Giang Đông chạy nhanh tới, trong nháy mắt nhìn rõ khuôn mặt cô, bước chân khựng lại.
Giống như bị sét đánh, anh đứng yên tại chỗ không động đậy.
Ngực Giang Đông phập phồng hai cái, cố gắng bình tĩnh lại, đi đến trước mặt cô, vững vàng đưa dù lên, trên mặt không có một chút biểu cảm dư thừa nào, ánh mắt trước sau như một đen nhánh sâu thẳm, nhịp tim không thể khống chế lại đang phản ánh tâm trạng thực sự bất an của anh lúc này.
Ninh Yên Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, trong tay ôm một con mèo, lông bết dính vào nhau vô cùng dơ bẩn, cuộn thành một quả bóng nho nhỏ, run cầm cập.
Hai cặp mắt to tròn như nhau cùng nhìn anh, long lanh nước, bao trùm một tầng sương mù, lông mi thật dài chớp hai cái, ướt sũng, giống như là hai đứa nhóc đáng thương bị lạc đường.
Sắc trời ảm đạm không nhìn rõ, dường như trong thế giới nhỏ bé tĩnh lặng này chỉ còn phảng phất tiếng nhịp tim anh đập.
Mênh mông, ấm áp, khí thế hừng hực như muốn xông ra khỏi lồng ngực rơi vào lòng bàn tay của cô.
Tay Giang Đông run lên, hít thật sâu một ngụm khí lạnh, buộc chính mình bình tĩnh lại, không đến mức không thể kìm nén mà ngồi xổm xuống, nghe theo khát vọng trong tim mà ôm cô vào lòng.
Anh bình tĩnh hai giây, lúc này mới đủ dũng khí nhìn thẳng cô.
“Em có khoẻ không?”, anh thấp giọng hỏi.
Ninh Yên Nhiên ngẩng đầu, cái gì cũng không nhìn rõ, đáng thương chớp chớp mắt, nhìn anh nhẹ nhàng “meo" một tiếng.
Âm thanh của cô hoà lẫn trong tiếng mưa, giống như một giọt sương sớm đung đưa lắc lư chạm vào cánh hoa, mềm mại trong veo, trong lúc hoảng hốt, dần dần cùng với tiếng tim đập của anh, chồng lên nhau.
Bang, bang, bang.
Cô từng tiếng từng tiếng gõ vào tim anh.
Hẻm nhỏ tối tăm, bóng dáng mơ hồ, đôi mắt rõ ràng, giống như có một chùm ánh sáng duy nhất chiếu trên người cô.
Giang Đông hunh hăng lau mặt một cái, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, đem cây dù nhét vào trong tay cô, không dám ở lại lâu, nhanh chóng xoay người rời đi.
Anh nghĩ, mình xong rồi.
Thật sự xong rồi.
Mưa thu mang đến khí lạnh cũng không khiến nhiệt độ trên người anh giảm đi nửa phần, anh cảm thấy trái tim mình giống như rớt vào dung nham, nóng muốn chết, còn ùng ục ùng ục bốc khói, sắp thiêu cháy cả người anh.
Giờ khắc này, anh ý thức vô cùng rõ ràng, những cảm xúc không nên có đã lên men trong lồng ngực, khiến anh lo lắng bất an.
Cũng vào giờ khắc này, anh đè lại trái tim mình, nói với chính mình, nên dừng ở đây thôi.
Quả nhiên, ngay từ đầu anh không nên gặp cô.
Xem mắt nhầm người thì cũng thôi đi, bây giờ còn phát thêm bệnh tim này nữa, thật sự là không ổn.
Bên kia, Ninh Yên Nhiên dựa vào sự đáng thương đổi được cây dù, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chú cảnh sát thật keo kiệt, mua dù cũng không chịu mua dù hoa, đen như mực xấu muốn chết.”
Thôi quên đi, xấu thì xấu, có một số người cả đời này thẩm mỹ cũng chỉ có vậy.
Đoán chừng trạng thái thẩm mỹ cao nhất của anh chính là cô rồi.
