Hai gã thuộc hạ đặc biệt quan trọng bên dưới thế giới ngầm của mình liên tiếp mất tích, Nghị Viên Mạch Đức Lâm nói thế nào nhất định cũng sẽ xem trọng chuyện này. Giống như mấy tháng trước đây vậy, lặng yên không một tiếng động nấp phía sau đâm ra một nhát, một đao cắt đi một mảnh thịt của Mạch Đức Lâm, loại hành động này mặc dù rất sảng khoái, nhưng cũng khó mà lặp lại được nữa.
Thi Thanh Hải dần dần đi ra khỏi khu vực bè cá tại hải cảng. Hắn biết đây chắc hẳn là lần hành động cuối cùng của mình. Hắn khẽ nheo mắt lại, những chuyện có thể làm, hắn cũng đã làm xong rồi, bây giờ chỉ còn lặng yên mà theo dõi phản ứng của các Đại nhân vật bên kia cùng với phía Chính phủ Liên Bang mà thôi.
Từ một cái nhà bè lớn nhảy sang một lối đi chuyển tiếp, đi về phía bãi biển xa xa, hắn nhẹ nhàng mà cất bước, quên hẳn đi thương thế dưới chân mình, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái. Chiếc ba lô lữ hành trên vai hắn không ngừng rung động nhè nhẹ, phối hợp với cái áo sơ mi hoa hòe rộng thùng thình, cái quần bơi bó sát, cộng thêm đôi giày thể thao màu sẫm vừa mới mang vào, thấm đẫm nước biển, khiến hắn nhìn qua giống như một gã du khách tự do thích ngắm cảnh hoàng hôn trên bãi biển vậy...
Hẳn quả thật là một gã du khách, một kẻ báo thù lặng lẽ bước đi trong đêm đen. Hơn tỉ người trong Liên Bang đều đã bị Mạch Đức Lâm làm cảm động, cũng đều hết mình tin tưởng hắn. Bên trong Liên Bang có rất nhiều người ủng hộ Mạch Đức Lâm, bên trong Thất Đại Gia Tộc cũng có người âm thầm chống lưng cho ông ta, người dân Hoàn Sơn Tứ Châu cũng cuồng nhiệt ủng hộ ông ta... So sánh với vị chính trị gia già lão này, hắn Thi Thanh Hải quả thật vô cùng nhỏ bé.
Nhưng Thi Thanh Hải vẫn tiếp tục kiên trì, bởi vì hắn biết Hứa Nhạc khẳng định cũng đang kiên trì làm công việc giống như hắn. Mặc dù hai người bọn họ cũng không biết rõ ràng kế hoạch của đối phương, nhưng bọn họ biết mình có người đồng hành, bọn họ cũng sẽ không có cảm giác cô đơn nữa.
Đôi giày thể thao khẽ dẫm lên trên bờ cát thô nhám, Thi Thanh Hải nhìn xuống mặt biển rộng lớn xa xa, cảm thấy được có chút lực bất tòng tâm. Hắn cũng không biết những tài liệu mà mình điều tra được kia, đến tột cùng là có thể lật đổ được Mạch Đức Lâm hay không... Trầm mặc một lúc sau, hắn lấy từ trong cái balo lữ hành trên vai mình xuống một cái điện thoại di động mới cáu, bấm vào dãy số điện thoại khắc sâu trong đầu mình.
- Xin chào, đây là cửa hàng hoa quả khô Nạp Nhĩ Tốn, có thể giúp được gì cho anh?
Bên kia đầu điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp mà hùng hậu của một người. Lúc này đêm đã khuya, ngươi kia lại tựa hồ cũng không hề cảm thấy kinh ngạc hay là phiền toái gì cả.
Thi Thanh Hải nói vào cái điện thoại:
- Tôi muốn mua một vài thứ chuyên nghiệp.
Bên kia đầu điện thoại trầm mặc một lúc, sau đó mới cẩn thận hỏi:
- Là do vị khách quen nào giới thiệu vậy?
Thi Thanh Hải nói ra một cái tên. Có được hệ thống mạng lưới tình báo của Cục Điều Tra Liên Bang cùng với Phiến Quân hỗ trợ, trước khi hắn trở thành tội phạm bị truy nã, hắn đã nắm được trong tay vô số những tin tức hữu dụng, giống như là cái cửa hàng hoa quả khô Nạp Nhĩ Tốn kia, chính là một cửa hàng buôn bán súng đạn phi pháp tại Đặc khu Thủ Đô. Thi Thanh Hải đứng bên cạnh bờ biển, xốc lại bọc hành lý trên lưng, nói:
- Tôi muốn một khẩu súng, một khẩu súng lớn...
[CENTER]oo
Tại Cảng Đô làm việc không ngừng không nghỉ suốt hai ngày ba đêm, tuy rằng sau đó có cảm giác hưng phấn cùng với vui vẻ, nhưng sau khi cùng với gã cận vệ kia của Lâm Gia đánh nhau một trận, rồi lại bôn ba ngàn dặm suốt đêm như vậy, Hứa Nhạc chung quy cũng không phải người bằng sắt đá, liền nằm ở cái giường nhỏ bên cạnh giường Trâu Úc ngủ một giấc thật dài.
Khi ánh nắng buổi sáng chiếu rọi vào trong phòng, hắn tỉnh dậy, vươn vai khởi động một chút cái cơ thể đã có chút cứng ngắc của mình. Không muốn quấy rầy hai mẹ con đang ngủ say trên giường kia, hắn lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi căn phòng bệnh. Hắn phát hiện ra hai bên cửa không biết từ lúc nào đã có thêm hai gã lính hậu cần đang đứng gác ở đó. Ánh mắt nhạy bén của Hứa Nhạc nhanh chóng liếc nhanh qua thanh súng lục dài từ thắt lưng đến chấm đất bên hông của hai gã lính hậu cần kia, trong lòng chợt động...
Có súng thì sẽ có lực lượng, súng càng lớn thì sẽ càng có lực lượng hơn.
Trong hai năm gần đây, Hứa Nhạc đi lại trên Liên Bang, đã từng nhìn thấy không ít nhân vật kiêu ngạo, đặc biệt là đám con cháu đời thứ hai của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, giống như là những ngọn đèn của rạp chiếu bóng vậy, không ngừng xuất hiện rồi biến mất trước mặt hắn. Bên cạnh những gã con cháu thế gia này, lúc nào cũng có những gã cận vệ thân thủ lợi hại, tựa như là cùng một khuôn đúc ra vậy, giống như là Tằng ca bên cạnh Lợi Thất thiếu gia, hay là Khổng Thúc bên cạnh Lâm Đấu Hải vậy.
Nhưng mà để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng của hắn, ngược lại vấn chính là hai anh em Trâu Gia tại trước cửa hộp đêm Lâm Hải Châu lúc trước. Tuy rằng Trâu Gia tuyệt đối không có khả năng có được lực lượng hùng hậu của đám con cháu thế gia Thất Đại Gia Tộc chân chính kia, hơn nữa lúc đó Trâu Ứng Tinh vẫn còn là một vị Chủ quản Hậu Cần của Bộ Quốc Phòng Liên Bang mà thôi, nhưng hai anh em nhà này ngoại trừ mang theo đám quân nhân thường phục bên người, lại còn dám ở ngay trên phố xá mà rút súng bắn bừa bãi, thật sự là mạnh mẽ đến cực điểm.
Đại khái hình như là mỗi một gia tộc của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đều đứng đầu một lĩnh vực nào đó trong xã hội, nhưng khi xâm nhập vào xã hội, đều vẫn phải tuân thủ theo một số quy tắc ngầm nào đó, trước mặt công chúng bắt buộc phải sắm vai trò thành thành thật thật nhất, thể hiện rằng Quân đột của Liên Bang thủy chung vẫn là nằm chặt chẽ trong sự khống chế của Chính phủ...
Hai gã quân nhân đứng canh ngoài cửa, mắt luôn nhìn thẳng, không hề liếc sang chỗ khác, tựa hồ như là không hề nhìn thấy Hứa Nhạc bước ra ngoài vậy. Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc. Tuy rằng cha của Trâu Úc là một nhân vật quan trọng trong Nội các, là người được lựa chọn kế nhiệm vị trí tối cao của Bộ Quốc Phòng, nhưng mà con gái của ông ta sinh con, thì nói thế nào cũng không có khả năng có tư cách điều hai gã quân nhân đang trong thời gian thi hành công vụ đến đây đứng gác được.
Đây là Bệnh viện Trung ương Lục quân, quân nhân không phải là hiếm, nhưng mà tin tức truyền thông trong này từ trước đến nay không nơi nào là không chọc vào, cay độc không chút lưu tình nể mặt... Việc này nếu như để giới báo chí biết được, thì sẽ có vô số áp lực cùng với những mũi nhọn chính trị của các đối thủ sẽ chĩa thẳng vào người của Trâu Phó Bộ Trưởng, cho nên ông ta sẽ không thể không chú ý đến điểm này.
- Dậy rồi à? Vào đây ăn một chút điểm tâm lót dạ đi.
Một vị thiếu phụ trung niên chợt theo sau một gã lính hậu cần từ bên ngoài hành lang đi tới, trong tay xách theo một cái càmen giữ nhiệt đựng thức ăn nhỏ. Dấu vết của tuổi tác in hằn rất rõ ràng trên khóe mắt của bà ta, nhưng do giữ gìn dung nhan cẩn thận, cộng với trang điểm khéo léo, đến tột cùng cũng không thể đoán được bà ta bao nhiêu tuổi.
Hứa Nhạc thoáng rùng mình một chút, nhìn thấy gương mặt của người thiếu phụ trung niên này tựa hồ có nhiều điểm quen mắt, lập tức đoán ra được đối phương là ai. Chỉ có điều hắn không nghĩ ra được đối phương không ngờ lại dùng ngữ khí thân thiết cùng với hòa nhã như vậy để nói chuyện với mình. Hắn vội vàng đỡ lấy cái càmen trong tay đối phương, thoáng cúi đầu nói:
- Cháu chào bác gái!
- Phu nhân, Tướng quân đang đợi, muốn gặp anh ta ngay.
Gã lính hậu cần đi phía sau bà ta chợt hạ giọng nói khẽ, nhắc nhở một câu.
- Tôi nói rồi, để anh ta ăn xong điểm tâm rồi đi đâu thì đi. Anh ta vừa từ xa trở về đây, chỉ e là lâu rồi cũng không có ăn uống gì.
Vị phu nhân nhìn gã lính hậu cần vẻ mặt hơi khó xử kia, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói.
Hứa Nhạc đến lúc này mới hiểu được vì sao lại có hai gã lính hậu cần đứng canh ở bên ngoài cửa phòng bệnh.
Buổi điểm tâm hôm nay của Hứa Nhạc cũng không hề thoải mái như bình thường. Mẹ của Trâu Úc không ăn, nhưng cứ ngồi đối diện hắn, nở nụ cười vô cùng chân thành cùng với quan tâm. Nhưng đúng là loại chân thành và quan tâm này, lại khiến cho hắn có chút bối rối cùng với ngại ngùng. Xem ra Trâu Gia, ngoại trừ vị Tướng Quân Phó Bộ Trưởng âm trầm bất định kia ra, bất luận là Trâu Hựu hay là vị phu nhân hiền hòa này, đều đã thật sự xem Hứa Nhạc trở thành con rể cùng với em rể rồi.
Từ sau hôm tại nghĩa trang công cộng Ngân Hà, gặp mặt vị Trâu Phó Bộ Trưởng kia, Trâu Gia đối với chuyện Trâu Úc mang thai ngoài ý muốn kia tựa hồ cũng đã dần dần bỏ qua một bên. Thậm chí sau khi Trâu Úc trở lại nhà của nàng, mẹ của nàng vẫn thường xuyên hỏi nàng, vì sao Hứa Nhạc cũng không thấy đến chơi. Cũng không phải là hỏi mang theo hàm ý trách móc oán giận gì, mà chỉ là tò mò hỏi han mà thôi. Hôm nay mới gặp, vị Phó Bộ Trưởng Phu nhân này quả hiên hoàn toàn khác với những gì mà Hứa Nhạc từng tưởng tượng, nhìn qua thật sự giống như là một thiếu phụ gia đình bình thường, hay quan tâm đến con rể của mình mà thôi.
Thừa dịp mẹ của Trâu Úc ra ngoài làm chút chuyện riêng, Hứa Nhạc lau đi tầng mồ hôi lạnh trên trán mình, nhìn Trâu Úc cười khổ một tiếng.
Lưu Hỏa lúc này vẫn còn chìm trong giấc ngủ, Trâu Úc tựa nửa người trên giường bệnh, cũng không có biểu hiện gì rõ rệt, khẽ nói:
- Mẹ tôi tuổi đã bắt đầu tòng quân, một mực làm những chuyện lặt vặt trong các căn cứ quân sự, hậu cần, chữa bệnh, săn sóc, vệ sinh... cái gì cũng đã từng làm qua. Dù sao cũng đã quen cùng với cha tôi không ngừng đi lại bên ngoài rồi, nên đã tạo thành tính cách như vậy. Hẳn là lúc này bà ấy đang tìm mấy vị đồng nghiệp cũ ôn lại chuyện xưa rồi. Bà ấy có mấy người bạn già hình như đang làm Chủ nhiệm gì đó trong Bệnh viện Trung ương này. Mẹ tôi cũng không có nghĩ tới, nếu không phải cha tôi đang giữ chức vụ đó, những người đồng nghiệp kia cũng chưa chắc đã để ý đến bà ta.
Những lời nói này quả thật cũng có chút khó nghe. Ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần híp lại, đang chuẩn bị giống như lúc còn ở trong căn nhà trọ, giáo huấn Trâu Úc vài câu, đột nhiên lại nghĩ đến đối phương vừa mới sinh con xong, tâm tình đúng là đang trong lúc mẫn cảm, nếu như mình lại mở miệng giáo huấn nàng ta, sợ rằng nàng ta sẽ buồn bực, hậm hực trong lòng thì sẽ không tốt. Hắn đem cái càmen đã ăn xong, dọn dẹp lại trong buồng vệ sinh của phòng bệnh, chào Trâu Úc một tiếng, sau đó mới theo hai gã lính hậu cần vẫn gác ngoài cửa kia mà rời đi.
Giờ phút này đây, hắn thà rằng đi đối mặt với vị Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng quân uy như núi, chẳng biết sẽ làm cái gì để thu thập mình kia, cũng không muốn đối mặt với vị Phó Bộ Trưởng phu nhân nhiệt tình như lửa, đã hoàn toàn xem mình thật sự là đứa con rể trong nhà kia.
Hai gã lính hậu cần kia đi chếch phía sau Hứa Nhạc, giống như là đang giải phạm nhân vậy, mang theo Hứa Nhạc đi lên một chiếc xe quân đội, nhanh chóng rời khỏi Bệnh viện Trung ương Lục quân... Chiếc xe quân đội cũng không chạy bao lâu, đã dừng lại trước một tòa nhà khách sạn lớn, tọa lạc một cách độc lập với những tòa kiến trúc bình thường bên cạnh.
Khách sạn Vân Hậu, là nhà khách chuyên dụng của Quân đội Liên Bang, chuyên dùng để chiêu đãi khách khứa cao cấp của Quân đội. Vô số năm qua, đã có không biết bao nhiêu mệnh lệnh chiến tranh, đã bắt đầu từ những cuộc vũ hội ở nơi này được truyền xuống dưới. Những hàng cây cao to còn vương sương mờ cùng với làn gió lạnh buổi sáng sớm bao phủ xung quanh tòa khách sạn, khiến cho người khác nhìn thấy cũng có chút áp lực. Hứa Nhạc đứng trước tòa khách sạn, nhịn không được hơi nheo mắt lại, cũng không rõ vị Trâu Phó Bộ Trưởng kia vì cái gì lại muốn gặp mình ở nơi này.
- Gần đây đang chuẩn bị tiến hành kỳ họp Liên Tịch Hội Nghị Tổng Tham Mưu, thủ trưởng cũng không có thời gian rời khỏi khách sạn...
Một gã lính hậu cần đại khái cũng đoán ra được sự nghi hoặc của Hứa Nhạc, khẽ hạ giọng giải thích.
Liên Tịch Hội Nghị Tổng Tham Mưu chính là một cơ cấu quân sự quan trọng của Chính phủ Liên Bang, chuyên dùng để đàm phán, đưa ra những chiến lược quân sự toàn cục trong Liên Bang. Trên danh nghĩa nó thuộc quyền sở hữu của Bộ Quốc Phòng, nhưng trên thực tế, Chủ tịch của Liên Tịch Hội Nghị lại là do đích thân Tổng Thống tiến hành bổ nhiệm. Chủ tịch Liên Tịch Hội Nghị Tổng Tham Mưu hiện tại chính là Tổng tư lệnh Quân Khu I, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư.
Xem ra là Chính phủ Liên Bang gần đây đang lên kế hoạch quân sự gì đó, chỉ là không biết đối tượng nhằm vào là các Phiến Quân trên núi tại tinh cầu S hay là nhằm vào bên phía Đế Quốc bên kia, đang không ngừng nhăm nhe quân sự với Liên Bang. Hứa Nhạc híp chặt hai mắt vốn đã nhỏ của mình, dưới sự dẫn đường của lính hậu cần, đi vào tòa nhà Khách sạn Vân Hậu, đi tới bên ngoài cửa của một căn phòng.
- Báo cáo thủ trưởng, người đã tới.
- Vào đi.
Cánh cửa bằng gỗ quý khá nặng nề chậm rãi mở ra. Bên trong phòng được lót bởi một tấm thảm lông màu đỏ êm mịn, một gã quân nhân trung niên mặc thường phục, có lẽ là thư ký riêng, nhìn Hứa Nhạc khẽ mỉm cười, mời hắn vào trong, sau đó tiện tay đóng cánh cửa gỗ lại.
Một bộ quân phục Tướng Quân được tùy tiện đặt ở trên bàn, cầu vai có hai cái ngôi sau màu vàng, thể hiện đẳng cấp của bộ quân phục. Trâu Ứng Tinh, đang mặt một bộ quần áo thường phục màu trắng, ngồi trên một cái bàn làm việc kiểu cũ, màu nâu đất sẫm, trên mặt đeo một cặp kính lão, cẩn thận đọc một cái văn kiện đặt trên bàn.