Dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân, Lục Diễn nghiến răng ken két, bày tỏ sự phẫn nộ của bản thân.
Một lát sau, huyệt đạo tự động được giải, Lục Diễn vội vã nâng Tang Nhu đang bị thương vô cùng "nghiêm trọng" lên. Nhìn thấy vẻ mặt vẫn còn đọng lại sự kinh hãi, chắc hẳn trong lòng nàng ấy cũng không vui vẻ, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Tiểu Nhu, Văn Nhân Dịch vô tình với nàng, sao nàng vẫn ôm hy vọng hão huyền chứ? Tội gì phải tra tấn bản thân như thế này?" Nhìn thấy nàng ấy như vậy, tâm gã đau như cắt.
Rốt cuộc, Tang Nhu cũng chịu thu hồi tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa, nhẹ nhàng lắc đầu, thì thầm, "Không phải lỗi của chàng..." Là nàng ta đã mơ mộng hão huyền, vì thế nên chàng mới chán ghét nàng ta.
Lúc trước, chàng đồng ý cho nàng ta vào ở phủ Quốc sư là vì nàng ta cam tâm tình nguyện, không cầu chàng sẽ thích mình. Chỉ là, nàng ta không thể kìm nén được tình cảm của bản thân, lúc nào cũng muốn đến gần chàng.
Tuy nàng ta không biết suy nghĩ của Quốc sư đại nhân như thế nào nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn không để tâm đến nhi nữ tình trường lắm. Đồng thời, nàng ta cũng không biết Quốc sư đại nhân đối xử với những nữ nhân khác như thế nào nhưng nàng ta biết rằng hắn không muốn nàng ta có bất kỳ yêu cầu gì với hắn. Dù nàng ta hiểu được điều này thì trái tim cũng không kiềm được mà luân hãm, phá vỡ lời thề lúc trước.
Nhất cử nhất động của hắn luôn hấp dẫn ánh mắt của nàng ta, mỗi một lần hắn đối xử ôn nhu với nàng ta khiến nàng ta lầm tưởng rằng bản thân đặc biệt. Dần dà, lý trí của nàng ta cũng bị bào mòn, tự huyễn hoặc bản thân rằng hắn thích nàng ta. Huống hồ, hắn cũng từng nói thích nàng ta mà!!! Tuy giữa họ có một khoảng cách nhưng vẫn không thể khiến nàng ta chết tâm, không thể từ bỏ hy vọng.
Dẫu chàng đột nhiên lạnh nhạt với nàng ta, nàng ta vẫn hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nàng ta điên cuồng, cố chấp chỉ vì muốn đứng cạnh chàng.
Nhìn thấy chấp niệm trong mắt Tang Nhu, tâm tình của Lục Diễn vô cùng phức tạp. Gã vừa cảm thấy tấm chân tình mà nàng ấy trao ra thật uổng phí, vừa đau lòng vì nàng ấy. Thậm chí, còn có một chút chua xót khi biết bản thân vĩnh viễn cũng không có được ý trung nhân của mình.
Mặc kệ Tang Nhu và Lục Diễn có tâm tình như thế nào, Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Sau khi trở về viện của mình, Mộ lâu chủ lập tức phân phó Bích Tiêu thông tri cho phái Vô Song đưa bạc đến Lạc Tiên lâu. Dược liệu của nàng rất đắt tiền đó! Tuy nàng cảm thấy cứu một người cũng chẳng thiệt thòi gì nhưng bây giờ nàng đột nhiên cảm thấy cứu Lục Diễn gì đó thật sự là quá phiền phức, tất nhiên là phải thu một khoảng tiền lớn cho dược liệu rồi.
Khi căn phòng chỉ còn hai người họ, Quốc sư đại nhân mới chậm rãi lên tiếng, "Nàng muốn trở mặt với phái Vô Song à?"
Ai cũng biết giao tình giữa Lạc Tiên lâu và phái Vô Song. Vì vậy, cũng không có gì lạ khi Quốc sư đại nhân biết.
Dựa theo giao tình giữa Lạc Tiên lâu và phái Vô Song, chỉ bằng việc Lục Diễn hỗn xược với Mộ lâu chủ thì nàng hoàn toàn có thể giết gã ta mà phái Vô Song không thể dị nghị điều gì. Nhưng mà, Mộ lâu chủ lại không làm vậy.
Quốc sư đại nhân tuyệt đối sẽ không cho rằng Mộ lâu chủ vì nể mặt phái Vô Song mà tha cho Lục Diễn! Bởi vì, Mộ lâu chủ hoàn toàn không độ lượng như vậy. Huống hồ, Mộ lâu chủ cứ cố ý chọc giận Lục Diễn, khiến cho gã ta náo loạn không dứt. Vì thế, Quốc sư đại nhân suy nghĩ một lát chỉ tìm được mỗi lý do này là thích hợp thôi.
Mộ lâu chủ liếc hắn, cong cong khoé môi, "Quốc sư đại nhân, bị người khác nhìn thấu là một chuyện rất nguy hiểm. Chàng không sợ ta giết người diệt khẩu sao?"
Quốc sư đại nhân ôm nàng, cắn một ngụm, bạc môi cong cong, tà mị đáp lời, "Thân là Lâu chủ của Lạc Tiên lâu - thế lực đứng đầu chính đạo, sao có thể mưu sát phu quân được cơ chứ?"
Tuy rằng ở trước mặt hắn, Mộ lâu chủ hoàn toàn không có hình tượng như thần tiên nhưng với mọi người, nàng chính là tiên nữ hạ phàm, không nhiễm bụi trần.
Nghe vậy, cả người Mộ lâu chủ cứng lại. Một lát sau, nàng bình tĩnh gật đầu, "Cũng đúng."
Quốc sư đại nhân nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà của nàng, trong mắt như đang có điều suy nghĩ, chậm rãi nói, "Tần Việt là lão hồ ly, nàng sớm tách khỏi ông ta cũng tốt." Hắn không muốn phu nhân nhà mình bị thiệt thòi, dù việc này gần như là không tưởng.
Khi Quốc sư đại nhân nói những lời này, hoàn toàn không xem bản thân hắn là hồ ly ngàn năm!
Chưởng môn phái Vô Song - Tần Việt là một lão hồ ly, cũng là một đối thủ không tệ.
Lạc Tiên lâu bất đắc dĩ mới phải giao hảo với phái Vô Song. Bởi vì, lúc đó, Mộ lâu chủ chỉ mới gầy dựng Lạc Tiên lâu, dẫu bề ngoài rất mạnh nhưng căn cơ chưa đủ vững chắc, cần liên minh với bang phái khác. Đúng lúc này, chưởng môn phái Vô Song lại coi trọng Lạc Tiên lâu.
Tần Việt là một người thông minh, quan hệ cũng rộng rãi. Tuy rằng ông ta thân thiết với họ nhưng lợi ích vẫn là mục tiêu hàng đầu.
Mộ lâu chủ chọn Vô Song là vì hai điểm này của Tần Việt. Nhưng mà, hợp tác với người khôn ngoan cũng có một điểm rất không vui - Tần Việt luôn tranh thủ lợi ích cho lão ta.
Tuy Tần Việt rất khôn ngoan nhưng lão lại không biết tính tình của Mộ lâu chủ. Mộ lâu chủ ghét nhất là bị người khác chiếm tiện nghi!
Rất may là Tần Việt vẫn chưa bị lợi ích che hai mắt, lão ta vẫn hiểu rõ phái Vô Song cần phải dựa vào Lạc Tiên lâu nhiều hơn là Lạc Tiên lâu dựa vào phái Vô Song. Vì thế, lão chưa bao giờ đối đầu với Mộ lâu chủ. Giống như Đại hội Võ lâm lần này vậy, lão vẫn không ra mặt tranh giành Phá Thiên đao phổ.
Đáng tiếc là, trong lúc vô thức, lão ta đã chiếm rất nhiều tiện nghi không nên chiếm từ Lạc Tiên lâu. Tuy rằng Mộ lâu chủ ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng vẫn nhớ kỹ từng việc một.
Mộ lâu chủ đã biết Tần Việt có dã tâm từ lâu nhưng chỉ cần lão không làm hại đến Lạc Tiên lâu thì nàng cũng không để tâm. Chỉ là, những lần hợp tác gần đây với phái Vô Song, Tần Việt càng lúc càng khiến Mộ lâu chủ không hài lòng. Tuy Tần Việt rất cẩn thận nhưng Mộ Lưu Ly vẫn biết lão lại thử điểm mấu chốt của nàng. Đây chính là điềm báo trước về việc lão sẽ muốn chiếm thêm nhiều tiện nghi từ Lạc Tiên lâu.
Nếu như là lúc trước, có lẽ nàng sẽ nhịn thêm một khoảng thời gian. Lý do là vì, Lạc Tiên lâu vẫn chưa thể đắc tội Tần Việt được. Nếu Lạc Tiên lâu đắc tội với Tần Việt thì bốn bề sẽ thụ địch. Nghiêm trọng hơn thì hình tượng của Lạc Tiên lâu sẽ trở thành vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát, chỉ biết ức hiếp một môn phái nhỏ nhoi. Đây thật sự là vụ buôn bán quá lỗ - Mộ lâu chủ tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Nay, thời thế đã đổi thay. Từ khi biết Địa Ngục nhai là thế lực của Mộ lâu chủ, nàng đã không còn phải băn khoăn về rất nhiều chuyện. Tuy rằng nàng không định dựa vào Địa Ngục nhai nhưng nàng thà để Địa Ngục nhai chiếm tiện nghi còn hơn là để Tần Việt chiếm. Bởi vì Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai là người nhà nên nàng không hề đau lòng khi bị chiếm tiện nghi, khi hợp tác cũng không cần lo lắng. Ví dụ điển hình chính là lần nàng thu năm vạn lượng hoàng kim từ Quốc sư đại nhân, Mộ Lưu Ly hoàn toàn không có bất kì gánh nặng tâm lí nào~
Đã có địa lợi nhân hoà, nàng chỉ đang đợi thiên thời mà thôi. Đúng lúc này, trời cao lại ban cho nàng một cơ hội hiếm có để chấm dứt với Tần Việt. Nếu nàng không nắm chắc cơ hội thì chẳng phải là có lỗi với thông thiên lão gia lắm sao?
Về phần cứu Lục Diễn...
Dược hoàn kia cũng không lãng phí lắm. Cũng nhờ gã mà kế hoạch của nàng mới suôn sẻ như vậy.
Ngoài mặt là quan hệ hợp tác nhưng địa vị của Lạc Tiên lâu cao hơn phái Vô Song rất nhiều. Đại đệ tử của phái Vô Song vô lễ với Mộ lâu chủ, về tình về lý, dù nàng có trở mặt thì thanh danh của Lạc Tiên lâu cũng không tệ hơn bao nhiêu. Chỉ là, Mộ lâu chủ là người ôn hoà, sẽ không tự mình ra tay. Nàng muốn để người khác làm thay nàng.
Nhìn nụ cười nhạt và sự tính kế sâu trong đáy mắt của Mộ Lưu Ly, Quốc sư đại nhân cắn môi của nàng một cái, giọng nói tràn đầy sự trêu chọc, "Phu nhân, chẳng lẽ nàng không cảm thấy bản thân mình rất xấu xa sao?" Chỉ tội cho Lục Diễn, bị cả đôi bên lợi dụng... Nhưng mà, ai bảo do gã ta quá đần chứ.
Mộ lâu chủ nhìn ai kia, từ tốn đáp lời, "Bản lâu chủ tuy không được coi là người tốt, nhưng mà có Quốc sư ở đây, Bản lâu chủ tối thiểu không phải là người xấu!"
Khi nàng vừa dứt lời, Quốc sư đại nhân lập tức bật cười thành tiếng, "Có thể lấy mình ra gánh vác tiếng xấu, giúp cho Mộ lâu chủ có tiếng thơm, đó là vinh hạnh của Bổn toạ!"
Mộ lâu chủ nhíu mày nhìn hắn. Một lát sau, nàng mới hỏi, "Chàng cho Tang Nhu dược gì vậy?"
Nàng mới không ngu ngốc như Tang Nhu, cho rằng Quốc sư đại nhân thương hoa tiếc ngọc, cấp dược trị thương đâu.
Nụ cười trên mặt Quốc sư đại nhân vẫn không nhạt đi chút nào, "Phu nhân yên tâm, nàng ta vẫn còn tác dụng với nàng, tất nhiên là ta sẽ không giết chết nàng ta rồi."
Mộ lâu chủ gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi."
Nói xong, Mộ Lưu Ly yên lặng ngắm hắn trong giây lát, hai mắt đột nhiên híp lại, nắm cằm của hắn, hung hăng nói, "Chàng là của ta! Bất kỳ ai dám tơ tưởng đến chàng, ta sẽ giết sạch!"
Khuôn mặt Quốc sư đại nhân tràn đầy sự vui vẻ, đẹp tựa yêu nghiệt, gật đầu hùa theo nàng, "Được, giết hết không chừa một ai!"
Nghe ai kia nói, Mộ lâu chủ chỉ vứt cho hắn một cái nhìn tràn đầy sự khinh bỉ. Thật đúng là! Chàng nghĩ mị lực của chàng đủ lớn để câu hồn nhiều thiếu nữ như vậy ư?
Dù Mộ Lưu Ly nghĩ như thế nào, Quốc sư đại nhân thật sự rất vui. Đây chính là những lời mà hắn luôn nghĩ - Bất kỳ ai dám tơ tưởng đến nàng, ta sẽ giết sạch! Đối với tình địch, chúng ta phải tàn nhẫn! Khoé môi Quốc sư đại nhân cong cong.
Nghĩ vậy, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của một tình địch nữa!
Đúng lúc này, Thương Ngao bại không nản lại tìm đến, muốn thách đấu với Mộ lâu chủ thêm một lần nữa. Không đợi cho Mộ Lưu Ly lên tiếng ra lệnh cho Minh Y đuổi người thì Quốc sư đại nhân đã nhanh chóng hạ lệnh, "Minh Y, giết không tha!"
Thương minh chủ... Hình như cũng bị Quốc sư đại nhân xếp vào danh sách tình địch thì phải? Ai bảo hắn ta suốt ngày quấn quít Mộ lâu chủ đòi luận võ làm chi?
Cuối cùng, Thương minh chủ không bị chém thành ngàn mảnh nhưng lại bị Minh Y xách lên, ném ra khỏi viện. Thực hiển nhiên, thói quen xách cổ người khác rồi ném ra ngoài của Minh Y đều do Kinh Thiên tiểu tặc mà thành.
Ba ngày tiếp theo, Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ cực kỳ an tĩnh. Bởi vì, Tang Nhu không xuất hiện trước mặt hai người, Lục Diễn cũng không lảng vảng xung quanh họ. Ngẫm lại cũng phải, Tang Nhu bị đánh sưng cả mặt, bây giờ chắc chắn đang dưỡng thương, còn Lục Diễn tất nhiên là phải tỉ mỉ chăm sóc nàng ta. Vậy thì, làm gì có tâm tư tới gây phiền phức cho Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ chứ?
Trong ba ngày này, vấn đề phân chia Hướng Liên Thiên các cũng đã hoàn tất. Tuy Thương Ngao vẫn còn trẻ nhưng tốt xấu gì thì hắn ta vẫn là Minh chủ Võ lâm, lời nói cũng rất có trọng lượng. Huống hồ, phụ thân của hắn ta còn chính là vị Tiền nhiệm Minh chủ Võ lâm đức cao vọng trọng. Vì thế, mọi người hoàn toàn không có bất mãn với vấn đề phân chia Hướng Liên Thiên các.
Quả thật, Thương Ngao cũng đã cố hết sức để phân chia Hướng Liên Thiên các một cách công bằng nhất. Chỉ là, sự công bằng này không phải là chia đều Hướng Liên Thiên các ra. Mà là, phân chia theo địa vị của các thế lực trong chốn giang hồ.
Hắn ta làm như vậy cũng không sai, đây vốn là quy tắc lâu năm trong chốn võ lâm. Nếu không tuân theo thì các thế lực nhỏ sẽ cũng không tồn tại được.
Vì thế, Lạc Tiên lâu được chia không ít thứ tốt. Thương Ngao hào phóng đưa cửa hàng có địa thế tốt nhất của Hướng Liên Thiên các cho Lạc Tiên lâu. Tiếp theo mới phân chia cho Kình Thiên điện và Phiêu Miểu trang.
Về phần Địa Ngục nhai tà ma ngoại đạo, tất nhiên là sẽ không có ai nghĩ đến.
Thương Khung còn căn dặn Thương Ngao phân biệt viện này của Hướng Liên Thiên các cho Lạc Tiên lâu, xem như là để cho Mộ lâu chủ có thể nhìn vật mà nhớ người!
Chỉ là, đối với đãi ngộ tốt như vậy, Mộ lâu chủ lại phản đối.