“Miệng chê nhưng thân thể rất thành thật” Ninh tiểu thư nhấp môi cười, dùng ngón tay gõ gõ vào đầu lông của tiểu Hôi trong lòng, “Tiểu Hôi, em nói xem, chỉ một tiếng “meo” có thể đổi lấy cây dù, vậy một trăm tiếng “meo” thì đổi được bao nhiêu cây dù?”
Tiểu Hôi đi vài bước, nghi ngờ “meo” một tiếng.
Ninh Yên Nhiên gãi gãi cằm nó, cười đầy đắc ý.
Đề toán độ khó cao như vậy, quả nhiên chỉ có một mình cô tính được thôi.
Một trăm tiếng “meo”, đương nhiên có thể đổi được một người đàn ông!
Ninh Yên Nhiên nhún vai, hừ, đừng tưởng cô không nhìn thấy bộ dạng chạy trối chết lúc nãy của cái người bạn trai giả này nha.
Hôm nay anh có thể chạy trối chết, ngày mai có thể ngoan ngoãn bị cô chinh phục, đúng, không có vấn đề gì cả.
“Chạy trối chết” Giang đội trưởng một đường chạy thẳng về nhà, tốt xấu gì cũng còn nhớ mình là cảnh sát, cố gắng kiềm chế tốc độ, không cho đồng chí cảnh sát giao thông một cơ hội trừ điểm nào!
Đúng vậy, chính là tuân thủ nghiêm ngặt chức trách như vậy, không chút cẩu thả, tuyệt đối không thoả hiệp với tiểu lưu manh xấu xa.
“Tiểu lưu manh xấu xa" Ninh tiểu thư đã về nhà cho mèo ăn, “tuân thủ nghiêm ngặt chức trách" Giang đội trưởng ném chìa khoá lên bàn, dùng nước lạnh rửa mặt, chà xát đến khi da mặt nóng lên, mới ngã xuống giường.
“Thật không có tiền đồ!” Anh tự tát mình một cái, tức giận mắng.
Còn không phải là, còn không phải là tại cô nhìn anh chớp chớp mắt sao? Mới như vậy mà lòng anh đã rối loạn rồi sao?
Ngay cả hiện trường phạm tội anh còn không sợ, bây giờ lại sợ một cô gái nhỏ chớp mắt, chẳng phải là nói anh chưa trải sự đời sao? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nhìn thấy người ta chớp mắt???
Giang Đông lập tức nhảy từ trên giường xuống, đứng trước gương, nhìn người bên trong nhường mày chớp chớp mắt, nhưng làm thế nào vẫn thấy không đúng…
Không phải, có phải là anh, có chút thô kệch không?
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của Ninh Yên Nhiên, Giang Đông thay đổi sắc mặt, cầm lấy di động tìm kiếm người em họ coi trọng diện mạo nhất là Giang Bắc phát wechat, “Lần trước hình như anh nghe cậu nói, đàn ông làm thế nào mới cải thiện được hình tượng?”
Giang Bắc đang hẹn hò dưới ánh mắt như hổ rình mồi của bạn gái, xém chút nữa phun một ngụm nước.
“Đờ mờ, anh đã thông suốt rồi sao?” Giang Bắc không tin lắm, cạch cạch gõ chữ.
[đờ mờ: tiếng lóng, viết tắt của một từ chửi thề, nguyên văn là “ngoạ tào"]
“Nếu là anh, trực tiếp lột một lớp da là nhanh nhất.”
Giang đội trưởng tức giận lập tức kéo anh ta vào danh sách đen.
Hiện tại, tâm tình Giang tiên sinh tuổi vô cùng phức tạp, còn là loại phức tạp không thể nói cùng ai, chỉ có thể tự mình tiêu hoá, thiếu chút nữa làm anh bị bội thực.
Sự tự ti và nôn nóng đã từng sinh ra ở tuổi dậy thì lại một lần nữa bao phủ anh, khiến anh bất an đi qua đi lại, từ đầu đến cuối không thể tĩnh tâm.
Anh nhíu chặt lông mày, chợt nhớ đã từng đọc qua một câu ở đâu đó…
Thích một người, cảm giác đầu tiên chính là tự ti.
Khoan đã, anh đang nghĩ gì vậy? Thích?
Anh? Thích ai?
Giang Đông nháy mắt ngã ngồi trên ghế sô pha, lập tức ném điện thoại đi giống như bị bỏng, anh chà xát hai tay, hai bàn tay to nắm lại đặt lên trán, tâm phiền ý loạn.
Anh sao có thể thích Ninh Yên Nhiên?
Người anh thích rõ ràng là… rõ ràng là…
Lẩm nhẩm cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc, Giang Đông xoa xoa mi tâm, ngã nằm trên giường nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt hai mắt nhắm lại, một khuôn mặt tươi sáng sống động hiện ra, rõ ràng chính là cô gái nhỏ ban ngày anh đã gặp.
Giang Đông đột nhiên mở mắt, tay phải gắt gao che ngực, vô thức lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Giống như dòng dung nham nóng bỏng ban ngày đến khi trời tối đã biến thành ánh mặt trời, ấm áp lặng lẽ len lỏi trong lòng anh.
Nhưng chân trong chân ngoài là không đúng.
Anh đã sớm có người thích, là “ánh trăng nhỏ” anh đã âm thầm thề sẽ bảo vệ cả đời, là quãng thời gian anh động tâm kéo dài vô hạn, chiếm cứ toàn bộ thời kỳ trưởng thành của anh.
Giang Đông thu lại nụ cười, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt mờ mịt.
Giống như một tín đồ đã mất đi tín ngưỡng, Giang đội trưởng luôn yêu thầm người ta đã mất đi phương hướng.
Giang Đông cảm thấy vận may của mình không tốt lắm, đặc biệt là phương diện tình cảm, rất nhiều chướng ngại, trăm núi nghìn sông, dường như tất cả dấu hiệu đều khẳng định rằng anh chỉ thích hợp độc thân trên con đường ngày rộng tháng dài này mà thôi.
Lần đầu tiên động tâm, anh đánh mất cô bé “ánh trăng nhỏ”.
Lần thứ hai động tâm, thời gian cũng không quá dài, phần mong muốn hão huyền không thể chạm tới đã bị anh dùng lý trí ép xuống thật sâu tận đáy lòng.
Lúc đó cánh tay anh vừa mới bị thương, xuất viện không bao lâu, cho dù trong lòng không có vướng bận, cũng không dám tùy tiện chậm trễ cuộc sống yên ổn của một cô gái.
Huống chi trong lòng anh vốn đã có một người.
Vấn đề với Nguyệt Nha Nhi trước kia lưu lại vẫn còn chưa giải quyết rõ ràng, anh không có tư cách cùng bất cứ người nào phát sinh vướng mắc tình cảm.
Nhưng bây giờ người vẫn chưa tìm được, trong lòng anh lại có một cô gái xông đến gõ cửa bang bang, mời cũng không chịu đi.
Giang Đông cảm thấy có lẽ mình là một tên cặn bã tiềm ẩn.
Vậy thì, dừng ở đây đi.
Dừng ở đây, ai cũng sẽ không phải chịu tổn thương.
Anh nhắm mắt lại, khó khăn ra quyết định.
“Dựa theo thỏa thuận, tôi giúp cô ứng phó với người lớn trong nhà một lần, sau đó xem như chúng ta thanh toán xong.”
Lúc nhận được tin nhắn, Ninh Yên Nhiên đang đắp mặt nạ, hai mươi phút sau mới đọc được nội dung.
Thanh toán xong?
Ninh Yên Nhiên cười cong đôi mắt, cô rất vất vả mới nhận ra anh, cũng không phải là để cùng anh thanh toán cho xong!
Có điều, cô vẫn trả lời một chữ “Được.”
Nhưng thật ra cô lại muốn xem, anh dựa vào cái gì mà muốn thanh toán xong với cô?
Giang đội trưởng hạ quyết tâm cố gắng nỗ lực trở về con đường chính đạo, nhưng có người cố tình không chịu buông tha anh.
Ngay ngày đầu tiên hạ quyết tâm, cô gái ban đầu gõ cửa lòng anh bây giờ lại đang gõ cửa kính xe anh!
Giang Đông thở dài, hạ kính xuống, “Có việc gì?”
Ninh Yên Nhiên nở nụ cười xinh đẹp, trên tay treo đầy túi, khập khiễng đi vài bước, chống trên cửa xe, mềm mại nói, “Chú cảnh sát vì dân phục vụ, xe tôi hư rồi, anh có thể giúp đỡ một chút không?”
Giang Đông rũ mắt, không dao động, “Cô có thể đón xe.”
“Ôi, anh không thể thấy chết mà không cứu như vậy được.”
“Cô không thiếu tay thiếu chân, làm sao gọi là thấy chết không cứu?” Anh tâm tư cứng rắn, kiên quyết không nhìn biểu cảm của cô, dứt khoát nổ máy xe.
Ninh Yên Nhiên “ôi ôi ôi” vài tiếng, thở phì phì giậm chân, cất giọng nói: “Anh nhìn chân tôi bị trật xem, anh đưa tôi đi một lần, đảm bảo lần sau không quấn lấy anh nữa.”
Giang Đông “két” một tiếng phanh lại.
“Lên xe!”
Không biết hôm nay anh uống nhầm thuốc gì, giọng nói lạnh lùng muốn chết, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, chẳng lẽ trên mặt cô có dính vết bẩn gì sao?
Ninh Yên Nhiên ngồi trên xe, nhìn kính chiếu hậu sờ sờ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tôi cũng đâu có hủy dung, làm gì mà không dám nhìn.”
Giang đội trưởng thính lực hơn người làm bộ không nghe thấy gì hết.
“Địa chỉ nhà cô?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Ninh Yên Nhiên nói địa chỉ, nhìn chằm chằm sườn mặt không biểu cảm của anh, móng tay vô thức vạch tới vạch lui trên túi đồ.
“Sao lại trật chân?” Giang Đông nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi.
“Hả?” Ninh Yên Nhiên ngây người một chút mới kịp phản ứng, “Không có gì, lúc xuống cầu thang không cẩn thận bị trật một chút.”
Ánh mắt Giang Đông dừng trên đôi giày cao cm ở chân cô, theo bản năng nhíu nhíu mày.
Nghĩ lại, anh và cô là quan hệ hợp tác hỗ trợ qua lại, lo nhiều như vậy làm gì.
Giang Đông lạnh mặt, nắm tay lái rẽ ngoặt, không nói lời nào.
Ninh Yên Nhiên biểu cảm nghi hoặc sáng chói trên mặt, nhưng Giang Đông lại giống như không phát hiện, tập trung lái xe.
Chờ đến lúc vào bãi đỗ, Ninh Yên Nhiên mới thu hồi tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách xa ba mét bên ngoài chính là chiếc xe “tiểu Hắc” bị cô hành hạ vô số lần, cô gõ gõ lên kính, ánh mắt khát vọng dừng trên thân tiểu Hắc.
“Cũng không biết khi nào mình mới có một đôi chân thật dài, chỉ có m, ngay cả chiếc xe cũng không thể lái.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Thích sao?” Giang Đông liếc cô một cái, thong thả đậu xe.
“Vâng, rất thích!” Cô gật đầu thật mạnh, lại nhấn mạnh thêm một lần, “Vô cùng thích!”
“Nhưng mà không biết chủ nhân chiếc xe này là ai, lại đặc biệt tốt tính như vậy.”
Giang Đông thản nhiên hỏi, “Tại sao lại nói vậy?”
“Lúc trước tôi chuyển xe không chú ý, không cẩn thận đụng phải chiếc xe này rất nhiều lần, nhưng người đó vẫn chưa từng liên hệ với tôi.”
Nếu không phải lần đó vô tình ở bên ngoài gặp được, chuyển tiền trả cho người ta, có thể đến bây giờ cô vẫn cảm thấy áy náy trong lòng.
“Đúng rồi, anh không biết người này sao?” Ninh Yên Nhiên chợt nhớ ra, hôm trước từng nhìn thấy chiếc xe này trước Cục cảnh sát.
Giang Đông tắt máy, tháo dây an toàn, giúp cô mở cửa xe, âm thanh gần trong gang tấc.
“Biết.” Hình như anh cười một tiếng, không rõ ý tứ, “Bởi vì cái người tốt tính đó, chính là tôi.”