Gian Khách

quyển 4 chương 83: chuyện xưa tại phí thành (a)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phong cảnh của Phí Thành luôn luôn vô cùng tươi đẹp.

Khu vực Bắc bán cầu của tinh cầu S hiện tại đã tiến vào mùa đông rồi. Khu vực Đại Học Thành tại Lâm Hải Châu ngày hôm nay sớm đã có những cơn gió tuyết lạnh lẽo thổi quét, gió lạnh đến thấu xương. Nhưng mà tại cái phiến thành thị cách Đặc khu Thủ Đô hơn một ngàn km xa xôi này, thì lại vẫn như cũ là một sắc thu vàng rực thanh nhã, không khí mát mẻ, lại có một chút hương vị khiến người ta cảm thấy vô cùng hiu quạnh, nhưng phần lớn hơn vẫn là cảm giác thanh khoảng nhẹ nhàng, rất khó khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác hoang vu cuối mùa thu mà phải thở dài.

Có những hồ nước nhẹ nhàng nhộn nhạo, phun lên những luồng hơi nước hấp thu hết đi những cảm giác khô khan của mùa thu, lại có những phiến núi cao sừng sững ngất trời, chống đỡ đi những cơn gió lạnh từ phía Bắc truyền vềm cùng với những cơn mưa to từ phía biển khơi thổi vào, cho nên cái phiến thành thị này biến thành đông ấm hạ mát, xuân thu hợp lòng người, kiếm đỏ con mắt cũng không nhìn ra bất cứ chỗ nào có thể chê trách cả. Cũng giống hệt như là cái vị lão nhân đang ngồi trong phiến trang viên bên cạnh bờ hồ kia vậy.

Trên một con đường quốc lộ theo phong cách cỗ xưa dạt dào, mặt đường bị những cơn mưa thu đổ xuống biến thành một mảnh ướt át. Dọc theo hai bên đường thỉnh thoảng là một vài tòa đại lâu được xây dựng bằng loại gỗ sang quý, với những cái lan can gỗ theo phong cách cổ điển. Vô số những hàng cây xanh mát hoặc là những bông hoa xinh tươi hoặc là e thẹn ẩn núp sau những gốc cổ thụ, hoặc là lan tràn ra hai bên con phố, trải dài theo một con đường lớn nằm phía Nam của một ngọn núi cao vút.

Dọc theo hai bên đường còn có vô số những Tu Thân Quán, nổi danh nhất bên trong Phí Thành này. Những cánh cổng lớn bằng gồ sồi dày gắn đầy những cái đinh đồng cao ước chừng hơn ba thước, ban ngày toàn bộ mở rộng cửa cho tất cả mọi người. Những du khách đang chậm rãi hành tẩu trên những con đường đi bộ nhỏ ngang qua, có thể rõ ràng nghe được bên trong truyền ra những thanh âm hô quát mạnh mẽ, những tiếng quyền cước phá gió hùng hồn. Một vài du khách tò mò có thể ngừng chân lại tiến hành quan khán, bình luận này nọ. Một vài đứa bé trai cặp mắt không ngừng linh động quan sát, rõ ràng toát ra ánh mắt hâm mộ thấy rõ. Cũng không biết sau này trong tương lai bọn chúng có lựa chọn gia nhập vào những nơi này tiến hành tu luyện hay không.

Hứa Nhạc trên mình mặc một kiện trang phục bình dân, ngày hôm nay cũng là một trong những gã du khách bình thường đi thăm thú khắp nơi ở chỗ này. Đối với vô số những Tu Thân Quán với các loại bảng hiệu khác nhau này, hắn so với đám du khách bình thường càng chú ý cẩn thận hơn một chút.

Rất nhiều năm trước đây, trong chuyến lữ hành trốn chết bỏ chạy khỏi Đại khu Đông Lâm trên chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào, Điền Đại Bổng sau khi dùng một cú đá kinh thiên để thử tài hắn, đã từng đối với hắn nhắc tới những Tu Thân Quán bên trong Phí Thành. Về sau hắn mới phát hiện ra rằng, cái gã Thuyền trưởng mập mạp Điền Đại Bổng lợi hại vô cùng kia đúng là xuất thân từ bên Phí Thành, hơn nữa đã từng vô cùng kiêu ngạo, dùng thực lực của chính bản thân mình đi hạ bảng hiệu của hơn mười tòa Tu Thân Quán khác nhau tại Phí Thành, không một người nào có thể chế phục nổi hắn. Ngoại trừ cái gã này ra, Hứa Nhạc ở trong Thủ Đô Tinh Quyển cũng đã từng gặp qua một vài nhân vật lợi hại khác nữa, như là Khổng Võ của Lâm Gia, như Tằng ca bảo vệ bên cạnh Lợi Thất Thiếu gia kia, cũng đều có bối cảnh là Phí Thành cả. Cái tòa thành thị có phong cảnh vô cùng tươi đẹp này, những cái Tu Thân Quán bề ngoài giống hệt như những địa điểm du lịch bình thường này, cũng không biếu đã vì Liên Bang bồi dưỡng ra bao nhiêu đại nhân vật lợi hại rồi.

Cái tòa thành thị này cũng chính là tòa thành thị dũng mãnh nhất trong toàn bộ Liên Bang này. Đương nhiên, cái sự kiện dũng mãnh nhất trong lịch sử của tòa thành thị này, chính là nó đã vì Liên Bang cống hiến ra hai anh em họ Lý vô cùng vĩ đại. Một người trong số đó đã hóa thân thành hàng nghìn, hàng vạn cái thân phận khác nhau, dùng vô số các loại phương thức hoang đường kỳ diệu mà trực tiếp hoặc là gián tiếp mà ảnh hưởng đến xã hội Liên Bang. Còn người còn lại liền hóa thân thành một vị Thần, đứng sừng sững trong quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, hờ hững ngắn nhìn toàn bộ vũ trụ, bảo hộ cho Liên Bang không biết bao nhiêu năm nay.

Đứng bên cạnh một cái quảng trường có một tượng đài suối phun nhân tạo ở trên một chỗ lưng chừng núi, Hứa Nhạc theo bản năng quay đầu nhìn xuống, lẳng lặng nhìn về phía tòa trang viên khổng lồ đang chiếm gần như toàn bộ khu vực bên cạnh bờ hồ ngay bên dưới chân núi.

Vị Quân Thần Lý Thất Phu của Liên Bang kia, chính là đang cư ngụ bên trong tòa trang viên này. Từ sau khi vị lão nhân vĩ đại này thoái ẩn về đây cho đến nay, tòa trang viên bên cạnh bờ hồ này rất hiếm khi có khách đến viếng thăm. Ngoại trừ những người bạn bè thân thiết lâu năm hoặc là bạn vong niên giống như là Thai phu nhân ra, thậm chí là Tổng Thống tiền nhiệm, Tịch Cách tiên sinh đã từng hai lần đích thân tiến đến Phí Thành xin được gặp mặt vấn an, thế nhưng cũng không thể nào được phép gặp mặt ông ta cả.

Vị lão nhân gia này cũng không phải là muốn dựa vào những công huân tuyệt thế của chính mình, liền nuôi dưỡng thành một sự kiêu ngạo không thèm để mắt đến tất cả mọi người, mà là ông ta muốn thông qua những cái chi tiết đơn giản như thế này, để nói cho tất cả mọi người bên trong Liên Bang biết một điều ra, nếu như ông ta một khi đã nói rằng mình muốn ẩn cư, như vậy đó thật sự chính là thoái ẩn không quan tâm sự đời nữa!

Nhưng mà trên thực tế điều này có thể được hay không?

Một góc cổ thụ to lớn đứng sừng sững ở một chỗ, căn bản không cần lên tiếng nói chuyện, thì bên dưới gốc cây của nó tự nhiên cũng sẽ bị hai chân của mọi người đi lại quá nhiều mà biến thành một con đường mòn nào đó. Những bức tượng của tiểu tổ năm người ở trên Quảng trường Hiến Chương bên kia căn bản cũng không cần lên tiếng nói chuyện, thế nhưng tất cả những dân chúng đi qua bên dưới nó chung quy vẫn luôn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn một cái. Vị Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu ở bên cạnh bờ hồ căn bản không hề đối với bất cứ sự vụ gì bên trong Liên Bang đưa ra lời phát biểu ý kiến gì cả, thế nhưng mà mỗi lần trước khi bên phía Chính phủ Liên Bang làm ra những quyết định trọng đại gì đó, cuối cùng cũng đều có thói quen gọi một cú điện thoại đến Phí Thành, trưng cầu ý kiến của ông ta một cái.

Nhưng mà Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu ít nhất vẫn có thể một phen đem thái độ của chính mình để biểu đạt ra phi thường đầy đủ, chính là vị lão nhân dùng một loại phương thức đồng dạng với loại tự cầm tù chính mình, tự nhốt mình ở ven bờ hồ Phí Thành này hơn mười năm trời, cứ như vậy mà trôi qua những năm tháng cuối cùng của cuộc đời mình. Nhưng mà trong những năm tháng ẩn cư thối lui đó, đã có hai chuyện tình bắt buộc ông ta phải rời đi, đi đến Đặc khu Thủ Đô.

Một lần chính là sau khi chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bị đám người Đế Quốc tập kích, bên phía Liên Bang muốn phát động một hồi tấn công toàn diện về phía Đế Quốc bên kia. Quân Thần Lý Thất Phu đã một lần chấp nhận lời mời rời bước khỏi Phí Thành, ở bên trong điển lễ chuẩn bị xuất phát cùng với trước màn hình TV của hàng tỷ hàng tỷ dân chúng Liên Bang một phen đem khuôn mặt già nua gầy yếu của mình thể hiện ra trong chốc lát, thế nhưng cũng liền dẫn tới sự hoan hô cuồng nhiệt của vô số dân chúng Liên Bang.

Còn có một lần nữa, chính là vào thời gian sớm hơn một chút nữa, vì cái gã tiểu tử đã bị nhốt trong nhà giam Quân sự Khuynh Thành kia, lão nhân gia đã từng một lần đi đến Đặc khu Thủ Đô, ở bên trong Lâm Viên cùng với Thai phu nhân ăn chung một bữa cơm, sau đó lại đi đến nhà giam một chuyến, sau đó nữa… Bên trong Liên Bang liền có thêm một gã anh hùng chiến đấu thanh niên đánh mãi cũng không bao giờ suy sụp!

Sắp sửa được gặp mặt vị Quân Thần đại nhân Liên Bang một lần nữa, thế nhưng mà hiện tại Hứa Nhạc lại đang ở trên khu phố du lịch ở lưng chừng núi mà du ngoạn như thế này, chuyện này và thần kinh thô chắc của hắn vốn cũng không có quan hệ gì cả. Hắn cũng không phải là những nhà nghệ thuật gia, khoái đi tìm kiếm những phong cảnh nên thơ trữ tình nào đó trong các khu di tích cổ, hay là là kẻ tính tình phóng đãng gì cả, mà chính là do Giản Thủy Nhi thay hắn an bày thời gian gặp mặt là lúc ba giờ chiều, thời gian hắn đến Phí Thành vẫn còn hơi sớm một chút. Đối với một vị lão nhân đã lâu năm rồi không mở cửa đón khách, thậm chí còn dám để cho Tổng Thống tiên sinh phải ngơ ngẩn u sầu như Quân Thần đại nhân vậy, hắn căn bản không có quyền lực hay là tư cách gì để tiến đến gõ cửa đòi gặp cả.

Cũng may là thời gian trôi qua cũng rất nhanh, không khiến hắn phải cảm thấy chán nản.

Cúi đầu liếc mắt nhìn xuống những cây kim đồng hồ ở trên chiếc đồng hồ đeo tay quân dụng trên cổ tay của mình, Hứa Nhạc khẽ hít mạnh một hơi, sau đó cũng không thèm để ý đến tấm bình phong bằng đá ở bên ngoài cổng chính của tòa trang viên u tĩnh, thế nhưng thật sự đang có không biết bao nhiêu ánh mắt chăm chú mà cảnh giác đang quẳng ném về phía mình. Hắn cũng không có yêu cầu lão già kia giúp mình tính toán xem đến tột cùng là có bao nhiêu Đặc công của Cục Đặc Cần hoặc là bao nhiêu đơn vị bộ đội bảo an tinh nhuệ nhất của Liên Bang đang ẩn nấp bốn phía xung quanh khu trang viên này. Hắn chỉ trực tiếp bước chân lên trên mấy bậc thang tường đá, nâng lên cánh tay phải, mạnh mẽ mà trầm ổn gõ lên cánh cửa trước mặt.

Bên trong một gian đình viện màu xanh tươi mát, bên trái là vài mảnh vườn hoa nhỏ trồng vài loại hoa xinh đẹp gợi cảm, thân cao đến thắt lưng người, tràn ngập một loại cảm giác mùa thu rực rỡ, phía bên tay phải thì lại là một vài cái ao nhỏ, bên trong tràn đầy những đầu cá chép màu vàng rực tự do bơi lội tung tăng. Ở chính giữa là một con đường mòn được xây dựng bởi vô số những bức thạch điêu màu trắng, bên dưới lót bằng loại đá cẩm thạch trắng muốt. Cuối con đường chính là một cây cầu đá nho nhỏ, trực tiếp nối thẳng ra bên phía bờ hồ xa xa. Ven bờ hồ đằng kia có đặt rải rác vài tảng đá lớn. Cũng không biết những ngày bình thường vị lão nhân gia kia có thói quen ngồi ở tảng đá nào mà câu cá. Nhưng mà ngày hôm nay ông ta cũng không có câu cá, mà là nhân thời gian ngủ trưa thường ngày của chính mình, ông ta ở bên trong một gian nhà xây dựng bởi một loại gỗ đàn hương hơi chút u ám nhưng lại sáng bóng mà chờ đợi một vị khách nhân trẻ tuổi nào đó.

- Bên trong Liên Bang còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết, bên trong Quân đội cũng còn có rất nhiều những chuyện chưa giải quyết, tiền tuyến cũng còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết, với tính cách của cậu, liền vội vã như vậy chạy đến gặp lão đầu nhi ta đây, xem ra trong một năm nay ở tại Đế Quốc, cậu hẳn là đã gặp phải, hoặc là biết được, hoặc là nói rằng đã đoán ra được những chuyện tình gì đó rồi phải không?

Vị lão nhân gia đang khoanh chân ngồi trên sàn nhà sáng bóng kia, cũng không có quay đầu nhìn lại. Trên thân thể già nua gầy yếu của ông ta đang tùy tiện khoác một kiện áo ngủ kiểu cũ hơi chút cũ xưa, do đó nhìn qua ông ta có vẻ cũng không quá mức cao lớn, thậm chí còn có chút thấp bé nữa.

Hứa Nhạc đứng ở cửa vào của gian phòng, nhìn về phía bóng dáng của vị lão nhân đằng kia, lại vẫn như cũ nghĩ thấy đó giống hệt như là một tòa núi cao tràn đầy băng phong, cao đến mức không thể nào bám víu vào nổi. Theo bản năng trong miệng hắn liền có chút khô khan. Ngày hôm nay khi gặp mặt Tổng Thống tiên sinh, hắn cũng có thể giao tiếp tương đối tự nhiên rồi. Lúc ở bên lãnh thổ Đế Quốc nhìn thấy vị chúa tể của toàn bộ phiến Tinh vực Tả Thiên, hắn lại mặt không chút biến sắc, theo sự biến đổi của thân phận cùng với địa vị của chính mình, tâm tính của bất luận kẻ nào cũng đều sẽ cùng theo đó mà dần dần trở nên cường đại hơn nhiều. Nhưng mà không biết vì cái gì, chỉ mới cách có mấy năm không gặp, bây giờ lại một lần nữa gặp lại vị Quân Thần Lý Thất Phu này, hắn vẫn như cũ vô cùng khẩn trương, khẩn trương giống hệt như là một đứa học sinh tiểu học đang chuẩn bị gặp phải vị giáo viên chủ nhiệm vô cùng nghiêm khắc của chính mình vậy.

Hắn cởi đôi giày quân dụng dưới chân mình ra, cẩn cẩn thận thận đặt vô cùng chỉnh tề ở một bên cửa vào, đi chân mang tất bước lên trên sàn nhà sáng bóng, cố gắng nhóm chân vô cùng nhẹ nhàng đi đến phía sau lưng vị lão nhân gia kia, thoáng cúi đầu, hạ giọng nói:

- Quả thật là có rất nhiều nghi vấn, chính là những nghi vấn về chuyện của năm xưa, mặt khác còn có một vài chuyện tình khác nữa, cần ngài chỉ cho tôi một chút phương hướng…

Ở bên trong Đế Quốc biết được rất nhiều những bí mật về chuyện năm xưa, liên lụy rất nhiều đến đại thúc, càng liên lụy rất nhiều chuyện lịch sử. Hắn từ trước cho đến nay vẫn luôn cho rằng nếu như không thể nhìn thấy rõ ràng chuyện lịch sử, thì sẽ rất khó có thể nắm chắc được những chuyện hiện tại cùng với tương lai. Huống chi thời điểm hiện tại bên trong Liên Bang đang gặp phải những cục diện vô cùng ác liệt nữa, cho nên hắn cần phải có trí tuệ cùng với lực ảnh hưởng không ai có thể so sánh được của vị lão nhân gia này để mà trợ giúp chính mình đem cục diện có chút khó khăn hiện tại để mà phá giải ra. Cho nên những lời này của hắn nói ra đặc biệt phi thường thành khẩn.

Nghe được những lời nói của hắn, Quân Thần Lý Thất Phu cũng không có quay đầu nhìn lại, phần bả vai gầy yếu của ông ta khẽ run rẩy một chút, thanh âm già nua vẫn đều đều cất lên:

- Trước khi nói đến những chuyện này, ta cũng có một vài vấn đề muốn hỏi cậu trước. Ngồi đi!

Hứa Nhạc rất nhanh hoạt động hai chân mình, nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên cạnh vị lão nhân gia, phần eo thẳng đứng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, dung nhan tiêu chuẩn đến cực điểm, không dám có bất cứ khinh suất gì cả.

- Nơi đây là ở nhà, cũng không phải là bên trong quân doanh, không cần phải khẩn trương như thế.

Lý Thất Phu khẽ mỉm cười, nói:

- Trên bàn có trà đó, tự mình rót uống đi!

Hứa Nhạc dùng khóe mắt khẽ liếc liếc nhìn một chút, phát hiện ra Quân Thần đại nhân tựa hồ quả thật cũng không ngại chuyện chính mình ngồi gần như thế. Thân hình hắn hơi thả lỏng một chút, cẩn cẩn thận thận từ trên cái bếp nhỏ ở giữa bàn, nhấc lên cái ấm trà cổ xưa, cung cung kính kính rót cho vị lão nhân gia kia một tách, sau đó mới tự rót cho mình một tách.

- Cái vấn đề đầu tiên mà ta muốn hỏi cậu chính là…

Lý Thất Phu cũng không biết là đang nghĩ đến cái gì, lời nói thoáng tạm dừng lại một chút, bên trong cặp mắt già nua dưới cặp lông mày bạc trắng trên mặt chợt xẹt qua một tia tự giễu nhàn nhạt, sau đó mới tiếp tục nói:

- Cái tên gia hỏa khốn kiếp kia có phải là vẫn còn sống hay không? Lại nói tiếp, cũng là người sắp chết cả rồi, thật sự là có một vài chuyện tình nghĩ mãi cũng nhìn không ra.

Lão nhân gia có tư cách để mà tự giễu chính mình, thế nhưng mà Hứa Nhạc cũng không có can đảm bật ra tiếng cười phụ họa. Hơn nữa, tuy rằng hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý từ trước rồi, nhưng mà hắn vẫn như cũ không nghĩ đến rằng vị lão nhân gia này vừa mới gặp mặt thôi đã liền nói ra vấn đề này. Cho nên một cỗ cảm giác khẩn trương khó có thể nói nên lời nhất thời dâng trào, chiếm cứ toàn bộ tinh thần cùng với thể xác của hắn, khiến cho bàn tay đang nắm ấm trà của hắn cũng một phen trở nên cứng ngắc lại.

Một sự trầm mặc nhất thời chiếm cứ toàn bộ gian phòng trong một khoảng thời gian dài. Quân Thần Lý Thất Phu cũng không hề dùng bất cứ ngôn ngữ, ánh mắt, hoặc là bất cứ loại khí thế nào để mà áp bức hắn cả. Ông ta cũng chỉ là lẳng lặng chờ đợi mà thôi, bàn tay già nua với lớp da nhăn nhúm mà rộng lớn của ông ta không một tiếng động, cầm tách trà trước mặt lên, đặt lên trên môi mình, từng ngụm từng ngụm một chậm rãi thưởng thức.

- Lão sư… hẳn là vẫn còn sống!

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào loại trà lúa mạch bên trong tách trước mặt mình, thanh âm hơi chút cứng ngắc, trả lời:

- Chẳng qua là, ông ta cũng không có xuất hiện ở trước mặt tôi, hơn nữa… Tôi cũng không cho rằng ông ta sẽ quay trở lại Liên Bang một lần nữa.

- Quả thật tai họa sẽ sống ngàn năm mà!

Lý Thất Phu chậm rãi buông tách trà trong tay xuống, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Rất nhiều năm qua, đã rất nhiều lần rồi, ta cũng đều nghĩ rằng hắn thật sự là đã chết rồi, nhưng mà không ngờ kết quả cuối cùng là hắn lại vẫn còn sống khỏe mạnh. Cậu cũng không cần phải hao tâm tổn sức mà đoán rằng vì cái gì tôi lại có thể đoán ra được hắn vẫn còn sống.

Lý Thất Phu liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, thanh âm nhàn nhạt nói:

- Lần trước khi ở bên trong nhà giam Khuynh Thành gặp cậu, ta cũng đã từng nói qua rồi, nếu như cậu có thể một phen đem con chíp vi mạch nhân thể kia lấy ra, có thể đi đến Đế Quốc giả mạo Hoàng tộc. Hôm nay đại chiến giữa song phương đã nổ ra, nói như vậy toàn bộ những trang bị kiểm soát của Đế Quốc đã toàn bộ khởi động. Nếu như cậu đã có thể còn sống sót quay trở về, tự nhiên là đã từng lấy ra con chíp vi mạch nhân thể rồi. Nếu như cậu không có được cái loại năng lực này, vậy thì cái tên kia tự nhiên là vẫn còn sống!

- Bản báo cáo mà cậu cung cấp cho Cục Hiến Chương cùng với Bộ Quốc Phòng kia ta cũng đã đọc qua rồi. Tất cả mọi người đều cho rằng đó là một kỳ tích, nhưng mà ta vẫn luôn cho rằng, Đế Quốc… không có kỳ tích!

Mồ hôi lạnh dần dần thấm đẫm ra, thấp ướt toàn bộ sau lưng của Hứa Nhạc. Cái vị lão nhân gia này nhìn qua thì gầy yếu già nua vô cùng, tinh thần vô cùng mỏi mệt, thế nhưng trên thực tế ánh mắt của ông ta vẫn như cũ vô cùng bén nhọn đến cực điểm. Nếu như lúc trước hắn không thừa nhận chuyện đại thúc vẫn còn sống, như vậy hắn căn bản cũng không thể nào thuyết phục được vị lão nhân gia này bằng cách nào mà chính mình có thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết của đám người Đế Quốc bên kia. Điều đó lại tương đương rằng mình đã nói dối. Tuy rằng trước đây hắn cũng đã trơ mắt dùng một lời nói dối để mà qua được một cửa rồi, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của vị lão nhân gia kia, lại vẫn như cũ khiến cho hắn cảm thấy áp lực vô cùng mạnh mẽ. Hắn mãi vẫn cứ nghĩ thấy vị lão nhân gia kia tựa hồ như biết rất nhiều những sự tình gì đó, nhưng mà lại vẫn không có ý nói thẳng ra trước mặt hắn.

- Lần này cậu đã vì Liên Bang mà lập nên một công lao vô cùng to lớn, cho nên tôi cho rằng có một vài tiểu tiết cũng không cần phải bàn luận tới.

Quân Thần Lý Thất Phu dùng một cái ngón trỏ khô héo của chính mình khẽ gõ nhè nhẹ mấy cái lên trên mặt bàn, ý bảo hắn tiếp tục châm trà, sau đó mới tiếp tục hỏi:

- Cái vấn đề thứ hai mà ta muốn hỏi cậu chính là, cái vị Tô Mông điện hạ kia… vì cái gì lại không thể giết chết được cậu?

- Tô Mông điện hạ?

Hứa Nhạc sau một thoáng giật mình mới hiểu ra rằng kẻ mà lão nhân gia nói tới chính là chỉ Hoài Thảo Thi. Đây là một câu hỏi hoàn toàn vượt ra khỏi sự dự đoán trước đây của Hứa Nhạc. Một cái áp lực mạnh mẽ vô hình nào đó bắt đầu ở trong gian nhà nhỏ bên cạnh bờ hồ Phí Thành này nhất thời lan tràn ra tràn ngập khắp nơi, áp bức xuống mạnh mẽ khiến cho cặp lông mày thẳng tắp như hai thanh phia đao của hắn cũng bắt đầu khẽ uốn cong lên một chút.

Đối mặt với loại áp lực mạnh mẽ kinh người như thế này, Hứa Nhạc nhất thời quật cường ngẩng đầu lên, cặp mắt nhìn thẳng vào vị Quân Thần Liên Bang, chậm rãi nói:

- Bởi vì nàng ta giết tôi không chết!

- Hơn nữa, ở bên đó tôi cũng đã gặp qua vị Đại Sư Phạm đương nhiệm!

- Nghe nói, vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm chính là sư phụ của ngài?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio