“Chuyện chuyện chuyện … chuyện ấy … xin lỗi, em, em không phải cố ý …” không phải cố ý quên anh đâu.
“Không sao, về sau em thích ăn gì, anh vẫn sẽ mua cho em.”
Thế là, như này coi như tỏ tình rồi nha. Hai thằng ngốc đối mặt nhìn nhau hềnh hệch cười ngu, cuối cùng cơm cũng đã bê ra, rõ ràng hai bát đều như nhau, thế mầ vẫn không chịu được phải anh ăn của bát em một miếng, em ăn của bát anh một miếng.
Vậy là từ hôm ấy trở đi, toàn bộ cuộc sống của bợn nhỏ Trì Hạ đều trờ nên hỏng bét – cậu đã chìm đắm hoàn toàn, trở thành cô vợ nuôi từ bé của người ta mất rồi. Bởi vì có một người nào đó mặt dày vô sỉ bảo là, bao nhiêu năm nay không được gặp, những khuyết thiếu tình cảm bấy lâu phải được bù đắp lại hết … nhưng mà Trì Hạ chỉ muốn hỏi một câu: Yêu đâu, yêu đâu!!! Yêu ở đâu hả ở đâu hả!!!
Yêu tất nhiên là ở trong tim rồi – Hoắc đẹp giai âm thầm tán thưởng bản thân.
Vậy nên anh mới để vợ đi mua cơm cho mình (Cách đến ngày bắt buộc phải mua một cái bánh kếp Tàu cho cả hai ăn chung, Hoắc đại mỹ nam kiên quyết cho rằng đây chính là minh chứng tình yêu của bọn họ), để vợ giữ chỗ cho mình, cùng đến lớp cùng học bài, kéo vợ đi chạy bộ tập thể dục, tối về nhà lại có vợ lấy nước rửa chân cho mình, thậm chí còn có thể kéo vợ vào tắm cùng mình luôn ~ Hoắc đại mỹ nam mỗi ngày đều sống cuộc sống cặp đôi hạnh phúc vui vẻ như vậy.
Còn cô vợ nhỏ Trì Hạ thì sao, tuy rằng khóc không ra nước mắt, tuy rằng rất muốn kháng nghị, nhưng cậu luôn luôn thất bại trước mặt Hoắc Tạ – bởi vì Hoắc đẹp giai bây giờ đã biết cách tận dụng lợi thế sắc đẹp rồi, anh chỉ cần khẽ nhíu mày, tỏ ra hơi phật ý một chút giống như gió thu mưa phùn, sau đó dùng giọng nói trầm thấp từ tính mê người khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Hạ …”
… Cặp móng vuốt của Trì Hạ ôm chặt lấy tim, không được động tâm không được động tâm! Đã chạy bốn vòng với ổng rùi, chạy thêm vòng nữa thì cậu sẽ vinh quang bỏ mình trên sân điền kinh mất!
Ánh mắt Hoắc đẹp giai càng thêm u ám: “Bé cưng…”
Gì cơ?! Má ơi hạnh phúc quá … á không đúng! Còn mặt mũi nữa không hả quỷ sứ!!! Còn dám lợi dụng sắc đẹp nữa hả quỷ sứ!!! Anh tưởng anh là hồ ly tinh nam chắc!
Hoắc Tạ cúi đầu, mùi mồ hôi quyến rũ trên cơ thể bỗng thoang thoảng quanh mũi Trì Hạ. Sau đó anh khẽ mở môi mỏng: “Em yêu à, vợ à, ngoan …”
“…”Cưng à anh thắng rồi!!! Bạn nhỏ Trì Hạ khóc lóc đứng dậy, đang định liều chết chạy tiếp, chợt thấy Hoắc Tạ xoay người lại, ngồi xốm xuống trước mặt mình.
“…hả?”
Hoắc Tạ quay lại nhìn cậu, vẫn là khuôn mặt đơ ấy, trong mắt lại như thấp thoáng ý cười: “Mệt rồi cũng không sao, để anh cõng em chạy.”
Á á á cõng em chạy!!! Khuôn mặt búp bê của bạn nhỏ Trì Hạ đỏ rực lên, nội tâm kít độn không tả nổi … nóng bừng bừng luôn. Cậu ngượng ngùng bước tới, hai tay vòng qua cổ Hoắc Tạ, bám cả cơ thể lên tấm lưng rộng của anh. Trên người Hoắc Tạ có một mùi hương rất dễ chịu, nhưng không hẳn là mùi xà phòng giặt. Mô tả thế nào nhỉ? … Đại khái là, mỗi lần ngửi thấy, đều khiến bạn nhỏ Trì Hạ có cảm giác mặt đỏ tim đập … ái da hỏng rồi, thật là đen tối quá đi à
(Nội tâm Hoắc Tạ OS: lát nữa có thể vừa ôm cặp giò nhỏ của vợ vừa chạy … chạy nhanh một chút, nẩy lên nẩy xuống, cảm giác chắc chắn sẽ rất tuyệt
Trời chiều ngả bóng về tây, khung cảnh hoàng hôn, trên sân điền kinh có hai bóng người hạnh phúc lồng vào nhau, vòng ánh sáng hạnh phúc tỏa khắp toàn thân gần như có thể chiếu mù mắt chó của lũ độc thân. Xa xa, Phương đại mỹ nhân cầm sách đi qua: “Hai tên ngốc yêu nhau, he he he.”