Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Ninh Xuyên đưa Lý Tranh về khách sạn, không vội đi ngay, muốn nán lại tán gẫu với ba nuôi một lúc. Lý Tranh trước hết gọi điện thoại cho đạo diễn, kể lại tình hình gặp mặt Chu Phóng.
Giản Ninh Xuyên nghe y khen ngợi Chu Phóng với đạo diễn, cảm thấy vui lây, viết một đống tin nhắn phân bua gửi cho Chu Phóng, còn chưa chém gió xong, Lý Tranh đã cúp điện thoại rồi ngồi bên cạnh cậu, Giản Ninh Xuyên nhanh chóng nhắn nốt câu cuối rồi buông di động xuống.
Lý Tranh đang nhòm trộm tin nhắn, vội vàng thu lại tầm mắt.
Giản Ninh Xuyên: “???”
Lý Tranh thấy mình bị phát hiện, giờ vờ nghiêm mặt nói: “Khụ, con với Chu Phóng có chuyện gì thế?”
Giản Ninh Xuyên: “Không có chuyện gì ạ, anh em cùng trường thôi.”
Lý Tranh một lời hai ý: “Đàn anh Chu của con xem chừng so với Hoắc Phù…”
Giản Ninh Xuyên cảm thấy ba nuôi lại định xéo xắt bà xã nhà mình, lập tức đàng hoàng trịnh trọng đánh gãy lời y: “Tình yêu không thể nhìn bằng mắt, mà phải cảm nhận bằng tâm hồn —— Đây là đại tiền bối của ba, Shakespeare đã nói.”
Lý Tranh nói: “Nhưng Shakespeare cũng bảo rằng ‘tình yêu qua loa thì không mỹ mãn’. Con chính là quá qua loa.”
“Không nói đến chuyện này nữa.” Giản Ninh Xuyên lấy ipad ra, chân chó nói: “Thầy Lý Tranh, biên kịch vĩ đại nhất nền điện ảnh Hoa ngữ ơi, chúng ta tâm sự về kịch bản mới của con đi.”
Lý Tranh cốc đầu cậu một cái: “Ăn nói cho cẩn thận, con đang khắc tiểu sử lên bia mộ cho ba à?”
Giản Ninh Xuyên: “Bậy bậy bậy, ba là biên kịch đẹp trai và tài hoa nhất quả đất!”
Lý Tranh khiêm tốn nói: “Cái này thì chưa dám nhận, nhưng ba là biên kịch giàu nhất quả đất.”
Giản Ninh Xuyên: “… Ba ba lợi hại.”
Hai người cùng nhau thảo luận về kịch bản ≺Đóa Hoa Trong Nước≻.
Lý Tranh là nhân sĩ chuyên nghiệp, cũng là người từng sống trong thời kỳ ≺Đóa Hoa Trong Nước≻, y có những lý giải và quan điểm mà Giản Ninh Xuyên không cách nào chạm đến, điều này mang lại rất nhiều lợi ích cho cậu.
“Bộ phim này của Cam Tiểu Hồng vô cùng thú vị, phim thương mại kết hợp với phim văn nghệ, cũng chỉ có ông ấy dám làm kiểu này, những đạo diễn nhỏ khác thì chẳng đủ tư cách, một mặt là sợ thua lỗ, mặt khác là không có cái danh đại đạo diễn, muốn được chọn mặt gửi vàng cũng khó.” Lý Tranh cảm khái: “Năm nay Cam Tiểu Hồng đã hơn rồi, có khi đây sẽ là tác phẩm cuối cùng của ông ấy, kiểu gì cũng phải tranh giải thường quốc tế hạng A.”
Giản Ninh Xuyên gật đầu nói: “Thầy Hoắc cũng nói vậy đấy ạ, ở nhà hắn còn lén lút gọi con là ‘ảnh đế’, bị con tẩn cho một trận mới thôi đó ba.”
Lý Tranh buồn cười nói: “Chém gió, nỡ đánh thật không?”
Giản Ninh Xuyên bày ra vẻ mặt tra nam nham hiểm, hung ác nói: “Đương nhiên là thật rồi, dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về.”
Lý Tranh nhìn thấu cậu, bảo: “Nói hươu nói vượn, lại định lừa ba chứ gì.”
Giản Ninh Xuyên: “Hả? Lại?”
Cậu lập tức nghĩ thầm, ôi thần linh ơi, lẽ nào ba nuôi biết chuyện bà xã Hoắc Phù sửa tuổi trên wikipedia rồi?
Lý Tranh thì nghĩ, ba chán không buồn vả mặt nhóc con mi, thụ lòi mà cứ tỏ vẻ ta đây công lắm.
Do thường xuyên nghỉ tại khách sạn Waldorf Astoria, thẻ hội viên của Lý Tranh có cấp bậc rất cao, quản gia khách sạn nhấn chuông, mang tới một chai rượu vang đỏ. Giản Ninh Xuyên đi ra mở cửa cho anh ta vào.
Lý Tranh chẳng mấy hứng thú, nói: “Cứ đặt ở đấy đi.” Bản thân y mở cả một trang trại rượu, đương nhiên không thèm để mắt đến hàng tặng kèm kiểu này.
Giản Ninh Xuyên không vội đóng cửa, chờ quản gia để chai rượu xuống rồi đi ra ngoài.
Nhưng quản gia lại khui nút chai, rót rượu vang đỏ vào bình thủy tinh, động tác tao nhã và vô cùng từ tốn.
Giản Ninh Xuyên: “…”
Tay quản gia này cậu từng gặp rồi, lần trước cậu tới đây tìm ba nuôi, khi ấy Lý Tranh ở phòng tứ hợp viện, chính là tay quản gia này đã dẫn đường cho cậu.
Quản gia còn rất trẻ, lớn lên cũng khá đẹp trai, mặc tailcoat cách điệu đơn giản, dáng người có thể so với người mẫu nam, anh ta nghiêng nghiêng bình rượu, vừa nở nụ cười đáng yêu, vừa nhìn Lý Tranh với đôi mắt mong chờ.
Giản Ninh Xuyên nháy mắt cảm thấy căn phòng này toàn mùi gei tình, niên hạ tiểu chó săn x chú già đẹp trai nhã bĩ, ồ hố? Sao cứ thấy moe thế nhỉ?!
[] Nhã bĩ-yuppie: kiểu người sành điệu trí thức và có tham vọng.
[] Rượu thở: trước khi uống vang đỏ phải mở chai khoảng - phút để rượu được tiếp xúc không khí, việc này khiến cho mùi vị của vang đỏ đậm đà và nồng hơn.
[] Bình decanter rượu vang + ly cao [] Tailcoat – vest đuôi tôm [] Vombatidae – gấu túi mũi trần.
Thẳng đến khi tay quản gia đảo rượu xong và rời đi, cũng chẳng hề phát sinh bất cứ chuyện gì. Lý Tranh vẫn cầm ipad đắm chìm vào trong kịch bản.
“Anh quản gia kia bảnh quá!” Giản Ninh Xuyên nhào đến trước mặt Lý Tranh, giả bộ hoa si: “Dạo trước ba ở đây đến mấy tháng trời, cùng anh chàng đẹp trai này sớm chiều bên nhau mà không phát sinh chuyện gì ạ? Con thấy hình như anh ta có hứng thú với ba đấy.”
Lý Tranh không vui nói: “Ba giống người tùy tiện thế sao?”
Giản Ninh Xuyên vội vàng nói: “Không phải, con không có ý này. Ba ba, con chỉ hy vọng ba có thể sống vui vẻ.”
Lý Tranh: “Vui vẻ khó quá, chi bằng con cứ hi vọng ba có tiền thì hơn.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Lý Tranh đứng dậy rót một ly rượu, thưởng thức xong liền bình phẩm: “Khó uống quá.”
Căn bản là rượu còn chưa ‘thở’ xong. Giản Ninh Xuyên nói: “Cho con một ly với.” Lý Tranh rót cho cậu một ly, Giản Ninh Xuyên vừa hớp một ngụm đã cau mày, quả nhiên là khó uống.
Thế nhưng Lý Tranh vẫn tiếp tục uống rượu. Giản Ninh Xuyên nhìn ba nuôi nhà mình uống liền tù tì mấy ly, đoán là tâm trạng của Lý Tranh đang không tốt, sợ để y uống thả ga kiểu này thì say mất, cậu bèn vội vàng giật lấy bình rượu, rót đầy ự cái ly cao của mình, thế rồi Giản Ninh Xuyên một mình giải quyết hơn non nửa chai rượu.
Rượu vừa khó uống, lại còn nhanh say.
Hai người song song ngồi dựa vào ghế sô pha, mắt mở to nhìn đăm đăm.
Giản Ninh Xuyên đầu choáng mắt hoa, có điều vẫn muốn làm bà mối: “Con thấy tay quản gia kia tuấn tú phết đấy, ba không thích thật à?”
Lý Tranh: “Con thích thì thử đi? Ba thấy cậu ta ăn đứt Hoắc Phù đấy, ít ra cũng vừa trẻ vừa khỏe.”
Giản Ninh Xuyên nghẹn họng, lại nghĩ tới cuộc nói chuyện ban nãy, nói: “Ba ơi, ba đừng tưởng con ít học mà lòe con nhé, câu nói của Shakespeare phải là ‘hôn nhân qua loa thì không mỹ mãn’.”
Lý Tranh nói: “Giống nhau cả thôi.”
Giản Ninh Xuyên: “Không giống! Yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, yêu đương thì cần gì phải đắn đo suy nghĩ? Không đúng, là phải vừa suy nghĩ vừa yêu đương, hoặc là yêu đi rồi hẵng nghĩ. Nếu không chờ ba suy nghĩ kỹ rồi, đối tượng đã bị kẻ khác hốt đi mất, còn định kết hôn kiểu gì? Nằm mơ. Ba nhìn con đây này, vừa có tình yêu, vừa có bà xã! Đúng rồi! Ba còn chưa nhìn thấy nhẫn cưới của con nhỉ…”
Cậu giơ ngón tay lên, chẳng có gì sất, ngớ người một lúc mới nhớ ra: “Để ở nhà mất rồi, hôm nào khoe với ba sau, con với bà xã cùng nhau đi chọn đấy, đẹp lắm luôn nhé, mặt trong còn khắc tên viết tắt và sinh nhật của cả hai. Tên con viết ở trước, bởi vì con chính là người chủ gia đình!”
Lý Tranh nói: “Con khoe với ba rồi, hồi con đến Úc ăn tết ấy, còn gửi cả đoạn clip con bón thức ăn cho Vombatidae nữa.”
“Thật ạ? Con quên mất tiêu.” Giản Ninh Xuyên cười hì hì nói: “Tóm lại chính là, yêu đương thì không cần suy nghĩ nhiều, nghĩ nhiều cũng chẳng được tác dụng gì, không nhanh tay thì ý trung nhân của ba sẽ chạy theo người khác đấy, thích là phải nhích, ra tay muộn là không được đâu, nhỡ mất rồi thì phải làm sao? Chỉ còn biết về nhà ôm chăn khóc hu hu. Như con đây này, chẳng nghĩ gì quá nhiều, vậy mà có thể về nhà ôm bà xã khóc, ha ha ha ha ha.”
Lý Tranh: “… Vớ vẩn.”
Giản Ninh Xuyên: “Sao lại vớ vẩn? Ba quen ông bô con từ lâu rồi đúng không, quen trước cả mẹ con nữa, nếu như ba bẻ cong ổng từ sớm, biết đâu hai người đã thành đôi rồi ấy chứ, dù sao ổng cũng là tra nam, ba không bẻ ổng thì ổng sẽ đi gieo họa cho người khác.”
Lý Tranh: “…”
Giản Ninh Xuyên bất chợt nhận ra chỗ không ổn, nói: “Không đúng không đúng, nếu hai người thành đôi thì làm sao có con? Con nhất định phải được sinh ra, không có con thì không được, không có con… bà xã của con phải làm sao bây giờ.”
Lý Tranh: “Xuyên Xuyên, mẹ con… vỗn dĩ là bạn gái của ba.”
Giản Ninh Xuyên giật mình ngồi thẳng người dậy: “Hả!!! Cái gì cơ???”
Lý Tranh lỡ mồm, không muốn kể tiếp nữa, nói: “Chuyện qua rồi thì để cho nó qua luôn đi.”
Giản Ninh Xuyên còn lâu mới để yên, nằm vật ra đùi y, giở trò vùng vẫy ăn vạ: “Không! Con muốn nghe! Ba không kể con khóc cho ba xem!”
Lý Tranh: “…”
Giản Ninh Xuyên lật người lại, ngửa người nằm trên đùi Lý Tranh, hố trong não mở ra, nói: “Ba ơi, đừng bảo ba mới là ba ruột của con nhé?”
Lý Tranh vỗ bốp một phát lên trán cậu, nói: “Thôi ngay! Con không biết con với Giản Hoa giống nhau như đúc à?”
Giản Ninh Xuyên: “Ai thèm giống ổng như đúc chứ! Con đẹp trai hơn ổng nhiều!”
“Đấy là con chưa nhìn thấy cậu ấy hồi còn trẻ…” Lý Tranh đang nói dở chừng thì sửa mồm: “Đúng, con đẹp trai hơn cậu ta nhiều.”
Giản Ninh Xuyên: “Hay do hồi trẻ ổng bảnh trai quá, nên mới cướp được mẹ con từ tay ba? Rốt cuộc là có chuyện gì thế ạ?”
Ánh mắt của Lý Tranh dường như không muốn nói.
Giản Ninh Xuyên bày ra diễn xuất như thần, chỉ một giây mà nước mắt đã rưng rưng, vẻ mặt đáng thương vô cùng.
Lý Tranh: “… Được rồi.”
Câu chuyện cũ năm xưa, vừa cẩu huyết lại vừa hoang đường.
Mẹ ruột của Giản Ninh Xuyên, Ninh Hiểu Nghiên từng hẹn hò với Lý Tranh, nhưng lúc ấy cô đang ở trong thời kỳ nổi tiếng, đoạn tình yêu này không được phép công khai, người biết chuyện cũng rất ít.
Lý Tranh quen biết Giản Hoa trong một lần hợp tác, hai người vừa gặp mà như đã quen thân, cứ thế liền trở thành bạn tốt. Sau đấy có một lần, y tình cờ dẫn theo Ninh Hiểu Nghiên đến chỗ hẹn với Giản Hoa, Ninh Hiểu Nghiên thay lòng đổi dạ, vì vậy hai người họ chia tay nhau. Tiếp đó Ninh Hiểu Nghiên theo đuổi Giản Hoa, hơn nữa còn thuận lợi kết hôn với gã.
Sau khi Giản Ninh Xuyên ra đời, Ninh Hiểu Nghiên mắc chứng trầm cảm sau khi sinh, trở nên đa nghi và dễ tức giận, suốt ngày gây chuyện với Giản Hoa. Có một lần cãi nhau xong, cô nói mình không có cảm giác an toàn, muốn Giản Hoa chuyển hết bất động sản sang tên mình, chuyện này chính là ngòi nổ dẫn đến tình cảm của hai người tan vỡ.
“Tình trạng khi đó của Hiểu Nghiên không ổn lắm, đưa ra yêu cầu này cũng sai thời điểm. Bởi vì ba con vừa vặn biết chuyện của cô ấy với ba. Giản Hoa sinh ra hiểu lầm nghiêm trọng, cho rằng mẹ con đang nhằm vào địa vị và gia tài của mình.” Lý Tranh kể tiếp: “Nguyên nhân là trước khi hai người họ kết hôn, ba chỉ là một tay biên kịch nhỏ nhoi vừa mới về nước, không thể nào so sánh được với ba của con khi ấy. Hơn nữa có kẻ bụng dạ khó lường châm ngòi thổi gió, ba có giải thích thế nào Giản Hoa cũng không nghe, cứ nhất quyết cho rằng ba và mẹ con cùng một giuộc, cấu kết với nhau để chiếm đoạt tài sản của cậu ấy.”
“…” Giản Ninh Xuyên khó hiểu, hỏi: “Sao ba không nói cho ổng ngay từ đầu? Với tính tình rách nát của ổng, một khi biết mình bị gạt, có nói gì ổng cũng không nghe đâu, còn bùng nổ ngay tức khắc ấy chứ.”
Lý Tranh cười khổ: “Cũng chẳng thể trách ba con được, là do ba cố tình không nói, vì ba muốn trả thù Giản Hoa. Lúc ba con quyết định hẹn hò với Hiểu Nghiên, cậu ấy còn chạy đến hỏi ba xem ba thấy Hiểu Nghiên thế nào? Ba có thể cảm thấy thế nào? Cảm thấy ‘tình yêu không có lỗi lỗi ở bạn thân’, lúc đó ba thật sự không nuốt trôi được cơn tức giận này, cố ý không nói sự thật cho cậu ấy, muốn nhìn vẻ mặt tức điên của Giản Hoa sau khi biết chân tướng. Hồi đó còn trẻ tuổi bốc đồng, nếu ba biết sự tình sẽ thành ra như bây giờ… không, không thể đem tuổi trẻ ra làm cái cớ.”
Ngón tay của y chạm nhẹ vào tóc Giản Ninh Xuyên, nói: “Xuyên Xuyên, là ba hại ba mẹ con chia lìa, còn giả vờ làm người tốt để chăm sóc con, ba xin lỗi.”
Giản Ninh Xuyên: “… Ba ba.”
Lý Tranh áy náy nói: “Ba không xứng được con gọi như thế.”
Giản Ninh Xuyên ngồi phắt dậy, nói: “Cái gì? Ba muốn con khóc cho ba xem không?”
Lý Tranh: “…”
Giản Ninh Xuyên nói: “Chuyện này ba không có lỗi, tuy rằng con không sống cùng mẹ con, nhưng chính bà ấy là người sinh ra con nhưng không thèm quan tâm, chắc chắn tính cách cũng chẳng tốt đẹp gì. Con luôn mồm nói bà ấy vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, chỉ vì con muốn lừa mình dối người mà thôi, chứ con biết hết cả đấy. Bây giờ nghe ba kể chuyện này, rõ ràng là do bà ấy trước khi kết hôn không nói rõ sự thật, sau khi kết hôn không biết cách vun vén gia đình, ba con thì lại càng không đáng tin, trước khi cưới không biết vợ mình là vợ bạn, hai người bọn họ là một đôi cha mẹ hồ đồ, dẫu may mắn không ly hôn, con ở với hai người họ cũng chưa chắc đã hạnh phúc.”
Lý Tranh nói: “Mẹ con bị trầm cảm nên mới như vậy, lúc con vừa ra đời, con không biết cô ấy hạnh phúc nhường nào đâu, cô ấy rất yêu con.”
Giản Ninh Xuyên: “Là ‘từng yêu’ mới đúng. Nhưng con yêu ba cơ, ba ba!”
Lý Tranh: “…”
Giản Ninh Xuyên: “Ba không yêu con à? Ba không thích con làm con trai của ba ư?”
Hai mắt Lý Tranh đỏ bừng, nói: “Xuyên Xuyên, nếu như không có con, ba cũng chẳng biết mấy năm nay ba sẽ sống thế nào.”
Giản Ninh Xuyên hai tay ôm mặt, bán manh nói: “Con là cục cưng của ba đó, ba là ba ba con yêu nhất trên đời.”
Lý Tranh bật khóc. Có thể thấy tính cách “giàu cảm xúc” và “mau nước mắt” của Giản Ninh Xuyên, biết đâu chẳng phải là do di truyền.
Giản Ninh Xuyên vươn tay xoa đầu y, nói: “Ba ba ngoan, ba đừng khóc.”
Lý Tranh đẩy tay cậu ra, mắng mà chẳng thấy tí uy nào: “Không biết lớn nhỏ.”
Giản Ninh Xuyên hiếu kỳ hỏi: “Sau đấy thì sao hả ba? Ba mẹ con vừa rạn nứt tình cảm, ổng liền chạy theo mẹ kế à? Vậy hai người làm hòa bằng cách nào? Sao ba còn cho ổng vay tiền để tổ chức đám cưới?”
Lý Tranh nói: “Tất Phương Thần vẫn luôn rất ngưỡng mộ ba con, có lẽ Giản Hoa khi ấy cũng cần một người ở bên cạnh, chuyện này ba cũng không rõ lắm. Mẹ con biết Tất Phương Thần có thai, nhất thời nghĩ quẩn nên tự tử. Kỳ thực lúc đó ba cảm thấy Giản Hoa đã biết mình hiểu nhầm Hiểu Nghiên, nhưng mọi chuyện ván đã đóng thuyền, hai người họ liền thỏa thuận ly hôn ngay tại bệnh viện, khi ấy ba cũng có mặt. Là tự ba con muốn tay trắng ra đi, sau đấy cậu ấy dự định kết hôn với Tất Phương Thần, không muốn bị người khác chế nhạo, hôn lễ cũng không thể nào tổ chức keo kiệt được, ba liền cho cậu ấy vay tiền, nói rõ ràng mọi chuyện, rồi một lần nữa làm bạn bè của nhau.”
Giản Ninh Xuyên: “Thế… sao ba lại có tình ý với ổng? Không phải ba thích phụ nữ à?”
Lý Tranh: “Ba cũng không biết. Dường như chỉ trong nháy mắt mọi chuyện đã xảy ra.”
Giản Ninh Xuyên có thể hiểu được cảm giác này. Cậu cũng là ở trong một chớp mắt, bỗng nhiên nảy sinh tình yêu với Hoắc Phù. Trước đây đọc tiểu thuyết, có nhiều tác giả viết rằng ‘tình cảm là một thứ lặng lẽ đâm chồi’, nhưng với kinh nghiệm ít ỏi của mình, cậu thấy điều đó không đúng lắm. Yêu chính là yêu, đôi khi nó sẽ như một tia lửa bắn ra trong chớp mắt, chỉ tiếc rằng chớp mắt đó lại bị rất nhiều người bỏ qua.
Cậu hỏi: “Lúc trước ba không kể nên con cũng ngại hỏi, hai người đã làm bạn bè với nhau nhiều năm, vì lý do gì mà trở mặt?”
Lý Tranh cười tự giễu: “Làm ‘bạn bè’ đã nhiều năm, vậy mà ba không hề biết cậu ấy vẫn luôn hận mình. Bởi vì năm xưa ba giấu diếm việc của Hiểu Nghiên, khiến cậu ấy mất đi người phụ nữ mà mình yêu thương nhất, khiến cậu ấy không có được sự thông cảm của con, tại ba nên cậu ấy mới sống không hạnh phúc.”
Giản Ninh Xuyên cứ như nghe được chuyện gì buồn cười lắm: “Ổng nói vậy với ba hả?! Sao ổng vẫn cái kiểu đấy nhỉ, có chuyện gì cũng đổ lên đầu người khác! Chuyện ly hôn ổng trách ba, chuyện của con ổng cũng trách ba? Là ba cấm không cho ổng đến gặp con chắc? Nếu không phải dì bảo mẫu suốt ngày bật phim của ổng cho con xem, thì con đã quên mất chuyện mình có ba ba từ lâu rồi! Lão già chết tiệt này, về sau ba đừng để ý đến ổng nữa, nếu có gặp thì ba phải tẩn ổng một trận, tẩn thật mạnh vào!”
Lý Tranh: “Đúng vậy, ba đấm cậu ấy, sau đó ba liền về nước.”
Giản Ninh Xuyên bắt đầu bổ não, nhưng chẳng bổ được gì, cậu không cách nào tưởng tượng ra được tâm tình của Lý Tranh khi ấy, bỗng nhiên nhớ đến mái tóc hoa râm của y, giật mình nói: “Ba ba, vậy tóc của ba… không không, ba đừng nói, chỉ cần từ nay về sau ba vui vẻ là được rồi.”
Lý Tranh cười nói: “Bộ phim hiện tại mà ba đang làm, nhân vật chính là một tên vô dụng, vợ đòi ly hôn, còn mất đi quyền giám hộ với con trai, dần dần mắc phải chứng bệnh trầm cảm, một đêm đầu bạc…”
Giản Ninh Xuyên: “!!!”
Lý Tranh: “Ba không bị trầm cảm, cái này không phải tự truyện.”
Vẻ mặt Giản Ninh Xuyên đầy hoài nghi và lo lắng.
Lý Tranh cười nói: “Thật đấy. Khoảng thời gian trước ba có chút lo âu nên đã đi tìm bác sĩ tâm lý, nghe bác sĩ kể vài trường hợp của bệnh nhân thành thử ba ngứa nghề, bèn gộp vài người lại với nhau để viết ra kịch bản này.”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Sao tên phim lại là ≺Viên Thuốc Màu Vàng≻ ạ?”
Lý Tranh: “Có một loại thuốc điều trị chứng rối loạn lo âu, là dạng viên con nhộng màu vàng.”
Giản Ninh Xuyên nhìn y thật kỹ, muốn xác nhận xem giờ phút này Lý Tranh có làm sao không, nhưng chỉ thấy hai bên tóc mai trắng xóa chói mắt.
Lý Tranh nói: “Được rồi, ba không sao đâu.”
Giản Ninh Xuyên nghĩ thầm, không sao thật ạ?