Giận Dỗi Kết Hôn (Cô Vợ Ngốc Nghếch Của Tôi)

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nam Thiến yên lặng bất động, không rõ là kinh ngạc hay là khẩn trương nhiều hơn.

Đây là lần thứ hai anh hôn cô, lần đầu tiên là trước đêm cô rời đi, đêm đó hai người đều uống rượu, mặc dù có hôn môi, cũng không nhớ rõ đó là tư vị gì, nhưng hiện tại cô hoàn toàn thanh tỉnh, có thể rõ ràng cảm giác được môi của anh, lưỡi anh, hương vị của anh, cùng với sự ôn nhu và ham muốn của anh.

Ôn nhu như vậy làm cho cô không tự chủ được bắt đầu đáp lại, môi lưỡi giao quấn, chỗ sâu nhất trong yết hầu anh phát ra một tiếng rên rỉ, nháy mắt liền làm nụ hôn sâu sắc.

“Ân... khụ! Khụ!”

Thình lình xảy ra tiếng ho khan đánh gãy hình ảnh duy mĩ này, Nam Thiến sợ tới mức trong nháy mắt đột nhiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng dùng sức đẩy Khấu Đạt ra. Nhưng động tác cô dù nhanh, cũng không nhanh bằng ông chủ sớm đứng ở một bên lấy vẻ mặt ái muội hướng về phía cô cười ranh mãnh, hại cô không thể chỉnh lại khuôn mặt nhất thời đỏ lên được.

“Thực xin lỗi, quấy rầy chuyện yêu đương của hai người, nhưng mà tôi cần bát sạch để buôn bán nha.” Ông chủ cười hi hi nói.

“Thực xin lỗi, ông chủ, chỗ này đã sạch.” Nam Thiến xấu hổ lại lòng tràn đầy áy náy, vội vàng đem một cái giỏ đã rửa sạch bát đưa cho ông chủ.

“Ông là chủ nơi này sao?” Khấu Đạt đột nhiên mở miệng hỏi.

Ông chủ nhìn về phía anh.”Đúng, có việc sao?”

“Tôi muốn giúp vợ của tôi từ chức.”

“Vợ cậu?” Ông chủ kinh ngạc nhìn về phía Nam Thiến. “Anh ta là chồng của cô?”

Người đàn ông này một thân tây phục thẳng tắp, thấy thế nào đều giống người có tiền, hoàn cảnh gia đình cũng không sai, làm sao có thể để cho vợ của mình lưu lạc đến chợ đêm rửa chén bát kiếm tiền? Ông nhíu mày.

“Trước đây hai chúng tôi có điểm bất hòa nhỏ, cô ấy một mạch rời nhà trốn đi, hại tôi lo lắng đòi mạng, nay đa tạ ông chủ đã chiếu cố.” Như là có thể nhìn thấu tâm tư ông chủ, Khấu Đạt tự động tự phát mở miệng giải thích, đồng thời biểu đạt lòng biết ơn.

Nghe hắn nói như vậy, hoài nghi trên mặt ông chủ nhất thời tán đi, ông thân thủ vỗ vỗ bả vai Khấu Đạt, lấy biểu tình “ta biết” nói: “Phụ nữ luôn hành động theo cảm tình như vậy, vất vả cậu.”

Nam Thiến không dám tin trợn to hai mắt, không có lời nào để nói. Đàn ông vì sao luôn tin tưởng người đàn ông khác nói như thế, cho dù đối phương là lần đầu tiên gặp mặt?

“Ông chủ...” Cô mở miệng, lại bị đánh gãy.

“Nam Thiến, cô cùng chồng về nhà đi, về sau khi vợ chồng cãi nhau không cần lại hành động theo cảm tình rời nhà đi ra ngoài, biết không? Đến, đây là tiền lương trong khoảng thời gian này của cô.” Nói xong, ông chủ lấy tiền trong túi ra tính đưa cho cô.

