Sang ngày hôm sau, bởi vì Giản Ninh Xuyên phải dỗ bà xã nguyên một buổi tối, sáng nay mặt trời lên cao mà vẫn nằm ngay đơ trên giường, muốn ngồi dậy cũng khó khăn nên dứt khoát không dậy nữa, nằm tựa vào giường xem video, dưới thắt lưng còn lót bé ếch xanh, lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút.
Cậu lên trang web chính thức của chương trình, nhấn vào tiết mục kỳ này, thấp thỏm không biết mưa bình luận phun những gì, có mắng mỏ cậu hay không.
Đến phân cảnh của cậu và Chu Phóng, mưa bình luận từng dòng từng dòng bay qua ——
“Tính chó của Chu Phóng quả thực danh bất hư truyền.”
“Thằng con nhà Giản Hoa không biết làm gì cả, nuôi hỏng rồi.”
“Đứng cạnh Chu Phóng là ai đấy? Trông lạ hoắc.”
“Giản Ninh Xuyên, diễn Mao Mao trong ≺Loạn Giang Nam≻ đấy.”
“Con trai Giản Hoa.”
“Không thể trách Chu Phóng nóng tính được, gặp phải đứa cái gì cũng không biết làm, đến mị còn tức giận.”
“Anh Phóng nhà tui thẳng tính, trước nay không biết giả bộ.”
“Chu Phóng truất voãi, con trai của Giản Hoa cũng dám mắng.”
“Nhìn thôi cũng biết hai người này thân nhau, các thím đừng tạo drama nữa.”
“Trong nhà Tiểu Giản kiểu gì chẳng thuê bảo mẫu, không biết quét dọn cũng là chuyện bình thường.”
“Chuyện bình thường +, ít ra cậu ấy cũng biết cố gắng giúp đỡ.”
“Chu Phóng mắng cậu ta, nhưng cũng là đang chỉ dạy cho cậu ta.”
“Đột nhiên get được nhan sắc của Chu Phóng.”
“Quẩy hết mình cổ vũ cho thần nhan Chu Phóng!”
“Phóng Ca Nhất Khúc tới đây điểm danh nào.”
“Phóng Ca Nhất Khúc +”
“Phóng Ca Nhất Khúc +”
“Phóng Ca Nhất Khúc +”
“Phóng Ca Nhất Khúc +CMND”
“Cất cao khúc hát là cái gì?”
“Nhóm Phóng Ca Nhất Khúc đừng spam mưa bình luận, sẽ kéo anti cho anh Phóng đó.”
“Nhóm Phóng Ca Nhất Khúc đừng spam mưa bình luận, sẽ kéo anti cho anh Phóng đó.”
“Nhóm Phóng Ca Nhất Khúc đừng spam mưa bình luận, sẽ kéo anti cho anh Phóng đó.”
“Đéo hiểu chê ở điểm gì, Tiểu Giản ngoan vậy mà.”
“Ôi đệt mợ anh Phóng đừng quát em! Mưa bình luận sẽ mắng anh đó!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Còn bảo camera-man đừng quay kìa, mầm non giải trí của Showbiz há há há.”
“Ha ha ha Giản Ninh Xuyên ới cậu có đang nhìn bình luận không, bọn tôi muốn mắng anh Phóng của cậu.”
“Cưng vãi! Muốn thịt! Có anh giai nào cho tui mượn đinh đinh phát.”
“Mi muốn làm gì Tiểu Giản nhà ta – Chu Phóng said.”
“Không ai chú ý đến chị gái Hoa Lôi à? Làm nền nguyên cả tập này luôn.”
“Mùi gay nồng nặc, phải báo cáo – Hoa Lôi said.”
“Tiểu Giản ủy khuất, Tiểu Giản không có mà – Tiểu Giản said.”
“Ha ha ha đậu mé anh Phóng cho em theo với.”
“Giản Ninh Xuyên, thanh niên thở câu nào truất câu đó.”
“Phóng ca dễ mềm lòng, mồm miệng chua ngoa tâm đậu hũ.”
“Chu Phóng đáng yêu phết nhỉ.”
“Các thím, đây là show ‘không đầu óc’ vs. ‘không cao hứng’ à.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha ha ha.”
Đến cảnh Chu Phóng bận đóng phim nên phải rời đi trước, cả đoàn cùng nhau tiễn chân anh ta ——
“Phóng ca phải đi rồi, không nỡ xa Phóng ca.”
“Tiểu Giản còn không nỡ xa Phóng ca hơn thím nhiều.”
“Đôi mắt của Tiểu Giản đẹp ghê cơ.”
“Chân của Chu Phóng phải dài đến m ấy nhỉ.”
“Môn đăng hộ đối, hoàn mỹ.”
“Khi nào về Bắc Kinh nhớ tìm em chơi nhá anh Phóng mặt tó.”
“Được, cùng nhau chơi.”
“Tạm biệt Phóng ca.”
“. gặp nhau ở rạp chiếu phim.”
“. đến rạp ngắm anh Phóng và Tiểu Giản.”
“. ≺Thành Phố Tội Ác≻, không gặp không về.”
“. ≺Thành Phố Tội Ác≻, không gặp không về.”
“. ≺Thành Phố Tội Ác≻, không gặp không về.”
“. ≺Thành Phố Tội Ác≻, không gặp không về.”
“. ≺Thành Phố Tội Ác≻, không gặp không về.”
Đương nhiên trong mưa bình luận cũng có mấy câu khó nghe của đám AHBP, nhưng Giản Ninh Xuyên làm bộ không nhìn thấy, đến phút cuối cùng còn bị spam tuyên truyền làm cho cảm động, giống như được tiếp thêm sức mạnh, rất vui vẻ và mong chờ đến ngày ≺Thành Phố Tội Ác≻ ra rạp.
Còn một tuần nữa bộ điện ảnh này sẽ chính thức được công chiếu, so với bộ phim văn nghệ hài ≺Loạn Giang Nam≻, thì ≺Thành Phố Tội Ác≻ có rất nhiều cảnh đấu súng đặc sắc, kinh phí đầu tư và tuyên phát cực khủng. Giản Ninh Xuyên từng nghe Hoắc Phù bảo rằng, nếu doanh thu phòng vé của phim đạt trên . tỷ, lúc đấy mới được coi là đầu tư sinh lời.
(tuyên phát: tuyên truyền và phát hành; danh linh: kép hát nổi danh)
Vốn dĩ bộ phim này do Thành Quả Entertainment hợp tác với một công ty giải trí khác cùng nhau tuyên phát, nhưng bởi vì một số nguyên nhân, công ty kia rút vốn đầu tư giữa chừng, lỗ hay lãi đều do một mình Thành Quả Entertainment gánh chịu.
Giản Ninh Xuyên từ Hằng Châu trở về đã được mấy ngày, trời nóng nực, chỗ nào cũng không muốn đi, chỉ ru rú ở nhà đọc sách về tiếng nói sân khấu, tập gym nâng tạ, lao động kết hợp nghỉ ngơi, rèn luyện cả bên trong lẫn bên ngoài.
Cháu ngoại trai Khâu Gia Thành gọi điện thoại tới, bảo rằng cu cậu nhớ Giản Ninh Xuyên. Hoắc Phù không có thời gian đi cùng cậu, thế nên Giản Ninh Xuyên đi chọn đồ chơi một mình rồi sang thăm Thành Thành. Lúc đến nhà họ Khâu chỉ kịp chào hỏi vội vàng với Khâu Thực, dạo này gã đã gầy đi rất nhiều, mép tóc lại càng cao hơn, có vẻ như đang gặp áp lực công việc rất lớn, Thành Thành nói rằng nửa tháng nay nó chỉ gặp được ba mình có - lần.
Nếu so sánh với gã thì tình huống của Hoắc Phù tốt hơn nhiều, đi làm đúng giờ tan ca đúng lúc, thi thoảng buổi tối có tiệc xã giao, trễ nhất là khoảng -h sẽ về đến nhà. Hoắc Phù không uống rượu, cũng chẳng có ai dám mời rượu hắn, về nhà tắm rửa sạch sẽ, tiếp đấy còn có tinh thần chơi với Giản Ninh Xuyên một lúc rồi mới đi ngủ.
Giản Ninh Xuyên từng hỏi hắn: “Anh không phải cổ đông của Thành Quả Entertainment à? Khâu Thực bận đến sút cân hói đầu, sao trông anh chẳng khác gì ngày thường vậy?”
Hoắc Phù nói: “Dù là cổ đông nhưng số cổ tức của anh cũng không nhiều lắm, chỉ kiếm được một chút tiền lời thôi, có thua lỗ cũng không đáng kể. Studio Hoắc Phù mới là trọng tâm của anh, bởi vậy em hãy chăm chỉ rụng tiền vào nhé, nếu không bà xã của em sẽ phải ra đường ngủ đấy, em nhẫn tâm sao ông xã Xuyên Xuyên?”
Ông xã Xuyên Xuyên kiến thức nửa vời, chỉ hiểu một cách đại khái, studio là của bà xã, Thành Quả Entertainment là của hai vợ chồng Khâu Thực.
Trước ngày công chiếu ≺Thành Phố Tội Ác≻, bộ phim dân quốc mà Vương Tử Diệp đóng hồi năm ngoái, vào buổi tối ngày mùng tháng , đồng thời phát sóng trên cả hai kênh truyền hình.
Giản Ninh Xuyên nhiệt tình cày phim!
Trước đấy cậu chỉ biết đây là bộ phim đề tài gián điệp chiến tranh, Vương Tử Diệp vào vai một danh linh, còn nội dung kịch bản và thiết lập nhân vật, tất tần tật cậu đều không hỏi đến, muốn đợi đến khi phim ra mắt sẽ hồi hộp theo dõi từng tập, tiện thể cống hiến chút rating và lượt click cho chú Vương.
Hoắc Phù bữa nay có tiệc, còn chưa trở về. Sau khi xem xong hai tập phim truyền hình, Giản Ninh Xuyên liền gọi điện thoại cho Vương Tử Diệp.
Vương Tử Diệp: “Tiểu Giản! Bây gọi điện cho tao có việc chi rứa?”
Giản Ninh Xuyên gọi tên trong phim của cậu ta: “Nam Truy Nguyệt lão bản, tới khi nào ngài mới chấp nhận lời mời của tôi, để cho tôi được chiêm ngưỡng vở kịch ≺Mục Quế Anh Nắm Giữ Ấn Soái≻?”
Vương Tử Diệp có chút sửng sốt: “Hể? Bây xem à?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Xem chứ! Siêu hay luôn!”
Vương Tử Diệp: “Thật hay điêu? Tao còn chưa có thời gian để xem, vẫn đang ở phim trường Mary Sue đây này. Vừa thu công xong, đang chuẩn bị quay về khách sạn, tín hiệu G ở trường quay không tốt lắm, phải tí nữa về mới xem được.”
Giản Ninh Xuyên: “Thật sự hay lắm luôn, nội dung hai tập hôm nay rất thú vị, rất lôi cuốn, nhất là lúc mày hóa trang kinh kịch ấy! Đẹp! Vô! Đối! Tao chắc chắn phải cày hết phim!”
Vương Tử Diệp lại bắt đầu đánh rắm: “Hi hi hi, bố mầy đã đẹp là phải đẹp nghiêng trời.”
Giản Ninh Xuyên nghe được tiếng đóng cửa xe, hỏi: “Mày vừa lên ô tô à?”
Vương Tử Diệp: “Đúng đóa, đoàn phim cấp xe chuyên dụng cho tao! Tao được hưởng đãi ngộ của nam thứ đó đa!”
Giản Ninh Xuyên: “Thế mà mày còn to mồm phỉ nhổ phim của người ta là Mary Sue, bị nhà sản xuất nghe được là mày xong cơm đấy.”
Vương Tử Diệp nói: “Không sao đâu, đoàn của bọn tao ai chẳng gọi thế, bởi vì phim này nó tên là ≺Mary Không Sue≻.”
Giản Ninh Xuyên: “… Sao nghe lôi thế?”
Vương Tử Diệp: “Cũng thường thôi. Phim hình sự của bây mùng chiếu hở? Chiếu trong bao lâu? Tao sợ không kịp đi xem, nếu gắt quá thì tao xin đạo diễn nghỉ mấy tiếng để chạy đi xem vậy.”
Giản Ninh Xuyên: “Chờ mày sát thanh thì chắc trên mạng có rồi đấy, còn dự định phát hành bản DVD nữa, bao giờ có tao đưa mày một đĩa.”
Vương Tử Diệp thâm trầm nói: “Xuyên Xuyên, bây là lạ sao ấy.”
Giản Ninh Xuyên: “Hả???”
Vương Tử Diệp: “Bây đáng yêu đến lạ, ha ha ha ha ha.”
Giản Ninh Xuyên: “Buồn nôn vãi!”
Vương Tử Diệp: “Tao học từ má bây đấy! Nó bảo cái này mới là chiêu thứ nhất thôi, bây thấy đoạn cap tin nhắn của nó với Tiểu Văn chưa, đoạn nó đăng trên dòng thời gian ấy?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Ý mày là cái đoạn thịt heo thịt dê thịt đầu tim ấy hả? Má tao quả thực buồn nôn muốn chết!”
Hai người thay phiên nhau phỉ nhổ mấy lời tâm tình sến rện của Tần Trận.
Cuối cùng Vương Tử Diệp chốt hạ: “Mấy câu tâm tình chảy nước ấy có tác dụng quái đâu, hai đứa nó vẫn cãi nhau như cơm bữa, Tiểu Văn còn tìm tao mấy bận, nói rằng nhỏ không hiểu Trận cưa đang nghĩ cái gì, tao cũng có biết đâu, không giúp được.”
Lại tán dóc thêm chục phút, Vương Tử Diệp sắp về tới khách sạn, bấy giờ mới cúp điện thoại.
Tần Trận sau bốn tháng đóng phim ở Hoành Điếm, đợt này không nhận thêm công tác, vừa nghỉ hè liền quay về Thái Nguyên.
Giản Ninh Xuyên nhắn wechat cho anh, hỏi: “Trận ca, đang làm gì đó? Xem phim mới của Diệp ca chưa?”
Tần Trận nhắn lại: “Chưa, đang đi chơi với bạn gái.”
Giản Ninh Xuyên nhìn thấy vậy liền vứt điện thoại qua một bên, chạy đi tắm rửa.
Đang tắm dở thì Hoắc Phù trở về, tông cửa mà vào, hai người ở trong buồng tắm nhốn nháo nhộn nhạo một phen, khiến cho nước nôi bắn tung tóe khắp phòng.
Hơn nửa tiếng sau, Giản Ninh Xuyên tắm xong định đi ra, bên ngoài nhiệt độ điều hòa đang thấp, Hoắc Phù sợ cậu bị cảm lạnh, lấy áo tắm tơ tằm của mình phủ lên người cậu.
Giản Ninh Xuyên sau khi ra ngoài liền nằm phịch xuống giường, chân có chút nhuyễn, cả người biếng nhác. Mò điện thoại qua xem thử, phút trước Tần Trận có gọi cho cậu, thấy cậu không bắt máy, anh lại gửi tin nhắn đến: “Tao với nhỏ mỗi người một nơi rồi, sao đấy?”
Giản Ninh Xuyên gọi điện thoại qua.
Tần Trận: “Sao đấy Tiểu Giản?”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Mỗi người một nơi là chia tay hả?”
Tần Trận nói: “Không phải, tao đưa nhỏ về nhà.”
Giản Ninh Xuyên nghe thấy giọng anh chẳng vui vẻ là mấy, hỏi: “Hai đứa lại cãi nhau đấy à?”
Tần Trận trầm mặc.
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Đã lâu thế rồi mà mày vẫn không hiểu rõ tâm ý của mình hay sao?”
Tần Trận đáp: “Tao cũng không biết phải nói thế nào với mày.”
Giản Ninh Xuyên: “Nếu chỉ vì mày không muốn ăn cơm trước kẻng, tao cũng có thể hiểu được, nhưng đây đâu phải chuyện gì khó nói? Chuyện mà mày cảm thấy không biết nói thế nào, chắc hẳn phải là chuyện khác nhỉ?”
“…” Tần Trận hỏi: “Tiểu Giản, sao mày lại quyết định ở bên Hoắc Phù?”
Giản Ninh Xuyên đáp: “Bọn tao yêu nhau thì dĩ nhiên phải ở bên nhau rồi.”
Tần Trận hỏi: “Chỉ đơn giản như thế thôi sao?”
Giản Ninh Xuyên: “Có gì phức tạp lắm à?”
Tần Trận xoắn xuýt: “Bọn mày sướng thật, còn tao đến cả việc thích hay không thích, sao cũng khó khăn thế này.”
Giản Ninh Xuyên nghe được tiếng mở cửa, liền quay đầu lại nhìn về phía phòng tắm, Hoắc Phù mặc quần áo ngủ đi ra, ngồi ở trên mép giường, ánh mắt như đang dò hỏi, ai đó?
Cậu nói: “Bạn cùng phòng của em.”
Tần Trận ở đầu bên kia hỏi: “Bà xã mày ở đấy à? Thế thôi không nói nữa nhé.”
Giản Ninh Xuyên đáp: “Bọn mày đừng cãi nhau nữa, làm lành đi.”
Tần Trận nói: “Tao đặt vé ngày kia đi xem ≺Thành Phố Tội Ác≻ rồi, cả nhà tao với gia đình Văn Oánh đều đến ủng hộ mày.”
Giản Ninh Xuyên cảm động nói: “Cảm ơn má! Má ơi con yêu má nhiều!”
Cậu cúp điện thoại, Hoắc Phù hỏi: “Cái cậu lần trước uống say ngủ lại nhà mình ấy hả?”
Cậu lật ngửa người lại, hai tay vỗ vỗ bụng mình, nói: “Đúng vậy, là nó đó.”
Hoắc Phù soi cậu từ đầu đến chân, ngoài áo choàng tắm màu đen ra thì cái gì cậu cũng không mặc, đai lưng buộc lỏng làm lộ ra cơ thể cân xứng, chân tay thon dài, da dẻ trắng trẻo bóng loáng, chỗ cần hồng lại hồng hào đến đáng yêu, trông giống như một tiểu yêu tinh áo choàng đen gợi cảm, động tác vỗ vỗ bụng lại rất trẻ con, trong yêu khí lại có một chút tinh linh khí.
Cậu chú ý đến ánh mắt của Hoắc Phù, tà mị nở nụ cười, nói: “Bà xã à? Có phải em gợi cảm lắm không?”
Hoắc Phù cười gật đầu: “Đúng rồi đấy.”
Giản Ninh Xuyên vén áo tắm lên một chút, giơ cao chân, Hoắc Phù tưởng cậu muốn khoe đinh đinh, trong lòng có hơi rục rịch, ai ngờ cậu đắc ý nói: “Bà xã, anh nhìn lông chân của em này!”
Hoắc Phù: “…”
Giản Ninh Xuyên nghiêm túc khoe khoang: “Nhìn thấy chưa? Lông chân của em dài hơn trước đây rồi đấy! Sáng nay lúc cạo râu, em thấy hình như râu của mình cũng cứng hơn trước, khừa khừa khừa, em man quá trời man luôn!”
Hoắc Phù cũng rất nghiêm túc phối hợp với cậu, vẻ mặt sùng bái nói: “Chẳng trách anh cảm thấy em càng ngày càng công.”
“Ha ha ha ha ha…” Giản Ninh Xuyên muốn thơm nhẹ Hoắc Phù, nhưng vừa nãy lái xe quá tốc độ, hiện tại eo mất sức không nâng lên được, cậu nói: “Bà xã ơi anh cúi thấp xuống một chút, để em thơm anh cái nào.”
Hoắc Phù liền cúi xuống, hai người hôn nhau một cái. Hoắc Phù sờ sờ chân cậu, trong lòng buồn cười không chịu nổi, chân trơn bóng thế này mà cũng dám khoe lông chân dài?
Giản Ninh Xuyên cảm thấy trong lòng ngọt ngào cực kỳ, hôn xong còn mạnh mẽ kéo đầu Hoắc Phù đặt trên ngực mình, cảm giác bản thân đúng là THIẾT! HÁN! NHU! TÌNH!
Hoắc Phù bị sét đánh đã quen, ngoài thời gian lái xe ra thì cậu muốn thế nào cũng chiều theo ý cậu, lúc này hắn ngoan ngoãn làm ‘chim bự nép vào người’ Giản Ninh Xuyên.
Giản Ninh Xuyên đột nhiên cảm khái: “Bà xã ơi, em hạnh phúc quá.”
Hoắc Phù cười thành tiếng.
Giản Ninh Xuyên nói: “Hồi trước lúc còn ở ký túc, mấy thằng bạn cứ nói em hay soi mói, chắc chắn là đứa cuối cùng thoát kiếp FA, hiện tại thì sao? Em cưới bà xã đã một năm rồi, hai đứa nó một thằng vẫn độc thân, vì bản thân đẹp quá không vừa mắt kẻ khác; thằng còn lại yêu đương mấy tháng trời, thế mà rồi vẫn không hiểu rõ mình thích ai. Chuyện yêu đương đơn giản đến vậy, mà bị nó làm cho phức tạp quá đà.”
Hoắc Phù ngạc nhiên hỏi: “Yêu đương đơn giản lắm sao?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Rất đơn giản mà.”
“…” Hoắc Phù thở dài nói: “Sao anh chẳng thấy đơn giản chút nào cả.”
Giản Ninh Xuyên hóa thân thành sủng nịnh công, xoa xoa tóc hắn, nói khoác không biết ngượng mồm: “Em biết, trước khi gặp được em, anh đã phải độc thân nhiều năm rồi, vất vả cho anh quá, bà xã đáng thương của em ạ.”
Hoắc Phù cãi lại: “Ông xã Xuyên Xuyên, trước khi gặp được em, tuy rằng anh không biết thế nào là ngọt, nhưng cũng không ăn đắng. Chính vì gặp được em nên mới phải khổ sở vì tình, mới phải chịu dằn vặt. Em thấy yêu đương là việc đơn giản ư? Nó khó khăn lắm đấy.”
Giản Ninh Xuyên nghe hắn nói năng nghiêm trọng quá, kinh hãi một hồi, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Không phải chứ, em đâu có khiến anh đau khổ vì tình? Em đối xử với anh không tốt ở điểm nào? Em cưng chiều anh đến thế cơ mà, anh còn muốn em làm gì nữa?”
Cậu ôm mặt Hoắc Phù, hung hãn như con mèo con: “Anh! Nhanh nói rõ ràng cho em!”
Hoắc Phù bản chất là thánh làm trò, vẻ mặt trong nháy mắt liền biến thành oan ức, nói: “Mùa hè năm ngoái lúc em quay ≺Thành Phố Tội Ác≻ đó, anh nhớ em quá nên đến thăm ban, em còn nhớ hay em đã quên? Em không thèm để ý tới anh.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù hết sức lên án, nói: “Em cứ bám theo Chu Phóng miết, anh chờ đợi em nguyên một buổi trưa, còn em lại bám theo sau Chu Phóng nguyên một buổi trưa.”
Giản Ninh Xuyên nhớ lại tình huống ngày hôm đấy, cả kinh nói: “Oa! Anh đổi trắng thay đen, kẻ ác cáo trạng trước đấy hả?”
Rõ ràng là tên Hoắc Phù phiên bản đũy giả nai này không chịu đớp thính của cậu, hại cậu tuyệt vọng quá chừng, rồi tên Hoắc Giả Nai ấy lại chạy đến chòng ghẹo cậu! Không tin đọc lại mà xem! Từ chối ở chương ! Chòng ghẹo ở chương !
Hoắc Phù nghiêm mặt nói: “Xuyên Xuyên, anh làm trai thẳng hơn năm rồi, thích một cậu nhóc, chung quy phải có quá trình tiếp thu. Em cho rằng anh trở về làm việc mấy ngày, sau đấy đột ngột nghĩ thông rồi chạy đi yêu đàn ông ngay được chắc?”
Giản Ninh Xuyên nghĩ nghĩ, có chút hiếu kỳ hỏi: “Thế nhờ đâu mà anh nghĩ thông?”
Hoắc Phù nói: “Anh không nghĩ thông.”
“…” Giản Ninh Xuyên hét ầm lên: “BÀ XÃ! Anh đùa kiểu gì đấy! Không nghĩ thông? Vậy anh lấy lại tin nhắn anh nói em là “Xuyên Xuyên của tôi” đi, anh là cái đồ thánh mắc ói!”
Hoắc Phù cười rộ lên, nói: “Anh chỉ là không nghĩ thông việc mình có phải gay hay không, thế nhưng anh biết rõ một chuyện, không thể chờ đến khi nghĩ thông rồi mới nói được.”
Giản Ninh Xuyên: “???”
Hoắc Phù nói: “Em biết không, Nana mách lẻo rằng, em có tình cảm với Chu Phóng.”
Giản Ninh Xuyên: “!!!”
Hoắc Phù oan ức ôm ngực khóc hu hu, nói: “Tâm trạng của anh lúc ấy quả thực như sét đánh giữa trời quang, chẳng phải em nói không nỡ xa anh ư? Sao mới vài ngày đã có tình cảm với Chu Phong rồi? À! Em còn gọi anh là đũy giả nai nữa, anh thấy em mới là đóa hoa nhỏ lẳng lơ thì có, anh vậy mà lại bị một đứa nhóc con cho ăn quả lừa.”
Giản Ninh Xuyên: “…”