Editor: Tiểu Hi
Beta: Esther.
-----
"Vả lại cậu ta..."
Trên hành lang, Trịnh Lĩnh còn muốn nói gì đó. Nhưng cậu ta lập tức ngậm miệng.
Lục Tri Chu rõ ràng tức giận rồi.
Trịnh Lĩnh nuốt nước bọt, bầu không khí ngột ngạt trong nháy mắt bao vây từ bốn phía.
"Cậu hiểu em ấy hơn tôi?"
Lục Tri Chu bước một bước đi về phía Trịnh Lĩnh, Trịnh Lĩnh sợ hãi lùi về sau vài bước kề sát tường, nói không ra lời.
"Cậu là cái thá gì?"
Lục Tri Chu nhìn vào mắt Trịnh Lĩnh: "Có thể cút chưa?"
Tiêu Niên đang xem đến chương , khi đến đoạn giữa thì nhận được điện thoại của Lục Tri Chu.
Cậu lập tức ngẩng đầu lên nên choáng váng một hồi.
Cậu đột nhiên nhớ đến câu nói châm biếm của mẹ cậu lúc trước, nói cậu đến bây giờ thị lực còn tốt như vậy, là bởi vì cậu không thích học tập không thích đọc sách, đôi mắt không dùng đúng chỗ, thì làm sao sẽ cận thị được đây.
Tiêu Niên cười. Bây giờ nghĩ lại, đọc sách quả thật sẽ tổn thương mắt.
"Thầy Lục tan lớp à?" Nhận điện thoại, Tiêu Niên nhắm mắt xoa xoa mi tâm.
Lục Tri Chu: "Tan lớp rồi."
Tiêu Niên tùy tiện cầm cây bút đặt trên một trang giấy nhìn, hỏi Lục Tri Chu: "Aiz Lục Tri Chu, anh cận thị là vì đọc quá nhiều sách sao?"
"Không hoàn toàn là vậy." Anh nói xong hỏi: "Sao vậy, đột nhiên hỏi cái này?"
Tiêu Niên: "Không có gì, chính là đột nhiên nhớ đến lời mẹ em nói, nói thị lực em tốt là vì em học dở."
Lục Tri Chu cười: "Thị lực tốt không phải là chuyện đáng tự hào sao?"
Lúc này Tiêu Niên còn không lập tức kiêu ngạo lên: "Thật sự." Nhưng Tiêu Niên lại nói: "Nhưng anh đeo kính rất đẹp."
Lục Tri Chu: "Phải không?"
Tiêu Niên: "Phải, hôm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã bị đôi mắt đeo kính của anh mê hoặc á."
Lục Tri Chu rõ ràng bây giờ mới biết: "May là anh đeo." Anh lại nói: "Sao em không nói sớm?"
Tiêu Niên nằm dài trên bàn: "Nói sớm để làm gì?"
Lục Tri Chu: "Nói sớm thì mỗi ngày anh đều đeo kính."
Tiêu Niên cười, xém chút nữa kích động đến mức lại móc một góc sách. Cậu làm như an ủi mà vuốt vuốt sách: "Nhưng bình thường tại sao anh không đeo vậy?"
Lục Tri Chu: "Đeo kính không thoải mái, độ không nặng, có thể không đeo."
Tiêu Niên ồ một tiếng kéo dài, rất tận lực hỏi: "Vậy tại sao buổi tối hôm đó anh muốn đeo kính?"
Ai hiểu Tiêu Niên bằng Lục Tri Chu, anh thoáng cái đã hiểu ý cậu.
Lục Tri Chu: "Vì nhìn em."
Tiêu Niên vui vẻ nằm nhoài trên bàn.
"Anh có phải chuẩn bị đi ăn cơm với các thầy giáo kia không?" Tiêu Niên hỏi.
Lục Tri Chu: "Ừm, anh đang đến bãi đậu xe."
Tiêu Niên: "Ăn cơm xong lại phải bận."
Lục Tri Chu hỏi: "Sao vậy?"
Tiêu Niên: "Em thật không dễ gì được nghỉ phép, anh lại..."
Tiêu Niên nói đến đây nghẹn lại một chút, không phải là cái gì, chỉ là trong đầu cậu không hiểu sao nhảy ra câu nói Lục Tri Chu đã từng nói: "Tốt nhất là thời gian làm việc cũng có thể giống nhau."
"Anh lại bắt đầu bận." Tiêu Niên bổ sung lời vừa nói.
Lục Tri Chu nghe xong lại nói: "Cho nên em xem xét ở lại đi."
Tiêu Niên cười phì một tiếng. Cậu rất thích Lục Tri Chu nha.
Tiêu Niên tận lực hỏi: "Hai cái này có liên quan gì sao?"
Lục Tri Chu: "Ở lại chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày."
Tiêu Niên gác chân lên tay vịn: "Vậy em sẽ suy nghĩ một chút."
Tiêu ngạo kiều online.
Lục Tri Chu hỏi: "Như thế nào em mới bằng lòng ở lại?"
Tiêu Niên mím môi cười: "Anh cầu xin em đi."
Lục Tri Chu nghĩ cũng không nghĩ: "Cầu xin em."
Tiêu Niên sảng khoái, nhưng vẫn chưa đủ: "Thêm xưng hô nữa."
Lục Tri Chu không trả lời liền, nhưng Tiêu Niên biết anh chắc chắn hiểu được. Cho nên rất nhanh, Tiêu Niên liền nghe thấy một tiếng: "Cầu xin em đó cục cưng."
Rõ ràng có thể nghe được thanh âm của Lục Tri Chu thấp hơn một chút, cũng cách ống nghe rất gần. Có lẽ là vì ban ngày ban mặt, cũng có lẽ là sợ bị người bên cạnh nghe thấy. Cho dù là gì, Tiêu Niên cũng cực kỳ thích bộ dáng này của Lục Tri Chu.
Tiêu Niên rất vui vẻ: "Vậy em sẽ nghiêm túc suy nghĩ một chút vậy."
Thanh âm của Lục Tri Chu trở lại bình thường: "Được."
Tiêu Niên: "Em nghe thấy âm thanh anh khởi động xe rồi."
Lục Tri Chu ừm một tiếng: "Anh đang ở trên xe."
Tiêu Niên: "Được rồi, vậy thì cúp máy nha, buổi tối tan làm thì đến đón em."
Lục Tri Chu: "Được."
Sau khi cúp máy cuộc gọi này, người ngồi ghế lái phụ trên xe của Lục Tri Chu, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu vốn dĩ không cần nhìn thẳng, nhìn bằng dư quang cũng có thể nhận thấy khác thường.
"Có vấn đề?" Lục Tri Chu mở miệng trước.
Lâm Nhạc Phàm nuốt một ngụm nước bọt.
Tiêu Niên có thể không biết hắn xuất hiện bên cạnh Lục Tri Chu lúc nào, nhưng Lâm Nhạc Phàm tự mình biết rõ. Chính là xuất hiện từ lúc Lục Tri Chu nói câu "Vì nhìn em" đó.
Lúc tình nhân nhỏ gọi điện thoại thật sự là không thể ở bên cạnh mà.
Này là nói cái gì chứ!
Nói cái gì chứ!
Một tiếng "cục cưng" đó của Lục Tri Chu, làm cho hắn dựng cả tóc gáy.
"Hello, cậu phải Lục Tri Chu không vậy?" Lâm Nhạc Phàm hỏi.
Lục Tri Chu nói: "Chỉ là người chồng bình thường của Tiêu Niên mà thôi."
Lâm Nhạc Phàm cực kỳ lớn tiếng: "Đệt!"
Hắn không muốn lại bị đôi tình nhân này bức hại, cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét này của Lục Tri Chu. Vì thế hắn tự cho là khéo léo thay đổi đề tài: "Vật này nhìn thật quen mắt."
Lâm Nhạc Phàm nói là sợi dây chuyền treo phía dưới kính chiếu hậu, hắn còn sờ sờ mấy cái: "Đây không phải là ảnh chân dung của cậu à?"
Lục Tri Chu thế mà lại cười.
Lâm Nhạc Phàm nhất thời cảm thấy không đơn giản: "Sẽ không phải là Tiêu Niên tặng chứ?"
Trong lời nói của Lục Tri Chu có mùi vị làm cho người ta phải ăn giấm: "Cậu ấy tự tay làm."
Lâm Nhạc Phàm nghe xong rất dùng sức thở phì một hơi: "Cmn, thật là có tâm."
Lục Tri Chu bổ sung lời của hắn: "Cái này rất khó."
Lâm Nhạc Phàm nghiến răng nghiến lợi: "Đúng đúng, cậu ấy rất dụng tâm, cậu ấy rất yêu cậu."
Lục Tri Chu: "Cậu biết thì tốt rồi."
Lâm Nhạc Phàm: "..."
Mà một bên khác, Tiêu Niên nằm nhoài trên bàn rất lâu không muốn động.
Trong đầu đều là, sao Lục Tri Chu lại tốt như vậy?
Sau một lúc lâu cậu mới ngồi dậy, chơi mô hình trên bàn không biết tên là gì.
Đọc sách!
Đọc hết tất cả sách trên giá sách yêu thích Lục Tri Chu!
Tiêu Niên giờ khắc này giống như vừa bơm máu gà, cái gì đến thì đến đi, không phải chỉ là sách thôi sao.
Chẳng qua có sao nói vậy, quyển sách trên tay cậu mặc dù mở đầu khó gặm một chút, nhưng càng về sau cậu phát hiện càng đặc sắc, dường như còn có rất nhiều đạo lý nhân sinh ẩn giấu bên trong.
Tác giả không nói rõ, nhưng lại có thể nhìn ra được.
Sách của người có ăn học xem chính là không giống nhau, rất có chiều sâu.
Sau đó hiệu suất của cậu cũng trở nên cao hơn, thế mà trong hai tiếng ngắn ngủi xem xong quyển sách trên tay, lại đi chọn một quyển khác.
Chỉ là khi cuốn thứ hai còn chưa bắt đầu đọc, cậu thích tìm chỗ chết lại mở app kia của Trịnh Lĩnh ra.
Thú vị, mấy bài post cậu quan tâm cập nhật rồi.
Năm phút sau, Tiêu Niên bộp một tiếng khóa điện thoại ném sang một bên.
Không hổ là người được đám học sinh ghép CP với Lục Tri Chu, Chương Vũ này sao lại ưu tú như vậy chứ.
Tiêu Niên chua đến hô hấp cũng không thông.
Đọc sách đọc sách thôi.
Có cái giết thời gian rồi, thời gian trôi qua rất nhanh. Cậu luôn cảm thấy mới đọc không bao lâu, mà đã đến buổi tối rồi.
Đêm nay không phải là chuyện lớn gì, cũng không phải chuyện nhỏ, hai nhà cậu và Lục Tri Chu muốn cùng ăn bữa cơm. Tiêu Niên chưa từng ăn qua bữa cơm kiểu này, nhưng nếu là gia đình Lục Tri Chu, cậu vẫn trở về phòng, chọn một bộ đồ thoạt nhìn khéo léo ngoan ngoãn.
Thời gian tính vừa đúng, thay quần áo xong Lục Tri Chu gọi điện thoại đến, cậu thay giày xong đi ra ngoài.
Bởi vì phải đi liền nên xe của Lục Tri Chu dừng ở cửa tiểu khu, nhưng lại nghĩ Tiêu Niên có lẽ không xuống sớm như vậy, nên Lục Tri Chu dừng xe ở chỗ khuất một chút. Tiêu Niên đi ra tiểu khu liền thấy xe, dừng bên cạnh một cây đại thụ, khi cậu đưa tầm mắt qua vừa vặn có một phiến lá rơi trên kính thủy tinh chắn gió.
Mà Lục Tri Chu ở phía sau kính thủy tinh chắn gió đang cười với cậu.
Tiêu Niên chạy bước nhỏ qua, nhưng không trực tiếp ngồi trên ghế phụ, mà là vòng tới chỗ ghế lái, còn mở cửa xe ra.
Lục Tri Chu rõ ràng không nghĩ tới gặp thế này, nghi hoặc nhìn Tiêu Niên.
Tiêu Niên mới không quản Lục Tri Chu nghĩ gì, cậu trực tiếp chui vào, lại chui tới chui lui, liền ngồi trên chân Lục Tri Chu. Chân Lục Tri Chu vốn dài, không gian đã rất eo hẹp, Tiêu Niên lại chen vào như vậy, hai người gần như là dính sát nhau.
"Làm sao vậy?" Lục Tri Chu mở miệng hỏi.
Tiêu Niên: "Thì ôm một chút, mười giây."
Nói mười giây là mười giây, sau khi Tiêu Niên đếm nhẩm trong lòng xong lập tức xuống xe, ngựa không dừng vó đóng cửa xe rồi đi vòng qua ngồi vào ghế lái phụ.
Lục Tri Chu khẽ cười một cái: "Em làm sao vậy?"
"Có gì đâu." Tiêu Niên nghiêng đầu một chút: "Làm sao? Không cho ôm à."
Lục Tri Chu: "Không phải." Anh nói: "Em hơi lạ."
Tiêu Niên: "Lạ chỗ nào."
Lục Tri Chu: "Hai ngày nay em rất dính người."
Tiêu Niên nhíu mày: "Không tốt sao?"
Lục Tri Chu: "Tốt..."
Lục Tri Chu còn muốn nói gì, Tiêu Niên cắt ngang anh: "Sắp muộn rồi, đi thôi."
Lục Tri Chu nhìn Tiêu Niên một cái, đại khái là nghĩ sự kỳ lạ này là có thể chấp nhận, liền không hỏi đến nữa.
Chạy xe vào giờ cao điểm buổi tối, so với bình thường tốn hơn mười phút.
Tìm được chỗ đỗ xe, Tiêu Niên xuống xe liền theo bản năng nắm tay Lục Tri Chu. Sau đó cậu nghe thấy tiếng cười của Lục Tri Chu.
Tiêu Niên: "Anh cười cái gì?"
Lục Tri Chu: "Người nào đó không phải nói là muốn lén lút yêu đương à."
Tiêu Niên sửng sốt nửa ngày: "À há, đúng ha."
Cậu thả tay Lục Tri Chu ra: "Vậy thì không nắm nữa."
Vì thỏa mãn nguyện vọng cẩn thận của thiếu niên Tiêu Niên, lần này Lục Tri Chu tùy theo cậu. Nhưng anh nói cũng chỉ là nhắc nhở mà thôi, sự việc sau đó phát triển trở thành như thế nào thì anh không khống chế được.
Hai tiểu bối đến trước, chẳng qua cũng trước không bao lâu, gần như mới ngồi xuống thì người lớn hai bên cũng đến rồi. Bốn tiếng cười vui vẻ từ bên ngoài vào phòng riêng, Lục Tri Chu và Tiêu Niên không hẹn mà cùng đứng lên.
Mẹ Tiêu Niên: "Hai đứa đều đến rồi à."
Tiếp đó, trong phòng riêng liền đủ các âm thanh chào hỏi "Mẹ" "Ba" "Dì" "Chú" "Tiểu Lục à" "Niên Niên".
Điệu bộ này, đặc biệt giống, cái gì đó, đúng chứ.
Hàn huyên xong mọi người liền ngồi xuống.
Bên cạnh Tiêu Niên chính là mẹ cậu, người mẹ này vừa ngồi xuống, đã chậc một tiếng với Tiêu Niên: "Nhuộm tóc gì đây."
Tiêu Niên bĩu môi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tóc màu tím."
Mẹ: "Không ra thể thống gì."
Tiêu Niên không muốn nói chuyện với mẹ, quay đầu liền kêu một tiếng: "Lục Tri Chu."
Không nghĩ tới cái này mẹ cũng nói.
"Sao lại gọi cả họ tên người ta vậy," Mẹ rất không đồng ý: "Ở trong nhà người ta cũng gọi như vậy hả?"
Trong lòng Tiêu Niên phút chốc kìm nén ngàn vạn câu.
Con ở nhà gọi cái gì, nói ra sợ là sẽ hù chết mẹ luôn.
"Không sao đâu dì." Lục Tri Chu nghe thấy đối thoại bên này, nói một câu.
Mẹ Tiêu Niên vẫn lắc đầu: "Tiểu Lục không để tâm là chuyện của Tiểu Lục," Bà nhìn Tiêu Niên: "Gọi anh."
Tiêu Niên cười khì một tiếng, rất vui lòng quay đầu ngọt ngào mà gọi một tiếng: "Anh."
Có người lớn ở đây, họ còn quen thuộc với nhau, sự tồn tại của Tiêu Niên và Lục Tri Chu quả thật rất thấp.
Ngoại trừ vừa bắt đầu trong miệng mẹ Tiêu Niên nói vài câu khách sáo, cái gì mà cảm ơn Tiểu Lục mấy tuần nay chăm sóc Tiêu Niên, Tiêu Niên đã làm phiền cháu rồi, mẹ Lục Tri Chu đáp lại nó không phiền không phiền, Tiêu Niên rất ngoan không gây phiền phức, sau đó đề tài nhanh chóng chuyển đến chuyện làm ăn của họ.
Tuy rằng kiến thức nửa vời, nhưng Tiêu Niên có thể hiểu được, hạng mục lần này tiến triển rất thuận lợi.
Chẳng qua cũng không có quan hệ gì với cậu, cậu chỉ cần ăn cơm là được.
"Muốn ăn gì?"
Qua một lát, khi người lớn đang nói nói cười cười, Lục Tri Chu nhỏ giọng hỏi Tiêu Niên.
Tiêu Niên nâng cằm chỉ tay: "Con ốc đó."
Nói xong, hai người liền chờ đĩa ốc đó chuyển đến.
Đến trước mặt, Lục Tri Chu dùng muôi chung múc vài con đặt vào trong đĩa của mình, tiếp đó dùng tăm lấy thịt ra chấm tương.
Hai tay Tiêu Niên không cần làm gì hết, chỉ chờ Lục Tri Chu làm xong là há miệng ăn.
Sau đó cậu nói: "Cảm ơn anh."
Lục Tri Chu bật cười.
Một động tác rất bình thường, Tiêu Niên lại phát hiện tiếng trò chuyện trên bàn nhỏ lại. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, người cả bàn đều đang nhìn họ.
Có chút hơi giống cảnh tượng đã từng quen thuộc, Tiêu Niên quay đầu nhìn Lục Tri Chu một cái. Khóe miệng Lục Tri Chu nhếch lên một chút, làm như không có gì xảy ra, lại lấy thịt một con.
Lần thứ hai đưa qua, mọi người đã không còn nhìn họ nữa.
Tương tác giữa trẻ nhỏ, liên tục nhìn chằm chằm cũng không tốt.
Lại đưa qua lần thứ ba, Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên: "Không lén lút yêu đương nữa?"
Tiêu Niên nở nụ cười: "Nhìn ra được hay không là bản lĩnh của họ."
Lục Tri Chu gật đầu ừm một tiếng, đột nhiên đưa tay rút khăn giấy, lau khóe miệng Tiêu Niên.
Họ lại liếc nhìn sang đây.
Tiêu Niên hơi nhíu mày.
Cậu hoài nghi là Lục Tri Chu cố ý, nhưng cậu không có chứng cứ.
Lúc Lục Tri Chu ngừng đưa qua là do anh có cuộc gọi đến. Anh cúi đầu nhìn, trước tiên cho Tiêu Niên một ánh mắt, mới nói xin lỗi với mọi người rồi ra ngoài nhận điện thoại.
Sau khi anh đi, ba mẹ Lục Tri Chu dường như thả lỏng một chút, cũng cười với Tiêu Niên.
Tiêu Niên mới cười lại, mẹ Lục Tri Chu liền mở miệng khen Tiêu Niên, nói rất yêu thích cậu, nhìn cậu rất ngoan vân vân. Chẳng qua có thể nghe ra là không quen khen ngợi, nói sơ sài cũng rất dễ hiểu.
Cho nên đoạn khen ngợi này rất nhanh liền bị mẹ Tiêu Niên phủ định, từ nhỏ đến lớn rất nhiều lần như vậy, sau khi mẹ Tiêu Niên nói một câu "nó nào có" thì bắt đầu quở trách cậu.
Nói cậu rất lì, chưa bao giờ để mẹ bớt lo, chỉ biết chơi...
Tiêu Niên lại ăn một miếng thịt ốc.
Cậu biết ngay là sẽ như thế này mà.
Sau đoạn này mẹ quay đầu liền khen Lục Tri Chu.
Tiêu Niên cũng hiểu, cậu từng trải qua quá nhiều rồi, đã quen.
Vừa hay lần này con nhà người ta là Lục Tri Chu, trong lòng Tiêu Niên không có mất cân bằng như vậy, nhiều câu nghe còn rất tán thành.
Nhưng nói đến cuối cùng, mẹ lại bắt đầu so sánh.
"Tiểu Lục ưu tú thật đó, tôi thật sự rất thích Tiểu Lục, nhưng bây giờ để Tiêu Niên học tập Tiểu Lục khẳng định không còn kịp."
...
"Giám đốc Lục chị đừng nói như vậy, Tiêu Niên kém xa Tiểu Lục nhiều lắm."
...
Tiêu Niên bỏ miếng thịt ốc cuối cùng Lục Tri Chu lấy ra vào miệng.
Cậu biết mà biết mà.
"Con ra ngoài một chút." Tiêu Niên đặt đũa xuống, cũng đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra cậu đã nhìn thấy Lục Tri Chu đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.
Họ ở gần phòng riêng cho nên cơ bản là sẽ không có người đi qua chỗ nãy. Cho nên Tiêu Niên cứ dựa vào tường nhìn Lục Tri Chu cũng sẽ không có người quấy rối.
Chắc là chuyện không quá vướng tay chân, Lục Tri Chu cũng không có biểu tình gì đặc biệt.
Anh gọi điện thoại còn có thói quen sờ đồ vật, Tiêu Niên không ở bên cạnh, anh liền sờ cửa sổ, lấy ngón tay gõ kính thủy tinh, từng nhịp từng nhịp, nhớ lại lúc trước cũng nhiều lần vỗ đầu Tiêu Niên như vậy.
Tiêu Niên nghĩ, bây giờ cậu đi qua, Lục Tri Chu nhất định sẽ cười với cậu, sau đó ôm lấy cậu.
Lục Tri Chu còn sẽ làm gì chứ?
Sẽ sờ vai cậu, sờ eo cậu, hay là sờ tóc cậu?
Tiêu Niên còn chưa nghĩ xong, Lục Tri Chu đã nói chuyện điện thoại xong cúp máy. Sau đó anh vừa quay đầu đã chạm mắt với Tiêu Niên.
"Sao em lại ra ngoài?" Lục Tri Chu đi về phía Tiêu Niên.
Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu cười: "Ra ngoài tìm anh đấy."
Lục Tri Chu lập tức nhận ra sự khác thường, anh nắm chặt tay Tiêu Niên: "Em sao vậy?"
Tiêu Niên: "Hửm? Em không sao mà."
Lục Tri Chu rõ ràng không tin: "Bên trong nói cái gì rồi?"
Tiêu Niên cong môi lên, nửa thật nửa giả nói: "Mẹ em lại nói em rồi đấy."
Lục Tri Chu đại khái có thể hiểu một ít: "Không vui?"
"Một chút thôi," Tiêu Niên lấy tinh thần lại, cười với Lục Tri Chu: "Nhưng nếu như anh có thể hôn em thì em sẽ lập tức ok liền."
Lục Tri Chu không do dự cúi đầu xuống.