Việc đã đến nước này, cô còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể cởi quần áo lao động, tạ tiếp nhận tiền xong, bực mình xoay người rời đi.

Rời đi chỗ làm công xong, một bàn tay lén lút từ phía sau cầm tay của cô, cô dùng sức bỏ ra, Khấu Đạt thử lại một lần, mà cô cũng lại đá.

“Em tức giận?” Anh ở phía sau đầu thật cẩn thận hỏi.

Cô trầm mặc không nói, chỉ đi về phía trước. Cô không nên tức giận sao? Anh dựa vào cái gì thay cô từ chức, ngay cả một chút nên tôn trọng cũng không để cho cô? Không cùng anh chia tay, không có nghĩa là anh có quyền can thiệp quyết định cùng công tác của cô!

“Nhưng là anh thật sự luyến tiếc nhìn em vất vả như vậy nha, em có biết khi anh nhìn thấy em một người ngồi xổm góc sáng sủa rửa chén phản ứng đầu tiên là gì không? Anh nghĩ muốn giết chính mình.” Anh theo sát phía sau cô, nói thật chân thành.

Nam Thiến tiếp tục im ắng.

“Một tháng qua anh vẫn đều tìm em, muốn nói lời thật lòng với em, muốn sám hối với em, muốn nói cho em anh là cái đồ ngu ngốc, chỉ có khi mất đi mới có thể bỗng nhiên bừng tỉnh, bừng tỉnh đại ngộ hiểu được người mình trong lòng chân chính để ý, thích, yêu là ai.”

Cô vẫn như cũ trầm mặc đi về phía trước, nhưng mà cước bộ dồn dập cũng không tự chủ chậm lại.

“Phụ nữ chủ động rời anh đi có rất nhiều, mặc kệ là vì tiền, vì thừa nhận không được áp lực, hoặc là cảm thấy anh rất hoa tâm, yêu anh quá mệt mỏi... các loại lý do đều có, nhưng người duy nhất làm cho anh hoảng ý loạn là em. Em đột nhiên rời đi làm cho anh không biết làm sao, cảm giác tâm như là đột nhiên sụp đổ một khối, muốn tìm lại mà không trở lại.”

Chỉ là sụp đổ một khối mà thôi, còn cô hoàn toàn tan nát cõi lòng, anh biết không?

“Cái loại cảm giác này anh không biết nên hình dung như thế nào, thực hoảng, thực loạn, thực vô định mà cũng rất đau. Anh không dám về nhà, bởi vì nơi đó tràn ngập hình ảnh của em, về nhà làm cho lòng tham của anh đau rất đau.”

Chỉ có về nhà là đau lòng, bên ngoài sẽ không sao? Cô không có lúc nào là không đau lòng, cho dù rời anh đi, ly khai khỏi nhà kia, trong lòng của cô, đau sớm trở thành một bộ phận cuộc sống hằng ngày, anh biết không?

“Nam Thiến, tha thứ anh được không?” Anh cầm tay cô, thấp giọng thỉnh cầu, cảm giác cô không hề có ý định bỏ ra tay anh ra, không ngừng cố gắng yêu cầu. “Cho anh một cơ hội nữa được không? Biết đau lòng thống khổ xong, anh cam đoan tuyệt đối sẽ không lại chọc giận em thương tâm, cho em đau lòng.”

“Dựa vào cái gì muốn tôi tin tưởng cam đoan của anh? Chỉ bằng hé ra miệng sao?” Đột nhiên dừng lại cước bộ, cô mặt không chút thay đổi xoay người đối mặt anh.

Khấu Đạt sửng sốt một chút, đột nhiên lộ ra một tia cười khổ. Quả nhiên là phụ nữ, lời nói đều giống nhau.

“Vậy em muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng anh?” Anh hỏi cô.

So với việc vắt óc suy nghĩ ra cách, không bằng để cô đưa ra điều kiện có vẻ nhanh hơn, dù sao anh đã hạ quyết định quyết tâm, chỉ cần cô nguyện ý trở lại bên anh, mặc kệ muốn anh trả giá cái gì lớn lao, anh đều nguyện ý. Bất quá nói trở về, danh nghĩa tài sản của anh đều đã biến thành của cô, anh còn có thể trả giá cái gì lớn hơn nữa đâu?

“Đây là vấn đề tôi hỏi anh.” Cô nói.

“Anh biết, nhưng anh không biết đáp án gì mới làm cho em vừa lòng, cho nên em trực tiếp nói cho anh biết đi.” Một chút, anh bổ sung. “Mặc kệ em yêu cầu cái gì, anh đều đáp ứng.”

Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Nam Thiến thật đúng là nghĩ không ra chính mình có thể yêu cầu anh cái gì. Yêu cầu anh toàn tâm toàn ý yêu cô, không cho phép lại phản bội hôn nhân cùng tình yêu bọn họ sao? Loại sự tình này nếu yêu cầu là được, trên đời ly hôn cũng sẽ không cao như vậy.

“Nghĩ ra không?” Anh hỏi.

“Tôi không cần tiền của anh.” Cô đột nhiên toát ra một câu.

Khấu Đạt sửng sốt một chút, dừng ở ánh mắt của cô không khỏi trở nên càng ôn nhu. “Anh biết.” Anh nói. “Nhưng mà có rất nhiều phụ nữ muốn, cho nên chỉ cần tiền của anh hoàn toàn về sở hữu của em, anh nghĩ ý nghĩ tiếp cận anh của nữ nhân hẳn là tự động giảm bớt.”

“Anh muốn nói cho tôi biết hết thảy đều là do người phụ nữ kia chủ động, anh không sai?” Nam Thiến nhìn anh nhíu mày, không tin anh sẽ nói ra lời không phụ trách nhiệm như vậy, đem trách nhiệm toàn đổ lên người đối phương.

“Không, lần này hoàn toàn là anh sai, là anh chần chừ, dùng tình không chuyên, định lực không đủ, mới có thể hại em thương tâm, anh thật sự thực có lỗi.” Anh khiểm thanh nói.

“Chỉ có hại tôi thương tâm sao? Còn đối phương đâu?” Cô nhịn không được hỏi.

“Cô ta lấy tiền xong, vui vẻ dùng sức hôn anh một chút rồi bước đi, anh không thấy cô ta có chút nào thương tâm.” Khấu Đạt tự giễu nhếch miệng cười.

Ngốc sửng sốt một chút, cô lập tức lộ ra áy náy biểu tình. “Thực xin lỗi.”

Chỉ thấy trên mặt anh trào phúng biểu tình ở trong nháy mắt biến mất, thủ nhi đại chi là vô tận nhu tình cùng cảm động, cùng với cảm giác không biết nên làm thế nào với biểu tình bất đắc dĩ của cô.

“Đứa ngốc.” Anh thân thủ phủ nhẹ lên tóc cô. “Người lấy tiền của anh rồi rời đi cũng không phải em, em làm chi theo anh xin lỗi?”

Nam Thiến nghe vậy sửng sốt một chút. Nói cũng đúng, làm chi muốn cùng anh xin lỗi đâu? Phản ứng cô nên có hẳn là vui sướng khi người gặp họa, cười nhạo anh xứng đáng mới đúng, nhưng mà...

Không biết, chỉ là cô không thể xát muối lên chuyện của người khác, nhất là vết thương của anh.

“Em thật là ngốc, đại ngốc.” Anh nỉ non, thừa dịp cô ngẩn người hết sức lại lần nữa cúi người hôn cô.

Thời gian lúc này như tạm dừng, môi của anh phúc thượng của cô, nóng cháy mà ôn nhu hôn cô, làm cho cô ý loạn tình mê ỷ hướng anh, thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng. Đây là lần thứ ba anh hôn cô, đêm nay lần thứ hai...

“Tít...”

Âm thanh nhỏ vang lên liên hồi bỗng nhiên bừng tỉnh cô, làm cho cô nhanh chóng lui về phía sau, lại phát hiện chính mình cả người không biết khi nào đã rơi vào trong lòng anh, bị tuyên cáo chủ quyền của anh dường như vây quanh.

“Anh... Buông tay.” Vẻ mặt cô đỏ bừng cúi đầu, nhẹ nhàng giãy giụa, hoàn toàn không dám nhìn hướng bốn phía.

Trời ạ, cô như thế nào đã quên nơi này là chợ đêm đâu? Thế nhưng cùng anh trước mặt mọi người hôn anh, nha, trời ạ!

“Đừng nhúc nhích.” Anh đột nhiên thấp giọng cảnh cáo.

“Tôi muốn động liền động!” Cô có chút tức giận, khi anh không chọn thời gian địa điểm, càng tức khi biết sao mình dễ dàng đã bị anh hôn đến mê muội.

“Em làm cho anh có phản ứng sinh lý.” Anh dán tại bên tai cô thấp giọng nói.

Oanh! Một trận khí nóng bỗng nhiên theo ngực thẳng hướng ót, Nam Thiến cả người cứng đờ, đầu trống rỗng, không chỉ có động tác giãy giụa ngừng lại, ngay cả hô hấp cũng đi theo dừng lại. Sau khi hết thảy động tác đều đình chỉ, cảm giác ngược lại càng sâu sắc, không chú ý tới chuyện phía trước, nháy mắt cảm nhận được toàn bộ sự hiện diện của anh, khao khát của anh, hô hấp của anh, phản ứng sinh lý cứng rắn của anh kề sát vào cô.

“Anh...” Thanh âm của cô nghẹn ở trong cổ họng. Nơi này là chợ đêm đông đúc người nha, anh làm sao có thể, anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

“Anh không quên chuyện tối hôm đó, anh muốn yêu em, vợ yêu à.” Anh lại lần nữa thiếp tựa vào bên tai cô, khe khẽ nói thầm.

Cô không tự chủ được nuốt nuốt nước bọt trong miệng, cảm thấy toàn thân khô nóng đến không chịu được. Người đàn ông này thật sự thực đáng giận, anh như thế nào có thể nói với cô như vậy? Tối hôm đó... Nhớ tới chuyện tối hôm đó, cô rốt cuộc nhịn không được run rẩy một chút.

Run rẩy của cô làm cho ánh mắt anh trong nháy mắt trở nên càng thêm nóng cháy, anh đột nhiên chế trụ cánh tay của cô, lôi kéo cô chạy về phía trước.

“Khấu Đạt?” Thình lình xảy ra hành động khiến cho vẻ mặt cô kinh ngạc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh không có lên tiếng trả lời, tiếp tục lôi kéo cô xuyên qua đám người ở chợ đêm, không ngừng mà chạy về phía trước.

Anh rốt cuộc muốn kéo cô đi chỗ nào nha?

Phụ nữ dễ bị lừa - không, có lẽ là nên đổi thành cô dễ bị lừa mới đúng.

Nam Thiến đem ánh mắt theo quan sát khách sạn trang hoàng bên trong chuyển qua trên mặt chồng ngủ say bên cạnh, vô thanh vô tức than nhẹ một tiếng.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ, muốn sử dụng trò cũ thừa dịp lúc anh ngủ say chạy trốn sao?

Nhìn mặt anh ngủ say, cô mím môi tức tối.

Người đàn ông này thật sự thực đáng giận, còn chưa nói rõ ràng, vấn đề cũng còn không có giải quyết liền đem cô đè trên giường, anh nghĩ như vậy là có thể xóa bỏ phẫn nộ cùng tổn thương của cô sao?

Đáng giận, anh thật sự thực đáng giận!

Mà nói ngược lại, cô không có nghiêm khắc cự tuyệt tựa hồ cũng có sai, vì sao cô không ở khi phát hiện kế hoạch của anh, nghiêm nghị nhanh chóng cự tuyệt, dùng sức đem anh đẩy ra, quát anh muốn vào khách sạn mắc gì kéo thêm cô vào?

Trừng mắt nhìn mặt anh ngủ say, cô càng nhìn càng cảm thấy tức giận, rốt cục nhịn không được thân thủ giáng một cái tát ở trên mặt anh.

“Bốp!”

“Chuyện gì?” Anh phút chốc bị bừng tỉnh trợn mắt.

“Có muỗi.” Cô nói.

“Phải không?” Vẻ mặt anh ngơ ngác, không tỏ ra nghi ngờ gì, lại lần nữa nhắm mắt lại.

Nhìn anh an ổn ngủ, Nam Thiến nhịn không được ngứa tay lại ở trên gương mặt anh hạ xuống một cái tát.

“Bốp!”

Trong nháy mắt anh lại mở mắt ra, phản ứng lúc này bất đồng lúc nãy, lúc này anh lên án nhìn chằm chằm cô. “Em đánh anh.”

“Không có nha, em đánh muỗi.” Cô trợn mắt nói dối.

“Em gạt anh, anh không có nghe thấy tiếng muỗi bay.” Anh chỉ chứng cứ rõ ràng.

“Phải không? Có thể là tiếng điều hòa quá lớn, cho nên anh mới không nghe thấy.” Cô nhún vai, nói dối mà mặt không đỏ, khí không suyễn.

Anh có chút đăm chiêu nhìn cô trong chốc lát, sau đó lại lần nữa nhắm mắt lại.

Cô khó có thể tin mở to hai mắt, khi đang nghĩ anh còn muốn tiếp tục ngủ, lại nghe thấy anh đột nhiên mở miệng.

“Trên mặt anh hẳn là còn có muỗi? Đánh đi.” Anh nhắm mắt lại, nhận mệnh nói.

Trừng mắt nhìn anh, Nam Thiến hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. Khi anh nói như vậy, kêu cô như thế nào rảnh tay, đánh anh cho được? Trọng yếu nhất là, cô không muốn cho anh toại nguyện, như ý của anh, nghĩ đến nhẹ nhàng mấy cái tát, có thể xóa bỏ tổn thương anh đối với cô sao?

“Không có.” Cô dỗi nói, sau đó lập tức xoay người đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại ngủ.

Phía sau một trận xôn xao, thân thể anh ấm áp rắn chắc mà trần trụi đột nhiên theo sau lưng ôm lấy cô, một bàn tay phía dưới lướt qua bên hông của cô, mềm nhẹ đặt ở trên lưng cô, đem cô vòng tiến trong lòng anh.

“Anh yêu em, vợ.” Anh nói.

Cô trầm mặc mà chống đỡ.

“Thực yêu thực yêu em nha.” Anh còn nói.

Cô tiếp tục trầm mặc.

“Yêu em như núi cao biển sâu nha.” Anh không ngừng cố gắng nói.

Cổ họng cô không hề phát ra tiếng nào

“Tận đến khi là ngày tận thế của Trái Đất cũng yêu em nha.” Anh tiếp tục nói.

“Chỉ nói suông mà không làm thì cũng vô dụng.” Sợ lại làm cho anh múa mép khua môi, chính mình nhịn không được cười ra tiếng, Nam Thiến giả bộ lãnh đạm mở miệng.

Phía sau anh đột nhiên một trận trầm mặc.

“Ý em là muốn anh không cần nói, mà làm sao?” Anh im lặng trong chốc lát, thử ra tiếng.

Nam Thiến không có đáp lại, quyết định nếu ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cô vẫn phải nói cho anh, cô về sau liền thật sự không để ý tới anh.

“Anh đã biết.” Kế tiếp anh đột nhiên đem tay đặt ở trên người cô dời lên trên, mềm nhẹ bao lại bộ ngực của cô, bắt đầu liên tiếp âu yếm vuốt ve.

“Anh đang làm sao?” Thanh âm của cô phút chốc ngạnh trụ.

“Không thể chỉ nói xuông, cho nên anh yêu em.” Anh một bên hôn môi cùng cái gáy mẫn cảm của cô, một bên thì thào trả lời.

“Em không có ý này, anh nhanh chút dừng tay.” Nam Thiến nghiêm khuôn mặt đang đỏ lên, giãy giụa kêu.

“Không được, trừ bỏ biểu hiện ở cuộc sống hằng ngày, đương nhiên cũng muốn biểu hiện ở trên giường.” Anh quả quyết cự tuyệt, hai tay đặt ở trên người cô, đôi môi đồng thời càng không ngừng dao động, khiêu khích những chỗ mẫn cảm trên người cô.

Một lần thân thiết trước đã bỏ hết quần áo che đậy trên hai người bọn họ, nhiệt độ cơ thể anh nhanh chóng lên cao cùng tiếng tim đập dồn dập tạo sức nóng bên trong vô, còn có dục vọng cũng giống anh, làm cho cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng, thân thủ muốn ngăn cản, lại bất lực...

Vợ yêu tuy rằng về nhà, nhưng Khấu Đạt lại phát hiện hết thảy đều trở nên không giống với trước đây.

Cô không hề mỗi ngày chỉ ở nhà, khuôn mặt tươi cười nghênh chờ anh về nhà, bởi vì cô có công tác.

Cô cũng không lại chịu mệt nhọc thay anh chuẩn bị bữa sáng, bữa tối, sửa sang lại nhà cửa, bởi vì người lĩnh lương như cô luôn so với ông chủ tự do như anh ra ngoài sớm hơn, càng có nhiều việc, còn càng mệt.

Sau đó, cô lại càng không giống khi anh đa xã giao về nhà, thay anh rót nước trà, khăn mặt, thân thiết hỏi anh có khỏe không, có mệt hay không, đã đói bụng chưa, bởi vì trước khi anh về nhà, cô đã ngủ trước.

Tức giận sao? Thất vọng sao? Cảm thấy cô không nên như vậy đối đãi với anh, muốn phát hỏa, oán giận sao?

Anh căn bản là không có quyền để oán giận, bởi vì hết thảy đều là anh gieo gió gặt bảo, trừng phạt đúng tội, ai kêu anh trước kia không hiểu quý trọng, hiện tại mới hối hận?

Hối hận đã không còn kịp rồi, hiện tại anh phải làm như thế nào tìm về người vợ trong trí nhớ luôn tươi cười, chịu mệt nhọc lại ôn nhu hiền thục đến ngây ngốc, phải làm như thế nào khiến cho cô từ công tác, chuyên tâm đem lực chú ý cùng thời gian đều lưu cho anh cùng cái nhà này.

Người đàn ông vì sao đợi cho mất đi xong mới hối hận?

Anh đột nhiên nhớ tới mẹ vợ từng hỏi qua anh vấn đề này, anh hiện tại cũng rất muốn tìm cá nhân tới hỏi.

Ai!

Buổi sáng tỉnh lại, phát hiện vợ bận rộn đã ra ngoài, trên bàn cơm trống rỗng, trong phòng cũng im ắng, Khấu Đạt rốt cục hạ quyết định quyết tâm nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho cô khôi phục cách sống vừa kết hôn một tháng kia, cùng anh quý trọng tính yêu lúc đó mới được, anh thề với trời!

Về phần muốn làm như thế nào, vậy hảo hảo suy nghĩ một chút.

“Bin! Bin!”

Thình lình xảy ra thanh âm gây ra sự chú mục, nghe thấy mọi người không tự chủ được tìm theo tiếng nhìn lại, Nam Thiến tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Thời gian tan tầm, trên đường xe đông như nước chảy, một chiếc xe BMW suất khí hưu lữ đứng ở ven đường cái, cửa xe mở ra, một người đàn ông anh tuấn đi xuống xe, ánh mắt phụ nữ bốn phía nháy mắt đều sáng đứng lên, sau đó liền thấy anh ta vẫy tay giương giọng: “Vợ! Nơi này.”

Vợ? Hóa ra ai đó đã muốn chết hi vọng!

Không dự đoán được Khấu Đạt sẽ xuất hiện ở đây, Nam Thiến thực tại sửng sốt một hồi lâu, lúc sau mới hoài nghi đi ra phía trước.

“Anh làm gì ở đây vậy?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Tới đón em tan tầm nha.” Anh mỉm cười, mở cửa xe, ôn nhu đem cô ngồi vào trong xe, lại đóng cửa xe, ngồi lên chỗ điều khiển xe.

“Gần đây công tác không có việc gì sao?” Cô hoài nghi nhìn anh. Khi hai người bọn họ ở cùng một chỗ, trong trí nhớ của cô anh vẫn đều bề bộn nhiều việc, ngay cả ngày nghỉ cũng không ngoại lệ.

“Cũng có.” Anh trả lời.

“Vậy làm sao có thể có rảnh tới đón em?” Cô hơi hơi nhướng mày.

“Làm việc dù bận cũng phải về nhà cùng vợ ăn cơm nha.” Nhìn cô một cái, anh nói giỡn.

Nam Thiến sửng sốt một chút, không nói gì mà nhìn lại, không biết anh là thật sự, hay là cùng cô nói giỡn.

“Tại sao không nói lời nào?” Anh nhìn cô trầm mặc liếc mắt một cái.

“Em không biết nói gì.” Cô nói thực ra.

“Em có thể nói em muốn ăn cái gì nha, cơm Trung Quốc, cơm Tây, hoặc là muốn anh tự tay làm bữa tối cho em ăn đều được.”

“Anh nấu cơm?” Cô thực hoài nghi.

“Sẽ không.”

Nam Thiến lộ ra vẻ mặt “em biết mà”. “Nếu không, anh muốn như thế nào tự tay làm bữa tối cho em ăn?” Cô hỏi.

“Anh có thể học nha.” Anh đột nhiên lấy vẻ mặt thần bí, biểu tình hề hề nhìn cô. “Trên thực tế, anh đã học hai khóa nấu ăn, làm cơm rang trứng cùng phiên gia đản hoa canh, nếu em không ngại, anh có thể làm cho em ăn.”

Nam Thiến khó có thể tin nhìn anh, không thể tin anh sẽ đi khóa học nấu ăn, điểm này không giống với chuyện anh thường làm nha.

“Anh nói thật vậy chăng?” Cô nhịn không được nhíu mày.

“Cái gì là thật? Bữa tối do anh nấu sao?”

“Chuyện đi khóa học nấu ăn.”

Anh gật đầu. “Nếu em không tin, về nhà chờ xem anh bày ra tài nghệ mới em sẽ tin.”

“Vì sao anh đột nhiên lại muốn đi học nấu nướng?” Suy nghĩ trong chốc lát, cô mở miệng hỏi.

“Bởi vì anh muốn nấu cơm cho em ăn, trước kia đều là em nấu cho anh ăn, hiện tại em cũng đi làm, anh nghĩ ngẫu nhiên cũng nên đến lượt anh nấu, như vậy mới công bằng.” Anh mỉm cười với cô, cười rõ ràng lấy lòng, làm cho Nam Thiến nhất thời trong lúc đó lại không biết nên nói gì.

“Anh không cần làm như vậy.” Sau một lúc lâu, cô nói.

“Anh không có làm cái gì nha. Quyết định nhanh một chút em muốn ăn cái gì, nếu không có ý kiến, trở về nhà ăn món anh thích nha.”

“Em muốn ăn mỳ thịt bò.” Cô nhanh chóng trả lời, còn không muốn nhìn anh vì cô trở lại bộ dáng làm canh thang, làm cho cô mềm lòng nhanh hơn, nhanh hơn buông khí giới đầu hàng anh.

“Được.” Khấu Đạt có chút đăm chiêu nhìn cô một cái, gật gật đầu. “Xem ra em có vẻ không thích cơm rang trứng, lần khác anh lại học món khác.”

Cô vẫn không có lên tiếng trả lời.

Kế tiếp anh mang cô đi ăn mỳ thịt bò, hỏi cô có mệt hay không, vốn định mang cô lên núi xem cảnh đêm, cô lại nói một câu mệt chết, anh đành hủy bỏ kế hoạch, dẹp đường hồi phủ.

Về nhà tắm rửa xong, cô ngả đầu liền ngủ, anh cũng bên cạnh cô lên trên giường ngủ tới tận sáng, sau đó không biết khi nào thì lại đứng lên công tác, bởi vì khi cô nửa đêm tỉnh lại, anh đã không ở bên người, đèn thư phòng lại sáng, mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm anh đang làm việc.

Buổi sáng tỉnh lại, anh cũng không ở, Nam Thiến làm qua loa rửa mặt chải đầu ra khỏi phòng, chỉ thấy anh nằm trên sô pha phòng khách vù vù ngủ nhiều, mà trên bàn cơm tắc chuẩn bị tốt bữa sáng anh không biết khi nào đi mua trở về.

Bữa sáng vẫn còn chút ấm nóng, có thể thấy vừa được mua trở về không lâu.

Tối hôm qua anh công tác đến rạng sáng mới đi mua bữa sáng, vẫn là vì riêng cô mà làm vậy sao?

Nhìn vẻ mặt anh thần thái rõ ràng mỏi mệt, cô có điểm không tha cùng đau lòng, nhưng suy nghĩ lại một chút, thật là vốn không cần phải vậy, là anh tự đem chính mình khiến cho như vậy mệt, cô lại không nói anh thay cô đi mua bữa sáng không phải sao? Huống hồ anh cũng không phải tiểu hài tử, mệt mỏi tự mình phải nghỉ ngơi, cô căn bản là không cần phải lo lắng.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trước khi cô ra ngoài đi làm, mặc kệ là cước bộ hoặc là động tác cũng không tự chủ được mà vô cùng nhẹ nhàng. Bất quá ngay cả như vậy, khi mở cửa phát ra “khách” một tiếng, vẫn là đánh thức anh dậy.

Nghe thấy thanh âm, Khấu Đạt trong nháy mắt liền theo trên sô pha ngồi xuống, lấy biểu tình mơ hồ quay đầu xem cô.

“Em muốn đi làm.” Do đã đánh thức anh, cô đành phải mở miệng nói với anh.

“Anh đưa em đi.” Anh lau mặt, từ trên sô pha đứng dậy.

“Em đi xe công cộng được rồi, anh ngủ tiếp trong chốc lát đi.” Cô nhịn không được nói.

“Em quan tâm anh sao?” Anh lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt. “Anh thật là cao hứng.”

Nghe anh vừa nói như vậy, Nam Thiến nhất thời có chút xấu hổ. Cô gần đây đối với anh thật sự có lạnh lùng vô tình như thế? Chẳng qua câu nói muốn anh ngủ tiếp trong chốc lát, khiến cho anh kinh hỉ như vậy?

“Đúng rồi, anh có mua bữa sáng, em ăn chưa?” Anh bỗng nhiên nhớ tới.

Cô gật đầu.

Khấu Đạt vừa lòng nhếch miệng cười. “Tốt lắm, đi thôi, anh đưa em đi làm.”

“Anh...” Nam Thiến muốn nói lại thôi.

Anh nhíu mày xem cô.

“Không có việc gì.” Cô lắc đầu, quyết định vẫn là quan sát một thời gian trước rồi nói sau.

Cái này gọi là giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa, ai biết anh giờ khắc này hao hết tâm tư lấy lòng, ngay sau đó có thể hay không lại cõng cô cùng nữ nhân bên ngoài kết giao?

Cô một khi bị rắn cắn, mười năm sau vẫn sợ, vẫn là đợi một thời gian nữa nhìn xem đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio