Một đêm lạnh giá giúp anh ngủ rất say, sáng sớm tỉnh lại nhưng không muốn dậy, nhìn bông tuyết bay bay ngoài cửa sổ, Hứa Phượng Kình nói thầm: “Tuyết rơi…Thảo nào nửa đêm hôm qua anh cảm thấy lạnh, dù Ryan mặt dày mày dạn leo khỏi sofa bò lên giường anh cũng không như ngày thường đá hắn xuống, ngược lại theo bản năng rúc vào lòng hắn sưởi ấm.
Lò sưởi vừa to vừa tráng kiện thế này giữa mùa đông rét buốt thì tốt đến không thể tốt hơn, chỉ tiếc hắn là một tên phóng đãng. Hứa Phượng Kình hạ mí mắt cúi nhìn, cánh tay lực lưỡng ôm thắt lưng anh, bàn tay to không thành thật luồn vào áo ngủ anh, độ ấm của lòng bàn tay truyền đến da thịt thật thoải mái, tuy không quen thân cận nhưng không thể không thừa nhận cảm giác này thật tuyệt.
Anh ngáp dài, lò sưởi phía sau giật giật, tay chân nhanh nhẹn quắp anh sát lại, trầm trầm nói: “Sinh nhật Khổng Tử vui vẻ, Kình.”
Ryan hiển nhiên không có ý định rời giường, Hứa Phượng Kình cũng rất thích nằm lăn trên giường đến trưa, anh gian nan trở mình thoát khỏi gọng sắt, đấm lên đám lông trước ngực hắn, mắng: “Giường rất lớn không cần nằm sát như vậy, tên đười ươi phóng đãng này.”
Hai người đàn ông trưởng thành dính nhau như bánh mật chiếm phân nửa giường, dù anh thích lò sưởi thân nhiệt cách mấy cũng không muốn dán dính vào nó hoài.
Ryan không tình nguyện dịch dịch người ra chút xíu, cách người kia cỡ độ cm liền oan ức gào lên: “Sao lúc ngủ ngoan ngoãn vầy mà vừa tỉnh lại đã khôi phục bản tính rồi.”
“Không có tư cách oán giận.” Hứa Phượng Kình xốc chăn, khóe môi giật giật phát hiện tên kia chỉ mặc mỗi bộ da người, thân không một sợi vải, trêu chọc: “Có lầm không vậy, ở nhà người khác mà dám ngủ nude?”
Ryan mặt không đỏ khí không suyễn nằm dang hai tay hai chân khoe toàn bộ thân thể nói: “Không có gì xấu để phải che, hơn nữa những gì cần thấy cũng đã thấy hết rồi mà.”
Miệng vừa nói tay vừa kéo kéo áo ngủ của Hứa Phượng Kình, khơi mào thành công ký ức âm u tăm tối đêm nào đó của vị thiếu gia này. Vì thế hắn không oan ức ăn nguyên một đấm đau đến rên rỉ, anh ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, hừ lạnh mắng: “Tên thối tha, mặt trời lên cao đến mông rồi kìa.”
Anh tỉnh ngủ nên khi đánh đã hạn chế sức mạnh, ai ngờ Ryan kêu gào khóc cha gọi mẹ như bị đánh nát xương vậy, làm Hứa Phượng Kình hơi lo lắng đi qua thăm hỏi: “Này, không nghiêm trọng vậy chứ?”
Đợi ai đó đi vào tầm ngắm, dã thú đang bị thương vùng dậy áp chủ nhân xuống giường, hàm răng trắng ngoạm cổ chủ nhân.
“Ryan!” Hứa Phượng Kình sợ tái mặt, còn tưởng sắp đổ máu ai ngờ dã thú hùng hổ ra vẻ chứ thật ra chỉ vươn lưỡi ra liếm liếm cổ anh, hàm răng khi có khi không cắn cắn nhay nhay da thịt mẫn cảm, đầu lưỡi tinh xảo quét đến điểm phóng điện trên người Hứa Phượng Kình làm toàn thân anh tê ngứa không tự chủ ngẩng đầu rên rỉ.
Thân thể Hứa Phượng Kình thoải mái thả lỏng, thích thú nhắm hai mắt hưởng thụ loại thân thiết không nóng không lạnh này, kỹ thuật đối phương quá tốt khiến dục vọng anh nhanh chóng dâng cao.
Nụ hôn nhẹ như gió xuân từng đợt từng đợt hạ xuống xương quai xanh rồi trượt từ từ xuống ngực, nút áo từng cái từng cái bung ra, quần ngủ cũng bị giật phăng, anh mở mắt cúi đầu hừ một tiếng, Ryan dừng lại một chút rồi trườn đến bên tai anh thì thầm: “Tôi đảm bảo sẽ không làm anh khó chịu, Kình.”
Quỷ mới tin! Hứa Phượng Kình đẩy hắn ra, xoay người ngồi dậy, vừa liếc đã thấy thằng nhỏ trong quần ai kia ngóc đầu tỏa sáng, anh trừng mắt quát: “Anh đi vào nhà vệ sinh tự giải quyết lấy!”
Không cần nghĩ cũng biết cái thứ kia đang nhìn chằm chằm vào mông anh, dã thú khổng lồ không giống người kia anh lĩnh giáo một lần rồi —— bị một trận ăn đau nhớ đời mà, đối với sinh vật nguy hiểm này chỉ có một cách là phải tránh cho thật xa vào.
“Cùng nhau làm thoải mái hơn nhiều mà?” Ryan cố gắng vớt vát, trước khi Hứa Phượng Kình kịp giơ chân đá hắn bay xuống giường hắn đã nhanh nhẹn ôm lấy thắt lưng người kia, bàn tay thuần thục nắm lấy dục vọng đang chào cờ của anh, động tác lưu loát nước chảy mây trôi, sét đánh không kịp bưng tai, đến khi cậu ấm phục hồi tinh thần đã thấy mình nằm rúc trong lòng Ryan, bộ vị quan trọng lọt vào ma trảo của địch không chút hổ thẹn trào ra chất lỏng trong suốt.
Chuyện gì thế này, Hứa Phượng Kình vùng vẫy trừng mắt tên mặt dày như tường thành, nội tâm tranh đấu dữ dội nhưng thân thể có nhu cầu riêng của nó thế nên yêu sách an toàn ngày càng rời xa anh. Dưới kỹ thuật xoa nắn điêu luyện của Ryan, não Hứa Phượng Kình nở hoa, bao nhiêu yêu sách suy tính đều bốc hơi cả, không còn khả năng xem xét hậu quả. Hứa Phượng Kình thở hổn hển nắm chặt drap giường, vui sướng nóng bỏng len lỏi đến từng tế bào, anh rùng mình muốn bùng nổ.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, khuôn mặt Hứa Phượng Kình phiếm hồng thở dốc, cắn chặt răng không phát ra âm thanh, nỗ lực mặc kệ vật cứng nóng rát chà sát trên chân mình, dùng chút tế bào não còn sót lại cầu khẩn thằng nhãi khốn này không làm chuyện quá phận với mình.
Ryan phảng phất nhìn ra tâm tư của anh, một tay trườn theo thắt lưng xuống dưới tung hoành, một tay giữ chặt ót, thân hình cường tráng nằm chắn trên người anh, môi hôn vang lên tiếng nước dâm mỹ trong phòng nhỏ âm thanh càng nghe rõ ràng. Mặt Hứa Phượng Kình càng ngày càng đỏ, thái dương chảy xuống vài giọt mồ hôi, anh hoàn toàn không thể chống cự loại ngọt ngào dịu dàng này.
Ryan thấy anh cơ bản đã bỏ súng đầu hàng, vì vậy được nước làm tới, nắm lấy tay anh để lên vật cương cứng đến phát đau của mình. Hứa Phượng Kình nhíu mày, hiển nhiên anh vẫn còn ám ảnh bởi quái vật này, thế nhưng anh không chịu nổi lời yêu trầm thấp quyến rũ mê hồn bên tai, trái tim anh tan chảy như băng gặp nắng xuân, chấp nhận hi sinh sờ nắn phía dưới.
Mặt đỏ thiếu tí nữa là mạch máu nổ tung, thái dương ẩn hiện gân xanh, Hứa Phượng Kình xấu hổ muốn chết, thầm mắng mình dẫn sói vào nhà, hại anh sáng sớm chưa kịp rời giường đã phải dùng tay làm loại chuyện này.
Quên đi, còn hơn là tên khốn này đâm chọt trong người anh, nói thật lòng thì cảm giác này như bay lên thiên đường vậy. Hứa Phượng Kình không lo được nhiều như vậy, duy trì thân mật cũng rất hưởng thụ mà.
Không biết qua bao lâu, Hứa Phượng Kình từ trong mê muội tỉnh lại đã phát hiện hai người không chỉ làm bẩn drap giường mà trên người đều bẩn bẩn rít rít, anh tay mềm chân nhũn bò xuống giường chạy trối chết vào phòng tắm.
Dù có chết Hứa Phượng Kình cũng không muốn thừa nhận mình vừa đạt cao trào trong tay tên khốn kia, anh sầu não đến mức muốn đập đầu vào tường. Vừa mất mặt vừa quẫn bách suy nghĩ giải pháp, nhưng nhìn đến vết tích trên giường đả phá hết lý do, anh quằn quại thừa nhận lúc đó mình rất sướng.
Có khi nào mình quá dung túng sẽ khiến lịch sử tái diễn? Hứa Phượng Kình sợ run cả người, đứng dưới vòi sen tuôn xả nước nóng, đầu óc lộn tùng phèo.
Ryan im lặng đẩy cửa tiến vào, ngoan ngoãn chạy tới như con cún nhỏ trung thành hôn lên mặt anh một cái, sau đó dịu dàng dùng khăn lông lau người cho anh.
Hứa Phượng Kình phải thừa nhận thằng nhãi khốn này giả bộ ngoan ngoãn rất tài tình, làm bao nhiêu kế sách trừng phạt anh đều không dùng được. Anh tránh đi đôi mắt to tròn như kẹo đường chớp chớp cầu khẩn, nghiêm mặt cầm lấy khăn tự lau cơ thể, Ryan hiểu chuyện nhanh nhảu đưa thêm khăn khô cho anh lau mặt, cuối cùng là áo choàng tắm, suốt cả quá trình đều đứng đắn chuẩn mực, phục vụ cực kỳ chu đáo.
Trong lòng Hứa Phượng Kình rối ren, do dự một lúc mới gian nan mở miệng: “Này, nếu anh hứa về sau chỉ làm đến đây thì tôi không đuổi anh ra khỏi nhà.”
“Tôi hiểu.” Ryan liếc mắt đưa tình với anh, khiến da gà nổi lên toàn thân, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi cho đến khi Hứa Phượng Kình hắt xì, xoa xoa mũi quay về phòng ngủ tiếp.
Không nghĩ tới thằng nhãi này đồng ý ngay, hơn nữa hiện trường vụ án cũng được thu dọn sạch sẽ không lộ ra chút chứng cứ nào, Hứa Phượng Kình vui vẻ tiến vào chăn ấm, quyết định không đấu tranh tư tưởng về việc cấm dục nữa, anh chỉ trung thành với một nguyên tắc: Hưởng thụ thì duyệt, đau nhức không cần bàn.
Sau khi hạ quyết tâm, anh cũng không cần đấu tranh với chính bản năng thân thể mình nữa.
Ryan mặc quần áo, dán vào người anh, dịu dàng hỏi: “Kình, có muốn cà phê do đích thân tôi pha không?”
Hứa Phượng Kình chôn cả người trong chăn trả lời không rõ tiếng: “Không có hạt cà phê, chỉ có cà phê hòa tan (uống liền) thôi.”
“Tôi đi vào phố mua.” Cún Ryan nóng lòng tỏ ra hiếu thuận với chủ nhân không ngại trời tuyết bay vần vũ, “Mượn xe anh đi được chứ?”
“Ừm…” Hứa Phượng Kình cả người quyện trong cơn buồn ngủ, mơ màng gật đầu, Ryan tìm được chìa khóa xe đang đi thì bị người gọi giật ngược: “Này, đứng lại ngay.”
Quay đầu lại thấy Hứa Phượng Kình còn buồn ngủ ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú chưng vẻ mặt không kiên nhẫn, tức giận mắng: “Thời tiết như vầy còn không biết đường lại muốn đi đâu? Lỡ như xảy ra chuyện không phải tôi vừa mất xe vừa phải lo an táng cho anh?”
Nếu Ryan không sớm biết anh kiêu kỳ ưa tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ sợ không nghe được lời quan tâm trong câu nói vừa rồi, hắn ngồi xuống giường xoa tóc Hứa Phượng Kình, cợt nhả trả lời: “Nghe lời sai bảo của anh, hiệu trưởng à.”
Hứa Phượng Kình hừ nhẹ một tiếng, vỗ vỗ phần giường bên cạnh, ra lệnh: “Nằm xuống nói chuyện với tôi.”
Ryan vui vẻ tòng mệnh, hoan hỉ bò lên giường, vươn tay ôm tình nhân cùng chăn, gối đầu lên gối, để tình nhân nằm trên tay mình.
Hứa Phượng Kình không thoải mái tránh tránh, nhưng lại cảm thấy nằm như vầy thật dễ chịu nên im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Sao đến tìm tôi?”
Biết còn cố hỏi? Ryan cười giả vờ trầm ngâm vuốt cằm nói: “Bởi vì nghe nói phong cảnh trường anh rất đẹp, không khí trong lành thích hợp cho việc tu tâm dưỡng tính.”
Hứa Phượng Kình nghẹn trân trối một hồi, khóe miệng rút gân nói: “Thế sao anh không cuốn gói sang núi Himalaya ấy?”
“Bởi vì không có anh.” Ryan nói ra lời thoại cũ rích, thâm tình chân thành nhìn anh tiếp tục: “Anh rõ ràng biết lòng tôi mà, tôi không muốn lừa bịp che giấu nữa, tôi yêu anh, dù xa muôn trùng núi tôi vẫn về bên anh, anh là người duy nhất có thể ban phát hạnh phúc cho tôi.”
Hứa Phượng Kình bị dỗ dành có chút lâng lâng, nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt màu xanh lam cùng nghe những lời buồn nôn phát ra từ đôi môi ưu nhã kia làm lòng anh vui đến nở hoa, nhịn không được đưa tay xoa khuôn mặt anh tuấn như tạc của hắn, nói: “Không hiểu tại sao khi không tôi lại phải quấn lấy tên nhãi như anh.”
Nếu trước khi quen biết Ryan, có ai đó nói với anh rằng anh sẽ quấn quít với một người đàn ông, Hứa Phượng Kình nhất định ném hắn vào bệnh viện tâm thần. Mà trước khi anh về nước, có ai đoán anh sẽ cùng Ryan đồng sàng cộng chẩm thì anh nhất định dùng ghế đập nát đầu hắn sau đó sẽ thổ huyết mà chết.
Ai có thể nghĩ là chỉ qua một năm, sinh hoạt của anh biến hóa nghiêng trời lệch đất thế này, tên này cố chấp không buông, vừa đấm vừa xoa chen vào cuộc đời anh làm đầu anh nhão như cục bột không còn khả năng chống đỡ.
Con nít được nuông chiều từ nhỏ sẽ sinh ra tâm tính phản kháng rất mạnh, nếu ai đó đụng chạm tự ái, nhất định nó không tiếc đầu rơi máu chảy cũng phải cho đối phương biết mặt. Thế nhưng nhìn thấy dã thú bị thuần phục bây giờ như con cún con quấn chân mình thì người chủ nhân như anh không thể vung chân lên đá nó ra khỏi nhà nha.
Thoạt nhìn quan hệ của hai người họ là Ryan điên cuồng theo đuổi mặc anh hành hạ, kỳ thực không phải là Hứa Phượng Kình anh bị xỏ mũi dắt đi sao?
“Định mệnh an bài, trong nhân sinh này chúng ta cùng nhau nắm tay bước đi mãi mãi bên nhau.” Ryan lậm phim tình cảm nên nói toàn lời kinh điển, nhưng mà những lời sến súa này chỉ cần người trong cuộc nghe là được rồi, có nghĩ đến người đứng xem nổi da gà hay không.
Hứa Phượng Kình nở nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt luôn mang vẻ lạnh lùng, trong mắt đong đầy niềm vui chứa chan tình cảm ấm áp, Ryan không bỏ lỡ cơ hội hôn tới, mới đầu như chuồn chuồn lướt nước nhưng thấy đối phương nhu thuận ngầm đồng ý nên nụ hôn chuyển thành cơ khát cuồng dã kích thích nóng bỏng làm hai người thở dốc, linh hồn rời khỏi thân, từng chút từng chút khơi mào dục vọng. Khi anh trầm luân trong mê muội, anh lại sinh ra cảm giác lo sợ, đưa tay ôm người kia.
Anh thích cảm giác này, thích cảm giác toàn bộ thể xác và tinh thần chìm đắm trong tình cảm nóng bỏng, thích cảm giác được ôm chặt như muốn tan vào nhau.
Tình cảm đối với người này, từ phiền chán lúc ban đầu đến hận thấu xương khi bị xâm phạm, bình tĩnh ứng phó đến hôm nay đã chuyển thành một loại khó xác định, làm trái tim anh mềm nhũn.
Có lẽ anh thực sự cô đơn lâu lắm rồi, khẩn thiết muốn bắt lấy sự ấm áp mà người này mang đến.
Hai người quấn quít nhau, tim anh nóng ấm, dòng chảy ấm nóng này lan đến toàn bộ tứ chi bách hài, tràn ngập vui sướng.
Thật vất vả kết thúc ôm ấp ám muội này, mặt Hứa Phượng Kình đỏ bừng, thở dốc không ngừng, vẻ mặt lạnh lùng ngày thường trở nên quyến rũ muốn chết, tim Ryan đập mạnh, vui đến nỗi chỉ thiếu vẫy đuôi liếm mặt chủ làm nũng, lết a lết chen vào chăn tung hoành trên người chủ nhân.
“Anh làm gì vậy hả?” Bị một người đàn ông cường tráng gặm cắn, Hứa Phượng Kình không thể động đậy, muốn đẩy Ryan đang đè mình sắp tắt thở ra nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sâu xinh đẹp anh liền chần chừ, hắn thở hổn hển, vật khả nghi ở dưới như có như không cọ chân anh.
“Anh đừng động dục suốt ngày suốt đêm được không!” Hứa Phượng Kình ảo não trừng mắt tên quỷ chỉ cần mình dung túng là được đằng chân lân đằng đầu này, đưa tay kéo tóc hắn, quát: “Tôi không cần khách trọ chỉ biết động dục.”
Tại anh lãnh đạm đó! Hắn là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, nhịn lâu như vậy, hơn nữa mỗi ngày tình nhân lượn qua lượn lại trước mặt sao có thể khống chế được chứ? Ryan oan uổng nhìn đối phương: “Không phải nước các anh có câu ‘Thực sắc tính dã’ sao, () tôi yêu anh sâu nặng như vậy, anh cũng nên chịu trách nhiệm.”
() Thực sắt tính dã: bản chất tự nhiên của con người là ăn và làm tình.
“Bớt nói mớ đi!” Hứa Phượng Kình cố sức đẩy hắn ra xa nhưng thành quả chỉ là vài cm, anh nhìn xuống nơi ngẩng đầu phía dưới, thấp giọng quát: “Tôi có mời anh tới hay không mà bắt tôi chịu trách nhiệm hả? Không thích thì cứ việc cuốn gói đi đi!”
Ryan đông cứng, khẽ cau mày, ánh mắt thâm trầm nhìn anh, hỏi: “Anh nói thật?”
Hứa Phượng Kình giật mình, có chút hối hận không kịp ngăn cản câu nói vừa rồi, nhưng tính tình ngoan cố thành quen đã nói ra nhất định không rút lại, không thể làm gì khác hơn là mạnh miệng: “Chân mọc trên người anh mà, tôi cũng đâu có mua xích chó quấn cổ anh.”
Ryan nhìn anh hồi lâu làm anh có chút chột dạ, sau đó hắn thở dài, yên lặng đứng dậy, im lặng đi ra cửa.
Này…
Hứa Phượng Kình kinh ngạc ngẩng đầu, cổ họng như bị viên gì mắc nghẹn không thốt ra được lời nào, nhìn bóng lưng đối phương, mắt bắt đầu nóng rát.
Đồ khốn! Cút về Mỹ đi! Không có chút quyết tâm mà đòi theo đuôi mình!? Rõ ràng… Mình không ôm hy vọng gì mà.
Như người chết đuối được cứu lên bờ sau đó lại bị dìm xuống nước, đáng trách chính là tên khốn Ryan đẩy anh xuống đáy sâu xong bây giờ phủi mông bò lên bờ một mình, nhìn mình chìm thích lắm chứ gì!?
Ryan mở cửa phòng, xoay người nhìn anh, thanh âm bình ổn không mang theo tâm tình gì, hỏi: “Hỏi lại lần cuối, anh thật sự muốn tôi đi?”
Hứa Phượng Kình cúi đầu ngồi trên giường không nhúc nhích, nội tâm phiên giang đảo hải, cùng lúc muốn chửi ầm lên đuổi hắn đi càng xa càng tốt, cùng lúc đó trái tim đau nhức như chồi non tách đất để sinh trưởng, đau đến không thở nổi.
“Nói mau, có muốn tôi đi hay không?” Ryan không cho anh thời gian suy nghĩ, nghe lời truy vấn Hứa Phượng Kình hoảng sợ hồi tưởng về quá khứ, đầu lưỡi uốn nửa ngày, cố gắng giữ giọng bình tĩnh như thể không có việc gì, đáp: “Nếu anh không muốn đi thì… ở lại đi!”
Mấy chữ cuối có chút run, ám chỉ việc anh đã hạ mình thỏa hiệp như thế nào nhưng Ryan không cảm kích, đi ra ngoài đóng cửa lại. Tiếng cửa đóng “cạch” như một cái tát với Hứa Phượng Kình, đôi mắt hồng hồng trừng cánh cửa đóng kín, nỗ lực không để nước mắt rơi.
Vậy còn chưa được sao? Anh đôi khi thống hận tính tình ngang ngạnh của mình, biết rằng tính này hại người hại mình nhưng không có dũng khí sửa chữa.
Không phải sợ hãi thay đổi, mà là sợ bản chất yếu đuối của mình. Một khi sóng đánh tan lâu đài cát vững chãi, sau đó bị tình yêu chi phối tất cả, anh thà rằng là viên đá trong nhà xí cả đời, cô đơn thối rữa đến chết!
Mặt nạ kiêu căng rớt xuống, hối tiếc dần dần hiện lên, anh ủ rũ ngồi trên giường tay nắm chặt chăn, nghe tiếng cửa phòng mở, đầu óc trống rỗng.
Bất ngờ chính là Ryan nghênh ngang đi vào kéo theo hành lý, sau đó dưới ánh mắt khó tin của Hứa Phượng Kình, thản nhiên mở tủ quần áo xếp y phục của mình vào.
Tận lực không nhìn tới người đang ngây ra như phỗng trên giường, Ryan nhịn cười đến mức đau cả ruột, Kình của hắn tâm tình bây giờ nhất định rất phức tạp, nào là đột nhiên trút được gánh nặng, ngẩn ngơ giật mình, tất cả đều làm hắn yêu đến tận xương tủy.
Nhìn tên khốn không thèm hỏi chủ nhà đã tự tiện mang quần áo xếp vào tủ, tự ý biến “Ở trọ” thành “Ở chung”, ý nghĩa muốn quát hắn cút về ngủ phòng khách nhưng lại sợ nhãi khốn này bỏ đi luôn, trái tim vừa ấm áp đã muốn đóng băng sao?
Hứa Phượng Kình đang lưỡng lự, không đề phòng bị Ryan sàm sỡ, tên mặt dày như tường thành ấy ôm người đang phiền muộn đến muốn cào tường vào lòng, nâng cằm anh lên, thì thầm: “Ngẩng đầu lên nào, để tôi nhìn anh.”
Hứa Phượng Kình khẽ run lên, bản năng muốn thưởng cho hắn vài đấm, nhưng không muốn chọc đến dã thú vì vậy ủy khuất ngẩng mặt lên. Ryan không khách khí hôn anh, sau khi cảm thấy mỹ mãn mới ôm anh thề thốt: “Kình, tôi sẽ không bao giờ rời xa anh.”
Tin tưởng tôi, tin tưởng bản thân mình, anh tuyệt vời như vậy sao tôi có thể rời xa anh chứ?
Hứa Phượng Kình lộ ra vẻ mệt mỏi, quyện quyện vào lòng hắn một hồi lâu sau đó cứng rắn mắng: “Mấy lời sến súa này do anh nói, lựa chọn là của anh, tôi không hứa hẹn gì cả.”
Sớm đoán được anh trả lời như vậy, Ryan cười vài tiếng, ai bảo hắn yêu phải người đẹp băng giá chứ, dù chiến tranh thế nào cũng không nhượng bộ, phải quan sát thật kỹ mới thấy được dòng chảy dịu dàng. Hứa Phượng Kình là người như vậy, không hứa hẹn gì cả, không chịu trách nhiệm, xem việc mình đau khổ theo đuổi là việc hiển nhiên. Nhưng anh không phải sắt đá, thỉnh thoảng cũng lộ vẻ xấu hổ cùng động tình làm Ryan vui vẻ kinh khủng, càng thêm kiên định từng bước từng bước ăn tươi nuốt sống Hứa Phượng Kình.
Đối với tình nhân lạnh lùng dễ thẹn quá hóa giận, Ryan dùng phương pháp dỗ dành và dỗ dành, nhẫn nại chờ kết quả. Như hiện tại Hứa Phượng Kình sợ hắn phất tay áo bỏ đi, dù không muốn như thế nào đi nữa cũng không chịu mở miệng giữ hắn lại.
Cho dù lùi hai bước để tiến ba bước, nhưng quan hệ của họ đang tiến triển, Ryan thâm tình nhìn đối phương, thầm nhủ: Kình yêu dấu, em nhất định rất thích tôi, yêu tôi từ thể xác đến tinh thần, không thể rời xa tôi.
Hứa Phượng Kình bị hắn ý vị thâm trường nhìn cho lông tơ sau lưng dựng thẳng. Nghĩ tới mình như là món ngon để trước miệng quỷ đói, trước khi bị nghiền nát anh phải tự cứu mình, đưa tay vỗ vỗ mặt Ryan, tức giận mắng: “Tôi nói anh có nghe không hả?”
Ryan cười toét gật đầu như giã tỏi, Hứa Phượng Kình buồn bực —— cứ nghĩ hắn bị tổn thương chứ, sao bây giờ lại trưng ra vẻ mặt như được nữ thần may mắn ban phúc vậy, điều này làm anh sợ hãi, đánh ót Ryan hỏi: “Anh sốt rồi hả?”
“Không không.” Ryan lắc đầu phủ nhận, kéo chăn ra, ôm Hứa Phượng Kình vào lòng nói: “Trời trưa rồi, ra ngoài ăn cơm chứ chủ nhân?”
Anh không muốn ra ngoài trong tiết trời tuyết bay vù vù thế này, đang suy nghĩ xem trong tủ lạnh còn thực phẩm hay nấu mì gói nuôi Ryan thì điện thoại vang, Hứa Phượng Kình cài xong nút áo cuối cùng nhấc điện thoại trả lời: “Alo, ai đấy?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng anh trai: “Cùng ăn cơm đi, Phượng Kình.”
“Ờm…” Hứa Phượng Kình khó xử, liếc nhìn Ryan, ấp a ấp úng từ chối: “Em không muốn ăn, không đi đâu.”
Nhưng dạ dày không hợp tác, kháng nghị kêu réo tàn nhẫn, không lẽ bảo anh kéo theo Ryan khách không mời này đến ăn chực? Chuyện mất mặt như vậy anh không làm được.
“Này, Hứa Tiểu Phượng, đừng từ chối mà.” Tiêu Tuấn Đình đoạt lấy điện thoại nói: “Dẫn chồng theo đi, chúng tôi mời khách.”
Mặt Hứa Phượng Kình lúc đỏ lúc trắng, hung hăng ném điện thoại, mắng: “Mời cái đầu nhà anh!”
Sao không lở tuyết vùi chết tên khốn ấy đi cho rồi? Lòng dạ đen tối mồm miệng bẩn thỉu, không biết mắt anh hai bị chột bên nào mà thấy hắn tốt chứ!?
Hứa Phượng Kình hít thở sâu vài lần mới nguôi giận.
Nhìn lại dã thú vô tội kế bên, đột nhiên nghĩ dã thú nhà mình cũng còn xài được, dù cần chỉnh sửa chút xíu nhưng so với tên khốn họ Tiêu kia thì tốt chán.
Suy nghĩ như thế làm anh bình tĩnh hơn nhiều, ngoắc ngoắc ngón tay gọi Ryan: “Đi dùng cơm với anh hai, anh nhớ phải chú ý lời nói và hành vi, không được làm mất mặt tôi.”