Giáng Đầu

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đàn chị cũng thật lòng quan tâm cậu. – Kỷ Thư cười ngồi vào vị trí của Trầm Linh, nhìn Trầm Liên.

- Chị ấy chỉ quan tâm đến tiền của mình. - Trầm Liên trợn trắng mắt, hiếm khi ra ngoài một chút lại rước phải vụ này, thật mất hứng.

Rốt cuộc vì sao sinh viên bình thường như Liễu Duyên lại có thể sử dụng bí thuật Giáng Đầu? Còn Kỷ Thư này, có vẻ như rất thân quen với bà đồng Linh, hơn nữa cũng biết nhiều chuyện của bà đồng Linh, ít nhất thì cũng biết nhiều hơn mình.

Kỷ Thư này, Trầm Liên nhìn thoáng qua đối phương, cậu ta cũng không phải đơn giản.

- Đi thôi, để mình đưa cậu về sớm một chút, không khéo đàn chị lại tức giận. – Kỷ Thư kéo Trầm Liên đi ra ngoài.

- Chờ chút, không cần nói với tiểu Khả sao? – Trầm Liên ngừng lại.

- Không cần, mình gửi tin nhắn cho cậu ấy rồi, đi ra ngoài loại bỏ mùi rượu, nếu không bác quản ký túc xá sẽ dài dòng không để yên. – Kỷ Thư kéo cánh tay Trầm Liên, nở nụ cười.

- Ồ. – Trầm Linh ngoan ngoãn đi theo Kỷ Thư, bà đồng Linh yên tâm giao nàng cho Kỷ Thư, chắc Kỷ Thư đáng tin tưởng, mặc dù nàng không thích người khác dựa gần quá, nhưng hai người họ cũng không khiến nàng thấy khó chịu. Chờ một chút, hai người họ? Bao gồm bà đồng Linh? Trầm Liên cảm thấy chắc do mình uống nhiều rồi, cố sức lắc đầu.

- Sao vậy? – Kỷ Th giúp Trầm Liên sửa lại mái tóc loạn, hình dạng này của Trầm Liên thật đáng yêu, thảo nào Trầm Linh máu lạnh kia cũng có vài phần kính trọng với nàng, để ý nàng như vậy.

- Không... không có việc gì... - Trầm Liên vì mới vừa thất thố, đỏ mặt lên, may là buổi tối không nhìn rõ lắm: "Kỷ Thư và bà đồng Linh rất thân sao?"

- Coi như quen biết đi.

- Thế nhưng hình như cậu rất hiểu chị ấy, giống như mấy chuyện này, cậu không kinh ngạc sao? Mình nghĩ dù người bình thường, kiểu gì gặp chuyện thế này cũng phải tò mò, mà cậu có vẻ đã sớm hiểu rõ, cho nên mình đoán cậu biết rất nhiều.

- Hình như, Trầm Linh kia không nói cho cậu biết gì cả. – Kỷ Thư có chút kinh ngạc.

- Hừ, khỏi nói đến đi, chỉ biết tìm chỉnh mình. - Rõ ràng có chút thông tin thôi, cũng đánh một vòng lớn cho nàng tự tìm.

- Kỳ thật, nghĩ kỹ một chút thì Trầm Linh mới là thân thích của mình. Cũng là thân nhân duy nhất còn lại ở Trung Quốc. – Kỷ Thư ngừng lại, nhìn đèn đường mờ mờ xa xăm nói.

- Hả? – Trầm Liên cũng dừng bước: "Thế nhưng ba nói với mình, khi ông nội nhận mẹ Trầm Linh làm con nuôi, cô không có một người thân."

- Thời điểm đó thật ra mình ở nước ngoài, khi Trầm Linh tuổi mình có trở về gặp chị ấy một lần, tuy rằng chỉ dừng lại ở một đoạn thời gian ngắn, bọn mình cũng chưa nói chuyện gì. – Kỷ Thư nắm tay của Trầm Liên, tiếp tục đi về trường: "Thời gian đó Trầm Linh lạnh lùng muốn chết, ai cũng không để ý tới."

- Gia tộc hai người? - Trầm Liên do dự mà không biết có hỏi hay không, những manh mối này bắt đầu móc nối nhau.

- Cậu đoán không sai, bọn mình đều là hậu nhân của Phược. – Kỷ Thư lại không định giấu giếm những thứ này, sớm muộn gì cũng đã qua lại, tuy không rõ Trầm Linh nghĩ gì, sao lại không muốn Trầm Liên biết, cô cho rằng như thế có thể né tránh quá khứ sao?

- Phược? Gia tộc vu thuật thần bí?

- Ừ, vậy cậu cũng đã điều tra ra được một ít, mình nghe nói cậu vùi mình ở thư viện hai tháng nay, tư liệu trong đó cậu cũng xem rồi, không sai, bọn mình là hậu nhân của Phược, khác nhau ở chỗ, từ nhỏ Trầm Linh đã chọn tập trung tu luyện Giáng Đầu thuật, còn mình từ nhỏ tập trung tu luyện Hắc ma pháp phương Tây, bói Tarot và bói thủy tinh cầu. Hơn nữa...

- Hơn nữa gì... – Trầm Liên nghiêng người, đến gần Kỷ Thư một chút, dường như có chút không đợi được nội dung tiếp theo. Kỳ thật nàng có chút nghi ngờ, vì sao thư viện trường học lại có thể đào ra tài liệu liên quan đến bí thuật này? Trước đây Trầm Liên cũng thường vùi mình ở thư viện, nhưng chưa bao giờ thấy, ngôi trường này...

- Trầm Linh là kỳ tài trăm năm khó có được trong gia tộc, một mình tinh thông ba loại vu thuật: Giáng Đầu, Cổ độc, và Mao Sơn đạo thuật. Tuy rằng ba thứ này ít nhiều cũng có chút liên quan, nhưng khi phát triển đến bây giờ, chúng đã trở thành ba cá thế độc lập. Huống hồ lúc đó chị ấy còn nhỏ tuổi, phải học thứ vu thuật như Giáng Đầu, ăn khổ quá nhiều. Lúc đó Trưởng lão trong tộc đều không đồng ý để Trầm Linh theo mẹ học Giáng Đầu thuật, với tài hoa của Trầm Linh, tu luyện huyền môn chính tông mới có thể làm rạng danh gia tộc. Nhưng mẹ Trầm Linh vẫn kiên quyết, cuối cùng là tự Trầm Linh hứa hẹn ngoài tu luyện Giáng Đầu thuật, còn tu luyện Mao Sơn đạo thuật, thế nhưng chị ấy sau này học Cổ độc cũng là sự việc không nằm trong dự đoán của mọi người. – Kỷ Thư thở dài, khó có thể tưởng tượng được Trầm Linh đã trải qua những gì, các nhánh của gia tộc ở xa xôi nghìn trùng, chỉ để rời khỏi những thứ này.

- Vì sao phải học Giáng Đầu thuật? Vu thuật tà ma như thế không hợp với chị ấy. – Trầm Liên nhíu mày một cái.

- Mình cũng không biết, Trưởng lão gia tộc rất cưng chiều chị ấy, cái gì cũng nghe theo. – Kỷ Thư nhún vai, bất tri bất giác hai người đã đi đến cổng ký túc xá.

- Đợi chút nữa mới lên được không? Mình muốn hỏi xong. - Trầm Liên nhìn hành lang u ám, quay đầu nói với Kỷ Thư.

- Được, cậu còn muốn hỏi gì?

- Vì sao Trầm Linh lại được sủng ái yêu quý như vậy trong gia tộc? Lấy tính cách của chị ấy hoàn toàn khiến người khác chú ý, thế nhưng rất khó nhìn ra sự thiên phú của chị ấy từ hồi nhỏ chứ.

- Ha ha, vì theo truyền thuyết của Phược, vị tổ tiên đầu tiên của Phược giống như Trầm Linh, khóe mắt có một cái bớt hình lá phong màu đỏ. Một mình bà sở hữu tất cả vu thuật của Phược, tất cả tu luyện của bọn mình cũng chỉ là một góc trong những gì bà để lại. Cho nên các Trưởng lão Phược tin tưởng rằng tổ tiên sẽ giáng sinh lần thứ hai trong gia tộc Phược, khiến Phược càng ngày càng vững mạnh hơn, cũng chính là chuyển thế mà mọi người thường nói. Mà Trầm Linh vì có bớt như tổ tiên của Phược, nên từ nhỏ đã được mẹ giấu đi, sau này mới bị các Trưởng lão phát hiện, mang vào trong gia tộc tự giáo dục. – Kỷ Thư ngẩng đầu liếc mắt nhìn phòng ký túc xá của Trầm Linh, đèn vẫn sáng, mỉm cười: "Được rồi, mình chỉ biết vậy thôi, cậu đi lên đi." Nói xong cũng thúc Trầm Liên nhanh đi về phía trước.

Còn nói không lo lắng? Kỷ Thư híp mắt nhìn bóng dáng Trầm Liên biến mất ở chỗ rẽ hành lang, mới xoay người đi lên lầu trên của mình.

Trầm Liên đi trong bóng tối lờ mờ của hành lang, suy tư về những gì Kỷ Thư nói, mẹ của bà đồng Linh đại khái là vì bảo vệ Trầm Linh, không hi vọng lưng cô đeo kỳ vọng nặng nề, nên từ nhỏ mới giấu đi cái bớt của cô, thà rằng che giấu năng lực của mình bằng cuộc sống nghèo khó, nếu không lấy bản lĩnh của họ, Trầm Linh khi còn bé sẽ không phải chống cự với cái khổ như vậy, giờ cũng sẽ không keo kiệt đến thế. Đến nỗi sau này khi bị phát hiện, bà đồng Linh bị kéo đến bên cạnh mình.

Chuyện này cuối cùng cũng hé ra một ít manh mối, đã biết bà đồng Linh vì sao thay đổi như vậy. Kế tiếp chỉ cần biết mẹ của bà đồng Linh và ông nội mình có quan hệ gì, tại sao nhận làm con nuôi mà lại làm như có mắt không tròng, hiện tại còn chạy tới bảo vệ nàng.

Trầm Liên vừa vào ký túc xá, đã nhìn thấy Trầm Linh nằm sấp xuống máy tính ngủ. Nhớ lời Kỷ Thư nói, lòng sinh ra cảm giác thương yêu Trầm Linh, tuy rằng luôn đối nghịch với nàng, nhưng dù là đồ ngốc cũng nhìn ra cô cố tình không ngủ là vì lo lắng cho nàng, kỳ thật Trầm Linh đối với Trầm Liên cũng không tệ, thái độ chỉ xấu xa hơn một chút.

Trầm Liên sợ đánh thức Trầm Linh, nhẹ nhàng để Trầm Linh dựa lên người mình, sau đó đặt Trầm Linh lên giường, Trầm Linh dường như rất mệt mỏi, ưm một tiếng, xoay mặt vùi đầu vào lòng nàng, lại ngủ tiếp nữa. Thấy phản ứng của vu bà Linh, Trầm Liên ngây ra một lúc, sao lại đáng yêu như vậy? Lá phong đo đỏ như một đóm lửa giữa mùa đông tuyết trắng xóa. Kỳ thực, Trầm Linh hẳn phải được người ta yêu thương chứ? Bất kể là ai. Trầm Linh ngụy trang như vậy, mọi thứ đều dựng thẳng lên như chú nhím, là bởi vì sợ bị thương.

Trầm Liên đau lòng vuốt gò má bà đồng Linh, cảm tình dị thường bỗng xông lên đầu, nàng muốn đối tốt với Trầm Linh, bù đắp cho tất cả những gì Trầm Linh đã mất.

Nhưng, bà đồng vẫn là bà đồng, dù biến thành công chúa, khi tiếng chuông giờ vang lên, nàng vẫn biến trở lại. Đêm đó ngẫu nhiên thể hiện ra mặt yếu đuối của mình, đối với Trầm Linh chỉ là ngoài ý muốn. Hôm sau tỉnh lại, cô tuy ngạc nhiên rằng mình ngủ trong lòng Trầm Liên, nhưng khôi phục lạnh lùng thường ngày, khó gần, xấu xa với Trầm Liên.

Chĩa mũi nhọn vào Trầm Liên, đối nghịch với Trầm Liên, gần như đã trờ thành chuyện quan trọng nhất cuộc đời Trầm Linh, có đôi khi ngay cả cô cũng không biết hành vi ấu trĩ kia đã nảy nở từ đâu, cô cảm giác cô hận Trầm Liên, nếu như không phải vì Trầm Liên, từ nhỏ cô đã không mất đi tất cả. Có thể mỗi khi Trầm Liên rơi vào tình huống nguy hiểm, cô sẽ không nhịn được nhảy ra giúp Trầm Liên giải quyết tất cả phiền phức.

Ngôi trường này không đơn giản chút nào, gần như các thế gia vu thuật trong nước đều tụ tập ở đây, có thể nói là ngọa hổ tàng long, đương nhiên chuyện Trầm Linh và Kỷ Thư là hậu nhân của Phược ngoại trừ Trầm Liên, cũng không ai biết. Thế nhưng nhìn tình hình Trầm Liên, bỏ Trầm Liên vào trường này chính là bỏ dê vào miệng cọp. Đến tột cùng, cha Trầm Liên đang suy nghĩ gì?

Trầm Linh vô lực suy nghĩ, chắc muốn thử nghiệm một chút thực lực và độ trung thành của cô. Cô tuyệt đối không tin, Trầm Liên chỉ có một mình mình bảo vệ, nhưng cô tin tưởng chỉ một mình cô có thể bảo vệ Trầm Liên.

Chỉ là lòng Trầm Linh bắt đầu nghi ngờ, vì sao sau đêm đó, Trầm Liên lại bao dung với tính tình tồi tệ của cô, lại chăm sóc quan tâm cô, có đôi khi bận rộn ở Hội sinh viên quên ăn cơm tối, Trầm Liên cũng sẽ đưa đến đúng giờ cho cô.

Buổi tối Trầm Linh về trễ, trên bàn dù thế nào cũng có một hộp giữ ấm, bên trong có chén cháo nóng. Dạ dày cô không tốt, buổi tối húp một chén cháo nóng mới có thể ngủ yên.

Một nơi bé nhỏ trong đáy lòng đang hòa tan, Trầm Linh không muốn thừa nhận, cô cần những thứ này để ngụy trang, nếu không cô không cách nào làm một bà đồng chân chính. Cô vững tin, mình hận Trầm Liên, hận đến muốn hủy diệt Trầm Liên. Nhưng số phận họ còn liên kết chặt chẽ hơn hai đứa trẻ song sinh, Trầm Liên không thể xảy ra chuyện. Cảm giác mâu thuẫn giãy giụa này khiến cô rất rầu rĩ, nếu có thể lấy sống chết để quyết định, cô sẽ đi tìm cái chết.

Làm bà đồng cho đến bây giờ cô chỉ biết, vu thuật lợi hại cỡ nào cũng có thể giải, nhưng ngoại trừ ái tình, nó là thần chú đáng sợ và ác độc nhất thế gian. Sẽ làm một người bị đánh mất tâm trí, không có thuốc để trị. Cô không phải chưa từng nghĩ đến sẽ đi dụ dỗ Trầm Liên, bởi vì Trầm Liên rất thuần khiết, mà cô lại tuyệt đối tin tưởng mị lực của mình. Chỉ là cô vẫn không dám, sợ mình cũng rơi vào, nguyền rủa người khác sợ nhất là bị tác dụng ngược, cho nên Trầm Linh cô cũng sợ. Cô cũng tuyệt đối tin tưởng mị lực của Trầm Liên làm ai ai cũng thích.

Vì vậy khi kế hoạch tạm gác này lại nổi lên, cả người Trầm Linh đầy mồ hôi lạnh. Quên đi, sự việc còn chưa ra nông nỗi hết thuốc chữa, không cần phải gắn mình vào luôn, không phải sao?

Trầm Liên sau nhiều lần gặp chuyện ngoài ý muốn, từ miệng Kỷ Thư hiểu ra nhiều điều, cũng biết trong trường nay kỳ thật ẩn giấu rất nhiều cao thủ vu thuật, không nghĩ sẽ gặp trúng chiêu. Vu sư không dễ dàng xuất thủ, nhưng với những lần đột ngột xảy ra vừa qua, không ai nói cho nàng biết nguyên nhân, ngay cả Kỷ Thư cũng không nói. Trầm Liên cũng không buông tha, quật cường hi vọng mình có thể điều tra ra. Nàng bị giấu quá nhiều chuyện.

- Tiểu công chúa, lại đang ngẩn người?

Trầm Liên căn bản cũng lười quay đầu lại xác nhận người gọi mình là ai, ngoại trừ vu bà Linh, không ai gọi nàng như vậy. Đầu không di chuyện nói: "Chị xong việc rồi, có thể về?"

- Ừ, về đi. – Trầm Linh thu thập một đống tư liệu trong tay.

Đây là Trầm Liên hôm nay không chỉ mang cơm tối đến, mà còn không đi ở lại chờ cô về. Trầm Linh ngày càng không hiểu nổi Trầm Liên suy nghĩ gì.

- Để đồ vào túi đi, cầm chi cho vất vả. - Trầm Liên nhiệt tình đoạt lấy một xấp văn kiện trong tay Trầm Linh, nhét vào túi đeo lưng của mình. Sau đó kéo tay của Trầm Linh, không để ý đến ánh mắt dị thường và thổn thức của mọi người Hội sinh viên, rời khỏi.

Trong truyền thuyết, Trầm Linh rất lạnh nhạt, trong truyền thuyết, Trầm Linh rất có năng lực, trong truyền thuyết, không người nào dám tới gần Trầm Linh, dù là người thân cũng không thể dựa gần. Trong mắt mọi người, Trầm Linh máu lạnh gần như tàn nhẫn, khó gần, hơn nữa khắp người cô đều phát ra tà khí, dựa vào gần sẽ cảm thấy nhiệt độ giảm xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio