“Miêu Nhi, Miêu Nhi?”
Trợ lý Kha Nhạc gõ cửa phòng hóa trang, khiến chú mèo cao lớn trên ghế salon bị dọa cho khiếp đảm, nhanh chóng xoay người khóa cửa lại.
“Trời ạ, tại sao ở chỗ này cậu cũng dám biến thân, nhỡ thợ trang điểm hoặc người khác bước vào nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”
Bị quấy rầy mộng đẹp, mèo Siam rất không vui, ngay trước mặt Kha Nhạc biến thành người – một nam nhân xinh đẹp và thanh tú, lười biếng nửa ngồi nửa nằm trên salon mà vươn vai.
(Mèo Siam hay Mèo Xiêm có cơ thể mảnh mai và gọn nhẹ với thân hình thon dài và các cặp chân cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh, kích thước chiều cao của chúng đạt từ – cm và trọng lượng từ – kg.)
(Hình ảnh mèo Siam/Xiêm)
“Thợ chụp ảnh đã tới hả? Mà trừ cậu ra thì còn ai dám tùy tiện xông vào như vậy?” Y ngáp ngắn ngáp dài phản bác.
“Như thế cũng không được, ngộ nhỡ cậu biến thành mèo rồi vô ý rửa mặt trôi hết lớp trang điểm thì sao?” Kha Nhạc đẩy Lăng Miêu đang còn ngái ngủ ra ngoài, “Nhiếp ảnh gia đã sẵn sàng, chỉ chờ cậu thôi đấy.”
Y đối với người nhiếp ảnh gia chưa từng gặp kia thì rất bất mãn: “Anh ta có bao nhiêu tay hả, tôi chờ đến độ ngủ thiếp đi luôn, khiến anh ta chờ một phút cũng không được hay sao?”
“Anh ta vừa xuống máy bay liền chạy tới đây, phi cơ về trễ giờ do vậy nên làm sao mà có thể trách anh ta được? Còn nữa, Mục lão sư trong giới chụp ảnh quả thực rất nổi danh, nên tôi vạn lần mong cậu đừng trưng ra ánh mắt “loài người là lũ ngu xuẩn”, rất dễ gây hiểu lầm!”
Lăng Miêu ném cho Kha Nhạc một ánh mắt xem thường, đặc biệt khinh bỉ câu nói khi nãy của hắn.
Kha Nhạc phát điên: “Nói lại một lần nữa, tôi cầu xin cậu bỏ ngay cái thái độ đó đi!”
Y bị hắn nửa đẩy nửa xô tới phòng chụp ảnh, phong thái nhanh chóng được biến đổi, một bước ưu nhã đi tới, quét qua ánh mắt kinh diễm đẹp tươi.
Chỉ tới lúc này hắn mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, Lăng Miêu ở nơi công cộng đối với hình tượng của mình thì đặc biệt chú trọng, thôi thì ít nhiều lần nãy vẫn là đang giữ thể diện cho hắn.
Tuy rằng Kha Nhạc thừa biết, Lăng Miêu có bản tính tự luyến, cho dù có đi tới nơi đâu, y cũng khát khao được thể hiện mình, do vậy cũng chẳng thể coi đây là một hành động chuyên nghiệp, nhưng đối với một người mẫu như Lăng Miêu, điều này cũng tuyệt đối là một điểm mạnh.
Người phụ trách quảng cáo thấy y từ từ bước tới cặp mắt liền lóe sáng, mừng thầm bản thân quả nhiên không chọn nhầm người, một mặt nhiệt tình kéo y tới bên cạnh nhiếp ảnh gia, mặt kia lại tâng bốc hai người lên trời mây mà giới thiệu họ với nhau.
“Đây là người mẫu quảng cáo cho hãng nước hoa ngày hôm nay, còn vị này phụ trách chụp ảnh, Mục lão sư. Mục lão sư sáng sớm đã lên phi cơ, tuy nhiên do một vài trục trặc mà máy bay tới muộn, Mục lão sư ngay khi xuống liền bắt xe đi thẳng tới đây, mong Miêu Nhi có thể lượng thứ.”
