗi Trương Hải – Từ sáng đã cư xử không phải phép với anh, là tôi bồng bột.
Trương Hải hơi khựng lại, bất ngờ trước lời xin lỗi đột ngột của Tịnh Thu. Ấn tượng ban đầu của anh về cô chỉ là tiểu a đầu chưa lớn, có chút tiếng tăm nên kiềm chế cũng khó khăn. Không ngờ, chỉ một câu của Lương Yến làm cô thay đổi độ. Thì ra, cô nhóc này đối với ước mơ của mình vô cùng nghiêm túc. Anh khẽ mỉm cười, làm vệ sĩ của cô cũng không quá tệ.
- Phải rồi, hợp đồng nói anh theo tôi /, anh cũng không định về nhà nghỉ ngơi? – Trong đầu Tịnh Thu bỗng lóe lên một ý tưởng táo bạo.
- Không sao, tôi ngủ trong ô tô đã quen, hơn nữa, tôi cũng mang theo quần áo để thay – Dù sao, hoàn cảnh hiện tại của anh, có nhà để trở về là điều vô cùng xa xỉ.
- Làm thế sao được, anh vẫn cần phải sinh hoạt bình thường. Nhà tôi hiện vẫn còn phòng trống cho khách, anh có thể dọn vào ở tạm. Nhà tôi cũng chỉ có chị em, đều là nữ nhi sống với nhau, nhỡ có chuyện gì, cũng không có ai nhờ cậy được – Tịnh Thu vỗ vai Trương Hải – Dù sao anh cũng cần trông nom tôi /. Cứ đến nhà chúng tôi ở. Tiền thuê nhà tính vào tiền bảo an buổi tối cho chị em tôi, được không?
- ... - Suy đi tính lại, cũng chỉ có cách này là tối ưu nhất – Cô có chắc gia đình cô không ngại?
- Tất nhiên, tất nhiên là không rồi – Người này hình thức không tệ, cũng không khiến cô có nhiều ác cảm, Hạ Tuyết vừa hay thất tình, rất cần người an ủi. Một người đàn ông trưởng thành là hoàn toàn hợp lý. Tịnh Thu không nhịn nổi, tự vỗ vai thưởng cho bản thân.
--- ------ ------ -------Ta là dải phân cách dòng hồi tưởng ngày hôm nay của Tịnh Thu---- ------ ------ --------
- E hèm, vì thế, từ hôm nay nhà chúng ta có khách trọ mới, Trương Hải – Tịnh Thu vui vẻ nói – Tuy miệng lưỡi hơi khó nghe, tính tình khô như củi, nhưng hiện tại, anh ấy là vệ sĩ của em, mong mọi người chiếu cố.