Gian Khách

quyển 3 chương 84: tiếng sấm giữa trời xuân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đúng như sự nghi hoặc trước đây của Hứa Nhạc, các con cháu thế gia, hậu đại chính khách này nọ tại Thủ Đô Tinh Quyển, bất luận là tại Lâm Viên hay là các địa phương khác đi chăng nữa, mỗi lần nhìn thấy Lý Cuồng Nhân từ tiền tuyến trở về, đều không nói hai lời, lập tức bỏ đi đường vòng. Bởi vì trên người của Lý Phong lúc nào cũng lộ ra một cảm giác quân nhân thiết huyết dã man cùng cực. Từ trước đến nay, hắn cũng chưa từng nói đến cái gì gọi là quy tắc quy củ cả, chỉ có dùng nắm tay để nói chuyện mà thôi.

Nhưng Tây Lâm cùng với Thù Đô Tinh Quyển cũng không giống nhau. Nơi này là tiền tuyến chỗ giao chiến giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, ở nơi này, ai ai cũng có nắm tay không nhỏ chút nào. Tây Lâm Chung Gia cũng cùng với các thế gia khác trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang không giống nhau. Nhiều thế hệ Chung Gia vẫn luôn nắm Quân khu IV trong tay, các nam nhân trai tráng trong gia tộc này cũng đều đã từng gia nhập vào chiến trường. Chung Tử Kỳ mặc dù mãi cho đến bây giờ vẫn chưa từng có cơ hội đó, nhưng mà dù sao hắn cùng đã từng học tập tại Trường quân đội Tây Lâm, cũng không giống với đám con cháu thế gia đệ tử khác, nhìn thấy Lý Cuồng Nhân, mang theo tác phong quân nhân thiết huyết, thì liền bị dọa giống như con thỏ trắng nhìn thấy con sói, lập tức bỏ trốn.

Chung Tử Kỳ lúc này vẫn bị cái nòng súng lạnh như băng, đen ngòm dí sát trên mi tâm, nhưng vẫn như cũ không ngừng rít gào với Lý Cuồng Nhân. Ngoại trừ một tia dũng khí kiêu ngạo kế thừa của đầu lão hổ Tây Lâm vũ dũng kia, quan trọng hơn nữa chính là, toàn bộ các người của Chung Gia Tây Lâm cũng đều hiểu rất rõ ràng, bọn họ đã thay mặt Liên Bang trấn thủ tại biên thùy này không biết bao nhiêu năm nay, đã trả giá không biết bao nhiêu mà nói rồi. Mấy chục năm gần đây, đám quân nhân Tây Lâm cũng đã đem nhiệt huyết cùng với mồ hôi, bỏ hết những nguy hiểm sau đầu, cùng với đám quân nhân viền chinh của Đế Quốc khổ cực chiến đấu liên tục, mới có thể mang lại được sự hòa bình cùng với phồn hoa cho Thủ Đô Tinh Quyển cùng với tất cả những tinh cầu trung tâm của Liên Bang, quả thật cũng có thể nói là có không ít công lao khỗ cực...

Điều quan trọng nhất chính là, trong tay của Chung Gia quả thật có súng lớn, cho nên khi nói chuyện cũng không quá mức e ngại người khác.

Lý Phong thân là đứa cháu nội độc nhất của vị Quân Thần tại Phí Thành kia, thế nhưng nếu như hắn thật sự một súng bắn chết đứa cháu trai cưng của vị lão đầu hổ Chung Gia kia, dưới áp lực mạnh mẽ của Chung Gia Tây Lâm, chỉ sợ chắc cũng phải lấy tính mạng mà đền bù lại. Thậm chí cái vị lão nhân gia đang ở bên bờ hồ Phí Thành kia, cho dù có là vị Thần trong lòng toàn cõi Liên Bang, vì để trấn an tình tự bên phía Tây Lâm, không chừng cũng phải đích thân đem Lý Phong giao lại cho những người của Tây Lâm...

Dựa vào cái gì mà đánh tôi?

Chung Tử Kỳ đã bị tia sát ý mãnh liệt không chút nào che lấp của Lý cuồng Nhân kia hù dọa, cảm thấy một tia áp lực cực độ, cố gắng đè nén nối sợ hãi trong lòng, đưa tay nắm chặt cái nòng súng kia, rít gào lên:

Anh hôm nay nếu như không nói rõ ràng ra đạo lý cho tôi, cho dù có kiện lên đến tòa án tại Phí Thành, tôi cũng sẽ thắng!

Đám người ở đây cũng có thể hiểu chuyện này. Hôm nay là do vị Nhị thiếu gia của Chung Gia Tây Lâm đặc biệt tổ chức một buổi tiệc rượu hoan nghênh vị thiểu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang kia. Tuy rằng biểu hiện của hắn nhìn qua quả thật có chút bá đạo, nhưng kỳ thật trong lòng bọn họ lại cũng chẳng cho rằng như thế là bá đạo. Nhưng chuyện đó với cái gã Lý Phong kia thì có quan hệ gì kia chứ? Nếu đúng như những gì mà mọi người đã suy đoán, thì hôm nay là Lý Phong đến đây bởi vì tranh giành gái với Chung Tử Kỳ, kết quả hắn hét một tiếng dọa cho thiên kim tiểu thư Chung Gia hoảng sợ hôn mê, còn tát Chung Nhị Lang hai cái tát trời giáng, lúc này lại móc súng ra, uy hiếp đòi bắn chết Nhị thiếu gia Chung Gia... Cái này quả thật cũng có chút không nói đạo lý...

Cặp lông mày của Lý Phong nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm Chung Tử Kỳ, gằn giọng hỏi:

Anh cần tôi nói một lời công đạo?

Chung Tử Kỳ ngửa đầu nằm sát trên mặt bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, hừ lạnh một tiếng. Điện thoại di động trong tay của Hứa Nhạc lúc này rốt cuộc cũng đã thông. Hắn hạ giọng nói mấy câu gì đó với cái điện thoại, giản lược tóm tắt lại tình hình hiện tại, nhưng cặp mắt lại cũng không hề rời khỏi quan cảnh trong gian đại sảnh của buổi tiệc rượu. Hắn dự định sau khi báo cáo xong tình hình, nếu như Lý Cuồng Nhân vẫn chưa xử lý xong tình huống trước mắt, thì sẽ đích thân đi qua, ra mặt giải quyết vấn đề. Thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra Chị Đồng không biết khi nào đã đi đến bên cạnh mình

Thật sự là náo nhiệt!

Chị Đồng bất đắc dĩ nói:

Tôi định xuống đây giúp anh giải quyết tình huống một phen, chẳng qua hiện tại chắc cũng không cần nữa rồi.

Cổ tay đang nắm chặt khẩu súng của Lý Phong chọt rung nhẹ một cái, lại dùng sức ấn xuống, một phen dùng họng súng đầy cái đầu của Chung Tử Kỳ mạnh mẽ đè sát xuống mặt bàn ăn. Hắn đang định mở miệng kiếm lý do gì đó để nói, chợt khóe mắt nhìn thấy Chị Đồng đã xuất hiện bên cạnh Hứa Nhạc. Hắn liếc mắt nhìn về phía Chị Đồng, lại nhìn thấy Chị Đồng thoáng có chút nhíu mày, lắc lắc đầu nhẹ một cái.

Vị lão đầu hổ Chung Gia kia từ trước đến nay vẫn luôn luôn chiếu cố tốt Lý Phong, hắn cũng không có khả năng thật sự một phen đánh gục Chung Tử Kỳ được. Nhưng mà lúc này hắn đang định nói ra lời nói đạo lý, thì Chị Đồng lại lắc lắc đầu tỏ vẻ thái độ của người nào đó. Đuôi lông mày của Lý Phong chợt thoáng nhăn lại một chút, đột nhiên nhớ lại câu nói của Chung Tử Kỳ lúc mà mình còn đứng bên ngoài đại sảnh đã nghe hắn nói.

Nếu như tôi có thể nói ra lời nói công đạo, thì anh định như thế nào?

Hắn mang theo khí thế cao cao tại thượng, giương mắt nhìn khuôn mặt đã có chút đỏ bừng của Chung Tử Kỳ, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, nói.

Nếu như anh có thể nói ra lời có đạo lý, vậy thì tùy ý đánh tôi thành tàn phế cũng được!

Chung Tử Kỳ thoáng chống người lên một chút, cảm thấy mi tâm tràn đến một trận đau nhức, nhưng cũng mạnh miệng nói.

Lý Phong mặt không chút biểu tình, hỏi:

Vừa rồi ta ở bên ngoài cửa, đã từng nghe anh nói hình như là muốn người nào đó phải châm trà tạ lỗi với anh phải không?

Đám người tham gia tiệc rượu tại đại sảnh Đại khách sạn Sao Kim đều đồng thời khẩn trương nhìn một màn này. Cũng không ai dám lên tiếng báo nguy, cũng không ai dám đi gọi Hiến Binh đến, bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rất rõ ràng, không ai có thể giải quyết, cũng như là dám đứng ra giải quyết cái rắc rối đang phát sinh kia. Trên toàn cái Đại khu Tây Lâm này, những người duy nhất có đủ tư cách cùng với can đảm đứng ra giải quyết vấn đều này cũng chỉ có cặp vợ chồng kia. Nhưng mà hiện tại người chồng đã chạy đến tiền tuyến đốc chiến, còn người vợ thì đã đi đến Thủ Đô Tinh Quyển chăm sóc cho cô con gái...

Chung Tử Kỳ ngẩn người ra, chợt nỡ nụ cười lạnh, nói nhanh:

Anh có phải là đã điên rồi hay không? Tìm lý do để biện hộ cho mình cũng nên phải tìm một cái lý do gì đó cho đáng một chút mới được chứ? Tôi bắt cái gã bảo tiêu kia châm trà nhận lỗi, thì có gì mà quá đáng đây? Một kẻ như thế cũng chỉ là một con chó mà thôi, cho dù hắn có là con chó đi theo bên cạnh một đại minh tinh đi chăng nữa, anh cũng đâu thế nào đem cái lý do đó ra mà làm lời giải thích cho cái hành động điên cuồng của anh được... Anh cái này chính là trước mặt mọi người vũ nhục con cháu của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đó, đầu óc có phải là có vấn đề rồi không?

Lý Phong mặc dù cũng là một kẻ điên cuồng cường hằn, thế nhưng đầu óc kỳ thật cũng là vô cùng xuất sắc, nếu không thì hắn cũng không có khả năng trở thành một gã phi công thiên tài đứng đầu cả Liên Bang này rồi. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ ràng lý do mà mình nói ra quả thật cùng không phải là quá mức chính xác, nhưng mà khi nghe được Chung Tử Kỳ nói ra cái chữ ‘chó’ kia, ánh mắt của hắn cũng không khỏi chợt sáng lên một chút.

Giỏi lắm, bây giờ anh lại mắng hắn thêm một câu nữa...

Lý Phong nở nụ cười nói. Bất chợt nụ cười trên mặt hắn trầm xuống, cúi đầu xuống, đưa miệng hé sát bên tai của Chung Tử Kỳ, nhưng cũng không hề hạ thanh âm xuống, đùa cợt nói:

Cho dù có là Thổ Hoàng Đế từ trước đến giờ chưa từng đi đến Thủ Đô Tinh Quyển, trước khi làm việc hay nói năng gì, cũng nên phải cân nhắc cẩn thận một chút. Anh muốn sỉ nhục cái gã bảo tiêu kia, cũng cần phải biết rõ ràng một chút hắn có thân phận gì chứ!

Nói xong những lời này, hắn lạnh lùng thu hồi khẩu súng lại.

Chung Tử Kỳ có chút chật vật đứng thẳng người dậy, đưa tay ôm chặt cái trán lúc này đã sưng đỏ lên, tức giận nói lớn:

Đạo lý đâu?

Nếu như anh muốn có đạo lý, vậy ta liền cấp cho anh một cái đạo lý!

Lý Phong đưa tay chỉ thẳng vào Hứa Nhạc, lúc này đang hướng về hai người đi tới, thanh âm trầm trọng nói:

Đạo lý chính là do anh bắt hắn phải châm trà nhận lỗi, là do anh dám gọi hắn là một con chó... Hắn tên là Hứa Nhạc, vị lão nhân gia ở nhà của ta đã bảo ta phải gọi hắn là tiểu thúc! Anh nói thử xe, hắn cùng với nhà của ta sẽ có quan hệ gì đây?

Lý Phong mặt không một chút biểu tình, nhìn thẳng vào mặt của Chung Tử Kỳ, nói:

Gọi tiểu thúc của ta là chó, như vậy chẳng phải ta cũng là chó luôn sao? Như vậy thì cha của ta cũng là chó? Vậy ý tứ của anh chính là, anh cho rằng vị lão nhân gia kia của nhà ta cũng chính là một con chó già à?

Những lời cúa hắn vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhất thời ồ lên một tiếng kinh ngạc.

Đại khu Tây Lâm cách khá xa Thủ Đô Tinh Quyển, cho nên có rất nhiều chuyện phát sinh ở giai cấp thượng tầng của Liên Bang, bọn họ cũng có chuyện biết chuyện không, nhưng cũng có nhiều chi tiết thì cũng không hiểu rõ ràng cho lắm. Thế nhưng vào năm Hiến Lịch , Quân đội Liên Bang đã xuất hiện một gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi khác ngoài tên Lý Phong khủng bố này. Cái loại tin tức cực kỳ rung động như thế này, tự nhiên là rất nhiều người ở đây đều đã nghe qua.

Đừng nói gì đến chuyện hắn là nhân vật quan trọng nghiên cứu chế tạo ra con Robot MX thế hệ mới của Liên Bang, hoặc là chuyện hắn đã từng một mình đánh thắng cả Đội Cận Vệ Doanh cực kỳ khủng bố của Sư đoàn Thiết giáp ... Cái tin tức chính yếu khiến cho đám quân nhân sĩ quan tại Tây Lâm kia quan tâm nhất, kinh khiếp nhất, chính là trong Quân đội Liên Bang mãi cho đến bây giờ, vẫn lan truyền rằng, cái gã Trung Tá Hứa Nhạc trẻ tuổi này, rất có thể chính là... con trai riêng của vị Quân Thần Lý Thất Phu kia.

Hôm nay đích thân Lý Phong lại ra mặt vì cái gã Chủ quản Bảo an tên là Hứa Nhạc kia, hơn nữa hắn lại còn thừa nhận vị Quân Thần lão nhân gia cũng đã bảo Lý Phong phải gọi người này là tiểu thúc... Chẳng phải theo một cách nói khác, chính là chứng thật cái lời đồn đại kia hay sao?

Vô số ánh mắt tại hiện trường ngay lập tức nhìn thẳng về phía của Hứa Nhạc. Cái lời đồn đãi kinh thiên động địa kia, chẳng lẽ ngày hôm nay liền được chứng thực rõ ràng hay sao? Nhưng mà ngay sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người lại chuyển sang nhìn về phía của Chung Tử Kỳ, bởi vì bọn họ đã phát hiện ra, lúc này sắc mặt của vị Nhị thiếu gia Chung Gia này đã trở nên cực kỳ khó xem.

Lý Phong lạnh lùng nhìn hắn, hỏi:

Anh, cảm thấy cái lý do này có đầy đủ hay chưa?

Mãi một lúc thật lâu sau, Chung Tử Kỳ mới có thể từ trong sự khiếp sợ kia mà tỉnh thần lại, trong lòng lại tức giận không thôi. Hắn làm sao có thể ngờ nổi, một gã Chủ quản An toàn mà mình tùy tiện mắng chửi kia, phía sau lại có mối liên hệ không tầm thường với Phí Thành Lý Gia cơ chứ? Nếu như mà hắn biết được, cho dù có cho hắn một vạn lá gan đi chăng nữa, hắn cũng không dám làm trò càn rờ, ở trước mặt nhiều người như vậy, mắng chửi Quân Thần Lý Thất Phu... là một con chó già...

Thế nhưng nói thế nào hắn cùng không phải là kẻ dễ dàng bị uy hiếp. Hắn hung hăng liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, sau đó phun một bài nước bọt, lớn tiếng nói:

Xem như hôm nay bổn thiếu gia bị hai chú cháu các người đâm một cú sau lưng vậy! Lý Cuồng Nhân, nếu như muốn một phen đánh cho tôi tàn phế, thì cứ đánh đi!

Cơn giận trong lòng của Lý Phong lúc trước đương nhiên cũng chẳng hề có chút quan hệ gì đến Hứa Nhạc cả. Cái cơn nộ hỏa của hắn mãi cho đến bây giờ cũng chưa thể phát tiết ra ngoài. Mỗi khi nhớ đến câu ‘chơi cho cô ta trở thành hoa tàn nhị rữa’ nụ cười trên mặt của hắn chợt biến thành một tia lãnh khốc, trầm giọng nói:

Làm sao dám đánh cho anh trở thành tàn phế, nhưng mà đánh cho anh hôn mê vài ngày thì không có bất cứ vấn đề gì!

Nói xong những lời này, gã Trung Tá thiếu niên kia trầm mặc cong khủy tay lên một cái, hét lớn một tiếng, đánh thẳng lên trên mặt của Chung Tử Kỳ.

Một tiếng trầm đục vang lên, máu tươi văng tung tóe. Vị Nhị thiếu gia Chung Gia kia ngay cả kêu cũng không thể kêu lên một tiếng, đã trực tiếp ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

oOo

Một khủy tay vừa đánh xuống, toàn trường đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Đám con cháu nữ quyến của Chung Gia thì không ngừng kêu thét lên, đứng từ phía xa không ngừng mắng chửi Lý Cuồng Nhân. Các nàng biết rõ ràng từ trước đến giờ Lý Cuồng Nhân vốn có tiếng không đánh nữ nhân, tuy rằng vẫn như cũ vô cùng sợ hài, nhưng mà cái miệng mắng chửi thì vẫn không hề ngừng lại.

Các quân nhân sĩ quan Tây Lâm kia lúc này cũng đã chết lặng, mấy gã can đảm chạy đến lôi Chung Tử Kỳ đã hôn mê kia ra xa Lý Phong một chút. Khẽ kiểm tra lại liền phát hiện ra Nhị thiếu gia cũng không có chuyện gì, chỉ là bị đánh mạnh mà hôn mê thôi, trong lòng nghĩ thầm xem như hôm nay đã nhìn thấy được chuyện ngàn năm một thuở rồi. Nhị thiếu gia Chung Gia cư nhiên lại bị người khác đập thẳng lên mặt, hơn nữa cũng không dám phản kháng lại. Ngoài ra, bản thân mình còn có thể chính mắt nhìn thấy đứa con trai riêng của vị Quân Thần lão nhân gia kia nữa...

Toàn đại sảnh lúc này đã biến thành một mảnh hỗn loạn. Hứa Nhạc nheo cặp mắt hí lại, nhìn chằm chằm một màn này, trong lòng vô cùng cảm khái. Cái tên Lý Cuồng Nhân kia rõ ràng là một tên hung hăng, rõ ràng sự tình đã được giải quyết ổn thỏa, hắn cũng không nên một phen đập tên công tử bất tài kia một cái khủy tay như vậy. Chỉ là trong lòng của hắn dâng lên một tia nghi hoặc, Lý Cuồng Nhân tuyệt đối sẽ không ra mặt vì chuyện của mình, như vậy cơn phẫn nộ đó của hắn xuất phát từ nơi nào đây?

Hắn chậm rãi đi lên phía sân khấu phía trước, dưới cái nhìn trừng mắt há hốc mồm của người dẫn chương trình, cực kỳ lễ phép chào hắn một cái, sau đó mới đem cái điện thoại di động của mình đưa lên trên cái micro. Từ bên trong cái điện thoại vang ra thanh âm đạm mạc mà tràn ngập uy nghiêm của Chung phu nhân. Thanh âm của bà ta thông qua micro chuyển điện năng thành thanh âm, khuếch tán khắp nơi trong căn đại sảnh, nhất thời khiến cho cái đại sảnh đang cực kỳ hỗn loạn kia nhất thời tình lặng lại.

Tất cả mọi chuyện ở đây tôi cũng đã nghe được hết rồi. Bắt đầu từ hôm nay, Nhị Lang không cần phải quay về Tinh vệ II nữa, quay về Chung Gia, không được phép ra khỏi nhà. Đợi đến khi Tư lệnh từ tiền tuyến trở về xử lý rồi mới quyết định.

Chung phu nhân lúc này cũng vẫn còn đang ở Thủ Đô Tinh Quyển, thông qua cái điện thoại di động, cách xa vô số vạn km, trầm giọng đối với đám người thân thiết trong gia tộc nói:

Các người hôm nay rảnh rỗi quá hả? Chạy đến đây cùng với hắn náo loạn cả lên. Tất cả cút về hết cho tôi!

Hứa Nhạc cắt đứt điện thoại xong, đối với đám con cháu của Chung Gia đang vẫn còn sững sờ ngây ngốc cả người bên dưới, thân thiết gật gật đầu một cái, sau đó bước xuống khỏi khán đài.

O

Hứa Nhạc đến lúc này mới xem như là chân chính biết được quyền uy tối thượng của vị Chung phu nhân bình thường ôn nhu kia đối với đám người của Chung Gia. chỉ là một câu nói thông qua cái điện thoại di động xa xôi, thế nhưng đám người Chung Gia vốn cực kỳ kiêu ngạo cùng với phẫn nộ trong đại sảnh buổi tiệc rượu kia, nhất thời tâm thần kinh khiếp, cũng không dám cất tiếng nói thêm tiếng nào nữa, giống như một đám chim chóc, ùa bay tán loạn ra. Phải nói là hoàn toàn tán loạn, chỉ trong chóp mắt, toàn bộ đại sảnh của Đại khách sạn Kim Tinh đã là không một bóng người!

Đừng có mà suy nghĩ vẫn vơ, cho là ta vì anh mà ra mặt...

Lý Phong giương mắt nhìn về phía Hứa Nhạc đứng cách đó không xa, lạnh lùng nói:

Ta chỉ là kiếm một cái cớ để đánh hắn mà thôi!

Ừm, chẳng qua là lần nay anh gặp tôi vẫn không có gọi tôi một tiếng tiểu thúc đó!

Hứa Nhạc cũng là vô cùng nghiêm túc nói.

Chị Đồng đang đứng bên cạnh Hứa Nhạc, nghe hắn nói câu đó cũng che miệng bật cười, sắc mặt của Lý Phong lúc này trở nên cực kỳ khó coi, nhưng rốt cuộc cũng không chịu mở miệng gọi.

O

Một lúc sau mấy người đã đi lên đến tầng thượng. Chị Đồng vô cùng tự nhiên dẫn Lý Phong đi thẳng vào trong phòng riêng của Giản Thủy Nhi. Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ nhíu mày. Hắn vốn cũng không định sẽ đi theo vào, nhưng mà cuối cùng cũng không có cách nào áp chế đi một tia nghi hoặc trong lòng hắn, cho nên cuối cùng cũng vẫn là đi theo vào.

Cô gái tóc tím kia lúc này đang đứng bên cạnh cửa sổ, cả người giống như tắm mình dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Lý Phong nhìn thấy cảnh đó, chầm chậm bước tới gần cô ta, ba một tiếng, đứng nghiêm người, thực hiện một cái động tác chào theo nghi lễ của Quân đội Liên Bang cực kỳ quy quy củ củ, lớn tiếng nói:

Trung Tá Lý Phong, xin trình diện cô nhỏ!

Hứa Nhạc lúc này vừa bước qua khỏi cửa phòng, biểu tình nhất thời ngưng trọng lại. Hai mắt hí của hắn chậm rãi nheo lại, nhìn qua cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại giống như có một đạo sấm chớp giữa trời xuân nổ tung vậy.

O

Giản Thủy Nhi lúc này đang im lặng ngồi trên cái ban công bên cạnh cửa sổ, mặc một cái quần thể thao màu lam dùng để chạy bộ, trên người thì mặc một cái áo sơ mi màu nhạt rộng thùng thình, nhìn qua giống hệt như một cô thiểu nữ nhà quê chất phác tự do tự tại.

Cái ban công này khá lớn, toàn bộ đều do loại gỗ hắc mộc trơn nhẵn ghép thành, nhìn qua cực kỳ rộng rãi thoáng mát. Ngồi ở trên đó thôi có lẽ cũng đã vô cùng thoải mái rồi, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi đọc sách, quả thật cũng sẽ rất thoải mái. Cho nên khi cánh cửa phòng được đẩy mở ra, cô ta cũng không thèm quay đầu nhìn lại. Mái tóc màu tím biếc trên đầu cô ta thoáng rũ nhẹ xuống, che lại phần trán nhỏ, không ngừng đảo qua đảo lại trên trang sách.

Khi lần đầu tiên Hứa Nhạc gặp mặt cô ta, chính là ở trong phòng bệnh của Bệnh viện Trung ương Quân khu I. Hôm đó cùng là một ngày tràn ngập ánh sáng mặt trời, cũng là ở bên cạnh cửa sổ, Giản Thủy Nhi lại mặc một bộ váy liền áo đã có chút bạc màu, hoàn mỹ giống hệt như là một cô thiếu nữ từ trong bức tranh đi ra vậy.

Lúc này một lần nữa nhìn thấy cô gái tắm mình trong ánh nắng mặt trời rạng rỡ, vốn là phải khiến cho Hứa Nhạc tràn ngập cảm xúc mới đúng. Thế nhưng mà những cảm xúc ở trong lòng của hắn, sớm đã toàn bộ bị câu nói kia của Lý Cuồng Nhân hấp dẫn hết, ngoại trừ khiếp sợ cùng cực ra, rốt cuộc cũng không có thêm bất cứ cảm giác nào khác nữa.

Giản Thủy Nhi, cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, nổi tiếng khắp cả vũ trụ này, lại là cô nhỏ của Lý Phong? Cô ta là người của Phí Thành Lý Gia sao?

Hứa Nhạc lúc này đứng sững người ở cửa phòng, giật mình nhìn chằm chằm về phía cô gái đang tắm mình trong ánh nắng mặt trời bên cửa sổ kia, trong lúc nhất thời chẳng biết có bao nhiêu tâm tình phức tạp cùng với những phỏng đoán nảy ra trong lòng của hắn, khiến cho những sợi dây thần kinh thô chắc gấp mấy lần người bình thường cùng với năng lực tính toán bình tĩnh của một gã Công Trình Sư vĩ đại phá hủy tan nát thành mây khói.

Chị Đồng lúc này đang đứng bên cạnh cánh cửa sổ, khóe mắt liếc nhìn gã quân nhân trẻ tuổi này. Cô ta bị biểu tình trấn tĩnh mà Hứa Nhạc thế hiện ra bên ngoài lừa gạt, cho rằng Hứa Nhạc sớm đã biết rõ ràng thân phận của Giản Thủy Nhi rồi. Cô ta không khỏi cảm khái năng lực giả vờ của hắn ở trên chiến hạm vũ trụ lúc trước. Chị Đồng cũng chỉ biết là vị Quân Thẩn lão nhân gia đặc biệt xem trọng Hứa Nhạc, thế nhưng cũng không biết Hứa Nhạc thật ra là có mối quan hệ đặc biệt thân cận với một người bí ẩn khác của Phí Thành Lý Gia.

Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ cúi người xuống, đi theo Chị Đồng rời khỏi gian phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, mang cặp kính râm lên, trầm mặc đứng ở bên ngoài cửa phòng. Chỉ là khi hắn đóng cửa, đeo cặp kính râm lên mặt, những ngón tay xưa nay vô cùng trấn tình của hắn, lại có chút khẽ run rẩy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio