Gian Khách

quyển 2 chương 56: rút lui từ sân vận động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Có nhìn thấy không, kỳ thực tôi sống cũng không dễ dàng gì.

Thai Chi Nguyên không nhìn thi thể dưới đất, người không thể nói chuyện thì không có chỗ nào đáng để người khác quan tâm nhiều thêm. Hắn vừa cười vừa nói với Hứa Nhạc, câu nói này rõ ràng là nhằm vào vừa rồi, Hứa Nhạc nói những người như hắn không biết việc sống trên đời là chuyện khó khăn tới mức nào.

Hứa Nhạc nghiêng đầu, không nói gì thêm. Trên thực tế hắn chưa thoát khỏi sự kinh hãi của cảnh vừa rồi, tuy là hắn phát hiện sớm nhất sự dị thường của tên Đặc công đó, nhưng một trận đấu súng vừa diễn ra trước mắt, khiến một khoang ghế ngồi vốn rộng rãi là thế, lúc này trở nên chật hẹp lạ thường, những tiếng súng như rang đậu tương đó, kết thúc quá nhanh, nhanh đến mức hắn còn không kịp sợ trúng đạn.

Thai Chi Nguyên không nói thêm những lời vô ích như cám ơn anh lại cứu tôi một mạng, ơn cứu mạng cũng không thể nào lấy mạng của mình để báo đáp, đôi bên ghi nhớ trong lòng là được.

- Chúng ta nên đi thôi.

Vị Tổ trưởng Đặc công trung niên nhìn thấy Thai thiếu gia vẫn như không có chuyện gì, nói chuyện vui vẻ với Hứa Nhạc, bất giác nhíu mày thúc giục một lần nữa.

Lúc này Cận quản gia tay vẫn cầm điện thoại nói chuyện bước tới, bình tĩnh nói:

- Tôi đã gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục Đặc Cần, các anh tạm thời cứ ở trong căn phòng này, đừng đi đâu.

Tổ trưởng Đặc công chợt sững người lại, lập tức hiểu ra ý trong lời nói của người quản gia lớn tuổi này, tổ của mình đã xuất hiện kẻ phản bội, Thai Gia đã không con tin vào những người như mình nữa, chí ít là trong hoàn cảnh hiện nay, họ chỉ có thể lựa chọn cách không tin tưởng. Hắn lặng yên trong giây lát, phán đoán ra việc duy nhất mình có thể làm lúc này, liền gật đầu.

Cận quản gia quay sang nhìn Thai Chi Nguyên nói:

- Nhân viên công tác của Tổ cận vệ đã vào trong khu vực Sân vận động này, hiện nay đang đấu súng, sau ba phút nữa, có lẽ sẽ tiêu diệt gọn gàng.

Bắt đầu từ cuộc điện thoại ấy, công tác an toàn của Thai Chi Nguyên đã chuyển từ tay Đặc công Cục Đặc Cần, vào Tổ cận vệ của Thai Gia. Nếu như đối phương ngay cả Cục Đặc Cần cũng có thể lọt vào, còn có thể dùng cả robot quân dụng, vậy thì trên đường rời khỏi Sân vận động này, chắc chắn sẽ giăng đầy những sát thủ phụ trách tấn công. Lúc này Tổ cận vệ của Thai Gia đã bắt đầu đấu súng với những người đó. Cận quản gia nếu như đã nói là ba phút, chắc chắn là đã có đủ lòng tin với những thuộc hạ của mình.

Thai Chi Nguyên yên lặng nghe, chợt lên tiếng nói:

- Sau ba phút nữa, có thể tìm thấy vị trí của con robot quân dụng không?

- Không thể.

Cận quản gia nhìn theo những Đặc công của Cục Đặc Cần bắt đầu bước đi vào phòng bên cạnh khoang ghế ngồi, khẽ giọng đáp:

- Chính vì không thể, cho nên cần tranh thủ thời gian rời đi.

Thai Chi Nguyên lặng im trong giây lát, lắc đầu, nhìn xuống Sân vận động sau khi mọi người tan về, khẽ nói:

- Hơn ba vạn khán giả, cho dù nhanh chóng rời đi cũng cần mất khoảng mười mấy phút, sau ba phút chúng ta rời đi… Nếu như con robot quân dụng ấy chọn đúng lúc đó công kích, đến lúc đó sẽ có bao nhiều người chết? Tôi không muốn để những người dân vô tội của thành phố phải làm tấm chắn cho tôi.

Hứa Nhạc nghe thấy câu này, nét mặt hiện ra sự chân thành, một nụ cười tán thưởng.

Thai Chi Nguyên nhìn hắn cười, bình thản ngồi xuống ghế sô pha, ôn hòa nói với Cận quản gia:

- Đối phương chắc chắn sẽ tính toán thời gian phản ứng của các người trong đó. Nếu như chúng ta đi ra lúc này, nói không chừng cái mà đối phương đợi chính là lúc này. Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không đợi thêm chút nữa? Dù gì họ cũng sẽ gấp rút hơn chúng ta một chút.

Cận quản gia im lặng hồi lâu, sau đó xoay người rời đi. Điện thoại trong tay lại cầm lên liên lạc lần nữa, giọng khẽ trầm phát lệnh, tìm chi viện của gia tộc. Lúc này, điện thoại của hắn đại diện cho ý chí của Thai Gia, mỗi một mệnh lệnh đều chắc chắn được chấp hành một cách hiệu quả, mỗi một tin tức truyền ra ngoài, đều tạo ra một cơn chấn động khó có thể dập tắt trong nội bộ Liên Bang.

- Anh khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên.

Hứa Nhạc ngồi một bên trên ghế sô pha, cầm ly rượu uống ừng ực, để đè nén sự lo lắng và căng thẳng trong lòng mình. Ngoài lúc Phong đại thúc bị quân đội Liên Bang truy sát ra, cả đời này của hắn chưa từng trải qua một cảnh tượng lớn như thế này.

- Không cần biểu dương tôi. Tôi biết tôi là một giai cấp đặc quyền có đạo đức rồi.

Thai Chi Nguyên uống một ngụm rượu, tự chế giễu cười nói:

- Thực ra anh làm tôi ngạc nhiên hơn. Tạm thời không nói phản ứng vừa rồi của anh… Chí ít lúc này anh còn có gan ở đây ngồi uống rượu với tôi, đã là một chuyện giỏi lắm rồi.

- Tôi không biết một khi vừa ra khỏi cửa, có bị bắn thành tổ ong không. Nếu như là vậy, chi bằng ở lại đây cùng anh, tính ra thì chỗ này còn an toàn hơn…

Hứa Nhạc thành thật cười khổ nói:

- Thật ra tôi cũng rất căng thẳng…

Thành viên Tổ cận vệ của Thai Gia lúc này cũng đã hoàn toàn tiếp nhận công tác của các Đặc công, nóc đỉnh của Sân vận động đã được xác định an toàn, nhưng bên ngoài khoang ghế ngồi chốc chốc lại có thể nghe thấy tiếng đùng đùng vang lên, dòng người đang chậm rãi rời khỏi Sân vận động, chắc chắn không chú ý tới những âm thanh này, nhưng hai người trẻ tuổi trong khoang rất rõ, đó là tiếng súng đặc chế đang không ngừng nổ đạn.

Đã qua hai phút, Tổ cận vệ của Thai Gia đang từng bước quét sạch đường rút lui, nhưng không ai cảm thấy nhẹ nhàng, theo tin hồi báo của những tổ viên, người của đối phương dường như đều là những quân nhân chuyên nghiệp được huấn luyện kỹ càng. Lại liên tưởng đến con robot đã khởi động nóng trong mười mấy phút vừa rồi, lúc này vẫn không thể điều tra được vị trí chính xác của nó, tâm trạng của tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng.

Hứa Nhạc cũng vậy, tuy hắn đã từng trải qua những việc này, cũng từng trong sơn cốc ngoại ô thủ phủ Hà Tây Châu tận mắt chứng kiến đám robot tác chiến kinh tâm động phách, cũng từng mấy lần bị người ta chĩa nòng súng đen ngòm kia vào trán, nhưng lúc này hắn vẫn căng thẳng, dù gì hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi bình thường chưa tròn hai mươi, từ nhỏ đã sống trong những ngày bình yên, những cảnh hung hiểm ít khi nhìn thấy này, giống như các bình phun hóa học, khiến không khí trong khoang ghế ngồi vô cùng nặng nề, khiến hơi thở của hắn bị cản trở.

- Rất xin lỗi, đã kéo anh vào chuyện này.

Thai Chi Nguyên lặng lẽ nhìn Hứa Nhạc, khóe miệng hiện ra một nụ cười thâm ý, cười nói:

- Mặt anh lúc này hình như còn tái hơn cả tôi.

- Đó là vì đói đấy.

Hứa Nhạc không nói dối. Vừa rồi hắn đã dùng luồng sức mạnh thần bí trong người, bụng ngay lập tức cảm thấy đói, ăn liền mười mấy miếng điểm tâm, uống vài ly rượu, nét mặt vẫn không có tia hồng hào.

Hắn lại không biết, cảnh tượng mình ăn uống tùy ý trên sô pha, lọt vào mắt của Thai Chi Nguyên và Cận quản gia, lại trở thành biểu hiện trong lòng hắn bình tĩnh, không sợ những thứ bên ngoài.

- Xem ra những nhân vật lớn như các người sống thật là nguy hiểm.

Hứa Nhạc lắc đầu, nói:

- Có điều… Chẳng lẽ anh không có chút sợ hãi nào thật à?

Thai Chi Nguyên trầm mặc hồi lâu, mỉm cười giơ tay trái vẫn đang chống trên sô pha lên, bàn tay gầy guộc như con gái khẽ run rẩy trong không trung:

- Đương nhiên tôi sợ rồi, bởi vì tôi còn trẻ, cả đời này đã được định là làm rất nhiều chuyện lớn, tôi không đành chết, cho nên tôi sợ chết. Chỉ là tôi không thể để người khác phát hiện ra tôi đang sợ.

Hắn ngừng lại giây lát, rồi cười nói:

- Cuộc sống trên thực tế của tôi không xảy ra quá nhiều chuyện như thế này. Đối với tôi mà nói, bị ám sát cũng là một chuyện rất xa lạ.

- Lúc trước chưa có lần nào sao?

Hứa Nhạc hiếu kỳ hỏi, dường như muốn nói chuyện để giảm sự căng thẳng trong lòng.

- Lúc nhỏ, tôi che giấu thân phận, học ở một trường tiểu học trong Thủ đô, lúc đó học cùng lớp Trâu Úc.

Nhãn thần của Thai Chi Nguyên chợt mơ hồ, hồi ức lại nói:

- Sau đó, năm tôi học lớp hai, có một ngày, chợt có một chiếc xe tải hạng nặng lao từ đầu phố xông vào, chiếc xe tải đó vừa lao đến, vốn lẽ tôi tưởng là sắp chết rồi, nhưng không ngờ bánh xe cuối cùng của chiếc xe ấy bị nổ. Chiếc xe ấy rẽ nghiêng sang hướng khác cách tôi mười met, rồi đâm vào một cái cây.

- Không phải là sự cố giao thông à?

- Sau này tính chất sự cố được Cục Cảnh Sát đưa ra là, gây chuyện xong bỏ trốn… Chiếc xe tải đó đã đụng hỏng bốn chiếc xe khác, còn bao gồm cả xe trường chúng tôi, chỉ nhìn hiện trường, đích thực rất giống một tai nạn xe.

Nhãn thần Thai Chi Nguyên chợt sắc lạnh lại:

- Tổng cộng đã chết mất mười bảy người, lớp chúng tôi chết mất hai học sinh. Chiếc xe tải đó cuối cùng chuyển hướng, là bị các nhân viên cận vệ được nhà tôi sắp đặt trong trường dùng súng nén khí bắn nổ lốp…

Khuôn mặt Thai Chi Nguyên hiện ra tia âm trầm:

- Ngay sau ngày hôm đó, tôi liền chuyển trường, ngoài thỉnh thoảng liên lạc với Trâu Úc ra, thì cũng chẳng về trường học đó lần nào nữa, tôi cũng không được học cùng những người bình thường khác trong Liên Bang. Tính mạng của tôi chỉ gặp qua một lần nguy hiểm.

Tâm trạng của Thai Chi Nguyên bình tĩnh lại, nói:

- Gia tộc chúng tôi bảy đời đơn truyền, nên với những chuyện này đều rất chú ý, hôm nay là lần thứ hai… Lần đầu tiên tôi may mắn, hy vọng sự may mắn của ngày hôm nay cũng tới.

Hứa Nhạc nhìn gương mặt gầy gò tái nhợt của Thai Chi Nguyên, trong lòng chợt thông cảm với đối phương, cảm thấy cuộc sống như vậy, cũng không tốt hơn cuộc sống đơn độc của đào phạm như mình là bao nhiêu. Nghĩ tới đêm đó ở khu H, tên nhóc còn nhỏ tuổi hơn mình ở trước mặt, ngất đổ vào trong lòng mình, trong lòng hắn lại trào dâng cảm giác muốn bảo vệ đối phương.

- Yên tâm đi, hôm nay anh sẽ không sao đâu.

Hứa Nhạc nghiêm túc nói.

- Lối đi đã thông suốt, không có người tụ tập, có thể đi qua.

Trong bộ đàm, có người gấp gáp trầm ổn báo cáo. Hai người Thai Chi Nguyên và Hứa Nhạc mặc thêm áo chống đạn, đội mũ giáp, dưới sự bảo vệ của thành viên Tổ cận vệ được trang bị vũ trang, bước ra khỏi khoang ghế ngồi, bước ra hướng bên ngoài Sân vận động.

Trong thang máy chuyên dụng cho khách quý, hai cỗ thi thể đang nằm đó, cửa thang máy nửa đóng nửa mở, lại bắt đầu những công việc không bao giờ ngừng lại.

Cầu thang đi bộ không một bóng người vang lên những bước chân giục giã, Hứa Nhạc theo sau Thai Chi Nguyên nhìn qua tấm kính chụp, nhìn thấy vết đạn trên tường và vết máu ở góc ngoặt, nghe thấy tiếng thở gấp của mình, nhanh chóng bước xuống lầu cùng mọi người, trong lòng đang nghĩ, không biết Thai Gia ngày hôm nay bao nhiêu nhân viên cận vệ đã chết tại đây.

Khu vực này của Sân vận động đã bị nhân viên cận vệ dọn sạch, xác nhận đã an toàn, những nhân viên Sân vận động may mắn sống sót trong trận đấu súng đã tập trung ở một gian phòng nào đó. Khi hàng người đi qua đó, Hứa Nhạc không nén được nhìn sang bên đó, nhìn thấy nét mặt sợ hãi của các cô gái, trong lòng cảm thấy thẫn thờ.

Cầu thang trực tiếp thông ra bãi đậu xe, hàng người bắt đầu mở cánh cửa đó, liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen không hề có biển hiệu nào, cửa sau của chiếc xe màu đen đã mở ra, Cận quản gia đang ngồi trên vị trí người lái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio