Edior: Tiểu Hi
Beta: Phong Lãnh
- ----
Tiêu Niên khóc giống y như một cái đồ thị, lên rất nhanh nhưng xuống cũng rất nhanh.
Cậu đã không còn khóc nhưng Lục Tri Chu vẫn cứ ôm cậu, còn nhẹ nhàng vỗ đầu cậu.
Tiêu Niên liêu xiêu dựa vào vai Lục Tri Chu. Những cảm xúc vừa rồi đến cũng mà nhanh đi cũng nhanh. Lúc này đầu óc cậu đã hoàn toàn trống rỗng rồi, thậm chí cậu còn không nhớ rõ vừa rồi cậu nghẹn ngào nói với Lục Tri Chu những gì.
Chỉ biết đem tất cả những lời mình muốn nói nói ra hết, mang hết tất cả những áp lực trong hai ngày nay nói ra.
Bên ngoài cửa sổ là không gian tĩnh lặng, ánh đèn thành thị từ trên tầng cao chiếu xuống tạo thành một cảnh tượng hừng đông tuyệt đẹp.
Dần dần, Lục Tri Chu không vỗ đầu Tiêu Niên nữa. Bàn tay từ trên đầu Tiêu Niên dần dần hạ xuống.
Lục Tri Chu đần bất động.
Anh lùi lại phía sau, đè lên tay Tiêu Niên, kéo dài khoảng cách với Tiêu Niên, rồi cúi đầu nhì Tiêu Niên.
Tiêu Niên khóc quá nhiều, cậu cảm thấy hiện tại bản thân mình rất lôi thôi, không muốn để Lục Tri Chu nhìn thấy mình nên lập tức cúi đầu xuống đất.
Lục Tri Chu kéo đầu Tiêu Niên lại.
Tiêu Niên lại trốn.
Lục Tri Chu lại kéo.
Tiêu Niên phì cười, đầu chôn trên vai Lục Tri Chu, chỉ lộ ra một con mắt: "Làm gì vậy?"
Lục Tri Chu ôm vai cậu qua một chút: "Nằm sấp như vậy không khó chịu sao?"
Vốn cậu không khó chịu, bị Lục Tri Chu hỏi như vậy, quả thực vai có hơi đau.
Nhưng Tiêu Niên còn chưa trả lời, Lục Tri Chu cũng rất hiểu mà ôm eo cậu: "Ngồi trên đùi anh."
Mượn lực của Lục Tri Chu, Tiêu Niên rất nhanh đã ngồi thẳng lên, cánh tay mềm mại vòng qua cổ Lục Tri Chu, tiếp tục dựa vào vai anh.
Lục Tri Chu vỗ nhẹ đầu Tiêu Niên: "Đồ ngốc, có ngốc hay không."
Tiêu Niên đương nhiên biết Lục Tri Chu nói gì cậu, cậu hừ nhẹ một tiếng: "Làm sao."
Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên: "Tại sao phủ định chính mình?"
Tiêu Niên lại không nói, chỉ ôm chặt eo Lục Tri Chu.
Hai tay Lục Tri Chu vẫn đặt trên eo Tiêu Niên: "Anh và Chương Vũ không có quan hệ gì."
Tiêu Niên nói tiếp: "Em biết."
Lục Tri Chu lại trừng phạt vỗ một cái vào mông Tiêu Niên: "Ai nói em không tốt?"
Lục Tri Chu nói: "Em không cần để ý cách nghĩ của người khác, em rất tốt."
Chỉ một câu nói đơn giản như này thôi cũng đủ khiến cho Tiêu Niên cảm thấy chua xót.
Lục Tri Chu: "Em không cần làm gì nhiều." Lục Tri Chu nói: "Mấy câu em nói, anh thực sự đã từng yêu cầu đối với nửa kia, nhưng anh gặp em rồi."
Lục Tri Chu chậm rãi nói ôm eo Tiêu Niên.
Anh rất thích ôm.
Làm sao sẽ thích ôm như vậy.
"Anh gặp em rồi Tiêu Niên." Lục Tri Chu chạm nhẹ cằm trên vai Tiêu Niên: "Ở bên em, anh mới phát hiện hoá ra cuộc sống có nhiều màu sắc đến như vậy, hoá ra anh cũng có nhiều cảm xúc như vậy, anh thích dây dưa với em, cũng rất vui khi nhất cử nhất động của em có thể liên quan đến anh."
"Vậy nên thích chính là thích, nào quản mấy điều lệ trước kia nữa."
"Anh cũng phát hiện, tình cảm vốn dĩ không đi theo quy luật, anh chỉ dựa vào trái tim rung động."
"Anh rung động với em quá nhiều lần rồi."
Tiêu Niên rất ít khi nghe Lục Tri Chu nói những lời này, lần này đột nhiên được nghe rất nhiều, cậu hơi hốt hoảng.
Huống chi, người đàn ông này còn hỏi Tiêu Niên: "Sự yêu thích của anh còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Cậu nằm nhoài trên vai Lục Tri Chu nghiêm túc lắng nghe, nghe thấy lời này đôi mắt hơi cong, khóe miệng cũng giương lên.
Không thấy Tiêu Niên đáp lời ngay, Lục Tri Chu hơi lắc vai: "Ừm? Sao lại hiểu lầm bản thân như vậy."
Đôi mắt Tiêu Niên ánh lên ý cười, suýt chút nữa khiến những giọt nước nơi khóe mắt rơi xuống.
Tiêu Niên: "Không có~"
Lục Tri Chu: "Không hiểu lầm mình thì hiểu lầm anh?"
Tiêu Niên vẫn nhỏ giọng phản bác: "Không phải~"
Cậu hắc một tiếng, ôm chặt Lục Tri Chu: "Biết lỗi rồi, biết rồi."
Lục Tri Chu không bỏ qua cho cậu: "Sai chỗ nào?"
Tiêu Niên: "Không được tự ti."
Lục Tri Chu cười: "Không tệ, tổng kết rất khá."
Tiêu Niên hít nhẹ một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Những lời này của:uck Tri Chu đã đem tảng đá lớn trong lòng cậu đập vỡ.
Giờ khắc này cậu cảm thấy cả người thật nhẹ nhõm.
Cho nên dứt khoát không nằm úp sấp nữa, Tiêu Niên vịn vai Lục Tri Chu, đẩy Lục Tri Chu ra xa chút.
Chỉ cần một ánh mắt, hai người đều có thể đọc hiểu ý của đối phương.
Một giây sau, rất nhuần nhuyễn nghiêng đầu, hai người lần tìm đến chóp mũi của đối phương, bắt đầu hôn môi.
Trước khi môi chạm môi, trong đầu Tiêu Niên đột nhiên lóe lên một câu nói, cũng là một câu mà bản thân cậu nói với chính mình.
Đúng vậy, họ ăn ý như vậy, thì làm gì còn ai thích hợp với bọn họ hơn so với đối phương?
Vốn dĩ là không có!
Nụ hôn này dài lại triền miên. Lục Tri Chu còn uống rượu, rất khó để Tiêu Niên không choáng trong lng ngưc anh.
Không cần cậu phải làm nũng, Lục Tri Chu tự giác bế cậu lên.
Chẳng qua lúc đi qua phòng khách, hai chân Tiêu Niên đột nhiên vẫy hai cái: "Đợi đã đợi đã."
Tiêu Niên đỡ cánh tay Lục Tri Chu nhảy xuống, lấy chiếc túi quen thuộc trên bàn trà đưa cho Lục Tri Chu.
Tiêu Niên: "Tiểu Minh thế mà còn nhớ bảo em mang về."
Lục Tri Chu nghi hoặc nhận lấy: "Cái gì?"
Tiêu Niên kiễng chân một chút: "Anh mở ra xem."
Lục Tri Chu lấy hộp trong túi ra, lại mở ra: "Cà vạt à."
Tiêu Niên cắn đầu lưỡi một cái: "Đúng, vừa đến em đã nhìn trúng, nhưng không biết anh..."
Lục Tri Chu nắm bắt được lời của Tiêu Niên, anh ngắt lời nói: "Anh thích."
Tiêu Niên cười.
Cậu mở tay anh ra: "Tiếp tục ôm em vào đi."
Đến khi được phóng thích, tinh thần của Tiêu Niên lại trở về, không chút nào giống người hừng đông hơn ba giờ còn chưa ngủ.
Lục Tri Chu đi đánh răng cậu ở trên giường nhảy, Lục Tri Chu đi ra cậu vẫn còn đang nhảy.
Lục Tri Chu đi qua, cậu trực tiếp nhảy vào lòng Lục Tri Chu: "Em thích anh nhất, Lục Tri Chu."
Tiêu Niên nói xong còn cọ vào cổ Lục Tri Chu.
Sau đó nói: "Thời điểm như thế này đặc biệt thích hợp làm một trận yêu lớn."
Sau đó lại nói: "Nhưng xem ra ông xã nhà chúng ta cả đêm không ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm."
Sau đó: "Nhưng sức khỏe của chồng em rất được."
Sau sau đó: "Nhưng có thể là có thể, em thân là bạn trai nhỏ, đương nhiên không thể phóng túng."
Tiêu Niên tự mình nói xong mấy lời này, nhìn Lục Tri Chu: "Cho nên hôm nay thôi đi."
Lục Tri Chu mỉm cười.
Anh chỉ cười cười, hung hăng nhéo mũi Tiêu Niên: "Lên voi xuống chó chính là để nói tâm trạng vừa rồi của anh."
Tiêu Niên chạm một cái trên môi Lục Tri Chu: "Ngày mai đi, chờ anh về, chúng ta làm một trận lớn."
Lục Tri Chu cười ra tiếng: "Tốt nhất em có thể."
Tiêu Niên: "Cười chết!"
Chuyện trên giường, Lục Tri Chu luôn tôn trọng ý nguyện của Tiêu Niên.
Đó là đương nhiên, là tôn trọng ý nguyện của Tiêu Niên có muốn hay không, đến mức muốn làm sao, Tiêu Niên không có quyền phát ngôn gì.
Cho nên, sau khi đắp chăn, giáo sư Lục thành thật quả thực chỉ ôm Tiêu Niên ngủ, không làm gì thêm.
Người đàn ông này xem ra cũng mệt mỏi rồi, chuyện thứ hai sau khi ôm chặt Tiêu Niên, chính là nhắm hai mắt lại.
Không biết anh có giống Tiêu Niên hay không, sau đoạn đối thoại kia tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều.
Vân vân...
Đột nhiên, Tiêu Niên cảm thấy có chút không đúng.
Tại sao Lục Tri Chu nhìn giống như là đã trút bỏ được gánh nặng gì rồi?
Cậu như tìm về một chút lý trí: "Tại sao buổi tối nay anh lại đột nhiên trở về?"
Giọng nói của Lục Tri Chu có chút lười biếng: "Trở về gặp em."
Tiêu Niên đang trong tuyến logic: "Là anh phát hiện em đi nghe tiết của Chương Vũ?"
Lục Tri Chu ừm một tiếng: "Có nguyên nhân này."
Tiêu Niên cảm thấy có lý, nhưng lại cảm thấy có gì đó vẫn không đúng lắm.
"Không phải Lục Tri Chu." Tiêu Niên nói: "Chuyện này cũng không gấp đến nỗi khiến anh phải trở về trong một buổi tối."
Không hiểu câu hỏi này có gì mà lại khiến Lục Tri Chu nghe xong lại cười.
"Hả?" Tiêu Niên có chút không hiểu: "Gì chứ."
Lục Tri Chu mở mắt ra, đột nhiên hôn Tiêu Niên một chút.
Sau đó anh nói: "Trên đường về anh đã suy nghĩ rất nhiều chuyện."
Tiêu Niên chớp mắt: "Suy nghĩ gì rồi?"
"Nghĩ đến rất xa, cũng nghĩ đến rất sâu." Anh dường như phát ra tiếng cười tự giễu: "Anh đang nghĩ, hay là em muốn đề nghị chia tay với anh, anh nên làm gì."
Tiêu Niên ngây người.
"Em?" Cậu cảm thấy ngoài sức tưởng tượng: "Em đề nghị?"
Lục Tri Chu ôm chặt lấy Tiêu Niên: "Lâm Nhạc Phàm nói với anh, em đi nghe tiết của Chương Vũ, em nghe hai tiết, em còn cười vì anh ta, em cũng rất vui."
Anh nói: "Anh chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, chuyện này dù nghĩ như thế nào cũng đều không đúng. Vốn dĩ anh chưa từng gặp phải vấn đề nào nan giải như vậy, thậm chí là ngay cả một phần anh cũng không nắm chắc được.:
Anh nói: "Anh nghĩ, có phải là em chán ghét anh rồi rồi, hoặc là do em thích người khác rồi. Nếu vậy anh phải làm sao?"
Anh nói: "Buổi tối lúc uống rượu, thậm chí anh còn nghĩ qua, hay là đem em trói trong nhà, em sẽ không đi thích người khác."
Đầu óc Tiêu Niên rất hỗn loạn, mãi sau mới nghe hiểu những lời Lục Tri Chu vừa nói.
"Cái gì? Chờ chút." Tiêu Niên ngửa đầu nhìn vào mắt của Lục Tri Chu: "Anh cho rằng em thích Chương Vũ đó à?"
Lục Tri Chu không trả lời, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Tiêu Niên bật cười, giọng cũng lớn hơn chút: "Cái gì vậy chứ!"
Cho nên lúc này mới giải thích được, cả ngày hôm nay anh bận rộn như vậy nhưng lại cố gắng trở về nhanh đến thế.
Tiêu Niên chỉ vào Lục Tri Chu: "Anh thật hư nha, anh còn muốn trói em lại. Thầy Lục, anh bị làm sao vậy hả?"
Lục Tri Chu cắn lên ngón tay Tiêu Niên.
Ngón tay Tiêu Niên tuy hơi đau, mà trong lòng vui vẻ vô cùng.
Sau khi thu tay về, Tiêu Niên dính vào trong lng ngưc Lục Tri Chu, miệng đầy ý cười, nhỏ giọng hỏi: "Lục Tri Chu, anh thích em như vậy à?"
Lục Tri Chu nói: "Đúng vậy."
Tiêu Niên suy nghĩ lại cười: "Không nghĩ tới anh vì ăn dấm của Chương Vũ mà trở về."
Tiêu Niên: "Sao anh cảm thấy em thích Chương Vũ vậy."
Tiêu Niên liếc nhìn Lục Tri Chu: "Chương Vũ nào có tốt bằng thầy Lục của chúng ta chứ."
Lục Tri Chu bị câu nói này chọc cười, cũng nhéo mũi Tiêu Niên một cái.
Anh nói: "Chương Vũ, người này rất thú vị."
Tiêu Niên cười, nghĩ đến cái gì lại a một tiếng: "Cho nên anh cũng để ý những câu nói lúc đầu của em."
Lục Tri Chu: "Em cũng có điều kiện."
Tiêu Niên hơi nhíu mày: "Thực ra bây giờ em vẫn còn đấy." Cậu thấy đôi mắt Lục Tri Chu cong cong: "Em cảm thấy Lục tiên sinh nhà ta rất thú vị, không có ai thú vị hơn so với anh, vừa đẹp trai vừa thú vị lại được hoan nghênh."
Lục Tri Chu hỏi: "Em đang nói chính mình à?"
Tiêu Niên kinh ngạc: "Trời ạ, chúng ta quá hợp nhau rồi."
Lục Tri Chu bị chọc đến mức lại cười.
"Còn một việc." Lục Tri Chu mở miệng nói.
Tiêu Niên: "Cái gì?"
Lục Tri Chu nói: "Lấy điện thoại qua đây."
Tiêu Niên: "Điện thoại? Điện thoại của em à?"
Lục Tri Chu: "Ừm."
Tiêu Niên nghe lời xoay người, từ đầu giường mò lấy điện thoại của mình.
Cậu đặt màn hình điện thoại ở giữa, hai người cùng xem: "Sau đó thì sao?"
Lục Tri Chu: "Mở khóa."
Tiêu Niên mở khóa.
Lục Tri Chu: "Album."
Tiêu Niên bấm vào album.
Toàn màn hình là ảnh và video Tiêu Niên thi đấu khiêu vũ, chỉ có duy nhất một tấm ảnh khác biệt ở dưới cùng.
Lần này Tiêu Niên không trốn nữa, cậu cũng không trượt đi.
"Mở ra." Lục Tri Chu nói.
Anh không nói là tấm nào, nhưng Tiêu Niên nghe hiểu.
Cậu cười khì một tiếng, mở ảnh của Chương Vũ: "Hoá ra là anh nhìn thấy rồi, em còn cho rằng anh không nhìn thấy."
Không cần Lục Tri Chu nói tiếp, Tiêu Niên trực tiếp nhấp chọn thùng rác bên góc phải.
"Được rồi chứ?" Tiêu Niên hỏi người vẫn luôn chăm chú nhìn thao tác của cậu.
Nhưng Lục Tri Chu lại nói: "Đã xoá gần nhất."
Tiêu Niên cười: "Được được được."
Cậu lại mở tư liệu đã xóa gần đây, đem tấm ảnh này xóa triệt để.
Lục Tri Chu ghen đáng yêu quá mức, làm xong mấy việc này, Tiêu Niên không nhịn được đến gần cắn một cái dưới cằm Lục Tri Chu.
Còn nói: "Anh sao lại buồn cười như vậy chứ?"
Lục Tri Chu: "Anh không buồn cười."
Tiêu Niên: "Anh buồn cười."
Lục Tri Chu còn muốn phủ nhận, Tiêu Niên chặn miệng anh, trầm giọng học theo giọng của Lục Tri Chu: "Đúng, em rất buồn cười."
Lục Tri Chu cười: "Không giống."
Tiêu Niên vui vẻ: "Không giống làm sao anh biết em đang học theo ai?"
Lục Tri Chu: "Em còn muốn học ai?"
Tiêu Niên ha một tiếng: "Vậy nhiều hơn..." Cậu còn chưa nói xong: "A."
Lục Tri Chu nhéo mặt cậu.
Tiêu Niên rung đùi đắc ý: "Vậy chúng ta bây giờ hòa nhau rồi, anh xem anh cũng hiểu lầm em rồi."
Lục Tri Chu nói: "Được."
Tiêu Niên cũng nói với Lục Tri Chu: "Thực ra lúc đầu khi anh trêu chọc em, em cũng có ý nghĩ giống anh." Tay Tiêu Niên sờ loạn: "Em nghĩ, nếu anh không thích em còn trêu chọc em như vậy, em sẽ đem anh trói trên giường, làm đến khi anh thích em thì thôi."
Lục Tri Chu nghe xong thấp giọng cười nhẹ: "Vẫn là em lợi hại."
Tiêu Niên: "Vậy chúng ta cũng coi như là có ý nghĩ giống nhau."
Lục Tri Chu: "Ừm."
Tiêu Niên cười cười: "Vậy công bằng mà nói, em cũng rất thích anh rồi."
Lục Tri Chu cười: "Cảm ơn thầy Tiêu."
Tiêu Niên lắc đầu, dùng tóc cọ vào cánh tay Lục Tri Chu, làm nũng: "Không muốn thầy Tiêu."
Lục Tri Chu rất hiểu cậu, nghe cậu nói câu này liền cúi đầu xuống.
Giọng nói cũng hạ thấp, gần như là ghé vào bên tai cậu nói: "Cảm ơn bảo bối."
Bảo bối của Lục Tri Chu sảng khoái đáp: "Đừng khách sáo."
Phòng ngủ lại dần yên tĩnh, nhưng rõ ràng hai người đều không có ý muốn ngủ.
Tiêu Niên thích cọ Lục Tri Chu, cậu cọ lại cọ.
Lục Tri Chu cũng thích bị Tiêu Niên cọ, anh cũng cọ qua cọ lại.
Cọ đến không thể cọ xuống nữa, Tiêu Niên ổn định chính mình, ở trong lng ngưc Lục Tri Chu cười.
Cũng nói: "Ngày mai ngày mai."
Lục Tri Chu ôm vai Tiêu Niên nói: "Em bắt nạt anh."
Tiêu Niên cười rộ lên.
Giọng điệu này của Lục Tri Chu thật sự khó cưỡng lại, hơn nửa đêm, thực sự là.
"Thật sự đừng náo." Tiêu Niên thành thật: "Hơn bốn giờ rồi."
Lục Tri Chu: "Ừm."
Sau đó Tiêu Niên ngoan ngoãn nằm yên, dùng tư thế ngủ bình thường vùi trong lng ngưc Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu nhẹ nhàng khoác tay lên eo Tiêu Niên, thời khắc cuối cùng tuyên bố sắp sửa ngủ, Lục Tri Chu cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tiêu Niên.
Nhưng còn chưa ngủ.
Anh nói một câu: "Tiêu Niên, anh không rời xa em được."
Tiêu Niên vừa tĩnh tâm, lại cảm thấy phiền rồi.
Mấy giây sau, Lục Tri Chu lại nói: "Em nói em thích anh, không thể thích người khác, nghe chưa?"
Tiêu Niên ừm một tiếng.
Lục Tri Chu: "Có thể làm được không?"
Tiêu Niên còn chưa trả lời, Lục Tri Chu giành trước cậu một bước: "Không được cũng phải được."
Tim Tiêu Niên vừa chua xót, vừa ngọt.
Cậu trả lời Lục Tri Chu: "Vâng, được."
Lục Tri Chu lại ôm chặt Tiêu Niên.
Trong màn đêm ôn hòa như thế, dùng cả người ôn nhu hòa tan Tiêu Niên.
Anh nói với Tiêu Niên: "Anh yêu em."