Gian Khách

quyển 2 chương 89: nhận lời mời gặp mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Quả Xác vốn để chỉ đến phần bảo hộ mềm mại bên ngoài một thứ gì đó. Mà máy móc đối với con người mà nói, tác dụng của nó cũng giống như một tầng Quả Xác vậy, bảo vệ thân thể tương đối yếu ớt của con người bên trong, trong những hoàn cảnh ác liệt, có thể tiếp tục sinh tồn. Tôi nghĩ công ty ban đầu lựa chọn tên mình là Quả Xác, chính là có ý muốn nói cho mỗi một nhân viên, khi tiến hành nghiên cứu phát minh máy móc, đều hướng đến một mục đích cuối cùng, chính là muốn thỏa mãn nhu cầu của nhân loại. Máy móc, chung quy cũng là phục vụ cho con người.

Hứa Nhạc tự nhiên cũng sẽ không tại thời điểm phỏng vấn đưa ra lý tưởng con người mới là cỗ máy móc đứng đầu, những thứ máy móc khác như robot, chiến hạm... đều chỉ là thứ yếu. Có lẽ loại lý thuyết này rất mới mẻ, nhưng mà mới mẻ chưa chắc đã thuộc phạm trù khiến người khác có thể chấp nhận. Hắn không muốn để cho những vị giám khảo phỏng vấn ở đây nhìn mình như một tên ngốc tử.

Nghe câu trả lời của Hứa Nhạc, trên mặt vị giám khảo trung niên đầu trọc kia hơi hơi lộ một vẻ tươi cười kinh ngạc, xem ra hắn rất hài lòng đối với sự giải thích hai chữ Quả Xác này của Hứa Nhạc. Bên cạnh vị giám khảo đầu trọc này, một vị giám khảo khác nãy giờ vẫn nhắm mắt lại, lúc này cũng đã chậm rãi mở mắt ra, chăm chú nhìn Hứa Nhạc đang ngồi trên ghế đối diện.

- Không tệ, buổi phỏng vấn này xem như cậu thông qua. Chuẩn bị nán lại một chút, tham gia khảo hạch chân chính đi.

Vị giám khảo kia tựa hồ có gì đó suy nghĩ, nhìn Hứa Nhạc, ý bảo hắn có thể rời khỏi phòng phỏng vấn.

Hứa Nhạc thoáng ngẩng người một chút mới phản ứng lại, không ngờ cái gọi là phỏng vấn, thế nhưng lại chỉ là trả lời một câu hỏi đơn giản như vậy, rất nhanh đã kết thúc rồi.

Khi Hứa Nhạc rời khỏi phòng phỏng vấn, vị giám khảo đầu trọc kia mới cung kính nói với người bên cạnh mình:

- Chủ nhiệm, ngài thấy gã thí sinh này thế nào?

Vị giám khảo vốn nãy giờ trầm mặc nhắm mắt kia, chính là Bộ Trưởng Bộ Nhân Sự của Công ty Cơ khí Quả Xác, Chủ nhiệm Jose.

Vốn cuộc thi tuyển dụng mùa xuân này cũng hẳn không cần phải kinh động đến nhân vật có cấp bậc chủ quản Bộ Nhân Sự cao cấp như hắn, nhưng bởi vì dạo gần đây công việc tại Bộ Công Trình của công ty đang lâm vào cục diện bế tắc, bọn họ thật sự cần phải tiến hành thay máu một chút, cho nên hôm nay hắn mới đặc biệt chạy đến trụ sở chính của Công ty Cơ khí Quả Xác tham gia vào buổi phỏng vấn tuyển dụng nhân sự mới. Chủ nhiệm Jose giống như là chơi đổ xúc xắc, tùy tiện lựa chọn một phòng nào đó để dự thính, thật không ngờ lại gặp phải Hứa Nhạc.

- Văn hóa của công ty, cũng không phải là chuyện bí mật gì. Nếu thật sự có lòng, hắn hẳn là cũng có thể đoán được ý tứ của từ Quả Xác... Khi nhận được thông báo tuyển dụng, nếu hắn có nghiên cứu trước, hẳn cũng có được % trả lời chính xác được vấn đề này...

Khuôn mặt của Chủ nhiệm Jose không chút thay đổi, nhìn lên màn hình trước mặt, bắt đầu thẩm tra lại lý lịch của Hứa Nhạc, tiếp tục nói:

- Bất quá câu trả lời của gã thí sinh này khiến cho tôi thật sự rất hài lòng.

Máy móc, nguyên bản là phải phục vụ cho con người, đây đúng là ý tưởng của người sáng lập Công ty Cơ khí Quả Xác. Cho đến mãi hôm nay, những nhân viên làm việc ở nơi này, đều lấy ý tưởng kia làm phương châm làm việc của mình.

- Đáng tiếc là...

Chủ nhiệm Jose dùng tốc độ nhanh nhất xem xong hồ sơ của Hứa Nhạc, nhịn không được khẽ vỗ nhẹ cổ tay một cái, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, thở dài nói:

- Xuất thân lính ngồi cầu, chỉ theo lão Chu học một năm tại Đại học Lê Hoa... đã có thể có được bảng điểm như thế này, xem ra ngộ tính cùng với sự cần cù của gã thanh niên này cũng không cần hỏi tới... đáng tiếc là thời gian quá ngắn, chỉ học có một năm... Mỗi một cánh cửa công trình của Liên Bang đều đòi hỏi rất cao, hắn cho dù có cần cù đến thế nào đi chăng nữa, kiến thức căn bản cũng khẳng định không hoàn toàn đầy đủ. Năng lực thực tiễn có mạnh mẽ đến thế nào, nhưng giới hạn trong số năm học tập, năng lực thiết cũng không có khả năng có tiềm chất khiến cho người ta có thể vừa lòng được.

Mặc dù nói như thế, nhưng nhân vật cấp cao của Công ty Cơ khí Quả Xác này, cũng không có ý tứ lập tức đem hồ sơ của Hứa Nhạc quẳng ra khỏi danh sách những nhân viên ứng tuyển. Trong Liên Bang vốn cũng không có những nhân viên vĩ đại trời sinh. Cho dù là những sinh viên vĩ đại tốt nghiệp từ Khoa Cơ Khí của ba Học Viện Quân Sự đi chăng nữa, sau khi nhận vào Công ty Cơ khí Quả Xác cũng phải trải qua thời gian mấy năm bồi dưỡng cũng rèn luyện, mới có thể chân chính thành tài.

Chủ nhiệm Jose mặc dù đối với Hứa Nhạc cũng không có đặt kỳ vọng quá lớn, nhưng mơ hồ chung quy suy nghĩ trong kỳ khảo hạch sau này, gã binh xuất ngũ này có thể gây cho mình kinh hỉ như thế nào.

- Đợi xem thành tích của hắn xem sao. Chỉ cần hắn có thể đạt đủ điểm tiêu chuẩn, sẽ giữ hắn lại...

Chủ nhiệm Jose suy nghĩ một chút, rồi nói với vị giám khảo đầu trọc bên cạnh:

- Nếu hắn không thể thông qua, cũng nhớ lưu lại địa chỉ liên lạc của hắn, sau đó khuyên bảo hắn tốt nhất là quay về Đại học Lê Hoa, theo Giáo sư ở đó học tập thêm hai năm nữa. Hai năm sau, Công ty nhất định sẽ tuyển hắn vào sau khi hắn chân chính tốt nghiệp.

Vị giám khảo trọc đầu hơi hơi sửng sốt, gật đầu đồng ý, trong lòng không khỏi cảm khác cái gã phỏng vấn viên tên Hứa Nhạc kia có vận khí quá tốt.

Chủ nhiệm Jose lại ra yêu cầu đề thi khảo nghiệm hôm nay do đích thân những người của Bộ Công Trình tự mình ra đề. Ngoài kia có hơn một trăm gã phỏng vấn viên đến từ các học viện danh tiếng trên toàn Liên Bang. Có lẽ chỉ có khoảng mười mấy người trong số đó có thể đạt được điểm tiêu chuẩn, huống hồ gì một gã thanh niên chỉ là dự thính sinh một năm của Đại học Lê Hoa.

Vòng sàng lòng sơ yếu lý lịch chính là vòng đầu tiên, vòng phỏng vấn là vòng thứ hai. Trong toàn bộ các sinh viên tự tin của các đại học danh tiếng trong Liên Bang, có hơn mấy vạn bộ sơ yếu lý lịch nộp đơn vào trong Công ty Cơ khí Quả Xác, sau khi trải qua hai vòng tuyển dụng này, chỉ còn lại có khoảng một trăm người.

Hứa Nhạc cũng không biết rõ quá trình tuyển dụng của Công ty Cơ khí Quả Xác, hắn chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao quá trình phỏng vấn nhanh như vậy đã xong rồi. Kỳ thật đây là bởi vì trong phòng của hắn có Bộ Trưởng Bộ Nhân Sự của Bộ Công Trình đích thân dự thính buổi phỏng vấn, tự nhiên quyền quyết định đối với hắn có thể tương đối nhanh, mà những người khác dưới sự phỏng vấn bình thường của các giám khảo Bộ Nhân Sự, cũng phải làm đầu đủ quy trình, để cho thí sinh liên tục trả lời đủ câu hỏi theo quy định.

Ra khỏi phòng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác dẫn đi đến một phòng nghỉ, Hứa Nhạc một mình trầm mặc ngồi trong phòng nghỉ trống trải kia, chờ đợi vòng khảo hạch chân chính. Hắn đợt thật lâu cũng không thấy có người nào vào nữa, hắn mới phát hiện ra, hóa ra trong vòng phỏng vấn lần này, chỉ có một mình mình là trường hợp đặc biệt, kết thúc sớm hơn bất cứ một người nào khác.

Cảm thấy không có ai, cảm thấy không có chuyện gì, Hứa Nhạc ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ kim loại, từ một cái sọt nhỏ cạnh bàn lấy ra một ít sách báo kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác, bắt đầu giết thời gian. Ai ngờ vừa cầm lấy đọc nội dung bên trong, những loại sách báo kỹ thuật kia, mặc dù cũng không có đề cập đến những loại kỹ thuật bảo mật cao cấp gì, nhưng mà trong đó lại ghi lại những phát biểu cảm nghĩ của những Công trình sư của Công ty Quả Xác, bất luận là những ý tưởng thiết kế mới, hay là những suy đoán bình thường về một vấn đề, đều có những số liệu thực nghiệm tỉ mỉ, xác thực và vô cùng phong phú, cũng khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy rất thân thiết, sinh ra hứng thú nồng hậu.

Một khi đã xuất thần, liền không biết thời gian trôi qua cực nhanh. Khi hắn bị những tiếng bàn luận ồn ào bên cạnh làm cho giựt mình tỉnh lại, đã sắp đến thời gian giữa trưa rồi, mà trong phòng nghỉ lúc này đã ngồi đầy những người dự tuyển thông qua vòng phỏng vấn đợt hai. Có gan, có tự tin đem hồ sơ nộp vào Công ty Cơ khí Quả Xác, trên cơ bản đều là những người tốt nghiệp khóa này của ba Học Viện Quân Sự, còn có một số sinh viên của một số Đại học Công Nghệ tại thủ đô, mà các sinh viên của Đại Học Thành Lâm Hải Châu mặc dù có số lượng sinh viên học đông nhất toàn bộ Liên Bang, nhưng nhân số được nhận lời mời phỏng vấn của Quả Xác thật sự cũng là ít nhất.

Không hề nghi ngờ, có thể thông qua được hai tầng sàng lọc của Công ty Cơ khí Quả Xác, đều là những thanh niên vĩ đại cả, mà những thanh niên vĩ đại thường thường đều có một sự kiêu ngạo tương đối cố hữu. Sự kiêu ngạo có một phương thức thể hiện tương đối khéo léo, đó chính là trầm mặc. Hơn nữa, các sinh viên tốt nghiệp từ ba Học Viện Quân Sự, trên cơ bản cũng đã tiếp nhận một số khóa học về quân sự nhất định, trên người cũng mang theo một loại phong cách đặc biệt của quân nhân. Cho nên trong phòng nghỉ có hơn người này, cũng vẫn như cũ vô cùng im lặng, tiếng nghị luận cũng không quá lớn.

Đợi đến lúc toàn bộ người dự tuyển đều đã hoàn thành xong vòng phỏng vấn, cũng đã tới thời gian dùng cơm trưa. Mãi đến khi ngồi trong căn tin của Trụ sở chính Công ty Cơ khí Quả Xác, loại trầm mặc này mới được phá tan.

Có lẽ là vì đám thí sinh dự tuyển phát hiện hóa ra cơm trưa của Công ty Cơ khí Quả Xác cũng phong phú vô cùng, nên tâm tình mới vui vẻ hẳn lên, đối với tương lai sắp tới của mình, cũng càng có nhiều tưởng tượng hơn, nên lúc này mới tụ năm tụ ba bắt đầu nói chuyện phiếm, biểu lộ sự lo lắng đối với khảo hạch chính thức vào buổi chiều.

Hứa Nhạc cùng với đám người ngồi gần đó ngẫu nhiên nói mấy câu chuyện phiếm, phần lớn thời gian vẫn là trầm mặc. Bất quá trên khuôn mặt bình thường giản dị kia của hắn, cuối cùng cũng toát ra một chút vẻ tươi cười khiến người khác cảm thấy thân cận, cho nên thật ra cũng không có ai tỏ vẻ bất mãn đối với sự trầm mặc của hắn cả.

Bởi vì Công ty Cơ khí Quả Xác có bối cảnh thuộc quyền sở hữu của Quân đội, cho nên các sinh viên sau khi tốt nghiệp từ ba Học Viện Quân Sự nếu như có thể gia nhập vào Quả Xác, cũng tương đương với gia nhập vào các phòng nghiên cứu của Quân đội, vẫn như cũ được tính là một năm tuổi quân, cũng có thể xem như là một hình thức quân dịch khác vậy. Những sinh viên vĩ đại tốt nghiệp, lập chí gia nhập vào Công ty Cơ khí Quả Xác, dựa theo bối cảnh tốt nghiệp từ Học Viện Quân Sự của mình, dần dần hình thành ba nhóm tập trung khác nhau.

Hứa Nhạc vừa lúc ngồi ngay trong đám người đến từ Học Viện Quân Sự I, hắn nghe mọi người nghị luận nãy giờ, bỗng nhiên mở miệng hỏi:

- Hình như không có quân nhân tốt nghiệp từ Trường quân đội Tây Lâm.

Đối với Hứa Nhạc mà nói, ngoại trừ quang huy không nơi nào không có của Đệ Nhất Hiến Chương, cái mà hắn lo lắng nhất, chính là những gã quân nhân năm xưa tại Đại khu Đông Lâm đã từng gặp qua thân phận thật sự của hắn.

Chính là bởi vì sự lo lắng này, nên suốt một năm nay, hắn chưa từng thử qua gọi điện thoại cho số ghi trên tấm danh thiếp kia, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhớ tới Tiểu Dưa Hấu, nhưng cũng không có liên hệ.

Trường Quân đội Tây Lâm trực thuộc sự quản lý của Quân Khu IV, Hứa Nhạc quả thật không muốn tại Công ty Cơ khí Quả Xác mà nhìn thấy người của Quân Khu IV, nhưng hắn xác nhận không có vấn đề đó, ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái.

- Sinh viên của Trường quân đội Tây Lâm sau khi tốt nghiệp xong, phần lớn đều gia nhập vào Công ty Cổ Chung, dù sao trụ sở chính của công ty tư nhân đó cũng nằm ở Đại khu Tây Lâm.

Một gã sinh viên tốt nghiệp của Học Viện Quân Sự I biểu tình nghiêm túc nói.

Hứa Nhạc cảm ơn một tiếng, sau đó liền lại trầm mặc, im lặng nghe những gã thanh niên ngồi trên bàn cơm trao đổi lẫn nhau về trường học cùng với những kinh nghiệm lúc phỏng vấn, đồng thời cũng dự đoán xem buổi khảo hạch chính thức buổi chiều đến tột cùng sẽ thuộc về phương diện thiết kế hay là phương diện thực tiễn.

- Cậu nhìn thấy còn trẻ quá, đã tốt nghiệp trường nào?

Một gã bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi.

- Đại học Lê Hoa, bất quá cũng không có bằng chính quy, là dự thính sinh.

Hứa Nhạc trả lời.

- Dự thính sinh? Cậu học mấy năm?

- Hơn một năm rồi.

Những lời này vừa nói ra, toàn bộ bàn ăn nhất thời trở nên yên tĩnh. Sinh viên tốt nghiệp Đại học Lê Hoa đăng ký dự tuyển vào Công ty Cơ khí Quả Xác cũng không có gì lạ, nhưng mà chỉ là một dự thính sinh mới học có một năm, như thế nào có thể mặt dày chạy đến tham gia dự tuyển vào công ty Quả Xác? Gã sinh viên tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I kia nhíu mày, liếc nhìn Hứa Nhạc một cái, trong lòng vô cùng thắc mắc Hứa Nhạc làm thế nào có thể thông qua hai vòng khảo hạch trước.

Lúc này trong căn tin đang phục vụ cho đám thí sinh dự tuyển, tiếng nghị luận dần dần vang lên khắp nơi. Một gã dự thính sinh mới học một năm của Đại học Lê Hoa có thể gia nhập vào vòng khảo hạch cuối cùng này, chuyện này nếu nói ra khiến cho tất cả những đối tượng dự tuyển cảm thấy không

thể tin nổi. Ngoại trừ thứ đó ra, các gã sinh viên vĩ đại tốt nghiệp từ ba Học Viện Quân Sự đều cảm thấy một tia sỉ nhục.

Đúng vậy, chính là sỉ nhục.

Không ai chính diện mà sỉ nhục Hứa Nhạc nhưng mà ánh mắt lạnh lùng mà trầm mặc nhìn hắn, đã biểu đạt trọn vẹn ý khinh thường cùng với khinh miệt.

Hứa Nhạc giống như không hề nhìn thấy, mỉm cười, cũng không để ý gì, rời khỏi bàn ăn, bước đi về phía cửa.

Ngay khi hắn đứng dậy, cũng có thêm một gã thanh niên nữa, cũng cùng với Hứa Nhạc sóng vai mà đi. Gã thanh niên kia dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, hỏi:

- Có thể thỉnh giáo cậu một chút, trước khi cậu đến Đại học Lê Hoa, cậu làm gì vậy?

- Sau khi tôi xuất ngũ liền đi đến Lâm Hải.

- Sĩ quan của Bộ phận sửa chữa máy móc?

- Không, tôi là lính ngồi cầu.

Hứa Nhạc mỉm cười trả lời, tâm tình thế nhưng có chút phức tạp, bởi vì hắn nhận ra người thanh niên đang đi bên cạnh này, biết rõ đối phương chính là cao học sinh xuất sắc nhất của Học Viện Quân Sự I, chỉ là hắn không biết rõ, vì sao đối phương lại không có trực tiếp tòng quân, mà lại đến dự tuyển vào Công ty Quả Xác.

- Tôi tên là Chu Ngọc. Tôi có cảm giác, buổi khảo hạch chiều nay đối với cậu mà nói, hẳn cũng không thành vấn đề.

Gã thanh niên kia mỉm cười chìa tay ra trước mặt Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc bắt lấy tay hắn, rất muốn nói cho đối phương biết, tôi quen biết cậu, hơn nữa chúng ta từng có một trận đối chiến kịch liệt trong phòng đối chiến robot.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio