Gian Khách

quyển 2 chương 76: sản phẩm kém chất lượng, hại chết người?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sơ đồ hệ thống thiết kế động lực, sơ đồ hệ thống truyền lực, sơ đồ thiết kế chuyển tải... các loại sơ đồ thiết kế lớn nhỏ không đồng nhất, sử dụng cho các hệ thống khác nhau cũng lần lượt xuất hiện. Giống hệt như hệ thống máy chiếu lập thể của Giáo sư Chu khi giảng dạy ở Đại học Lê Hoa vậy, cứ từng cái từng cái không ngừng dần dần hiện lên trước mắt hắn, xuất hiện rồi lại biến mất. Chỉ là phạm vi bao phủ của những sơ đồ thiết kế này rõ ràng rộng hơn rất nhiều hệ thống máy chiếu lập thể của Giáo sư Chu một chút...

Ngoại trừ những sơ đồ thiết kế ra, còn có những hình ảnh phong cảnh vô cùng vô tận nữa. Những phong cảnh bất động khác nhau của Liên Bang dưới đủ các góc độ khác nhau, có những cảnh đẹp kinh tâm động phách, giống như hành ảnh các đại hành tinh của Liên Bang, đứng từ góc độ phi thuyền vũ trụ mà chụp lại, rộng lớn bát ngát khiến người khác kinh sợ.

Còn có hoa, hoa đủ các loại kiểu dáng...

Còn có nữ nhân, đủ các loại nữ nhân các tư thế khác nhau...

Hứa Nhạc nửa nằm nửa ngồi tựa trên giường bệnh. Cái giường bệnh này có hệ thống điều chỉnh độ cao tự động, cho nên hắn nằm cũng có chút thoải mái. Nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào cái chân của mình, cái chân vẫn như cũ được bó bột trắng toát, trên đó giắt đầy các mảnh kim loại cố định, giắt lên trên một cái giá kim loại, giống hệt như một cây dùi cui trắng khổng lồ. Trên mặt hắn không hề có chút biểu tình thoải mái nào, ngược lại cảm thấy như là đang nhìn thấy quỷ vậy, biểu tình dị thường khó coi.

Bởi vì lúc này, ngay trên cái chân trắng toát của hắn, đang có một đóa hoa màu đỏ chói nở rộ.

Lúc này Hứa Nhạc đương nhiên có thể biết rõ, cái hình ảnh này kỳ thật cũng không phải xuất hiện trên lớp bột trắng toát kia, mà là xuất hiện trong mắt của mình, có liên quan đến cái khu vực chết tiệt nào đó trong đầu của mình, sau đó hiện lên trong cảm giác của chính mình, bên trong võng mạc của mình, tạo thành một đóa hoa nở rộ. Đây đã là ngày nằm viện thứ của Hứa Nhạc. Căn bệnh động kinh của hắn tựa hồ cũng đã không có tái phát nữa. Ít nhất là các bác sĩ cũng không có nghe tiếng chuông cấp cứu của hắn, hay nghe hắn báo cáo lại xuất hiện ảo giác.

Mặc dù trên thực tế, ảo giác vẫn như trước tồn tại.

Khi bức sơ đồ thiết kế kia biến thành hình ảnh của khu hầm mỏ, Hứa Nhạc liền biết chuyện tình không nhỏ rồi. Cái này tuyệt đối cũng không phải bệnh động kinh gì, những hình ảnh giống như thần tích này đồng dạng xuất hiện trước mắt của mình, hình như là một loại ý thức nào đó vậy, tùy ý theo cảm xúc mãnh liệt của mình dâng lên mà xuất hiện hay biến mất.

Lúc đó Hứa Nhạc đang lúc cô đơn trong phòng bệnh, trong lòng khắc khoải nhớ lại cố hương... Đại khu Đông Lâm lúc trước. Vì thế hình ảnh những hầm mỏ trên tinh cầu Đông Lâm đứng từ phía vũ trụ mà quan sát liền hiện lên trước mắt hắn.

Nửa đêm nhân lúc không có người, Hứa Nhạc mạnh mẽ đè ép cảm giác áp lực hoảng sợ cùng với bất an trong lòng, trầm mặc tiến hành rất nhiều thực nghiệm về chuyện này. Hắn phát hiện ra, khi mà ý chỉ của mình đủ mãnh liệt, như vậy một số hình ảnh sẽ xuất hiện, có sự liên quan nhất định đối với những ý niệm ở trong đầu của hắn, ví dụ như hình ảnh ngọn núi kia, con trâu rừng kia, cô gái kia...

Nếu như là vỏ não trung khu thần kinh phát sinh sự phóng điện dị thường như vậy, tuyệt đối sẽ không có chuyện tuân theo khống chế như vậy. Chưa từng nghe qua chuyện người bệnh động kinh lại có thể làm được chuyện giống như là truy xuất dữ liệu từ ký ức của mình như vậy, làm cho những hình ảnh trước mắt mình thông qua phóng điện trong não mà trùng khớp với những gì mà mình đang suy nghĩ... trừ phi là hắn đang hút thuốc phiện...

Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Hứa Nhạc trầm mặc suy nghĩ suốt mấy ngày cũng không có suy nghĩ ra. Nếu đã xác định không phải là bệnh động kinh gây ra những ảo giác kia, hắn cũng không đem những chuyện này nói lại với mấy bác sĩ chuyên gia của Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I, bởi vì hắn đang lo lắng...

Khi hắn phát hiện ra những chuyện cổ quái trong đầu mình kỳ thật cũng không có quan hệ gì đến căn bệnh động kinh kia, ngay sau đó, hắn liền nghĩ tới cái mà bệnh viện gọi là 'cơ thể co rút' chính xác là cái gì. Đó chính là do cỗ lực lượng kỳ quái trong cơ thể kia tự tiến hành chữa trị cho mình. Cũng chỉ là sự run rẩy mà Hứa Nhạc cực kỳ quen thuộc mà thôi, chẳng qua sự run rẩy cơ thể kia đã được hắn khống chế thành công, chỉ xảy ra dưới lớp da của hắn. Khi hắn ngủ say hoặc là lâm vào hôn mê, nó vẫn như cũ không ngừng tự động vận hành.

Đây là bí mật của Hứa Nhạc, hoàn toàn không phải là triệu chứng của bệnh động kinh gì cả.

Không để ý gì đến lời khuyên của các chuyên gia bệnh viện nữa, hắn âm thầm gỡ đi tất cả những thiết bị theo dõi cơ thể vào ban đêm, nhổ hết tất cả các điện cực trên người của mình, bằng không nếu thật sự bị người khác phát hiện ra nguyên nhân thật sự của hiện tượng thân thể co rút kia, không biết sẽ dẫn đến những phiền toái như thế nào nữa.

Mấy ngày hôm nay, Hứa Nhạc một mình một người cô độc mà trầm mặc suy nghĩ về những hình ảnh bên trong võng mạc của mình. Hắn tự nói với mình, tất cả những thứ này đều là ảo giác, không dọa được ta...

Nhưng mà dần dần hắn quen với việc dùng ý chí để khống chế những hình ảnh xuất hiện trong mắt mình, coi như là đã quen rồi, nhưng vẫn làm cho hắn có chút chết lặng. Dù sao thì những hình ảnh đó cuối cùng cũng không thật sự làm cho hắn phát điên lên.

Mấy cái hình ảnh kia cũng không phải là vừa nghĩ tới liền bất cứ lúc nào cũng xuất hiện trong võng mạc của hắn, mà là cần Hứa Nhạc phải cực kỳ chuyên chú nghĩ đến một phương diện hoặc nội dung nào đó, những hình ảnh đó mới có thể từ trong óc hắn được móc ra, xuất hiện trước mặt hắn.

Nếu như mấy hình ảnh kia thật sự là bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trong mắt của mình, Hứa Nhạc cũng không dám chắc cho dù thần kinh mình có mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cũng có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Bởi vì như vậy chẳng khác nào, chỉ cần mở mắt ra, bất cứ lúc nào cũng sẽ có hai hình ảnh, nội dung hoàn toàn khác nhau đồng thời xuất hiện trước mắt hắn, một cái là thực, một cái là ảo ảnh...

Cái này chẳng khác nào một cái TV lỗi thời cổ xưa, có hiện tượng lưu ảnh vậy sao? Hoặc là xa xưa hơn nữa, trong thế giới thần thoại có loại quái vật có hai đồng tử?

Lúc nửa đêm không có người, hắn từng rất nhiều lần thử qua, dùng tốc độ nhanh nhất, liều mạng tập trung trí óc, đem toàn bộ các hình ảnh mà hắn có thể lấy ra, toàn bộ móc ra hết một lượt. Hắn xác nhận, những hình ảnh đó cũng không hoàn toàn đều là thuộc về ký ức của mình, trí nhớ của mình. Hắn trầm mặc nhìn về phía đóa hoa trên chân mình. Hứa Nhạc biết mình không có hoa mắt, mà chính là trong mắt mình đã nở hoa, hoặc là trong đầu mình đang nở hoa.

Lâm vào cảm giác mờ mịt, bất an cùng với sợ hãi đã nhiều ngày rồi, Hứa Nhạc bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh phân tích lại tất cả những chuyện mà mình đã từng trải qua từ lúc hôn mê đến bây giờ. Ngoại trừ những lúc Bệnh viện tiến hành kiểm tra ra, chuyện tự nhiên mà hắn nhớ lại, chính là đoạn trí nhớ nổi lên trong đầu lúc mình còn hôn mê, chính là cảnh tượng giấc mơ màu đen kia.

Đúng vậy, tất cả những hình ảnh xuất hiện sau này, đều cũng từ sau khi giấc mơ hoang đường, kỳ quái mà tối đen trong lúc mình hôn mê kia. Hắn mơ hồ như hiểu được gì đó, lại như cũ vẫn có chút không hiểu nổi, không biết những hình ảnh kia từ khi nào xuất hiện, bị ai nhồi nhét vào trong đầu của mình, vì sao lại có những đoạn hình ảnh hoàn toàn khác với ký ức của mình như vậy. Vì sao lại có thể xuất hiện rõ ràng như thế, lại rõ ràng xuất hiện trong võng mạc của mình nữa.

Tay trái Hứa Nhạc dần dần nhẹ nhàng chạm đến sau gáy của mình, thật cẩn thận vuốt ve phần gáy chứa con chip vi mạch kia.

Hắn trầm mặc một hồi lâu, xác nhận hẳn là do con chip vi mạch này có vấn đề gì đó. Khi cỗ nhiệt lưu trong cơ thể mình hóa thành một tầng năng lượng khổng lồ bộc phát ra, khiến cho con chip vi mạch này bị tổn hại gì đó. Con chip vi mạch bị hư tổn không khống chế được, phóng thích ra một số xung mạnh hoặc là điện lưu, khiến cho trung khu vỏ não của mình xuất hiện hiện tượng phóng điện dị thường, mới có thể khiến cho mình sau khi hôn mê tiến nhập vào giấc mơ màu đen kỳ quái kia, hơn nữa khắc sâu vào trong ký ức trong đầu của mình, mới có thể khiến cho những hình ảnh kia lại xuất hiện trước mắt mình...

Nhưng vấn đề là, chẳng lẽ nói bên trong con chip vi mạch ngụy trang kia có lưu trữ những hình ảnh đó? Bản thân mình đến tột cùng là làm thế nào mới thoát khỏi cảnh này? Chẳng lẽ lại một lần nữa lấy trong cái thủ trạc kim loại kia ra một con chip vi mạch khác, lại bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới sao? Chỉ là lúc này đại não của mình đã bị tổn thương rồi, cho dù đổi một con chip vi mạnh mới cũng có tác dụng gì chứ? Bản thân mình trong tương lai có khi nào bởi vì vỏ não phóng điện dị thường mà trở thành ngu ngốc hay không? Mặc dù cũng không phải là bệnh động kinh, nhưng tình huống hiện tại so với bệnh động kinh còn thêm đáng sợ hơn nhiều!

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tinh kia, trong cặp mắt thống khổ hơi phát ra tia quang mang vặn vẹo, trong lòng không ngừng chửi mắng Phong Dư đại thúc, tạo ra sản phẩm kém chất lượng hại chết người ta a!

Có lẽ bởi vì Hứa Nhạc đi theo Phong Dư đại thúc luyện tư thế đứng tấn cùng với những tư thế kỳ quái kia rất nhiều năm, nên tố chất thân thể hắn cũng cường hãn hơn người bình thường rất nhiều, cho nên những vết thương trên thân thể của hắn hồi phục cực kỳ nhanh. Nhất là phần đùi phải bị dập nát kia, hồi phục gần như là mỗi ngày, những vết nứt xương kia tựa hồ cũng lành lại với tốc độ mắt thường nhìn ra được.

Điều này khiến cho mấy vị bác sĩ chuyên gia của Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I cảm thấy kỳ quái. Nếu không phải biết vị bệnh nhân này lai lịch có chút cổ quái, bối cảnh kinh người, bọn họ có lẽ thật sự yêu cầu Hứa Nhạc tham gia vào quá trình nghiên cứu của mình rồi.

Mấy viên đạn súng tự động trong cơ thể của Hứa Nhạc cũng sớm được gắp ra ngoài, bất quá, nhập viện khoảng hơn một tháng, những vết thương chằng chịt trên người của hắn do súng quân dụng gây ra cũng đã cơ bản lành lại rồi, dù sao nó cũng không có tổn thương đến xương cốt của hắn. Những vết thương bên ngoài do đầu đạn xoay tròn tốc độ cao bắn phá khiến cơ nhục rách nát cũng đã chữa lành như ban đầu rồi, chỉ để lại lên lớp da bên ngoài vài phần thịt mới hồng mà thôi. Chỉ có điều phần xương đùi bị gãy do lực phản chấn của con robot thì lại không dễ dàng bình phục như vậy. Nhưng Hứa Nhạc lúc này ít nhất đã có thể ngồi xe lăn, dạo chơi giải sầu trong phạm vi khuôn viên xinh đẹp của bệnh viện rồi.

Hắn không sợ cô độc, cũng không sợ tịch mịch, nhưng hắn không thích cả ngày nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng tinh cùng với những bức vách đơn điệu trong phòng bệnh. Bởi vì mỗi khi như vậy, hắn chung quy nhìn không được lại thử lấy mấy vách tường trắng tinh kia làm bối cảnh, đem những hình ảnh trong ký ức ra, giống như màn hình lập thể của rạp chiếu bóng vậy, phóng lên xem.

Vừa có cảm giác sợ hãi, lại có cảm giác muốn ngừng mà lại không ngừng được, Hứa Nhạc cảm thấy bản thân mình giống như là một người nghiện ma túy đáng thương vậy.

Lắc lắc đầu, trên khuôn mặt Hứa Nhạc sinh ra hai mảnh đỏ bừng, cố gắng không chú ý đến mấy hình ảnh các cô gái đủ các tư thế trong đầu mình, bởi vì những hình ảnh kia quả thật vô cùng rõ ràng, vô cùng sinh động, rất thật, nhìn giống như là các loại tạp chí tình dục vậy.

Chỉ cần trong lòng vừa động, liền có thể nhìn thấy vô số hình ảnh nữ nhân mát mẻ... đó cũng không phải là những hình ảnh tưởng tượng thường xuyên xuất hiện trong đầu của các gã nam nhân, mà là hình ảnh vô cùng chân thật, vô cùng sinh động. Đây là loại cảnh giới gì? Cái này mới chân chính là sung sướng a!

Hứa Nhạc mới quen với chuyện nam nữ, có thể miễn cưỡng khống chế mình không nhìn vào bức 'Vạn xuân đồ' nằm hằn sâu trong óc mình kia, cũng rất tự nhiên khiến cho hắn chợt nhớ tới bạn gái của mình. Ít nhất trong đầu của hắn đối phương vẫn là bạn gái của mình. Bất luận hắn hoảng sợ đối với tình huống dị thường của đầu óc mình, hay là bị những hình ảnh kia kích thích, hay là bị cuộc sống trường kỳ trong bệnh viện mang đến cảm giác cô độc, cũng khiến cho hắn vô cùng mong mỏi được gặp lại Trương Tiểu Manh. Chuyện tình cảm giữa nam và nữ, cũng không vượt ngoài những tình huống chia xa mà phát triển, không nói đến Hứa Nhạc lúc này lại gặp phải những áp lực mạnh mẽ như thế.

Từ khi biết được Hứa Nhạc bị thương nặng, Trương Tiểu Manh đã chuẩn bị chạy tới Kinh Châu để thăm hắn. Cô nàng gián điệp không chuyên kia sau khi trải qua thất bại cùng với mất mát tại Song Nguyệt Vũ Hội, rõ ràng cũng không có nhận được những mệnh lệnh nào khác từ cấp trên, nên như cũ theo bản năng xem như mình là một người hoàn toàn bình thường. Khi biết được nam nhân của mình bị thương, nàng đương nhiên không cách nào yên ổn ngồi lại trong vườn trường được rồi.

Chỉ là bởi vì thân thể Hứa Nhạc lâm vào tình huống dị thường, nên hắn mới cứ kéo dài thời gian để Trương Tiểu Manh đến thăm. Mãi cho đến ngày hôm trước, sau khi hắn bình phục lại, cam chịu tình trạng đại não phát điện dị thường tạo thành hiện tưởng ảo ảnh kia, hơn nữa lúc đó hắn nhớ Trương Tiểu Manh đến mức không chịu được nữa, nên hai người mới hẹn nhau, đến ngày tháng này sẽ gặp nhau tại bệnh viện.

Nhưng mà ngay trong lúc hắn đang định gọi điện thoại cho Trương Tiểu Manh, xác nhận xem đối phương dự định khi nào đến Kinh Châu, điện thoại trên tay hắn lại nhận được một tin nhắn từ một dãy số xa lạ.

- Tôi là ly rượu. Cẩn thận Trương Tiểu Manh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio