Gián Đập Không Chết

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại Địa ngơ ngác nhìn tờ bảng điểm môn Lịch Sử Thế Giới trước mặt, nhớ tới buổi sáng giúp A Lãng trải giường chiếu, gấp đồ, mặc quần áo, còn phải tránh thoát khỏi đủ loại quấy nhiễu của con gián kia. Sắc mặt không khỏi một trận xanh rồi một trận hồng.

“Chậc, xem thành tích này. Cao nhất điểm, thấp nhất điểm, chia đều là điểm. Đây là bi ai của giáo viên tất cả các khoa bên cạnh trong cái gọi là trường học trọng điểm này. Anh cũng không cần thấy đau khổ, nghĩ đến khoa tin học của chúng ta đi, học sinh hơn nửa chính là đường hoàng lên mạng chat, chơi game, xem tiểu thuyết rồi viết thư tình, hơn nữa còn không có kỳ thi. Anh có biết khoa phần mềm máy tính ứng dụng bị đám học sinh ở đằng sau gọi là cái gì không?”

Vỗ vỗ bả vai Đại Địa, mới tốt nghiệp khỏi trường đại học không đến một năm, thầy Tề Tuấn đã bị một học sinh lớp ứng dụng máy tính cơ bản kích thích đến mức thần tượng từ GTO biến thành hòa thượng Nam Sơn nói ra một câu an ủi lại không có chút ý an ủi nào.

“A? Cậu nói cái gì?”

Đại Địa phục hồi tinh thần hỏi Tề Tuấn.

“Em nói……Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Anh vừa mới phục hồi tinh thần lại đúng không!”

Tề Tuấn không khách khí [hừ] một tiếng. Lúc vừa đến đây, nhìn thấy tiền bối Cừu Đại Địa, đã nghĩ đến việc mình phải tiến vào vực sâu làm công việc của một nô lệ, thời gian qua đi, mới biết đó chỉ là một con hổ giấy, nhiều lắm cũng chỉ hô lớn một chút, thực ra đó lại chính là dấu hiệu an toàn cỡ ISO. Nếu như nói trong phòng số hiện nay kiêu ngạo nhất phải kể đến ai? —- Một nghìn người nhất định chỉ vào Tề Tuấn!

“Tôi hỏi cậu, Tề Tuấn. Cậu có người nào vừa ý không?”

“Sao thế, muốn giới thiệu cho em em gái của anh? Em không cần!”

Tề Tuấn nhìn Đại Địa mà lắc đầu như cái trống bỏi, không chút lưu tình trực tiếp từ chối.

“Tôi không có em gái, nếu có cũng không sẽ không giới thiệu cho cậu……Đã sớm để cho tên A Lãng kia lừa đi làm vợ rồi.”

Đại Địa vô thức gõ nhẹ bàn phím.

“Tề Tuấn, cậu thành thực nói cho tôi biết, một người không có việc gì đột nhiên tìm cậu làm chuyện bậy bạ ăn cơm đi ngủ phải có cậu theo tắm rửa còn muốn cậu đến cọ lưng, cậu cho rằng người này là ôm loại tình cảm gì đối với cậu?”

“Anh cùng người kia hiện tại đã đi đến bước cuối rồi?”

“Gì? Cái gì bước cuối?”

Vẻ mặt Đại Địa là mờ mịt không hiểu.

“Please, anh rốt cuộc có hay trao đổi cùng với học sinh hay không vậy? Ngay cả điều này cũng không hiểu! Chính là muốn hỏi anh, có phải là đã make love, make đến cuối cùng rồi hay không?”

Tề Tuấn không kiên nhẫn giải thích.

“Make……Make love? Make love!”

‘Rắc’ một tiếng, bàn phím nứt ra rồi.

Đồng tử mắt của Tề Tuấn bắt đầu phóng đại, cậu rõ ràng thấy Đại Địa đang gõ bàn phím, đúng, đúng vậy, cậu tận mắt nhìn thấy Đại Địa dùng ngón trỏ [gõ] bàn phím nứt ra rồi!

“Thầy Cừu……anh……anh……phá hoại……phá hoại…….phá hoại của công……”

Tề Tuấn đột nhiên cà lăm.

“A! Nứt ra rồi! Sao đang bình thường lại vỡ ra rồi? Có phải là chất lượng có vấn đề hay không? Để tôi xem là do công ty nào sản xuất ra, ngày mai để cho người phụ trách hành chính của trường đi trách cứ!”

Cừu Đại Địa tỉnh táo lại từ trong tuyên ngôn make love đem bàn phím nâng lên cẩn thận nhìn xem.

“Đúng! Đúng! Là vấn đề chất lượng. Ha ha, vấn đề chất lượng.”

Tề Tuấn chân chó phụ họa.

Từ đó về sau, một trong bảy điều kỳ bí, lại có thêm truyền thuyết về một cái bàn phím bị gõ nứt ra ở phòng số . Truyền thuyết nói cái bàn phím kia từng có một học sinh nào đó không thi đỗ được vào một trường đại học trọng điểm, suốt ngày dùng bàn phím này kể rõ sự ác liệt của chế độ thi cử, cuối cùng lao tâm phí sức quá độ, cuối cùng học sinh nào đó kia một ngày nọ hộc máu mà chết trong lúc dùng bàn phím này, từ đó về sau liền lưu lại u hồn……

Không nói đến một phòng máy tính luôn tràn đầy nhân khí nhất thời trở nên tiêu điều không có người ghé đến.

Nói đến thầy giáo Cừu Đại Địa của chúng ta, ôm quyết tâm ắt phải chết, đăng nhập vào một trang mạng giới thiệu các quán bar có [hậu mâu] tụ tập. Cậu phải thu thập kinh nghiệm, tăng mạnh nghiên cứu cập nhật quá trình cùng nguyên nhân hình thành [hậu mâu], để từ đó tìm ra đúng bệnh mà hốt thuốc chữa trị cho Trương Lãng trong khoảng thời gian này có kiểu hành động không bình thường.

Đừng có hỏi Đại Địa cái gì là [hậu mâu]! Cậu chỉ biết [hậu mâu] là xuất phát từ chữ [homo] trong tiếng Anh, ý nghĩa trên mặt chữ là lấy ngọn giáo tấn công từ đằng sau. Còn rốt cuộc người nào là [hậu], người nào là [mâu], Đại Địa có mức độ kinh nghiệm thấp đến mức khiến cho người ta rơi lệ hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Vừa đi đến một quán bar tên là [Thần Nông giá], Đại Địa còn chưa có vào cửa đã thấy hối hận. Mình làm sao lại phải quan tâm lao lực vì gia khỏa kia như thế nha! Đại Địa mình một……không……không thiếu cậu ta tiền —- cậu ta còn nợ tiền mình! Hai không nợ cậu ta tình……Không nợ? Ặc, A Lãng hình như là yêu mình nha……Như vậy là mình thiếu cậu ta tình sao?

Đại Địa chết sống cũng tìm cho mình một lý do, cuối cùng vươn cánh tay phải mà Trương Lãng nói là có thể nâng cả Thái Sơn đẩy cửa của [Thần Nông giá]……A? Đẩy không được? Ta đẩy tiếp? Vẫn là đẩy không được! Đang lúc Đại Địa chuẩn bị sử xuất [Đại tương vô tung] đánh văng cánh cửa này, chợt nghe từ phía sau có tiếng nói truyền đến.

“Này cậu, muốn tìm nam nhân cũng không cần gấp như vậy đi? Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Trời hãy còn sáng mà. [Thần Nông giá] cũng phải đến giờ tối mới mở cửa, lúc đó xin mời vào – này! Tránh ra đi! Cậu chắn thế tôi làm sao mở cửa làm ăn được bây giờ?!”

Người vừa đến không biết vừa ăn thuốc súng ở đâu, miệng lưỡi rất không khách khí.

Đại Địa không biết là do cảm thấy quá thẹn đến mức đầu không kịp phản ứng, hay là bị sự xinh đẹp của người mới đến chấn đến mất hồn, tóm lại cậu đứng im một chỗ không có di chuyển.

Người mới đến —- đại khái là người kinh doanh [Thần Nông giá] này, nổi nóng, ta x! Vốn đã dục cầu bất mãn cộng thêm bụng đói tâm phiền, tên tiểu tử này còn dám chạy đến đây tìm lửa? Không hảo hảo cho cậu một bài học, cậu sẽ không biết được sự lợi hại của bổn thiếu gia!

Cuốn ống tay áo lên, chống thắt lưng, há miệng —- bắt đầu mắng:

“Tôi nói cậu là ăn no không có việc gì làm chạy từ chỗ nào chạy đến chỗ thiếu gia tìm phiền toái hở? Hử? Cậu thiếu nợ người ta xx, hay là △☆〒※◇※◎, chạy đến tìm trai! Cậu mau nói chuyện đi, ngây ngốc ra làm cái gì? Chưa thấy qua đàn ông à? Tránh ra cho tôi! Bổn thiếu gia chẳng lẽ là loại tiểu tử cậu xem chắc? Cũng không nhìn xem cậu lớn lên là bộ dáng gấu chó gì, muốn cho tôi thượng cậu, phiền cậu còn phải chui vào trong bụng mẹ tự nhào nặn lại bản thân một lần nữa! Nhớ kỹ, bảo mẹ cậy đem cậu ngày ngày làm trắng ra, nộn nộn nhỏ nhắn thêm một chút! Đến lúc đó, nếu tên kia nhà tôi lại lén trốn đi, tôi tìm cậu thay tạm cũng được!”

Triệu Hiểu Vĩ hễ mở miệng ra là độc đến không thể độc hơn – chủ nhân của [Thần Nông giá] cuối cùng cũng cảm thấy miệng khô khát nước. Chủ yếu là do đối phương không mắng trả lại, thật sự là khiến cho Triệu Hiểu Vĩ không có cảm giác muốn chiến đấu. Huống chi gã cũng đói đến sắp ngất rồi!

“Tôi……Tôi……”

Đại Địa bị Triệu Hiểu Vĩ mắng đến choáng váng đầu óc, đã không còn biết nên phản ứng như thế nào.

“Tôi……tôi……, cậu nói lắp cái gì hả! Nói cũng không được rõ ràng sao? Thật đúng là, vừa thấy đã biết là tên bị thượng! Vừa nghe, đã biết chắc chắn luôn. Tôi xem ra, cậu là không thể cứu được rồi!”

Triệu Hiểu Vĩ không nhịn được lắc đầu.

“Này, người anh em, có thể xê ra chút được không? Cậu định đứng ở chỗ này vài giờ à? Cậu không vội, nhưng thiếu gia ta chính là đói đến mức bụng kêu ầm ĩ rồi!”

Không chịu nổi, đi lên một bước đẩy Đại Địa đang đứng chắn trước cửa ra. Lấy chìa khóa lách cách mở cửa.

“Này, đi vào đi! Ai cần cậu trông cửa? Chỗ này của chúng tôi cũng không thiếu thần giữ cửa!”

Đưa mắt đánh giá Đại Địa một chút, phì cười ra tiếng.

“Nhưng mà, nếu như cậu đem một thân quần áo này thay thành quần áo vải xanh lá cây, ngược lại còn rất giống với cái tên của quán chúng tôi đấy. Mười phần giống dã nhân!”

Ở trong ánh mắt Đại Địa nhìn xem, Triệu Hiểu Vĩ là một người không giống gấu cũng không giống dã nhân, ngược lại gã nhìn qua còn là một tên đàn ông phải dùng đến từ xinh đẹp để hình dung. Nếu như gã ngồi im một chỗ, khách hàng lần đầu đến quán đều sẽ nhịn không được đến quầy bar gọi một ly rượu tìm cơ hội nói chuyện cùng với gã. Nhưng một khi đã chọc cho gã giận rồi, nói cách khác nếu anh để lộ ra ý muốn thượng gã hay linh tinh gì đó, gã sẽ dùng thứ [ngôn ngữ] độc ác nhất cũng không có giáo dục nhất trên đời này để mắng cho anh chạy trối chết. Ngoài ra, gã còn từng dùng thứ tiếng Pháp vô cùng lưu loát mắng đuổi một tên khách người Pháp.

Một chiếc bánh kem trượt đến trước mặt Đại Địa.

“Không cần nhìn tôi mãi như vậy! Cẩn thận tôi móc mắt cậu ra! Nếu không nể tình vừa rồi cậu làm một đĩa mì Ý cho tôi ăn no, tôi đã sớm đá thẳng cậu ra ngoài rồi. Còn có thể để cho cậu ngây người ngồi trên ghế thế này sao?”

Triệu Hiểu Vĩ vẻ mặt hung dữ.

“Anh mở quán bar mà không mời người quản lý sao?”

Đại Địa tò mò hỏi.

“Có, đương nhiên là có! Chính là cái tên kia của nhà tôi. Đồ ăn cậu ta làm……ai, tên kia làm đồ ăn thật sự rất ngon nha…….”

Triệu Hiểu Vĩ bắt đầu ảo tưởng.

“Vậy…….sao không thấy anh ta đến giúp đỡ?”

“Trốn nhà rồi!”

Ném khăn sang một bên, Triệu Hiểu Vĩ oán hận nói.

“A? Gì?”

Đại Địa sửng sốt.

“Tôi nói cậu ta trốn nhà, trốn việc luôn rồi! Lần này xem tôi bắt cậu ta về……Hừ! Không phải là chỉ cắm thêm vài lần thôi, có cần phải phản ứng rõ ràng như thế không? Ta x!”

Triệu Hiểu Vĩ nghĩ đi nghĩ lại mãi cũng không hiểu vì sao vợ hắn muốn trốn nhà.

“Khụ! Khụ! Anh nói cái gì? Cái gì mà cắm…cắm…cắm nhiều thêm vài lần? Anh……Anh……”

Đại Địa bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Làm sao thế! Có cái gì kỳ quái sao? Cậu ta là vợ của tôi, tôi không làm với cậu ta, vậy làm với ai?”

Triệu Hiểu Vĩ nói đến hùng hồn hợp lý vô cùng.

“Ai, đừng nói tôi, nhưng là cậu ấy, sao lại một mình chạy đến chỗ này? Còn có vẻ mặt giống như sắp sửa hy sinh nữa. Cậu thật ra không phải là đồng tính luyến ái đúng không? Sao vậy, học theo mốt thời thượng sao?”

Triệu Hiểu Vĩ vẻ mặt tò mò.

“Đừng nói nữa, tôi kể cho anh nghe……”

Đại Địa thật vất vả mới tìm được đối tượng để nói chuyện, liền dốc toàn tâm đem chuyện xảy ra giữa mình và Trương Lãng trong khoảng thời gian này kể hết lại một lượt, chỉ cần là điều cậu có thể nhớ, liền kể sạch ra. Sau khi nói xong toàn bộ rồi, cậu còn cảm thấy kỳ quái vì sao lại cảm thấy người mới gặp lần đầu tiên này đáng tin như thế nha?

Triệu Hiểu Vĩ nghe xong lời kể của Đại Địa, liền liếc mắt xem thường. Một đôi ngu ngốc! Rõ ràng là hai tên vô tư, thiên lôi câu động địa hỏa. Cố tình còn quấn đến quấn đi, không có kết quả. Nhất là cái tên kêu con gián kia, vừa nghe đã biết là tên đê tiện số – cùng loại với gã! Lại nhớ đến chính mình lúc trước theo đuổi cái tên cứng đầu nhà mình kia! Nghĩ thế nào cũng không muốn để cho con gián gì đó dễ dàng ôm được giai nhân về! Liếc mắt đánh giá Đại Địa một cái, tuy rằng giai nhân này bề ngoài không có chút động nhân! —- Ai, so ra vẫn kém người kia nhà mình……nghĩ lại nghĩ, [tính] trí liền nổi lên. —- Tiểu tử chết tiệt, tốt nhất là nhanh chóng để cho tôi tìm ra em, sớm giải quyết một chút. Nếu như em cứ trốn tôi tiếp, chờ đến sau khi tôi tìm được em……Hắc hắc!

Hạ quyết tâm không muốn để cho Trương Lãng chiếm được tiện nghi, Triệu Hiểu Vĩ mở miệng ra:

“Tôi nói nha Đại Địa, việc này cậu cần thật sự hiểu rõ! Không cần phải vì một người nhất thời liền phá hủy cả đời của hai người! Có lẽ Trương Lãng chỉ là tạm thời bị quỷ mê ma ám thôi. Cậu không phải đã nói bình thường hắn luôn có một đám đàn bà vây quanh sao, như vậy vô cùng có khả năng là hắn nhất thời ham mới mẻ, lại không muốn tìm người khác khai đao, đành phải tìm đến cậu là bạn thân duy nhất dù cho bị ăn đến không còn một mảnh cũng sẽ không tố cáo hắn đã có lỗi với mình.”

Hít một hơi, tiếp tục hạ thuốc độc cho người tâm trí còn mơ hồ kia.

“Này, phiền anh làm cho tôi một ly Bloody Martini.”

Một vị khách nhìn không được cắt ngang lời nói của Triệu Hiểu Vĩ.

“Anh muốn Bloody phải không? Tiểu Vương, xách, hắn đến cửa sau cho tôi!”

Phất tay nói với nhân viên tạp vụ.

Ghé lên quầy bar, Triệu Hiểu Vĩ tiếp tục chủ đề vừa rồi.

“Nói đến chỗ nào rồi? A, nghĩ ra rồi. Cậu nói lần đầu tiên của các cậu, biểu hiện của gia hỏa kia giống như bị người ta hạ xuân dược, chỉ biết cố gắng tấn công thôi đúng không?”

Đại Địa đỏ mặt gật gật đầu.

“Vậy thực sự là gia khỏa kia căn bản là ở bên ngoài bị cô nàng nào đó hạ dược nghĩ muốn gạo nấu thành cơm, kết quả bị hắn trốn về nhà mất, nhưng dục hỏa trong người khó dập, liền bắt cậu làm công cụ tiết hỏa. Cậu cũng nói ngày hôm sau Trương Lãng cũng cố gắng nói rõ cho cậu đây chỉ là hiểu lầm có đúng không?”

Đại Địa lại gật đầu.

“Vậy đúng rồi! Hắn căn bản là ăn rồi biết ngon, cho nên hiện tại mới liều mạng quấn lấy cậu! Nghĩ như vậy, tôi cũng có thể làm…….ha ha, không có gì! Không có gì đâu!”

Công việc của Triệu Hiểu Vĩ làm chính là đoán suy nghĩ của đàn ông để kiếm tiền, trên cơ bản là đã đoán được tám, chín phần mười.

Mà kết quả từ sự suy đoán của gã khiến cho đường tình của Trương Lãng đáng thương nhấp nhô vô cùng. Nhất là dưới tình huống dùng thuốc bị nói trúng kia, lại càng hết đường chối cãi! Mà Trương Lãng có thể phát hiện ra tình cảm chân thật của mình hay không, tiện thể phá tan đủ loại chướng ngại vật cản trở, cùng Đại Địa làm người có tình sẽ biến thành thân thuộc không? Xem ra những điều này còn phải dựa vào tinh thần gián đánh trăm lần không chết kia của hắn mà kiếm được hạnh phúc một đời!

GTO: Great Teacher Onizuka – mấy bạn mê manga chắc phải biết bộ này, siêu phẩm về một anh thầy Gangster mà bạn Tịch thích nhất luôn))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio