- Sao lại có chuyện tàn nhẫn như vậy. – Trầm Liên nghe Trầm Linh miêu tả, lòng cũng ức chế dâng trào. Dường như từ nhỏ Trầm Linh đã bị ép tiếp nhận những thứ này, nàng thấy Trầm Linh cũng không thích.
- Mọi thứ tồn tại đều có giá trị của nó, giống như ánh sáng phải đi đôi với bóng đêm, trong ánh sáng rực rỡ cũng sẽ tồn tại cái bóng. Khi toàn bộ bóng đêm trên thế giới này đều biến mất, nhân tài sẽ thật sự không biết phải thế nào. – Trầm Linh lạnh lùng nở nụ cười, chẳng lẽ không đúng sao? Không có bọn họ tồn tại trong bóng tối, mọi người sẽ mất đi niềm tin, một thế giới không có niềm tin chỉ có thể đi tới hủy diệt.
- Linh, tôi không nói như vậy không tốt, nhưng tôi không hi vọng chị làm tất cả những thứ này.
- Nếu như tôi nói tôi không có lựa chọn khác?
- Tôi cùng chị... - Trầm Liên nhìn Trầm Linh, cho dù phải sa ngã, vậy hai người hãy ở bên nhau, như vậy sẽ không cô đơn, đúng không? Nàng không muốn đoán câu đố, không muốn tiếp tục trốn tránh.
- Tôi không muốn ở cùng em. – Trầm Linh chán ghét buông ra bàn tay mới vừa nắm, cô sao có thể để tiểu công chúa cùng sa ngã với cô, vốn dĩ cô định rời đi.
- Ha ha, được rồi, không nói việc này, chị có thể cho tôi biết, ba của tôi trúng gì không? Nghe giọng điệu của chị, giống như con quỷ trong thân thể của ba tôi không bình thường. – Trầm Liên bỗng nhiên nở nụ cười, nàng biết trực tiếp và bất ngờ như vậy, Trầm Linh nhất định sẽ kháng cự, vậy từ từ đến gần, cho nên rất tự giác dời đề tài.
- Ừ, không phải là con quỷ bình thường, là Quỷ Vương. – Trầm Linh bỏ tay vào trong túi áo khoác, nắm chặt bàn tay, như vậy mới kiềm chế xúc động muốn nắm tay Trầm Liên lần nữa.
- Quỷ Vương?
- Phương pháp rất tàn nhẫn, tìm một cặp bé trai bé gái, tốt nhất là sinh đôi, bởi vì tâm tư tương thông, hơn nữa không quá mười tuổi. Mổ bụng lúc còn sống, lấy xương sườn, bé gái lấy xương thứ tư bên phải, bé trai thì lấy xương thứ ba bên trái. Cuối cùng phân xác ra rồi luyện thành mỡ, dùng lửa đốt cằm. Sau khi hoàn thành dùng hai cái quan tài để chôn cất hai thi thể. Hai cây xương sườn được chuẩn bị trước đó được đặt trước đàn để thờ cúng mỗi ngày, tiến hành niệm chú. Sau khi chôn cất, cắm một đoạn cây mây trước mộ. Sau thời gian đợi cây mây cao lớn, thì vừa niệm chú, vừa chặt lấy gỗ của phần gốc và thân, chạm khắc thành hai con búp bê gỗ, phần gỗ đen khắc thành hình bé trai, phần gỗ trắng khắc thành hình bé gái, tiếp đó dùng mực đỏ vẽ khuôn mặt.
- Đào mộ, đập vụn quan tài gỗ. Dùng những miếng gỗ quan tài vụn này có thể kết hợp với mỡ xác chết để chế thành mỡ Giáng Đầu. Mặt khác tiếp tục làm hai cái quan tài nhỏ khác, bỏ hai con búp bê gỗ vào. Khai đàn làm phép, bôi mỡ Giáng Đầu lên người hai con búp bê gỗ, sau chín mươi tám ngày tế luyện, nếu thấy trong hai cái quan tài toát ra khói đen và khói trắng, thì chứng minh đã luyện thành, có thể sai khiến bọn chúng. Hai tiểu quỷ này hết sức lợi hại giống như Thư Hùng Song Sát().
() Đây là một cặp đôi gồm nam nữ, trong một bộ phim mang tên "Võ Lâm ngoại truyện" rất lợi hại.
- Như vậy là có thể luyện thành Quỷ Vương? – Trầm Liên cảm thấy không thể tin được, lại có người dám bỏ ra công sức lớn như vậy để luyện chế ra loại âm tà đáng sợ này, hơn nữa Trầm Linh đã tận lực nói thật ngắn gọn, nhưng nàng biết, trong đó còn rất nhiều rất nhiều khó khăn hiểm trở, nếu không nói là phiền toái, nếu không sẽ không ít người luyện thành công, đúng rồi, lúc trước tìm hiểu tài liệu có từng thấy qua, bình thường loại quỷ con này cũng sẽ cắn ngược chủ, có lẽ Quỷ Vương lợi hại hơn, một chút bất cẩn ngay cả mạng cũng không còn.
- Đương nhiên còn chưa đủ, hai con quỷ phải có một con thôn tính con kia, hấp thu sức mạnh của đối phương, mới có thể thành Quỷ Vương, dĩ nhiên trung gian không thể thiếu quá trình tế luyện phức tạp, nếu sơ ý, bản thân Vu sư cũng có thể bị nó ăn mất, loại này dùng Cổ trùng, Giáng Đầu, Cổ thuật, Vu thuật kết hợp luyện thành Quỷ Vương. Nó có thể mang lại tất cả những gì chủ nhân muốn, tiền tài, quyền lực, thậm chí phụ nữ, một khi chịu ảnh hưởng của Quỷ Vương, người con gái thuần khiết tới đâu cũng biến thành người dâm tà, ngay cả chính người đó cũng không biết. Khi chưa nhập vào thân thể còn có thể gϊếŧ người vô hình, dùng nó gọi hồn, thậm chí không cần đối phương trả lời, cũng sẽ chết. Một khi nhập thể, thân thể còn mang theo độc tố vô cùng mạnh, thứ em trúng giống như vậy.
Trầm Linh thở dài, những điều này đều là những thứ người bình thường khao khát, cho dù nguy hiểm đáng sợ hơn, vẫn có nhiều người muốn thử nó, nhưng cô đã từng một suy nghĩ táo bạo, đó là tế luyện Quỷ Vương, nếu như không có một người pháp lực cao cường ở bên cạnh hỗ trợ, lấy năng lực Vu sư hiện tại của cô cũng rất có thể đã thành công. Có lẽ chuyện này có liên quan tới Phược, có người giúp đỡ người ngoài luyện Quỷ Vương.
Trầm Liên nhìn Trầm Nghĩa vẫn đang mê man, giúp Trầm Nghĩa kéo chăn lại, cẩn thận sửa góc chăn. Trầm Linh coi như không thấy, quay đầu nhìn nơi khác.
- Linh, chúng ta trở về đi. - Trầm Liên đã biết tập kích mình là một con quỷ như thế nào, ở chỗ này chỉ liên lụy người nhà, cũng khó trách Trầm Nghĩa sợ nàng, bản thân là thứ gì còn không rõ. Nàng cũng không có gì đáng nói, nếu nói ghét, như vậy Trầm Linh thì sao, chị ấy từ nhỏ đối mặt với những thứ này. Cho nên Trầm Liên cũng muốn bắt chước thích ứng dần, ít nhất nàng có thể ở bên cạnh Trầm Linh.
- Đi thôi. – Trầm Linh không nói gì nữa, chỉ đi sau Trầm Liên, cũng không nghi vấn vì sao Trầm Liên đã ít kinh ngạc hơn đối với những chuyện cô kể, có lẽ mọi người đều chết lặng, giống như bản thân.
Lúc vừa biết những thứ này, khoảnh khắc bản thân cô chạm vào cái xác chết, cô vội vàng chạy ra góc nôn mửa liên tục, mùi thối tanh hôi, thật sự không cách nào hình dung, vài ngày tắm rửa liên tục cũng không xóa được mùi xác thối kia. Mãi đến bây giờ, cô mới có thể bình tĩnh nhìn xác chết hư thối biến dạng. Cô có thể không hề có cảm giác khi gϊếŧ bất cứ người nào, thậm chí lột da bọn họ. Nếu để cô nuôi dưỡng Quỷ Vương, cô sẽ rất tàn nhẫn, thậm chí dùng nhiều phương pháp tàn nhẫn hơn để tăng pháp lực cho Quỷ Vương. Mọi người chết lặng, và cô đã sớm như vậy.
Nhưng cô thông minh như vậy, làm sao lại không hiểu tâm tư Trầm Liên? Nếu chấp nhận nàng, không khác nào kéo nàng xuống nước, hại nàng.
Lúc ra cửa, tất cả vệ sĩ vẫn chuyên nghiệp như cũ đứng canh ở cửa, nhưng không thấy người vừa rồi cản trở Trầm Linh.
- Biểu tiểu thư... - Quản gia gọi Trầm Linh lại.
- Đau bụng vài ngày thôi, nói hắn tuần này đừng đi làm. – Trầm Linh cúi đầu, mấy sợi tóc trên trán vừa đúng lúc rơi xuống sườn mặt, che đi cái bớt. Quản gia thở ra, nếu thấy cái bớt đỏ kia không tự chủ khẽ động, người vệ sĩ kia có thể khó giữ được cái mạng nhỏ.
Diện mạo vốn cũng rất bắt mắt, nhưng ánh mắt người khác nhìn cô cũng vô tình bị cái bớt lá phong đỏ kia hấp dẫn, có thể nói đó là một khoảng tuyết trắng thanh khiết, có một chiếc lá phong rơi xuống, hay cũng có thể nói đó là một bàn tay máu đòi mạng. Cô cũng không để ý, nhưng việc này cũng có thể thấy được chính xác vô cùng cô đang vui vẻ hay tức giận.
Đến nay, không nhận thấy sự nguy hiểm của cô cũng chỉ có một người, chính là tiểu thư Trầm Liên. Quản gia thở dài, xoay người nói với một vệ sĩ: "Cho cậu ta nghỉ một tuần, tính theo tiền lương, coi như tai nạn lao động."
Mọi người xung quanh đều rất kinh ngạc, vậy cũng là tai nạn lao động, ông chủ hào phóng vậy sao? Quản gia chỉ có thể im lặng cười khổ.
Trầm Linh dẫn theo Trầm Liên cũng không về thẳng trường, mà đi về hướng ngoại ô. Trầm Liên mặc dù hiếu kì nhưng không hỏi nhiều, Trầm Linh làm vậy nhất định có dụng ý riêng.
Xe chạy đến một nơi thật xa, thậm chí ngay cả tài xế cũng không muốn đi xa thêm nữa, phàn nàn nơi này hoang vắng, hai cô gái đến đây làm gì, hơn nữa sắc trời dần dần chuyển tối, lại có hai cô gái xinh đẹp không giống người chạy tới đây, nhất là trên mặt còn có cái bớt kia, dù là ai cũng sợ run.
Trầm Linh nhìn thoáng qua lái xe nói: "Làm phiền anh, chúng tôi xuống ở đây." Nói xong thanh toán tiền, kéo Trầm Liên xuống xe.
Tài xế nhìn nhìn Trầm Linh cùng Trầm Liên lại dặn dò: "Hai cô nên trở về sớm, trời sắp tối rồi, nơi này buổi tối không yên bình lắm."
- Cám ơn. – Trầm Liên cười ôn hòa với tài xế, có lẽ do nụ cười của nàng rất đẹp, lái xe nhịn không được đỏ mặt, cúi đầu nhanh chóng khởi động xe rời khỏi nơi quỷ dị này. Thật sự kỳ lạ, nếu thế giới này thật sự có yêu nghiệt, hai cô gái kia đúng là rất giống.
- Vì sao không hỏi tôi dẫn em tới nơi này làm gì? – Trầm Linh nhìn bóng dáng Trầm Liên hỏi.
- Chị luôn có lý do của mình, nếu chị không muốn nói, tôi sẽ không hỏi. – Trầm Liên tỏ ra ung dung hơn Trầm Linh rất nhiều, nhìn bộ dạng Trầm Linh nặng nề tâm sự, nhưng cô lại cảm thấy vui mừng. Cô phiền lòng, ít nhất do quan tâm chuyện này.
Hai người đều là người thông minh mẫn cảm, tình cảm từng chút thay đổi, không phải không cảm giác được, Trầm Linh lùi bước Trầm Liên cũng sẽ cảm nhận được. Nhưng hiện tại Trầm Linh đang mâu thuẫn, nói cách khác, nàng vẫn còn cơ hội? Trầm Liên quyết định dĩ bất biến ứng vạn biến().
() Dĩ bất biến ứng vạn biến: Lấy cái không thay đổi ứng phó với cái luôn thay đổi.
- Theo sát chút, vẫn còn một chặn đường dài, trời sắp tối rồi, đường đi không tốt lắm. – Trầm Linh xoay người đi về phía xa hơn.
Trầm Liên cũng không nói, chỉ im lặng đi theo, hai người lặng lẽ đi như vậy hơn một giờ, bầu trời dần tối, ngẩng đầu lờ mờ thấy được mấy ngôi sao. Buổi tối vùng ngoại thành còn có chút lạnh, gió thổi vù vù làm Trầm Liên không tự chủ co người, rùng mình. Đi gần một tiếng đường gập ghềnh làm cho nàng mất sức, dù sao cơ thể của nàng vẫn chưa phục hồi hoàn toàn.
- Rất lạnh sao? – Trầm Linh dừng bước, chờ Trầm Liên bước ngang với mình.
- Còn... ổn... - Lúc nói lời này, Trầm Liên cũng kinh ngạc vì giọng mình khàn khàn run rẩy, đã cố gắng kiềm chế, nhưng do thân thể đã mất máu quá nhiều nên không giữ được nhiệt độ cơ thể.
- Còn khoe sức? - Trầm Linh cởϊ áσ khoác của mình, bao lấy Trầm Liên, "Biết cơ thể không tốt còn mặc ít như vậy." Tuy rằng giọng nói lạnh như băng, nhưng rõ ràng là quan tâm. Lòng Trầm Liên lại thấy ngọt ngào, Trầm Linh ngoài miệng luôn luôn hung tợn, nhưng tâm vẫn rất dịu dàng.
- Chị sẽ lạnh. – Trầm Liên muốn cởϊ áσ đang khoác cho mình, mặc dù Trầm Linh cởϊ áσ trên người cô ra, có thể do nhiệt độ trên người cô thấp hơn người bình thường vài độ, nên nàng cũng không thấy ấm áp lắm, nhưng Trầm Linh chỉ mặc áo ngắn tay, như vậy nhất định sẽ ngã bệnh.
- Yên tâm, tôi không dễ bệnh như vậy, hoàn cảnh hiểm nghèo hơn tôi đều trải qua được. – Như biết được tâm tư Trầm Liên, Trầm Linh dùng sức khoác áo lại, sau đó kéo Trầm Liên tiếp tục đi về phía trước, "Còn một chút nữa, cố chịu đựng."
- Ừ. – Áo khoác dần dần giữ ấm cơ thể Trầm Liên trong thời tiết giá lạnh, cho nàng cảm giác tốt hơn nhiều, huống chi bây giờ được Trầm Linh nắm tay đi về phía trước, tốt hơn nhiều so với lúc nãy tự mình vất vả.
Hai người lại đi một lúc, đến một sườn núi nhỏ bằng phẳng, từ trên cao nhìn xuống, đó là một không gian trống trải, rất hoang vắng, cỏ dại mọc thành bụi, cây khô xung quanh, không một chút sức sống, ngay cả một con chim cũng không có, xung quanh yên tĩnh có thể nghe được hô hấp và nhịp tim của bản thân, còn có một tấm bia đá nằm ngã ngược.
- Là mộ hoang? – Mưa dầm thấm đất giúp Trầm Liên hiểu ít nhiều, biết một ít chuyện phong thủy, không cần nhìn cũng biết đó là một khu nghĩa địa, âm u lạnh lẽo, khó trách nhiệt độ nơi này thấp hơn nhiều so với nơi khác.
- Ừ.