Tòa án Tối cao của Liên Bang tuyên bố Dự luật Ái quốc trong thời chiến bị bãi bỏ ngay tức khắc, đối với một vài dân chúng Liên Bang nào đó mà nói, giống như là vầng thái dương đã được xua tan khỏi ánh mây mù đen tối, mà đối với một vài dân chúng Liên Bang khác mà nói, thì lại càng giống như là đêm đen đã một lần nữa quay trở lại bao phủ khắp thế gian.
Những trường hợp như là hàng vạn dân chúng cuồng hoan chúc mừng cũng không phải là phát sinh khắp tất cả các thành thị trong Liên Bang. Ở một số địa phương nào đó, vẫn có vô số những người theo chủ nghĩa Mạt Bố Nhĩ phẫn nộ đổ xô xuống đường, giơ cao nắm tay kháng nghị. Liền thậm chí ngay cả vị Pháp quan Hà Anh của Tòa án Liên bang trước giờ vẫn luôn đức cao vọng trọng bên trong Liên Bang kia, lúc này trên internet cùng với trên giới truyền thông thậm chí cực kỳ hiếm thấy cũng xuất hiện những thanh âm phê bình cùng với nghi ngờ nữa.
Nhưng mà ít ra bốn phía xung quanh tòa đại lâu Tòa án Tối cao bị vô số người kích động cuồng hoan bao vây, dọc theo hai bên đường lớn Lạp Bỉ đang bị đám đội ngũ Cuộc hành quân Trầm mặc chiếm cứ dày đặc, vẫn không có xuất hiện bất cứ một chút lý niệm xung đột cùng với phe phái chia rẽ nào cả. Vô số con người hưng phấn đổ xô xuống đường, la lớn khẩu hiệu kích động, hoan nghênh những anh hùng dũng cảm ở trong lòng của bọn họ.
Đám quan viên của ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang biểu tình cực độ âm trầm chờ đợi ở bên ngoài sợi dây giới tuyến ngăn cách, đã ở trong những thanh âm phản đối, đả đảo cùng với mắng chửi kịch liệt mà chật vật rời đi. Dự luật Ái quốc trong thời chiến bị bãi bỏ, Chính phủ Liên Bang cũng không có cách nào áp dụng, thi thố các biện pháp cưỡng chế mạnh mẽ đối với hai vị đại lão trong giới tin tức kia được nữa.
Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức giơ cao hai cánh tay, giống hệt như hai vị anh hùng, ngẩng cao đầu lên, ở bên trong thanh âm hoan hô đinh tai nhức óc của đám người vây quanh mà đi ra. Đứng ở hàng đầu của đám người đang nghênh đón chính mình kia, chính là đám đồng sự của tòa soạn báo mà bọn họ quen thuộc nhất.
Tập thể đám phóng viên, biên tập của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, ngắm nhìn Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức đã rất nhiều ngày không có nhìn thấy trước mặt mình, thần tình kích động mà sầu não. Có một vài nữ nhân viên đưa tay chà lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình, cố gắng nặn ra nụ cười sung sướng mà kích động.
Đào Lệ Tư chính là nữ thư ký chuyên trách của Chủ biên Bob, vị nữ sĩ năm nay gần bốn mươi tuổi này có được một mái đầu tóc quăn cuộn sống màu vàng kim sẫm. Lúc này cô nàng đang nức nở tiến thẳng về phía trước, dang rộng hai cánh tay, cấp cho Chủ biên tiên sinh một cái ôm nồng đậm tràn đầy ấm áp, dẫn phát tới những tiếng cười lớn khoa trương của đám người bên cạnh cùng với một tia nụ cười quỷ dị trên mặt phóng viên Ngũ Đức.
Đào Lệ Tư dùng mấy ngón tay run rẩy khoác lên trên mình Chủ biên Bob một cái áo khoác, sau đó từ trong cái hộp nhỏ mà cô nàng mang theo móc ra một điếu thuốc lá mùi thô cao cấp, cẩn cẩn thận thận nhét vào trong miệng Bob.
Chủ biên Bob châm điếu thuốc lá mùi thô lên, hung hăng hút mạnh hai hơi thật dài, sau đó đưa về phía phóng viên Ngũ Đức, vẻ mặt đang oán niệm vô cùng ở bên cạnh mình, ngắm nhìn những giọt nước mắt trên mặt cô nàng nữ thư ký của chính mình, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Đừng khóc nữa, nếu không sẽ bị người khác chế giễu đó!
- Ừm!
Đào Lệ Tư mang theo thanh âm khóc lóc nức nở ứng tiếng một cái, sau đó đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình, hết sức tự nhiên đi đến bên cạnh hắn, dừng lại, sau đó nghiêm túc hỏi:
- VỠtòa soạn à?
Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức theo bản năng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới nhìn về phía một nơi nào đó ở một góc đường của đường lớn Lạp Bỉ, đồng dạng cũng vô cùng chật chột và náo nhiệt, nhìn thấy vị Nghị viên trẻ tuổi đang bị một đám phóng viên cùng với dân chúng vây quanh tung hô không ngừng.
Dự luật Ái quốc trong thời chiến bị hủy bỏ liền có thể đại biểu cho sự tự do chân chính hay sao?
Thanh âm hoan hô chúc mừng ồn ào của mấy vạn dân chúng xung quanh người khiến cho hai bị nam nhân trung nhiên được xưng là người có lương tâm nhất trong giới báo chí Liên Bang đồng thời nhăn tít cặp mày lại. Bọn họ nhất thời cùng nghĩ đến những bài tạp âm khủng bố bên trong tù giam của ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang, nhớ tới đoạn thời gian bị giam giữ không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời kia.
Hiện tại vẫn chưa còn đạt được sự tự do chân chính, chính là bởi vì còn không thể quay trở lại tòa soạn báo ngồi ở phía trước bàn làm việc mà viết bài điều tra xã luận. Một khi bọn họ rời khỏi cái phiến biển người ồn ào cùng với Cuộc hành quân Trầm mặc trước đây hoàn toàn không chút hợp nhau này, thì liền cực kỳ có khả năng bị ám sát, bị xe động, bị nhảy lầu, bị mưu hại, bị biến thành một bệnh nhân tâm thần bên trong một vụ án hình sự hoang đường kỳ quái nào đó…
- Thai Nghị viên rất rõ ràng tình cảnh hiện tại chúng ta đang gặp phải là như thế nào, cho nên từ đêm qua cho đến bây giờ, anh ta mãi vẫn luôn trầm mặc không có cùng với chúng ta nói quá nhiều sự tình, liền biết rõ ràng rằng hai tên gia hỏa anh hùng bị thất thời chúng ta, căn bản là phải ở lại bên người của hắn.
Chủ biên Bob liếc mắt nhìn về phía xa xa, hướng về phía Ngũ Đức bên cạnh, nói:
- Hiện tại chúng ta đối với thanh thế hành động của Cuộc hành quân Trầm mặc quả thật rất có sự trở giúp rất lớn, tôi cũng không ngại trợ giúp bọn họ một chút.
Phóng viên Ngũ Đức mang theo điếu thuốc lá mùi thô cao cấp, khẽ nhún nhún vai, nói:
- Chỉ là có chút chán ghét, cảm giác giống như là bị bắt vậy, thật sự giống như vẫn đang ngồi trong tù ngục vậy.
Ngữ khí Chủ biên Bob bình tĩnh nói:
- Nhốt được thân thể nhưng lại không nhốt được tinh thần. Hiện tại những gì mà ông và tôi nói ra, đều có thể để cho toàn bộ dân chúng nghe thấy được, như vậy cũng hoàn toàn không phải là ngồi tù. Hơn nữa tôi cũng thật sự muốn biết, Thai Nghị viên… có thể nào là một Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thứ hai hay không?
Ông ta quay đầu lại, nhìn về phía phóng viên Ngũ Đức, mỉm cười vỗ vỗ nhẹ đầu vai của Ngũ Đức, nói:
- Không cần quay trở về tòa soạn báo, cầm lấy bút lên, vẫn như cũ có thể trả thù xã hội được!
oo
Đến tháng giêng năm Hiến lịch Liên Bang, trời vẫn còn chưa chịu ngừng đổ tuyết. Ai cũng không thể nào nói trước được những bông hoa tuyết trong suốt kia đến lúc nào mới chấm dứt từ trên tầng mây đen dày đặc trên kia hạ xuống, cũng chỉ có những luồng gió lạnh lẽo càng không ngừng hướng khắp nơi thổi quét tàn phá bừa bãi.
Bên trong những luồng gió lạnh thổi quét, thân thể gầy yếu của Thai Chi Nguyên có vẻ đặc biệt đơn bạc, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn trước rất nhiều. Đám người vây chung quanh hắn thấy vậy cũng không khỏi có chút lo lắng trong lòng, vị Nghị viên tiên sinh trẻ tuổi này sau khi ho khan kịch liệt xong có thể nào thật sự ngã xuống luôn hay không?
Đám phóng viên tin tức theo mảng chính trị đều biết rõ ràng thân thể của Thai Nghị viên trước giờ vốn không tốt, nhưng mà trong giới báo chí không có bất luận kẻ nào biết được nguyên nhân chân chính vì cái gì mà thân thể của hắn càng ngày càng kém như vậy. Chẳng qua đối với bọn họ mà nói, cái tình tự cuồng nhiệt thương tiếc của đám dân chúng kia, cũng tuyệt đối không phải là cảm xúc nên có của bọn họ đối với đối tượng mà bọn họ đang tiến hành phỏng vấn. Cho nên bọn họ cũng chỉ là giơ cao lên những cây micro cùng với bút ghi âm, không có chút nào tạm dừng, không ngừng liên tục đặt ra những câu hỏi liên miên bất tận.
Thai Chi Nguyên giơ lên hai cánh tay, nhẹ nhàng đè xuống một chút, ý bảo đám người đứng xung quanh mình hãy yên lặng lại một chút. Sau đó hắn hướng về phía gã phóng viên Bưu báo đứng đối diện chính mình, biểu tình nghiêm túc hồi đáp:
- Tuy rằng Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức hiện tại đã thoát khỏi sự lên án không công chính cùng với mất đi danh dự phi thường xấu xa, Chính phủ Liên Bang cũng phải vì thế mà chính thức đưa ra lời giải thích, nhưng mà vền những đãi ngộ tàn khốc vô nhân đạo mà bọn họ gặp phải trong quá trình bị ban ngành điều tra liên hợp giam giữ, thẩm vấn, bên phía Chính phủ Liên Bang phải gánh vác những trách nhiệm tư pháp có liên quan!
Gã phóng viên bưu báo lớn tiếng truy vấn, hỏi:
- Ý tứ của Nghị viên ngài chính là muốn truy cứu trách nhiệm hình sự à? Như vậy thì bên trong đơn khởi tố kia là đề cập đến ban ngàng nào trong danh sách các bộ ngành của Chính phủ Liên Bang chứ?
- Hiện tại Dự luật Ái quốc trong thời chiến đã bị bãi bỏ, như vậy thì ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang có được quyền hạn cao cấp cực kỳ nguy hiểm kia, liền mất đi tất cả tư cách cùng với lý do để tồn tại, cần phải ngay lập tức giải tán!
Câu trả lời của Thai Chi Nguyên phi thường đơn giản trực tiếp, hơn nữa mạnh mẽ cường ngạnh hữu lực.
Một gã nam phóng viên đột nhiên chen người đi đến phía trước nhất của đám người, giơ lên cây bút ghi âm trong tay chính mình, lớn tiếng hỏi:
- Đêm qua khi đội ngũ Cuộc hành quân Trầm mặc tập hợp, vị quân nhân sĩ quan Đạt Văn Tây của Tiểu đội trước đây đã xuất hiện trên bục diễn thuyết, tuyên bố trước mọi người rằng chính mình đã bị Chính phủ Liên Bang hãm hại. Nhưng mà căn cứ theo điều tra của Quân đội, thì gã quân nhân sĩ quan kia ở trên Tinh cầu Mặc Hoa, sau khi sát hại chiến hữu, liền lâm trận bỏ chạy, có các đoạn ghi hình liên quan trong chuyện này, hơn nữa còn có một đám quan binh của Sư đoàn Thiết giáp đều có thể chứng thực rõ ràng người này đã từng cấu kết với binh lính của Đế Quốc nữa!
- Cái gã quân nhân sĩ quan tên Đạt Văn Tây này, đã bị xác nhận là một phần tử phản loạn a!
- Để một gã quân nhân sĩ quan thuộc thành phần phản loạn ở hiện trường tập họp mà ác động công kích các chiến sĩ, binh lính Liên Bang vẫn còn đang ở tại tiền tuyến chiến đấu đẫm máu như thế, vô sỉ hãm hại Chính phủ Liên Bang ý đồ muốn rửa sạch tội ác trên người của chính mình, Nghị viên tiên sinh, ngài đối với việc này có lời giải thích như thế nào đây?
Tất cả các phóng viên có mặt tại nơi này cũng đều biết rất rõ ràng vị nam phóng viên này chính là đến từ một tờ báo diễn đàn trung thành nhất đối với Chính phủ Mạt Bố Nhĩ, nhưng mà bọn họ cũng thật sự muốn biết Thai Chi Nguyên sẽ trả lời như thế nào đối với câu hỏi này của hắn.
Gã phóng viên của tờ báo diễn đàn cũng không có như vậy mà chấm dứt đi những câu hỏi sắc bén của chính mình, tiếp tục tung ra những câu hỏi, những vấn đề càng thêm mạnh mẽ hơn nữa, chất vấn, nói:
- Căn cứ theo tin tức đến từ Cục Hiến Chương Liên Bang, gã gián điệp Đế Quốc nổi danh nhất lịch sử đã một lần nữa lẻn vào lãnh thổ Liên Bang. Dưới tình huống thế cục chính trị Liên Bang đang rung chuyển như thế này, bên phía Đế Quốc bên kia đang muốn làm cái gì đây?
- Ngài cùng với đội ngũ Cuộc hành quân Trầm mặc của ngài đã quấy nhiễu nghiêm trọng đến sự vận hành bình thường của Chính phủ Liên Bang, đối với chiến sự tại tiền tuyến tạo thành sự nguy hại thật lớn. Cái gã quân nhân sĩ quan phản loạn tên gọi Đạt Văn Tây kia, việc hủy bỏ Dự luật Ái quốc trong thời chiến, đám người Đế Quốc, còn có Cuộc hành quân Trầm mặc này, giữa những cái này đến tột cùng có mối quan hệ gì với nhau hay không?
Dưới bối cảnh mà tràng chiến tranh vũ trụ đang diễn ra nặng nề như thế này, bất cứ cái nhân tố gì liên lụy tới hai chữ Đế Quốc đều sẽ trở nên mẫn cảm mà nguy hiểm hơn nhiều. Nghe thấy lời chất vấn càng ngày càng nguy hiểm lên của gã phóng viên kia, đám người xung quanh nhất thời im lặng lại, vô số cặp mắt chậm rãi rơi xuống trên mặt của Thai Chi Nguyên.
Thai Chi Nguyên có chút khẽ nheo lại cặp mắt, ánh mắt chợt lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm về phía gã phóng viên kia, phát hiện ra đối phương sau khi hỏi xong cũng không chịu lùi bước lại, mà ngược lại mang theo một vẻ mặt khiêu khích nào đó, mơ hồ đoán ra được bên phía Chính phủ Liên Bang đang tìm kiếm những thời cơ thích hợp mà tuyên bố rộng rãi mối quan hệ hữu nghị trước đây giữa chính mình cùng với gã Hoàng tử Đế Quốc Hứa Nhạc kia, nhằm làm ra những thủ đoạn phản kích mạnh mẽ hữu lực nào đó.
- Đạt Văn Tây là phần tử phản loạn à?
Thai Chi Nguyên lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm về phía đối phương, thanh âm dần trở nên sắc bén mà càng thêm mạnh mẽ cường ngạnh:
- Đó là muốn nói đến gã phần tử phản loạn đã ở tiền tuyến kiên trì chiến đấu suốt bốn năm trời, hay là một gã phần tử phản loạn hai cái chân đã bị phá hủy, sắp sửa cả đời sống kiếp tàn tật vậy?
Cũng không đợi cho gã phóng viên báo diễn đàn kia lên tiếng phản bác, Thai Chi Nguyên nheo chặt cặp mắt lại, hàn ý bốc ra bức người, lớn giọng nói:
- Tôi là một quân nhân sĩ quan Liên Bang xuất ngũ phi thường vinh quang, trong tay của tôi không chỉ giống như cậu đã từng nắm qua ngòi bút, mà đã từng còn nắm qua súng nữa!
- Tôi cũng không phải là những nhân vật nào đó, cả đời chỉ biết tránh ở tại Thủ Đô Tinh Quyển an toàn ngồi ở trên sô pha, cầm lấy ngòi bút để mà giết chết những gã binh lính nằm trong tưởng tượng mà lớn giọng nói tới chuyện yêu quý Liên Bang kia!
Biểu tình trên khuôn mặt tái nhợt của Thai Chi Nguyên biến thành cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm gã phóng viên tờ báo diễn đàn kia, nhấn mạnh từng chữ, nói:
- Tôi đã từng đích thân đi ra tiền tuyến, tôi cầm lấy súng ống trong tay, dùng những viên đạn mà phản khán lại đám người Đế Quốc xâm lược, tôi đã từng giết chết vô số những người Đế Quốc đứng trên tiền tuyến bên kia!
- Cái đám binh lính Đế Quốc tàn nhẫn dã man kia, cũng đều không phải là những hình ảnh tưởng tượng tồn tại trong đầu trong óc của những người như cậu vậy, mà toàn bộ đều là những tồn tại hoàn toàn chân thật, là những sự nguy hiểm chân thật!
- Còn về cái câu hỏi mà đám người Đế Quốc kia đến tột cùng là muốn nghĩ làm cái gì trong đống câu hỏi của cậu kia, cậu nên chạy đi mà hỏi đám người Đế Quốc, chứ không nên đến đây hỏi tôi làm gì!
- Còn nếu như cậu cùng với đám người tòa soạn báo phía sau cậu ý đồ muốn một phen đem tôi cùng với đám người Đế Quốc kia liên hệ cùng một chỗ với nhau, vũ nhục sự tôn nghiêm cùng với vinh quang của một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang đã xuất ngũ như tôi, như vậy tôi sẽ đối đãi với cậu cùng tòa soạn báo của cậu giống như đối đãi với đám người Đế Quốc vậy, không một chút do dự cầm súng chỉa thẳng về phía các người.
Gã phóng viên của tờ báo diễn đà kia có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm về phía vị Nghị viên trẻ tuổi, bị khí thế mạnh mẽ xuất kỳ bất ý xuất ra của đối phương khiến cho có chút chẳng biết phải làm thế nào. Hắn ta theo bản năng múa may loạn xạ hai cánh tay, hướng về phía đám phóng viên đồng hành bốn phía xung quanh, hô lớn:
- Hắn ta đang uy hiếp tôi! Các người có nhìn thấy rõ ràng hay không? Một bị Nghị viên tiên sinh không ngờ lại dám dùng lời uy hiếp để mà đối kháng với tự do tin tức a!
Hắn nghĩ muốn dùng những từ ngữ tự do tin tức cùng với uy hiếp sẽ liền rất dễ dàng khơi mào lên tìn tự của đám phóng viên xung quanh mình, thế nhưng không nghĩ đến lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh ánh mắt trào phúng hờ hững của mọi người mà thôi.
Bởi vì hắn ta căn bản không hề hiểu được, một khi hắn cùng với tòa soạn báo của hắn đã dàm dùng cái loại đại nghĩa mẫn cảm không thể dễ dàng đụng đến của báo chí mà uy hiếp đến Thai Chi Nguyên, như vậy thì Thai Chi Nguyên tự nhiên có thể dùng đến cái loại đại nghĩa như thế này mà tiến hành những sự đánh trả leng keng hữu lực thậm chí là thô bạo vô cùng này để phản kháng lại.
- Còn về chuyện cậu nói đến cục diện chính trị hiện tại bên trong Liên Bang, đám người Đế Quốc sẽ thừa dịp này là đầu cơ trục lợi, chỉ trích đám dân chúng tham gia vào Cuộc hành quân Trầm mặc của tôi, sẽ ảnh hưởng đến chiến sự tại bên ngoài tiền tuyến, tôi nghĩ muốn đưa ra câu trả lời chính thức về chuyện này!
Vị Nghị viên trẻ tuổi đứng thẳng người trong những luồng gió lạnh lẽo, nhìn về phía những micro cùng với bút ghi âm phía trước mặt mình, nghiêm túc nói:
- Nếu như các người tin tưởng vào lời lên án của Thiếu tá Đạt Văn Tây…
- Như vậy các người hẳn nên hiểu được, những chuyện tình mà Chính phủ Liên Bang cùng với các tướng lãnh cao cấp nào đó bên phía Quân đội làm ra ở trên Tinh cầu Mặc Hoa cũng không phải là xa lánh, cũng không phải là chèn ép, cũng không phải là tẫy trừ, cũng không phải giăng ra một cái âm mưu đen tối phía sau lưng những quân nhân sĩ quan binh lính bộ đội anh dũng chiến đấu hăng hái không sợ chết, mà đây chính là một hồi mưu sát huyết tinh trần trụi nhất!
- Lúc này, tôi nghĩ muốn mời toàn thể dân chúng Liên Bang nên tự hỏi lại một chút, một Chính phủ như vậy cùng với đám người Đế Quốc, ai mới là sự uy hiếp chí mạng chân chính hiện tại của Liên Bang đây chứ?
Tất cả đám người nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc, tĩnh mịch.