“Thành thực xin lỗi,” Anh đưa tay ra, “Đã để cho cậu chờ lâu, bản thân rất xấu hổ.”
Lăng Miêu trước nhất vẫn là bất động quan sát Mục Mục từ đầu tới chân, anh cho y ấn tượng ban đầu chính là về chiều cao, nhìn qua ít nhất cũng phải một mét chín, vóc dáng khôi ngô cường tráng, ai được anh trở che quả nhiên có phúc. Rõ ràng đây là một ưu điểm, vậy nhưng y lại nghĩ, một nhiếp ảnh gia cũng chẳng phải người mẫu, cao lớn như vậy mà để làm gì?
Ngoài chiều cao ra mà nói, mọi thứ khác cũng chỉ ở mức trung, ngũ quan tướng mạo không có gì nổi bật, Lăng Miêu chắc mẩm khi bước ra khỏi cánh cửa kia liền sẽ quên luôn khuôn mặt này.
Kha Nhạc ở phía sau chọt chọt vào người y, Lăng Miêu lúc này mới đưa tay ra bắt lấy tay Mục Mục, đối phương không những cao, mà bàn tay cũng to hơn người thường, cơ hồ có thể nắm lấy cả tay Lăng Miêu trong lòng bàn tay của mình.
“Rất hân hạnh.” Ngữ khí của y có phần miễn cưỡng.
Đã sớm quen với thái độ này của Lăng Miêu, hắn vội đứng ra giúp y tạo hảo cảm: “Lăng Miêu từ lâu đã hâm mộ Mục lão sư, lần này nghe nói có thể cùng Mục lão sư hợp tác thì y rất rất vui, dù có chờ lâu một chút cũng đáng giá.”
Lăng Miêu ngoài cười nhưng bên trong thì không, nghĩ thầm, ai biết anh là ai chứ?
A, hình như một lần cũng từng nghe người đại diện nói qua, có vẻ anh ta đã từng đoạt được một giải thưởng nào đó lớn lắm? Dù sao thì, trí nhớ của mèo không được tốt, nên y cơ bản cũng chẳng nhớ gì.
“Nghệ danh của Lăng Miêu đây tôi nghe một lần liền lập tức ấn tượng.” Mục Mục cũng chẳng để ý tới thái độ thất lễ của y, thành thật nói.
“Không phải nghệ danh, là tên thật.” Lăng Miêu ngay lập tức sửa lại.
“Một cái tên rất ấn tượng, chắc người đặt tên cho cậu phải là một người rất sáng tạo đây!”
Lăng Miêu thái độ lúc này có chút dịu đi, bởi lẽ người đặt tên cho y, không ai khác, đích thị là Lăng Miêu y rồi!
“Ừm vậy chúng ta đã có thể bắt đầu chưa?”
“Đương nhiên”, Mục Mục nhận lấy chiếc camera từ tay trợ lý, “Hy vọng hai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Lăng Miêu đây là “quốc sắc thiên hương”, trở thành tâm điểm khi sử dụng trang sức thời thượng, khiến các tín đồ thời trang phải lùng sục xem đây là vị mỹ nhân nào, tới lúc này người quản lý mới đành phanh phui sự thực rằng y là đàn ông.
Ai nấy nghe tin cũng đều kinh ngạc, kể từ đó Lăng Miêu được biết đến với biệt danh “Nam thần còn xinh đẹp hơn phụ nữ”.
Còn đối với thông tin về y, thì chỉ là một người con lai mười chín tuổi, nhưng trên thực tế lại là một chú mèo Siam, nhớ không rõ bản thân đã sống được mấy trăm năm, ngoài ra cũng chẳng ai biết y là yêu quái, thế rồi Lăng Miêu lấy thân phận của con người để đi tìm kế sinh nhai.
Nói cho cùng điểm mạnh duy nhất của y là sắc đẹp.
Mèo Siam với diện mạo chữ V nhỏ nhắn, nay hóa thành người sở hữu khuôn mặt trái xoan thì ngẫu nhiên trở thành mong ước lớn lao của hàng triệu cô gái trẻ, và đương nhiên, cũng là khuôn mặt ngàn vàng mà các nhiếp ảnh gia khao khát.
Hầu như mỗi lần đưa ảnh của Lăng Miêu ra, lần nào cũng bị người ngoài cho là đã qua photoshop, phải mãi tới khi tận mắt thấy mợi chịu phục, nhưng ngay sau đó sẽ lại hoài nghi liệu y đã từng phẫu thuật thẩm mỹ?
Lăng Miêu đối với mấy kẻ đó thì đặc biệt xì mũi coi thường! Loài người thì làm sao có thể mơ tưởng hi vọng mà sở hữu một khuôn mặt đẹp như mèo được chứ?
Y tháng trước cùng một công ty nước hoa có ký kết hợp đồng quảng cáo, bởi vì hai bên gặp phải một vài trục trặc, do vậy mãi tới hôm nay người mẫu cùng nhiếp ảnh gia mới lần đầu tiên gặp mặt.
Dòng nước hoa này là loại trung tính, cả hai phái đều có thể sử dụng, nếu nói tới vẻ đẹp trung tính, thì Lăng Miêu luôn luôn là lựa chọn số một. Thợ trang điểm khi gặp y lần đầu liền phát hoảng bởi chẳng thể phân biệt nam nữ, cũng phải thôi, vẻ đẹp đặc hữu của Lăng Miêu là trung tính mà.
Khi khuôn mặt vừa diễm lệ lại quyến rũ khiêu gợi kia xuất hiện dưới ánh đèn thì tại studio lúc đó, vô luận là nam hay nữ, tim đều trong nháy mắt đập liên hồi. Quả nhiên là một “sinh vật” đẹp tới nỗi chẳng giống con người, cảm giác như bước ra từ trong truyền thuyết, mà chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Lăng Miêu quá ba giây, hồn phách liền như bị yêu tinh hút lấy.
Mục Mục giơ máy ảnh lên nhanh chóng chụp vài tấm, cũng là vì muốn thử ánh sáng, hơn nữa còn để bản thân tiến vào trạng thái làm việc. Lăng Miêu phối hợp với anh bày ra đủ kiếu dáng trước ống kính, chan chứa nét dụ dỗ lôi cuốn lại có phần ngạo kiều mị hoặc.
Kha Nhạc vui mừng xem xét biểu hiện đặc biệt chuyên nghiệp của y, Lăng Miêu tuy rằng vì bản tính nên đã đắc tội rất nhiều người, nhưng khi làm việc, từ trước tới nay, dù cho là một nhiếp ảnh gia khó tính nhất, cũng chưa một lời phàn nàn.
Cho dù nhiều người không hài lòng với tính tình của y, vậy nhưng sau đó nhìn vào kết quả đạt được, liền không thể không thêm phần ngưỡng mộ Lăng Miêu.
Đây cũng là điều mà Kha Nhạc, trợ lý đắc lực nhất của y đặc biệt đắc ý, nếu là người thân cận với Lăng Miêu, thì cơ bản sẽ biết y là một con mèo biết nói, liền sẽ chẳng cảm thấy đó là một thiếu sót, ngược lại trên đời có ai đi chỉ trích một chú mèo kiêu ngạo?
Huống hồ Lăng Miêu lại không phải là một con mèo bình thường, y là một con có huyết thống hoàng gia, y nếu không kiêu ngạo thì mới đúng là ngược lại với tự nhiên. (Lăng Miêu từng nói với Kha Nhạc mình là thú cưng của hoàng gia Thái Lan, một lần lạc vào ngôi chùa phật lớn nhất nằm ở Bangkok, nhiễm đèn nhang hương khói nên tu luyện thành người, đối với hắn liền không chút nghi ngờ, đương nhiên chân tướng vẫn còn phải nghiên cứu kỹ.)
Trong mắt Kha Nhạc, Lăng Miêu đúng là một người/mèo hoàn mỹ, hắn không tin có ai sẽ nhìn vào pose ảnh của y mà không hài lòng.
Vậy mà hôm nay, kỷ lục này bị phá vỡ, bởi lẽ trong quá trình chụp, Mục Mục đều nhiều lần buông camera xuống không chút hài lòng.
Người phụ trách đang còn đắm chìm trong khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Miêu, nhìn thấy hắn như vậy còn tưởng máy ảnh xảy ra vấn đề gì.
“Mục lão sư, có chuyện gì sao?”
Mục Mục trực tiếp nói thẳng: “Có lẽ rằng người mẫu vẫn chưa tiến vào trạng thái ấy chứ, có lẽ vì thời gian chờ đợi quá dài, tiêu hao mấy phần nhiệt huyết, phải là lỗi của tôi.”
Người phụ trách giật mình hoảng hốt: “Tại sao? Tôi thấy Miêu Nhi tạo hình đã tương đối hoàn mỹ rồi mà?”
Đây cũng là lời Kha Nhạc muốn nói, Lăng Miêu vì Mục Mục tới muộn phật lòng không sai, vậy nhưng hắn xin thề biểu hiện của y so với lúc bình thường đều giống nhau, đây là lần đầu tiên có người nghi ngờ thái độ làm việc của Lăng Miêu. Hắn len lén nhìn qua khuôn mặt của người kia, quả nhiên cặp lông mày thanh mảnh của y đang nhíu lại, đây là biểu hiện của việc Lăng Miêu đang không vui.
“Như vậy xin hỏi biểu hiện nào của tôi khiến Mục lão sư không hài lòng, có thể nói rõ cho tôi một chút?”
Mục Mục dựa theo tình hình thực tế đáp: “Ngôn ngữ cơ thể của cậu biểu đạt rất xuất sắc, thế nhưng cảm xúc lại có phần thiếu sót. Xin hỏi cậu chủ đề nổi bật của sản phẩm lần này là gì?”
Người phụ trách cướp lời Lăng Miêu nói: “Bất luận đàn ông hay phụ nữ đều có thể sử dụng nước hoa, bất luận nam nhân hay nữ nhân đều sẽ bị hấp dẫn, biểu đạt một loại giới tính siêu việt đặc biệt gợi cảm và hấp dẫn.”
“Không sai, người mẫu biểu cảm vô cùng quyến rũ, thế nhưng nơi đáy mắt từ đầu chí cuối lạnh như băng, tôi không thể cảm nhận được độ nóng của cậu.”
Lăng Miêu khinh thường đáp: “Đây là một loại nước hoa cao sang hạng nhất chứ không phải thứ dầu thơm rẻ tiền mà lũ gái bên đường sử dụng, cậu muốn tôi trước mặt hình mà làm ra thứ biểu cảm tục tĩu ấy sao?”
“Không phải là tôi muốn cậu bày ra thứ biểu cảm tục tĩu, chỉ là mong muốn cậu có thể từ trong ra ngoài biểu đạt chút tình cảm.”
Quan sát thấy bầu không khí đang ngày càng căng thẳng, người phụ trách liền vội vàng chạy ra hòa giải.
“Mục lão sư nói rất có lý, gợi cảm nhưng thực khó để cảm nhận được độ nóng, thiếu một chút thận trọng có thể trở nên dung tục, để quyến rũ biến thành nghệ thuật là rất khó. Biểu tình của Lăng Miêu đúng là có phần cao lãnh, bất quá tôi nghĩ chúng ta cứ giữ ở mức này là ok rồi, dù sao chúng tôi cũng ưng ý với biểu cảm này.”
Nếu đã nói như thế, Mục Mục cũng đành thôi: “Vậy cũng tốt, tiếp tục thôi.”
Anh một lần nữa lại giơ máy ảnh lên, nhắm chuẩn Lăng Miêu đang đè nén sự sung sướng, thế nhưng vẫn nhìn ra là y không hài lòng, cặp lông mày như trước vẫn chưa dãn.
Thái độ của Lăng Miêu cũng bị ảnh hưởng, khi nãy còn đang nghiêm túc như vậy, lúc này đây biểu cảm lại thập phần khoái trá.