Giản Tâm

chương 5: trò khôi hài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảng giờ kém vài phút, Giản Diêu vội vàng chạy vào trong tiệm, chào hỏi với ông chủ xong, lại đi ra phía sau đổi đồng phục nhân viên.

Quán lẩu vị chính tông mà y đang làm thuê này, làm ăn cực kỳ phát đạt, buổi tối nào cũng chật ních người, còn phải kê thêm mấy bàn nữa, khi Giản Diêu đi vào, bên trong tiệm cũng đã chật kín khách.

Y thay quần áo xong rồi chạy ra, nhanh chóng bận rộn hẳn lên.

Hơn giờ đồng hồ, một bàn khách ăn trong tiệm vừa rời khỏi, đợi Giản Diêu dọn dẹp bàn sạch sẽ thì ngay lập tức lại có người ngồi xuống, sáu bảy người cả trai lẫn gái, Khương Hoài Tâm cũng ở trong đó.

Nhìn thấy Giản Diêu, mí mắt Khương Hoài Tâm giật một chút, muốn nói gì đó, nhưng Giản Diêu không cho hắn cơ hội, cầm thực đơn để lại đây rồi lại đi sang bàn khác dọn dẹp.

Nhìn bóng dáng thon gầy bận rộn của Giản Diêu, sắc mặt Khương Hoài Tâm có chút khó coi.

Lúc đầu một đám người bọn họ tổ chức tiệc sinh nhật ở bên ngoài, sau lại nói muốn đi ăn khuya, cuối cùng chọn đến quán lẩu này, không nghĩ rằng sẽ đụng mặt Giản Diêu ở đây, thế mà y lại làm thêm ở chỗ này.

Trần Minh Đào ngồi đối diện Khương Hoài Tâm "hừ" một tiếng, hỏi hắn: "Kia không phải là em họ mày à? Sao lại tới chỗ này bưng bê rửa bát thế? Nhà bọn mày chưa đưa sinh hoạt phí cho nó hả? Nghèo đến nỗi như vậy sao?"

Trên mặt Khương Hoài Tâm có hơi khó chịu, chẳng trách mà người khác nghi ngờ.

Trong đám người bọn họ thì nhà Khương Hoài Tâm được xem như có tiền nhất, đương nhiên gia cảnh nhà em họ hắn nếu không coi là bằng, thì cũng chẳng nghèo đến nông nỗi phải đi chạy vặt làm thuê.

Họ hàng gần như vậy, theo lý thuyết cũng nên giúp đỡ một chút, nếu không truyền ra ngoài cũng chẳng dễ nghe.

Khương Hoài Tâm đen mặt không mở miệng, Vạn Linh Linh cười tủm tỉm: "Đứa em họ này của Hoài Tâm quái dị lắm, đối xử với Hoài Tâm hờ hững, Hoài Tâm cũng không có biện pháp nào với nó."

Khương Hoài Tâm nghiêng người lườm ả một cái, trong ánh mắt ngầm có ý cảnh cáo, Vạn Linh Linh ngượng ngùng ngậm miệng, trong lòng lại hơi hơi khinh thường.

Giản Diêu cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải Khương Hoài Tâm ở chỗ này, nhưng mà đụng rồi thì thôi, giả vờ như không quen biết là xong.

Y tới làm thuê nên cũng không muốn nhiều chuyện với vị thiếu gia này, chỉ cần đối phương không làm phiền y là được.

Đám người Khương Hoài Tâm gọi một bàn đồ ăn, lại gọi thêm một két bia, khoái chí mà bắt đầu ăn.

Giản Diêu lại tất bật loay hoay, thỉnh thoảng còn có người gọi y, đặc biệt là một bàn của nhóm Khương Hoài Tâm, Vạn Linh Linh cứ cách một lát lại gọi y một lần, hết thêm đồ ăn, thêm bát đũa, lại thêm đồ uống, lấy canh.

Giản Diêu chạy tới chạy lui vô số lần, nhưng sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như thường, bảo làm cái gì thì làm cái đó.

Khi Vạn Linh Linh đang bắt Giản Diêu lấy khăn giấy một lần nữa, Khương Hoài Tâm rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đặt đũa xuống, trầm mặt thấp giọng: "Cô đủ chưa? Cứ một mực kiếm cớ gây chuyện là có ý gì?"

"Em thì sao chứ? Không phải nó tới chỗ này làm phục vụ hả? Em gọi nó lấy đồ không phải là chuyện đương nhiên à? Cái này mà còn không làm được thì tới chỗ đây làm thêm cái nỗi gì?" Vạn Linh Linh rất tủi thân, cố ý tăng cao âm lượng, kêu cho tất cả các bàn đều nghe được.

Tổng cộng thời gian ả hẹn hò cùng Khương Hoài Tâm cũng đã gần hai tháng, có thể hẹn hò với một người bạn trai phú nhị đại vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, ả vốn là rất hài lòng.

Lúc mới bắt đầu, Khương Hoài Tâm đối với ả khá tốt, nhưng từ lúc thằng em họ này xuất hiện thì lập tức thay đổi tất cả, hai lần liền Khương Hoài Tâm đều vì nó mà ném ả xuống rồi đi, hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của ả, buổi tối còn thường xuyên chạy đi tìm nó, ả có thể không ghim nó được chắc?

Nếu chỉ xem thái độ của Khương Hoài Tâm, thì chẳng biết tên kia rốt cuộc là em họ, hay là nam hồ ly từ chỗ nào chạy tới.

Khương Hoài Tâm càng bực bội thêm, cực kỳ hối hận vì lúc đầu rời khỏi chỗ Giản Diêu lại gọi điện thoại cho ả, nếu không mang ả theo thì đã chẳng sao rồi, tự dưng mua việc vào người, giờ bảo mình xuống sân thì không được.

"Phiền cô cút đi tiếp, làm gì có ai còn lạ mấy trò vặt vãnh của cô?"

Vứt ra lời này, Khương Hoài Tâm không thèm phản ứng người bên cạnh nữa, hiển nhiên Vạn Linh Linh không nghĩ tới hắn sẽ nói ra những lời này ở trước mặt mọi người, ả lã chã chực khóc, trừng mắt lườm Khương Hoài Tâm, mà hắn cũng không thèm liếc mắt một cái.

Trần Minh Đào lúng túng đứng dậy giảng hòa: "Vậy thôi đi, chuyện này có gì hay đâu mà phải làm loạn lên, vẫn nên ăn cái gì đi.

Hoài Tâm, mày đúng là...!Linh Linh cũng chưa nói gì sai, thằng em họ mày làm thêm ở chỗ này, bảo nó lấy chút đồ thôi, cũng đâu phải cố ý làm nó khó xử."

Gã nhân cơ hội nói Khương Hoài Tâm vài câu, hơn nữa gã cũng đã không vừa mắt đứa em họ này của Khương Hoài Tâm từ lâu, nếu không phải cố kỵ Khương Hoài Tâm, gã nhất định phải tìm người giáo huấn Giản Diêu.

Khương Hoài Tâm không nói một lời, cũng không cho ai mặt mũi, trên bàn ăn bọn mày nhìn tao, tao lại nhìn mày, dưới không khí xấu hổ đành phải dời đề tài này đi, tiếp tục ăn.

Hơn mười phút sau, Giản Diêu lại bê một nồi cua hương cay lớn khác ra chỗ bọn họ, khi đi đến bên bàn, dưới chân đột nhiên bị người ta vướng một cái, Giản Diêu đang bê mâm đồ ăn, không hề phòng bị mà chệch choạng, cứ như vậy mà mất đà ngã xuống, mâm đồ ăn cũng theo đó mà văng ra khỏi tay.

Một chậu lớn dầu đỏ hơn phân nửa là đổ lên người Giản Diêu, may mắn Khương Hoài Tâm ngồi trước chỗ thức ăn phản ứng nhanh chóng, kéo y lùi lại một bước, y mới không ngã ngồi trên mặt đất.

Vạn Linh Linh thét chói tai đứng dậy, trên váy trắng ả cũng dính dầu đỏ, lập tức vừa bực lại điên: "Mày vừa làm ra chuyện gì vậy hả? Mắt để làm cảnh hay sao mà hấp tấp bộp chộp như thế? Mày muốn làm tao bị bỏng chết à? Có phải mày cố ý hay không?"

Khương Hoài Tâm bực bội ngắt lời ả: "Đủ rồi, cô bớt tranh cãi lại đi."

"Nó cố ý hắt dầu nóng lên trên người em mà anh còn bao che cho nó? Sao anh lại như vậy hả?" Vạn Linh Linh tức giận đỏ bừng hai mắt, không nghe theo cũng chẳng chịu buông tha.

Chủ tiệm nghe tiếng chạy tới, không ngừng nhận lỗi với bọn họ, lại ấn Giản Diêu muốn y xin lỗi.

Không chờ Giản Diêu mở miệng, Khương Hoài Tâm lại nói trước: "Được rồi được rồi, gọi người dọn dẹp chỗ này sạch sẽ là được."

"Ai nói như vậy là được rồi? Cái váy này anh mới tặng cho em được hai ngày..."

"Cô câm mồm!" Sắc mặt Khương Hoài Tâm đã đen như đáy nồi, "Cô la lối, khóc lóc um sùm đủ rồi chứ? Thật mất mặt xấu hổ!"

Giản Diêu một tiếng cũng chưa rời khỏi cổ họng, quay lại về phía sau, thay đồng phục nhân viên dính đầy dầu đỏ ra, trên đùi trái y đã đỏ thành một mảng, không nghiêm trọng lắm, dùng khăn nhúng nước lạnh lau lau vài cái, lại thay một bộ quần áo, lập tức đi ra bên ngoài.

Ông chủ gọi y sang một bên, không vui vẻ nhắc nhở y: "Lần sau chú ý chút, đừng động tay động chân như vậy, may mà lúc này khách hàng dễ nói chuyện nên mới không so đo với cậu, lần sau thì không chắc chắn đâu.

Mâm cua hương cay cậu làm đổ kia phải bồi thường cho khách, khấu trừ vào lương của cậu."

Giản Diêu gật đầu, cũng không nói một câu cãi cọ nào vì mình.

Vạn Linh Linh thở phì phò xách túi rời đi trước, không đợi ăn khuya xong một đám người đã tan cuộc.

Giản Diêu thì vẫn bận đến giờ, chờ quán ăn đóng cửa rồi, mới thay quần áo của mình, kéo lê thân thể mệt mỏi rời đi.

Xe Khương Hoài Tâm đỗ ở trước cửa quán lẩu, hắn mới mút xong một điếu thuốc trong xe, nhìn thấy Giản Diêu đi ra, lập tức xuống xe, cản Giản Diên lại: "Em tan làm rồi? Để anh đưa em về nhé?"

Giản Diêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không nói một câu, lướt ngang qua người hắn.

Khương Hoài Tâm giữ chặt cánh tay Giản Diêu: "Nổi giận? Anh không biết em làm thêm ở chỗ này, nếu không chắc chắn sẽ không bảo bọn nó lại đây..."

Giản Diêu dùng sức vung tay hắn ra, đè nén sự tức giận nhằn nhọc phun ra một chữ từ kẽ răng: "Cút!"

Khương Hoài Tâm nhíu nhíu mày: "Em nói chuyện có lý một chút đi, anh thật sự không biết em làm thêm ở chỗ này.

Chuyện đó lúc đầu cũng chỉ là tai nạn thôi, nếu không phải anh kéo em lại, nói không chừng em đã ngã lăn ra rồi, em còn tức giận với anh cái gì, sao con người em lại không biết tốt xấu như thế?"

Giản Diêu lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy theo lời anh nói, tôi còn phải cảm kích anh đúng không?"

"...!Không phải anh muốn em cảm kích, em có thể đừng giống như đốt pháo được không, một tí lại nổ, bình tĩnh nói chuyện không được à?"

Giản Diêu đi lên phía trước một bước, Khương Hoài Tâm không hiểu gì mà nhìn y, liền thấy Giản Diêu nâng chân lên, hung hăng đá một cước lên trên cửa xe hắn.

Cửa xe nháy mắt lõm vào một khối, mặt mũi Khương Hoài Tâm đều tái đi rồi, nói: "Em bị điên à?!"

Giản Diêu cười lạnh: "Bây giờ anh mới biết tôi bị điên sao? Tôi bảo anh cách xa tôi một chút, đừng chọc đến tôi, anh lại cứ một hai phải tới chèn ép tôi, vậy đừng có trách tôi làm khó dễ anh."

"Sao con người em lại không biết phân biệt tốt xấu gì hết thế? Anh chèn ép em lúc nào? Quán lẩu bọn em mở cửa làm ăn buôn bán, anh cũng không thể tới phải không?"

"Anh có tiền thì mua cả quán lẩu còn được, liên quan quái gì đến tôi." Giản Diêu vứt xuống lời này, xoay người liền đi.

Giản Diêu càng như vậy, Khương Hoài Tâm càng giận sôi máu, nhanh chóng cùng đi lên, túm lấy gáy y, kéo người trở về, lại mở cửa xe ra, dùng sức quăng Giản Diêu vào trong.

Khi Khương Hoài Tâm đang chui vào, Giản Diêu lại đạp một chân qua.

Khương Hoài Tâm suýt chút nữa bị y đá trúng cậu em nhỏ, khó khăn lắm mới né được, phẫn nộ trừng mắt nhìn cái người đang bị hắn dùng cánh tay ấn cổ xuống, đè ở dưới thân.

Giản Diêu cũng đồng dạng mà lườm hắn, khóe mắt hơi hơi đỏ lên, giống như sắp khóc đến nơi.

Khương Hoài Tâm thở hổn hển, thoáng buông lỏng một ít, nhưng không thả Giản Diêu ra, cứ như vậy đè nặng y, buồn bực chất vấn: "Em nổi giận cũng phải nói rõ nguyên do ra chứ? Em là con gái hả? Chỉ biết giận dỗi?"

Giản Diêu còn muốn đá hắn, nhưng sức lực của y kém xa Khương Hoài Tâm, bị áp chế hoàn toàn không thể động đậy.

Qua một hồi lâu, mới hạ thấp âm thanh mở miệng: "Buông tôi ra."

Khương Hoài Tâm không dao động: "Em không nói rõ thì anh không buông."

Mắt Giản Diêu trợn trắng, tức giận nói: "Anh đi mà hỏi bạn gái nhỏ của mình ý? Hỏi xem có phải cô ta có tật xấu thích vô duyên vô cớ duỗi chân vướng tôi hay không, tôi cứ thấy anh là gặp phải chuyện xui xẻo, anh còn trông cậy vào cái gì để tôi phải cho anh vẻ hòa nhã?"

Khương Hoài Tâm sửng sốt một chút: "Cô ta cố ý ngáng chân em?"

"Tin hay không thì tùy."

Khương Hoài Tâm tin, Giản Diêu nói như vậy hắn lập tức tin: "Sao lúc đầu em không nói?"

"Nói có ích gì? Cãi nhau một trận ỏm tỏi với bạn gái anh trước mặt mọi người sao? Nhàm chán."

Trong lúc nhất thời Khương Hoài Tâm có hơi chột dạ, lại nhìn xuống ánh mắt lạnh như băng đang lườm về phía mình của Giản Diêu ở dưới thân, càng xấu hổ hơn, ngại ngùng lùi người ra, kéo Giản Diêu dậy.

Không gian trong xe có hạn, hai nam sinh cao mét mấy cùng dán lên nhau lại nói không nên lời, cũng thực quỷ dị.

Lúc kéo Giản Diêu dậy không cẩn thận trượt một cái, môi Khương Hoài Tâm liền lướt qua gò má của Giản Diêu.

Rõ ràng cảm giác được thân thể Giản Diêu hơi cương cứng, Khương Hoài Tâm cười khẽ một tiếng, lại tránh một nắm đấm đối phương vung tới, giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng.

"Đừng đánh, anh sai rồi được không?"

Giản Diêu lười làm chuyện vô nghĩa với hắn, đẩy cửa ra xuống xe, lại đứng ở trước cửa xe đạp một cước, nhanh chân chạy đi.

[//].

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio