Thứ ba ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.
Tối hôm qua trong trò chơi Thiên Long Bát Bộ mình gặp kẻ thù lớn nhất đời mình, chính là đồ đểu Ân Dự! Cậu ta cười nhạo mình là bé gái, nói mắt mình kém, đã vậy còn dám mắng sư phụ mình là bà mẹ gà nữa. Sư phụ của mình tuy là nữ, nhưng mà cũng không thể vì thế mà gọi là bà mẹ a, sư phụ của mình tuyệt đối không có bà [= già] nha.
Hôm nay mình đem những lời này kể với các tỷ tỷ, các tỷ tỷ bảo sư phụ là nhân yêu, không phải là nữ. Nhân yêu là cái gì vậy ạ? Không phải là một loại yêu quái chứ, nhưng sao mình nhìn hai chữ này rất shuxi [quen] nha, đã thấy ở đâu rồi ấy nhỉ?
Ân Dự còn nói sẽ dán nhật ký của mình lên tường, tên xấu xa, thầy nhanh nhanh bảo cậu ta trả nhật ký lại cho con đi !!
Lời phê của giáo viên:
Ai nói với con sư phụ con là nhân yêu hử? Nói thầy nghe thầy cho con sao nha ~
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =====
Thật vất vả mới dỗ cho nhóc kia ngủ được, Giang Thiên Dự nhìn đồng hồ, đúng giờ đêm. Thở dài, anh lần nữa trở lại trước máy tính, phát hiện khung tán gẫu ở kênh bang hội đã dài ra thêm một mảng lớn.
[Bang hội] [Thấm Nguyệt]: Oa, mọi người level đều cao thế này, tớ bị bỏ lại tít đằng sau rồi, oa~
[Bang hội] [Thấm Nguyệt]: Giang Thiên ca ca đâu rồi? Em trở về mà không chào đón thế?
[Bang hội] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Nguyệt trở lại à, vừa ra ngoài, xin lỗi em.
[Bang hội] [Thấm Nguyệt]: Oa, Giang Thiên ca ca, anh cũng a, người ta trở về mà không nói một lời hoan nghênh sao ~~
[Bang hội] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ha ha, hoan nghênh trở lại, lâu rồi không gặp nhỉ.
[Bang hội] [Thấm Nguyệt]: Ca ca mang em đi luyện cấp đi ~ Em không theo kịp mọi người rồi ~
[Bang hội] [nhã trong ưu nhã]: Tí nữa mang cậu đi luyện cấp a, chồng đâu rồi?
[Bang hội] [Thấm Nguyệt]: Sớm đá rồi~
[Bang hội] [thiên biên nhất chi hoa]: Chồng của Nguyệt Nguyệt không phải là anh sao?
[Bang hội] [Thấm Nguyệt]: Ca ca thêm đội em, đã lâu không đi Địa Cung luyện cấp a.
[Bang hội] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Vào đội, tầng ai đi thì thêm đội.
Chỉ một lúc đội ngũ đã đầy, Giang Thiên Dự kéo một dãy người tiến vào Địa Cung tầng . Khi trước Thấm Nguyệt là do Thiên biên nhất chi hoa mời vào bang, về sau bởi vì công việc nên không onl mấy tháng, giờ trở lại, hẳn là mọi việc đã ổn. Không biết vì nguyên do gì, cô cứ quấn lấy Giang Thiên Mộ Vũ, mở miệng ngậm miệng đều là ‘Giang Thiên ca ca’, mà anh cũng chỉ đối xử với cô như với một cô em gái nhõng nhẽo.
Nhóm Giang Thiên Dự đến Địa Cung tầng , sau khi dạo một vòng thì phát hiện rất nhiều chỗ hoàng kim [bãi train tốt] đều đã bị người chiếm mất, hiện tại không có cách gì tìm được một chỗ train. Nếu như là người khác gặp tình huống này chỉ có thể cho là xui xẻo mà quay về thành, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, chuyện như vậy không có khả năng xảy ra. Không có chỗ? Nghĩ nhiều làm gì, giết người thì ra một đống thôi.
[Đội ngũ] [thiên biên nhất chi hoa]: Lão đại, giết không?
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Giết, nhưng tìm xem còn chỗ nào không đã.
[Đội ngũ] [KILLER]: Bên kia thế nào?
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Cũng được, đối phương level không cao, mọi người chuẩn bị lên.
[Đội ngũ] [Vô Xạ Đại sư]: A di đà phật, lão nạp lại phải đại khai sát giới rồi, tội lỗi tội lỗi.
[Đội ngũ] [Thấm Nguyệt]: Cố lên nha, Giang Thiên ca ca ~
[Đội ngũ] [thiên biên nhất chi hoa]: Chỉ cổ vũ lão đại thôi sao, bất công nha Nguyệt Nguyệt…
[Đội ngũ] [nhã trong ưu nhã]: A Hoa bớt lảm nhảm đi, lên!
Ngay sau đó một đám người nhe răng cười lao về phía mấy bé dê con ngây thơ, đáng thương cho một đội ngũ, đang yên đang lành train, đột nhiên bị một đám ác quỷ không biết từ đâu nhào đến trở tay không kịp. Rất nhanh, đối phương đã chết bé, còn bé cũng đang ngoắc ngoải dính lại tí máu liều chết chống đỡ, Giang Thiên Mộ Vũ rất nghẹ nhàng bồi thêm hai nhát, giành được chỗ train hoàng kim. Người bị giết nằm trên mặt đất mơ màng tỉnh lại, bắt đầu chửi ầm lên.
[Lân cận] [Muah ` Ái Nễ]: Mẹ bọn mày!
[Lân cận] [Muah ` Mật Nhi]: Mấy người thần kinh à !! Cứ vậy mà cướp chỗ sao??
[Lân cận] [trọn một đời]: Bọn họ là người bang Sát biến thiên hạ!
[Lân cận] [Muah ` Ái Nễ]: Sát biến thiên hạ thì có quyền giết người lung tung? Lũ heo bọn mày !!
[Đội ngũ] [KILLER]: Lão đại, nhỏ kia nhìn quen quen.
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Người yêu chú à?
[Đội ngũ] [KILLER]: …… Không phải, nhỏ này lần trước theo chúng ta và Hồ ly đi Tam hoàn đấy, con nhỏ Nga My mồm thối đó.
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: À, nhỏ đó à.
Được KILLER nhắc, cuối cùng Giang Thiên Dự cũng từ giữa một đống xác chết và quái nhận ra được tên của nữ Nga My kia, không đợi anh trả lời, cô ta mở miệng nói một câu ngoài ý nghĩ của anh.
[Lân cận] [Muah ` Mật Nhi]: Hồ ly tu thành tinh, cô thật là đê tiện!
Phương Hãn thật vô tội, thật sự rất vô tội. Cậu chẳng qua vừa vặn đi xuống Địa Cung xem xem có Boss hay không, rồi vừa vặn không cẩn thận đi ngang qua chỗ này, ai kêu đây là đường chính, sau đó lại vừa vặn đụng phải hiện trường gây án của Sát biến thiên hạ, cuối cùng vừa vặn bị Muah ` Mật Nhi mắng.
Nhóm Giang Thiên Dự cũng thấy cậu, mọi người đều không hiểu lời của Muah ` Mật Nhi có ý gì, nhưng mà rất nhanh, nhỏ nào đó nằm trên mặt đất hóng gió đã giải tỏa nghi vấn cho bọn họ.
[Lân cận] [Muah ` Mật Nhi]: Cô đê tiện lắm, không giết được lão công tôi thì gọi người giúp đỡ, thật buồn nôn !!
[Lân cận] [Muah ` Ái Nễ]: Chết tiệt, con bỉ ổi B [vênh váo, tự phụ]!
Đôi vợ chồng kia úp mặt xuống đất hóng gió liên tục mắng chửi, câu nào câu nấy ân cần hỏi thăm cả nhà cùng tổ tông đời của Phương Hãn. Phương Hãn cho dù có tu luyện tốt thế nào cũng không nhịn được mà nổi giận, còn chưa kịp phát tác, đã bị người nào đó đoạt mất.
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Chết tiệt, giết người cái gì, nói rõ ràng xem !!
[Lân cận] [Muah ` Mật Nhi]: Hừ, đi mà hỏi lão bà anh đấy !!
Tầm mắt mọi người một đường hướng về phía Giang lão đại và ‘lão bà’ của anh, Giang Thiên Dự có chút lo lắng phản ứng của Hồ ly, nhưng trong lòng đồng thời nảy lên một cảm xúc không nói nên lời, có điểm sảng khoái lại cũng có điểm lo lắng. Mà Phương Hãn thì vẫn mặt không biểu cảm mà gõ bàn phím, dù sao trước tiên cũng nên nói cho rõ ràng, người khác nhìn cậu thế nào không thành vấn đề. Chỉ là tại đây hiển nhiên có kẻ không hiểu tình hình.
[Đội ngũ] [Thấm Nguyệt]: Giang Thiên ca ca, anh có lão bà ????
[Đội ngũ] [Thấm Nguyệt]: Sao chưa từng có ai nói với em vậy, là ai a ??
[Đội ngũ] [nhã trong ưu nhã]: Nguyệt, chuyện này nói sau đi, để Giang Thiên nói xong đã.
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Hồ ly, có chuyện gì vậy?
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Lão công cô ta lần trước ở Nhạn Nam giết tôi một lần, bảo lão bà cậu ta bị tôi giết, vậy đó.
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Cậu giết cô ta?
Đối với câu hỏi của Giang Thiên Mộ Vũ, Phương Hãn cười lạnh một cái, đầu ngón tay gõ bàn phím.
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Ngại ngùng, người như thế không đáng.
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Hồ ly, tôi không có ý đó.
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Được rồi, nhanh nói rõ một chút, tôi không rãnh ở đây lãng phí thời gian.
Giang Thiên Dự bất đắc dĩ, anh mơ hồ cảm giác được câu hỏi phản xạ kia đã chọc giận Hồ ly, thế nhưng với câu trả lời của đối phương đầy lịch sự, bảo hắn biết làm sao giải thích.
[Lân cận] [Muah ` Ái Nễ]: Mày muốn trả thù thì nên quang minh chính đại đi, giết mà mà lại còn tìm người giúp đánh lén là có tính toán gì!
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Hồ ly không có giết cậu, cậu ngược lại vu oan, các cậu mới là có tính toán gì!
[Lân cận] [Muah ` Mật Nhi]: Cô ta nói không có giết là không giết sao! Tôi cứ nói là cô ta giết tôi đó !!
[Lân cận] [nhã trong ưu nhã]: Vị tiểu thư này tự tát mặt mình đi, cô nói giết là giết à? Tôi đây lại nói cô ấy không có giết đấy.
[Lân cận] [Muah ` Mật Nhi]: Cô!
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Đủ rồi, có giết hay không thì trong lòng cô tự biết, chỉ có điều lần sau gặp phải, tôi sẽ không nương tay, về phần bọn họ có giúp hay không tùy các người nghĩ.
[Lân cận] [thiên biên nhất chi hoa]: Thật buồn cười, giết người cần lý do sao, muốn giết thì giết thôi, tao thấy bọn mày không vừa mắt thì muốn giết được không?
[Lân cận] [Muah ` Ái Nễ]: Bọn mày có gan thì chờ tao !!
Không đợi hắn nói xong thì đã hết thời gian nằm đất hóng gió rồi, mấy cái xác trong nháy mắt biến mất sạch. Phương Hãn buồn bực vò vò tóc, cưỡi tọa kỵ, thầm nghĩ, thời điểm Boss ra đã qua nhỉ. Đang muốn đi, lại nhận được lời mời tổ đội, cậu do dự nhưng vẫn nhấn đồng ý.
[Lân cận] [KILLER]: Khụ, tôi nên biến đi thôi, thấy tôi biết điều không, hai người cứ chậm rãi mà chơi nha~
[Lân cận] [thiên biên nhất chi hoa]: Có cần bọn em cũng lui đội không, để lại thế giới cho hai người?
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Xin lỗi chú K a, lần sau lại đi cùng nhau vậy.
[Lân cận] [KILLER]: Không sao không sao, dù sao tôi cũng nghiện giết người mà, lão đại, đại tẩu, tôi đi trước ~
[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: …
[Lân cận] [Giang Thiên Mộ Vũ]: …
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Thời gian cũng không còn sớm, train thêm giờ đi.
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Hồ ly train cùng không?
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Ừ.
Nhóm người có chút lặng lẽ mà bắt đầu lure quái, đánh quái, lure quái, đánh quái, ngay cả Thấm Nguyệt luôn ríu rít cũng im lặng đến lạ thường. Giang Thiên Mộ Vũ thoạt nhìn như không có gì khác lạ, một lát sau, Phương Hãn không nhịn nổi nữa, gửi cho anh một mật tán gẫu.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Anh không nói cho bọn họ biết sao?
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: nói gì?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Chuyện tôi là nam ấy.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không cần thiết, cái này là chuyện riêng của cậu.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Thật ra tôi cũng không hề gì.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Vả lại, bị người khác hiểu lầm anh và tôi là một đôi, anh không cảm thấy khó chịu sao?
Những lời này sau khi gửi đi, đối phương thật lâu không có hồi âm, lâu đến mức Phương Hãn lo lắng không biết mình dùng từ có phải đã chọc giận vị đại bang chủ này không. Rất lâu sau, dòng chữ nhỏ màu đỏ mới xuất hiện, nội dung khiến cậu có phần kinh ngạc.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Sẽ không, trái lại, tôi thấy rất vui.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Anh vui cái gì, tôi là nam.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Tôi biết.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Vậy vẫn vui?
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đúng.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Thật không hiểu nổi…
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ha ha.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Cười cái gì
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với cái hạ: Vui thì cười thôi.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: hết nói nổi…
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ha ha.
Phương Hãn nghĩ Giang Thiên Mộ Vũ đầu óc có chút vấn đề. Mấy hôm trước còn làm như không thấy cậu, thấy thì cũng liền bay đi như chạy trốn, login cũng không tìm cậu đánh quái, hai người thậm chí đến độ hầu như không hề nói chuyện, cậu đã từng nghĩ tới, tình bạn này có phải cứ như vậy mất đi, kết quả hôm nay gặp chuyện ngoài ý muốn khiến tất cả mọi thứ thay đổi.
Thay đổi không chỉ có tình hình, dường như ngay cả suy nghĩ của Giang lão đại cũng xoay một vòng lớn. Phương Hãn điều khiển nhân vật liên tục tăng máu, tay không tự chủ được gõ gõ một nhóm chữ.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Này, chúng ta vẫn là bạn bè?
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ừ.
Một chữ vô cùng đơn giản trong nháy mắt đem tất cả buồn bực khó hiểu trong lòng cậu một phát quét sạch, nhưng Phương Hãn lại có chút tức giận, đồng thời cũng vì chính phản ứng của mình cảm thấy kỳ quái. Còn không đợi cậu hết kỳ quái, đối phương đã ném qua một câu, quăng cho cậu thêm nhiều thắc mắc không giải thích được.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Không chỉ chỉ là bạn bè.
Giang Thiên Dự tâm tình rất tốt, những phiền toái không vui trong lòng anh hai hôm nay đã tiêu tan hết. Có lẽ nguyên do là câu nói “Vì sao không thích?” của nhóc con kia, khiến anh thông suốt.
Vì sao không thích? Thích cậu ta cũng có gì không tốt, không phải sao? Anh thích chính là con người đằng sau nữ Nga My ‘Hồ ly tu thành tinh’ kia, không quan hệ giới tính. Thiên Long Bát Bộ, đây là một trò chơi, trước tiên cùng cậu ấy thông qua thế giới mạng hư cấu từ từ tiếp xúc đi, còn hiện thực, anh bây giờ không có cách nào hứa hẹn, thế nhưng, một ngày nào đó…
“Chỉ là, làm thế nào để lừa em tới tay đây~ ?” Vuốt cằm, họ Giang nào đó bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên đi thế nào.