Gian Khách

quyển 2 chương 204: một người cũng không tha thứ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong một thị trấn biệt khu công nghiệp nhỏ, hẻo lánh tại Đại khu Hoàn Sơn Tứ Châu. Lúc này ánh dương quang vừa ló lên ở đằng đông, ánh sáng ấm áp dạt dào chiếu rọi lên những tòa kiến trúc đơn sơ. Khu tinh hệ hành tinh S tập trung một số tinh cầu tài nguyên quan trọng nhất trong toàn bộ Liên Bang, hơn nữa còn có cả một căn cứ công nghiệp nặng quan trọng nhất của cả Liên Bang nữa. Năm đó khi Công ty Cơ khí Quả Xác bắt đầu được thành lập ra, phần lớn các công tác chủ yếu cùng với các nguồn tài nguyên cung cấp, toàn bộ đều nằm trên khỏa tinh cầu này.

Sự hưng thịnh của nền đại công nghiệp trong Liên Bang, sự phân biệt giàu nghèo giữa các tầng lớp cũng được thể hiện một cách vô cùng rõ ràng trên khỏa tinh cầu này. Nên cái ngọn núi Thanh Long Sơn, vốn là bị bốn đại châu công nghiệp nặng bao vây xung quanh kia, mới nuôi dưỡng ra một đám phần tử võ trang có lá gan đứng ra đối kháng với Chính phủ Liên Bang. Trong mắt của các học giả Lịch Sử Học, đây là một chuyện vô cùng tự nhiên.

Tuy rằng mấy năm gần đây Liên Bang cũng không ngừng thông qua Hiến Pháp, Lập Pháp, tìm kiếm những sự cân bằng lợi ích xã hội cơ bản giữa nhà Tư bản và Công dân Liên Bang, hơn nữa còn thu được không ít hiệu quả đáng kể. Thế nhưng Chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm trong xã hội Liên Bang không ngừng được đề cao, đã cấp cho những cố gắng của Chính phủ một sự đả kích mang tính trí mạng. Phiến Quân đã gần như bị tiêu diệt hơn mười năm trước trong một vụ bố ráp tổng lực toàn diện của Quân đội Liên Bang, ngược lại ngày nay càng ngày càng trở nên cường đại hơn.

Cũng may là trong mười mấy năm gần đây, Chính phủ Liên Bang đã tiến hành những chính sách kết hợp giữa việc đả kích vũ lực cùng với phong tỏa kinh tế chặt chẽ, mới thành công mà áp chế được sự phát triển không ngừng của Phiến Quân. Mãi cho đến mấy năm gần đây nhất, mới có thể đem những phần tử võ trang này đẩy chạy vào trong khu vực rừng rậm thâm sâu trên Thanh Long Sơn.

Thanh Long Sơn là một khu núi non bạt ngàn, kéo dài qua hơn km. Xung quanh ngọn núi khổng lồ này là bốn đại châu. Bốn đại châu này chính là bốn căn cứ công nghiệp nặng năm xưa của Liên Bang. Những người sinh hoạt trong khu vực này, cho dù chống đỡ hết nổi nhưng chủ trương vũ lực của đám người Phiến Quân, thế nhưng cũng kiên định duy trì chủ nghĩa phản kháng không bạo lực của vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm đáng kính kia.

Bởi vì phải kiên trì liên tục chiến đấu suốt mấy năm nay với chính sách phong tỏa kinh tế khắc nghiệt của Chính phủ Liên Bang, cho nên các khu vực công nghiệp phụ cận Thanh Long Sơn cũng đã dần dần trở nên hoang vu hơn, nhất là tại cái thị trấn biệt khu công nghiệp này, lại không chỗ nào không thể hiện ra dấu vết suy tàn theo thời gian.

Trương Tiểu Manh, thân mặc một bộ đồ bảo hộ lao động, từ trong khu nhà tập thể của công nhân trạm phát điện thong thả đi ra. Trên đường đi cô thỉnh thoảng mỉm cười cùng với trò chuyện vài câu với những đồng nghiệp cũng vừa mới ra khỏi nơi làm việc, đang trên đường về nhà giống như mình, sau đó cô đi trở về phòng mình. Chạy tới tinh hệ S đã được hơn nửa năm rồi, dưới sự an bày của giới lãnh đạo Phiến Quân, cô ta mai danh ẩn tánh gia nhập vào thị trấn biệt khu công nghiệp này. Nơi này trên danh nghĩa là một trạm biến thế phát điện, nhưng trên thực tế lại là một căn cứ bí mật, chuyên tiếp nhận các tin tức của tổ chức tình báo của Phiến Quân. Trương Tiểu Manh chính là người phụ trách ở nơi này.

Trong thời gian nữa năm sinh hoạt tại đây, Trương Tiểu Manh đã trải qua lần khủng bố tập kích tại buổi biểu diễn vì hòa bình lần đó, cũng đã đích thân trải qua mấy lần bao vây tiểu trừ bằng vũ lực do Chính phủ Liên Bang âm thầm tiến hành đối với Phiến Quân. Mặc dù đó cũng là những lần sử dụng vũ lực tiến hành bao vây tiễu trừ quy mô nhỏ, nên Chính phủ cũng không có thừa nhận, hơn nữa chân chính chấp hành cũng không phải Quân đội Liên bang, mà là ba đại Công ty Bảo an lớn nhất Liên Bang. Nhưng mà trong những tràng chiến đấu tràn ngập máu và lửa ấy, cái chết của bạn chiến đấu và hình ảnh tay chân gãy rời, máu thịt tung tóe khắp nơi kia, cũng khiến cho Trương Tiểu Manh trưởng thành lên rất nhiều. Cô sớm đã không còn là cô gái trẻ tuổi, chỉ biết đến lý tưởng năm xưa nữa.

Sự bội tín bất nghĩa cùng tàn nhẫn của Chính phủ Liên Bang, tựa như những bài học băng lãnh tàn khốc, đã giáo dục, rèn luyện cô ta, giúp cho cô ta từ bỏ những ảo tưởng của mình, từ tận sâu trong đáy lòng, bắt đầu hoài nghi về chủ trương chiến đấu không bạo lực, cùng với ý tưởng dấn thân vào vũ đài chính trị Liên Bang của vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm đáng kính kia, đến tột cùng đó là biện pháp cướp lấy chính quyền một cách hợp pháp hay là một loại hành động đầu hàng Chủ nghĩa tư bản đây?

Cái thị trấn biệt khu công nghiệp này, đã là nơi dừng chân thứ tư của Trương Tiểu Manh khi làm việc trong trạm biến thế phát điện này. Ba cái trước đây cũng đã lần lượt bị đám lính đánh thuê của Chính phủ Liên Bang tàn nhẫn vô tình phá hủy. Có rất nhiều đồng nghiệp đã vì thế mà chết đi, nhưng Trương Tiểu Manh cũng không bởi vì vậy mà sinh ra sự sợ hãi đối với cái chết. Ngược lại, cô ta càng trở nên kiên cường, thật sự tập trung mãnh liệt vào công việc mà mình đang thực hiện. Cô rất nhanh chóng và cẩn thận tổng hợp lại những tin tức tình báo từ khắp nơi trong Liên Bang chuyển tải về, sau đó thông qua những con đường bí mật mà chuyển lên trên núi.

Trong hộp cơm cũng chỉ có một miếng khoai lang luộc, một ít đậu rang cùng với cơm trắng. Lúc trời bắt đầu chạng vạng, Trương Tiểu Manh ngồi xuống một góc bên cạnh nơi làm việc của mình, bắt đầu dùng bữa tối. Cặp mắt kính gọng đen vốn thường xuyên xuất hiện trên chóp mũi của cô ta, từ sau cái lần chết giả trong vụ nổ của chiếc phi thuyền chuyển tiếp kia, cũng đã không còn nữa. Dung nhan vốn trắng trẻo thanh lệ, lúc này cũng hơi ngâm đen hơn một tí, nhưng cũng có vẻ càng thêm khỏe mạnh cùng với kiên định hơn vài phần.

Thức ăn cũng không phải là thứ ngon ngọt gì, thế nhưng Trương Tiểu Manh lại ăn có vẻ rất ngon lành. Bởi vì cô ta biết rõ ràng, cho dù đây chỉ là một ít thức ăn ít ỏi, nhưng dưới sự phong tỏa kinh tế khắc nghiệt của Chính phủ Liên Bang, đối với quân du kích trên núi mà nói, cũng vô cùng khó kiếm. Sau khi ăn xong miếng cơm cuối cùng, còn chưa kịp đi dọn dẹp bát chén, liền có người đến gọi cô đi.

- Ngài sao lại đến đây?

Trương Tiểu Manh nhìn thấy vị đại thúc trang niên có dáng người thô to kia, có chút kinh hỉ hô lớn.

Trong cả trạm biến thế phát điện này, đại khái cũng chỉ có một mình cô là biết được vị đại thúc trung niên dáng người thô lỗ này, chính là nhân vật đứng đầu tổ chức tình báo của Phiến Quân. Người mà từng đã được Thái tử Thai Gia xưng là một trong năm nhân vật đáng để hắn ta học tập nhất.

- Tin tức vận chuyển trôi chảy chứ?

- Vâng.

Trương Tiểu Manh nhanh chóng trả lời một cách dứt khoát.

Đại thúc trung niên sau khi trầm mặc một lát, nhìn Trương Tiểu Manh nhẹ giọng nói:

- Cô cũng đã nghe tôi phân tích qua rồi, phía sau lưng sự kiện con robot thế hệ mới của Liên Bang, chính là ẩn chứa vấn đề về cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang sắp tới. Tổ chức cho đến bây giờ cũng đã không thể khống chế được ủy Viên Mạch Đức Lâm được nữa rồi. Nhưng mà Hứa Nhạc đột ngột tham dự vào sự kiện lần này, nguyên nhân là vì cái gì, chắc cô cũng hiểu rõ ràng chứ?

Trương Tiểu Manh cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Tôi hiểu...

Trung niên đại thúc nói tiếp:

- Tổ chức cũng không muốn một thanh niên trẻ tuổi, đồng tình với mục tiêu tiến bộ của tổ chức, bởi vì sự hiểu lầm này mà tự đặt bản thân mình vào tình thế nguy hiểm, cho nên tổ chức mới đồrig ý cho cô liên hệ với anh ta, thông báo cho anh ta biết tin tức cô vẫn còn sống.

- Cảm ơn!

Trương Tiểu Manh nói khẽ.

Chương : Một người cũng không tha thứ()

Thu xếp mọi chuyện đi, chúng ta sắp sửa lên đưòng ra ngoài….

Đại thúc trung niên vẻ mặt nghiêm túc nói:

-Tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang đã bắt đầu tiến vào thời kỳ quyết định rồi, căn cứ theo phân tích của tôi thì bên trong Liên Bang nhất định sẽ có một số thế lực bắt đầu tiến thành những công kích cần thiết đối với Mạch Đức Lâm…., tôi nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta cần phải làm một số chuyện cần thiết rồi.

-Chúng ta có thể làm được gì?

Trương Tiểu Manh có chút tò mò hỏi.

-Cô có đủ can đảm đứng ra trước đại sảnh Quốc Hội, đứng trước con mắt của hàng triệu triệu công dân Liên Bang… mà lên án uỷ viên Mạch Đức Lâm hay không?

Đại thúc trung niên sau khi nói xong câu đó thì im lặng, nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Manh.

………….

Không có chuyện lầm lẫn, cũng sẽ không có chuyện xưa, nhưng mà cuộc sống nhân loại hoặc nói rộng hơn là cả vũ trụ, có sự tồn tại như ngày hôm nay có lẽ sẽ phát sinh từ vô số những hiểu lầm….

Từ hàng tỉ tỉ năm về trước, cái điểm đen khổng lồ kia có lẽ đã hiểu nhầm mất sự tồn tại của bản thân mình cho nên không cam lòng đối với sự tịch mịnh mà bùng nổ.

Phóng thích ra năng lượng khổng lồ cùng với lượng vật chất không thể dùng con số để hình dung, cùng với thời gian khơi nguồn dòng chảy lịch sử của vũ trụ.

Sau đó tạo thành những cơ duyên trùng hợp mà tạo thành những sinh mệnh có trí tuệ, từ đó khai sinh ra những cảnh tưọng bi hài, lúc hợp lúc tan, bi hoan ly hợp của thế giới nhân loại.

Còn đối với Hứa Nhạc mà nói, mọi chuyện có lẽ vốn cũng không phải là hiểu lầm mà phải nói là lừa gạt.

Hứa Nhạc lúc này đang lái chiếc xe ô tô màu đen hướng về phía nghĩa trang Ngân Hà mà đi.

Trong lòng thầm nghĩ lại cái tin nhắn điện thoại mới nhận được hồi sáng, trong lòng chính là đang suy nghĩ như thế.

Hắn nhẹ nhàng huýt sáo theo giai điệu của bài đồng dao ly rượu, nhẹ nhàng điều khiển chiến ôtô chạy dọc theo con đường sơn đạo.

Biểu hiệu của hắn tựa hồ như không hề có chút phẫn nộ nào sau khi phát hiện ra chuyện mình bị lừa gạt cả.

Bởi vì hắn căn bản không nghĩ đên cái tin nhắn điện thoại kia là do Trương Tiểu Manh gửi tới, mà hắn tưởng nhầm rằng đó là do cái gã đại thúc bất lương kia sau khi biết chuyện mình chiến đấu thắng lợi trên núi Sơn Mạch Tạp Kỳ.

Cảm thấy không còn cách nào ẩn núp sau tấm màn đen mà ngồi xem kịch hay được nữa, nên mới chủ động liên hệ với mình như thế.

Từ đại khu Đông Lâm chạy trốn đên thủ đô Tinh Quyển, vô tình phát hiện ra mối quan hệ bí ẩn giữa Phong Dư đại thúc và Phí Thành Lý gia.

Hơn nữa còn mơ mơ hồ hồ phát hiện ra được chân tướng chuyện năm xưa, Hứa Nhạc đã sớm khẳng định Phong Dư đại thúc là một nhân vật vô cùng xuất sắc.

Một trận nổ mạnh khủng khiếp năm đó cũng không thể làm hắn chết, vậy thì năm trước hắn sao có thể chết được chứ?

Trước khi chia tay bên ngoài vùng ngoại ô Hà Tây Châu, Phong Dư đại thúc đã từng đưa cái vòng tay kim loại cho hắn, nói với hắn rằng cũng không cần phải nghĩ chuyện báo thù cho ông ta.

Hơn nữa Hứa Nhạc vẫn mang trong lòng một niềm tin vững chắc rằng cái gã đại thúc mạnh mẽ kia nhất định vẫn còn đang sống một cách khoái hoạt trong một góc khuất nào đó ở vũ trụ bao la này.

Vì thế hắn vô cùng tự nhiên cho rằng cái tin nhắn điện tử kia chính là do Phong Dư đại thúc nhắn cho hắn.

Biết được tin đại thúc vẫn còn sống, trong lòng Hứa Nhạc căn bản không hề sinh ra một chút phẫn nộ vì bị lừa gạt nào, nếu có thì cũng chỉ là cảm giác vui sướng không gì sánh được mà thôi.

Mang theo cái cảm giác sung sướng nồng đậm vô bờ này, thậm chí còn có thể nói là phát điên lên cũng được.

Hắn lái xe chạy thẳng đến nghĩa trang Ngân Hà, cầm một bó hoa tươi thong thả đi tới một góc của nghĩa trang.

Nhìn thấy tấm bia mộ màu đen, bên trong có khắc ba chữ Trầm Dụ Lâm, trên mặt Hứa Nhạc cũng không hề có chút biểu hiện bi thương nào, mà chỉ lẳng lặng ngồi xổm xuống, đưa tay phủi những phiến lá vàng rơi rụng trên tấm bia mộ, đem bó hoa tươi đặt trên đó.

Phong Dư đại thúc cùng với giáo sư Trầm chính là vị sư phụ quan trọng nhất trong cuộc đời phấn đấu của hắn.

Tuy nói rằng thời gian ở chung với giáo sư Trầm cũng không có quá dài, về mặt tình cảm mà nói thì khẳng định không quá thân thiết bằng Phong Dư đại thúc.

Thế nhưng sự tín nhiệm cùng với sự phó thác trước khi ra đi của giáo sư đã để lại cho hắn, cũng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đại thúc vẫn còn sống, những số liệu trung tâm mà giáo sư để lại đã trợ giúp cho Liên Bang nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới.

Cái tên của giáo sư Trầm cũng được khắc trên con robot đó…..

Bao nhiêu chuyện vui vẻ đựơc hội tụ lại một chỗ …..

Trong suốt những năm gần đây thì Hứa Nhạc cũng chưa từng được thoải mái, khoái trá như thế này.

Hắn đốt hai điếu thuốc lá, một điếu cắm xuống bên cạnh tấm bi mộ của giáo sư, một cây hắn kẹp trên tay, cứ như vậy mà ngồi chậm rãi hút.

Làn khói thuốc mà xám nhàn nhạt cầm chập bốc lên trong khu nghĩa trang, giống như là tầng sương mù bốc lên bên vách núi vậy.

Cũng không biết là có phải do khói thuốc bay vào mắt hay không mà nước mắt của hắn cứ chảy dài….

Trong lòng hắn đang nhớ lại hình ảnh trước khí giáo sư chết đã ngồi trên đầu cái cầu thang kim loại trong phòng thí nghiệm, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm với mình.

Hắn trầm mặt nhìn chằm chằm vào tấm bi đá màu đen, một lúc lâu sau mới khẽ nói:

-Giáo sư, chúng ta đã thành công rồi.

Đại khái là trong mấy ngày gần đây, chính phủ Liên Bang đã tổ chức một buổi họp báo công bố tin tức trang trọng, thông báo lại quá trình nghiên cứu chế tạo robot thế hệ mới của Liên Bang…

Viện khoa học Liên Bang vì sao chép nên bị thân bại danh liệt, còn con robot Tiểu Bạch Hoa của công ty Cơ khí Quả Xác trở thành con robot tiêu chuẩn mới của Liên Bang.

Trong dòng lịch sử của Liên Bang, nhất định cái tên Trầm Dụ Lâm sắp bị người đời lãng quên này sẽ được vĩnh viễn khắc sâu lên trên đó, đời đời được người người tôn kính.

Bên trong nghĩa trang đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Hứa Nhạc đứng thẳng lên, quay đầu nhìn lại thì thấy một vị lão nhân thân thể xanh xao, dưới sự hỗ trợ của mấy người theo sau, đang chầm chậm tiến về phía này.

Lúc trước ở trước cửa khách sạn cao cấp kia, Hứa Nhạc chỉ đứng đằng xa nhìn thấy bóng dáng của vị lão nhân này.

Thế nhưng thông quan những ảnh chụp trên vô số tờ báo chí, trên kênh tin tức, truyền thông cũng đủ cho hắn có thể nhận ra được thân phận đối phưong.

Chỉ là hắn không thể hiểu nổi tại sao người này lại chạy đến nghĩa trang này làm gì?

Lâm Viễn Hồ chậm rãi tiến đến phía trước một của giáo sư Trầm, nhìn chằm chằm vào tấm bia đá khắc tên người trong mộ.

Thời gian chỉ mới có trôi qua mấy ngày nhưng vị lãnh tụ của giới khoa học Liên Bang này nhìn như là đã già đi mấy chục tuổi vậy.

Cả người giống như là thân cây khô cạn, đứng giữa làn gió thu mà như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy.

-Cậu chính là Hứa Nhạc phải không?

-Phải.

-Ngày mai tôi sẽ chính thức từ chức viện trưởng viện khoa học Liên Bang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio