Chờ Văn Nhân Dịch ngồi thẳng, Mộ Lưu Ly cũng ngồi dậy, lạnh lùng thản nhiên nhìn hắn.
"Mộ lâu chủ, Bổn toạ còn chưa dùng ngọ thiện (bữa trưa), bây giờ là đến dùng vãn phạn (bữa tối.)" Miệng nói như vậy nhưng tay lại hiên ngang mở chăn, chui vào.
Dù Mộ Lưu Ly có bình tĩnh tới đâu thì thái dương cũng không khỏi nảy lên, duy trì ngữ khí lãnh đạm hỏi, "Quốc sư đại nhân, ngươi không biết bản thân mình là nam hay nữ ư?" Không biết nam nữ thụ thụ bất thân (nam nữ giữ lễ với nhau) sao?
Văn Nhân Dịch làm như không biết thật, cúi đầu đánh giá chính mình một chút, quay đầu nhìn về phía Mộ Lưu Ly, nghiêm trang hỏi, "Mộ lâu chủ có muốn xác nhận?"
Khi tầm mắt nguy hiểm của Mộ Lưu Ly chiếu đến, Văn Nhân Dịch thu liễm lại, không nháo nữa nhưng cũng không có ý định xuống giường, tựa vào giường, ngữ khí suy yếu, "Bổn toạ còn chưa dùng ngọ thiện lẫn lẫn vãn phạn, không có khí lực."
Khi nào thì phủ Quốc sư cùng đường đến mức ngay cả chủ nhân đều chết đói? Thân thủ Mộ Lưu Ly đẩy đẩy hắn xuống giường, mở miệng nói, "Ra khỏi cửa rẽ trái rẽ trái lại rẽ trái, ngươi có thể thấy trù phòng (phòng bếp)."
Văn Nhân Dịch vẫn không nhúc nhích, không nhìn đến khí lực nhỏ nhoi của nàng, nhíu mày nói, "Nàng xác định nơi đó là trù phòng chứ không phải bẫy?"
Nếu nàng đã kiên trì không muốn bại lộ võ công của chính mình, hắn cần gì phải khách khí? Khoé miệng nhếch lên, thân thủ trực tiếp ôm Mộ Lưu Ly vào lòng, cằm đặt tại đỉnh đầu của nàng vuốt ve, rũ mi mắt, tươi cười nơi khoé miệng thập phần tà ác.
Bởi vì động tác của hắn quá mức thân mật, sắc mặt Mộ Lưu Ly có chút cứng ngắc, ngữ khí cũng mang theo một tia lãnh ý, "Ngươi cho là ngươi rất đáng giá sao? Đáng giá để Bản lâu chủ đối phó ngươi?"
Văn Nhân Dịch cười nói, "Bổn toạ lại nghĩ rằng Mộ lâu chủ rất muốn giải quyết ta đấy!"
Bàn tay đặt tại hông nàng ái muội vuốt ve, tay kia thì kéo tay nàng đặt trong chăn, lời nói đang định thốt ra lại đột nhiên nuốt vào trong bụng, tươi cười nơi khoé miệng cũng thu lại, nhíu mày, "Sao lại lạnh như vậy? Sinh bệnh?" Ban ngày hắn vẫn chưa phát hiện nàng có gì không ổn, nhưng hiện tại độ ấm trên tay nàng rõ ràng không được bình thường. Phát hiện ra điều này, hắn mới cảm thấy độ ấm của thân mình đang ôm trong ngực thấp hơn người bình thường rất nhiều.
Tay Mộ Lưu Ly hất bàn tay đang đặt tại bên hông, mở miệng nói, "Không phải chuyện ngươi cần quan tâm."
Mày Văn Nhân Dịch nhăn lại, nắm lấy cổ tay nàng, cẩn thận bắt mạch nhưng không phát hiện ra có gì không ổn.
Mộ Lưu Ly thấy hắn ôm mình không chịu buông tay, thôi tuỳ hắn đi, chỉ cần trong phạm vi nàng có thể chịu được là tốt rồi. Bất quá, nàng sẽ đòi lại ở việc khác.
Văn Nhân Dịch lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, dò hỏi, "Là dư độc của lần đó?"
Trước khi tìm đến Mộ Lưu Ly, hắn đã điều tra cẩn thận về nàng. Ngoại trừ lần tự sát đó thì vẫn chưa từng bị thương, dĩ nhiên sẽ không có di chứng. Hiện tại, nhiệt độ cơ thể nàng không bình thường cũng chỉ có thể vì nguyên nhân kia.
Mộ Lưu Ly thấy hắn tựa hồ thực chấp nhất với vấn đề này, không khỏi nhíu nhíu mày, không muốn tiếp tục vấn đề rối rắm này, liền nói sang chuyện khác, "Rốt cuộc ngươi tới làm cái gì?"
Quả thật nguyên nhân làm cho nhiệt độ cơ thể của nàng không giống với người bình thường là do độc đó. Trừ lần đó ra, thân thể của nàng cũng không có chỗ nào không khoẻ. Hơn nữa, nội lực của nàng thâm hậu, tuy rằng nhiệt độ cơ thể thấp nhưng cũng không thấy lạnh. Bất quá, được Văn Nhân Dịch ôm quả thật làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng càng ấm áp thì càng nguy hiểm, bởi vì nó dễ dàng khiến người ta trầm luân. Mà nàng đã sớm có thói quen luôn thanh tỉnh, từ lâu nàng đã không hề hy vọng xa vời có được một chút ấm áp nào. Cho nên, ấm áp chỉ làm nàng cảnh giác, muốn nàng trầm luân là điều không thể nào.
Văn Nhân Dịch ôm nàng chặt hơn một chút, đem chăn bao hai người lại thực kín, nhìn Mộ Lưu Ly đang nhíu mày.
Tuy rằng có chút nhận thức với đối phương, nhưng nếu nói cho đúng, hai người vừa mới gặp nhau hôm nay mà thôi. Hơn nữa, trong lòng hai người đều có một phần kiêng kị với đối phương, theo lý mà nói thì nên duy trì khoảng cách nhất định và quan hệ lễ phép nhưng xa cách mới phải.
Hiện tại họ lại nằm trên cùng một chiếc giường, đắp cùng một cái chăn, thân mật ôm nhau, rốt cuộc mọi chuyện sao thế này?
Phản ứng của Mộ Lưu Ly có chút lạnh nhạt, Văn Nhân Dịch tựa hồ rất vừa lòng, câu môi trả lời vấn đề của nàng, "Tâm tình của Bổn toạ không tốt, tới tìm Mộ lâu chủ nói chuyện phiếm." Nàng còn chưa biết từ khi nào mà quan hệ của hai người lại tốt đến mức này.
"Ân?" Mộ Lưu Ly nhíu mày, "Tâm tình không tốt? Phát sinh chuyện tốt gì sao?"
Lời này cũng không hề che dấu sự bất mãn của nàng đối với Văn Nhân Dịch, chuyện có thể khiến cho tâm tình của Quốc sư đại nhân không tốt, đối với nàng là chuyện tốt.
Văn Nhân Dịch lại không thèm để ý, cong khoé môi lên. Có thể làm cho Mộ Lưu Ly nói lí mang xuyên (lời nói mang theo sự tức giận), hắn có cảm giác rất thành tựu.
Không thể không nói, Quốc sư đại nhân thật là có chút ác liệt!
"Mộ lâu chủ, nàng nói nữ nhân có phải đều muốn nắm giữ tâm nam nhân hay không?" Dừng một chút, nhíu mày, lại bỏ thêm một câu, "Còn có thân thể."
Dứt lời, nhìn bộ dáng thờ ơ của Mộ Lưu Ly, Văn Nhân Dịch có chút thất vọng. Dù sao bây giờ nàng còn ở trong lòng hắn, đàm luận vấn đề như vậy, nàng cư nhiên không hề phản ứng?
Không nhìn thấy mặt của Mộ lâu chủ biến sắc, Văn Nhân Dịch bất mãn, thân thủ trên lưng nàng kháp (bấm) một phen, không nhẹ không nặng lại làm cho Mộ Lưu Ly cương (cứng ngắc) một chút, sắc mặt âm u trừng về phía đầu sỏ gây nên, phát hiện đáy mắt của Văn Nhân Dịch đều là ý cười, tựa hồ (giống như) sắc mặt biến sắc của nàng lấy lòng hắn.
Trong lòng Mộ Lưu Ly càng thêm căm tức nhưng trên mặt đã lấy lại sự bình tĩnh, "Như thế nào? Có người hiến thân cho Quốc sư đại nhân? Không phải đây là chuyện tốt sao?"
"Nàng cảm thấy đây là chuyện tốt?" Văn Nhân Dịch nhíu mày, tay đột nhiên kéo y phục của nàng, mở miệng nói, "Nếu là như vậy thì, Mộ lâu chủ, hiện tại Bổn toạ muốn hiến thân!"
May mắn là Mộ Lưu Ly nhanh tay bảo vệ bộ trung y xốc xếch do bị hắn kéo, nhưng thiếu chút nữa bị lời nói của hắn làm nghẹn chết.
Có thể nói những lời nói như thế này như thể đương nhiên chỉ sợ chỉ có mình Quốc sư đại nhân. Hiến thân ư? Hắn có rõ ràng người chịu thiệt là ai không?
Không muốn cùng Văn Nhân Dịch dây dưa thêm nữa, khi không lại lãng phí ban đêm tốt đẹp, Mộ Lưu Ly đành phải làm cố vấn một lần, bất đắc dĩ hỏi, "Là Tang Nhu cô nương, Vân quý phi, hay là mỹ nhân khác?"
Văn Nhân Dịch tựa đầu trên vai nàng, miễn cưỡng trả lời, "Tang Nhu."
Nhìn hắn một bộ dáng không chút nào để ý, Mộ Lưu Ly hoài nghi hắn vốn không phải là tâm tình không tốt mà là cố ý đến làm phiền nàng.
"Ngươi để ý cảm thụ của nàng ta hay là cảm thấy phiền?"
Văn Nhân Dịch nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi lại một câu, "Nếu Bổn toạ quấn quít Mộ lâu chủ đòi hiến thân, muốn nắm giữ tâm của nàng, nàng có cảm thấy phiền hay không?"
Mộ Lưu Ly không chút do dự, nói, "Thực phiền!"
Văn Nhân Dịch thở dài, "Thật sự là làm cho người ta thương tâm."
Mộ Lưu Ly mặc kệ hắn, tiếp tục hỏi, "Tang Nhu không phải do ngươi mang về phủ sao? Nếu ngươi đã không thích, vì sao còn mang nàng ta về?"
Thấy Mộ Lưu Ly thần sắc thật sự không hiểu, Văn Nhân Dịch cũng hữu vấn tất đáp (hỏi gì đáp nấy), "Lúc trước ta chỉ là thuận tay cứu nàng ta mà thôi. Hơn nữa, nhìn nàng ta cũng không cảm thấy chán ghét, nàng ta lại kiên trì muốn đi theo ta, ta cũng không phản đối, dù sao ta cũng không thèm để ý về việc lương thực có tăng thêm hay không. Lúc trước nàng ta cam tâm tình nguyện, không cầu hồi báo, chỉ cần đi theo ta liền cảm thấy mỹ mãn (hạnh phúc), bây giờ cần gì bày ra bộ dáng như thể ta phụ bạc nàng ta? Nếu lúc trước biết nàng ta sẽ thành như thế này, ta tuyệt không cho nàng ta đi theo, quả thật là tự mình tìm phiền toái, Mộ lâu chủ, nàng nói nữ nhân có phải đều biến đổi dần thành như vậy không?"
Mắt đào hoa chớp chớp, một bộ dáng thực vô tội, rõ ràng ý tứ đều là lỗi của Tang Nhu, không liên quan đến hắn, Mộ Lưu Ly thậm chí còn ảo giác trong mắt hắn viết năm chữ thật to "Ta là người bị hại."