"Ây, là em đang đang quyến rũ tôi đấy à"
"Nếu làm tôi vui em muốn quà gì đại gia đây mua cho em" Hàn Phong ngả ngớn trêu anh, tay kia không yên phận niết cái cằm trơn bóng, gương mặt anh tuấn như lang như sói nhìn anh.
"..." Thiên Vũ cong khóe môi, muốn diễn với ông đây là một sai lầm, ông đây mới là ảnh đế.
Không để ý tư thế hai người lúc này cực kì ái muội, Thiên Vũ ngồi khóa trên người Hàn Phong dằn co qua lại áo ngủ của Thiên Vũ tuột qua một bên, thắt lưng buộc lỏng lẻo làm lộ ra xương vai xanh tinh xảo, lồng ngực mãnh dẻ mịn màng cùng thắt lưng tinh tế đầy mĩ cảnh.
"Được, ông đây đang muốn quyến rũ anh đấy" nói xong hay tay nhanh chóng bóp cổ Hàn Phong "dám bóp mũi ông nè"
"Nè, cậu định gϊếŧ người quỵt nợ phải không?" hắn dỡ khóc dỡ cười, kiếp trước không biết có mắc nợ thằng bạn này không.
"Ông đây không trả đó thì sao?"
"Làm gì nhau nào" Thiên Vũ nhướn mi khêu khích chủ nợ
Hàn Phong: "..."
"Trả cho anh nè" xông đến đánh tới tắp hắn
Hai người dằn co qua lại, mặc dù trận chiến không dùng bao nhiêu lực nhưng khi nó kết thúc bộ dạng hai người rất buồn cười, bộ tây trang phẳng phiu của Hàn Phong bây giờ áo trong áo ngoài xốc xếch không chịu được, mái tóc vuốt keo tỉ mĩ hiện tại thành tổ của cả một bầy quạ chớ không phải một con nữa, quay sang Thiên Vũ thì lúc đầu đã không có hình tượng gì rồi, chờ hai người xuống cũng đã giữa trưa.
Thiên Vũ xuống vòng qua bếp khẽ bảo với dì phụ bếp làm nhiều thêm vài món sau đó mới lên sô pha ngồi xem tivi cùng Hàn Phong.
Nhìn bàn thức ăn, mày Hàn Phong khẽ giật giật "Cậu định mở party à?" chỉ có hai người làm sao ăn hết thức ăn này.
"Anh nên vui mừng vì được tôi tiếp đãi hào phóng như vậy chứ!" gắp một miếng cải xào cho vào miệng nói tiếp "không phải ai cũng được tôi chiếu cố vậy đâu"
Hàn Phong: "..."
"Ăn đi, món này tôi rất thích" Thiên Vũ gắp vào bát hắn một miếng sườn cay, bề mặt miếng sườn phủ một lớp ớt đỏ rực nhìn theo cũng biết cay.
Hắn khẽ gắp miếng sườn cho vào miệng thực sự hương vị rất ngon nhưng rất cay cũng may hắn ăn cay không tồi, buộc miệng nhắc nhở anh "Ăn cay quá không tốt cho cơ thể nên ăn ít lại"
"Anh cứ cằn nhằn mãi" Thiên Vũ tức giận trừng hắn, không thèm để ý đến hắn.
"Y như ba tôi, mệt mỏi"
"Tôi chỉ muốn tốt cho cậu" lòng hắn thật khổ sở không nói nên lời.
"Hôm nay bác trai không về dùng cơm à"
"Ông ta đi công tác nước ngoài rồi"
"Tuần sau mới về" anh rất tự nhiên thong dong ăn cơm không có một chút cảm xúc nào khác thường, anh cũng ít khi ở nhà dùng cơm, một mình ăn chẳng có tí khẩu vị nào.
Hắn cũng biết chiến tranh lạnh giữa hai cha con họ nên cũng đành từ từ khuyên nhủ anh, hắn vui vẻ nói sang chuyện khác.
Thiên Vũ mắt sáng như nhớ ra gì đó chợt hướng hắn hỏi "Anh định ở đây bao lâu?"
Hàn Phong làm bộ dạng trầm tư, "vài ngày"
"Gì" Thiên Vũ sửng sốt, "chỉ ở có vài ngày liền đi, ông đây còn không đủ dẫn anh đi ngắm cảnh xem hoa"
Nhìn gương mặt thất vọng của anh, Hàn Phong mang theo ý cười hỏi "Vậy cậu nghĩ bao nhiên mới đủ!"
"Mà ý cậu là tự nguyện dẫn tôi đi chơi à"
"Đa tạ, tôi liền không khách khí"
Thiên Vũ khẽ liếc thằng bạn khốn kiếp này định chơi ông à, biết ông đây bị ông già khóa tài khoản, có đồng nào mà bao với chả đãi thậm chí mượn tiền của hắn xài còn chưa trả, đúng là kết lầm bạn, Thiên Vũ hiện lên một tia ranh mãnh
"Nào món này ngon lắm anh ăn thử" Thiên Vũ gương mặt vô hại, tốt bụng cười tươi gắp thức ăn cho hắn tới tắp.
"Món này nữa, ngon không kém"
"Wow, cá này mềm thật cho anh một miếng"
Bát của Hàn Phong chất đã có ngọn, anh dở khóc dở cười với tính tình trẻ con của anh
"A, hôm nay dì bếp nấu món nào cũng đặc biệt ngon" Thiên Vũ vui vẻ hướng dì nấu bếp phấn khích nói.
Dì nấu bếp nhìn cảnh tượng hiện tại thầm cầu nguyện giúp Hàn Phong, hướng anh đáp "Cảm ơn cậu"
Thiên Vũ gian manh nhìn Hàn Phong vừa xử lí hết bát đồ ăn, lém lĩnh nhếch môi lầm bầm trong miệng hôm nay cho hắn chết, khẽ nhắc đũa lên vui vẻ gắp tiếp cho hắn.
"Chắc anh ăn chưa no, ăn thêm món này đi"
Hàn Phong muốn nói gì chưa mở miệng đã bị thằng bạn này nhảy vào họng cười thiện lành gắp hết món mày đến món khác cho vào bát hắn, không màn mà muốn uy hắn luôn đấy chứ, hắn thầm chúc mừng cho ai có phước mà để mắt đến thằng bạn này.
Thiên Vũ gắp một miếng thịt bò vào miệng nhai nhai khen lấy khen để sau đó dùng đũa gắp cho anh một lượng quá sức không nhã nhặn "anh ăn thử thịt bò rất mềm"
"Anh ăn đi chứ nhìn tôi làm gì?"
"Mấy món này đều là công sức của dì nấu bếp, anh không ăn không thấy có lỗi sao?" nhướng mày khiêu khích hắn.
Có chị bếp đứng đó hắn khó xử, Hàn Phong bất đấc dĩ ăn hết thức ăn được anh chất cao như núi kia trong ánh nhìn đồng cảm của dì nấu bếp.
Thiên Vũ nín cười đến đau bụng, ngũ quan xinh đẹp nhịn cười đến đỏ cả lên không biết mình sắp bị "gậy ong đập lưng ong"
Hàn Phong nhanh tay che bát mình, anh tuấn nở nụ cười đầy chất phong nhã "Tôi ăn no rồi, nãy giờ cậu cứ gắp cho tôi có ăn được gì đâu"
Thiên Vũ cảm thấy có gì đó không đúng mà cũng rất đúng, sau đó thấy hành động tiếp theo của hắn mới trợn mắt.
"Cậu rất nhiệt tình chỉ lo gắp cho tôi không thèm chú ý tới mình"
"Làm tôi rất áy náy"
"Nào, để tôi bồi cậu" hắn nhìn anh ý cười tràn trên mặt
Thiên Vũ: "..." có phải anh bị vừa lấy đá đập chân mình không
"Món này tôi thích nhất"
"Món này có nhiều rau củ rất tốt sức khỏe cậu ăn nhiều một chút"
Hắn còn quay qua dì nấu bếp khen ngợi tay nghề của dì không làm đầu bếp thật đáng tiếc, hắn khen dì là thật và không quên thừa cơ hội trêu tên kia.
"Xem cậu kìa cảm động như vậy"
"Để tôi uy cậu ăn" thật ra anh đang dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn hắn, miệng ngậm thịt gà cấu xé như tưởng tượng nó là ai kia, thật khóc không ra nước mắt mà.
Thấy anh ủy khuất Hàn Phong không giỡn nữa, hắn chỉ cho cậu một bài học mai mốt không dám đem ra đùa với hắn nữa.
Thiên Vũ nhảy lên nhảy xuống cho thức ăn mau tiêu lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi nhìn tên ác ôn tiêu soái ngồi uống trà, chưa xong đâu chờ bụng ông đây nhẹ lại sẽ tính sổ với anh.
Và ngay tại phòng khách, hai kẻ được gọi là bạn thân lâu ngày không gặp bắt đầu diễn ra cuộc chiến tranh thứ hai với người khời chiến là chủ nhà.
----------------//--------------------
Sau khi dùng cơm trưa, tranh thủ giờ nghĩ trưa Tiểu Dư đeo ba lô đi đến bưu điện gửi ít tiền về cho gia đình, cậu hay vẽ bản quảng cáo cho anh kiếm thêm được một ít hoa hồng cậu thấy công việc như vậy cũng đã ổn lắm rồi, trưa nắng gắt mọi người cũng ít ra đường, mùi thơm từ những quầy bán ven đường bay khắp con đường, mắt thấy phía trước có bán món bánh nhân trứng muối, cậu phi thẳng lại mua.
"Bán cho cháu hai cái" cậu mỉm cười với bà cụ bán hàng chỉ vào bánh nhân trứng muối đầy hấp dẫn.
"Có ngay, cậu chờ một chút" bà cụ mặt đã hằng vết nhăn của năm tháng thân thiện nhanh tay gói bánh lại cho cậu
"Bao nhiêu tiền để cháu gửi"
" ngàn"
Cậu móc ví lấy ngàn gửi bà, sau đó nhìn đồng hồ "vẫn còn thời gian" hướng công ti chậm rãi đi về.
Bước vào công ti nhiệt độ ở đây tốt hơn bên ngoài rất nhiều, mới đi một chút mà mặt mày cậu đã đỏ lên, áo sơ mi ướt một mảng.
Vào phòng vẫn còn thấy anh ngồi ở bàn làm việc xử lí đóng hồ sơ biết là anh không có nghĩ trưa, cậu nhẹ nhàng đặt đồ lên bàn đi đến pha cho anh một tách cà phê.
"Anh dùng cà phê"
Anh khẽ ngước lên nhìn cậu, mày kiếm hơi nhăn lại khi thấy trán cậu lấm tấm mồ hôi, da mặt ửng lên một tầng hồng, trầm thấp hỏi "Cậu đi bộ ở bên ngoài?"
Cậu lúng túng trả lời anh, tự nhiên lại như cậu làm sai mà sợ anh "Nơi đó cũng gần nên tôi đi bộ đến đó"
"Mai mốt nên đi xe"
"Dạo này nhiệt độ ngoài trời rất cao" hướng cậu dặn dò anh không biết từ khi nào lại biết quan tâm cho người khác.
Cậu sửng sốt "Tôi biết rồi", "Mai mốt tôi sẽ cân nhấc trước khi ra đường" tim cậu tự nhiên đập lung tung vậy nè, "A" cậu chợt nhớ một thứ lon ton chạy lại bàn từ ba lô lấy ra gói bánh cậu vừa mua lúc nãy, mặt mày hớn hở tươi cười làm lộ ra hai đồng tiền duyên vô cùng khả ái cảm kích nhìn anh "Anh ăn thử bánh này đi ngon lắm"
Bình thường anh đã lập tức từ chối anh không thích bánh ngọt nhưng khi nhìn gương mặt cậu lúc này lại còn đỏ đỏ vì phơi ngoài trời nắng, anh nhất thời nuốt mấy lời đó vào bụng.
Thấy anh nhìn mình không nói gì, cậu lại lên tiếng gọi anh "anh ăn một miếng đi ngon lắm, không tin tôi ăn trước cho anh xem" cậu khẽ cầm cái còn lại lên cắn một miếng thật to nhai, hai cái má phồng ra trông rất buồn cười, da bánh giòn giòn kết hợp với nhân bánh làm bằng trứng muối vàng óng béo béo mặn mặn ngon không tả nổi, hai mắt cậu sáng như sao.
"Tôi ăn rồi rất ngon, anh cũng thử đi" cậu đưa tới miệng anh đôi mắt như năng nỉ anh ăn một miếng cũng được.
Có lẽ sau đó anh cũng sửng sốt với hành động anh đang làm là ăn miếng bánh cậu đút, anh nhai từ tốn cảm nhận nó mùi vị không tệ nhưng bất quá anh không hứng thú với mấy món này, khẽ nhấp một ngụm cà phê.
Cậu hai mắt long lanh mong đợi "Anh cũng thích nó phải không?"
Thấy biểu hiện của cậu như vậy không nở nói ra anh nhẹ gật đầu coi như cho qua, anh chưa từng làm mấy chuyện làm người khác vui lòng như này.
Cậu đã nói nó ngon mà anh không tin, cậu khoái hoạt tiếp tục uy anh ăn hết cái bánh mới được "Anh ăn nữa đi, tôi mua cái này cho anh đấy"
Lâm Thành: "..."
"Xin lỗi, tôi quên gõ cửa" An Nguy ngượng ngùng, cô vừa thấy cái gì vậy cậu đút anh ăn hình như là bánh thì phải, đây hoàn toàn là thật không phải ảo giác.
Anh khẽ tằng hắng sau đó hướng An Nguy bảo "Không sao" kêu cô lại ghế ngồi
Tiểu Dư luyến tiếc nhìn anh rồi nhìn cái bánh bị anh cắn một miếng nhỏ, anh nói âm lượng đủ cậu nghe "Tôi no rồi" sau đó hướng An Nguy bàn bạc công việc
Tiểu Dư: "..." anh lừa ai vậy mới ăn một miếng đã no, lủi thủi về bàn chén sạch hai cái bánh.
Trong lúc báo cáo với anh về tình hình phía bên đối tác, An Nguy khẽ liếc nhìn cậu, trắng trắng hơi mủm mĩm nộn nộn rất dễ thương cảnh tượng lúc nãy làm cô hoài nghi có phải cậu là em trai của anh không! con riêng của cha anh, do thân phận đặc biệt nên gia đình ông tổng không tiện nói ra, ây nếu là thật cũng thật ly kỳ.
"Thư kí Nguy" anh thấy cô không tập trung nên khẽ nhắc nhỡ cô tập trung vào công việc
"Vâng, tôi xin lỗi" cô nhận ra sơ sót của mình, tập trung hơn vào việc báo cáo của mình
"........."
"........."
"Bên công ti xx đã liên hệ cho chúng ta"
"Khả năng họ hợp tác chúng ta là rất lớn"
Anh cầm sắp hồ sơ nhìn một lượt hài lòng gật đầu "Làm tốt lắm"
"Họ không còn con đường nào khác ngoài con đường là hợp tác với chúng ta"
Cô luôn ngưỡng mộ cách kinh doanh của anh, đầy quyết đoán và tự tin nắm chắc phần thắng về mình.
Lúc đi ngang ra cửa cô khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Dư trùng hợp cậu cũng ngước lên cười với cô
An Nguy: "..." không phải là thật chớ tiểu thiếu gia của tôi.
Buổi chiều anh có cuộc họp trong công ti kéo dài đến h, cậu quạnh hia một mình trong phòng hết lau dọn bàn làm việc của anh, sắp xếp gọn gàng giấy tờ lại sang lau dọn cửa kính sạch sẽ, những việc này lúc sáng cậu đã làm rồi nhưng ở một mình không có chuyện gì làm cậu đành làm một lần nữa để gϊếŧ thời gian, dù gì có anh cũng đỡ buồn chán hơn.
--------------//------------
Cuối tuần, lúc h tại nhà hàng Royal sang trọng ở Sài thành do quân sư Thiên Vũ đặt giúp Hàn Phong với tiêu chí trả thù vặt là cho hắn cháy túi, phải gọi những món đắt nhất ở đây (ʺ ̪ ʺ) !!
Từ lúc bọn anh bước vào đã trở thành trung điểm của nhà hàng, không nói cũng biết bởi vì giá trị nhan sắc quá cao.
Anh mặc áo sơ mi đỏ thẩm ống tay áo xoăn lên kết hợp quần Âu đen dài cao cấp làm tôn lên thân hình cường tráng hoàn mĩ, mái tóc để tự nhiên không vuốt keo cùng ngũ quan tuấn mĩ như tượng tạc làm anh trẻ trung hơn, đôi mắt hổ phách sắc bén lạnh lùng khiến người nhìn càng đắm chìm, cảm giác anh đặc biệt cuồng mị.
Á Hy mặc một chiếc váy màu hồng thanh nhã, cổ và tay áo được viền ren khéo léo, cổ váy cao làm tôn lên gương mặt búp bê xinh đẹp trắng mịn, hai bên tóc được lấy một ít buộc phía sau thắt một cái nơ duyên dáng, vài sợi tóc lưa thưa khẽ rũ xuống trán, đẹp động lòng người.