Giản Tâm

chương 15: một tháng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm hôm sau, Khương Hoài Tâm đã đến dưới tầng chung cư Giản Diêu đợi y.

Giản Diêu bước vội ra mở cửa, Khương Hoài Tâm dựa vào bên cạnh xe, cười mỉm nhìn y, vết máu tụ ở phía dưới bọng mắt cùng khoé miệng cực kỳ chói mắt: "Diêu Diêu, chào buổi sáng."

Giản Diêu cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới tối hôm qua Khương Hoài Tâm nói "Ngày mai gặp" lại là sáng sớm hôm nay đã chạy sang đây.

"Anh không phải đi học à? Sáng sớm qua đây làm gì?" Giản Diêu đi lên trước, nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, lúng túng mà dời đôi mắt đi.

Khương Hoài Tâm mở cửa xe, ra hiệu bảo Giản Diêu đi lên: "Tới đưa em đi học chứ sao, anh muộn chút mới có tiết, đón em đến trường trước."

Giản Diêu không còn lời gì để nói, diễn xuất này của Khương Hoài Tâm, quả thực ân cần đến mức khiến y không biết làm thế nào.

Trường học của y cách chỗ này cùng lắm có hai ba trạm xe, ngồi tàu điện ngầm đi đến cũng chỉ hơn mười phút mà thôi, Khương Hoài Tâm sáng sớm đã qua đây, chỉ là vì đón y đi học?

Ngồi vào trong xe, Khương Hoài Tâm đưa bánh mỳ cùng sữa bò đã mua lúc trước cho y: "Chắc chắn em chưa ăn sáng, mau ăn đi nè."

Giản Diêu nhận lấy đồ ăn, mơ hồ nói ra một câu "Cảm ơn", cúi đầu, im lìm không phát ra tiếng động mà bắt đầu ăn.

.

truyện teen hay

Đúng thật là y chưa ăn sáng, do tối hôm qua ngủ muộn quá nên sáng nay liền ngủ quên, rời giường rửa mặt một cái là vội vàng chạy ra cửa, không ngờ tới là Khương Hoài Tâm đã đứng ở dưới tầng chờ y, ngay cả bữa sáng cũng chuẩn bị xong cho y rồi.

Khương Hoài Tâm khẽ cười, khởi động xe.

Khi đến cổng trường, Giảng Diêu mới vừa ăn sáng xong, lấy khăn giấy xoa lung tung, lại nói lời cảm ơn lần nữa với Khương Hoài Tâm, chưa kịp xuống xe, liền bị Khương Hoài Tâm nắm lấy cổ tay.

"Diêu Diêu, sao chưa gì đã đi rồi?"

Giản Diêu khó hiểu nhìn qua, Khương Hoài Tâm xích lại gần, y theo bản năng mà lùi ra sau, cảnh giác nói: "Anh làm gì?"

Khương Hoài Tâm bị chọc cho bật cười, ngón tay hơi sượt qua khoé môi của Giản Diêu: "Chưa lau sạch này."

Giản Diêu sửng sốt, trợn mắt, xuống xe, dùng sức đóng cửa.

Khương Hoài Tâm hạ cửa xe xuống, lớn tiếng gọi y: "Diêu Diêu, buổi chiều anh lại tới tìm em."

Giản Diêu không quay đầu lại, chỉ tuỳ tiện phất tay, bước nhanh đi vào trong trường học.

Mãi cho đến lúc người đi khuất bóng, Khương Hoài Tâm mới cười gõ gõ tay lái, một lần nữa khởi động xe.

Buổi chiều học xong một tiết cuối cùng rồi tan học, xe Khương Hoài tâm quả thực đã chờ ở bên ngoài, Giản Diêu rất bất đắc dĩ, đi qua gõ gõ cửa kính xe: "Sao anh lại tới nữa?"

"Tới đón em, đưa em về á." Khương Hoài Tâm nói như chuyện đương nhiên vậy.

"Anh rảnh rỗi tới độ không có việc gì làm hả?"

"Sao lại nói thế, theo đuổi em mới là việc chính đáng."

Giản Diêu: "..." Gặp qua nhiều người mặt dày rồi, vẫn chưa thấy ai dày bằng cái tên này.

Khương Hoài Tâm vươn tay qua đón lấy balo của Giản Diêu: "Đi thôi, anh qua chỗ em ăn chực, ăn xong rồi lại đưa em đi làm thêm."

"...!Không phải nhà anh có bác giúp việc nấu cơm sao?"

"Bác ấy nấu không ngon bằng em."

Được rồi, Giản Diêu miễn cưỡng coi đó là lời khen, ngồi vào trong xe.

Sau đó suốt một buổi tối kia, Giản Diêu đi làm thêm, còn Khương Hoài Tâm đỗ xe bên ngoài quán ăn, ngồi ở trong xe chơi điện thoại giết thời gian chờ y.

Giản Diêu đi ra cửa quán nhìn vài lần, Khương Hoài Tâm còn chưa thấy nhàm chán, y thế mà còn mệt mỏi thay hắn.

Mấy lần muốn mở miệng kêu hắn về trước, nhưng lời nói ra đến miệng nghĩ lại thôi, mấy việc không thú vị như vậy chắc chắn Khương Hoài Tâm sẽ chẳng kiên trì được mấy ngày.

Bắt đầu từ ngày đó, tuy Khương Hoài Tâm không qua đưa đón Giản Diêu đi học nữa, nhưng buổi tối mỗi ngày đều sẽ tới quán lẩu tìm y, hoặc là sau giờ rưỡi lái xe đến cửa tiệm chờ y tan làm.

Có những lần mới - giờ, lại có bóng người quen thuộc đi vào quán lẩu ngồi xuống, gọi vài món ăn ra, vừa chơi điện thoại vừa nhúng lẩu, cứ như vậy mà kiên trì suốt một tháng.

Quán lẩu từ ông chủ cho tới tất cả nhân viên bình thường đều quen mặt hắn, Giản Diêu khuyên rất nhiều lần, Khương Hoài Tâm chỉ nói hắn không quấy rầy công việc của y, y không có quyền đuổi hắn đi.

Ngay cả chủ quán cũng rất thích vị khách quen Khương Hoài Tâm này, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn thò qua buôn chuyện, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo lôi kéo làm quen với hắn, hỏi hắn rằng trong nhà làm gì, đã sang bên này bao lâu rồi...!

Buổi tối ngày thứ sáu, lại một lần nữa nhìn thấy Khương Hoài Tâm cười tủm tỉm đi vào cửa, Giản Diêu tập mãi cũng thành quen, sau khi hắn ngồi xuống thì cầm thực đơn đi qua đưa cho hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại đến ăn lẩu nữa? Không sợ phát hoả à? Ngày nào cũng ăn khéo lại táo bón."

Khương Hoài Tâm không cho là đúng mà cười: "Em không táo bón là được."

Giản Diêu xoay người liền đi.

Năm phút sau, y cầm một bình trà lạnh tới, đặt ở trên bàn Khương Hoài Tâm, ngay cả cái ánh mắt cũng không cho hắn, lại tiếp tục đi làm việc.

Ánh mắt Khương Hoài Tâm rơi xuống bình trà lạnh kia, ý cười trong mắt càng đậm hơn.

Hắn ngoại trừ rượu, chỉ uống đồ có ga, cái đồ chơi trà lạnh này hắn vốn dĩ cũng không chạm vào, nhưng nếu là đồ Giản Diêu cho, hắn sẽ cố mà nếm thử bằng được.

Chụp một bức ảnh với bình trà lạnh, Khương Hoài Tâm thuận tay gửi vào trong nhóm Wechat: "Em út họ đưa, hì hì~"

Tất cả tin nhắn rep bên dưới đều là xuỵt hắn, có người hỏi hắn có phải đang rắc cơm chó hay không, có người lại nói chỉ là bình trà lạnh thôi, có gì tốt mà phải khoe khoang, lại có người nhắc hắn kỳ hạn một tháng sắp đến rồi, rốt cuộc hắn có theo đuổi được người tới tay không.

Khương Hoài Tâm ngước mắt lên, thoáng nhìn qua bóng dáng bận rộn của Giản Diêu, đắc ý dào dạt mà trả lời: "Đừng có lôi thôi, nhanh, chúng mày cứ chuẩn bị tiền cho tốt đi."

giờ, Khương Hoài Tâm đưa Giản Diêu về chung cư, một đường đi theo y lên lầu.

Một tháng này, chỉ cần tới cuối tuần, Khương Hoài Tâm đều sẽ qua ăn dầm ở dề cùng chen chúc trong nhà Giản Diêu.

Trong miệng hết chê bai chỗ này không được chỗ kia không tốt, nhưng Giản Diêu có xua thế nào hắn cũng không đi, còn để lại mấy bộ quần áo để tắm rửa ở nơi này.

Tắm xong, Giản Diêu ngồi khoanh chân ở trên giường, ôm điện thoại đặt một bút lại một bút tính toán chi tiêu của mình, tiền cần dùng chỗ y cực ít, ngoại trừ tiền thuê nhà thì chỉ là tiền ăn hàng ngày, mỗi tối ra ngoài làm thêm kiếm tiền cũng đủ dư dả, còn có tiền thừa.

Khương Hoài Tâm thò qua xem: "Em mệt không hả, với chút tiền này em còn có thể đếm ra hoa sao?"

Chỗ này còn chẳng đủ cho hắn đi bar baylak một tối, nhưng mà kể ra thì tháng này hắn đã đi rất ít rồi, lâu lâu bị bạn bè gọi ra ngoài chơi, cũng nhất định trước giờ phải chạy tới đón Giản Diêu tan ca, tu thân dưỡng tính nhiều lại thành thói quen, kỳ thật cũng không tệ lắm.

Giản Diêu không quan tâm đến hắn, tính thu chi rõ ràng, sau đó mới chậm rãi trả lời: "Sắp đến Giáng Sinh, tôi định đi ra ngoài chơi một chuyến."

Khương Hoài Tâm lập tức nói: "Anh đi, anh cũng đi, anh đi chung với em."

"Miễn."

Nếu muốn hẹn bạn bè đi cùng thật, Triệu Hữu Minh ở xa còn tốt hơn Khương Hoài Tâm nhiều, y không muốn ra ngoài chơi mà còn phải dắt theo một đứa bé to xác.

"Đừng mà." Khương Hoài Tâm không buông tha, "Em muốn đi chỗ nào chơi? Bật mí một chút thôi, mấy chỗ ở Châu Âu anh đều lượn qua rất nhiều lần rồi, còn có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho em đó."

"Còn chưa nghĩ ra, xem sau đi, chắc là đi dạo xung quanh nước thôi."

"Vậy anh quen cực luôn, em dẫn anh đi cùng đi mà..."

"Còn suy xét đã, nói sau."

Giản Diêu nói xong ngáp một cái, buông điện thoại, tắt đèn đầu giường liền chuẩn bị đi ngủ, Khương Hoài Tâm lại dán qua, nhỏ giọng hỏi y: "Diêu Diêu, ngày mai là cuối tuần, chắc em không tính ở nhà ru rú cả ngày đâu nhỉ?"

Giản Diêu nhắm mắt lầu bầu: "Nghỉ lễ Giáng Sinh xong là lập tức đến kỳ thi, muốn học bài, anh cũng nên ôn tập chút bài vở đi, cũng không thể môn nào cũng tạch chứ?"

Khương Hoài Tâm: "......"

Kỳ thật một tháng này, hắn không còn phung phí thời gian ăn chơi đàng điếm nữa, rất đều đặn lên lớp chăm chỉ nghe giảng, bài kiểm tra cũng có thể nắm chắc.

"Vậy anh nghe em, cùng học bài với em nha."

Nhanh chóng hôn một cái lên mặt Giản Diêu, Khương Hoài Tâm vô cùng thích chí mà nằm xuống, ôm eo người bên gối.

Giản Diêu không động đậy, bị hơi thở của Khương Hoài Tâm chậm rãi bao lấy, bình yên đi vào giấc ngủ.

Thứ bảy, hai người lại làm tổ ở trong căn hộ nho nhỏ đọc sách, ôn tập giáo trình, tuy rằng Khương Hoài Tâm có chút xao động, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt an tĩnh điềm đạm của Giản Diêu thì lập tức thành thật.

Cả ngày sau đó, thế mà cũng nhồi được toàn bộ kiến thức vào đầu một lần.

Thỉnh thoảng hắn sẽ nhớ tới hồi còn nhỏ, tình cảnh bị bà nội ép học cùng Giản Diêu.

Khi đó mặc dù Giản Diêu không quá thích phản ứng hắn, nhưng vẫn sẽ làm hết trách nhiệm mà dạy hắn hẳn hoi.

Hiện tại chuyên môn của bọn họ khác biệt, Giản Diêu không dạy được hắn nữa, nhưng cứ cách một giờ, y lại đi kiểm tra tiến độ học tập của hắn một lần, cực kỳ nghiêm túc, Khương Hoài Tâm muốn nhố nhăng cũng phải ngại.

giờ rưỡi, Giản Diêu cất tư liệu học tập, bắt đầu nấu cơm tối.

Khương Hoài Tâm đọc sách đến hoa mắt chóng mặt, duỗi eo lười theo sau hỗ trợ y, thuận miệng hỏi: "Hai ngày nghỉ tiếp theo không phải em định ra ngoài chơi à? Sao lại muốn đi thêm nữa?"

"Vậy thì vẫn còn hai ngày, dù sao trước khi kỳ thi kết thúc cũng không đi làm thêm, hai ngày cuối cùng này phải làm cho xong."

"Em tôn trọng nghề nghiệp thật, cũng chỉ có chút tiền vậy thôi mà." Khuơng Hoài Tâm nhỏ giọng nói thầm.

Giản Diêu không nói gì nữa, chi phí cho hai buổi tối là euro, khá gần thành phố, vé xe lửa cũng mua đủ hai tấm rồi.

Khương Hoài Tâm rửa thức ăn, điện thoại reo lên, là một trong lũ hồ bằng cẩu hữu kia gọi đến: "Đang đâu thế? Địa chỉ gửi qua Wechat mày rồi, mau chạy qua đây, còn thiếu mày thôi."

"Địa chỉ cái gì?"

"Gì mà địa chỉ cái gì? Đã bảo tối nay tiễn lão Trần rồi, đừng nói là mày quên đấy?"

Đối phương nói như vậy mới làm Khương Hoài Tâm nhớ ra, tối hôm qua đã hẹn xong, hôm nay phải đi tiễn một đứa bạn chuẩn bị về nước, thế mà hắn quên béng mất thật.

Khương Hoài Tâm lúng túng nhìn về phía Giản Diêu, Giản Diêu thờ ơ nhún vai: "Vậy anh đi đi."

Khương Hoài Tâm cúp điện thoại: "Em tức giận à?"

Giản Diêu qua loa nói: "Tôi có cái gì mà tức giận? Anh cút xa tôi còn có thể bớt được một miệng ăn."

"Diêu Diêu..." Vẻ mặt Khương Hoài Tâm hờn tủi, rõ ràng người phải đi là hắn, cuối cùng người bày ra bộ dáng vợ nhỏ tủi thân bị ức hiếp cũng là hắn.

Giản Diêu quả thực không chịu nổi mà đuổi người: "Anh được rồi đó, muốn đi thì mau đi nhanh lên, tự giải quyết cho tốt, đừng uống quá nhiều rượu."

"Vậy tối mai anh lại đến tìm em, đón em tan làm nhé?"

Giản Diêu bày ra vẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hơi gật đầu, Khương Hoài Tâm lại dè dặt bước từng bước lưu luyến.

Năm phút sau, Khương Hoài Tâm nhắn tin qua Wechat: 【Diêu Diêu đừng nóng giận nha, lần sau nhất định sẽ ăn cơm với em ~Moah moah~ 】

Khoé môi Giản Diêu hơi cong, coi như vừa rồi y khó chịu thật, lúc này cũng tức không nổi.

"Đừng nhiều lời, anh muốn uống rượu thì đừng lái xe đi, trên đường cẩn thận."

Khương Hoài Tâm cất điện thoại, cảm thấy cực kỳ mĩ mãn, hình như dạo này em út họ càng ngày càng dễ dỗ, hắn phải nỗ lực hơn nữa, thắng lợi ở ngay trước mắt rồi.

[//].

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio