Gian Khách

quyển 3 chương 34: phá doanh (trung) (1+2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Khu vực , thất thủ.

- Đại đội quân trợ giúp giả lập toàn bộ bị tiêu diệt.

- Sở Chỉ Huy của phía màu đỏ triệt thoái chiến lược về phía sau, rút về khu vực số trong khu Hoàng Sơn Lĩnh...

Thanh âm điện tử thông báo không ngừng vang lên trong đại sảnh chỉ huy cuộc thao diễn quân sự. Nhóm nhân viên tham mưu của Bộ Tham Mưu Quân Khu I không ngừng đi lại trong bản bộ tham mưu, cung cấp những số liệu nhận được từ trên chiến trường thao diễn quân sự, sau đó lại tiến hành những tính toán số liệu phiền phức trên máy tính cá nhân, đem những hình ảnh tình huống cập nhật liên tục trên chiến trường, biến thành những hình ảnh trực quan, thể hiện lên màn hình lớn trong đại sảnh. Đầu Máy vi tính Trung ương Liên Bang đặt tại Cục Hiến Chương xa xôi kia, một phen khống chế hệ thống vệ tinh, trung thực đem những hình ảnh này cùng với tình huống chân thật phối hợp lại, tạo thành một thế giới tràn ngập khói thuốc cùng với lửa đạn, thể hiện cho mọi người trong đại sảnh chỉ huy quan sát.

Mặc dù đều là những số liệu giả lập chiến trường, thế nhưng khi thể hiện lên màn hình tinh thể lỏng trên tường, lại biến thành những khối quang ảnh có chút sáng rọi, đập vào mắt người xem có chút đặc biệt kinh tâm động phách. Thanh âm điện tử không ngừng vang lên trong bộ tham mưu, đem những tình hình chiến đấu hiện tại thông báo cho mọi người theo dõi. Thanh âm này nghe qua có chút đơn điệu, giống như là thanh âm máy móc hợp thành của một giọng nam cao, cũng không có bất cứ cảm xúc biến hóa nào trong đó cả. Một phần chính là vì trong đại sảnh bộ tham mưu, cái cần nhất chính là sự yên tĩnh, thứ hai nữa là mọi người ở đại sảnh chỉ huy đều có cùng một nhận định rằng, bên phía màu đỏ thất bại chính là chuyện đã được dự đoán ngay từ ban đầu rồi.

Cuộc thao diễn quân sự lâm thời đã được tiến hành được phút rồi. Cận Vệ Doanh của Sư Đoàn Thiết Giáp dưới sự chỉ huy của Tây Môn Cẩn, được thể hiện bằng phe màu lam trên màn hình lớn. Ngay từ khi cuộc thao diễn quân sự bắt đầu, phía bên phe màu lam đã khiến cho tất cả mọi người đều lâm vào chấn động, vốn theo kế hoạch đặt ra ban đầu, phe màu lam đóng vai trò phe bị đối phương đột phá quân doanh, thế nhưng lại đột nhiên tản ra nhanh chóng, toàn bộ hỏa lực đem rãi đều khắp nơi trong toàn bộ vùng rừng núi diễn ra cuộc thao diễn quân sự. Bọn họ tuyệt đối công kích vô cùng hung mãnh, đánh cho phía bên phe màu đỏ không thể ứng phó nổi.

Chu Ngọc cùng với các quân nhân sĩ quan đóng vai trò nhân vật chỉ huy của phe màu đỏ, ngay từ đầu đã gặp phải những tổn thất vô cùng lớn. Tuy rằng ngay sau đó bọn họ đã rất cố gắng, thậm chí có thể nói là liều mạng tiến hành phản kích lại, hoặc là cố gắng bỏ chạy, thế nhưng vẫn như cũ không cách nào thay đổi được tình thế dần dần bị bao vây chiến lược.

Cận Vệ Doanh của Sư Đoàn Thiết Giáp có thể nói là hoàn mỹ thực hiện thành công ý đồ chỉ huy của Tây Môn Cẩn. Bọn họ chỉ sử dụng một sự thay đổi chiến lược nhìn qua vô cùng đơn giản, thế nhưng lại thu được những hiệu quả vô cùng tốt. Vốn là ở ngoài ánh sáng, nháy mắt đã đảo ngược tình thế trở thành ở trong bóng tối, hoàn toàn thay đổi đi yêu cầu chiến thuật ban đầu của cuộc thao diễn quân sự, hơn nữa trình độ huấn luyện của đơn vị quân đội có thể nói là dũng mãnh đến cực điểm.

- Ai quy định là Tây Môn Cẩn tiến hành thủ doanh thì sẽ thành thành thật thật ở lại canh giữ trong doanh trại cơ chứ? Mấy gã quân nhân sĩ quan này tuy rằng cũng đã từng gia nhập vào tiền tuyến rồi, thế nhưng chưa chắc đã từng đích thân lãnh đạo một đội ngũ quân đội chính quy thực tế. Nhất là gã Chu Ngọc phụ trách chỉ huy chi tiết lần thao diễn quân sự lần này, nghe nói cũng chỉ là một gã quân nhân vừa mới tốt nghiệp.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư ngồi trên ghế sopha trong đại sảnh chỉ huy im lặng mà nghiêm nghị, sắc mặt không một chút biểu tình, vừa cầm tách trà lên uống một hớp, vừa khẽ nói với Trâu Bộ Trưởng đang ngồi bên cạnh mình:

- Chẳng qua phản ứng của phe màu đỏ cũng có thể nói là khá nhanh. Mấy gã quân nhân sĩ quan học viên kia cư nhiên có thể trong loại tình huống như thế này, có thể chống đỡ được trong khoảng thời gian hơn mười phút như vậy... Mấy gã trẻ tuổi này quả thật cũng là dũng mãnh vô cùng. Sau này khi chính thức chỉ huy trên chiến trường chắc cũng tạo thành những ngạc nhiên không nhỏ.

Bộ Trưởng Trâu Ứng Tinh gật gật đầu, sắc mặt có chút ác liệt nhìn lên màn hình lớn trên tường, sau đó lại nhìn xuống tách trà còn đang không ngừng bốc khói bên cạnh mình. Ông ta cũng không uống ngụm nào, trong lòng thoáng có chút bất an. Đơn vị bộ đội vốn dĩ phải phụ trách phòng thủ thì lại phát động tiến công với phong cách vô cùng mãnh liệt như thế. Mặc dù điều này cũng không hề trái với quy tắc diễn tập đề ra ban đầu... Cận Vệ Doanh của Sư Đoàn Thiết Giáp có thể trong thời gian cực ngắn đã phá tan được một trong ba khu vực quan trọng nhất của đám quân nhân sĩ quan học viên kia, thế nhưng điều này nguyên nhân chính cũng không hoàn toàn bởi vì bên phía đám quân nhân sĩ quan học viên kia không có đủ thời gian chuẩn bị hay là sơ suất gì cả, mà là do đám bọn họ lần đầu tiên chân chính tiếp xúc với phong phạm chiến đấu công kích như trời gầm đất lỡ của Sư Đoàn Thiết Giáp .

Những mệnh lệnh chiến đấu của gã sĩ quan chỉ huy Tây Môn Cẩn đặc biệt rõ ràng, ngắn gọn mà sắc bén, còn đơn vị quân đội mà hắn đang chỉ huy thì cũng vô cùng thích ứng với loại phong phạm chiến đấu như thế này, năng lực lợi dụng địa hình chiến đấu để phóng thích ra toàn bộ lực lượng công kích của mình, có thể nói là hoàn mỹ đến cực điểm. Trước mặt một đơn vị bộ đội thiết huyết, có thể chân chính đem toàn bộ năng lực của một Doanh Thiết Giáp tự động phát huy đến cực hạn như thế này, những số liệu binh lực bình thường mà Máy vi tính Trung ương Liên Bang cố tình giả lập ra, đương nhiên là không thể nào chịu nổi một kích rồi.

Mà mục đích của Hội nghị Liên tịch Tham mưu trưởng muốn cho con robot MX thể hiện ra toàn bộ năng lực của nó, lúc này liền xảy ra vấn đề. Đối diện với thế tiến công toàn diện sắc bén của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp , thế nhưng những con robot MX đều hoàn toàn bị bó tay bó chân không thể làm được gì cả. Trâu Bộ Trưởng lặng lẽ nhìn những quầng sáng thể hiện trên màn hình, trong lòng phát lên một tia khiếp sợ nhàn nhạt.

Ai có thể ngờ được, cái gã sĩ quan chỉ huy tên gọi Tây Môn Cẩn kia, cư nhiên lại một phen đem hệ thống theo dõi tầm nhiệt sóng biên độ ngắn toàn bộ đặt ở phòng tuyến trước mặt, chứ hoàn toàn không phải là ở Bộ Chỉ Huy quan trọng nhất chứ! Hơn nữa người này lại còn bố trí những chiếc xe thiết giáp, mang trên đó đầy những khắc tinh của robot, chính là loại bom điện từ tầm nhiệt, tạo thành vô số những khối thuốc nổ bất cứ lúc nào cũng có thể bạo tạc, hướng về phía trận địa của đám quân nhân sĩ quan mà vọt tới.

Muốn chính diện đối phó với robot, vũ khí hữu hiệu nhất chính là loại bom điện từ tầm nhiệt này. Có lẽ hệ thống phòng ngự cao cấp của con robot MX có thể sẽ tiêu trừ đi toàn bộ thương tổn bên ngoài, thế nhưng cho dù là những gã phi công vương bài xuất sắc đến thế nào đi chăng nữa, nhìn thấy mình phải băng qua một khu vực chứa đầy những thứ đáng sợ thế này, trong lòng cũng sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Khu vực chiến thuật , chỉ cần tốc độ tiến công của Sư Đoàn Thiết Giáp chậm lại một giây đồng hồ thôi, tốc độ chậm lại một chút, lập tức những con robot MX của bên phía đám quân nhân sĩ quan học viên kia sẽ có thể băng qua được khu vực kiểm soát này. Nhưng mà hiện tại khu vực kiểm soát này đã bị Sư Đoàn Thiết Giáp vô cùng mạnh mẽ cường hãn chặn ngang lại. Những hình ảnh trên màn hình lớn thể hiện tình huống chiến đấu vô cùng thảm thiết. Bên phía màu đỏ, Bộ Chỉ Huy của đám quân nhân sĩ quan cũng đã sớm xuất hiện hiện tượng thất bại rồi. Mỗi một lộ tuyến đều toàn bộ bị vây khốn hết cả. Chính xác gọi là vây khốn. Bởi vì Bộ Chỉ Huy bên phía bọn họ tuy rằng tuân theo mệnh lệnh triệt thoái chiến thuật, lui về khu vực phòng thủ số , thế nhưng dựa vào thế tiến công hoàn toàn lệch hẳn một bên như thế này, chung quy cuối cùng cũng chỉ có kết cuộc là bị vây khốn lại, sau đó toàn quân sẽ bị tiêu diệt.

Khả năng chỉ huy của Chu Ngọc cùng với đám quân nhân sĩ quan học viên kia cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng mà cái bọn họ chỉ huy dù sao cũng chỉ là binh lực giả lập mà thôi, còn Cận Vệ Doanh của Sư Đoàn Thiết Giáp thì toàn bộ đều là quân nhân thực tế. Quân nhân thì sẽ có được khí thế cùng với sĩ khí, có thể bộc phát ra những uy lực mạnh mẽ hơn so với quân đội giả lập do một đầu máy tính suy nghĩ ra. Hai đơn vị bộ đội như thế này một khi đối mặt với nhau, cho dù là có chống cự thảm thiết đến thế nào đi nữa, tựa hồ cũng có chút vô dụng.

Trâu Bộ Trưởng có chút mệt mỏi day day hai bên thái dương một chút. Một đêm không ngủ khiến ông ta có chút ủ rủ. Nhưng lúc này sự mệt mỏi của ông ta phần lớn lại là đến từ hiện trường của buổi thao diễn quân sự trên màn hình kia. Nếu như hệ thống inte cùng với hệ thống chỉ huy điện tử của Bộ Chỉ Huy hoàn toàn bị hủy, cho dù những đầu robot MX kia có thể may mắn thoát khỏi được sự uy hiếp của đám bom điện từ tầm nhiệt của Sư Đoàn Thiết Giáp , nhưng lại như thế nào có thể tìm ra được Bộ Chỉ Huy của đối phương mà đột kích đây chứ? Làm sao có thể tạo thành tác dụng gì nữa? Dụng ý sâu xa của Quân đội Liên Bang, xem ra vẫn như cũ không thể nào thực hiện nổi được. Ông ta hớp một ngụm trà có chút đắng chát, cau mày nhăn trán, thầm nghĩ trong lòng lựa chọn Sư Đoàn Thiết Giáp làm một phe trong cuộc thao diễn quân sự lần này, đại khái chính là một sự lựa chọn vô cùng sai lầm. Nhưng mà không ở trong một cuộc thao diễn chiến thuật của một đơn vị bộ đội vương bài của Liên Bang, thể hiện ra năng lực rung động lòng người của con robot MX, các gã tướng lĩnh vốn vô cùng ngoan cố của Quân đội Liên Bang, làm thế nào có thể nguyện ý thay đổi tư duy chỉ huy cố hữu của bọn họ cơ chứ?

Nếu so sánh ngược lại, chiến thuật chỉ huy của Tây Môn Cẩn trên một ý nghĩ nào đó, quả thật có chút thích hợp trong việc phát huy uy lực chân chính của con robot MX. Nếu như tám con robot MX này nằm bên phía của Cận Vệ Doanh, đại khái trận chiến này cũng đã kết thúc xong rồi.

Suy nghĩ đến điều này, Trâu Bộ Trưởng đặt tách trà xuống, theo bản năng liếc mắt về phía bên phải một cái. Trên một cái ghế sopha ở phía bên phải của đại sảnh chỉ huy cuộc thao diễn quân sự, vị Sư Đoàn Trưởng Sư Đoàn Thiết Giáp Đỗ Thiếu Khanh vẫn như trước sắc mặt lãnh khốc, cũng giống như ngày hôm qua vậy, tựa hồ như không hề quan tâm đến tình hình phát triển của cuộc thao diễn quân sự, thoáng cúi đầu dưỡng thần. Chỉ là lúc này trên mặt ông ta cũng không còn cặp kính râm quen thuộc nữa.

Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng như một gã khổng lồ cự nhân cao ngoài ngàn dặm, thể hiện sự tự tin thong dong không hề quan tâm đến tiến trình cuộc thao diễn quân sự, thế nhưng trong đại sảnh chỉ huy này vẫn còn có rất nhiều những quân nhân sĩ quan cùng với tướng lãnh cao cấp của Quân đội Liên Bang, đang quan tâm đến trận diễn tập thảm thiết mà có chút bất đắc dĩ này. Trong lòng bọn họ mặc dù đối với năng lực chỉ huy của đám quân nhân sĩ quan học viên sinh ra vài tia tán thưởng nhàn nhạt, thế nhưng càng khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ chính là sức chiến đấu mãnh liệt mà Sư Đoàn Thiết Giáp đang thể hiện ra cùng với năng lực chỉ huy bình tĩnh đến cực điểm của gã sĩ quan chỉ huy Tây Môn Cẩn kia.

- Làm bừa!

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư sắc mặt âm trầm, hét lên một tiếng.

Vị Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng này cũng giống với Trâu Bộ Trưởng, quan tâm nhất chính là biểu hiện của con robot MX trong cuộc diễn tập quân sự lần này. Lúc này nhìn thấy hình ảnh tám con robot MX trên màn hình toàn bộ triển khai, tựa hồ như hóa thành tám cỗ u linh, mạnh mẽ xuyên qua khu vực chiến thuật , rốt cuộc cũng không thể khống chế nổi tâm tình của bản thân mình nữa, mạnh mẽ vỗ lên cái bàn trà bên cạnh một cái, chấn cho tất cả bình trà tách trà trên bàn ngã đổ tứ tung.

Đám lính hậu cần rất nhanh chạy tới dọn dẹp bàn ghế, sau đó lại mang ra một bộ bình tách trà khác đặt lại chỗ cũ. Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư đưa tay tháo cái nút thắt trên cổ áo, sau đó chỉ về những hình ảnh hiển thị lên trên màn hình, lớn tiếng khiển trách:

- Bom điện từ tầm nhiệt mặc dù chỉ là vật chết, thế nhưng cũng còn có thời gian để mà né tránh mà. Thao tác robot đi vòng tránh khỏi trận địa, như vậy tổng bộ chỉ huy của mình nhất định toàn bộ sẽ bị tiêu diệt hết!

Các quân nhân sĩ quan của Quân đội Liên Bang sau mấy lần tiến hành thí nghiệm thực tiễn của con robot MX, cũng sớm đã có kết luận đối với con robot MX thế hệ mới này, một khi tính cơ động của nó hoàn toàn được thể hiện ra hết, như vậy uy lực nhất định là sẽ vô cùng cường đại. Thế nhưng mọi người lúc này lại tận mắt chứng kiến Cận Vện Doanh của Sư Đoàn Thiết Giáp dưới sự chỉ huy tinh diệu của Tây Môn Cẩn, đã đem tám con robot MX thế hệ mới kia hoàn toàn vây trong tình huống vô cùng bất lợi.

- Đã đến lúc này lại còn muốn mò cá dưới sông hay sao? Tổng Bộ Chỉ Huy sắp bị đánh cho tan nát ra rồi!

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư âm thầm khiển trách:

- Một khi đã bị thiết bị giám sát điện tử tập trung lên trên người, tiến hành bao vây chiến thuật toàn diện lại, đối mặt với cả một Doanh đoàn robot M như thế, làm thế nào có thể sống sót được nữa chứ? Nếu như tám con robot MX này chấp nhận tiến hành hỗ trợ, ít nhất cùng có thể kềm chế được toàn bộ Doanh Robot Thiết Giáp của Sư Đoàn Thiết Giáp cùng với một nửa hệ thống Phóng tự động của đối phương rồi...

Ông ta nặng nề thở ra một hơi, cố gắng mạnh mẽ áp chế sự phẫn nộ trong lòng xuống, lạnh giọng nói:

- Lúc trước tôi thấy Chu Ngọc chỉ huy tác chiến cũng không tệ cho lắm, chẳng biết sao lần này lại phạm phải một cái sai lầm ngu xuẩn đến như vậy.

Trâu Bộ Trưởng khẽ mỉm cười, nói:

- Đây chính là chủ ý của Hứa Nhạc.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư kinh ngạc, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn bởi vì quá kích động mà trở nên ửng đỏ hiện lên một tia cười khổ nhàn nhạt.

Tình huống phát triển trong hiện trường diễn tập thao diễn quân sự xảy ra đúng theo như lời vị đại lão Quân đội Liên Bang này đã suy tính trước. Vì để yểm trợ cho tám đầu robot MX này có thể tản ra nhanh chóng, Bộ Chỉ Huy đám quân nhân sĩ quan học viên kia phát động một lần nhảy dù bộ binh giả lập cuối cùng. Thế nhưng không ngờ bọn họ lại tiến hành nhảy dù không đúng địa điểm, lựa chọn phải một địa điểm trong cốc bên dưới Độc Cô Lĩnh, kết quả là bị bao vây đến thảm thiết.

Chương : Phá doanh (Trung) (+)

Mà Cận Vệ Doanh của Sư Đoàn Thiết Giáp dưới sự chỉ huy của Tây Môn Cẩn, gần như là vô tình lãnh khốc, vẫn duy trì các phương vị tiến công hiện tại, nghiêm cẩn mà tiến hành điều phối quân lực chủ chốt, không nhanh không chậm, sau đó lại hung hăng một cách đặc dị, giương mắt nhìn tám đầu robot MX màu đen kia. Bọn họ cũng không hề nôn nóng tiến hành công kích, mà giương mắt quan sát những quang điểm đại diện cho những con robot MX kia dần dần bị bao vây lại, trong cặp mắt phát ra sát ý mười phần.

Một khi những hệ thống pháo kích tự động cùng với những con robot M hoàn tất cấu trúc vòng vây chiến lược, thì cho dù năng lực của mấy con robot MX có cường hãn hơn đi nữa, dưới tình huống không có bất cứ hỏa lực nào trợ giúp cùng với không có đơn vị hỗ trợ, trên bề mặt của khu vực rừng núi gập ghềnh như thế này, cũng không có khả năng duy trì quá lâu.

Tất cả mọi người trong đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự đều dùng một loại ánh mắt vô cùng bi thương và cảm khái nhìn chằm chằm về những hình ảnh trên màn hình lớn.

Đám robot MX này cậy vào năng lực cơ động của mình, mạnh mẽ phá vòng vây, thế nhưng cũng không trải qua thời gian quá dài, đã lại bị đám quân sĩ lạnh lùng của Sư Đoàn Thiết Giáp này mạnh mẽ phong tỏa, tiến hành bao vây trở lại, phân tách riêng thành mấy nhóm nhỏ lẻ cách xa nhau.

Chiến thuật bao vây chiến thuật tự do phân tán của Sư Đoàn Thiết Giáp dần dần phát huy uy lực vốn có của nó. Nhưng mà rất kỳ quái chính là, Tây Môn Cẩn mãi cho đến bây giờ cũng vẫn không hề sử dụng hệ thống máy vi tính trung tâm để tiến hành tăng cường cho trận địa đạn đạo tuần tra. Là do hắn xem thường không dùng tới hay là những nguyên nhân nào khác?

Mọi người trong đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự đều dự đoán thử dụng ý hiện tại của Tây Môn Cẩn, đồng thời tính toán xem bao nhiêu lâu nữa đám quân nhân sĩ quan phe màu đỏ kia sẽ thất bại. Đúng trong thời điểm này, Đỗ Thiếu Khanh rốt cuộc cũng ngưng thái độ dưỡng thần của ông ta, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, quan sát tiến trình diễn biến cuộc thao diễn quân sự trên màn hình. Trên khuôn mặt của ông ta vẫn duy trì một sự lạnh lùng không chút biểu tình nào, thế nhưng bàn tay trái đang cầm cặp găng tay bằng da dê lại dần dần thả lỏng ra một chút.

- Chủ pháo robot MX số mất tác dụng. Thương tổn tổng thể %.

- Cấu kiện robot MX số ba bị hủy.

- Robot MX số bảy tiến vào trạng thái che chắn tín hiệu điện tử, số liệu hệ thống tổn hại hoàn toàn không có vấn đề. Gián đoạn tất cả tín hiệu liên hệ, không thể nào định vị được.

Bên phe màu đỏ lại phóng ra một lần tiến hành quấy nhiễu hệ thống tín hiệu điện tử. Cấp bậc sóng ngắm thuộc hệ mã hóa cấp . Theo tính toán, trong vòng hai giờ, tất cả các thiết bị quấy nhiễu điện tử của bên phía màu đỏ, bởi vì nguyên nhân hoạt động quá công suất, cho nên sẽ không thể tái khởi động lần nữa.

Thanh âm máy móc nhàn nhạt vang lên, phát ra vang vọng trong phòng chỉ huy. Rốt cuộc đám quân nhân cao cấp trong đại sảnh cũng vang lên một chút dao động nho nhỏ. Mọi người chú ý trên màn hình có một đầu robot MX đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Bên phía phe màu đỏ tung toàn bộ lực lượng ra hy sinh trong một lần, đây là đánh cuộc chuyện gì đây?

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư khẽ nhíu mày, hạ giọng lẩm bẩm nói:

- Nếu như một con robot MX tận lực che chắn tín hiệu điện tử, quả thật sẽ không dễ dàng bị Sư Đoàn Thiết Giáp phát hiện ra tung tích. Thế nhưng gã phi công này rốt cuộc cũng không nhận được tín hiệu định vị nào, chẳng phải là sẽ biến thành một tên gia hỏa vừa mù vừa điếc hay sao?

Ông ta lắc lắc đầu, nói:

- Chẳng lẽ con robot MX này lại muốn chơi trò mèo mù mò chuột chết hay sao? Chạy loạn lung tung trong nguyên cả khu rừng, nghĩ rằng sẽ tìm ra được Bộ Chỉ Huy của phe màu lam sao?

Nói xong những lời này, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư cùng với những tướng lĩnh cao cấp đứng xung quanh ông ta cùng bật cười thành tiếng, không khí trong căn phòng lúc này mới hơi hơi dịu xuống một chút.

- Điều tất cả các vệ tinh tập trung thu thập hình ảnh của con robot MX đó...

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư cau mày nhàn nhạt nói:

- Tôi muốn xem thử xem gã phi công này đang muốn làm cái gì. Chẳng lẽ hắn ta muốn chui vào một cái động nào đó trên núi, ẩn trốn luôn trong đó cho đến khi nào trận diễn tập quân sự chấm dứt hay sao?

Khoảng hơn nửa phút sau, một gã tham mưu biểu tình cực kỳ khó coi trở lại báo cáo:

- Báo cáo Tổng tư lệnh, hình ảnh trên vệ tinh chỉ có thể ghi được những hình ảnh trước khi con robot kia ngắt bỏ tín hiệu liên hệ mà thôi. Con robot MX đó di chuyển với tốc độ quá nhanh, chỉ chụp được tàn ảnh lưu lại, tạm thời không thể định vị được.

Nghe thấy câu nói đó, toàn bộ các quân nhân cùng với Tướng quân ngồi trong đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự này đột nhiên nảy sinh ra một tia hứng thú. Bởi vì toàn bộ đám người ở đây đều biết rõ ràng, đại khái cũng chỉ có tên gia hỏa có tên Hứa Nhạc kia mới có thể điều khiển con robot MX đạt đến tốc độ khủng bố như thế.

Còn vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh ngồi trên ghế sopha bên phải ngoài cùng lại vẻ mặt không thể hiện chút biểu tình nào, chỉ là trong cặp mắt hiện lên một tia hứng thú nhàn nhạt. Trong lòng ông ta thầm nghĩ, dưới tình huống như thế này rồi, tên gia hỏa Hứa Nhạc kia còn có thể làm được chuyện gì nữa cơ chứ?

oOo

Hứa Nhạc quả thật cũng không làm bất cứ cái gì cả. Hiện tại hắn đang ở trong khoang điều khiển con robot có chút u ám há miệng thở hồng hộc. Hắn khẩn trương thông qua hệ thống kính hồng ngoại cùng với hệ thống quan trắc trực tiếp, bằng mắt thường chú ý động tĩnh của bốn phía xung quanh, ngay cả lớp mồ hôi ròng ròng trên trán, hắn cũng không có thời gian đưa tay lên lau.

Ngay từ thời điểm ban đầu của cuộc thao diễn quân sự, bọn họ cũng còn có chút hy vọng có thể chính diện chiến thắng được Cận Vệ Doanh vương bài của Sư Đoàn Thiết Giáp , tất cả đều chính là bởi vì Chu Ngọc cùng với đám quân nhân sĩ quan học viên này có lòng tin mãnh liệt đối với Hứa Nhạc. Bên phía phe màu đỏ đã hy sinh gần như toàn bộ, thậm chí ngay cả bảy đầu robot MX còn lại cũng bị bao vây trong vòng vây lãnh khốc của đám binh lính Sư Đoàn Thiết Giáp , rốt cuộc mới tìm ra được một cơ hội để Hứa Nhạc có thể lẫn trốn khỏi sự quan sát của Sư Đoàn Thiết Giáp .

Lúc này bên trong khu rừng là một khoảng không gian sáng tối xen kẽ của thời khắc sáng sớm. Từ phía xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy được những luồng hào quang màu trắng nhấp nhoáng. Tuy rằng cũng không nghe được thanh âm nổ mạnh, thế nhưng loại cảm giác tràn ngập khí tức khói lửa máu đạn này, không ngừng phất phơ trong không khí.

Hứa Nhạc biết rõ Chu Ngọc cùng với đám quân nhân sĩ quan học viên trong Bộ Chỉ Huy hiện tại khẳng định đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa, tất cả mọi sinh lực cùng với hỏa lực của bọn họ cũng đều đã đầu nhập vào chiến trường ở sườn tay của Hoàng Sơn Lĩnh. Trên thực tế, đại bộ phận quân lục mà Bộ Chỉ Huy có thể điều động cũng chỉ là những quân đội giả lập, đại bộ phận các quân nhân sĩ quan học viên thậm chí còn cam nguyện một phen gia nhập vào lực lượng tấn công tham mưu nữa.

Cũng chính là bởi vì đám quân nhân sĩ quan học viên này đã ngoan cường chống cự, lại thêm sự yểm trợ của bảy đầu robot MX, thậm chí ngay cả vào lúc cuối cùng, ngay cả mười bảy gã nhân viên chiến đấu của Tiểu Đội cũng đã toàn bộ gia nhập vào chiến trường, cấp cho Hứa Nhạc một cơ hội ở trên chiến trường tìm được một lỗ hổng để chui vào, thực hiện việc đánh sâu đột kích.

Lần sử dụng hệ thống điện tử quấy nhiễu tín hiệu cuối cùng, cũng là lần quấy nhiễu mãnh liệt nhất từ đầu trận thao diễn quân sự này đến giờ, cũng chính là để yểm trợ cho lần đột phá này của hắn.

Tấm bản đồ điện tử vùng núi này, lúc trước đã hiện ra trên màn hình liên hệ, Hứa Nhạc cũng đã từng nhìn qua một lần. Đáng tiếc là, mãi cho tới thời điểm hắn ngắt đi toàn bộ hệ thống tín hiệu điện tử liên hệ, bên phía Chu Ngọc ở Bộ Chỉ Huy vẫn như trước chưa thể tìm ra được phương vị của Bộ Chỉ Huy Sư Đoàn Thiết Giáp . Tây Môn Cẩn rất có phong thái của Đỗ Thiếu Khanh, vốn không hề để lộ ra bất cứ lỗ hổng nào cả.

Nghĩ đến cái tên đó, trong lòng Hứa Nhạc toát ra một tia rét lạnh nhàn nhạt, trước mắt tựa hồ như có một bóng ma lướt qua. Hắn biết Sư Đoàn Thiết Giáp chính là Sư đoàn bất bại trong Quân đội Liên Bang, thế nhưng chỉ khi thật sự gia nhập vào chiến trường, tận mắt đối mặt với đơn vị bộ đội thiết huyết mãnh liệt như một đầu mãnh thú, lại bình tĩnh lạnh lùng như một đầu robot này, hắn mới chân chính lãnh hội được sự đáng sợ của Sư Đoàn Thiết Giáp .

Hơn nữa trong trận thao diễn quân sự lần này, Sư Đoàn Thiết Giáp quả nhiên là thể hiện một thực lực vô cùng dũng mãnh. Cho dù tham gia vào trận thao diễn quân sự hôm nay cũng chỉ có một Doanh đoàn mà thôi, thế nhưng lại vẫn như cũ mang theo một cỗ sát khí phẫn lệ mà bọn họ đã tích lũy trong vô số năm nay, sắc bén không thể đỡ nổi, lãnh khốc đến không nói nên lời.

Đầu mãnh hổ lãnh khốc kia ở Tây Lâm đã chèn ép Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh hơn mười năm trời, Đỗ Thiếu Khanh lại thành công đem loại cảm xúc phẫn nộ này hoàn toàn chuyển hóa thành một loại khí chất đặc thù của Quân đội, hoặc chính là Quân hồn. Một khi cái Quân hồn này hoàn toàn triển lộ ra trên chiến trường, như vậy thật sự là vô cùng đáng sợ.

Hơn nữa cái gã quân nhân chỉ huy tên Tây Môn Cẩn kia xác thực cũng là thập phần vĩ đại. Mười bảy gã nhân viên chiến đấu của Tiếu Đội , lúc trước vì để yểm trợ cho hắn đột nhập vào trong vùng núi này, bình thường một khi đã tổ hợp lại cùng một chỗ, xác thật là bộc phát ra uy lực mà ngay cả Hứa Nhạc cũng cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng mặc dù bọn họ có thể diệt địch được hơn bốn mươi tên binh sĩ,thế nhưng cuối cùng cũng toàn bộ bỏ mình. Đối diện với Sư Đoàn Thiết Giáp lãnh khốc vô tình, loại lực lượng vốn cũng khủng bố kia quả thật cũng không hề lưu tình, bị đánh tan thành bụi phấn, hơn nữa ngay cả một chút bụi phấn cũng đều không hề lưu lại.

Lúc này đây, Hứa Nhạc cũng không thể không thừa nhận được Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp của hắn hoàn toàn có tư cách để mà kiêu ngạo. Chỉ là một gã thị vệ quan Tây Môn Cẩn của ông ta cũng đã dũng mãnh như vậy, nếu là do đích thân Đỗ Thiếu Khanh tự mình chỉ huy thì thế nào?

Sau mấy lần hít thở sâu, Hứa Nhạc đã lấy lại được bình tĩnh. Hắn xác nhận lại một lần nữa các thiết bị điện tử liên lạc không hề phát hiện ra bất cứ tín hiệu nào, tay phải rất nhanh nhập vào chỉ lệnh trên màn hình cảm ứng, tay trái nhẹ nhàng kéo thanh điều khiển, để con robot MX màu đen bắt đầu trượt nhanh dưới những tán cây rậm rạp ở sườn núi, hướng về phía phải nhanh chóng rời đi. Thân thể nặng nề của con robot MX đúng là không hề phát ra bất cứ thanh âm nào dù là nhỏ nhất, nhìn qua giống hệt như một con u linh vậy.

Tiến vào trạng thái che chắn tín hiệu điện tử, ngoại trừ việc dùng ánh mắt và thiết bị hồng ngoại tuyến ra, con robot MX cũng không hề phát ra bất cứ sóng tín hiệu nào cả, thế nhưng cũng vô pháp không thể nhận được bất cứ tin tức nào cả từ bên ngoài. Hệ thống rada cùng với hệ thống truy lùng tín hiệu sinh thể ssc của con robot MX cũng đã bị Hứa Nhạc mạnh mẽ tắt đi. Khi hắn điều khiển con robot, giống hệt như một tảng đá biết di động vậy, không nhìn thấy bất cứ cái gì, cũng không nghe được bất cứ tin tức nào từ bên ngoài.

Đám quân nhân sĩ quan học viên kia có thể tranh thủ thời gian cho hắn quả thật cũng không nhiều lắm. Một khi Bộ Chỉ Huy cùng với bảy đầu robot MX còn lại đã bị hủy hoàn toàn, như vậy toàn bộ binh lính cùng với quân nhân chỉ huy của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp cũng sẽ nhanh chóng triệt thoái về Bộ Chỉ Huy, lúc đó hắn cũng sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.

Dưới tình huống khẩn trương vạn phần này, thời khắc tranh đấu mãnh liệt nhất đã đến, thế nhưng Hứa Nhạc chung quy cũng không có bất cứ động tác nào cả, ngược lại hắn chỉ nhắm chặt ánh mắt lại.

Tảng đá cũng sẽ không vĩnh viễn đứng im bất động dưới mọi tình huống, cũng có thời điểm điên cuồng cực độ, cũng có thời khắc vô cùng vô sỉ. Hứa Nhạc nhớ lại hàn ý mãnh liệt trên người của Đỗ Thiếu Khanh, những hình ảnh mà hắn từng chính mắt chứng kiến, nghĩ đến những gã đồng bạn của mình đang bị bao vây dưới công kích mạnh mẽ của Sư Đoàn Thiết Giáp , hắn liền dựng thẳng tóc gáy lên.

Hắn cũng không chỉ nghĩ đến chuyện hoàn thành nhiệm vụ vô cùng gian nan mà Quân đội Liên Bang đã giao cho hắn, lại bởi vì Đỗ Thiếu Khanh ở một thời khắc nào đó toát ra sát ý đối với hắn. Ngay sau khi hắn gia nhập vào chiến trường tiền tuyến Tây Lâm, nếu lúc nào cũng phải lo lắng chuyện sau lưng mình luôn có một vị nhất đại danh tướng luôn tìm cách để tiêu diệt mình, đó cũng không phải là một cuộc sống tốt đẹp gì. Cho nên hiện tại Hứa Nhạc quyết định không tiếc bất cứ đại giới nào, cũng phải giành được thắng lợi trong lần thao diễn quân sự lần này. Hắn muốn đem cái vẻ bệ vệ kiêu ngạo kia của Sư Đoàn Thiết Giáp hoàn toàn chèn ép xuống.

Cho nên... hắn quyết định sẽ làm bừa... Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, nhìn vào một mảnh thâm trầm hắc ám trong mắt mình, nghe thanh âm nhàn nhạt thông thuận mà trầm thấp vang lên khắp nơi trong khoang điều khiển, trong lòng lặng yên kêu gọi:

- Lão già kia, ta cần ông chỉ đường cho tôi...

Không có bất cứ lời đáp lại nào... Trong óc của hắn cũng hoàn toàn chỉ là một mảnh trống rỗng, không có những quang điểm màu trắng, những hình ảnh ba chiều... cũng không có bất cứ cái gì cả...

Loại trống rỗng này lặng yên kéo dài một lúc, thế nhưng mà đối với Hứa Nhạc mà nói, nó lâu dài giống như là cả một thế kỷ trôi qua vậy...

oOo

Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương chính là vốn liếng lớn nhất của hắn trong Liên Bang, cũng chính là bí mật lớn nhất. Thậm chí ngay cả Phong đại thúc đại khái cũng không thế nào đoán ra được một chuyện tình ly kỳ cổ quái đến như vậy. Nhưng mà đây cũng chính là sự hoảng sợ cùng với nghi hoặc lớn nhất trong cuộc đời của hắn, bởi vì hắn cũng không thể nào hiểu rõ được, cái ‘lão già’ kia vì cái gì lại chấp nhận giúp đỡ hắn, lại cũng không biết được khi nào thì đối phương sẽ vứt bỏ hắn, thậm chí còn là tiêu diệt hắn nữa.

Bảy giây đồng hồ...

Tầng mồ hôi lạnh đã bắt đầu tươm ra, làm ướt cả hệ thống cảm ứng ý nghĩ đang bám sát vào làn da của hắn. Hứa Nhạc cuối cùng rốt cuộc cũng nghe được một thanh âm già nua bình dị, thế nhưng hôm nay lại đặc biệt có chút trẻ trung hơn...

- Lại có chuyện gì mà làm phiền đến ta nữa thế?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio