Sau lưng Thần Niên lập tức toát mồ hôi lạnh, nàng nuốt khan một ngụm nước bọt, khàn giọng nói: “Người qua đường.”
“Người qua đường?” Nam tử đó áp sát, nghiêng mặt như đang đánh giá khuôn mặt nàng, tốc độ nói chuyện có hơi chậm hỏi: “Người qua đường không đi đường đi, trốn ở đây làm gì?”.
Thần Niên nhanh nhạy phát hiện ra hắn ta nói chuyện dường như có hơi trúc trắc, trong khẩu âm hơi mang theo giọng của người miền Bắc, nghĩ một lát rồi đáp: “Bằng hữu ở phía Bắc ơi, ngươi cũng nhìn thấy tình hình ở dưới kia rồi đấy. Thân gái một mình đi đường như ta, đương nhiên là không dám quấy rầy đến đám binh lính lão gia kia rồi, nên chỉ có thể ở đây lén lút đi đường vòng thôi.”
“Nói thật đi.” Người này lại đè mạnh thanh đao lên cần cổ Thần Niên thêm chút nữa, “Ta muốn nghe nói thật.”
Thần Niên đoán rằng người này và đám quan binh phía dưới không phải là cùng một bọn, tròng mắt đảo tròn run rẩy đáp: “Được, ta nói thật vậy. Các hạ nhìn thấy những cô gái bị đám quan binh đó bắt ở dưới kia chứ? Ta là bạn của các nàng ấy, nhất thời may mắn thoát ra được, nhưng không nhẫn tâm bỏ lại bọn họ chạy trốn một mình, nên mới lén lút đi theo bọn chúng, xem xem có cơ hội cứu các nàng ấy ra không?”.
Đáp án này hiển nhiên làm vừa lòng vị nam tử này hơn những lời lúc nãy, thanh đao trên tay hắn liền buông lỏng đi nhiều, lại hỏi Thần Niên: “Các cô là người trong trại Thanh Phong à?”.
Thần Niên nghĩ bản thân nàng lén ẩn nấp như vậy, nhưng hắn lại có thể phát hiện ra nàng rồi lặng lẽ đứng ở sau lưng, thì ngoại trừ võ công cao cường ra, rất có thể hắn đã đi theo sau mình đến đây. Đã như vậy rồi, nàng cũng không cần phải giấu diếm thân phận nữa. Nghĩ đến đấy, bèn dứt khoát gật đầu: “Không sai, bọn ta đều là gia quyến của trại Thanh Phong.”
Nàng sợ khiến cho vị nam tử sau lưng không vui, nên không dám tùy tiện quay đầu lại, chỉ liếc nhìn qua khóe mắt thấy hắn giống như đang chậm rãi gật đầu, lại nghe hắn thấp giọng hỏi tiếp: “Vậy cô có biết Tạ Thần Niên không?”.
Trong lòng Thần Niên vô cùng kinh ngạc, không biết tại sao người này lại hỏi tới mình, lại không phân biệt được cuối cùng thì hắn ta là bạn hay là thù, nên nhất thời không biết cuối cùng nên trả lời sao. Thấy nàng chần chừ như vậy, vị nam tử không kiên nhẫn gõ nhẹ sống đao lên bả vai nàng, “Trả lời đi.”
Thần Niên liếm liếm môi đầy vẻ khẩn trương, đáp: “Biết.”
“Nàng ta đang ở đâu?” Vị nam tử lại hỏi.
Thần Niên giơ tay chỉ vào tiểu Liễu đang ở trong co mình trong đám người, đáp: “Ở dưới kia, cô gái đang mặc chiếc áo màu xanh lam nhạt ấy.”
Vị nam tử khẽ “ồ” lên một tiếng, thu lại thanh đao đang đè lên cần cổ Thần Niên về, dường như đang tự nhủ nói: “Sao dáng vẻ lại xinh đẹp dịu dàng thế nhỉ, không phải nói rằng đó là một nha đầu hoang dã sao?”.
Thần Niên âm thầm toát mồ hôi, lén lút quay đầu nhìn người đang ở đằng sau, trong bóng đêm nên cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của vị nam tử này, chỉ thấy thân hình của hắn cao to, phải cao hơn nàng đến hơn một cái đầu ý chứ. Chuôi của thanh đao trong tay cũng rất kỳ quái, ngắn hơn rất nhiều so với nhưng thanh đoản đao bình thường khác, thân đao cong lại thành hình bán nguyệt, có vài phần giống như dao rựa của Bắc Mạc, nhưng lại không tinh xảo sáng bóng như dao rựa, nó có màu đen xì, thấp thoáng lộ ra luồng hàn khí lạnh thấu xương.
Vị nam tử thấy Thần Niên nhìn chăm chăm vào binh khí của mình, liền vô tình quét ánh mắt liếc nàng một cái, rồi nhét thanh quái đao vào trong vỏ ở bên sườn, xoay người định đi xuống dốc.
Thần Niên trong lòng cả kinh, sợ hắn sẽ khiến cho quan binh ở phía dưới nảy sinh cảnh giác, đến lúc đó có muốn cứu người sợ là càng khó hơn. Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, chưa kịp nghĩ gì nhiều đã vươn tay ra kéo tay áo hắn, đè thấp giọng xuống hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”.
Vị nam tử đó trả lời một cách rất đương nhiên: “Cứu người.”
“Cứ như vậy xuống cứu người à?” Thần Niên vô cùng kinh ngạc, cuống quá giậm chân thình thịch, “Cứ cho là võ công của ngươi có cao thế nào đi nữa, thì sao có thể một mình cứu được nhiều ngươi như vậy. Ngươi tạm đợi ở đây một lát đi, chờ ta nghĩ cách!”.
“Bỏ ra,” nhưng vị nam tử lại nhìn về phía Thần Niên vẫn đang nắm chặt lấy tay áo hắn, nói với vẻ không chút để tâm: “Chẳng qua cũng chỉ cứu một người thôi, cần gì phải nghĩ cách chứ!”.
Thần Niên ngây ngẩn, “Một người? Chỉ cứu một mình Tạ Thần Niên thôi à? Vậy còn những người khác?”.
Vị nam tử nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái, nói: “Nhưng người khác có liên quan gì đến ta đâu?”.
Thần Niên ngàn vạn lần không ngờ hắn lại có thể dùng cái khẩu khí đương nhiên đó nói ra những lời lạnh lùng vô tình như vậy, nhất thời tức đến thiếu chút nữa là ngã ngửa. Nàng ý thức được mình không phải là đối thủ của người này, nên đành miến cưỡng đè cơn uất hận xuống, nuốt giận nói: “Ngươi là ai? Tại sao muốn đi cứu Thần Niên?”.
Vị nam tử cũng ngạc nhiên nói: “Tại sao ta phải nói với cô?”.
Thần Niên xem như nhìn ra được tư duy của người này rất độc đáo, không thể phân định rạch ròi đạo lý gì cùng hắn được, vì thế trong lòng tuy rằng vô cùng kinh ngạc về việc tại sao hắn lại tới cứu mình, những cũng không phí lời thêm nữa, trong đầu chỉ nhanh chóng suy đoán xem làm thế nào khiến hắn động lòng, để bản thân có thể sử dụng được hắn. Nghe thấy những lời hắn nói vừa nãy, nên giờ nàng hoàn toàn không thể thừa nhận mình là Tạ Thần Niên được, nếu không sợ rằng hắn sẽ trực tiếp xách mình đi luôn, thậm chí còn tiết kiệm được việc xuống dưới cứu người.
Vị nam tử này rõ ràng không phải là người hiếu kỳ, thấy Thần Niên không nói gì, thì cũng không hỏi thêm nữa, chỉ lại xoay người định đi tiếp. Thần Niên thấy thế vội vàng thấp giọng nói: “Nếu như ngươi chịu giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi cứu người.”
Vị nam tử cự tuyệt nói: “Cám ơn, không cần đâu.”
Thần Niên đột nhiên phỉnh phờ hắn nói: “Nếu như không có sự giúp đỡ của ta, thì nhất định ngươi không thể cứu được người ra đâu, ít nhất là không thể cứu được ra mà người vẫn còn sống.”
Nghe nàng nói như vậy, vị nam tử kia quả nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn nàng. Thần Niên cắn chặt răng, bắt nạt hắn có khả năng từ phương Bắc đến không hiểu rõ tình hình hai bên Thanh Châu Ký Châu, ngay cả phỉnh phờ cũng mang theo dọa nạt nói: “Ngươi có biết đám quan binh dưới kia từ đâu đến không? Tại sao lại muốn bắt bọn Tạ Thần Niên? Bắt được bọn họ rồi sẽ lại dẫn đi đâu?”.
Vị nam tử quả nhiên mắc mưu, hỏi: “Tại sao?”.
Thần Niên nhủ thầm trong bụng cái “tại sao” này còn đang chờ nàng biên soạn đây. Suy nghĩ của nàng xoay chuyển rất nhanh, chớp mắt kế kéo dài đã đến cửa miệng, “Những lời này nói ở đây không tiện, hai người ta và ngươi trước tìm tạm chỗ nào ấn náu đã, ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi nghe, nếu không ngươi liều lĩnh xuống dưới đó cứu người, cho dù võ công của ngươi có cái thế, sợ là không những không cứu được Tạ Thần Niên ra, mà còn hại nàng ta mất mạng nữa.”
Nàng vừa nói, vừa lùi về phía tảng đá cực lớn ở đằng sau, rồi ngoắc tay về phía vị nam tử kia nói: “Qua bên này, nhất định không được để người phía dưới nhìn thấy.”
Vị nam tử có hơi chần chừ một lát, rồi quả thật chầm chậm đi theo nàng tới phía sau tảng đá. Thần Niên thầm thở phào nhẹ nhõm, lòng tự nhủ người ta thường nói người phương Bắc giữ lời hứa dễ bị lừa, quả nhiên là như vậy thật. Chỉ là không biết vì sao ngươi này lại muốn tới đây cứu mình, nàng chắc chắn là không quen hắn, vậy thì chỉ một khả năng là hắn nhận lời ủy thác của người khác.
Phong Quân Dương nói người của hắn phải đợi đến mai mới có thể đến được, nên có lẽ không phải người của Vân Tây, càng đừng nói là thuộc hạ của Phong Quân Dương, phải có bộ dạng thành thật cứng nhắc như Trịnh Luân thì mới đúng, tuyệt đối không thể bất thường giống như người này.
Lẽ nào là nghĩa phụ nhờ hắn ta tới đây ư? Trong đầu Thần Niên lóe lên một tia sáng, đột nhiên nhớ ra Diệp Tiểu Thất đã từng nói nhìn thấy nghĩa phụ đi cùng với một người đàn ông dị tộc có râu quai nón, lẽ nào là người này? Nếu như nói đến đây, thì dáng vẻ người này rất giống người dị tộc ở phương Bắc, chỉ là giờ trời tối đen, nên cũng không nhìn rõ tướng mạo rốt cuộc trông như thế nào, thì sao có thể thấy người này có râu hay không.
Chỉ im lặng có một lúc như vậy thôi, vậy mà vị nam tử đã có chút mất kiên nhẫn, dùng giọng tiếng Hán không được lưu loát lắm nói: “Cô muốn nói gì? Mau nói đi!”.
Thần Niên đột nhiên hỏi: “Là Mục gia Mục Triển Việt nhờ các hạ tới đây cứu người phải không?”.