Mặc Diễm cười nói, "Xem ra, Mộ lâu chủ thực không thích Quốc sư đại nhân."
Mộ lâu chủ thu hồi suy nghĩ trong lòng, thản nhiên nhìn hắn nói, "Nếu một ngày nào đó, Thái tử điện hạ bị một nữ thổ phỉ bắt ngươi làm áp trại phu quân của nàng, tin rằng ngươi cũng sẽ không thích nàng ấy."
"Khụ..." Thái tử điện hạ để tay lên môi, ho nhẹ ra tiếng, che giấu nụ cười sắp thành tiếng. Bây giờ hắn ta mới phát hiện ra, Mộ lâu chủ là người thật thú vị, Quốc sư đại nhân quyền khuynh triều dã cư nhiên bị nàng so sánh với thổ phỉ. Bất quá, Thái tử điện hạ cũng không định nói tốt giúp Văn Nhân Dịch, ai bảo bọn họ là đối thủ của nhau làm chi?
Vả lại, có rất nhiều thời điểm, Quốc sư đại nhân còn hơn cả thổ phỉ.
"Nếu một khi đã như vậy, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Ân oán giữa Bản thái tử và Quốc sư đại nhân, tin chắc Mộ lâu chủ cũng biết một ít. Mộ lâu chủ cũng muốn giáo huấn Quốc sư đại nhân một chút, chi bằng hợp tác với Bản thái tử?"
Thái độ của Thái tử điện hạ vẫn kiêu ngạo như vậy, bây giờ là hắn ta đang cầu người khác đấy. Bất quá, Mộ lâu chủ cũng không ngại, nàng chỉ đang nghĩ, nàng khi nào thì nói là muốn giáo huấn Quốc sư đại nhân? Dù ý tưởng trong lòng của nàng là như vậy.
Mộ Lưu Ly không chút để ý nói, "Thái tử điện hạ hẳn đã biết, Bản lâu chủ gả cho Quốc sư đại nhân đã là sự thật không thể thay đổi. Tuy rằng Bản lâu chủ không quá hoà thuận với Quốc sư đại nhân nhưng nếu thật sự phản bội hắn, đối với Bản lâu chủ mà nói, cũng không có điều gì tốt."
Mặc Diễm hí mắt nhìn nàng trong chốc lát, cười nói, "Mộ lâu chủ muốn bồi thường như thế nào? Hậu vị có được không?"
Căn cứ vào độ khó chơi của Mộ lâu chủ, Thái tử điện hạ chỉ có thể dùng miếng mồi béo bở nhất, Mẫu Nghi Thiên Hạ - là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, rất khó có nữ nhân vượt qua được dụ hoặc này.
Mộ lâu chủ hoàn toàn không đặt vị trí đó vào mắt, thản nhiên nói, "So với vị trí đó, Bản lâu chủ thích tiền hơn. Thái tử điện hạ có thể bỏ ra bao nhiêu?"
Mặc Diễm không khỏi ngẩn ra một chút, Quốc sư đại nhân đã nhìn thấu bản chất hám tài của Mộ lâu chủ mà Thái tử điện hạ bị lừa ba vạn lượng hoàng kim còn chưa giác ngộ. Lúc này, Mộ lâu chủ đột nhiên nói ra một câu như vậy, khiến Thái tử điện hạ ngẩn người.
Không khỏi nhắc nhở một câu, "Mộ lâu chủ, làm Hoàng hậu còn sợ thiếu tiền sao?" Nói xong, liền không ngừng nhíu nhíu mày. Kỳ thật, hắn ta cũng không hy vọng sẽ có một vô diệm Hoàng hậu nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại nói ra một câu như vậy.
Mộ Lưu Ly hờ hững nói, "Một nữ không hầu hai chồng." Lời này hiên ngang lẫm liệt cỡ nào! Trên thực tế, Mộ lâu chủ chỉ là cảm thấy chướng mắt với Thái tử điện hạ mà thôi.
"Huống hồ, bạc lúc nào cũng ở trong túi tiền của chính mình mới có thể an tâm."
Hậu vị hay là thôi đi, theo sau bạc là vô số phiền toái, thậm chí còn có một vị Hoàng đế tác oai tác oái trên đầu mình. Nếu là như thế, Mộ lâu chủ tình nguyện không cần bạc, không đúng, là tình nguyện dùng biện pháp khác để kiếm bạc!
Nghe nàng nói như thế, Mặc Diễm chỉ cười cười, cũng không khuyên nữa. Từ khi khai quốc đến nay, Hoàng đế Mặc Lạc quốc đều hậu cung ba ngàn, chưa nghe nói có xấu nữ vào cung làm phi bao giờ. Huống chi, sau này hắn ta sẽ lên làm vua, Mộ lâu chủ không đồng ý vẫn tốt hơn.
"Mộ lâu chủ ra giá đi!"
Ngón tay trắng nõn của Mộ Lưu Ly gõ gõ mặt bàn, mở miệng nói, "Vẫn là Thái tử điện hạ ra giá đi, Bản lâu chủ làm việc dựa theo giá Thái tử điện hạ định ra là được rồi."
Mặc Diễm trầm ngâm một chút mới lên tiếng, "Mười vạn lượng hoàng kim thì Mộ lâu chủ có thể làm đến trình độ nào?"
"Thời điểm tất yếu thì Lạc Tiên lâu sẽ ra tay nhưng tiểu đánh tiểu nháo thì đừng tìm tới Lạc Tiên lâu. Dù sao, Lạc Tiên lâu cũng rất bận rộn, hơn nữa, thời điểm tất yếu không thể vượt qua ba lần nhưng cũng không thể không có thời hạn, trong vòng một năm đi!"
Cũng không thể chỉ vì mười vạn lượng hoàng kim liền khiến cho Lạc Tiên lâu gặp tai hoạ phải không? Kỳ thật, mười vạn lượng hoàng kim đổi lấy ba lần ra tay của Lạc Tiên lâu, Thái tử điện hạ vẫn còn lời. Nếu không phải Mộ lâu chủ đã từng lợi dụng Thái tử điện hạ, nàng cũng sẽ không đặc biệt ưu đãi cho hắn ta.
"Nếu ngay cả tiểu đánh tiểu nháo cũng giao cho Lạc Tiên lâu giải quyết thì sao?"
Mộ lâu chủ trực tiếp phun ra hai chữ, "Không rảnh."
Mặc Diễm câu môi cười, cũng không trách nàng vô lễ, hắn ta cũng chỉ là tuỳ ý hỏi một chút mà thôi, nghĩ kỹ về yêu cầu của Mộ lâu chủ, Thái tử điện hạ thêm vào một điều kiện, "Lạc Tiên lâu tuyệt đối không thể giúp đỡ Quốc sư đại nhân để đối phó Bản thái tử." Đại sự như vậy, tuyệt đối không thể để người ta lợi dụng sơ hở nào.
Người yêu tiền dễ dàng thu mua. Hắn ta có thể thu mua được thì đồng thời cũng có thể bị người khác thu mua.
Mộ Lưu Ly gật gật đầu, chút chuyện nhỏ nhoi này, Văn Nhân Dịch căn bản không cần nàng giúp.
"Ngay ngày mai, mười vạn lượng hoàng kim sẽ được đưa đến Lạc Tiên lâu. Mong Mộ lâu chủ sẽ tuân thủ ước định giữa chúng ta."
Mộ lâu chủ biết Thái tử điện hạ vẫn chưa an tâm về nàng, bình thản nói, "Thái tử xin cứ yên tâm. Lạc Tiên lâu có thể đứng đầu chính đạo, làm sao lại không coi trọng danh dự?"
Cũng phải, thanh danh của Lạc Tiên luôn tốt lắm, đạt thành hiệp nghị, Mặc Diễm cũng thả lỏng một ít, bưng chén rượu trước mặt lên, kính Mộ lâu chủ, "Hợp tác vui vẻ!"
Nói xong, cũng không quản phản ứng lãnh đạm của Mộ lâu chủ, tự ngửa cổ uống hết. Lúc này, mới kêu người tiến vào đánh đàn.
Sự đặc biệt của người trong Thính Phong lâu liền hiện ra ngay tại lúc này. Chỉ là một ưu linh (nhạc công), nhìn thấy thi thể thê thảm, mặt cũng không đổi sắc, giống như không nhìn thấy, tiêu sái ngồi xuống, bắt đầu đánh đàn. Tiếng đàn thong dong, không có một âm run rẩy cũng đã cho thấy người này không phải cố gắng trấn định.
Tâm tình Thái tử điện hạ đang tốt lắm, tuy rằng mười vạn lượng hoàng kim đổi lấy ba lần ra tay của Lạc Tiên lâu có chút lãng phí nhưng có khiến thể Lạc Tiên lâu hoàn toàn đối đầu với Quốc sư đại nhân, Mặc Diễm cảm thấy mười vạn lượng hoàng kim đó vẫn thực giá trị.
Mộ lâu chủ cũng không có tâm tình thưởng thức, lên tiếng cáo từ, Thái tử điện hạ đưa cho nàng một gói gì đó, nói, "Lần đầu tiên chỉ sợ còn cần Mộ lâu chủ tự mình ra tay, Quốc sư đại nhân ăn vào là được."
Tay Mộ Lưu Ly tiếp nhận, gật đầu nói, "Không thành vấn đề."
Mặc Diễm nhìn nàng một cái, còn nói thêm, "Mộ lâu chủ, hiện tại chúng ta đã là đối tượng hợp tác, cũng có thể coi như là người một nhà. Bản thái tử nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận Vân quý phi. Đối với những nữ nhân bên người Văn Nhân Dịch, Vân quý phi xuống tay vô cùng thâm độc, không hề lưu tình."
Mộ lâu chủ gật gật đầu, không nói gì nữa, trực tiếp rời đi.
Nhìn Mộ lâu chủ rời đi, Thái tử điện hạ thu hồi thư thái thả lỏng, lệ khí hiện lên trong mắt, ngửa đầu uống hết chén rượu mới rời đi.
Mộ Lưu Ly đi vào một ngõ nhỏ âm u, không người qua lại mới lên tiếng, "Xuất hiện đi!"
Chỉ thấy một bóng đen chợt loé, một người xuất hiện bên cạnh nàng, mặt mày lạnh lùng, bạc môi nhếch, đúng là Minh Y.
Mộ lâu chủ nhíu mày nói, "Đi theo Bản lâu chủ làm gì?" Tuy chỉ mới nhìn thấy một lần nhưng Mộ lâu chủ vẫn nhận ra y. Trên thực tế, nàng đã sớm biết người đi theo là người phương nào, nếu không, cũng sẽ không để y theo nàng đến Thính Phong lâu.
Minh Y rũ mắt nói, "Hồi bẩm chủ mẫu, chủ thượng phân phó thuộc hạ bảo hộ người."
"Chỉ như thế?"
Khoé miệng cứng ngắc của Minh Y tựa hồ rút rút, mới lặp lại mệnh lệnh của Văn Nhân Dịch bằng thanh âm vô cảm, "Chủ thượng còn nói, nếu Thái tử điện hạ dám chiếm tiện nghi của chủ mẫu liền thiến hắn ta. Nếu chủ mẫu dám chiếm tiện nghi của Thái tử điện hạ, phải thiến hắn ta. Nếu chủ mẫu cấu kết với Thái tử điện hạ làm việc xấu, đợi chủ mẫu chơi đã, thiến hắn ta cũng chưa muộn."