Tại phòng giáo viên trường tiểu học XX nào đó, Cù Châu nhìn Phương Hãn sắc mặt u ám, quan tâm nói: “Tớ nói này chú em, dạo này chơi game nhiều quá à? Đừng để sức khỏe suy sụp a.”
Phương Hãn vượt qua cậu liếc mắt một cái: “Tớ không có rảnh giống cậu còn có thời gian chơi game.”
“Vậy mặt cậu sao lại khó coi như thế, tối đi ăn trộm?” Cù Châu đang cầm tách trà, lén lén lút lút cười.
“Mẹ tớ a…” Phương Hãn ở trước mặt tên độc mồm này cũng không có ý giấu diếm, thở dài nói, “Mỗi ngày đều nói mãi muốn tớ đi xem mắt tìm bạn gái.”
“Phụt ——” Quả nhiên, Cù Châu phun ngụm trà, cậu ta khoa trương ho khan, khiến cho mấy thầy cô khác ghé mắt qua, “Bác gái gấp gáp như vậy làm cái gì, cậu cũng có phải là hàng ế bán không được đâu.”
“Ai…” Phương Hãn day day huyệt thái dương, hai ngày nay quả thực bị mẹ niệm phiền đến không chịu được, có phần chống đỡ không nổi nữa, thế là cậu vỗ vai Cù Châu, “Đêm nay cho mượn chỗ ngủ.”
“Chậc chậc, đứa bé đáng thương, ghé đầu vào lồng ngực ấm áp của anh đi ~~” Tên độc mồm nào đó lắc đầu, “Nhưng mà nói thật nha, cậu không nghĩ đến tìm một cô gái gặp gỡ làm quen sao? Nếu cứ độc thân mãi như vậy thật đúng là lãng phí cái mặt đẹp trai của cậu nha.” Phương Hãn là người mà trường học bọn họ công nhận là tiểu sinh có tiềm lực nhất a, mấy cô giáo đều rất xem trọng cậu ta nha!
“Không thích nhau mà ở cùng nhau thì có nghĩa lý gì.” Phương Hãn suy nghĩ một giây rồi lập tức trả lời.
“Nhưng nếu không ở cùng nhau gặp gỡ cậu làm sao biết có thích hay không?” Đối với loại thái độ do dự không tiến này của Phương Hãn, Cù Châu rất khó chịu.
“Thật phiền toái.” Làm bộ như nghe không hiểu ý của đối phương, Phương Hãn hếch cằm, “Cậu có học sinh đến tìm, thầy Cù ạ.”
“A, đúng rồi, đêm nay cùng nhau uống một chén đi.” Cù Châu mời, nhận được xác định mới xoay người hướng đến chỗ học sinh đang chờ cậu.
Buổi tối, nhà Cù Châu, Phương Hãn ngồi trên ghế sofa, hai chân xếp bàn đặt laptop lên, cậu một bên khó khăn di chuyển chuột điều khiển nhân vật trong game, một bên oán giận: “Nhà cậu không còn cái bàn khác sao!”
“Có a, bàn trà ấy.” Cù Châu ngồi xổm trên đất chơi máy tính đầu cũng không quay lại nói.
“Bàn trà cũng xem là bàn !?” Phương Hãn quạt trở lại.
“Ơ kìa, cậu thật phiền toái, tớ đã nói với cậu rồi, cậu để laptop lên trên bàn trà, sau đó thì ngồi xuống nền, không phải OK sao~” Đang hăng hái ra sức hiến thân cho sự nghiệp chém quái, thầy giáo Cù không thèm đếm xỉa đến cơn oán giận của ai kia, thuận miệng đề nghị.
“Nền nhà cậu hả? Thôi quên đi…” Phương Hãn nhắm hai mắt, quyết định tiếp tục cuộn trong sofa chiến đấu, mặc dù có điểm mệt, cũng còn tốt hơn mang quần áo sạch sẽ lau chùi nền nhà cho Cù đại thiếu gia.
Ánh mắt cố định trên laptop, trong game đang nhốn nha nhốn nháo, một đống lại thêm một đống người. Phương Hãn ở trong đội ngũ tổ đầy người, theo cuộc đối thoại sôi nổi trong kênh bang hội, bang chúng hai bang Khuynh thành ` Mỹ nhân cốc cùng Sát biến thiên hạ sĩ khí tăng vọt.
Mỹ nhân cốc đã sớm tại hôm trước thuận lợi lên cấp , ngay lúc Phương Hãn vừa login liền nhận được thông báo bang hội thăng cấp, đối với việc này cậu vô cùng hài lòng, lần đầu tiên mang tất cả bang chúng biểu dương sâu sắc một hồi. Cùng với bang chủ Cho ta một ánh nguyệt lượng công bố tin tức, nói sau này ra sức khuyếch trương lực lượng bang. Tuy nói Mỹ nhân cốc là sinh hoạt bang, lấy hòa bình làm việc chính, nhưng bây giờ không nói trước được đợt hợp nhất sắp tới, bọn họ là đồng minh bang Sát biến thiên hạ, bang chiến gì đó không thể tránh khỏi. Chỉ riêng điểm này đã khiến bọn họ nhất định phải lớn mạnh lên, hơn nữa thành thị bang cũng xong, chỉ cần đủ độ khuyếch trương, mấy thứ bang chiến đều có thể. Nói thế nào thì, trò chơi là giang hồ, đã vào rồi, không chém chém giết giết đã tay hình như rất đáng tiếc.
Cho nên đêm nay, hai bang bọn họ nhân dịp này đều tự hẹn bang hội tiến hành bang chiến. Dù sao trong chiến trường Trác Lộc, chỉ cần tốn chút điểm khuyếch trương, thì có thể thống thống khoái khoái đánh một trận, sao lại không làm?
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Phân công của từng người không sai biệt lắm, thành viên chủ lực đã tạo đội xong chưa?
[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Đã xong.
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Không có vấn đề ~~
[Bang hội] [cho ngươi một vầng thái dương]: Ông không đợi được nữa muốn giết người !!
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Tớ còn chưa đi qua Trác Lộc bao giờ, vừa mới ra Baidu xóa nạn mù chữ, có điều vẫn không hiểu lắm a…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Nhóm thợ mỏ đi lấy quặng chỉ cần để ý việc đào khoáng cho tốt, Đả Thủ chú ý bảo vệ thợ mỏ, Nga My cũng phải đề cao cảnh giác. Được thì nên đi xóa mù chữ, kỳ thật chúng ta cơ bản đều là lần đầu tiên vào Trác Lộc, lấy nâng cao kinh nghiệm làm việc chính, thắng lợi cũng không phải điều quan trọng nhất, mọi người cố hết sức.
[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Quyền chỉ huy giao cho Hồ ly, mọi người không có ý kiến chứ?
[Bang hội] [voi trên cây]: Không thành vấn đề, chỉ cần phân phó là được.
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Trước tiên bây giờ chờ kết quả bên Sát biến thiên hạ rồi chúng ta mới vào.
[Bang hội] [thu vũ]: Đúng rồi, nghe nói bên thua sẽ biến thành dê.
[Bang hội] [tạp mị]: . Rất đáng yêu nha~
[Bang hội] [mễ lạp lạp]: Đến lúc đó mọi người một đám dê đều phải chụp hình lưu niệm đó !!
[Bang hội] [cà phê ° ướp lạnh]: Ok!
[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Thiệt là không biết nói gì với mấy bà…
[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Muốn đi vệ sinh thì đi đi, thèm uống nước cũng uống đi, cần phải tập trung tinh thần.
[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Hồ ly… Cậu không biết là thứ tự những câu này có chút quái dị sao…
[là phải uống nước rồi mới đi vệ sinh 囧]
[Bang hội] [thu vũ]: 囧…
Phương Hãn lúc này bận liền tay, cậu một bên phải trả lời vấn đề của người trong bang, một bên còn phải ứng phó với vài cái mật tán gẫu, trong đó có phu quân của cậu —— anh bạn Giang Thiên, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn thấy cậu lướt nhẹ múa máy ngón tay, trên bàn phím gõ lốc cốc.
Nói về Sát biến thiên hạ trước Mỹ nhân cốc đã từng bước “làm quen” với Trác Lộc, bọn họ luôn luôn lấy bang chiến xem như là ăn cơm bữa, chỉ có điều phần lớn đều tiến hành bang chiến thô bạo ngoài thành, đường đường chính chính ở chiến trường thượng cổ thì chưa một lần đi qua. Nguyên nhân hả, thứ nhất bọn họ ưa kiểu tự do, thứ hai độ khuếch trương trong game này tích lũy quá khó, vì vậy Giang Thiên Mộ Vũ “không tiền trong túi” cũng chỉ có thể dẫn thủ hạ chờ ở dã ngoại tiến hành bang chiến. Nhưng hôm nay Hồ ly đưa ra đề nghị hai bang thử đi Trác Lộc, anh ta mới quạt mấy người đi làm n vòng khuếch trương mới có “vé” vào chiến trường thượng cổ.
Mặc dù bang hội đối phương từng có kinh nghiệm bang chiến Trác Lộc, nhưng chênh lực thực lực về cách bố trí ở đây, không thể bỏ qua, cho nên Giang Thiên Mộ Vũ vừa làm chỉ huy & chủ lực, lúc đánh nhau đồng thời còn có thể vô cùng điêu luyện tranh thủ báo cáo tình hình chiến đấu cho bà xã mình, thuận tiện giở giọng tán tỉnh.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Bà xã lúc nào đó chúng ta lại xem webcam đi.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Tôi ngay bây giờ mang webcam đập vỡ.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đừng a, nhìn chút có sao đâu, chẳng lẽ em sợ anh ăn em à?
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: = = anh hôm đó thấy được bao nhiêu
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Không nhiều, thoáng qua thôi, bà xã rất đẹp trai~
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không hỏi anh cái này…
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Có điều không thấy rõ, cho nên, lần sau chúng ta trao đổi webcam đi! Anh cũng sẽ lắp.
[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không cần.
[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: …
Qua một hồi lâu, Giang Thiên Mộ Vũ mới gửi tin tới. Lúc vừa gõ chữ bị Thiên Sơn đánh lén, liên tiếp điểm huyệt cùng với bạo kích dồn dập, anh không tránh được có chút choáng váng, đợi giải quyết xong đối phương, mới có thời gian cùng Phương Hãn nói chuyện.
[Nói thầm] các hạ nói với [hồ ly tu thành tinh]: Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bị đánh lén chết.
Một lúc sau, Hồ ly không trả lời, Giang Thiên Dự lại phát tin tới.
[Nói thầm] các hạ nói với [hồ ly tu thành tinh]: Bà xã, còn đó không?
Lại đợi thêm một phút, đối phương loạng choạng phát qua một câu kỳ cục.
[Nói thầm] [hồ ly tu thành tinh] nói với các hạ: Anh là ai? Sao lại gọi bà xã?
Giang Thiên Dự 囧, đây là sao…
[Nói thầm] các hạ nói với [hồ ly tu thành tinh]: Bà xã em sao thế, không nhận ra anh?
Đối phương im lặng một hồi lâu, đột nhiên phát qua một chuỗi dài biểu tình đôi mắt mở to lóng lánh nước kỳ dị, Giang Thiên Dự còn chưa kịp run rẩy một cái, tin của đối phương bóc bóc nối gót tới.
[Nói thầm] [hồ ly tu thành tinh] nói với các hạ: Anh là, ông xã tôi sao ??
[Nói thầm] các hạ nói với [hồ ly tu thành tinh]: Đúng vậy…
[Nói thầm] [hồ ly tu thành tinh] nói với các hạ: Này, thật sự… thật sự là…
[Nói thầm] các hạ nói với [hồ ly tu thành tinh]: ?
[Nói thầm] [hồ ly tu thành tinh] nói với các hạ: Không có gì, anh bình thường đều gọi, ưm, bà xã?
Sau khi đối phương hỏi những lời này, Giang Thiên Dự cho dù chậm chạp cũng nhìn ra được. Anh thăm dò đánh một câu đi, muốn chứng thực suy đoán của mình.
[Nói thầm] các hạ nói với [hồ ly tu thành tinh]: Cậu không phải là Hồ ly?
[Nói thầm] [hồ ly tu thành tinh] nói với các hạ: Ai nói ~~
[Nói thầm] các hạ nói với [hồ ly tu thành tinh]: Tôi nói.
Phản ứng của người kia khiến suy đoán của Giang Thiên Dự được khẳng định, anh nghĩ, sẽ không phải là người đang chơi chính là bà dì hôm đó xuất hiện trong webcam đi, thoạt nhìn chắc là mẹ Hồ ly, cảm thấy tuổi còn rất trẻ…
[Nói thầm] [hồ ly tu thành tinh] nói với các hạ: Là em mà, anh nhầm rồi đó.
[Nói thầm] các hạ nói với [hồ ly tu thành tinh]: Vậy cậu nói xem bình thường cậu gọi tôi thế nào.
[Nói thầm] [hồ ly tu thành tinh] nói với các hạ: Ông xã?
Tay chống cằm của Giang Thiên Dự trượt một cái, mặc dù biết điều khiển Hồ ly không phải cậu ấy, nhưng nhìn thấy nhân vật của cậu gọi mình hai chữ ‘hoành tráng’ này, không tránh được cảm thấy rất lạ, có loại cảm xúc vừa vui mừng vừa quỷ dị. Anh suy nghĩ trả lời như thế nào, không đợi anh nghĩ xong, đối phương phát tin.
[Nói thầm] [hồ ly tu thành tinh] nói với các hạ: Xin lỗi, vừa rồi là bạn của tôi.
Giang Thiên Dự thoải mái trở lại, sau đó trong lòng toát ra rất nhiều bọt khí chua lè, bạn ?? Bạn trai ?? Bạn gái ?? Muộn như vậy mà còn ở cạnh, khẳng định không phải là bạn bình thường. Nhưng nếu so sánh, mình quả thật cả bạn bình thường của cậu ta cũng không tính, không được a, tiến độ thật sự quá chậm…
Phương Hãn cất điện thoại, lúc từ ban công đi vào nhà, liền thấy tên vô lại Cù Châu ngồi dưới nền đất, bàn trà bất ngờ đặt máy tính của cậu, mà móng vuốt của tên nào đó rất hưng phấn sờ tới sờ lui trên đó. Phương Hãn mặt không biến sắc đến gần, mang cuộc đối thoại của tên họ Cù nào đó cùng Giang Thiên Mộ Vũ thu vào trong mắt, sau đó cậu thật bình tĩnh để di động xuống, vén tay áo lên, trực tiếp lấy tay vặt véo tên vô lại đang ngồi xổm trên nền nhà, cật lực chỉnh đốn một hồi, thẳng đến khi Cù Châu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới thôi.
“Tiểu Hãn Hãn cậu thật độc ác a… Véo tớ thâm đen rồi…” Cù Châu muốn khóc mà không khóc được ấm ức bày ra khuôn mặt oán giận nói.
“Chính cậu làm chuyện tốt, thì phải có ý thức gánh chịu hậu quả.” Phương Hãn lấy lại cái lap yêu dấu, cũng không quay đầu lại nói.
“Vậy cũng đâu cần véo mạnh thế a, lỡ bị tàn phế thì làm sao!” Cù vô lại thổi thổi vào chỗ bầm, giọng điệu vẫn ấm ức như trước. A Hãn thật sự là vô tình, vì cái tên chồng trong game kia mà hạ độc thủ với cậu, mệnh cậu sao lại bi thảm như vậy gặp phải tên bạn thấy sắc quên nghĩa a !!
“Bị tàn phế tớ sẽ nhớ mang cậu chuyển đến bãi hỏa táng.” Phương Hãn đầy khí thế nữ vương, ai kêu tên họ Cù miệng thúi nào đó không chịu đậy lại.
“Thật vô tình a…” Cù Châu mắt ướt lệ nhìn trời, sau đó nghĩ tới sự tình vừa gặp trong game, nhanh chóng thay bộ mặt paparazzi chuyên dụng, “A Hãn a, Giang Thiên Mộ Vũ kia là chồng cậu?” Phương Hãn sửng sốt làm bộ không nghe thấy, tiếp tục chơi game.
Cù Châu chưa từ bỏ ý định, đây chính là cơ hội tốt để trêu chọc cậu ta a, trăm năm khó có một lần: “Đừng có không thừa nhận a, anh ta đã gọi cậu là bà xã, cậu lúc nào xuất giá thế, như thế nào lại không cho tớ xem thiệp mời a!” Nói xong sờ lên cằm tự nhủ, “Cũng không biết có phải người tốt hay không, này dù sao cũng là chung thân đại sự của thầy Phương a, là người bạn tốt nhất của cậu, tớ chắc được đi gác quan tài, oa ——!”
Đáp lại cậu là cái gối sofa thình lình bay tới, Cù Châu không phòng bị, thiếu chút nữa bị đánh lật khỏi ghế. Cậu vuốt mũi niệm niệm: “Năm nay làm người tốt sao khó như vậy…” Nói chưa hết, tầm mắt chạm đến máy tính của mình, trong phòng nhất thời vang lên một tiếng thét thảm thiết, cậu nhảy đến trước bàn, đau xót rên rỉ, “Xong rồi xong rồi, tớ thế nào lại ném acc ở khu quái vật xuất hiện, cái này là tiêu rồi, kinh nghiệm của tôi, tiền của tôi, cấp độ của tôi a a a a !!!!”
Họ Phương nào đó nhếch khóe miệng: cái này gọi là ác giả ác báo a, cậu có không phục cũng không được.
——— —————— —————— —————— —————— ————-
Sơ sơ về Trác Lộc bang chiến.
Ngoài hình thức quần đả ở ngoài thành thì còn một hình thức bang chiến ở bản sao Trác Lộc Cổ Địa. Để vào Trác Lộc Cổ Địa bang hội cần tiêu tốn điểm khuếch trương.
Đây là một bản đồ chia làm pháo đài, mỗi phần sẽ có khối trụ, bên bang bắt buộc phải bảo vệ khối trụ này, nếu bị vỡ xem như thì đối phương nhận được điểm tích lũy. Ở giữa bản đồ là Chiến Kỳ Đài, chiếm được Chiến Kỳ Đài nhận được điểm tích lũy. Ngoài ra còn có thể đi đào mỏ, một cục khoáng là điểm.
Hết thời gian bang chiến, bang nào nhiều điểm tích lũy hơn sẽ thắng, toàn bộ bang chúng tham gia bang chiến bị thua sẽ biến thành dê xD