Theo tuổi tác càng ngày càng tăng lên, Hứa Nhạc mặc dù vẫn giống như thời còn thiếu niên, tính tình sáng sủa lạc quan, thế nhưng mà lời nói thì lại càng ngày càng ít đi, không còn cái bộ dáng nhiều lời biện giảo, hay là giảo hoạt như là thời thiếu niên nữa. Đại khái là do tính di truyền theo bản năng nào đó phát huy ra tác dụng, khiến cho cô nàng tỷ tỷ Hoài Thảo Thi của hắn, tự nhiên cũng không phải là một người am hiểu nói chuyện phiếm, hay nhiều lời. Bình thường nàng ta cũng chỉ biết trầm mặc suy ngẫm sự việc, sau đó đơn giản trực tiếp, thậm chí có chút thô bạo mà đưa ra luận điểm của mình.
Cho nên khi mà cô nàng đột nhiên ở phần sau của cuộc nói chuyện, thay đổi chủ đề đến cái vấn đề này, khiến cho Hứa Nhạc phải sửng sốt mãi một thời gian dài mới có thể phản ứng lại. Hắn đưa tay gãi gãi một chút mái tóc khô nhám của mình, hồi đáp:
- Nha đầu này trong tương lai sẽ là người lãnh đạo của Tây Lâm, ít nhất về mặt tinh thần sẽ là như vậy, cho nên cô nàng phải học được sự kiên cường. Đây chính là phương thức giáo dục mà tôi cho là chính xác. Về vấn đề này, bản thân tôi cũng không quá mức lo lắng… Ít ra biết được rằng, bản thân tôi thời điểm khi mới mười hai tuổi đã lần đầu tiên giết người rồi. Ngay từ thuở nhỏ, tôi đã phải sinh trưởng bên trong hoàn cảnh tàn khốc nhất trong thế giới ngầm của Liên Bang rồi, phải nhìn thấy những cảnh giết chóc hắc ám dơ bẩn nhất. Tôi nghĩ rằng, chỉ khi nào nhìn thấy được những cái này rồi, mới có thể biết được có một vài thứ đáng quý hơn những cái khác rất nhiều.
Hoài Thảo Thi khẽ nhíu mày lại một chút, nhìn chằm chằm vào nụ cười sáng lạng ấm áp như ánh mặt trời trên khuôn mặt của Hứa Nhạc ngay trước mặt mình, không biết là đang nghĩ đến những nổi đau khổ thời thơ ấu của đệ đệ mình năm xưa tại Đông Lâm, hay là nghĩ tới chuyện gì khác. Nàng ta thoáng trầm mặc một chút, sau đó mới lắc lắc đầu, nói:
- Những người giống như là cậu vậy, vốn là không có nhiều trên đời này. Nhìn thấy quá nhiều những hình ảnh hắc ám tối tăm, cũng không nhất thiết sẽ khiển cho người khác nhất định phải hướng tới ánh mặt trời. Giống như là bên trong một cái đầm thối vậy, không thể nào nghe thấy được chuyện bên trong những nước bùn dơ bẩn lại có thể sinh trưởng ra được một đóa hoa sen trắng noãn xinh xắn, mà càng nhiều hơn là bồi dưỡng ra được một đống sinh vật giòi bọ cùng với hư thối mà thôi…
Hứa Nhạc nghĩ thầm trong lòng cái hình ảnh so sánh này quả thật phi thường chính xác, hắn ta căn bản không cách nào phản bác lại được, cho nên cũng chỉ có thể cười cười, một phen đem mớ nước trà đã lạnh ngắt trong tách một hơi uống cạn sạch, tâm tình vẫn như trước là một mảnh bình tĩnh không nói gì. Cái cô bé con kia chính là con gái, là em gái của hắn, chỉ có bản thân hắn mới có thể xác định cô bé con kia sẽ trưởng thành theo phương pháp như thế nào, trở thành con người như thế nào.
Ngay bên cạnh cái thư viện đơn sơ kia là một căn phòng học đồng dạng cũng vô cùng đơn sơn. Đại bộ phận các chiếc ghế bằng gỗ bên trong căn phòng này cũng sớm đã bị người ta vác hết ra ngoài rồi, biến thành những món vũ khí thô sơ để chống cự lại với đám mật thám của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc lúc trước, do đó hiện tại nhìn qua có vẻ trống rỗng hơn rất nhiều. Cô nàng Chung Yên Hoa đã trưởng thành, trở thành một cô nàng thiếu nữ xinh đẹp, hiện tại đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nương theo những luồng ánh sáng mặt trời chiếu rọi thẳng vào, nhìn chằm chằm vào một cái mặt gương nhỏ, vô cùng chăm chú tiến hành sửa chữa lại mái tóc màu nâu nhàn nhạt trên đầu mình. Cây kéo trên tay nàng ta nhìn qua thì sắc bén vô cùng, phát ra từng trận hàn quang lạnh lẽo.
Mái tóc vốn được cô nàng nữ hớt tóc trên thị trấn bên cạnh nhuộm thành một màu nâu nhàn nhạt, hiện tại dưới hai lưỡi kéo sắc bén mà không ngừng xuy xuy đứt đoạn. Giương mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi kéo sắc bén, thế nhưng ánh mắt của cô nàng thiếu nữ kia ngay cả chớp cũng không hề chớp lấy một cái, mà là bình tĩnh dị thường. Những sợi tóc vụn nhỏ bé cứ chậm rãi rơi rụng xuống theo từng cú nhấp kéo của cô nàng.
Ở ngay bên cạnh thân thể của cô nàng, một vị lão nhân gia toàn thân mặc một kiện chính trang màu trắng không một nếp nhăn, bộ dáng nhìn qua thì ôn hòa từ ái vô cùng, đang thấp giọng nói với cô nàng mấy câu gì đó. Trên khuôn mặt trần ngập hương vị hiền lành của vị lão nhân này phối hợp vô cùng chặt chẽ với những từ ngữ ấp áp hiền hậu đến mức phi thường cổ quái. Ngữ khí cùng với thái độ nói chuyện của lão ta vô cùng khiêm tốn, thế nhưng sâu bên trong cặp mắtông ta ngẫu nhiên lại xuất hiện một vài tia ngạo ý sắc bén mà chỉ những vị đại nhân vật chân chính mới có thể có.
Vị lão nhân bộ dáng hiền từ hòa ái này chính là Phó Tổng quản đại nhân của Hoàng cung Đế Quốc. Bất luận ông ta xuất hiện ở địa phương nào đi chăng nữa thì cũng sẽ nhận được sự nghênh đón phi thường tôn kính của tất cả mọi người. Cho dù là những vị Tổng đốc đại nhân quyền trọng nhất phương tại Đế Quốc đi chăng nữa, mỗi khi gặp mặt ông ta cũng đều phải cúi người cực kỳ tôn kính, không ngừng a dua nịnh hót lấy lòng.
Thế nhưng mà bất luận ông ta có một phen đem thái độ của chính mình hạ thấp đến đâu đi chăng nữa, biến thành khiêm tốn hòa ái đến đâu đi chăng nữa, thanh âm có hiền hòa ấm áp đến đâu đi chăng nữa, thì Chung Yên Hoa vẫn như cũ thủy chung không có bất cứ phản ứng nào cả. Cô nàng chỉ là nhàn nhạt thản nhiên mà bình tĩnh sửa chữa lại mái tóc chỉnh tề của chính mình, căn bản cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn ông ta lấy một cái.
- Chẳng lẽ ngài lại không thích cái thân phận Tiểu Quận chúa này của chính mình hay sao? Bất luận là xuất hiện ở nơi đâu đi chăng nữa, thì ngài cũng sẽ có được những vinh quang vô thượng, trong cả Đế Quốc này cũng chỉ đứng dưới có ba người, còn lại thì đứng trên cả thiên hạ! Không ai dám mở miệng phản đối lại ngài, không ai dám làm trái lại ý chỉ của ngài cả!
Ở trong suy nghĩ của vị Phó Tổng quản già nua này mà nói, Chung Yên Hoa thủy chung vẫn là một cô nàng thiếu nữ ngây thơ khờ dại mà thôi, có thể dễ dàng dùng lời nói mà thuyết phục được. Cố gắng kiềm nén sự nôn nóng trong lòng mình xuống, ông ta nở nụ cười ấm áp nhất có thể, ra sức khuyến dụ:
- Tiểu Quận chúa, ngài nên khuyên bảo Thái tử Điện hạ nhanh chóng hồi cung, chỉ có như vậy, ngài mới có thể không cần giống như hiện tại vậy, không ngừng bôn ba khắp nơi chung quanh, có thể được hưởng thụ được toàn bộ những kiếp sống nhân sinh xinh đẹp nhất như những lời tôi vừa nói lúc nãy.
Nghe thấy câu nói đó, Chung Yên Hoa rốt cuộc cũng đã có phản ứng. Cô nàng nhẹ nhàng hạ cánh tay đang cầm cây kéo sắc bén xuống, bình tĩnh nhìn vị Phó Tổng quản đại nhân của Hoàng cung Đế Quốc trước mặt mình, nói:
- Những gì mà ông nói lúc nãy, khi còn ở Tây Lâm tôi đã hưởng thụ đến phát chán lên rồi!
Vị Phó Tổng quản đại nhân có chút xấu hổ, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Tây Lâm nhỏ bé, như thế nào có thể so sánh được với Đế Quốc lãnh thổ rộng lớn vô biên được cơ chứ?
Ánh mắt của Chung Yên Hoa khẽ nhíu lại một chút, nở một nụ cười rạng rỡ giống hệt như là mấy con thỏ trắng nhỏ trên hai vầng song nguyệt trên bầu trời. Cô nàng khẽ nhún nhún vai mấy cái, đột nhiên ngữ điệu biến thành lạnh lùng, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Đế Quốc các người đến lúc nào mới có thể đánh thắng đến được Tây Lâm chúng ta cơ chứ?
oo
Tầng trên cùng của căn nhà hàng xa hoa nhất của thủ phủ Tang Thực Châu ngày hôm nay đã bị người khác hoàn toàn bao hết. Hiện tại phản loạn bên trong cảnh nội Đế Quốc sớm đã bị bình loạn xong rồi, đám khách nhân sang quý tiến hành đặt bao nơi này căn bản không hề lo lắng sẽ có những viên đạn khủng bố từ phương xa đánh úp lại nữa.
Trong tiếng âm nhạc nhẹ nhàng vang vọng thanh nhã, cũng chỉ có thanh âm của những dụng cụ ăn uống bằng bạc va chạm nhẹ nhàng với chén đĩa bằng sứ quanh quẩn khắp nơi mà thôi.
Chung Yên Hoa mở to cặp mắt trong vắt sáng sủa của mình, có chút tò mò đánh giá cô nàng nữ nhân đang ngồi bên cạnh Hứa Nhạc ca ca kia. Tuy rằng cô nàng nữ nhân này là vị tỷ tỷ ruột của Hứa Nhạc ca ca, nhưng mà Chung Yên Hoa cũng không định sẽ gọi đối phương là tỷ tỷ. Tuy rằng trước kia bản thân mình chưa từng gặp qua đối phương, nhưng mà cô nàng phi thường rõ ràng, cô nàng nữ nhân nhìn qua cực kỳ bình thường kia, cô nàng nữ nhân mặc trên người bộ quân phục của Quân đội Đế Quốc, căn bản hoàn toàn không giống nữ nhân chút nào, thế nhưng ở bên trong phiến vũ trụ này lại có được một cỗ lực lượng khủng bố đến như thế nào.
- Thân là một nữ nhân thực lực cực mạnh, cảm giác sẽ như thế nào?
Chung Yên Hoa buông bộ dao nĩa trong tay mình xuống, nhìn về phía Hoài Thảo Thi, cực kỳ nghiêm túc, hỏi:
- Một cô nàng nữ nhân cho dù có cường đại đến đâu đi chăng nữa, thì trong tương lai cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải lập gia đình mà thôi. Như vậy chúng ta nên phải làm như thế nào bây giờ?
Đây là một câu hỏi vô cùng đột ngột, thậm chí có vẻ như là có chút không được lễ phép cho lắm. Nhưng mà Hoài Thảo Thi cũng không có tỏ vẻ bất cứ chút hờn giận nào cả, mà là nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu, tựa hồ như là đang nghiêm túc tự hỏi đáp án của nó.
Hứa Nhạc cũng có chút không quen với bầu không khí tĩnh mịch như thế này, chậm rãi hớp nhẹ một ngụm nước chanh, sau đó mới quay sang nhìn Hoài Thảo Thi, nhắc lại một lần nữa:
- Dù gì thì sau này cô cũng cần phải lập gia đình mà.
Bởi vì lần này là do Hứa Nhạc mở miệng, cho nên Hoài Thảo Thi rất dễ dàng tìm ra được đáp án mà trả lời. Vẻ mặt cô nàng không một chút biểu tình, nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Nếu như sau này cậu chấp nhận trở về Hoàng cung, như vậy ta liền tự nhiên sẽ phải lập gia đình. Còn nếu quả như cậu vĩnh viễn không bao giờ trở về Hoàng cung, như vậy ta sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng đế, như thế thì làm sao có thể lập gia đình được chứ? Ai dám lấy một nữ Hoàng đế làm vợ?
- Đấng Sáng Thế của tôi ơi!
Chung Yên Hoa đưa một ngón tay thon dài khẽ hất nhẹ một sợi tóc rối trên trán mình, ngữ khí vô lực cảm thán, nói:
- Công chúa Điện hạ à, cô không cần thời thời khắc khắc lúc nào cũng cấp cho Hứa Nhạc ca ca áp lực được hay không chứ?
Hoài Thảo Thi quay sang nhìn cô bé con, bình thản hỏi:
- Còn em thì sao? Trong tương lai em nghĩ muốn trở thành loại nữ nhân dạng như thế nào đây?
- Về sau cuối cùng cũng sẽ có ngày tôi phải quay trở lại Tây Lâm!
Chung Yên Hoa liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc một cái, quay đầu lại, nở nụ cười ngọt ngào, nói:
- Tôi muốn chỉnh hợp lại toàn bộ lực lượng của Tây Lâm, hoàn thành việc báo thù đối với Chính phủ Liên Bang, một phen đem Mạt Bố Nhĩ cùng với Lý Tại Đạo toàn bộ giết chết hết. Sau đó nhìn xem tâm tình của mình ra sao. Có lẽ tôi sẽ nghĩ biện pháp để Tây Lâm tuyên bố độc lập, tách khỏi Liên Bang!
Một cô nàng thiếu nữ năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, ở bên trong bầu không khí âm nhạc nhẹ nhàng thanh thoát, bình thản tự nhiên nói ra lý tưởng nhân sinh sau này của chính mình, hơn nữa lại còn là một lý tưởng nhân sinh quỷ dị mà vô cùng khủng bố như thế nữa. Đây thật sự là một màn hình ảnh phi thường kỳ diệu.
Nhưng mà bất luận là Hứa Nhạc hay là Hoài Thảo Thi đi chăng nữa, cũng đều không có nghĩ rằng đây là lời nói mơ mộng hão huyền của một đứa bé con. Bởi vì người nói ra nó chính là Tiểu Công chúa của Tây Lâm, mãi cho đến tận bây giờ vẫn như cũ còn có vô số dân chúng Tây Lâm nguyện ý trung thành với nàng ta. Hơn nữa nguyên nhân do có quan hệ với Hứa Nhạc, lại càng có thêm sự giúp đỡ của rất nhiều người khác nữa, cho nên những cái lý tưởng này thật sự không có chút xa xôi cùng với khó khăn nào cả, chỉ là thời gian hiện tại chưa tới mà thôi.
Trải qua một khoảng thời gian dài trầm mặc, Hoài Thảo Thi nhẹ nhàng cầm khăn ăn lên lau nhẹ khóe môi của mình, sau đó mới nhìn sang Hứa Nhạc, như cười như không, nói:
- Đây chính là thành quả giáo dục của cậu đó!
Đây là lần đầu tiên Hứa Nhạc thật sự nghe được tiếng lòng chân chính của Tiểu Dưa Hấu, đại khái trong lòng cũng hiểu được, đây là do cô bé con nhìn thấy được Hoài Thảo Thi, cô nàng nữ nhân cường đại nhất trong toàn bộ vũ trụ này, cho nên mới kích phát ra nguyện vọng chân chính trong lòng của chính mình. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải nói gì để mà chống đỡ cả.
- Chẳng qua là ta vô cùng hoan nghênh chuyện này!
Hoài Thảo Thi nhìn về phía cô nàng thiếu nữ, bình tĩnh nói:
- Ta ở đây đại biểu cho Hoàng Thất Đế Quốc, hoan nghênh cái tư tưởng vĩ đại của em, một phen đem Tây Lâm tuyên bố độc lập, tách khỏi Liên Bang!