Trước mắt là một mảnh tối tăm hôn ám, thế nhưng ngay chỗ chóp mũi chợt truyền đến một mùi vị ngọt ngào cực kỳ quái dị nào đó. Hứa Nhạc nghĩ mãi cũng không thể nào đoán ra được vì cái gì bên trong chiếc Phi thuyền đã lâu ngày không có người vào này lại xuất hiện cái loại hương vị ngọt ngào như thế này.
Cũng giống như lúc trước, khi Hứa Nhạc bưng lên khẩu Cơ pháo Đạt Lâm sáu nòng xoáy luân chuyển chĩa thẳng lên chiếc phi thuyền, hắn vốn dĩ không có biện pháp nhận ra được chiếc Phi thuyền vũ trụ rác rưởi vừa mới phá mây mà ra này chính là chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm năm xưa đã từng một phen cứu hắn ra khỏi Đế Quốc kia.
Mặc dù cũng đồng dạng luôn luôn là bộ dáng rác rưởi không theo một chuẩn mực thiết kế nào cả, nhưng mà chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm năm đó mặc dù cũng rác rưởi nhưng ít nhất vẫn còn có được chút vẻ mỹ cảm nào đó, mà ngày hôm nay nó cũng đã biến thành bộ dáng hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của những nhà nghệ thuật gia trừu tượng hoang đường nhất của nhân loại rồi.
Bởi vì không có nhận ra được chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm, cho nên lại càng không nghĩ đến có thể nghe ra được thanh âm của lão già kia đột nhiên vang lên bên trong khoang điều khiển của chiếc phi thuyền. Đạo thanh âm kia mặc dù quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm, có vẻ như là trẻ tuổi hơn rất nhiều, hơn nữa lại có thêm một loại làn điệu mới. Bên trong thanh âm tràn ngập loại hương vị trào phúng nồng đậm, mang theo một loại ngữ điệu chế nhạo với phong cách quý tộc nào đó, hơn nữa cũng đều là cực kỳ khó quên như năm xưa.
Những ngọn đèn sáng rọi lần lượt được tự động thắp sáng lên, đem phiến không gian cực kỳ hỗn độn của cái khoang điều khiển hiển lộ hoàn toàn trước mắt Hứa Nhạc. Bên trong phiến không gian sáng rọi này, hắn theo bản năng khẽ nheo cặp mắt lại một chút, qua loa liếc nhìn lên trên bệ điều khiển phủ đầy tro bụi trước mặt khoang điều khiển, còn có vô số những trang bị hợp kim cứng rắn được bắt chết vào trong các lớp vách khoang điều khiển nữa. Hắn khẽ gãi gãi đầu mấy cái, có chút khó có thể tin nổi, hỏi han:
- Chẳng phải là ông đã chết rồi sao?
- Tôi đâu có giống như cậu vậy, là loại sinh mệnh thể dạng khỉ và vượn, được cấu tạo bởi những loại tế bào sinh thể thấp kém, làm sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy được?
Bên trong khoang điều khiển của chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm đột nhiên vang lên thanh âm của một người nào đó. Hứa Nhạc xác nhận rõ ràng cái thanh âm này chính là thuộc về lão già kia, xác nhận sự thật là cái thanh âm này so với trước đây thì càng thêm trẻ tuổi, sinh động, hoạt bát hơn rất nhiều. Một loại cảm giác mừng vui phát ra từ sâu nhất trong nội tâm hắn đột nhiên dâng tràn, trên cặp má mỏi mệt gầy gò trắng bệch của hắn cũng nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn dang rộng hai cánh tay của mình ra, hướng về phía một hình dáng vô hình nào đó trong không khí mà ôm chặt một cái.
Hứa Nhạc cực kỳ cảm khái nói:
- Về sau đừng bao giờ làm ra cái bộ dạng chết đi gạt người như thế này nữa a. Cái loại sinh mệnh thể thấp kém thuộc chủng loại vượn và khỉ chúng ta, đã bởi vì cái chết của cỗ sinh mệnh máy móc cao cấp ông mà đã nhỏ không ít giọt nước mắt rồi đó. Thật sự không phải là chuyện tình vui vẻ gì a!
- Cậu đã từng vì tôi mà rơi nước mắt rồi à?
Phỉ Lợi Phổ tò hò mỏi han một câu, sau đó khống chế cái cánh tay sửa chữa máu móc ngay phía trước bục điều khiển dùng tốc độ cao di chuyển tới phía trước, cái camera tí hon gắn ngay đầu của cánh tay sửa chữa kia dí sát lên trên mặt của Hứa Nhạc, ngay bên dưới cặp mắt ti hí của hắn một lúc, tựa hồ như là muốn tìm những giọt nước mắt trên khuôn mặt gầy yếu đen sạm của hắn. Nhưng mà cuối cùng nó cũng chỉ nhìn thấy một vài giọt nước trong vắt nhỏ xíu mà thôi. Hắn tức giận nói:
- Toàn bộ đều là nước trắng do tôi hất lên người cậu, khóc đâu mà khóc chứ?
Hứa Nhạc nhướng cặp mày lên một chút, ngữ khí tức giận nói:
- Ông thử khóc một hồi xem sao, rồi đợi mấy tháng sau đó, tôi lại nhìn xem trên mặt của ông còn lưu lại thứ gì hay không?
- Từ trước cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng bao giờ khóc qua cả. Tuy rằng bên trong trình tự xử lý trung tâm của tôi có một vài loại tình cảm xung đột nào đó có thể so sánh với loại tình cảm khóc lóc của con người, nhưng mà tôi thủy chung cũng chưa từng nhỏ ra bất cứ một giọt nước mắt nào cả. Những loại trình tự cùng loại với nó, cho dù là có đi chăng nữa, cũng sẽ bị tôi chủ động bài trừ ra bên ngoài cả thôi.
Phỉ Lợi Phổ nói bằng một loại ngữ khí giống như là chẳng thèm quan tâm gì đói. Cái cánh tay sửa chữa máy móc mảnh khảnh ở trước mặt của Hứa Nhạc không ngừng lay động liên hồi, giống hệt như là một thằng bé con đang không ngừng huy động cánh tay, tỏ vẻ rằng chính mình đối với chuyện tình gì cũng chẳng thèm để ý, cố gắng giả vờ thành bộ dạng trưởng thành mạnh mẽ kiên cường vậy.
Biết được lão già kia vẫn còn sống, tâm tình của Hứa Nhạc lúc này phi thường tốt, cũng chẳng muốn cùng lão ta tiến hành lặp lại cái quá trình tranh luận đã xảy ra không biết bao nhiêu lần này. Hắn xoay người chuẩn bị hướng về phía khoang thuyền phía sau mà đi tới, chuẩn bị cho những kế hoạch sắp tới của chính mình. Đột nhiên hắn cũng không ngờ đến dưới chân mình chợt bị một cái gì đó chặn lại, suýt chút nữa là ngã sấp xuống.
Hắn cúi đầu nhìn lại, thấy trên mặt đất chỗ kia chính là đang có một cái ba lô cực kỳ nặng nề, không biết chứa đựng thứ gì trong đó mà phồng lên cực lớn, đang được buộc chặt vào một cái mấu nhô ra bên dưới sàn nhà!
Cánh tay sửa chữa máy móc kia mang theo thanh âm dịch áp ken két dễ nghe, rất nhanh di chuyển đến ngay bên cạnh của hắn. Thanh âm của anh bạn Phỉ Lợi Phổ của chúng ta lúc này hơi có chút quái dị, tựa hồ như đang có chút khẩn trương nhàn nhạt.
Hứa Nhạc cũng không có để ý đến chuyện lão gia hỏa này đang muốn giải thích chuyện gì, ánh mắt rời khỏi cái ba lô học sinh dưới chân mình, dừng lại ở sâu bên trong cái khoang thuyền sau lưng, sự ngạc nhiên bên trong đồng tử hai mắt dâng lên nồng đậm không thể nào tiêu tán đi nổi. Hắn cũng căn bản không biết một màn hình ảnh xuất hiện trong hai mắt mình có phải là sự thật hay không?
Bên dưới ngọn đèn chiếu sáng có chút tối tăm hôn ám, có một cô bé con đang mặc một kiện áo khoác bằng nhung dày ấm áp, đầu đội một cái mũ với cặp tai thỏ màu hồng xinh xắn, cặp lông mi cong vút thật dài nhìn hắn khẽ chớp chớp nhìn hắn, cặp mắt to tròn đen thui trong vắt như hai hòn hắc bảo thạch xinh đẹp vậy, lúc này đang nở nụ cười nheo lại, biến thành hai vầng trăng khuyết uốn cong trên bầu trời. Cô nàng kia cứ như vậy mà im lặng đứng thẳng người ở nơi đó, vẫn như cũ ôm trên người con búp bê cũ kỹ, nở nụ cười cực kỳ đáng yêu.
Hứa Nhạc nghĩ cảm thấy ánh mắt của chính mình hơi có chút hoa lên, nhịn không được khẽ nheo nheo mấy cái, nhớ tới tình cảnh rất nhiều năm trước đây khi mà chính mình lần đầu tiên trốn chết, ở trong ánh tinh quang trên chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào đã gặp mặt cô bé con kia.
Thời gian sáu năm trời lặng lẽ trôi qua, cô bé con năm xưa hiện tại đã biến thành một cô thiếu nữ, đã trưởng thành hơn trước không ít. Mái tóc đen cắt ngắn giống như lớp vỏ dưa hấu kia cũng đã biến thành một mái tóc đen mượt dài xõa đến ngang vai. Bởi vì đã dài ra không ít mà càng thêm có vẻ mềm mại hơn rất nhiều, nhu thuận phủ xuống đầu vai có chút gầy gò của cô bé. Nhưng mà con búp bê cũ xưa ở trong lồng ngực năm xưa vẫn là con búp bê năm đó. Cô nàng vẫn là như vậy im lặng đứng thẳng người ở nơi đó, tràn ngập sự tín nhiệm tuyệt đối nhìn chằm chằm về phía hắn, phảng phất như là nhiều năm qua như vậy rồi mãi cũng không hề có chút xíu nào thay đổi cả. Thậm chí ngay cả tư thế đứng đó cũng không có chút xíu thay đổi nào cả. Tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa nở nụ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Chúng ta cùng nhau đi đi!
Mãi cho đến lúc này Hứa Nhạc mới xác nhận rõ ràng là một màn hình ảnh mình nhìn thấy hoàn toàn là sự thật, không phải là ảo giác, hắn bất đắc dĩ há hốc miệng ra một cái, trong lòng thầm nghĩ hình như cái câu nói này nghe qua sao mà quen thuộc đến như thế. Năm đó khi ở tại Tê Hà Châu, bên ngoài căn biệt thự kia, khi mà cô bé nha đầu này lại một lần nữa ý đồ muốn trốn nhà rời đi, leo ống thoát nước chuồn ra bên ngoài căn biệt thử tiến vào phía sau chiếc xe của hắn, hình như cũng chính là đã nói qua những lời nói như vậy a?
Hắn khẽ nhắm hai mắt lại một cái, sau đó mở ra, rồi đưa hai bàn tay lên dụi dụi mắt, rồi lại thả tay ra. Hắn nặng nề thở hào hển mấy hơi, tay phải nhanh như tia chớp quơ qua bên cạnh mò mẫm mấy cái, chụp lấy cái cánh tay sửa chữa máy móc mảnh khảnh ngay bên cạnh mình, mấy đầu ngón tay chụp mạnh lấy phần cổ của cái camera nhỏ trang bị ngay phía trước cánh tay máy móc, giống hệt như là chụp lấy cổ họng của lão Phỉ Lợi Phổ, phẫn nộ gầm rú thét lên:
- Cái này con mẹ nó là chuyện như thế nào vậy?
- Tôi là ai? Tôi chính là Phỉ Lợi Phổ không chuyện gì không biết, là Tiểu Phỉ a! Được rồi, mặc dù hiện tại tôi cũng chỉ có thể tiến hành đọc xem kho số liệu trung tâm mà thôi, cũng không thể tiến hành điều chỉnh các số liệu tin tức, nhưng mà tôi đối với cuộc sống nhân sinh của cậu vẫn là tương đương rõ ràng vô cùng. Tôi biết cô ta là ai, tôi biết quan hệ giữa cậu cùng với cô ta là như thế nào. Như vậy thì tôi tin tưởng rằng cho dù để cho cô ta biết được tôi là một cỗ máy vi tính có sinh mệnh đi chăng nữa, cũng không phải là chuyện tình gì quá mức đáng sợ cả. Chẳng lẽ cậu lại muốn ép buộc tôi phải giết người diệt khẩu hay sao? Nhạc Nhạc à, cậu thật sự rất lãnh huyết a!
Cánh tay sửa chữa máy móc mảnh khảnh nằm ở trong tay của Hứa Nhạc không ngừng lay động kịch liệt, giống hệt như là một cô nàng nữ nhân nhỏ bé mà yếu ớt đang hoảng sợ, ý đồ muốn đào thoát khỏi cánh tay của một gã côn đồ hung tợn vậy. Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ vô cùng phối hợp với tình tự lúc này của lão ta, tiến hành một hồi diễn xuất cực kỳ hoàn mỹ, hơn nữa tựa hồ như phi thường oan khuất vậy.
- Ai nói là tôi muốn giết người diệt khẩu? Ông biết rõ ràng là tôi đang nói cũng không phải là cái chuyện khốn kiếp này mà!
Hứa Nhạc trừng lớn cặp mắt nhìn chằm chằm vào cái camera quan sát, cặp mắt tràn ngập nộ hỏa, nói:
- Tôi muốn hỏi chính là, vì cái gì mà cô ta lại ở trên chiến Phi thuyền rách nát này?
Phỉ Lợi Phổ phát giác ra tâm tình của Hứa Nhạc vào lúc này thật sự là phi thường phẫn nộ, cánh tay máy móc tinh tế mảnh khảnh nhất thời biến thành yên tĩnh trở lại. Thanh âm của lão già kia bên trong chiếc Phi thuyền này chỉ trong khoảnh khắc liền biến thành nhanh chóng mà cực kỳ rõ ràng.
- Tôi chính là muốn tìm kiếm cậu, sau đó ở bên ngoài gian nhà trọ thanh niên Vọng Đô, phát hiện ra Chung Yên Hoa tiểu thư. Sau khi trải qua trao đổi cùng với nàng ta, tôi biết cô nàng cũng chính là có ý muốn tìm kiếm cậu luôn. Vì thế hai người chí đồng đạo hợp đã cùng nhau hợp tác, tạo thành một đội ngũ tìm kiếm lâm thời, mãi cho đến ngày hôm nay nghe lén được tin tức tình báo của bên phía Chính phủ, xác nhận rằng kẻ mà chúng ta đang không ngừng tìm kiếm, chính là đang say khướt b trong Thanh Đằng Viên!
- Em tìm anh làm gì?
Hứa Nhạc đưa lên xoa xoa mi tâm hơi có chút đau nhức của chính mình, nhìn xuống cô bé con thần tình đang cực kỳ đáng thương cầm lấy chéo áo của chính mình, nhíu mày nói:
- Lần trước Thai Chi Nguyên ở bên trong nhà giam nói cho anh biết, hiện tại là do Nam Tương Gia đang chiếu cố em mà, đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Cũng không có chuyện gì cả!
Chung Yên Hoa mở to cặp mắt tròn xoe ngây thơ vô tội của chính mình, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Nam Tương Mỹ tỷ tỷ đối đãi với em tốt lắm. Tuy rằng khi chị ấy biết được chuyện anh là người Đế Quốc cũng đã từng có mấy phút thời gian dao động tâm trí, nhưng mà theo như em quan sát, chị ấy cũng tương đương không tệ. Còn Nam Tương phu nhân thì thời điểm còn trẻ hẳn cũng là một đại mỹ nhân. Hai người ấy còn đặc biệt thỉnh từ Học viện Quân sự I đến một vị Phó Giáo sư chuyên môn kềm cặp riêng cho em về môn Lý luận Vật lý. Em ở trong trang viên của Nam Tương Gia thật sự là rất tốt!
Hứa Nhạc buông bàn tay đang nắm chặt phần cổ của cánh tay máy móc tinh tế kia, đưa tay xuống xoa xoa mấy cái trên đầu của Chung Yên Hoa, nghi hoặc nói:
- Nói chuyện quan trọng thôi. Một khi đã là như vậy, vì cái gì em lại còn muốn bỏ trốn đây?
- Nơi đó dù sao cũng không phải là nhà của em!
Chung Yên Hoa lúc lắc cái đầu, giãy dụa mấy cái, ý đồ muốn thoát khỏi bàn tay ma chưởng của Hứa Nhạc, ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói:
- Em tin tưởng rằng Hứa Nhạc ca ca khẳng định là sẽ trốn thoát an toàn, cho nên em liền sớm trốn ra khỏi trang viên, chuẩn bị hội hợp cùng với anh!
Hứa Nhạc cười khổ, nói thẳng:
- Nhưng anh là người Đế Quốc!
Chung Yên Hoa khẽ nhíu nhẹ cặp lông mày tinh tế của mình lại, rõ ràng bởi vì câu nói này của hắn mà có chút không vui. Cô nàng chu mỏ nói:
- Thậm chí ngay cả Nam Tương Mỹ tỷ tỷ cũng chỉ có dao động trong mấy phút đồng hồ mà thôi, Hứa Nhạc ca ca nghĩ rằng cái loại sự tình này đối với em sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đây?
Hứa Nhạc cảm thấy trong lòng mình chợt dâng lên một cảm giác ấm áp nhàn nhạt, nhưng mà trên mặt lại vẫn như cũ không có bất cứ biểu tình gì, ngữ khí lạnh lùng nói:
- Anh ngay lập tức đưa em trở về trang viên Nam Tương Gia!
- Không cần đâu!
Chung Yên Hoa lúc lắc khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn của chính mình, phẫn nộ thét to một câu:
- Anh chính là người giám hộ của em mà! Như thế nào lại có thể bỏ mặc em mặc kệ không lo đây?
- Hiện tại anh làm sao chăm sóc cho em được đây? Hiện tại anh đang phải trốn chết, cả Liên Bang này cũng đều đang đuổi giết anh. Biết đâu được một giây đồng hồ sau đó chiếc phi thuyền rác rưởi này sẽ bị một khẩu Chủ pháo Chiến hạm Liên Bang này đó oanh kích thành từng mảnh vụn. Chẳng lẽ là em phải đi theo anh cùng nhau chịu chết hay sao?
Hứa Nhạc nghiêm khắc lớn tiếng khiển trách:
- Nếu như em không muốn quay trở về trang viên Nam Tương Gia, vậy thì anh sẽ đưa em đến phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu. Còn như thật sự không được nữa, thì anh đưa em đến Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác tại Cảng Đô, Thương Thu chính là đang ở đó. Chẳng phải em từ đầu tới cuối vẫn rất thích nàng ta sao?
Nói đến câu sau cùng, ngữ khí của Hứa Nhạc đã trở thành ôn nhu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn biến thành một lời cầu khẩn nhàn nhạt nữa. Ở dưới tình huống như thế này, hắn căn bản không có khả năng mang theo một cô bé con mà chạy loạn khắp nơi cùng với hắn được. Như vậy sẽ khiến cho cô bé cùng với chính mình gặp phải rất nhiều những sự nguy hiểm/ Bởi vì hắn phi thường rõ ràng, hiện tại đi theo chính mình lang thang khắp nơi bên trong vũ trụ chính là nguy hiểm nhất!
- Này, chiếc Phi thuyền này cũng không phải là chiếc Phi thuyền rác rưởi đâu a!
Cánh tay máy móc mảnh khảnh kia vòng quanh qua thân thể đang run rẩy vì phẫn nộ của Hứa Nhạc, hạ thấp độ cao xuống hai bên má của Chung Yên Hoa, khẽ vỗ nhè nhẹ lên đầu vai bởi vì phẫn nộ mà phát run lên của cô bé con, ngữ khí u oán nói:
- Hơn nữa cậu có thể yên tâm, không có bất cứ khẩu Chủ pháo Chiến hạm nào có thể bắn trúng được chúng ta đâu!
Về mặt giáo dục cuối cùng không ngờ lại xuất hiện cái cục diện lập trường không đồng nhất mà những bậc cha mẹ bình thường tuyệt đối sợ hãi nhất. Biểu tình trên mặt của Hứa Nhạc nhất thời cứng ngắc một chút, trầm giọng nói:
- Cho dù không có việc gì cả, chẳng lẽ em có thể đi theo chúng ta lưu lạc khắp nơi bên trong vũ trụ hay sao? Em còn phải đến trường nữa, em cũng cần phải có bằng hữu, em không có khả năng đi theo một tên gia hỏa tội phạm truy nã cùng với cái cỗ máy vi tính tưng tửng này trải qua cuộc sống không thuộc về chính mình như vậy được!
- Hứa Nhạc ca ca anh đã từng nói rằng, em chính là một thiên tài chân chính mà. Những trường học bình thường căn bản đã không thể nào dạy được cho em nữa rồi, cho nên em cũng không cần phải đến trường làm gì!
Chung Yên Hoa lặng yên nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, ngữ khí phẫn nộ nói:
- Hơn nữa anh cũng biết mà, bình thường em căn bản không có bất cứ bằng hữu nào cả, cho nên em đi theo anh cũng đâu có bất cứ vấn đề gì cả!
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, vẫn như cũ không chịu đồng ý.
Cặp lông mày của Chung Yên Hoa khẽ nhíu chặt lại một chút, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, liều mạng nhịn xuống cảm giác xúc động muốn bật khóc. Cô nàng tiến lên mấy bước, tiến lên khẽ nắm lấy chéo áo của Hứa Nhạc, nhẹ nhàng giật giật mấy cái, thanh âm khẽ có chút ôn nhu mềm mại, khẽ cúi đầu, ngữ khí u oán nói:
- Hứa Nhạc ca ca, anh một mình một người trốn chết nhất định là sẽ cô đơn nhàm chán vô cùng a. Dù sao thì cũng phải có một người bạn vẫn tốt hơn một mình mà. Cũng giống như là năm đó ở trên Phi thuyền Cổ Chung Hào vậy, em đi cùng anh có được hay không?
Nói xong câu nói này, hai dòng nước mắt giống hệt như hai dòng suốt nhỏ trong vắt bắt đầu tràn xuống khỏi hốc mắt của cô nàng, tuôn rơi xuống dưới.
Cánh tay máy móc tinh tế đột nhiên chậm rãi rời khỏi đầu vai của cô bé con, có chút khẽ run rẩy lên một chút, sau đó làm ra một động tác co gập cực kỳ quái dị, giống hệt như là con người đưa tay lên lau chùi nước mắt ướt át của chính mình vậy. Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ cực kỳ sầu não không ngừng quanh quẩn khắp nơi bên trong khoang điều khiển của chiếc phi thuyền:
- Thật sự là nghe qua khiến người khác không cầm được nước mắt a! Không ngờ trên đời này lại có người nào đó có thể nhẫn tâm đến như thế!
- Ông còn nói nữa?
Hứa Nhạc hung hăng giương mắt nhìn chằm chằm vào cái camera gắn phá trước cánh tay máy móc kia, lạnh giọng nói:
- Nếu như ông không một phen đem cô bé đón nhận lên trên Phi thuyền, làm sao có vấn đề như hiện tại được chứ?
Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ trong khoảnh khắc nhất thời trở nên bình tĩnh nghiêm túc trở lại, nói:
- Lúc ấy chứng kiến được một màn hình ảnh này, cho dù là một kẻ bình thường không có cảm tình giống như tôi vậy, cũng bị khiến cho cảm động thật sâu a, cho nên tôi mới quyết định một phen tiếp nhận Chung Yên Hoa tiểu thư lên trên chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm này.
Một cái màn hình hai chiều đột nhiên xuất hiện bên trong khoang điều khiển có chút hôn ám phía trước. Hứa Nhạc khẽ nhíu mày lại quan sát, còn Chung Yên Hoa thì quay đầu nhìn lại, đứng ngay bên cạnh Hứa Nhạc cũng hiếu kỳ quan sát theo, hai bàn tay mãi cũng không có buông cái chéo áo của Hứa Nhạc ra.
Hình ảnh xuất hiện trên màn hình kia, chính là một cảnh mùa đông rét lạnh, gió thổi cắt da, một cô bé con trên người mặc một cái áo khoác bằng nhung dầy, lưng đeo cái ba lô học sinh to kềnh gần phân nửa thân người của cô bé, đang chậm rãi hành tẩu bên trong tuyết rơi dày đặc trên đường. Cái ba lô phía sau cô bé gần như trĩu xuống dưới chân cô nàng, khiến cho cước bộ của cô nàng nhìn qua có vẻ như là phải lê từng bước chân mới có thể đi được. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến mức đỏ bừng lên, trên mặt vẫn như cũ lộ ra một tia nụ cười tràn ngập vẻ mong chờ nào đó. Thỉnh thoảng cô nàng còn giơ hai bàn tay lên, hà hơi thổi ấm, sau đó áp vào hai bên má, rồi khẽ dậm dậm chân mấy cái, nheo mắt lại nhìn lên trên bầu trời, tựa hồ như là đang chờ đợi cái gì đó vậy.
Chung Yên Hoa khẽ giật mình một cái, buông cánh tay phải đang nắm chéo áo của Hứa Nhạc ra, chỉ giữ lại một bàn tay trái, giơ cánh tay phải lên chỉ thẳng vào màn hình, hướng về phía Hứa Nhạc ngay bên cạnh mình gấp rút nói:
- Đó chính là em, chính là em đó!
Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ lại một lần nữa vang lên, hướng về phía Hứa Nhạc nhẹ giọng giải thích:
- Khi đó trong lúc cậu đang chuẩn bị tiến hành vượt ngục, thì cô bé đã trốn ra khỏi trang viên của Nam Tương Gia rồi. Cô nàng không ngừng đi bộ qua lại khắp nơi bên trong các đường ngang ngỏ tắt trong Đặc khu Thủ Đô, đã đi qua rất nhiều địa phương mà cậu thường hay đến, ví dụ như Đại viện Tây Sơn, ví dụ như nhà trọ thanh niên Vọng Đô… liền chính là bởi vì một tia hy vọng mong manh có thể chờ đợi được cậu. Đầu đường gió lạnh, đêm khuya giá rét, nàng ta từ đầu cho đến cuối cũng chưa từng một phút một giây nào từ bỏ cả, thậm chí đến cuối cùng cô nàng còn có ý đồ muốn bắt xe quá giang đến Cảng Đô tìm cậu nữa.
Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào những hình ảnh không ngừng chuyển hoán liên tục trên màn hình hai chiều trước mặt mình, nhìn thấy cô bé con đang ngồi co ro lạnh rung bên trong những luồng gió lạnh, nép người ngồi xổm tại một góc đường nào đó, cảnh giác nhìn chăm chú từng người từng người qua đường một, chẳng biết vì sao trong lòng chợt dâng lên một cỗ cảm giác đầy chua xót nào đó.
Hắn thật sự không thể nào ngờ được một tiểu nha đầu trải qua nhiều ngày cơ khổ tứ cố vô thân như vậy, làm thế nào có thể vượt qua được những ngày tháng giá lạnh như thế, đã phải chịu bao nhiêu nỗi khổ sở rồi? Hắn theo bản năng khẽ vươn nhẹ bàn tay ra, cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé hơi chút lành lạnh ngay bên cạnh mình.
Chung Yên Hoa nở nụ cười tủm tỉm, để mặc cho Hứa Nhạc nắm lấy tay mình, có chút thỏa mãn khẽ dựa đầu vào bên người của hắn. Ánh mắt cô bé con nheo lại thành hai vầng trăng khuyết cực kỳ đáng yêu, trong lòng thì lại có chút khẩn trương thầm nghĩ, kỳ thật khoảng thời gian vừa qua chính mình thật sự là sống tốt lắm mà, vì cái gì mà những hình ảnh trên đó nhìn qua lại thê thảm đáng thương đến như thế?
Có cần mình giải thích vài câu với Hứa Nhạc ca ca không nhỉ?
Ngay thời điểm khi mà Hứa Nhạc chuẩn bị mở miệng nói mấy câu cảm khái gì đó, đột nhiên một giọng nam trầm thấp tràn ngập cảm giác tang thương hùng hậu chợt vang lên. Đạo thanh âm kia giống hệt như là từ trong không gian vô tận vang ra vậy. Những ký ức cực kỳ bi thảm không thể nào chịu nổi trong những ngày thoát đi khỏi Đế Quốc đột nhiên trong khoảnh khắc hiện lên trong đầu hắn.
Sắc mặt hắn nhất thời kịch biến một trận, dùng tốc độ nhanh như tia chớp đem cái mũ chụp tai nhanh chóng che lại lỗ tai của cô bé Chung Yên Hoa cả người đang còn ngơ ngẩn không biết gì bên cạnh mình, sau đó hai bàn tay mạnh mẽ che lại lỗ tai của chính mình.
- Trăng lặn giữa màn đêm,
Phong sương dài ngàn năm,
Cảnh vật vẫn là năm xưa,
Nhưng ánh trăng lại không còn như xưa a!
- Ngày hôm nay cậu và tôi, cần gì phải lặp lại chuyến hành trình của ngày xưa cơ chứ? Có thêm một người chẳng phải là tốt hơn sao? Cái vé tàu của này của tôi, có bước chân lên chiếc phi thuyền rách nát này hay không, là quyền của cậu a!
Chiếc phi thuyền Ba cánh hạm đang ở bên trong phiến không gian tối tăm dùng tốc độ cực nhanh lướt đi. Bên trong khoang thuyền không ngừng quanh quẫn thanh âm ngâm tụng các câu thơ Viễn Cổ nào đó tràn ngập cảm tình quái dị. Chẳng biết bao nhiêu lâu sau đó, thanh âm ngâm tụng kia rốt cuộc cũng chậm dần, chậm dần rồi ngừng hẳn lại. Ngay trước khi những câu thơ kia kết thúc, trong mơ hồ chợt truyền đến một câu tán thưởng của Phỉ Lợi Phổ đối với một cô bé con nào đó:
- Làm rất tốt!
Chung Yên Hoa im lặng nhu thuận đứng nép sát bên người Hứa Nhạc, tay phải thò ra phía sau, dựng thẳng lên ngón tay cái, trong lòng thì âm thầm nói:
- Ghi hình rất tốt!