Phần :
Vĩnh Châu là một trong tám thành trì quân sự lớn của cả nước. Nay Vĩnh Châu bị chiếm cứ cũng đồng nghĩa với việc mất đi một nửa giang sơn Trần Quốc. Nghĩa quân đánh bại tam quân của triều đình, mà Hổ Tướng, tay phụ tá đắc lực của Tiêu thái phó cũng đã chết trận, thế cục xem như đã phân rõ mười mươi. Không sớm thì muộn kinh thành sẽ thất thủ vào tay nghĩa quân.
Nhưng Tiêu Trọng Nhụ không quá khiếp sợ, hắn ra lệnh ém tin này lại, tạm thời không để truyền ra ngoài, hắn biết giấy không thể gói được lửa nhưng nhất thời cũng không còn biện pháp khác. Hắn nghị luận với Lư lục sự liên tiếp hai ba canh giờ mãi đến khi trời sẩm tối Lư lục sự mới lặng lẽ rời Tiêu phủ bằng cửa sau, lúc gã ngồi lên kiệu tay chân hãy còn run rẩy.
Sau khi Lư Khánh An rời đi, Tiêu Trọng Nhụ lại ngồi một mình đến nửa ngày. Không biết hắn nghĩ gì, chỉ thấy ánh mặt trời dần khuất núi chiếu lên nửa khuôn mặt của hắn, cặp mắt có chút vẩn đục nhìn trừng trừng vào mông lung một lúc lâu không hề chớp lấy một cái.
Tiêu Trọng Nhụ đi dọc hành lang, đưa mắt nhìn từng cây cột được chạm trổ tỉ mỉ, từng hòn non bộ đồ sộ, chốn bồng lai tiên cảnh bất quá cũng chỉ đến thế. Hắn đứng trước cửa thư phòng, còn chưa đẩy cửa ra đã thấy một bóng người. Trong phòng không phải ai khác mà là Cố Quân đang ngồi trước bàn hắn, không biết cậu đang làm gì. Tiêu Trọng Nhụ đi khẽ lại, chân không tiếng động tiến sát cửa sổ, áp mắt vào khe hở cửa sổ nhìn vào trong. Chỉ thấy Quân ca nhi lật chồng sách trên án thư, có vẻ như đang tìm thứ gì đó. "Tri Thư."
Thì ra trong phòng còn có một thư đồng tên là Tri Thư, nó chạy tới, kêu một tiếng "Viện Quân", Cố Quân nhẹ nhàng hỏi: "Gần đây lão gia đều trụ ở Trầm Hương viện xử lý công việc, nhưng hắn dùng nghiêng mực ở đó không quen, cái lão gia hay dùng đâu rồi?" Tri Thư đáp dạ một tiếng liền đi tìm quanh, Quân ca nhi rời khỏi bàn, cậu vén bức rèm đi ra gian ngoài. Tiêu Trọng Nhu nhắm lại mắt, tim đánh thịch một cái như mới sống sót sau tai nạn, hắn thở hắt ra một hơi, chỉ trong thời gian ngắn mà đầu hắn đã tuôn ra không ít mồ hôi lạnh.
Sau đó, Tiêu Trọng Nhụ chỉnh lại tâm trạng, đẩy cửa bước vào, vừa lúc thấy Quân ca nhi đang trêu đùa với con trai. Nguyên ca nhi mới tròn một tuổi, nó đang bò tới lui trong chăn, kêu a a không rõ là gì, vô cùng hoạt bát. Cố Quân nghe tiếng liền quay lại nhìn, hóa ra là lão gia, nụ cười vẫn còn vương trên môi. "Về rồi à?"
Tiêu Trọng Nhụ bỗng thấy mọi nỗi lo trong lòng đều tan biến, trong khoảnh khắc đó mọi phiền não trên thế gian đều hóa thành hư không. Hắn đi tới ôm lấy Nguyên ca nhi. "Nguyên, cho cha bế một cái" Từ trước đến giờ Nguyên ca nhi luôn thân với cha nên nó cười khanh khánh, đưa mắt tròn xoe nhìn hắn, nếu không bị xứt môi thì nó là một đứa bé vô cùng khả ái. Vú già đứng bên không nhịn được nói nhỏ với viện quân: "Lão gia thương Nguyên ca nhi quá, năm ấy đại tiểu thư cũng chưa được lão gia yêu chiều như vậy."
Cố Quân mắt long lanh nhìn đôi cha con, cười không nói gì.
Đêm xuống.
Sau lớp màn che, hai thân thể đang điên loan đảo phượng, tiếng rên rỉ ngân nga không dứt. Người đang nằm dưới thừa hoa bỗng bị kéo dậy, tư thế như uyên ương hí thủy, thân mật quấn quýt không thể phân ly. Tiêu Trọng Nhụ nhấc đùi cậu lên vòng quanh thắt lưng mình, thật sâu đâm vào trong người Quân ca nhi, cậu nũng nịu thở hổn hển, lắc lắc eo nhíu mày hỏi "Tối nay lão gia...sao vậy?" Trời chưa tắt nắng hắn đã lôi kéo cậu làm chuyện ân ái, hiệp bốn rồi mà hắn vẫn chưa chịu tha cho cậu, như muốn nuốt sống cậu mới thôi, hắn lật cậu qua lại như búp bê vải, dù âu yếm mơn trớn đến đâu thì mãi thế cũng không chịu nổi.
Tiêu Trọng Nhụ vừa tiến vào thân thể cậu, vừa thở dốc: "Ta sai người thu xếp rồi, mấy ngày nữa em dẫn Nguyên rời kinh về Ích Châu đi." Cố Quân giật mình, mở to mắt hỏi: "Vì sao?" Hai người ngồi đối diện, Quân ca nhi vốn thông minh hơn người, cậu như hiểu được gì, liền nắm vai hắn, hỏi: "Còn ngươi thì sao?"
Tiêu Trọng Nhụ thấy cậu căng thẳng không giống như đang làm bộ, thì biết Quân ca nhi cũng thật sự yêu mình, được vậy hắn không còn gì để tiếc nuối, tối nay hắn yêu chiều cậu gấp bội, cả hai làm cả đêm mãi đến bình minh mới thôi.
Sau đó hơn nửa tháng, Tiêu phủ không có động tĩnh gì khác. Tin tức tiền tuyến đại bại bị đồn râm ran ra ngoài nhưng chưa đến mức cả thành đều biết. Lúc này, những bậc quan to quý nhân trong kinh vẫn ngày đêm sênh ca, đặc biệt đám người trong cung vẫn chưa biết đại nạn sắp ập đến, bọn họ vẫn trắng trợn bày yến tiệc, khoái hoạt tiêu dao không biết ngày mai.
Trong điện Sùng Đức, Tiêu hậu đang đãi tiệc chúng quần thần.
Nhiều quan viên vừa uống rượu,vừa ôm ấp vũ cơ, nhiều người đến cả cung nữ cũng không tha. Hoàng đế cũng ôm mấy nữ nhân Hồ tộc, mặc dù mỹ nhân trong ngực nhưng bộ mặt non choẹt của gã vẫn trắng bệch. Tiêu hậu hứng khởi vô cùng, không để ý uy nghi của bậc quốc mẫu, cứ thế nô đùa đối ẩm với chúng thần, cười nói liên tục.
Tiêu thái phó cũng dự tiệc, đi theo hắn là hai nội thị xinh đẹp hầu hạ, ai mời rượu hắn cũng tiếp hết nên chẳng mấy chốc hắn đã thấm hơi men.
"Thái phó à..." Tiêu Tú Tú cười tủm tỉm uốn éo lại gần. Nội thị đằng sau lùi ra nhường chỗ cho hoàng hậu, giờ nàng cũng mặc kệ hiềm nghi, cầm rượu ngồi thẳng vào lòng Tiêu Trọng Nhụ, bày ra vẻ quyến rũ rót rượu cho Thái phó. "Bổn cung còn tưởng Thái phó có được giai nhân thì vứt chúng ta ra sau đầu rồi chứ." Tiêu Trọng Nhụ ôm chầm lấy nàng: "Tú Tú nghĩ oan cho Lục thúc rồi, Lục thúc có xem thường người khác cũng không bao giờ quên Tú Tú." Đôi mắt đẹp của Tiêu Tú Tú lóe lên, sau đó cười nói: "Miệng Lục thúc lúc nào cũng ngọt như vậy...Bổn cung nào dám tin."
Nàng nâng chén lên, Tiêu Trọng Nhụ đang định cúi đầu xuống uống thì Tiêu Tú Tú lấy ngón tay ngăn lại rồi tu hết chén rượu, sau đó đè lấy gáy Tiêu Trọng Nhụ, ngang nhiên ngay trước mặt đám quần thần mà bón rượu cho hắn. Tiêu Trọng Nhụ không đẩy ra, bọn họ môi lưỡi quấn lấy nhau. Lúc tách ra, mặt Tiêu Tú Tú hơi hồng hồng, nàng vuốt ve gương mặt Tiêu Trọng Nhụ, bộ dạng lưu luyến không nỡ rời đi: "Lục thúc, Tú Tú thật sự không bỏ được ngài..."
Tiêu Trọng Nhụ cười lại, trầm giọng đáp: "Lục thúc cũng không nỡ bỏ Tú Tú."
Tiêu Tú Tú chăm chú nhìn hắn, nàng như muốn nói gì đó, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, mặt nàng càng lúc càng trắng: "Ngươi, sao ngươi lại?"
Vẻ mặt lờ đờ say rượu trên mặt Tiêu Trọng Nhụ đã biến mất, mắt hắn toát ra vẻ âm u. Lồng ngực Tiêu hoàng hậu nhấp nhô kịch liệt, nàng như muốn vươn mình tháo chạy, nhưng vì quá kinh hoàng mà ngã sóng soài trên bàn rượu.
Tiêu hậu thét lên thảm thiết, hoàng đế thấy vậy thì sợ té ngã xuống long ỷ, liều mạng vẫy tay: "Bây đâu hộ giá cho trẫm!"
Trong nháy mắt, đám quần thần như bừng tỉnh, đương lúc còn đang hoang mang cả lũ thì một chuỗi tiếng nện bước truyền đến, hoàng hậu hoảng loạn nhìn quanh: "Triệu Khuyết...Triệu Khuyết đâu rồi?" Triệu Khuyết là thống lĩnh cấm vệ quân, đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc lại không thấy hắn đâu, chỉ thấy dàn cấm vệ quân tuốt kiếm ra vây tất cả người trong điện lại.
Tiêu Trọng Nhụ đứng dậy, mắt lạnh nhìn hoàng hậu, kêu: "Khánh An."
Lư lục sự bước ra từ trong đoàn người, mặt hắn tái mét, chắp tay với Thái phó: "Có thần"
Tiêu hậu mở to mắt, dữ tợn trừng gã: "Là ngươi...là ngươi...Lư Khánh An." Nàng thét chói tai, chỉ tay vào gã: "Hắn chỉ coi ngươi như một con chó, ngươi có xứng với cha ta và Tam nương không?" Tam nương là vợ của Lư lục sự, cũng chính là em gái của Tiêu Tú Tú.
Lư lục sự như không nghe thấy nàng, gã chỉ nói với Tiêu Trọng Nhụ: "Triệu Khuyết và thê tử tự sát rồi, cấm vệ quân đã bao vây phủ Quốc Trượng rồi, chỉ chờ nhận lệnh của đại nhân"
Tiêu Trọng Nhụ gật đầu, quay lại nhìn Tiêu hoàng hậu, nàng đang chán nản nhìn quanh, có lẽ biết mình không còn đường trốn nên nàng không hề hé miệng xin tha, ngược lại như nổi điên cười to lên, phút chốc cả sảnh điện chỉ nghe mỗi tiếng cười của nàng.
Tiêu Trọng Nhụ tuy manh nha muốn giết nàng, nhưng vẫn có chút tiếc nuối: "Tú Tú, Lục thúc tự nhận mình không hề xử bạc với ngươi."
Tiêu Tú Tú ngừng cười, nàng như nghe điều lố bịch nào đó: "Ngươi...không xử tệ với ta ư?" Nàng à một tiếng, tiếp: " Tiêu Trọng Nhụ, ngươi xem ta là cái gì, ngươi nghĩ ta không biết ta bất quá chỉ là một con tốt thí để ngươi hất cẳng bất cứ lúc nào sao?"
Những năm gần đây, Tiêu Trọng Nhụ một tay che trời, mọi người đều sống run sợ dưới uy quyền của hắn. Tiêu hoàng hậu sao không biết một khi mình hết giá trị lợi dụng, Tiêu Trọng Nhụ sẽ không lưỡng lự chút nào mà giết nàng, vì vậy nàng không thể lén lút trong bóng tối lập mưu đồ của riêng mình. Nàng gả em gái cho tâm phúc của Tiêu Trọng Nhụ hòng lôi kéo gã, Lư lục sự vì vợ mình không thể không đứng về phía bọn họ. Bọn họ từng bước xâm chiếm thế lực của Thái phó, chỉ chốc nữa thôi là sẽ đại thắng. Trong chầu Hồng Môn yến hôm nay, Tiêu hậu đã hạ độc trong rượu, sai Triệu Khuyết canh gác bên ngoài chờ lệnh, cứ ngỡ kế hoạch đã vô cùng kín kẽ, nhưng sự thật chứng minh vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tiêu Trọng Nhụ lau nước mắt trên mặt Tiêu Tú Tú, hắn nhẹ nhàng nói: "Ngươi yên tâm, Lục thúc biết ngươi yêu cái đẹp, đương nhiên sẽ cho ngươi đi toàn thây."
Tiêu Tú Tú oán độc nhìn hắn, đột nhiên xì một cái bật cười, nàng quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lên trên người Lư lục sự. Nàng nói: "Các ngươi có biết, đến tột cùng mình đang phục vụ cho kẻ như thế nào không?"
Nàng vừa dứt lời, Tiêu Trọng Nhụ liền biến sắc, Tiêu Tú Tú tiếp tục căm phẫn nói: "Các ngươi vẫn tưởng hắn là dòng dõi con vua sao? Ta nói cho các ngươi biết, thật ra hắn chỉ là..."
Chưa kịp nói hết thì một bàn tay đã bóp chặt lấy cổ nàng.
Phần :
Tiêu Tú Tú chộp lấy cánh tay kia, khó khăn gằn từng tiếng: "Ngươi...gia kỹ với..."
Khuôn mặt Tiêu Trọng Nhụ méo mó dữ tợn, tay kia giữ chặt lấy hai tay của Tiêu Tú Tú, hung ác nói: "Chết đi..." Tiêu Tú Tú liều mạng cố nói hết câu cho bằng được. "Kép hát, kép hát..." ()
Đám người chỉ nghe được chữ "kép hát", còn đoạn sau chưa kịp nghe đã bị tiếng thét của Tiêu Trọng Nhụ át lấy. "Câm mồm, câm mồm, câm mồm!" Hắn gầm rú như phối sắp nổ tung, mất hết phong độ, mắt hắn trợn ngược như chuông đồng, dường như kẻ trước mắt không phải Tiêu Tú Tú mà là người đàn bà nằm thoi thóp liệt giường năm đó.
() vì trật tự câu trong tiếng Trung ngược với tiếng Việt nên đáng lẽ câu thô "Con của gia kỹ và kép hát" sẽ đảo thành " gia kỹ và kép hát con" nên phần sau mới không nghe rõ hết ý của hoàng hậu
Đêm đen gió lạnh, người đàn bà già nua ho khan liên tục, bà nghe tiếng bước chân nhỏ vọng lại, bà cố mở mắt nhìn người bước vào, lúc thấy rõ dáng người nọ thì mắt ánh lên ý mừng, miệng mấp máy, tay run run chỉ về phía hắn.
Người đến ngồi bên mép giường, hay tay hắn trườn lên cổ người đàn bà. Bà muốn hô gọi người nhưng không thể phát ra tiếng nào, trong bóng tối, người kia nhẹ giọng hỏi: "Ta hỏi bà, đến cùng ta là con ai?"
"Ngươi...ngươi giết..." Người đàn bà nói không thành câu, bàn tay đặt trên cổ bà siết chặt. Tiếng người kia lặp lại: "Ta là con ai?"
"Nói! Ta là do ngươi và nam nhân nào sinh ra?"
"Nói, nói mau, nói mau!"
Tiếng tra hỏi của hắn một lúc một to. Bỗng dưng một tiếng rắc gãy gọn vang lên.
Cổ Tiêu Tú Tú bị bẻ gãy, cuối cùng nàng chỉ thốt lên một tiếng "người...", mắt trợn trừng, máu từ mũi nàng chảy ra, theo khóe miệng nhỏ xuống đôi tay đang bóp chết nàng.
Tiêu Trọng Nhụ chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng nóng chảy xuống tay, sức tay dần buông lỏng ra, hoàng hậu liền ngã vật ra đất. Cả người Tiêu Trọng Nhụ đầy mồ hôi, ngực hắn thở kịch liệt, hai mắt giăng đầy tơ máu từ từ đảo qua lại, đại điện tráng lệ vẫn lặng ngắt như tờ. Hoàng đế sợ mất mật, gã kêu khóc: "Không, không phải trẫm. Là bọn hắn...xui khiến trẫm!"
Hoàng đế vừa khóc thì bọn thần tử liền quỳ rạp xuống, tranh nhau chối đây đẩy, vị tiểu hoàng đế ngã xuống bậc thang, lảo đảo bò đến bên chân Thái phó: "Là bọn hắn, là bọn hắn, là bọn hắn cấu kết với hoàng hậu hại trẫm. Trẫm...ta không biết gì hết. Ta không nghe hoàng hậu nói gì hết!" Hoàng thường vừa nói xong thì trước mắt gã liền lóe lên một tia sáng bén nhọn, sau đó máu phụt ra dây lên khuôn mặt như đúc từ mỹ ngọc của Tiêu Trọng Nhụ, không còn tiếng động nào nữa.
Tiêu Trọng Nhụ thu kiếm, hắn lạnh lùng nhấc chân đá xác tiểu hoàng đế ra. Những người còn lại nhìn vậy thì than trời trách đất, có kẻ nhát gan đến tè ra quần, cũng có kẻ nhắm cửa điện toan chạy thì bị cấm vệ quân rút kiếm đâm chết ngay lập tức. Tiêu Trọng Nhụ lạnh mắt nhìn bọn họ, miệng hắn tràn ngập mùi tanh tưởi, tay nắm chuôi kiếm run lên, cảm giác như đang trong mơ. Hắn đưa tay lau mặt một cái, nhẹ giọng ra lệnh: "Giết!"
Đêm nay, không chỉ toàn bộ người trong điện không ai được sống sót mà còn thê thiếp của bọn chúng, thậm chí là toàn tộc, tất cả đều bị diệt trừ không còn một mống.
Lúc Tiêu Trọng Nhụ đi ra ngoài điện, Lư lục sự chạy đến, quỳ trước mặt hắn: "Đại nhân, van cầu người tha cho Tam nương!" Tiêu Trọng Nhụ dừng lại, cúi đầu nhìn gã, dưới ánh nhìn phát ra từ đôi mắt tối om của hắn, Lư lục sự chịu không nổi liền sụp xuống ôm đầu khóc nấc lên. Tiêu Trọng Nhụ nặng nề vỗ bả vai hắn, sau đó xoay người bước từng bước xuống bậc thang. Hắn ngồi vào trong kiệu, chậm rãi được người nâng rời khỏi hoàng thành, để lại đằng sau tiếng kêu thê lương lọt thỏm trong bầu trời đêm đầy máu tanh.
Tiêu Trọng Nhụ ngồi thẳng tắp lưng, hai mắt không nháy nhìn về phía trước, ống tay áo và trên mặt vẫn còn lấm lem máu. Mặc dù hắn vẫn còn tỉnh táo nhưng tâm tư lại trôi dạt về một thời xưa cũ nào đó.
Đó là lần thứ nhất hắn được diện kiến hoàng đế. Mặc dù tiên đế đã hoa mắt ù tai nhưng vẫn cố ngồi dậy gọi hắn lại trước mặt lão. Tiên đế nhìn hắn một hồi, con ngươi vì thói túng dục vô độ mà mờ đục lại óng ánh hơi nước, lão chỉ gật đầu nói "Tốt lắm"
Trọng thần trong triều đều biết sở dĩ tiên đế sủng tín Tiêu Trọng Nhụ cũng không hẳn vì tài hoa cùng chiến công hiển hách mà vì tiên đế một mực cho rằng Tiêu Trọng Nhụ là cốt nhục lưu lạc dân gian của lão. Tiên đế có bệnh nên không có con nối dõi, khăng khăng xem Tiêu Trọng Nhụ là cốt nhục duy nhất, không ngừng nâng đỡ hắn.
Tiêu Trọng Nhụ tuy nghĩ tiên đế ngu ngốc vô năng nhưng vẫn luôn cho rằng hắn là huyết thống đế vương, siêu phàm hơn người. Mãi đến khi hắn nghe được một lão nô trong phủ nói vu vơ. Tiêu Trọng Nhụ sai người bắt lão nô kia đến, mới uy hiếp hai câu lão đã khai hết, thì ra mẹ ruột của hắn lén thông dâm với nam nhân khác ngoài lão gia.
Tiêu Trọng Nhụ không đánh động ai, chỉ lén sai người tìm "tình nhân cũ" theo lời của lão nô kia.
Còn nhớ ngày ấy, bọn họ lôi người đó đến trước mặt hắn. Người kia run rẩy như chuột thấy mèo, miệng liên tục xin tha mạng. Tiêu Trọng Nhụ lớn tiếng ra lệnh gã ngẩng đầu lên, gã nghe vậy liền run lập cập ngẩng cổ lên, tuy nhìn lôi thôi bần cùng nhưng vẫn thấy được khi còn trẻ hẳn là một nam nhân vô cùng tuấn tú, kinh ngạc hơn là, gã và Tiêu Trọng Nhụ có đến bảy tám phần tương tự.
Người này vốn là một kép hát được Tiêu phủ nuôi trong nhà, những năm gần đây là mẹ ruột của Tiêu Trọng Nhụ lén tiếp tế cho gã sống qua ngày. Kép hát và gia kỹ, có thể nói là xuất thân hạ lưu cùng cực, hèn hạ nhất trong những người hèn hạ.
Ai mà ngờ đâu nguyên tưởng rằng là con rồng cháu phượng lại kỳ thực chỉ là nghiệt chủng do kép hát và gia kỹ thông dâm sinh ra. Người cao ngạo như Tiêu Trọng Nhụ sao chấp nhận được mình lại xuất thân đê tiện như vậy.
Tiêu Trọng Nhụ rút kiếm tự tay đâm chết kẻ này, máu tươi phun đầy mặt hắn, một giọt máu văng trúng khóe mắt hắn như nốt ruồi son, những người có mặt lúc đó đều chết không sót một ai. Người nọ chết khiến vị di nương kia cũng đoán được là do Tiêu Trọng Nhụ ra tay, bà không ngờ ngay cả cha đẻ hắn cũng dám giết, bà sợ đến đổ bệnh, không bao lâu thì đi.
Đây chính là tội giết cha giết mẹ mà vị đạo sĩ kia từng phán.
Cỗ kiệu dừng lại, Tiêu thái phó vén rèm đi ra. Tiêu phủ to lớn đêm nay trông vô cùng âm u, gió lạnh quét mạnh làm đèn lồng lung lay, cả tòa nhà như không có người sống.
Lúc này, Tiêu Trọng Nhụ bình tĩnh lại, hắn thấy phía cuối hành lang có một bóng người, Cố Quân từ xa nhìn hắn, gọi: "Lão gia."
Tiêu Trọng Nhụ không giấu được sự kinh ngạc: "Quân nhi?" Hắn bước nhanh lại, hai người ôm chặt lấy nhau, Tiêu Trọng Nhụ đè đầu cậu, như muốn để cậu nhập vào làm một với mình, hắn không ngừng hô Quân nhi, sau khi buông ra, liền hỏi cậu: "Sao ngươi lại ở đây? Nguyên đâu?"
Hai mắt Cố Quân lập lòe như chứa nước, cậu đáp: "Ta sai người đưa Nguyên nhi đi rồi, Nhụ Lang đừng lo." Tiêu Trọng Nhụ nghe vậy thì dần an tâm, hắn vỗ về tóc mai của Cố Quân, nói: "Ta biết, Quân nhi lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn..." Cố Quân nhẹ gật đầu, hai người lại ôm ghì lấy nhau.
Mấy ngày trước Tiêu Trọng Nhụ đã sắp xếp đường lui cho Cố Quân xong xuôi, hắn đã tìm thế thân nuôi trong phủ, sau đó đưa hai cha con bọn họ tới Ích Châu rồi thay họ đổi tên, sống cuộc sống không lo ăn mặc tới cuối đời. Mặc dù hắn cũng tiếc mạng nhưng nếu hắn đi cùng Quân ca nhi đi rồi thì Ung Kinh sẽ đại loạn, đến lúc đó e ai cũng không đi được.
Cố Quân cũng không hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chỉ nâng lão gia về phòng. Trên bàn chuẩn bị đồ nhắm rượu rất hấp dẫn, trong phòng thoang thoảng một mùi ngọt ngào.
Hai người ngồi xuống, Cố Quân rót rượu cho hắn, chậm rãi nói: "Tận mắt ta thấy Nguyên ca nhi được bế lên thuyền rồi mới yên tâm về." Khuôn mặt của cậu vẫn đầy nhu tình như lúc ban đầu, cậu ngẩng đầu, dịu dàng nhìn lão gia, nhất quyết nói: "Ngươi không đi, ta cũng sẽ không đi."
Tiêu Trọng Nhụ cầm tay cậu, hai người ôn nhu nhìn nhau cười, sau đó kề sát lại hôn nhau.
Sau khi rời ra, hai người lại uống tiếp, cả hai dây dưa đến nay đã mấy năm, đến nay đã có thể ngồi xuống nói chuyện bình thường như hai người tri kỷ. Cố Quân nhấp chút rượu nhưng đã hơi say men, cậu hoài niệm nói: "Lúc còn nhỏ sức khỏe ta không tốt nên cha mẹ rất cưng chiều ta. Khi ấy, trong sân nhà trồng rất nhiều cây chuối, mẹ thường ôm ta trên đùi, ngâm thơ cho ta nghe."
Tiêu Trọng Nhụ nghe cậu hồi tưởng, chỉ thấy trong lòng chưa bao giờ tĩnh lặng đến thế.
"Lúc cha ta không bận cũng sẽ ngồi với chúng ta. Cha ta mặc dù học thức cao nhưng cãi nhau đều thua mẹ." Cậu khẽ cười, nói: "Sau đó, đại ca sẽ ra mặt đỡ lời cho cha, Nhị ca và Tam tỷ sẽ trốn trong góc cười thầm, bầu không khí rất vui vẻ."
Tiêu Trọng Nhụ nâng chén rượu, nghe cậu kể đến chỗ này thì giương mắt nhìn cậu. Mắt hắn hơi lấp lóe: "Ta nhớ em là con trai một mà..." Hắn kinh ngạc hỏi: "Từ khi nào có nhiều anh chị như vậy?"
Cố Quân im giọng, lẳng lặng nhìn về phía hắn, ánh mắt toát lên vẻ bi thương. Tiêu Trọng Nhụ đột nhiên thả tay, chén rượu rơi vỡ tung tóe xuống đất.
NOTE: đang tính không biết khi nào rảnh edit tiếp mà nghĩ Tết nhất muốn gửi gắm gì đó đến người đọc bộ này nên ráng lết edit chui trong giờ làm - -! Còn chap nữa là hoàn chính văn rồi, oh yeah. HAPPY NEW YEAR~