Thứ bảy, ngày x tháng x. Thời tiết: âm u.
Hôm nay là ngày đầy mây, bầu trời đều là mây màu xám, thật giống như mặt baba mình, đen thui. Baba mình gần đây tâm tình cũng không tốt, mình không biết tại sao, hỏi bạn học, bọn họ nói có phải tới thời kỳ mãn kinh không? Thời kỳ mãn kinh là cái thứ gì?
Mình phát hiện tâm tình của thầy cũng không tốt, mặt mặc dù là trắng, nhưng là mặt của sếp, rất nhiều bạn nói với mình bọn họ không dám đi hỏi thầy Phương bài tập. Đúng rồi, mình rất không thích cô Cổ nha, trên người luôn có mùi thối thối, tuy có người nói đó được gọi là nước hoa. Nhưng mà rõ ràng là thối, tại sao phải kêu nước hoa?
Hôm nay Ân Dự lại chạy tới nhéo mặt mình bảo mình không được chơi với Lam nhan ca ca, mình rất tức giận, cậu nói chuyện thì nói chuyện, tại sao phải nhéo mặt tôi a! Bảo mình không được chơi với Lam nhan ca ca, mình càng muốn chơi!
Lời phê của giáo viên: ☆☆☆
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ======
Giang Thiên Dự hai ngày nay rất chăm chỉ chạy lên onl game, bởi vì anh phát hiện cái thứ gọi là giác quan thứ sáu của đàn ông có vẻ đã linh nghiệm. Mỗi lần anh log game, nếu không phải thấy được trong đội của Phương Hãn có cô bé tên ‘Linh Ti Không’ kia thì chính là anh đang cùng Phương Hãn thế giới hai người lại bị cô bé kia cố gắng xen vào. Một lần hai lần có thể mắt nhắm mắt mở, dù sao người ta đã bái sư, nhưng năm lần sáu lần khiến anh không kiềm chế được. Kéo Phương Hãn qua kề tai nói nhỏ, đối phương ngược lại kỳ quái nhìn anh sau đó cười chế nhạo, “Anh thật ăn dấm chua của con nít à?” Không phải anh bình dấm lớn đi nghi ngờ, mà là động tác đối phương thật sự rất khả nghi.
Đêm nay, bóng đèn bự ‘Linh Ti Không’ lại hung hăng xen vào giữa vợ chồng bọn họ, Giang Thiên Dự mặt lạnh không tức giận, trong lòng tự nói với mình không nên so đo với con nít, không thể mất phong độ.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Em thăng cấp rất nhanh.
[Đội ngũ] [Linh Ti Không]: Dùng tiền thuê người luyện đương nhiên nhanh.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: – –
[Đội ngũ] [Linh Ti Không]: Chồng anh sao không lên tiếng? Nhìn khó chịu?
Giang Thiên Dự nghĩ thầm đúng là ông đây nhìn cô khó chịu nhưng tuổi ông đây một bó lớn không so đo tức giận với con nít tuổi còn là một nha đầu để mất mặt mất thể diện, vì vậy phát ra khuôn mặt cười nói “Không có, tôi ít nói.” Trong lòng âm thầm phỉ nhổ mình thật đạo đức giả.
Phương Hãn 囧囧 liếc mắt Giang Thiên Dự, tự nhủ anh bình thường ở cùng tôi nói nhiều đến có thể đóng mấy sọt, lúc này lại nói mình ít nói, trái lương tâm quá trái lương tâm.
[Đội ngũ] [Linh Ti Không]: Sư phụ, anh ở cùng với anh ta không khó chịu sao?
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Sẽ không.
[Đội ngũ] [Linh Ti Không]: Anh là nam, anh ta cũng là nam, anh không cảm thấy kỳ cục?
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Sẽ không.
Giang Thiên Dự nhìn người yêu nói như vậy trong lòng rất thoả mãn, nhưng không đợi anh thoả mãn xong, nhỏ chướng mắt kia lại lên tiếng.
[Đội ngũ] [Linh Ti Không]: Không bằng anh ly hôn với anh ta, tôi mua một acc nam lấy anh làm vợ!
Phương Hãn trước máy tính rất buồn bực, tại sao cậu một nắm tuổi còn có thể bị một cô bé tuổi đùa giỡn, hơn nữa quan trọng là đối phương muốn ‘lấy vợ’ chứ không phải là ‘gả chồng’; Giang Thiên Dự trước máy tính buồn bực, lại có người không nhìn mặt anh đùa giỡn bà xã anh, hơn nữa trọng điểm là đối phương lại mà một cô bé tuổi.
[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Này, cô xem tôi không tồn tại?
[Đội ngũ] [Linh Ti Không]: Anh không nói lời nào tôi xem anh không tồn tại a.
[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Con nít thì về tắm rửa đi ngủ đi…
[Đội ngũ] [Linh Ti Không]: Tôi không nói giỡn nha!
Hệ thống thông báo Linh Ti Không bị đá khỏi đội ngũ, Phương Hãn hừ một câu: “Lão hổ không phát huy xem tôi là HelloKitty?” Mỗi cái từ ‘lấy vợ’cũng đủ tạo thành lý do để cậu một cước đá bay, ngược lại Linh Ti Không sau khi bị đá ra bất thường không ra hét, mấy giây sau logout. Một cước đá bay khỏi cửa xong, Phương Hãn mặt mỉm cười vỗ vỗ tay, quay đầu đi trấn an người nào đó dĩ nhiên đang ghen.
Thật ra khi thấy Phương Hãn đá người, trong lòng Giang Thiên Dự đã thoải mái rất nhiều, nhưng có thể nhận được trấn an của người yêu vẫn là một chuyện rất hưởng thụ, vì vậy anh làm một bộ dáng bất mãn: “Bà xã em cũng không được lén đi ăn vụng nha.”
“Anh mới đi ăn vụng ! = =+” Vốn còn muốn nói thêm mấy câu, Phương Hãn nghe vậy lại trình diễn tiếp đá bay khỏi cửa, lúc này đổi lại họ Giang nào đó đi trấn an bà xã anh ta.
Đang lúc hai người náo náo nhiệt nhiệt, một tiểu loa lại dấy lên sóng lớn.
[Loa] [Tôi tuyệt đối tốt hơn anh ta]: Hồ ly tu thành tinh, tôi tại đây chính thức cầu hôn anh !!! Tôi là Linh Ti Không, biết điều thì cổ động ha~
Nhìn thấy loa này, không chỉ hai người Giang Thiên Dự và Phương Hãn, còn có người trong hai bang phía sau bọn họ lần nữa bị trúng mìn.
[Đồng minh] [cho ngươi một vầng thái dương]: Mẹ mẹ, người này là ai a, to gan nhỉ, theo đuổi Hồ ly của chúng ta! Mới cấp !!
[Đồng minh] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: ^_^ Chồng, anh kích động vậy để làm gì? Bọn em cũng còn chưa kích động đâu…
[Đồng minh] [cà phê ° ướp lạnh]: Linh Ti Không, là nhỏ kia? 囧, BG !?
[Đồng minh] [cho ngươi một vầng thái dương]: … Anh giúp bọn em kích động thôi, ha ha ha
[Đồng minh] [nhã trong ưu nhã]: Ái da da, lão đại anh nội bộ mâu thuẫn sao~
[Đồng minh] [T’lan đạt na]: . Bang trư phải cố gắng nha~
[Đồng minh] [thiên biên nhất chi mai]: Lão đại có cần em tới giết tên đó không, ha ha ~~
Trong kênh đồng minh rối tùm lum một mảnh, Linh Ti Không lại còn sợ thiên hạ không đủ loạn tiếp tục gào loa.
[Loa] [tôi tuyệt đối tốt hơn anh ta]: Tôi lấy ra YB làm sính lễ, Hồ ly anh đồng ý đi ~~~
[Loa] [tôi tuyệt đối tốt hơn anh ta]: Ô, đúng rồi, người chồng kia của anh anh vứt đi, tôi tuyệt đốt tốt hơn anh ta~!
[Loa] [siêu cấp MAX]: Một tên nhân yêu, một tên yêu nhân, hai người quá hợp!
[Loa] [kẻ lừa đảo thật nhiều]: Nhân yêu hay yêu nhân đều con mẹ nó vô cùng buồn nôn, cút về bụng mẹ đừng ra làm người khác buồn nôn !!
[Loa] [Nhân yêu chính là người đẹp]: Cút mẹ mày, nhân yêu thì sao !! Mày cho dù cắt JJ cũng không làm được nhân yêu đâu !! Xấu xí ngu ngốc!
[Loa] [tôi tuyệt đối tốt hơn anh ta]: Tên mắng chửi nhân yêu và yêu nhân này, ai giết nó một lần tôi cho YB, dùng ảnh đến đổi ~~
[Loa] [kẻ lừa đảo thật nhiều]: ?????????
Trên loa một mảnh loạn xì ngầu, Phương Hãn cảm thấy không thú vị bĩu môi, căn bản không để lời đối phương vào lòng, cậu tất nhiên sẽ không trả lời, ngược lại Giang Thiên Dự vô cùng bốc lửa.
[Loa] [Giang Thiên Mộ Vũ]: ????, Linh Ti Không đừng tưởng cô là nữ tôi không dám giết cô!
[Loa] [tôi tuyệt đối tốt hơn anh ta]: Ỷ vào cấp bậc bảo thạch cao muốn ức hiếp tôi sao?
Mắt thấy sự tình sắp phát triển theo chiều hướng ‘đại chiến loa’, Phương Hãn vội vàng ngăn cản Giang Thiên Dự: “Đừng nói nữa, anh thật tính so đo với con nít sao.”
Giang Thiên Dự khó chịu: “Chẳng lẽ anh nhìn thấy người khác nói muốn kết hôn với bà xã anh anh còn bình tĩnh như không?”
“Chỉ là game thôi mà, việc gì phải nghiêm túc như vậy, vả lại nó chỉ là con nít thôi.” Phương Hãn tiếp tục khuyên.
Giang Thiên Dự im lặng một hồi, mở miệng nói: “Hãn Hãn, cho dù là game, anh vẫn sẽ ghen.” Cho dù đối phương là một cô bé tuổi, anh vẫn sẽ không thoải mái. Lý trí anh nói cho anh biết, bất kể là hiện thực hay là game, anh đều hy vọng đối phương chỉ là của riêng mình.
“…” Phương Hãn im lặng, trong lòng bị chấn động không lớn không nhỏ, cậu đột nhiên phát hiện tình cảm của Giang Thiên Dự đối với cậu so với tưởng tượng sâu sắc hơn, nhưng tình cảm của bản thân đáp lại anh ta là ngang bằng sao?
Đối Phương im lặng khiến Giang Thiên Dự có chút ê ẩm, thật ra từ đầu đến giờ đều là anh chủ động cố gắng nỗ lực, đối phương tuy đã đáp lại nhưng luôn thiếu chút lửa. Anh gõ bàn phím đánh mấy chữ: “Có đôi khi em quá lạnh lùng.” Nói xong thì logout.
Phương Hãn còn chưa kịp phản ứng với mấy chữ kia đã thấy đối phương mất bóng, cậu cầm lấy di động lục số Giang Thiên Dự, nhưng đối diện nút gọi lại chậm chạp không ấn xuống.
Sau sự kiện náo loạn hôm đó, các hủ nữ trong bang có đối tượng quan tâm mới, tạm thời mang lực chú ý từ trên người Phương Hãn và Giang Thiên Dự chuyển sang chỗ khác. Không thể trách các cô lập trường không đủ kiên định, mà do nguyên tắc với bản thân hủ nữ không phải thứ gì đáng giá, vậy nên cũng không có mấy người cảm thấy được không khí kì lạ giữa đôi vợ chồng này. Chỉ có bang chủ Cho ta một ánh nguyệt lượng tại một đêm nào đó lầm bầm lầu bầu một câu: “Kỳ quái, gần đây đôi vợ chồng dính như keo lại không có online…” Tiếp theo quay đầu chạy tới vây công Thùy gia lam nhan, ai bảo bọn họ thật sự là rất có hứng thú với tam giác a!
Phương Hãn không phải cố ý không lên game, mà do gần đây theo một nhóm nhỏ, nhiên cứu phương pháp dạy học. Ban ngày lên lớp buổi tối còn phải tăng ca, thân thể mệt nhọc không cần nói, tâm lý buồn bực càng thêm dày đặc. Trước không nói nguyên nhân người yêu cậu giận dỗi, chỉ với trong nhóm có cô Cổ kia đã đủ khiến cậu khó chịu. Sự kiện dấu hôn lúc trước dường như không đẩy lùi cô ta, qua hai ngày cô gái đó lại phất cờ trở lại, lúc này nhờ cùng một nhóm lại càng có lý do tiếp cận cậu, tên bạn độc mồm Cù Châu rảnh rỗi lại trêu ghẹo “Hãn thiếu gia hoa đào ngài thật sự là đỏ lạ a đỏ lạ~”.
Hôm nay tan học, thật vất vả nhóm cũng xong, Phương Hãn đang muốn về nhà thở, kết quả vị Cổ kia ôm túi một bộ dáng tủi thân đi theo phía sau. Cậu thật sự muốn ấn huyệt thái dương ngửa mặt lên trời thở dài, nhưng giáo dưỡng tốt vẫn cho cô ta một bộ mặt ôn hòa, hỏi: “Cô Cổ, có chuyện gì không?”
Không hỏi còn tốt, vừa hỏi đối phương lại đỏ hốc mắt: “Thầy, thầy Phương, làm phiền anh thật ngại…”
Phương Hãn nghe vậy nhướng mày, nếu như thật thấy thế thì không nên đi theo sau cậu. Nhưng cậu với dây thần kinh thái dương giật giật vẫn kiên nhẫn nói: “Không sao, có việc gì cô cứ nói.”
Đối phương một bộ ấp a ấp úng, lã chã chực khóc, nếu trong mắt người đàn ông khác nhất định là một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng trong mắt Phương Hãn thì biến thành biểu hiện rất đáng ghét. Rốt cuộc sau vài cái thút thít, đối phương mở miệng: “Học sinh lớp anh, có phải không thích em…” Sau một câu lại thật sự rớt nước mắt.
“Chuyện gì xảy ra? Trước cô đừng khóc, nói rõ sự tình đã.” Bởi vì không có thói quen mang theo khăn tay trên người, vậy nên Phương Hãn chỉ nhìn đối phương khóc mà không có động tác gì, hơn nữa lúc này nếu cậu có động tác gì ngược lại sẽ khiến đối phương hiểu lầm. Cũng may vị Cổ kia tự lấy tay lau nước mắt, dùng giọng nói mang theo giọng mũi đậm tiếp tục nói: “Hôm nay em đến lớp anh tiến hành dạy thử, kết quả, kết quả…” Giống như muốn dịu tâm tình mà dừng lại một chút, “Một nửa số học sinh đều đang ngủ… ô ô ô.”
Tuy rất muốn nói với đám nhóc kia các em thật là… rất tốt, nhưng biểu hiện bên ngoài Phương Hãn vẫn làm một bộ mặt thật khó xử thật tức giận: “Có chuyện này? Ngày mai tôi nhất định sẽ nghiêm khắc nói bọn nó, cô Cổ cô về nhà trước đi.”
Vốn tưởng rằng vị nữ giáo viên nghe như thế sẽ về nhà, sau đó bọn họ đường ai nấy đi, làm sao dự đoán sau khi đối phương lau nước mắt vẻ mặt thành thật nói với cậu: “Thầy Phương, em cảm thấy đây là do cách dạy học của em có vấn đề, vậy nên có thể mời anh dạy em không?”
“Ẩy? Dạy cô? Lời này có chút nghiêm trọng rồi,” Trong lòng Phương Hãn ‘chậc’, nhanh chóng tính toán cứu lấy thời gian buổi tối tốt đẹp của mình, “Hơn nữa trong nhóm thầy cô kinh nghiệm hơn tôi còn rất nhiều mà, cô căn bản không cần… ẩy, cô đừng khóc a.”
Nữ giáo viên thấy Phương Hãn có khuynh hướng từ chối, lúc này vòi nước trực tiếp mở van, nước mắt hoành tráng lăn xuống, một bộ ‘Anh không đồng ý em sẽ khóc chết ở chỗ này’. Bên khóc bên nghẹn ngào: “Nếu em, cách dạy của em, nếu không cải tiến, trường học, trường học chỉ sợ sẽ không cần em, vậy em cũng sẽ không thể gặp thầy Phương… ô ô ô…”
Phương Hãn hắc tuyến, cái này mắc mớ gì tới cậu! Tuy nói trong lòng rất không muốn quan tâm chuyện vớ vẩn này, nhưng cậu vẫn đưa tay đặt lên vai đối phương muốn an ủi cô ta, dù sao lúc này bọn họ đang bên đường, xung quanh người qua lại một bộ mặt ‘Bạn trai gì đây a sao lại để bạn gại khóc thành vậy’.
Vừa mới đặt tay lên, một ánh mắt sắc bén bắn tới, đem đến nhiệt độ giống như muốn đốt xuyên qua cậu, Phương Hãn khẽ run, ngẩng đầu, lờ mờ. Người đàn ông đứng đối diện ba mét lại là —— Giang Thiên Dự !! Bàn tay đặt trên vai nữ giáo viên dường như bị phỏng, cậu vội vàng thu hồi tay, trong đầu bay nhanh sắp xếp lời nói, mở miệng thế nào mới được đây !? Kết quả, lời muốn nói một câu cũng chưa nói ra được, bởi vì Giang Thiên Dự không chỉ có một mình.
“Sao thế?” Một cô gái xinh đẹp khoác cánh tay Giang Thiên Dự, cảm thấy nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh, không hiểu vì sao lúc anh ta nhìn thấy cậu trai tuấn tú đối diện, trên người đột nhiên một trận cứng ngắc.
Như đang kiềm chế điều gì, Giang Thiên Dự từ kẽ răng lạnh lùng bức ra một câu: “Không có gì, nhận lầm người, Lý tiểu thư, cô vừa rồi không phải nói muốn tới nhà hàng tiêu chuẩn sao, đi thôi.” Nói xong chủ động đỡ cô gái một phen, dẫn đến đối phương cười như hoa nở.
Phương Hãn ngơ ngác nhìn hai người đi sát ngang qua cậu, trong gió còn mang theo mùi hương của Giang Thiên Dự. Đó là một mùi đàn ông pha trộn bởi mùi thuốc lá, bình thường cậu tựa trên thân người đàn ông này đều cảm thấy luồng hương này vô cùng dễ ngửi, nhưng lúc này cậu chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn không chịu được, dường như không khí hít thở đều nóng rực lên.
Nữ giáo viên đứng một bên đã sớm ngừng khóc, thoáng bất an nhìn gương mặt trắng bệch của đối phương: “Thầy Phương, anh sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
Qua mấy giây Phương Hãn mới chậm rãi nói một câu: “Không có việc gì, tôi về trước, có việc lần sau nói, gặp sau.” Nói xong cũng không quan tâm phản ứng đối phương , sải bước rẽ vào chỗ ngoặt mất bóng. Để lại nữ giáo viên ngơ ngác nhìn bóng lưng đã biến mất của cậu, trong lòng một trận bực bội khó hiểu.
Cô gái đối diện tươi cười xinh đẹp, bàn tay với móng tay sơn đỏ thẫm đang cầm một ly rượu đỏ, ánh nến phản chiếu trên thành ly, những chấm nhỏ lấp lánh, như kim châm vào mắt Giang Thiên Dự. Từ sau ngày đó logout, anh rốt cuộc không vào nữa, một nguyên nhân là xí nghiệp hợp tác dài hạn với công ty đã đổi người phụ trách, nếu như muốn tiếp tục hợp tác, anh nhất định phải tạo quan hệ tốt với người phụ trách mới, mà người phụ trách đó chính là cô gái xinh đẹp trước mặt; một nguyên nhân khác, anh mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cùng chuyện không vui xảy ra lần trước quả thật không thể tách rời. Thật ra ngày đó sau khi logout anh liền hối hận, nhưng nếu nói xin lỗi lại không thế nào nói ra miệng, có đôi khi anh thật căm ghét lòng tự tôn đàn ông gây chuyện của mình. Kết quả chính là tối đó anh trừng mắt nhìn di động suốt đêm, trong lòng vật lộn muốn hay không gọi đi, đồng thời cũng chờ mong đối phương gọi tới, có điều, anh thất vọng.
Hung hăng uống một ngụm rượu, trong lòng anh quay cuồng với cảnh tượng vừa thấy, Phương Hãn một tay bắc tại bả vai cô gái khóc lóc kia, biểu tình trên mặt là thương tiếc (Giang lão đại anh bị tăng nhãn áp a!). Có lẽ em thật sự không để anh trong lòng, có lẽ em không thích anh, ở cùng với anh do thích cơ thể anh, có lẽ… có lẽ… Họ Giang nào đó lâm vào tự oán tự trách buồn rầu.
Mà Phương Hãn lúc này đang ở nhà trong lòng đảo lộn không ngừng. Cậu ôm cánh tay mình một hồi mặt ủ mày ê “Quả nhiên đang trách mình bình thường thiếu chủ động, mới như thế đã vượt rào!” một hồi nghiến răng nghiến lợi “Mẹ, dám vượt rào, xem ông có cắt JJ của anh không !!” một hồi cau mày “Mới nãy hình như khiến anh ta hiểu lầm rồi, nhìn mặt anh ta như muốn ăn thịt người…”
Có thể chắc chắn là, đêm nay, có hai người nhất định mất ngủ.