Gian Khách

quyển 2 chương 181: thành công! ngàn lớp sóng chấn động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiều hôm qua, chính tại thành phố Cảng Đô phồn hoa này, Châu trưởng La Tư và Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã tiến hành tổ chức hoạt động vận động Tổng tuyển cử nhằm gây dựng thanh thế vô cùng hoành tráng. Chỉ tính những người dân không quản ngại mưa gió rét mướt đến tham gia ủng hộ thôi cũng đã hơn hai mươi vạn. Và cũng trong buổi hoạt động vận động đó, Lâm Viện Trưởng của Viện Khoa Học Liên Bang cuối cùng cũng bước lên bục, phát biểu những quan điểm đầu tiên của mình về phương diện chính trị sau vài chục năm trong sự nghiệp khoa học, hiệu triệu tất cả cử tri Liên Bang hãy ủng hộ La Tư và Mạch Đức Lâm.

Ngài Lâm Viện Trưởng của Viện Khoa Học kia đã phát biểu những lý do gì, Hứa Nhạc trên cơ bản cũng không nhớ rõ. Đại khái là ông ta luôn hướng về sự hòa bình của Liên Bang. Mỗi cống hiến của mình cho Liên Bang đều là dành cho sự nghiệp phản kháng lại sự xâm lược của Đế Quốc. Nhân dân Liên Bang phải đồng lòng đoàn kết lại. Mà Châu trưởng La Tư và Nghị Viên Mạch Đức Lâm chính là những ứng cử viên Tổng Thống mà ông ta cho rằng là đáng tin cậy nhất… Đại khái là như vậy.

Trong lòng dân chúng Liên Bang, việc ngài Viện Trưởng Viện Khoa Học tồn tại siêu nhiên kia lần đầu tiên phát biểu ý kiến của mình về cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống, chuyện này đến tột cùng là có phù hợp với luật Tổng tuyển cử hay không, kỳ thực không phải ai cũng để ý đến. Bởi vì ngay lúc này bên phía của ngài Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ không thể đem chuyện này mà báo cáo lên cho bên phía quan tòa Hiến Pháp được. Điều quan trọng là hiệu quả của chuyện này đã ngay lập tức được thể hiện ra. Từ sau khi Viện Khoa Học Liên Bang tuyên bố chế tạo thành công con robot MX, địa của ngài Viện Trưởng trong lòng nhân dân Liên Bang cũng được nâng cao đến tột đỉnh, cho nên những phát biểu đầy tính thiên vị ấy của Lâm Viện Trưởng, đối với tâm lý của các cử tri mà nói, có sức ảnh hưởng rất lớn đến cuộc tranh cử. Theo kết quả điều tra dân ý trên truyền hình gần đây nhất, tỷ lệ ủng hộ của bộ đôi La Tư, Mạch Đức Lâm lần đầu tiên vượt qua Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ.

Sắc thu ngấm vào tim lại là một cảnh buồn… Hứa Nhạc nheo mắt lại, ngắm bức tranh thu thê lương đến đầy đột ngột kia, thế nhưng trong lòng lại không có vẻ u sầu cho lắm. Hắn chỉ đang nghĩ trong lòng, tình hình cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống đã phát triển đến thời điểm như thế này, tại sao những thứ mà Thi Thanh Hải thông qua mình giao lại cho Trầm thư ký vẫn chưa được công bố ra ngoài? Không lẽ niềm tin của Thai phu nhân đối với sự thắng lợi của Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ lớn đến mức bà ta khinh thường, không cần phải dùng đến những thủ đoạn này sao?

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Thi Thanh Hải và Hứa Nhạc chỉ là những nhân vật nhỏ nhưng trong lòng những nhân vật nhỏ này không ngừng ấp ủ mưu đồ muốn làm chút đại sự. Hứa Nhạc không biết bản thân mình có thành công hay không, hắn chỉ biết rằng nếu như để cho loại người như Mạch Đức Lâm đứng trên đỉnh cao quyền lực Liên Bang, thì cái Liên Bang vốn dĩ đã có chút thối nát này e rằng sẽ còn biến đổi đến mức không thể chấp nhận thêm được nữa.

Hai ngón tay lại kẹp điếu thuốc, từ từ đưa lên miệng, hút thêm một hơi dài. Hắn nhẹ giọng, hỏi:

- Vẫn chưa có kết quả à?

Thương Thu khoác chiếc áo đồng phục bảo hộ lao động màu xám, im lặng đứng bên cạnh hắn, đang quan sát gì đó bên dưới thông qua cái cửa sổ nhỏ. Trên cặp kính cận to tròn vẫn còn sót lại vài hạt nước mưa lấm tấm. Cô ta nghe thấy câu hỏi ấy thì hiểu rằng cảm xúc trong lòng người thanh niên đang đứng cạnh mình không hề bình thản như nét mặt của hắn. Vẫn cúi đầu, cô hạ giọng trả lời:

- Những việc cần làm, thì chúng ta cũng đã làm hết rồi. Lần thử nghiệm kiểm tra cuối cùng có thông qua được hay không thì còn phải xem sự an bày của ông trời.

Từ sau cái lần trò chuyện qua webcam ấy, bởi vì không còn cần phải giữ bí mật nữa nên các Công Trình Sư trong Bộ Công Trình của Quả Xác đều rõ ràng lai lịch thật sự của đội ngũ trợ giúp kỹ thuật bí mật trong căn phòng cách ly kia. Điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là hóa ra tổ trợ giúp ấy chỉ có một người. Mà nữ Công Trình Sư Thương Thu cũng trực tiếp chuyển sang căn phòng bây giờ không còn cách ly nữa kia, bắt đầu làm việc cùng với Hứa Nhạc.

Không biết Hứa Nhạc đã nói với Thương Thu điều gì, mà nữ Công Trình Sư thiên tài ấy cũng không còn tiếp tục truy hỏi hắn về những số liệu quan trọng chênh lệch kia nữa. Cũng có thể cô ta đã biết được chân tướng sự việc, cho nên bí mật của con robot MX được đặt tên là Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang kia, ngoài hai người bọn họ ra, cũng không còn ai biết nữa.

Đều là những Công Trình Sư xuất thân không chính quy, cùng sở hữu những tài năng thiên phú cao hơn hẳn người bình thường, cho nên Hứa Nhạc và Thương Thu ngay từ lúc bắt đầu giao lưu đã phối hợp vô cùng ăn ý. Bất luận là hắn đưa ra những ý tưởng kỳ quái gì, thì nữ Công Trình Sư này cũng sẽ gần như ngay lập tức tìm ra trong những năng lực kỹ thuật Liên Bang hiện có, tìm được biện pháp để thực hiện những ý tưởng ấy. Còn Thương Thu mỗi khi đưa ra những bản vẽ thiết kế mơ hồ nào đó, thì Hứa Nhạc sẽ dựa vào những gì mình học được từ Phong đại thúc cùng với những bản sơ đồ thiết kế nhiều như sao trên trời ở trong đầu mình, đưa ra cho cô những gợi ý chính xác nhất.

Sự phối hợp vô cùng ăn ý đến cực điểm này, kỳ thực từ rất lâu trước đây, lúc mà hai người còn chưa có gặp mặt nhau cũng đã bắt đầu rồi. Thương Thu phụ trách công việc thiết kế hình dáng bên ngoài của robot MX. Công việc chính của Hứa Nhạc trong căn phòng cách ly mấy ngày hôm nay, chủ yếu chỉ là phối hợp công việc với cô gái này mà thôi. Chỉ có điều là lúc đầu hắn cũng không biết được điều này. Mà Thương Thu cũng thật sự không thể nào ngờ nổi, nhân vật thần bí hỗ trợ kỹ thuật trong căn phòng cách ly kia, hóa ra lại là một tên thanh niên mà tuổi còn nhỏ hơn cả mình nữa.

Không khí trên sân thượng có chút tươi mát nhưng lành lạnh. Thương Thu đưa tay kéo lại chiếc áo đồng phục bảo hộ lao động bó chặt lại một chút, hai tay khoanh lại, càng cho khiến bộ ngực nõn nà mà người khác phải lóa mắt khi nhìn, chợt bị ép cho căng tròn hơn… Hứa Nhạc sớm đã quen với thân hình của người nữ Công Trình Sư này, cho nên không còn có phản ứng bối rối, khẩn trương như lần đầu tiên nữa. Hắn chỉ ngẩn ra đôi chút, rồi đưa cho cô một điếu thuốc, khẽ nói:

- Tôi không có cách nào có thể bình tĩnh như cô được.

- Tôi giả vờ đấy.

Thương Thu ghé sát vào người hắn, châm điếu thuốc. Đầu thuốc cháy đỏ, thoáng run run trong gió. Cô lạ lẫm rít một hơi thuốc, rồi ho khan hai tiếng, nói:

- Từ sau khi tôi tốt nghiệp Đại học Thủ Đô, gia nhập vào Bộ Công Trình và tiếp nhận công việc đầu tiên và cũng là công việc quan trọng nhất trong đời tại Bộ Công Trình, chính là con robot MX. Có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ chỉ làm có một công việc này mà thôi. Hôm nay là ngày có thể biết được công việc ấy có thành công hay không, đương nhiên là phải căng thẳng rồi.

Hứa Nhạc nhìn cô một cái, rít thêm hơi thuốc nữa rồi dụi điếu thuốc vào đám nước mưa trên lan can, nói:

- Tôi cũng rất căng thẳng.

Nghề Công Trình Sư đương nhiên không giống với công việc của sĩ quan chỉ huy chiếm hạm. Dù cả hai đều cùng là thế giới mà một người đàn ông luôn nắm vị trí chủ đạo, điều này được quyết định bởi sự khác biệt trong lối tư duy suy nghĩ cùng với sự hứng thú ít nhiều khác nhau giữa hai giới nam và nữa. Hắn nghĩ thầm, năm đó Thương Thu vừa tốt nghiệp Đại học Thủ Đô đã được trực tiếp nhận về Bộ Công Trình, đưa vào đội ngũ chuyên nghiên cứu con robot MX. Hơn nữa sau đó chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã từ một Nhân viên Kỹ thuật bình thường, trở thành một Chủ quản Kỹ thuật như ngày nay, năng lực của cô đã được chứng minh hết sức rõ ràng rồi.

Chính phủ Liên Bang cho Bộ Công Trình Quả Xác thời hạn thêm một tuần nữa, hôm nay chính là ngày cuối cùng. Bất luận là mấy trăm Công Trình Sư của Bộ Công Trình còn bao nhiêu ý tưởng phải thử nghiệm, còn bao nhiêu công việc phải hoàn thành, thì hôm nay cũng phải đưa ra được một kết quả nào đó. Kỳ thực, trong lúc Hứa Nhạc và Thương Thu đang đứng trên sân thượng hút thuốc, cũng là lúc Bộ Quốc Phòng cử quân nhân của Khoa Kỹ Thuật xuống Bộ Công Trình, hai bên tiến hành nghiệm thu sản phẩm.

Thành công hay thất bại, sẽ được quyết định trong mấy tiếng đồng hồ này. Cũng giống như Thương Thu vừa nói, những gì cần làm bọn họ đã làm hết rồi, có ở lại dưới phòng cách ly kia cũng không có ý nghĩa gì hết, cho nên bọn họ quyết định rời khỏi căn phòng làm việc, lên trên sân thượng đứng giữa cảnh mưa thu, tựa hồ như chủ có như vậy mới có thể tránh xa khỏi cái không khí căng thẳng, áp lực dưới đó.

Kể cũng kỳ lạ, con robot MX của Bộ Công Trình đang tiến hành nghiệm thu vậy mà hai Công Trình Sư quan trọng nhất, then chốt nhất lại trốn ở đây, căn bản không thèm để ý hoặc cũng có thể là không dám để ý tới.

Bỗng bộ đàm của Hứa Nhạc và Thương Thu dường như kêu lên cùng một lúc, chính là thanh âm của Chủ nhiệm Jose.

Hai người quay sang nhìn nhau và đều phát hiện được trong mắt đối phương rằng ngữ khí của Chủ nhiệm Jose cũng không hề thể hiện ra bất kỳ ý tứ gì. Rất ăn ý, đôi nam nữ trẻ tuổi thiên tài ấy cùng lau nước mưa trên trán, trầm mặc bước về phía cầu thang.

Đi đến đầu cầu thang, Hứa Nhạc dụi tắt điếu thuốc ném vào thùng rác. Thương Thu có chút chậm hơn một chút, nhưng cũng làm hành động tương tự.

Hai người men theo lối đi, bước vào khu phòng làm việc ngầm dưới lòng đất.

Bên trong căn phòng bình thường mọi ngày vẫn im lặng dị thường, chỉ có âm thanh của băng chuyền cùng những cánh tay máy, thế nhưng hôm nay lại trở nên vô cùng náo nhiệt, bởi vì ở đây có rất nhiều người đến. Mặc dù tất cả những người ấy lúc đó đều đang đứng im một chỗ, không hề nói chuyện hay trao đổi gì, thế nhưng bầu không khí này cũng vẫn khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy có chút không quen.

Hắn quay sang nhìn con robot màu trắng bạc đang đứng trên bục xa xa, lại nhìn thấy những dáng người nhỏ bé bên dưới con robot, cặp mắt hơi nheo lại.

Chủ nhiệm Khoa Kỹ Thuật của Bộ Quốc Phòng đã đến. Tổng giám Công ty Cơ khí Quả Xác cũng đã đích thân đến. Còn có rất nhiều sĩ quan Quân đội cùng các Nhân viên Kỹ thuật trong Sở Nghiên Cứu. Tất cả bọn họ đều đang mặc bộ quần áo bảo hộ lao động chống đạn, chống bức xạ, đeo cặp kính quang lọc bảo vệ mắt cùng trang bị toàn thân, nhìn tựa như những nhân viên sửa chữa chiến hạm đang đi lại trong vũ trụ. Căn bản hoàn toàn không nhìn ra thân phận hay địa vị.

Hứa Nhạc nhìn những nhân viên kiểm nghiệm kia, toàn thân quấn kín mít, lại nghĩ đến cảnh tượng bọn mình ngày ngày ăn cơm hộp, hút thuốc, vận động ngay trước mặt con robot MX, không khỏi bật cười một tiếng.

Vừa bước xuống khỏi cầu thang kim loại, Bạch thư ký cùng Thiếu Tá Lan Hiểu Long đã xuất hiện phía sau hắn, không chút tiếng động. Một người là thư ký riêng của hắn, còn một người là quân nhân nhận quân lệnh của Bộ Quốc Phòng, bảo vệ an toàn cho hắn, đương nhiên không thể rời hắn quá xa.

Lan Hiểu Long nhìn sang phía Thương Thu đang đi cạnh Hứa Nhạc, nháy nháy mắt, ánh mắt lộ ra một tia ám muội. Bạch Ngọc Lan thì một vẻ bình thản nhu mì như mọi ngày, đầu hơi cúi xuống. Hứa Nhạc không hề hỏi bọn họ xem kết quả nghiệm thu thế nào bởi vì một khi Chủ nhiệm Jose đã thông báo cho mình, vậy thì kết quả có lẽ đã ở ngay trước mắt.

Hứa Nhạc và Thương Thu cùng bước về phía robot MX. Tiếng bước chân rất khẽ, nhưng trong gian phòng làm việc lại rõ ràng vô cùng. Mấy quan chức đứng trước con robot đang trao đổi với nhau, nghe Chủ nhiệm Jose nói mấy câu gì đó liền quay người lại, nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này, dường như có chút cảm giác kinh ngạc.

Tiếng kim loại vang rền đã che đi tiếng bước chân của bọn họ. Hành lang nối liền giữa căn phòng làm việc cách ly và Bộ Công Trình đã được mở ra hoàn toàn. Bức vách hợp kim vừa dày vừa nặng cuối cùng cũng đã bị dời đi chỗ khác. Đám Công Trình Sư nãy giờ vẫn đứng bên phía bàn làm việc của Bộ Công Trình, phối hợp công việc nghiệm thu lúc này cũng bước đến, tập hợp cùng đám người trong căn phòng cách ly.

Biểu cảm trên nét mặt đám Công Trình Sư này thì vô cùng phức tạp. Hết nhìn con robot MX được dựng lên từ các kết cấu trong bản thiết kế để hưởng thụ cái cảm giác lần đầu làm cha mẹ, sau đó ánh mắt lại nhìn sang phía Hứa Nhạc cùng Thương Thu đang từ từ bước đến. Những Công Trình Sư này đều hiểu rằng, nếu không có hai Nhân viên Kỹ thuật trẻ tuổi này thì sự nghiên cứu chế tạo thành công con robot MX này, tuyệt đối không thể nào nhanh chóng hoàn thành đến như vậy.

Không ai nói câu gì. Bên trong căn xưởng làm việc ngầm trống trải càng trở nên trầm mặc. Đột nhiên hệ thống chiếu sáng mặt trời phía trên căn phòng ngầm bật mở, một thứ ánh sáng mô phỏng ánh sáng tự nhiên chiếu rọi xuống, chiếu thẳng lên trên bục.

Dưới ánh sáng đó, con robot MX màu bạc trắng đứng sừng sững giữa bục. Hệ thống hỏa lực bên cánh tay trái toàn bộ được kích phát. Pháo chủ với thiết kế theo chuẩn tuần hoàn, hoàn toàn mới đang im lặng mà lạnh lùng chĩa thẳng lên trời. Cặp cánh phụ phía sau phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lóe lên đầy mê hoặc. Tựa hồ như thể ngay giây sau đó, con robot kiểu mới của Liên Bang này, mang theo toàn bộ tâm huyết mười mấy năm của Công ty Cơ khí Quả Xác sẽ lập tức khởi động.

Lúc này, Hứa Nhạc và Thương Thu đã bước đến trước bục, hắn nhìn Jose tiên sinh và Chu Ngọc mà quên mất cả việc bắt tay những đại nhân vật kia.

Chủ nhiệm Jose dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai con người trẻ tuổi trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy mình chính là chủ quản may mắn nhất trong lịch sử của Công ty Cơ khí Quả Xác. Mấy năm trước thì phát hiện ra Thương Thu trong Bộ Công Trình, rất nhanh ngay sau đó ông trời lại đưa thêm một tên quái thai Hứa Nhạc đến trước mặt ông.

Ông ta khẽ gật gật đầu.

Không biết là vị Công Trình Sư nào đột nhiên vỗ tay, rồi tiếng vỗ tay nhanh chóng rào rào nổi lên. Cũng như trận mưa rào buồn bã bắt đầu mùa hạ đêm hôm đó, tiếng vỗ tay càng ngày càng to, càng ngày càng vang dội, giống như nước mưa ào ào đến, gầm thét mà đến, tẩy sạch đi những âu lo trong nhân gian, chỉ còn lại bầu trời trong xanh, sạch sẽ.

Tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm, vang vọng cả căn nhà xưởng trống trải. Ngay cả ngài Tổng Giám Đốc lẫn vị chủ nhiệm Khoa Kỹ Thuật của Bộ Quốc Phòng cũng bắt đầu mỉm cười, vỗ tay.

Vô vàn ánh mắt hướng về phía Hứa Nhạc và Thương Thu, vô số tiếng vỗ tay dành tặng cho họ, cũng như dành tặng cho chính mình. Cũng có thể các Công Trình Sư đang kích động, đang hạnh phúc, nhưng bọn họ đều biết rằng hai con người trẻ tuổi này mới là những công thần lớn nhất trong việc chế tạo thành công robot MX.

Hứa Nhạc và Thương Thu quay sang nhìn nhau, rồi cùng ngoác miệng nở một nụ cười tươi hết cỡ như hai đứa trẻ con. Con robot MX do Bộ Công Trình nghiên cứu đã thông qua cuộc nghiệm thu. Bọn họ đã thành công.

Tiếng vỗ tay vẫn rền vang không dứt, có vị Công Trình Sư hai tay đã vỗ đến đỏ rát, cho nên bọn họ bắt đầu dậm chân giỡn cợt, kiểu như bắt Hứa Nhạc và Thương Thu phải nói điều gì đó. Tất cả bọn họ đều là Nhân viên Kỹ thuật, ánh hào quang dành cho hai con người trẻ tuổi này cũng chính là sự kính trọng bọn họ tự dành cho mình.

Hứa Nhạc quay nhìn bốn phía, nụ cười có chút ngốc nghếch. Rồi hắn vụng về cúi mình cản ơn tất cả mọi người.

Vì sự ra đời của con robot thế hệ mới Liên Bang, Công ty Cơ khí Quả Xác hơn mười năm trước đã bắt tay vào công việc nghiên cứu chế tạo, thậm chí trước đó rất lâu, các chuyên gia, học giả đã bắt đầu nỗ lực làm việc. Những Công Trình Sư đang đứng bốn phía ở đây đều đã làm việc không ngừng nghỉ, còn có cả những chuyên gia cao tuổi đã rời bỏ thế giới ngay chính giữa cuộc hành trình lâu dài, mệt mỏi này.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Hứa Nhạc đều cảm thấy vinh quang này lẽ ra nên thuộc về bọn họ, thuộc về những con người đang vỗ tay kia. Đây không phải là giả tạo hay dối trá mà quả thực giờ phút này hắn đang nghĩ như thế. Hắn luôn cho rằng mình chỉ là người giải quyết vấn đề cuối cùng. Cũng giống như xây dựng một tòa lầu cao, những người đặt nền móng phía trước mới chính là những người làm ra tòa nhà, hắn chỉ có nhiệm vụ xây căn phòng cuối cùng nhưng lại được hưởng tiếng vỗ tay cùng sự kính trọng của nhiều người như thế này. Hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

- Cô thật sự rất giỏi.

Hứa Nhạc cố gắng kìm nén lại những kích động mạnh mẽ trong lòng, nhìn sang phía Thương Thu đang đứng bên cạnh, nghiêm túc nói. Một cô gái trẻ tuổi như vậy lại có thể hoàn thành chu toàn bản thiết kế hệ thống song động cơ. Nếu như nói công thần lớn nhất thì phải là cô gái này mới đúng.

- Tôi biết là tôi rất giỏi phương diện này mà.

Thương Thu mỉm cười, trả lời. Trong ống tay áo, hai bàn tay sớm đã nắm chặt lại. Đứng trước khung cảnh mà mình đã dành toàn bộ thanh xuân tuổi trẻ để giành lấy, làm sao không thể kích động cơ chứ?

Cô cũng bắt chước Hứa Nhạc, cúi mình cảm ơn các Công Trình Sư ở bốn phía. Trên mình vẫn khoác chiếc áo đồng phục bảo hộ lao động bó chặt màu xám, cúi mình hành lễ bốn phương như thế này, chắc chắn cũng lộ ra không biết bao nhiêu ‘sóng xuân’ trước mắt mọi người, nhưng cô vẫn hào phóng tỏ ra vô tư như không hề biết chuyện gì.

- Waaa…

Phía sau Hứa Nhạc, Thiếu Tá Lan Hiểu Long khẽ hô lên một tiếng kinh hỉ khe khẽ.

Trong đám Công Trình Sư bắt đầu vang lên những tiếng huýt sáo. Trong gian nhà xưởng tràn ngập một mảnh vui vẻ.

Thương Thu vừa đứng thẳng dậy, Hứa Nhạc đã thì thầm bên tai cô:

- Cố ý à?

- Tôi là chủ quản nên cũng biết bọn họ mấy năm nay vất vả như thế nào, hôm nay đã thành công rồi thì đương nhiên cũng phải chia sẻ ít phúc lợi chứ.

Thương Thu mặt mày hớn hở:

- Công lao của cậu lớn nhất. Có cần tôi chia cho cậu phúc lợi lớn hơn không?

Theo phản xạ, Hứa Nhạc khẽ liếc về phía bộ ngực đầu đặn của Thương Thu, vội vàng lắc đầu.

Thương Thu tủm tỉm, bất ngờ ghé đến, kiễng chân, hôn một cái thật mạnh vào má hắn, phát ra thanh âm giòn tan.

Hứa Nhạc sờ sờ má, sau đó gãi gãi đầu. Hắn biết rằng cô ta chỉ là trêu đùa, chứ không có suy nghĩ gì nhưng trong mắt đám Công Trình Sư bốn phía thì đây không đơn giản chỉ là trêu đùa. Vậy là những tiếng huýt sáo càng to hơn, xen lẫn trong những lời giỡn cợt còn xuất hiện những tiếng kêu nuối tiếc. Không khí đã đạt đến độ cao trào.

Bạch Ngọc Lan nãy giờ vẫn cúi đầu im lặng, lúc này cũng hơi ngẩng lên. Hắn khẽ mỉm cười dịu dàng, châm điếu thuốc, rít một hơi nhẹ nhàng.

Hắn vốn là người không hút thuốc, chỉ trong tình trạng tâm trạng cực kỳ dị thường thì mới phá lệ. Trong tiếng vỗ tay vang rền như sấm, hắn thầm nghĩ, trong lúc Hứa Nhạc và Thương Thu cùng nhau lắp ráp thiết kế cuối cùng thì hắn cũng rất nhiều lần trở thành phi công tiến hành thử nghiệm. Có lẽ đây cũng tính là có chút cống hiến cho MX rồi nhỉ?

oo

Chiều cùng ngày hôm đó, vào hồi h ’, khi mà kết quả báo cáo nghiệm thu của Bộ Quốc Phòng và Công ty Cơ khí Quả Xác vẫn còn chưa kịp về tới tay Chính phủ Liên Bang, thì trên bản tin thời sự lớn nhất Liên Bang đã xuất hiện cái tít:

“Bộ Công Trình Quả Xác nghiên cứu chế tạo thành công con robot MX thế hệ mới.”

Bản tin thời sự lớn nhất Liên Bang có tên gọi Bầu Trời Sao, mỗi ngày đều có vô số dân chúng Liên Bang vào đây theo dõi những tin tức mới được cập nhật liên tục, được chia vào nhiều mục khác nhau. Vì vậy phần tin trong mục thời sự chính được cập nhật với tốc độ khá nhanh. Lời tuyên bố kia chỉ là một cái tiêu đề, nên rất nhanh chóng đã bị đẩy xuống đến trang thứ mười mấy, cũng không thu hút được quá nhiều người chú ý.

Nhưng ngay sau đó, một người nào đó đã kịp dán lên trên blog của mình dòng tin tức, chỉ rõ rằng chiều hôm nay con robot thế hệ mới MX của Bộ Công Trình Quả Xác đã thông qua cuộc nghiệm thu kết hợp giữa Bộ Quốc Phòng và Tổng bộ công ty. Đến lúc đó mới có người để ý đến tin tức này, đồng thời cái tiêu đề đang vị vùi lấp kia mới được người ta lật tìm lại.

Đến hôm nay, câu chuyện được nhân dân Liên Bang thảo luận nhiều nhất chính là con robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang và cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Lòng nhiệt tình cũng như sự hiểu biết của nhân dân về phương diện robot đã đạt đến một mức độ từ trước đến nay chưa từng có, nên mẩu tin này ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhanh chóng được đánh dấu thông tin cần chú ý.

Chỉ là bọn họ không tài nào hiểu nổi, tại sao Viện Khoa Học Liên Bang đã chế tạo thành công rồi, tại sao bên phía Quả Xác vẫn còn tiếp tục? Những phần tử theo chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm lại còn bắt đầu quay sang mắng nhiếc bên dưới bài viết rằng Chính phủ Liên Bang đã phong tỏa tin tức, tiến hành kiến thiết lại, lãng phí nguồn tài nguyên mà những người nộp thuế đã cung cấp. Cũng có những người yêu quân sự bắt đầu mưu đồ phân tích những hàm ý này nọ bên trong hành động này của Công ty Cơ khí Quả Xác. Chỉ là không nhìn thấy hình ảnh và clip cụ thể cho nên bọn họ cũng không biết con robot MX của Quả Xác và Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang có gì khác nhau hay không.

Trong lúc nhất thời, các cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng về con robot thế hệ mới của Công ty Cơ khí Quả Xác đã được kéo dài đến nửa đêm. Chỉ có điều tuyệt đại đa số mọi người đều bộc lộ rằng cảm thấy khó hiểu. Bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với ý đồ của Quả Xác, thậm chí còn quay sang trách móc. Đúng lúc đó một bài viết dưới dạng bức thư mở của một Công Trình Sư Quả Xác được đăng lên trên bản tin thời sự. Tựa như vừa ném một hòn đá lớn xuống mặt nước, tạo nên vô vàn những con sóng lan xa dần, xa dần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio