Ngón tay Thần Niên hơi nhích, chiếc đũa bắn vụt ra, đập thẳng vào cổ tay Lỗ Vinh Phong, làm ông rời tay ra. Thần Niên bình tĩnh nhìn Linh Tước, hỏi: “Linh Tước, số người chết trong trại do cô thống kê, cô nói cho ta biết, lần này chiếm lĩnh Nghi Bình, chúng ta đã chết bao nhiêu người?”.
Linh Tước sững lại, trầm mặt đáp: “Đã chết một ngàn ba trăm năm mươi hai người”.
Thần Niên lại hỏi: “Có biết quân của Trịnh tướng quân chết bao nhiêu không?”.
“Số lượng bọn họ nhiều hơn chúng ta, lại là chủ lực công thành, bị chết càng nhiều”.
“Có biết binh lính trong phủ thủ thành Nghi Bình chết bao nhiêu không?”.
Linh Tước quay đầu đi chỗ khác, cắn môi không đáp.
Thần Niên chỉ lặng lẽ nhìn cô, giọng nói ôn hòa mà kiềm chế: “Trong số những người ấy, có bao nhiêu người có song thân? Có bao nhiêu người có vợ hiền, có con ngoan? Cha mẹ vợ con họ ta đều có mặt mũi đi gặp, vì sao lại không có mặt mũi gặp Lục Kiêu?”.
Linh Tước không trả lời được, sau một lúc đứng ngây ra thì đột nhiên che miệng bật khóc thành tiếng, một mình bỏ chạy ra ngoài.
Thần Niên chỉ thờ ơ liếc mắt một cái, sai bảo Ôn Đại Nha: “Đuổi theo xem sao, đừng để cô ấy gặp chuyện gì”.
Tháng Bảy năm Tân Võ đầu tiên, tân chủ Thanh Châu Trịnh Luân lấy thành Nghi Bình làm sính lễ, cầu hôn nữ trại chủ Tạ Thần Niên của Tụ Nghĩa trại núi Thái Hành. Tin tức này vừa truyền ra, người đời náo động.
Trong phủ đại tướng quân ở Thịnh Đô, Phong Quân Dương nhốt mình trong thư phòng một ngày một đêm, không có động tĩnh gì. Thuận Bình rơi vào đường cùng, buộc lòng phải liều mình xông vào, quỳ gối trước giường Phong Quân Dương, lạy lục khóc không thành tiếng, nói: “Chủ tử, người hãy nghĩ đến điều tốt. Tạ cô nương làm thế, có lẽ là cố tình dỗi dằn với người thôi, nhưng cô ấy dỗi người như thế, chẳng phải là đang nói rõ rằng trong lòng cô ấy vẫn còn có người sao”.
Phong Quân Dương nghe thế, môi nở nụ cười khổ sở, nhẹ giọng nói: “Không phải nàng đang bực bội với ta, nàng muốn xả thân thủ nghĩa, giống như năm ấy ở sườn Phi Long, quân Ký Châu bắt bằng hữu của nàng đi, nàng biết rõ đi là sẽ chết, vậy mà vẫn vứt ta lại để đuổi theo”.
“Có lẽ là báo ứng”, ánh mắt chàng trống rỗng, lặng lẽ nhìn lên trần nhà, “trong lòng ta coi giang sơn nặng hơn nàng nên trong lòng nàng chữ ‘nghĩa’ còn quan trọng hơn ta nhiều”.
Chàng lại xuất thần hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng sai Thuận Bình: “Chuẩn bị quà mừng, ta muốn đi dự lễ”.
Bởi Trịnh Luân còn phải dẫn binh về lại Thanh Châu, hôn lễ ấn định cử hành vào ngày mùng chín tháng Tám, thời gian mặc dù hơi vội vàng, song đương lúc chiến tranh, đôi bên nam nữ đều không quá để ý, người ngoài cũng không ai phản đối, chỉ bận rộn thay hai người sắp xếp hôn lễ.
Một thời gian sau, Tịnh Vũ Hiên từ chỗ nạn dân Tụ Nghĩa trại đến thành Nghi Bình, nghe nói đồ đệ muốn gả cho Trịnh Luân liền tìm đến đánh với Trịnh Luân một trận, thấy hắn tiếp mình trên trăm chiêu mà vẫn không hề lép vế mới dừng tay, nói: “Được, chọn tiểu tử này đi!”.
Thần Niên và Triêu Dương Tử nghe tin chạy tới, dở khóc dở cười, Triêu Dương Tử kéo Tịnh Vũ Hiên sang một bên giáo huấn, Thần Niên thì cười xin lỗi Trịnh Luân, nói: “Xin lỗi, tính nết sư phụ ta thế đấy, bà không có ác ý đâu”.
“Không sao.” Trịnh Luân nói xong lại xoay người đến chỗ Tịnh Vũ Hiên, trịnh trọng cúi người hành lễ một cái, nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm võ công cho Trịnh Luân”.
Tịnh Vũ Hiên vốn bị Triêu Dương Tử giảng đạo đến mất kiên nhẫn, thấy Trịnh Luân đến chào, liền chỉ vào hắn nói với Triêu Dương Tử: “Ông thấy chưa, hắn có làm sao đâu, ông cứ lắm mồm cái gì?”.
Triêu Dương Tử hết cách bèn lôi bà đi. Thần Niên bật cười, nói cáo từ với Trịnh Luân rồi cũng muốn đi. Không ngờ Trịnh Luân lại từ phía sau đi tới, nói: “Ta đưa cô về”.
Thần Niên nghiêng đầu cười với hắn, bảo: “Không cần, huynh bận việc của huynh, tự ta đi là được, ban ngày ban mặt, lại ở trong thành, không có nguy hiểm gì đâu”.
Trịnh Luân vẫn không nhìn nàng, chỉ thấp giọng nói: “Trong thành không thiếu mật vụ thám báo các nơi, nếu đã muốn diễn, thì đừng để bại lộ sơ sót”.
Thần Niên hiểu ý hắn, lẹ làng gật đầu, chờ sau khi ra khỏi quân doanh, sóng vai bước chầm chậm với hắn, thoải mái tán gẫu: “Trước kia huynh từng tới Nghi Bình chưa?”.
Trịnh Luân bất giác tránh sang bên cạnh rồi mới nói: “Tới rồi”.
Thần Niên vẫn chờ hắn nói câu kế, không ngờ hắn lại im lặng không nói không rằng, nàng chỉ có thể tự đón lời, cười bảo: “Trước kia ta cũng từng tới, có điều đã từ rất lâu rồi, là lén đến đây cùng bằng hữu Thanh Phong trại, hai đứa tổng cộng hùn vào được mấy lạng bạc vụn, giấu vào trong người giống như giấu cả núi vàng vậy, thấy cái gì cũng muốn mua, nhưng đến khi móc bạc ra rồi, mua cái gì cũng thấy tiếc”.
Trịnh Luân nghe đến là thích thú, hỏi nhỏ: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó?” Thần Niên không khỏi cười khẽ, khóe miệng cong lên, nghiêng đầu nhìn Trịnh Luân, buông lỏng tay nói: “Sau đó bạc bị trộm mất. Ta và bằng hữu vừa bực tức vừa xót ruột, đứng bên vệ đường giậm chân mắng tên tiểu tặc kia nửa ngày, mắng hắn là đồ xấu xa, trộm hết cả bạc đi luôn, chúng ta đánh cướp còn biết để lại lộ phí cho người ta kia kìa!”.
Nàng kể rất sống động, làm Trịnh Luân cũng không nhịn nổi bật cười, nhưng sau khi cười, hắn lại lập tức dập tắt nụ cười, khóe miệng cũng mím lại. Thần Niên không xét nét, vẫn tiếp tục kể: “May mà trước đó bạn ta đã mua cho cô nương mình thích một cây trâm bạc, thực ra cũng không coi là uổng công đến đây. Nhưng cậu ấy vốn cũng muốn tặng ta một cây trâm, ai dè bạc lại bị tên tiểu tặc kia thuổng mất, không tặng ta nữa, song lại thấy không yên lòng, cuối cùng bèn…”.
Nàng nói đến đây, đột nhiên lại thấy cổ họng như nghẹn lại, không nói tiếp được, dừng lại chốc lát mới cười bảo: “Bèn dùng mấy cắc lẻ mua một cây trâm gỗ tặng ta, ta tức đến nỗi đuổi cậu ấy chạy nửa vòng núi, còn lải nhải mắng nhiếc thằng tiểu tặc trộm bạc của bọn ta cả buổi”.
Môi Trịnh Luân không mím lại nữa, chỉ chậm rãi thả lỏng, nói: “Tạ cô nương, sơn tặc cũng không khá hơn tiểu tặc là bao”.
Thần Niên cười, gật đầu nói: “Đúng thế, nhưng khi đó chúng ta chỉ cảm thấy làm sơn tặc là chuyện dựa theo lẽ thường, còn đám tiểu tặc kia mới là bọn tội ác tày trời”.
Trịnh Luân không khỏi cong miệng mỉm cười. Hắn vận chiến bào, cao lớn oai hùng, còn nàng tuy trâm thô quần vải nhưng dáng người lại yểu điệu, diễm lệ vô song, hai người sánh bước bên nhau, thi thoảng nhỏ giọng cười đùa, suốt dọc đường thu hút vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ. Đến khi tới bên ngoài phủ thủ thành, Trịnh Luân mới dừng bước, nói với Thần Niên: “Ta đã tìm một đại trạch ở phía nam thành rồi, hai ngày nay cô dẫn thuộc hạ qua đó ở trước, chờ hôn lễ xong xuôi lại quay về phủ thủ thành”.
Hôn lễ cử hành ở phủ thủ thành, Thần Niên tất nhiên không thể ở đây, nàng nghe thế gật đầu, đáp: “Được”.
Hai người giờ mới chia tay, Trịnh Luân đứng ở cửa nhìn Thần Niên xoay người đi vào phủ rồi mới rảo gót rời đi, đi được một chút lại chạm mặt lão hòa thượng Tuệ Minh. Lúc Trịnh Luân còn làm thủ lĩnh thị vệ bên cạnh Phong Quân Dương, từng gặp Tuệ Minh ở Thịnh Đô, liền chắp tay trước ngực, cúi người hành lễ với lão, nói: “Đại sư”.
“Trịnh tướng quân.” Tuệ Minh trả lễ, ánh mắt thương hại nhìn Trịnh Luân, lại nói khẽ, “Trịnh tướng quân sinh tâm ma”.
Trịnh Luân hơi cứng người, khuôn mặt lập tức kiên nghị trở lại, lắc đầu nói: “Đại sư nhìn nhầm rồi, Trịnh Luân không có tâm ma”.
Tuệ Minh niệm A di đà Phật một tiếng, nói: “Thế nhân đều khổ, đều có tâm ma, không e sợ, không mê hoặc, tâm bình dị đối đãi là tốt nhất”.
Trịnh Luân lạnh lùng cười, đi đến bên cạnh Tuệ Minh, hạ giọng nói với lão: “Lão hòa thượng, ta không phải nàng, ta là kẻ giết người từ núi thây biển máu mà ra, đừng nói tâm ma, kể cả thành ma thậta cũng không sợ. Ta khuyên lão một câu, đừng lừa gạt nàng thiện tâm, để nàng làm Bồ tát xả thân gì đó, lão cứ chờ xem, nếu nàng thật sự chặt đứt tục niệm, để xem vương gia có hủy cái ngôi miếu nát của lão không!”.
“A di đà Phật!” Tuệ Minh lại niệm một câu, “Trịnh tướng quân, Tạ cô nương duyên trần chưa đứt, sẽ không xuất gia nổi đâu, Trịnh tướng quân yên tâm, cũng mong vương gia nhà ngài yên tâm”.
Trịnh Luân giờ mới lùi về sau hai bước, kính cẩn cúi chào Tuệ Minh, nhanh chóng bỏ đi.
Đợi đến mùng chín tháng Tám, chỉ thấy bên trong phủ thủ thành giăng đèn kết hoa, rực rỡ muôn màu, mới tờ mờ sáng đã vô cùng náo nhiệt. Lát sau kiệu hoa của tân nương tới ngoài cửa lại càng chiêng trống rầm trời, rộn ràng pháo nổ, nhưng tiếng động lớn nhường ấy vẫn không nhấn chìm nổi những tràng cười đùa mọi người tuôn ra.
Bởi vì ở trong quân, hết thảy hôn lễ đều giản lược, Trịnh Luân vận hỉ phục màu đỏ, bên ngoài lại mặc giáp sáng màu bạc, đón Thần Niên thân vận đồ cưới lụa đỏ thẫm thêu tơ vàng, đầu che khăn từ trong kiệu ra, dùng đồng tâm do lụa đỏ tươi kết nên dắt nàng thong thả bước, trong tiếng tán dương của người xướng lễ, từng bước một đi vào đại sảnh phủ thủ thành.
Theo tập tục khi ấy, hôn lễ chỉ bắt đầu sau khi trời tối, tiến hành đến lúc này đã là đêm, bên trong phủ thủ thành đèn đuốc sáng trưng, càng lộ vẻ vui hoan. Hơn nữa hôn lễ lần này, tân lang tân nương đều chẳng phải người bình thường, bởi vậy đến chúc mừng dự lễ rất đông, đại sảnh tuy lớn nhưng vẫn bị khách khứa chen đầy ăm ắp, có nhiều khách còn không chen vào nổi. Trong đó rất nhiều người đều là nhân sĩ giang hồ vì trại chủ Tụ Nghĩa trại mà đến, cũng không để ý gì cả, kiễng chân lên cũng không thấy bóng dáng đôi dâu rể mới đâu bèn dứt khoát hoặc đứng lên lan can ngoài hè, hoặc nhảy lên cây trong đình, hớn ha hớn hở xem cảnh vui.
Nếu đã là vậy, Phong Quân Dương ngồi trên nóc nhà đối diện cũng không thu hút sự chú ý của ai, trái lại có người thấy chỗ chàng tốt, không khỏi cũng nhảy lên, khi ngồi xuống cách chàng không xa còn cười nói: “Huynh đài chọn chỗ tốt, chỗ nà nhìn rõ nhất”.
Phong Quân Dương ngoảnh mặt làm ngơ, không hề đoái hoài, Thuận Bình bên cạnh chàng lại sợ bị người nhìn ra sơ hở, vội vã cười bồi với người nọ rồi tỏ vẻ lo lắng, đến bên cạnh Phong Quân Dương, nhỏ giọng khẩn cầu: “Gia, chúng ta đi đi!”.
Phong Quân Dương không hơi đâu để ý, chỉ lẳng lặng dõi mắt nhìn xuống đôi tân lang tân nương chậm rãi đi vào đại sảnh. Có tay xướng lễ đứng trước sảnh cao giọng khen ngợi, người đó hiển nhiên là cao thủ nội công, giọng to điếc tai, có thể nén lại toàn bộ tiếng động của khách khứa, rõ ràng vang dội truyền đến mỗi góc khuất trong viện.
“Nhất bái thiên địa, phu thê nắm tay, tình cùng trời đất.”
Khách ở đại sảnh né mình tránh đường, Trịnh Luân dắt Thần Niên từ từ xoay lại, đang muốn quỳ lạy trời đất bên ngoài cửa, giữa lúc giương mắt trông thấy người đứng trên nóc nhà đối diện thì cũng lập tức ngây người.
Phong Quân Dương mím chặt môi, đứng dậy nhảy từ nóc nhà xuống, trong cái nhìn chăm chú của tất cả, từng bước đi về phía hai người họ. Thần Niên đội khăn che đầu, không thấy bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, chờ đám người huyên náo dần yên tĩnh lại mới nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần từng bước từng bước, cuối cùng dừng lại trước sảnh, đứng đó hồi lâu không động tĩnh gì.
Trịnh Luân có phản ứng trước, chắp tay hành lễ với Phong Quân Dương, trầm giọng hỏi: “Vân Tây vương đến dự lễ ư?”.
Phong Quân Dương không đáp, chỉ bình thản nhìn Thần Niên, nhẹ giọng hỏi nàng: “Nàng thật sự muốn gả cho người khác?”.
Thần Niên im lặng một lát, rồi cách lớp khăn voan thờ ơ đáp: “Vân Tây vương từ xa tới chúc mừng, Tạ Thần Niên lấy làm vinh hạnh, nhưng xin người hãy dời bước ra dự lễ, đừng làm trễ nải ngày lành tháng tốt của ta”.
Phong Quân Dương lại cong môi cười, chỉ nhẹ giọng hỏi nàng: “Thần Niên, nàng thật sự muốn gả cho người khác? Nàng không muốn gả cho A Sách?”.
Thần Niên rất lâu không trả lời, Trịnh Luân bất giác quay đầu nhìn nàng, tay giật khẽ dải lụa mà hai người đang nắm, thấy chỗ nàng nắm đã có hai khoảng ướt đẫm nho nhỏ, trong lòng hắn phút chốc căng thẳng, không nói được rõ là đau đớn hay xót xa, chỉ còn cách dời tầm mắt, quay đầu nhìn Phong Quân Dương, nói: “Xin Vân Tây vương tránh ra”.
Nói xong lại căn dặn tâm phúc bên cạnh, đã có dự tính mà nói: “Vân Tây vương ở xa tới vất vả, mau lui xuống sắp xếp đàng hoàng”.
Thuận Bình không nhịn được nữa, lao từ trong đám người ra, chỉ thẳng vào Trịnh Luân, đau đớn mắng: “Trịnh Luân, ngươi là đồ lòng lang dạ sói thất tín bội nghĩa, trước kia ta mù nên mới đối xử với ngươi như huynh đệ”.
Hộ vệ của Trịnh Luân vây quanh muốn bắt Phong Quân Dương và Thuận Bình, trong số khách khứa lại bỗng nhiên có vài người khác nhảy ra, che bên ngoài Phong Quân Dương và Thuận Bình, tay cầm sẵn nỏ, hướng vào mọi người.
Trịnh Luân cười nhạt, nói: “Thì ra Vân Tây vương đến có chuẩn bị, muốn cướp dâu ư? Nhưng ngài cũng coi thường Trịnh Luân ta quá rồi!”.
Hắn ném dải lụa trong tay, đang toan tiến lên thì Thần Niên bên cạnh giữ hắn lại: “Ngày đại hỉ không hợp thấy máu tanh”.
Nàng lại xoay người về phía Phong Quân Dương, lãnh đạm nói: “Phong Quân Dương, nể tình chúng ta quen biết, mong ngươi đừng phá rối hôn lễ của ta. Nếu ngươi muốn dự lễ, mời đứng sang một bên, nếu không muốn, xin dời gót cho, đừng chọc phu quân ta tức giận, tổn hại đến tính mạng người”.
Phong Quân Dương im lặng nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên cười nhạt, đáp: “Được, ta dự lễ, ta xem nàng và hắn bái đường thành thân”.
Trong lòng Trịnh Luân hổ thẹn, song lại sợ kẻ khác nhìn ra sơ hở, nhất thời không dám nhìn Phong Quân Dương, chỉ quay người nhặt dải lụa dưới đất lên, lạnh lùng nói với tay xướng lễ: “Còn thất thần gì nữa?”.
Tay xướng lễ giờ mới kịp phản ứng, vội hét to: “Nhất bái thiên địa, phu thê nắm tay, tình cùng năm tháng…”.
Giọng của y vẫn to như thế, chỉ là mọi người không còn ồn ã như ban nãy nữa.
Phong Quân Dương đứng đó, nhìn Thần Niên theo Trịnh Luân thong thả quỳ xuống, khoảnh khắc đầu gối nàng chạm đất, lồng ngực chàng như bị kiếm sắc đâm trúng, mũi kiếm kia đâm xuyên trái tim cực kì chuẩn xác, sau đó chậm rãi xoay một cái, rồi lại chậm rãi rút ra. Đau, rất đau, nhưng cho dù đau đớn đến thế, chàng cũng không dám chớp mắt dù chỉ một cái, chàng sợ sau khi chớp mắt rồi nước mắt sẽ ứa đầy, sẽ không nhìn rõ nàng nữa, không nhìn thấy nàng vận đồ cưới như lửa đỏ, cùng chiếc khăn đội đầu thêu hình long phượng trình tường kia.
Lễ thành thân này, vốn nên là của chàng, vốn nên là của A Sách và Thần Niên.
Nàng từng nép vào lòng chàng, rụt rè hỏi: “A Sách, chờ nghĩa phụ ta trở về, chúng ta sẽ thành thân, được không?”.
Chàng đã trả lời nàng thế nào?
Chàng đáp: “Được”.
Nàng cũng từng mở to đôi mắt đẫm lệ, gằn từng tiếng hỏi chàng: “Sau này chàng có bái đường thành thân với Vân Sinh không?”.
Chàng lại đã trả lời nàng thế nào?
Chàng đáp: “Có”.
Nàng còn từng hỏi chàng: “Chàng muốn ta lấy cái tên Vân Sinh gả cho chàng, phải không?”.
Chàng đáp: “Chỉ cần chúng ta có thể bên nhau, cần gì tính toán nàng lấy thân phận gì gả cho ta”.
Cái tên Tạ Thần Niên này không dùng được, Phong Quân Dương vĩnh viễn không thể lấy một cô gái xuất thân từ hang ổ thổ phỉ, đây là chuyện chàng đã rõ từ lâu, đến giờ phút này, nàng lại dùng cái tên này để gả cho một người đàn ông khác. Nàng dùng lễ thành thân này, rành mạch nói cho chàng biết, từ nay về sau, Thần Niên đã không còn là Thần Niên của A Sách nữa.
Trong sườn Phi Long có cô sơn tặc bé nhỏ mặt tròn xoe, phồng má lườm nguýt chàng; có nàng thiếu nữ kiên cường che trước chàng liều mạng với sói hoang, kéo chàng trèo đèo vượt suối; có nha đầu ngốc khi hôn môi cũng không biết đường nhắm mắt; có Thần Niên từng to gan cúi người xuống hôn lên môi chàng, Thần Niên từng ngượng ngùng bảo “A Sách ta thích chàng”, Thần Niên bị chàng lừa gạt thất thân, lại còn nói “Chàng đánh không lại ta”; có Tạ Thần Niên chịu lấy mạng mình chữa thương cho chàng, rõ ràng đau đớn khó nhịn mà vẫn nhoẻn miệng cười với chàng…
Từ giờ trở đi, nàng không còn là Thần Niên của A Sách nữa rồi. Tạ Thần Niên không thể gả cho A Sách, nàng sắp là thê tử của người khác rồi.
Mùng chín tháng Tám năm Tân Võ đầu tiên, Trịnh Luân đứng đầu Thanh Châu lấy Tạ Thần Niên trại chủ Tụ Nghĩa trại, ngày thành thân, Phong Quân Dương Vân Tây vương Đại tướng quân ngoài dự đoán của mọi người đích thân đến hỉ đường, đứng ở đại sảnh nhìn đôi tân lang tân nương bái thiên địa. Trịnh Luân muốn bắt giết Phong Quân Dương, không ngờ Phong Quân Dương đã có phòng bị trước, dưới sự bảo vệ của các cao thủ tuyệt đỉnh, không những không bị Trịnh Luân bắt mà còn dùng một mồi lửa thiêu rụi phòng tân hôn bên trong phủ thủ thành, khiến Trịnh Luân mất đêm động phòng.
Hạ Trạch ở Vũ An nhận được tin này, không khỏi bật cười, nói: “Phong Quân Dương buồn cười thật đấy, chẳng lẽ đốt phòng tân hôn thì hai người kia không còn cách nào để động phòng à?”.
Tâm phúc bên cạnh cũng cười theo hai tiếng, nói: “Có thể là vì tức quá đó thôi”.
Hạ Trạch dần tắt nụ cười, dừng lại một lát, lại tự nhủ: “Thật không ngờ Trịnh Luân có thể vì Tạ Thần Niên mà phản bội Phong Quân Dương”.
Tay tâm phúc từng đích thân đến Nghi Bình, nghe vậy nghĩ ngợi, đoạn nói: “Công tử, người chưa gặp đó thôi, Tạ Thần Niên quả thật là tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp vô song, tiểu nhân thấy Trịnh Luân như thế là thích thật rồi”.
Hạ Trạch mỉm cười, nói: “Vậy thì tốt quá, bản thân ta muốn xem thử hồng nhan họa thủy này có thể khiến chủ tớ bọn chúng đấu đá nhau đến mức nào”.