Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

chương 44: 44: giúp tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện ám ảnh đó thậm chí còn chẳng nổi tí bọt nước nào trong trường, có lẽ chỉ có nữ sinh ở tòa B5 mới biết đại khái chuyện gì đang xảy ra, mọi người đều khá thận trọng với những gì mình nói trong ký túc xá, nhiều người còn bật đèn khi ngủ vào ban đêm.

Ký túc xá của nhóm Lý San thì không như thế, họ vẫn tắt đèn ngủ, Vương Đồng và Tống Linh hai ngày nay hiếm thấy không tiếp tục theo đuôi Lý San, sau khi Lý San về nhà hai ngày thì quay lại.

Nhưng bầu không khí trong ký túc xá rốt cuộc cũng không thể giống như trước.

Ba người không nói với nhau câu nào, sau khi hết giờ tự học buổi tối thì thừa dịp bên ngoài còn tiếng người tranh thủ nằm xuống ngủ.

Đêm vẫn nhiều mây, không trăng không sao, người ngủ ngày càng nhiều, đến nửa đêm, ngay cả những con cú đêm cũng không thể thức được nữa.

Vương Đồng trở mình, phía bên ngoài cửa sổ như có người đang gọi các cô, âm thanh mơ hồ.

"Lý San, Lý San...!Vương Đồng, Tống Linh..."

Vương Đồng ngừng thở, mở mắt nhìn Lý San cách lối đi nhỏ.

Không ai nói chuyện nhưng tiếng kêu kia vẫn không ngừng.

Một lát sau, ván giường vang lên tiếng kẽo kẹt, Tống Linh ngồi dậy, cô ấy giống như đang mộng du, nhắm hai mắt từ từ đi xuống giường mình, xách ghế, tay chân cứng ngắc đi ra hướng ban công.

Vương Đồng và Lý San đều không lên tiếng.

Chiếc ghế đặt cộp xuống ban công một tiếng.

Ở bên ngoài vẫn còn đang gọi ‘Đến đi đến đi.

Hơi thở của Vương Đồng dồn dập, gọi Lý San một tiếng.

Không biết Lý San thức chưa, người nằm trên ván giường không có động tĩnh gì.

Tống Linh đứng lên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn Lý San trên giường nở một nụ cười quỷ dị.

Vương Đồng mở to hai mắt nhìn: “Tống Linh!”

Tống Linh đứng dậy nhảy xuống.

Vương Đồng hô to một tiếng, vén chăn lao ra ban công.

Sau đó cô ta nhanh chóng mặc quần áo chạy xuống lầu tìm quản lý ký túc xá.

Quản lý ký túc xá đã bị tiếng động kia làm giật mình thức giấc, đèn phòng khách lầu một sáng trưng, chiếu vào người nằm trên bồn hoa bên trái cửa chính trông vô cùng đáng sợ.

Tống Linh trợn to mắt, dưới người chảy một vũng máu, trên lưng cô ấy viết một chữ “Chết” bằng màu đỏ rất lớn nhìn vô cùng rõ ràng.

Biệt Lý tới trường học rất sớm, mở cửa tất cả các phòng học trước nửa tiếng, sau đó mới lắc lư đi đến nhà ăn ăn cơm.

Thật ra khu sinh hoạt hơi xa với khu dạy học, nhưng không biết vì sao Biệt Lý lại chạy đến nhà ăn của khu sinh hoạt, cô vẫn đang nghĩ, không biết hai ngày nay Đỗ Chi Tình như thế nào, có lẽ sẽ có cơ hội gặp lại.

Khi rẽ vào chỗ ngoặt, cô thật sự nhìn thấy một bóng người trong suốt.

Biệt Lý vừa định há miệng lại phát hiện không đúng, mặc dù người này cũng ở dưới lầu ký túc xá nhưng mà không phải Đỗ Chi Tình.

Đỗ Chi Tình tóc dài, nữ sinh này tóc ngắn, ăn mặc cũng thời thượng hơn, không ngừng quanh quẩn ở một chỗ.

Biệt Lý đến gần một chút, vừa nhìn thấy thì trong lòng chợt lạnh.

Đây là một trong ba nữ sinh đêm hôm đó nói chuyện y như phim cung đấu.

Bên cạnh cô ấy còn có một chút vết máu chưa lau sạch, ngay cả đất bùn trong bồn hoa bên cạnh cũng nhiễm màu đỏ sậm, còn mang theo mùi máu tanh.

Tống Linh vẫn đứng quẩn quanh tại chỗ, quay đầu đi lên lớp cùng nhóm học sinh.

Cô ấy giống như không biết mình chết rồi, vậy mà còn muốn đi học!

Học sinh tốt, Biệt Lý gật đầu.

Sau đó cô đi vào nhà ăn.

Cô mua một lồng bánh bao và một ly sữa đậu nành, ngồi lẫn trong nhóm học sinh, nghe các cô ấy khe khẽ trò chuyện.

“Đêm qua lại có một người nhảy lầu.”

“Làm sao cậu biết?”

Ánh mắt Biệt Lý liếc theo giọng nói, thấy học sinh kia tái mặt nói: “Tớ ở ngay lầu dưới, nửa đêm qua có người kêu to, tớ thức dậy chuẩn bị đi vệ sinh thì thấy có người nhảy từ trên xuống, cô ta còn hét một tiếng.”

Lúc ấy cô ấy cũng bị dọa mơ hồ lạnh cả người, mặc dù trường học phong tỏa tin tức với bên ngoài nhưng các cô ấy ở chung một tòa nhà, chỉ cần ngày đó ở trong phòng ngủ thì hầu như đều biết tầng bảy có sinh viên nhảy lầu.

Cô ấy ở lầu sáu, trên cô ấy cũng chỉ có một tầng ký túc xá.

Cô ấy không nói tiếp phần sau, chỉ tái mặt nói: “Tớ không ổn, tớ muốn xin nghỉ về nhà.”

Bạn của cô ấy đồng tình nói: “Không có con dấu của bí thư thì cậu không được nghỉ qua đêm đâu.”

“Tớ nói tớ bị bệnh tim, tớ sắp bị hù chết rồi, cậu biết không?”

Biệt Lý nghe mà lòng còn sợ hãi, nếu như người này tâm lý yếu sợ đã sụp đổ, cô gái này chỉ tái mặt chán ăn…

À, cô ấy đi ra ngoài nôn.

Không đúng, đầu tiên nghe tiếng kêu, sau đó người nhảy xuống đồng thời lại kêu một tiếng nữa, có cách nhảy lầu này à?

Biệt Lý bình tĩnh tiếp tục ăn bánh bao.

Mới ăn được bốn trong số tám cái bánh bao hấp, phía đối diện đã có một người ngồi xuống.

“Chào cô, tôi là Vương Đồng, chúng ta từng gặp rồi.”

Nữ sinh đối diện sốt ruột nhìn Biệt Lý, giọng nói rất gấp gáp.

Biệt Lý nhấp một hớp sữa đậu nành: “Tiết đầu tiên cô có lớp giải tích, tỷ lệ trượt khá cao."

Cô đã tìm hiểu được tình hình từ chỗ Văn Khúc.

Những cô gái này đều học quản lý tài chính và học cùng lớp.

Khóe miệng Vương Đồng giật giật, tay nắm thành quả đấm đặt trên mặt bàn, cô ta nghiêng người về phía trước bối rối nói: “Cô có thể giúp chúng tôi một chút không? Chuyện Đỗ Chi Tình là chúng tôi làm sai, trẻ tuổi nóng tính, vô lý không thể tha thứ, không nghĩ tới cô ta sẽ đi nhảy lầu…”

Biệt Lý cầm chiếc bánh lên chấm vào nước sốt, phết một nửa tương ớt đỏ lên trên, chảy xuống lớp vỏ mượt mà của chiếc bánh.

Biệt Lý kẹp chiếc bánh, ngắt lời cô ta và hỏi: “Cô thấy người nhảy lầu máu tóe ra có giống tương ớt này không?”

Cô nói rồi còn cắn một cái lộ ra nhân thịt bên trong, nhìn sắc mặt Vương Đồng càng trở nên khó coi, cô mỉm cười nói: “Đùa cô thôi.

Thật ra tôi không giúp các cô là vì tôi không đủ năng lực, cô nói xem nếu tôi làm được việc này thì tôi còn đến trường học các cô làm hậu cần à? Tôi đã đi đoán mệnh cho mấy ông chủ lớn kia từ lâu rồi, một quẻ lấy mấy chục nghìn, phát tài ngay trong tầm tay.”

Vương Đồng nhìn cô một cái thật sâu, bỗng nhiên nói: “Tống Linh chết rồi.”

Tay Biệt Lý khựng lại một chút rồi tiếp tục ăn bánh bao.

“Đêm qua Đỗ Chi Tình tới tìm chúng tôi.”

Vương Đồng hạ giọng, giọng nói vốn đã mỏng manh của cô gái trở nên mềm mại hơn, nghe càng đáng sợ.

Biệt Lý để đũa xuống, chăm chú đánh giá nữ sinh ngồi đối diện, dù sắc mặt tái nhợt nhưng cũng rất bình tĩnh, chỉ có ngón tay thỉnh thoảng nhúc nhích nói rõ cô ta vẫn căng thẳng.

Căng thẳng cái gì?

Biệt Lý lau miệng: “Đêm qua lúc nào?”

“Nửa đêm, tôi cũng không biết mấy giờ.

Lúc ấy chúng tôi đều ngủ rất sâu, bỗng nhiên trong phòng có gió rất lạnh nên tôi tỉnh giấc.

Thật ra mấy ngày nay tôi vẫn rất sợ hãi, cho nên đêm qua sau khi thức giấc tôi rất cẩn thận không dám nhìn đi đâu, che kín chăn từ từ nhắm hai mắt lại.”

Cô ta cúi đầu, hai tay ôm mặt, giọng nói thoát ra từ kẽ hở ngón tay: “Gió thổi từ ban công tới, nhưng mà không thể nào được, đêm qua trước khi đi ngủ là tôi đóng cửa sổ, tôi nhớ rõ ràng cửa hoàn toàn không mở.”

“Tôi nghe thấy giọng Đỗ Chi Tình, cô ta đang gọi tôi! Tôi sắp bị hù chết rồi nên không dám cử động, sau đó… Sau đó tôi nghe thấy tiếng giường vang lên, có người xuống giường, tiếng dép lê trên nền đất vang lên sàn sạt, tôi sợ lắm… Tôi thật sự rất sợ…”

Cô ta nói rồi bật khóc, là kiểu khóc nghẹn không thở ra hơi.

Biệt Lý đưa tới một tờ khăn giấy, Vương Đồng lau nước mắt rồi nói với giọng mũi: “Cuối cùng tôi không nhịn được mở mắt ra, đến lúc đó đã nhìn thấy Tống Linh đứng trên bệ cửa sổ, tôi kêu một tiếng thì cậu ấy đã nhảy xuống, cậu ấy nhảy xuống.”

Dường như cô ta không thể chấp nhận được hiện thực này, lặp lại câu nói sau cùng.

Biệt Lý không lên tiếng, cô không an ủi cũng không tò mò, chỉ bưng ly sữa đậu nành tiếp tục uống.

Vương Đồng ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi thu tầm mắt.

Biệt Lý để ly xuống, thở dài nói: “Câu chuyện ma quỷ này, cô kể còn không hay bằng tôi.”

Biểu cảm trên mặt Vương Đồng ngưng lại: “Cô có ý gì?”

Biểu tình của Biệt Lý đoan chính, sâu kín nhìn cô ta rồi nói: “Lúc sáng tôi tới, nhìn thấy Tống Linh mà cô nói.”

Vương Đồng ngây ngẩn cả người.

Biệt Lý khẽ nói: “Cô ấy ở sau lưng cô.”

Cả người Vương Đồng run lên, bắp thịt trên mặt co quắp mấy lần, giọng nói cũng to không kìm được: “Không thể nào!”

Biệt Lý khẽ đổ về sau tựa vào lưng ghế ngồi, cười hì hì nhìn cô ta rồi hỏi: "Vì sao không thể? Đỗ Chi Tình chết có thể biến thành quỷ thì sao Tống Linh chết lại không biến thành quỷ?”

Vẻ mặt của Vương Đồng vô cùng khó coi, nhưng cô ta biết vừa rồi Biệt Lý đang hù dọa cô ta, bả vai cô ta hạ xuống bất mãn nói: “Đỗ Chi Tình là trở về báo thù, Tống Linh trở về làm gì?”

Biệt Lý nhếch mép: “Sao tôi biết được.”

Vương Đồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô gạt chúng tôi, hoàn toàn chẳng có quỷ gì hết, ngay cả Đỗ Chi Tình cũng là giả, tất cả đều là cái bẫy do cô đặt ra đúng không?”

Biệt Lý bưng ly sữa đậu nành và cái lồng hấp rỗng quay lưng đi.

Hoàn toàn chẳng muốn nói nhảm với loại người này.

Trước khi chết có lẽ Đỗ Chi Tình chịu không ít nhục nhã, nếu không thì mỗi ngày có nhiều người tự sát như vậy có mấy ai biến thành quỷ? Đỗ Chi Tình biến thành quỷ là để trở về báo thù, hay là mấy người này mời bút tiên tới, đêm qua lại là cúng giỗ tuần đầu, thi thể cũng bị hỏa táng.

Nếu thật sự là Đỗ Chi Tình tới thì khó có khả năng không nháo long trời lở đất.

Còn gọi tên họ mơ hồ, cũng không biết là phân cảnh trong bộ phim nào.

Tống Linh kia rõ ràng là quỷ đột tử, quanh quẩn dưới lầu một đêm mà giờ còn không biết mình đã chết, còn đi học nữa.

Người bên cạnh không gần không xa đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Biệt Lý và Vương Đồng, vừa rồi hai người nói chuyện cũng không lớn giọng nhưng mà ở gần đó cũng nghe được ít nhiều.

Cho nên Đỗ Chi Tình quay về hại chết Tống Linh? Đệt, trường học có quỷ quấy phá!

Biệt Lý, ném lồng hấp lên xe tái chế và ném cốc sữa đậu nành vào khung bên cạnh, vừa định rời đi thì Vương Đồng ở phía sau đã gọi cô lại.

“Nếu như cô không tin tôi thì cô đi tìm Lý San hỏi đi, đêm qua cậu ấy cũng thức dậy.”

Biệt Lý không thèm quay đầu.

Cần gì làm vậy chứ, cô cũng không phải cảnh sát.

Kết quả vừa ra khỏi cửa nhà ăn được hai mươi mét lập tức mắt to trừng mắt nhỏ với cảnh sát Trương.

Cảnh sát Trương cảnh giác nhìn bốn phía vắng người xung quanh.

Đầu Biệt Lý chảy sọc đen: “Đừng nhìn nữa, không có gì cả.”

Cảnh sát Trương thở phào nhẹ nhõm nhíu mày hỏi cô: “Sao cô lại ở đây?”

Biệt Lý hất cằm: “Tới đây kiếm cơm đấy.

Tôi còn định hỏi anh, sao lại là anh?”

“Gần đây trong cục bận rộn.” Mặt cảnh sát Trương và khóe miệng gần như nhăn lại, anh ta nhét một cái túi nhỏ vào khuỷu tay, xoay người thấp giọng hỏi: “Việc này… Với lần trước…”

Biệt Lý lắc đầu: “Không giống, đây là chuyện của cảnh sát nhân dân các anh, làm cho tốt, chàng trai à, tổ quốc tin tưởng anh.

Đúng rồi tình huống đêm qua là thế nào vậy?”

Cảnh sát Trương nhíu mày tạo thành nếp nhăn có thể kẹp chết được con muỗi: “Vậy cô tới chỗ này làm gì?”

Anh ta tránh không đáp vấn đề phía sau, Biệt Lý biết anh ta có quy định nên không hỏi nhiều, cô chỉ nói: “Tôi chỉ làm việc ở đây thôi, không phải tôi nói kiếm cơm sao, tôi đang làm hậu cần mở cửa quét dọn vệ sinh cho những bông hoa của tổ quốc.”

Biệt Lý nói xong như chợt hiểu ra, vội giải thích: “Tôi cũng không phải kẻ bói toán lừa gạt đâu! Không làm chuyện trừ yêu diệt ma, chúng ta phải tin tưởng khoa học, tin tưởng chủ nghĩa xã hội.”

Cảnh sát Trương hoàn toàn không muốn nói nhảm với cô, anh ta quay đầu muốn đi vào tòa nhà ký túc xá.

Biệt Lý kéo anh ta một cái: “Anh đi làm gì, người anh tìm đang ở trong nhà ăn đấy.”

Cảnh sát Trương lộ vẻ mặt khó hiểu, vừa gặp mà cô đã biết anh ta tìm ai à?

Biệt Lý vỗ vỗ cánh tay cảnh sát Trương, nói: “Vương Đồng, bạn cùng phòng của Đỗ Chi Tình và Tống Linh, vừa rồi cô ta còn chặn tôi ở đây nằng nặc đòi tôi phải bắt quỷ hồn Đỗ Chi Tình cho cô ta, nói đêm qua Đỗ Chi Tình câu hồn Tống Linh đi.”

Không cần hỏi cô có tin hay không, nụ cười trên mặt cũng đã đủ chứng minh ý kiến ​​của cô, cảnh sát Trương do dự một chút, hỏi cô: "Vậy Đỗ Chi Tình..."

Biệt Lý thở dài: “Hai ngày nay tôi cũng không gặp cô ta, nhưng mà chuyện tối hôm qua… các anh tra được gì rồi?”

Dù sao hai người cũng xem như từng hợp tác, cảnh sát Trương cũng cho rằng vấn đề này cần sự giúp đỡ của Biệt Lý cho nên do dự một lát thì khẽ nói: “Có vết vỏ chuối trên dép lê của Tống Linh và trên hộp điều hòa không khí bên ngoài phòng ngủ, nhưng không tìm được vỏ chuối.”

Biệt Lý ngẩng đầu nhìn lên lầu ký túc xá: “Việc này anh cứ yên tâm điều tra đi, không liên quan tới mấy thứ kia đâu.

Lúc trong lòng người có quỷ còn đáng sợ hơn quỷ nhiều.”

Cảnh sát Trương hiểu sâu sắc câu nói này, hiểu rất rõ, anh ta vô cùng buồn bã gật đầu.

Sau đó anh ta dẫn theo nhân viên cảnh sát khác đi về hướng nhà ăn, cảnh sát trẻ tuổi kia còn gật đầu cười với Biệt Lý.

Biệt Lý cũng mỉm cười hiền hòa.

Lúc này đang là giờ lên lớp, tâm trạng Biệt Lý không tốt mấy, cô đi về phía lớp của Văn Khúc, không ngờ thật sự đụng phải người Vương Đồng bảo cô đi tìm, Lý San.

Hoặc cũng không tính là trùng hợp gặp được.

Lý San trang điểm, phấn trên vành mắt dày tám lớp, ngồi chéo chân bên đường hướng về tòa nhà Bác Học, nhìn thấy Biệt Lý thì kêu một tiếng..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio