Tên chap có vẻ máu me thế thôi chứ hai người ngọt ngào đến ngấy luôn:))
Ánh mắt của Bích Tiêu khiến cho Thiên Liễm cảm thấy rất áp lực, không khỏi mở miệng hỏi, "Nhai chủ Địa Ngục nhai có quan hệ gì với Quốc sư đại nhân?" Sẽ không phải là như nàng ấy đang nghĩ đi?
Kỳ thật, sự việc đã rất rõ ràng. Minh Y là thuộc hạ của Quốc sư đại nhân, bây giờ lại xưng hô Nhai chủ Địa Ngục nhai thành Chủ thượng...
Thanh Long nhìn nàng ấy một cái, do dự một chút mới trả lời, "Giống như điều nàng đang nghĩ."
Bích Tiêu và Thiên Liễm đều là thuộc hạ thân tín của Chủ mẫu, Chủ thượng lại nhận định chỉ mình Chủ mẫu. Nếu đã như vậy, bọn họ nhất định sẽ biết thân phận của Chủ thượng. Hơn nữa, Minh Y lại hiện thân không chút cố kỵ, không hề phòng bị hai người họ. Mà ý tứ của Minh Y, bình thường hơn phân nửa chính là ý tứ của Chủ thượng.
Bích Tiêu hừ hừ nói, "Thiên Liễm, không cần dời đi lực chú ý của ta. Có phải ngươi nên nói rõ một chút, chuyện Lâu chủ bị Dạ Trạch ôm là thế nào?"
Hắn ta vốn định để Thiên Liễm đi thu thập Dạ Trạch, thuận tiện xem thử thái độ của Dạ Trạch đối với Lâu chủ. Cho nên, hắn ta mới để nàng ấy cải trang thành Lâu chủ đi tiếp cận Dạ Trạch, lại không ngờ rằng sẽ gây ra hiểu lầm lớn như vậy, càng không ngờ được Thiên Liễm sẽ chịu thiệt thòi.
Thời điểm hai người họ vừa gia nhập Lạc Tiên lâu gần như là cùng lúc. Thương Dục và Vũ Sát là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, bình thường đều là hắn ta và Thiên Liễm đi theo Lâu chủ. Hai người có thể xem như người thân cận nhất của nhau. Bây giờ, Bích Tiêu biết Thiên Liễm chịu thiệt, dĩ nhiên hắn ta sẽ không cho qua. Huống hồ, đây cũng là do hắn ta tạo thành.
Vẻ mặt của Thiên Liễm vẫn không thay đổi, nhưng nàng ấy biết Bích Tiêu đang quan tâm mình, mím mím môi, mở miệng nói, "Dạ Trạch vừa nhìn thấy ta liền ôm lấy. Ta sợ bị vạch trần thân phận, cho nên..."
Thanh Long nhịn không được nhíu mày, "Nếu như ta không nhớ nhầm thì nàng rất am hiểu y thuật đi? Nàng hẳn là có mang ngân châm trên người mới đúng? Nàng không dùng nó để châm gã ta sao?"
Thiên Liễm hừ lạnh nói, "Trên người ta có. Nhưng trên người Lâu chủ không có." Nếu nàng ấy đã cải trang thành Lâu chủ, dĩ nhiên sẽ không dùng thứ Lâu chủ không có.
Đứa nhỏ đáng thương!
Bích Tiêu có chút đau đầu nhìn Thiên Liễm. Hắn ta sớm phải nghĩ đến chứ, Thiên Liễm luôn tận tâm với Lâu chủ, biết Lâu chủ sợ phiền toái, bản thân nàng ấy tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho Lâu chủ. Mỗi lần Thiên Liễm sắm vai Lâu chủ, nàng ấy đều ngàn vạn cẩn thận, không có một chút sai lầm.
Bích Tiêu cũng không nói thêm gì nữa, nhìn Dạ Trạch ngất xỉu đang nằm trên mặt đất rồi nói, "Báo thù đi!"
Nhưng Thiên Liễm vẫn không nhúc nhích, Bích Tiêu đã hiểu rõ, hỏi, "Ngoại trừ không thể cứng được, bây giờ Dạ Trạch còn thiếu hụt chỗ nào?" Thiên Liễm cũng không phải là quả hồng mềm mặc người bóp. Nàng ấy bình tĩnh như thế, hiển nhiên là đã sớm báo thù.
Thiên Liễm chỉ cười lạnh, "Cũng không hẳn là thiếu hụt chỗ nào. Ta chỉ vốn định khiến gã không cứng được nhưng thấy gã quá mức háo sắc, ta quyết định để mỗi lần gã ta có tà niệm thì sẽ vô cùng thống khổ." Hừ, nhìn xem gã có còn dám mơ tưởng Lâu chủ hay không!
Bích Tiêu chỉ gật gật đầu, Minh Y vẫn bất động thanh sắc. Thanh Long nhìn Thiên Liễm, khoé miệng có chút run rẩy, không hổ danh là Hữu hộ pháp của Lạc Tiên lâu. Vì sao ban nãy có một khoảnh khắc hắn ta còn cảm thấy nàng ấy là cừu non chứ? Sai lầm rồi, hắn ta muốn sám hối!
Bích Tiêu nhìn Minh Y và Thanh Long, hỏi, "Phải xử lý Dạ Trạch như thế nào?"
Năng lực thích ứng của Bích Tiêu rất mạnh. Địa Ngục nhai từ kẻ thù trở thành người một nhà, hắn ta cũng không cảm thấy có chướng ngại gì.
Thanh Long đi một vòng quanh Dạ Trạch, phe phẩy chiết phiến, chậm rãi đáp lời, "Nguyên bản muốn thiến gã nhưng hiện tại gã ta đã không thể cứng được thì Bản đường chủ cũng rộng rãi chừa lại thứ đó cho gã."
Lời vừa dứt, "Phạch" một tiếng, mở chiết phiến ra, thân ảnh chợt loé, cổ tay động đậy vài cái.
Sau đó, Thanh Long chậm rãi thu hồi chiết phiến, thở dài đầy sâu kín nói,"Thật sự là quá tiện nghi cho gã ta rồi. Tạm thời cứ vậy đã, cái khác tính sau." Hắn ta không dám quá đáng hơn nữa. Chủ thượng đã nói chừa lại mạng sống của Dạ Trạch để Chủ mẫu chậm rãi ngoạn chết gã ta, hắn ta cũng chỉ trừng phạt gã nho nhỏ thôi.
Bất quá, khiến cho Dạ Trạch không có mặt mũi để quấn lấy Chủ mẫu, hắn ta có rất nhiều biện pháp.
Bích Tiêu với Thiên Liễm nhìn Dạ Trạch, đỉnh đầu của gã chảy máu đầm đìa, tóc đều bị trụi hết, da đầu cũng tróc ra từng mảng, vững vàng ở trên tay của hắn ta. Thân thủ của Thanh Long đúng là rất tốt.
Bích Tiêu cực kỳ khoái trá nói, "Thân thể phát phi, thụ chi phụ mẫu, bất cảm huỷ thương, hiếu chí thuỷ giã. Dạ các chủ đúng là bất hiếu mà." Với bộ dạng này, phỏng chừng Dạ Trạch cũng không có mặt mũi để gặp người khác.
Thân thể phát phi, thụ chi phụ mẫu, bất cảm huỷ thương, hiếu chí thuỷ giã: Thân thể tóc da bẩm thụ ở cha mẹ, không dám làm hủy hoại, tổn thương, đó là sự bắt đầu của đạo hiếu.
Không biết khi nãy Thanh Long đã đá vào chỗ nào, dù Dạ Trạch bị lột da đầu mà cũng chưa tỉnh.
Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Thiên Liễm khen hắn ta một câu, "Hảo công phu."
Thanh Long ôm quyền, cười nói, "Quá khen."
Hắn ta vừa dứt lời, một bóng đen chợt loé, bọn họ liền thấy Minh Y và Dạ Trạch đều biến mất. Bích Tiêu nhíu mày, Thiên Liễm liếc Thanh Long một cái. Ý tứ rất rõ ràng, hai người muốn biết Minh Y đem Dạ Trạch đi đâu và làm gì.
Thực đáng tiếc, Thanh Long cũng không có câu trả lời, chỉ cười khan hai tiếng rồi nói, "Minh Y lão đại trực tiếp nghe lệnh của Chủ thượng, hành vi rất khó đoán."
Chốc lát sau, Minh Y lại xuất hiện, đối với tầm mắt nghi hoặc của bọn họ, y chỉ nghiêm mặt phun ra một câu, "Lột sạch, treo trên đại môn của Hướng Liên Thiên các."
Ba người không khỏi xấu hổ một trận. Thì ra, bọn họ đều không ngoan độc bằng Minh Y. Lần này, thể diện của Dạ Trạch nhất định là mất sạch sẽ rồi!
Thanh Long do dự một lát rồi mới hỏi, "Lão đại, làm như vậy có phải là quá mức rêu rao hay không?"
Minh Y nghiêm trang đáp, "Đây là mệnh lệnh của Chủ thượng. Chỉ cần là người có tà tâm với Chủ mẫu, tuỳ ý xử lý, người sẽ gánh vác hậu quả!"
Thì ra là thế.
Dừng một chút, Minh Y lại bổ sung một câu, "Dù sao, Dạ Trạch cũng không biết là ta làm."
Ách... Khoé miệng của Thanh Long có chút co rút. Minh Y lão đại, ngươi thật sự rất phúc hắc.
Y thừa dịp Dạ Trạch đang hôn mê, chạy đến làm chuyện xấu, sau đó liền bỏ chạy. Khi Dạ Trạch tỉnh lại, gã ta chỉ nghĩ là do hắn ta, Bích Tiêu và Thiên Liễm. Dù gã muốn báo thù, cũng sẽ không đến tìm y. Với lại, dù cho Dạ Trạch có đến tìm Địa Ngục nhai, y cũng có Chủ thượng là kim bài miễn tử.
Bên này, bọn họ đang tụ một chỗ làm chuyện xấu. Bên kia, Quốc sư đại nhân im lặng không lên tiếng, trở về phòng, nằm trên giường. Bộ dạng của hắn tựa như một cái xác không hồn.
Mộ lâu chủ cảm thấy mạc danh kỳ diệu vô cùng. Hắn để cho người ta chém một nhát, bây giờ còn bày ra bộ dáng dở sống dở chết là cho ai xem?
Trong lòng Mộ lâu chủ rất phẫn nộ nhưng cũng không quản hắn. Dẫu sao, chỉ chảy ít máu thôi thì không chết được.
Mộ lâu chủ luôn là người tự chủ, biết cách khống chế cảm xúc của bản thân. Nếu không phải lần này Quốc sư đại nhân bị thương, nàng cũng sẽ không bộc lộ cảm xúc thật của bản thân.
Cho nên, Mộ lâu chủ rất nhanh đã bình tĩnh lại, nghĩ ngợi trong chốc lát liền cảm thấy có chỗ không đúng, không khỏi nhíu mày nhìn Quốc sư đại nhân, người này không phải là đang giả vờ đi? Quốc sư đại nhân cũng biết cam chịu?
Vì mùi máu tản ra trong không khí, Mộ lâu chủ cũng không rảnh để suy nghĩ nhiều, xoay người, đi ra khỏi phòng.
Thời điểm nàng cầm băng vải cùng với dược về phòng, tư thế của Quốc sư đại nhân vẫn không biến hoá, chỉ để lộ khuôn mặt yêu nghiệt. Mộ lâu chủ không khỏi dở khóc dở cười, người nọ là muốn dùng mỹ nam kế sao?
Quốc sư đại nhân vẫn không lên tiếng, từ từ nhắm hai mắt giống như đang ngủ. Mộ lâu chủ nhìn hắn một cái, tay nhanh nhẹn cởi y phục của hắn ra, nhìn vết thương nơi thắt lưng của hắn, nhịn không được mà nhíu nhíu mày, sau đó yên lặng giúp hắn băng bó.
Sau khi băng bó vết thương, Mộ lâu chủ mới giương mắt nhìn người vẫn đang nhắm mắt, không để ý đến nàng, thở dài trong lòng, có chút bất đắc dĩ hỏi, "Văn Nhân Dịch, rốt cuộc là ngươi đang nháo cái gì nữa?"
Quốc sư đại nhân đột nhiên trở nên quỷ dị, Mộ lâu chủ cảm thấy nàng không theo kịp suy nghĩ của hắn.
Cuối cùng, Quốc sư đại nhân cũng chịu mở mắt nhìn nàng. Đôi mắt đào hoa luôn yêu diễm, bây giờ hệt như một lốc xoáy mang theo chấp niệm khiến nàng trầm luân.
Mộ lâu chủ hơi hơi ngẩn ra, đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, thần sắc của Quốc sư đại nhân đã trở lại bình thường, ôm nàng vào lòng, lười biếng nói, "Ta chỉ muốn cho nàng thấy rõ ràng, rốt cuộc ở trong lòng nàng, gã quan trọng hơn hay ta quan trọng hơn mà thôi." Hắn rất muốn biết sự thật. Cho dù kết quả có thể tàn nhẫn nhưng hắn không muốn mập mờ.
Văn Nhân Dịch vẫn là Văn Nhân Dịch, dù sợ hãi cũng không chùn bước. Nếu kết quả không như mong muốn, hắn vẫn thừa nhận và vượt qua. Hắn biết rõ, mặc kệ là chuyện gì, nếu muốn tìm được phương thức ứng phó chính xác thì cần phải nắm rõ mọi việc.
Bây giờ, hắn đã chứng minh được, trong lòng Mộ lâu chủ, hắn vẫn quan trọng hơn một ít. Quốc sư đại nhân chôn đầu vào gáy của nàng, nhẹ nhõm thở ra.
Mộ lâu chủ chỉ trong chốc lát đã hiểu được, vì sao hắn lại có bộ dạng dở sống dở chết như thế này. Nàng nhướng mày, tay nhỏ bé kéo kéo một vài sợi tóc của hắn, hí mắt nhìn hắn, ngữ khí thập phần nguy hiểm, "Ngươi bị thương ở thắt lưng, không phải đầu óc." Nàng vạn vạn không ngờ tới rằng, Quốc sư đại nhân hành xử kỳ dị như thế, thậm chí không tiếc tự gây hại tới bản thân, cư nhiên là vì ghen!
Hơn nữa, đối tượng hắn ăn dấm chua lại là Dạ Trạch.
Còn có, muốn giúp nàng nhìn rõ lòng của nàng? Mộ lâu chủ mài mài răng, trong lòng nàng nghĩ điều gì, chẳng lẽ, chính chủ là nàng đây còn không rõ sao? Rốt cuộc là dây thần kinh nào của hắn bị đứt thế? Đối với nàng, Dạ Trạch còn thua cả người qua đường. Cho dù Quốc sư đại nhân muốn ăn dấm chua thì cũng phải tìm đúng đối tượng đi chứ?
Quốc sư đại nhân cọ cọ vài cái ở gáy nàng, trầm mặc không đáp. Mộ lâu chủ đập một cái vào gáy của hắn, hừ lạnh, "Nếu kết quả không khiến ngươi hài lòng thì ngươi sẽ làm gì?"
Nghe vậy, Quốc sư đại nhân ngẩng đầu nhìn nàng, câu môi nói, "Phu nhân, ta mới là phu quân của nàng. Hồng hạnh vượt tường là không đúng đâu." Nếu hắn đã nhận định nàng, dù kết quả có khiến hắn thất vọng thì nàng cũng đừng hòng thoát khỏi hắn.
Hắn không tin hắn không chiếm được lòng của nàng.
Lúc trước, "Mộ Lưu Ly" cũng đã bái đường với Dạ Trạch rồi - Mộ lâu chủ rất muốn dùng câu này để châm chọc Quốc sư đại nhân nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói. Quốc sư đại nhân không tiếc dùng cả khổ nhục kế để thử lòng của nàng đã chứng minh hắn rất bất an. Tuy nàng cảm thấy sự bất an này của hắn rất ư là khó hiểu nhưng cũng tự kiểm điểm lại bản thân. Rốt cuộc là sai chỗ nào chứ? Tuy rằng nàng chưa từng trực tiếp nói ra nhưng hành động của nàng vẫn chưa đủ hàm súc ư?
Quốc sư đại nhân chiếm không ít tiện nghi của nàng đó. Chẳng lẽ, hắn nghĩ ai cũng có thể dễ dàng chiếm được tiện nghi của nàng sao?
Thấy Mộ lâu chủ không tập trung, Quốc sư đại nhân hờn giận không thôi, bất mãn cắn một cái ở môi nàng, "Phu nhân..."
Mộ lâu chủ nhìn khuôn mặt hoạ thuỷ gần trong gang tắc, hôn hôn khoé môi của hắn một chút, thân thủ sờ sờ đầu của hắn, mở miệng nói, "Ngoan, đừng quấy."
Quốc sư đại nhân bị khẩu khí dỗ hài tử của nàng làm cho dở khóc dở cười, thấy nàng chuẩn bị tiếp tục thả hồn trên mây thì không khỏi hoài nghi mị lực của bản thân. Cuối cùng, ôm chặt lấy nàng, không chút khách khí hôn nàng, công thành đoạt đất, khiến nàng không thể tiếp tục thả hồn trên mây nữa.
Sau khi hôn xong, Quốc sư đại nhân nhìn Mộ lâu chủ đang tham lam hít thở, ngón tay của hắn nhẹ nhàng xoa má của nàng, mở miệng nói, "Mộ Lưu Ly, nàng dám không?" Ngữ khí vẫn lười biếng như trước, lại mang theo vài phần cường ngạnh.
Chống lại đôi mắt thâm trầm của hắn, Mộ lâu chủ hừ nhẹ nói, "Trên đời này không có chuyện Bản lâu chủ không dám làm." Chỉ là, nàng có muốn làm hay không.
Quốc sư đại nhân tựa hồ rất vừa lòng với lời này của nàng, ôm nàng nằm lên giường, mềm nhẹ vuốt ve đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, "Vậy nàng hãy nghe cho kỹ. Nàng là của ta, cho nên, nhớ phải cách xa đám ong bướm này. Nếu không, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt."
Lời thổ lộ lại dùng ngữ khí hung tợn nói, chỗ uy hiếp thì lại dùng ngữ khí lười biếng mà ôn nhu. Mà ngữ khí hung tợn lại vô cùng ôn nhu, ngữ khí ôn nhu lại mang theo nguy hiểm. Độ khó của điều này không phải ai cũng làm được.
Mộ lâu chủ chỉ hơi hơi nhíu mày, nhìn hắn, cười nói, "Quốc sư đang thổ lộ sao?"
"Thổ lộ? Không, đây là lời tuyên cáo. Bởi vì nàng không có cơ hội để cự tuyệt." Dứt lời, dùng sức hôn nàng một chút, giống như muốn khắc ghi dấu ấn của bản thân lên nàng.
Mộ lâu chủ nhìn hắn trong chốc lát rồi mới thở dài, "Ta hiểu."
"Ân? Phu nhân hiểu cái gì? Ta không rõ lắm." Đôi mắt hoa đào khẽ chớp, quang hoa vạn trượng, độ cong nơi khoé môi câu hồn đoạt phách. Quốc sư đại nhân lại bắt đầu câu dẫn nàng, tiếng nói trầm thấp đánh thẳng vào đáy lòng nàng, tựa như lông vũ gãi nhẹ nơi trái tim.
Mộ lâu chủ trực tiếp nhắm mắt lại, không nhìn đến khuôn mặt khiến người ta muốn phạm tội trước mắt, thản nhiên nói, "Không rõ cái gì?"
"Phu nhân, nàng lại nói thêm một chút, ta nhất định sẽ hiểu." Quốc sư đại nhân rõ ràng chưa từ bỏ ý định. Mắt thấy Mộ lâu chủ quyết tâm không để ý đến hắn, tất nhiên là Quốc sư đại nhân rất khó chịu. Chỉ còn một bước nữa là được, Mộ lâu chủ lại cố tình không đi tiếp, vậy sao được?
Vì thế, tay chân của Quốc sư đại nhân lại bắt đầu không thành thật, tận hết sức lực để chiếm tiện nghi của Mộ lâu chủ, xiêm y của nàng cũng bị cởi ra.
Mộ lâu chủ mở mắt ra, trừng một đôi móng vuốt sói đang không ngừng dao động kia, cảnh cáo, "Văn Nhân Dịch, ngươi dám được đằng chân lân đằng đầu!"
Quốc sư đại nhân cắn cắn vành tai của nàng, thấp giọng cười nói, "Phu nhân, ta đây là thừa thắng xông lên. Không được tính là được đằng chân lân đằng đầu." Chỉ cần nàng thừa nhận, muốn hắn nói gì cũng được.
Hiển nhiên, cùng Quốc sư đại nhân câu thông là chuyện không thể nào, Mộ lâu chủ trực tiếp đánh vào móng vuốt sói, cả giận nói, "Cút ngay!"
Quốc sư đại nhân bị đuổi, lập tức dính lấy Mộ lâu chủ, không ngừng đốt lửa trên người nàng, thương tâm nói, "Phu nhân đang giận vi phu sao?"
Mộ lâu chủ cười không được mà tức cũng xong, cuối cùng mới bất đắc dĩ nói, "Ngươi bị thương."
Hả? Quốc sư đại nhân không khỏi sửng sốt một chút. Ý tứ của Mộ lâu chủ chính là, nàng không cho hắn được đằng chân lân đằng đầu là vì hắn đang bị thương?
Sau một thoáng ngẩn ngơ, Quốc sư đại nhân liền cười đến mức phong tình vạn chủng, ôn nhu vạn phần nói, "Phu nhân, phu quân của nàng võ công cái thế, tài nghệ cao cường. Một vết thương nhỏ nhoi không tính là gì cả."
Mộ lâu chủ thiếu chút nữa là bị sặc chết, thân thủ vẫn muốn đẩy hắn ra, "Không..." Được...
Môi chưa kịp bật ra chữ còn lại thì đã bị Quốc sư đại nhân chiếm giữ, không cho Mộ lâu chủ cơ hội để phản đối, sau khi hôn sâu thì môi của hắn liền dời về phía cổ. Nơi đó vẫn còn dấu vết hắn lưu lại vào sáng nay.
Mộ lâu chủ hơi hơi mím môi, hô hấp dần nặng nề. Dưới đôi tay làm loạn của hắn và ngôn từ nóng bỏng, đôi mắt trong suốt của nàng dâng lên một tầng sương mờ, quyến rũ động lòng người. Đây không phải là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy, nàng cũng không chán ghét hắn, bây giờ còn rất thích.
Hai thân thể thiếp hợp, hơi nóng trong phòng cũng tăng lên, Mộ lâu chủ không nhịn được mà rên lên một tiếng, tay ôm chặt lấy thân hình của người nằm trên.
Thân thể của Quốc sư đại nhân căng cứng, mồ hôi cũng dần xuất hiện trên trán, cúi xuống nhìn nàng. Đôi mắt luôn bí hiểm bây giờ lại chứa đầy dục vọng, đôi môi gợi cảm.
Đôi môi gợi cảm kia nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán của nàng, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, nỉ non, "Ly nhi..."
Trong lòng Mộ lâu chủ liền mềm nhũn, cọ cọ hai má của mình trên vai của hắn, ngầm đồng ý.
Khoé miệng của Quốc sư đại nhân hơi hơi cong lên, dùng chóp mũi của bản thân cọ nhẹ một cái với chóp mũi của nàng.
Còn về phần hắn muốn biểu đạt ý tứ gì, Mộ lâu chủ hoàn toàn không biết. Vì sao ư? Bởi vì nàng đang bận nhìn khuôn mặt mị hoặc ở ngay trước mắt, âm thầm tự nhủ, lúc này còn không quên dụ hoặc nàng. Sao nàng lại coi trọng một tên yêu nghiệt vậy?
Quốc sư đại nhân thừa dịp nàng lại thất thần, lập tức vọt vào, nhưng cũng không dám động đậy, mồ hôi dọc theo thái dương chảy xuống, rơi xuống vai của Mộ lâu chủ.
Nhìn thấy nàng cau mày, Quốc sư đại nhân cũng không nhịn được mà nhíu mày theo, một tay nhẹ nhàng mơn trớn trán nàng, giọng nói tràn ngập đau lòng, "Rất đau sao?" Tay kia thì dịu dàng vỗ về bên hông của nàng, để nàng thả lỏng thân thể.
Mộ lâu chủ liếc thắt lưng của hắn, mở miệng nói, "Miệng vết thương bị vỡ ra rồi." Quả nhiên, không thể để hắn tuỳ ý làm bậy.
Quốc sư đại nhân nhẹ nhàng cười, ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói bên tai của nàng, "Cùng nàng bị thương, không tốt sao?"
Mộ lâu chủ khẽ khàng giật mình, sau đó ôm chặt lấy hắn, gật đầu nói, "Tốt lắm."
Dù là đau đớn hay vui sướng, nếu chỉ có một thân một mình thì vẫn cảm thấy cô độc. Bởi vì bọn họ đều kiêu ngạo nên không muốn tìm bất kỳ ai tạm bợ. Có thể gặp nhau - đây là điều may mắn nhất trong cuộc đời của họ.
Mắt thấy nàng đã bình tĩnh, Quốc sư đại nhân cũng không ẩn nhẫn nữa mà ôn nhu mà cường ngạnh khiến nàng hoàn toàn thuộc về hắn.
Tại khoảnh khắc cuối cùng đó, Mộ lâu chủ ôm chặt thân thể của người phía trên, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, "Dịch..." Nhẹ giọng nỉ non, lời này nhỏ như tiếng vo ve của muỗi, Quốc sư đại nhân lại nghe được rõ ràng.
Đáy lòng đột nhiên mềm nhũn, ấm áp lại mang theo sự thoả mãn mà bản thân chưa bao giờ cảm nhận được.
Nhưng mà, Quốc sư đại nhân là ai cơ chứ? Là người được đằng chân lân đằng đầu. Vì thế, thừa dịp Mộ lâu chủ còn mơ hồ, thấp giọng hỏi, "Ly nhi, nàng yêu ta không?" Âm thanh mềm nhẹ, lại mang theo dụ hoặc vô tận, khiến cho người khác khó lòng kháng cự. Nếu như là người bình thường,chỉ cần hắn tuỳ ý nói một câu, cũng đủ để khiến người khác như con thiêu thân lao vào lửa. Nhưng mà, Mộ lâu chủ lại quá mức khôn khéo, Quốc sư đại nhân cũng chỉ có thể thừa dịp thần trí nàng mơ màng mà mê hoặc nàng. Chỉ cần như vậy, lòng của hắn đã thoả mãn không sao sánh bằng.
Nói tới nói lui, Quốc sư đại nhân cảm thấy rât bất đắc dĩ, mị lực vô song thì thế nào, phu nhân của hắn cũng không bị mê hoặc.
Hai cánh tay trắng nõn của Mộ lâu chủ vòng ra sau đầu Quốc sư đại nhân, áp trán của bản thân vào trán của hắn, khuôn mặt đỏ ửng, từng nét đều mang vẻ quyến rũ, đôi mắt lại sóng sánh nước. Bộ dạng này của nàng quả thật khiến người khác rất muốn "hái". May mắn là Quốc sư đại nhân đang nóng lòng chờ đợi đáp án của nàng, lực chú ý bị phân tán. Nếu không thì thế nào hắn cũng nhất định hoá thân thành sói thêm một lần nữa.
Mộ lâu chủ thất thần cũng chỉ là trong nháy mắt, lý trí đã sớm trở lại. Bởi vì thân thể dinh dính, nàng lười động đậy mà thôi.
Nghe được lời nói tràn đầy dụ hoặc của Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng vẫn thoả mãn ý định của hắn. Đôi mắt của nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, thấp giọng nói, "Ta yêu chàng."
Chỉ là ba chữ vô cùng đơn giản, cũng không đến mức không nói ra được. Nếu không, lần sau Quốc sư đại nhân lại làm ra chuyện gì, người đau đầu vẫn là nàng.
Quốc sư đại nhân cảm thấy đã viên mãn, mặt mũi hớn hở, đẹp đến kinh tâm động phách. Mộ lâu chủ lại không nhịn được mà thở dài, bây giờ, tình địch của nàng cũng đã không ít. Nếu như hắn tháo mặt nạ xuống, sẽ có thêm bao nhiêu phiền toái đây?
Nàng rõ ràng là người sợ phiền toái.
Quốc sư đại nhân nghe được tiếng thở dài của nàng, tay liền nhẹ nhàng vuốt ve bên hông của nàng, hỏi, "Còn đau không?" Thanh âm vẫn còn khàn khàn, dù hắn không cố ý dụ hoặc, vẫn mê người như vậy.
May thay, Mộ lâu chủ của chúng ta định lực rất tốt, đôi mắt trong vắt trừng hắn, hừ lạnh, "Những lời này hẳn là ta hỏi chàng mới đúng!"
Nhìn giường dính đầy máu, lại nhìn băng vải thấm máu, mày liễu của Mộ lâu chủ nhịn không được chau lại, cuối cùng nhìn người phía trên, ra lệnh, "Nằm xuống!" Ngữ khí rất ư là không tốt.
Quốc sư đại nhân nhíu mày, ngoan ngoãn nằm xuống, câu môi cười, "Phu nhân, vi phu đã chuẩn bị tốt." Đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Mộ lâu chủ, ý tứ thật rõ ràng, nàng mau mau tới đây đi!
Mộ lâu chủ trừng hắn một cái. Nếu không phải vết thương của hắn nghiêm trọng, nhất định nàng sẽ tặng cho hắn thêm một cước.
Lời của tác giả: Sợ mọi người nói không chăm chỉ đăng bài, Ly chỉ có thể ráng viết thêm một chút... Ly nghĩ đến hộc máu a~ Hay là mọi người đều chuyển sang ăn chay đi, muốn có thịt đúng là làm khó Ly~