Giang Đông nhấc chân tính chạy ra bên ngoài. Ông Giang càng già càng dẻo dai, cầm cây gậy hướng cửa chặn một cái, “Xem tên nhóc nhà anh chạy chỗ nào!”
Ninh Yên Nhiên ngăn cản hai người, “Ông Giang, chính con mang anh ấy trở về, ông không thể đánh anh ấy!”
Lúc này mới phát hiện bản thân bị mắc mưu, Giang Đông hung dữ trừng mắt nhìn cô, “Ai muốn con nhóc nhà em xen vào chuyện của người khác!”
Ninh Yên Nhiên nhún vai, lôi kéo tay anh, nhanh chóng trốn đến phía sau mẹ mình, “Cái này sao gọi là chen vào việc của người khác? Em chính là đang biểu hiện tinh thần trượng nghĩa đó!”
Giang Đông hất tay cô ra, rất nhanh lại bị cô tóm trở lại, cô bé con tiếng nói vừa ngọt lại vừa mềm, lúc làm nũng quả thực muốn lấy mạng người, “Ông nội Giang, ông xem, anh Giang bị thương rồi, con bôi thuốc cho anh ấy trước được không? Dù là con trai, trên mặt mà có sẹo cũng rất xấu.”
Cây gậy của ông Giang đập trên mặt đất kêu cốp cốp, sau đó không tình nguyện mà đáp ứng cô, trong miệng lẩm bẩm, “Tên nhóc con, ông mới ra ngoài mấy ngày, anh liền gây sự khắp nơi, đắc tội hết tất cả mọi người.”
Không phải ông không muốn dạy dỗ đám cháu nội này cho tốt, thật sự là mấy tên nhóc này, tên nào tên nấy quá bướng bỉnh, lại có chủ kiến riêng, tên nhóc nào cũng không chịu nghe ông!
Giang Nam thấy mấy cô nhóc liền như hổ rình mồi, chốc lát liền theo người ta về nhà, Giang Bắc cả ngày trêu mèo ghẹo chó, còn thường trèo tường hái hoa, không có ngày nào có thể ngoan ngoãn ở nhà đọc sách. Giang Tây lại thích đánh nhau, đánh không lại người ta liền kéo bè kéo cánh lập bang phái, mỗi ngày đều đổi một kiểu tóc quỷ dị, làm ông nội như ông đây không thể làm như không thấy, hơn nữa ông lại sống chết không hợp đám cháu trai này, mỗi ngày đều trôi qua không dễ dàng!
Những ngày như vậy có thể xem là cuộc sống sinh hoạt bình thường, hạnh phúc của một ông lão hay sao? Đây rõ ràng chính là tự mình đào hố, đưa chính mình vào địa ngục thì có!
Ninh Yên Nhiên lôi kéo tay Giang Đông, hướng anh ra hiệu “suỵt” một cái, “Đừng sợ, em sẽ không để ông nội Giang đánh anh đâu!”
Giang Đông lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh như có gió lốc, sâu không thấy đáy, nếu là cô bé yếu ớt khác hẳn là đã bị dọa phát khóc.
Nhưng mà Ninh Yên Nhiên gan lớn, cô ở trên trán anh vỗ nhẹ một cái, tháo xuống cái nơ con bướm đáng yêu quá mức kia, cầm băng bông thêm một ít thuốc khử trùng, “Có thể sẽ đau, đừng sợ.”
Giang Đông kéo khóe miệng, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, anh nhìn giống người sợ đau hay sao? Phải không?
Đừng xem thường anh vậy chứ?
Giây tiếp theo, tự xưng không sợ đau Giang đại ca đột nhiên hít hà một hơi, suýt nữa thì phát ra tiếng heo kêu thê thảm!
Ninh Yên Nhiên là lần đầu tiên bôi thuốc cho người khác, nghe tiếng kêu của anh cánh tay bỗng run lên, thiếu chút nữa thì khiến cho miệng vết thương của anh sâu thêm, “Sao vậy? Rất đau ạ?”
Giang đại ca dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, liều mạng bảo vệ tôn nghiêm của chính mình, cắn răng nói, “Không, không đau!”
Ninh Yên Nhiên mỉm cười liếc mắt, “Vậy thì tốt rồi, em biết anh trai nhỏ rất kiên cường mà!”
Anh trai nhỏ rất kiên cường Giang Đông trong miệng cô hai tay bóp đùi, dùng sức dời đi lực chú ý, sợ chuyện bản thân sợ đau bị truyền ra ngoài.
Quá trình bôi thuốc phải nói là cực kỳ gian nan, Giang Đông thiếu chút nữa bị đôi tay nhỏ trước mặt sờ nắn đến mức bị nội thương luôn.
Nhưng không hiểu vì sao trong lòng anh lại có một chút cảm xúc khác lạ: Cô bé con này giống như không sợ anh chút nào, lại còn cực kỳ thích thân mật cùng anh.
Cậu bé Giang Đông từ nhỏ đã không có duyên với người khác, đối với thể nghiệm này cảm thấy rất tò mò, lúc bị ông nội mang đi còn quay đầu nhìn thoáng qua.
Ninh Yên Nhiên dựa vào cửa, nháy mắt với anh, lắc lắc tay, bên môi hiện lên hai má lúm đồng tiền. Anh cười một tiếng, lập tức quay đầu đi.
Anh sẽ không nhắc nhở cô, trên tay cô bị dính thuốc tím đâu!
Ninh Yên Nhiên từ trong hồi ức trở lại, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, đột nhiên cảm thấy nghẹn khuất.
Hừ! Luôn miệng nói thích cô, muốn tìm cô, vậy mà cô sống sờ sờ ở trước mặt anh, anh lại không nhận ra, chẳng lẽ cô lén đi chỉnh hình lúc nào mình không biết hay sao?
Ninh Yên Nhiên sờ sờ mặt mình, không có khả năng nha, cô cảm thấy chính cô lớn lên cùng lúc nhỏ giống nhau như đúc!
Nghĩ đến đây, Ninh tiểu thư trong đầu đầy ý xấu thở phì phì mà nhìn anh một cái, quyết định tạm thời không nói sự thật với anh.
Ai, ông trời đúng là buông mành trước mặt anh, che mù hai mắt anh, cô muốn nhìn một chút, chờ đến khi anh biết được sự thật sẽ có biểu tình gì.
Ninh Yên Nhiên rốt cuộc cũng có thể bỏ đi phiền muộn mấy hôm nay, xinh đẹp vui vẻ bước xuống xe, giẫm lên giày cao gót vào nhà, "uỳnh" một tiếng nằm lăn xuống sofa, bắt đầu cùng nhóm bạn tốt chia sẻ tiến triển mới nhất.
“Tin quan trọng, tin quan trọng, bổn cô nương không bị thất tình!”
Tin tức quan trọng này lập tức kích thích vài người, trong đó phản ứng nhanh nhất là Lâm Kiều An, cô ấy lập tức gọi điện tới, muốn trực tiếp hóng chuyện, đồng thời chặn lại những kẻ đang rục rịch muốn tranh vị trí mua dưa đầu tiên của mình!
“Ý cậu là gì? Mấy hôm trước còn kêu la bị thất tình cơ mà? Hiện tại là chuyện như thế nào?”
Ninh Yên Nhiên đá rơi giày trên chân, thoải mái ôm gối đầu đổ xuống ghế, “Cậu đọc bao nhiêu sách, có biết thế nào gọi là thất tình không? Cái này gọi là một đao chém đay rối, một quyền bắt hoàng hạc, không cho người có tâm lợi dụng sơ hở!”
Lâm Kiều An nghe xong cảm thấy không hiểu cái gì, “Cho nên, ý cậu là gì?”
“Ý là, mình không thất tình nha.” Ninh Yên Nhiên ở trên sofa lăn một cái, ôm di động, khóe mắt mỉm cười, cố ý trêu chọc người khác, “Tuy rằng anh ấy từ chối mình, nhưng mình không đau lòng chút nào, cậu biết điều này nghĩa là sao không?”
Lâm Kiều An lạnh nhạt nói, “Chứng minh cậu là cái người bạc tình bạc nghĩa, đứng núi này trông núi nọ, cô gái xấu tính!”
Ninh Yên Nhiên hừ một tiếng, cũng không để cô nói nhăng nói cuội nữa, “Mình hôm nay mới biết, hóa ra là bởi vì anh ấy yêu thầm mình cho nên mới cự tuyệt!”
Những lời này vừa được nói ra, Lâm Kiều An gãi gãi tóc, cảm thấy khả năng lý giải của mình giống như không đủ dùng, ngay cả trình độ nghe hiểu ngữ văn cũng có vấn đề!
“Bởi vì yêu thầm cậu, cho nên cự tuyệt cậu? Cái này nghe rất là vô lý không phải sao?”
Ninh Yên Nhiên “ừ” một tiếng, “Chính xác mà nói, anh ấy yêu thầm mình của trước kia, cho nên cự tuyệt mình của hiện tại.”
Lâm Kiều An bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra đây là một vấn đề triết học!”
Cái gì mà một người không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông, cái gì mà sự yên lặng của thời gian là tương đối nhưng sự vận động của nó lại là tuyệt đối, lại cái gì được gọi là chủ nghĩa duy vật biện chứng, tựa như núi lửa phun ra trong đầu cô (Lâm Kiều An), làm cô nháy mắt liền cảm thấy chỉ số thông minh không đủ để lĩnh ngộ tin tức bát quái!
Ninh Yên Nhiên cắn môi, chân phải ở giữa không trung lắc lư hai lượt, ngữ khí nhẹ nhàng, “Cho nên ấy à, mình muốn biết, anh ấy đến cùng là thích mình của trước kia, hay là mình của hiện tại.”
Lâm Kiều An:.... Cho hỏi hai cái này có gì khác nhau sao?
Ninh Yên Nhiên cảm thấy có khác nhau, cô cho rằng chính mình bây giờ mới là đáng yêu nhất.
Cuộc sống nhàm chán như vậy, cô tại sao không thử một chút, làm anh yêu chính mình của hiện tại?
Ninh tiểu thư đầu đầy ý xấu cười hai tiếng, bắt đầu ở nhóm bạn tốt trưng cầu ý kiến.
“Khẩn cấp, cầu giúp đỡ, có ai biết cách đặc biệt nào để thu phục “ông chú” hay không? Cách nào đó bách phát bách trúng ấy?”
“Hạ thuốc! Hạ thuốc! Hạ thuốc!”
“Gạo nấu thành cơm!”
“Đè anh ấy!”
“Đúng vậy, bá vương ngạnh thượng cung!”
[bá vương ngạnh thượng cung: thành ngữ xuất phát từ điển tích, đại khái trong trường hợp này dùng thay cho từ “cưỡng gian”]
Bá vương cân nhắc trong chốc lát, cảm thấy mấy cách này đều không thể dùng được. Ai, nhóm bạn tốt này không được nha! Không một người nào biết theo đuổi đàn ông!
Lâm Kiều An thay mặt mọi người, hướng cô trầm trọng “Hừ” một tiếng!
Cuối cùng, vẫn là bạn tốt Diệp Hàm, người biết rõ các loại kịch bản cẩu huyết gửi tới một bản hướng dẫn tỉ mỉ, kỹ càng đến mức mỗi một bước đều khiến Ninh Yên Nhiên thức trắng đêm nghiên cứu, sửa sang thành một bộ bút ký tâm đắc.
“Tập hợp các loại kịch bản tóm được đàn ông.” Trích nguyên lời nói của Diệp Hàm.
Ninh Yên Nhiên chỉ tốn ba phút đọc từ đầu đến đuôi, phát hiện bản bút ký tâm đắc này nếu viết ra nhất định là một áng văn đơn giản, thô bạo.
Ý tưởng trung tâm chính là: Ngủ với anh, tiếp tục ngủ, một bên ngủ một bên giả vờ lúc gần lúc xa, cuối cùng dựa vào mang thai chạy trốn thành công thu phục! Nếu không muốn mang thai càng đơn giản, trực tiếp giả sinh non, đặc biệt đơn giản dễ thực hiện, học một lần đều sẽ làm được!
Ninh Yên Nhiên nghĩ nghĩ, chỉ là bước đầu tiên làm sao để ngủ với anh rất khó khăn nha!
Đóng vai “bá vương” trong vở kịch “bá vương ngạnh thượng cung này” thế nhưng giá trị vũ lực của cô thực sự không đủ để đánh lại Giang đội trưởng.
Ninh Yên Nhiên thở dài một hơi, cảm thấy con đường phía trước thật dài, gánh nặng mà đường xa!
Lúc này Giang Đông cũng về tới nhà, từ tủ lạnh lấy ra một chai bia, ngồi trên mặt đất ngoài ban công, ngửa đầu uống một ngụm.
Ngoài cửa sổ là trăng rằm, tròn tròn như đôi mắt cô, sáng ngời động lòng người, đáng tiếc chỉ có một mình anh thưởng thức. Giang Đông tùy tay lau sạch bia chảy xuống bên môi, trước mắt lại hiện ra một khuôn mặt khác.
Người kia cũng có đôi mắt mèo tròn vo, đuôi mắt hơi xếch, con ngươi sáng ngời, cùng Nguyệt Nha Nhi của anh giống nhau.
Giang Đông lắc lắc đầu, anh hiện tại thật là ngốc, nhìn ai đều cảm thấy giống ánh trăng nhỏ của mình.
Anh uống một hơi hết lon bia, trở về phòng ngủ. Ở trong mộng, anh trở lại thời gian cùng Ninh Nguyệt quen biết. Anh khi đó đang ở thời kỳ thiếu niên phản nghịch, không chịu ai quản thúc, giáo dục, ai nói cũng không chịu nghe, cho dù chính anh bây giờ mỗi khi nhớ lại cũng cảm thấy không thể hiểu được.
Táo bạo, không sợ ai, muốn chống lại cả thế giới, giống một kẻ bị bệnh.
Nhưng từ ngày quen biết Nguyệt Nha Nhi ở đầu phố kia, anh giống như hoàn toàn thay đổi, trong một đêm liền trở thành người khác, không đánh nhau, cũng không gây sự khắp nơi, mỗi ngày đều an phận… Rình coi cô!
Đúng vậy, rình coi, anh làm riêng hẳn một cái kính viễn vọng, chuyện dùng để quan sát cuộc sống ngày thường của cô.
Cô học bài khoảng nửa giờ, anh cũng nhìn cô khoảng nửa giờ, bọn họ giống nhau đều vô cùng chuyên chú.
Anh biết cô mỗi buổi sáng muốn uống một ly sữa bò, độ, thêm hai muỗng đường, khoảng h sẽ ăn một chén hoa quế thêm chút đường; anh biết cô cùng bà nội Ninh học làm bánh hoa sen, cô ngày đó quả thật cũng không lừa anh; anh còn biết, cô thích ngồi xích đu ngắm trăng trước khi đi ngủ.
Ngay từ lúc bắt đầu, anh đối với sở thích của cô bé con này đều cảm thấy khinh thường.
Ánh trăng có gì đẹp, không tròn thì khuyết, đâu có đẹp bằng cô!
Cho đến tận sau này, khi anh sắp rời khỏi thị trấn trở lại thành phố đi học, cô mới lôi kéo tay anh, cùng anh ngắm trăng.
“Em là Nguyệt Nha Nhi, chính là bầu trời treo vầng trăng cong, mỗi khi trăng non xuất hiện, chính là lúc em lặng lẽ ngắm anh.”
Những lời này, anh nghe một lần lại mơ hồ rất nhiều năm. Mãi cho đến mười tám tuổi, ở lúc dậy thì mới chân chính hiểu được ý nghĩa.
Anh rốt cuộc hiểu rõ, cô bé con ngồi ở cửa sổ cùng anh ngắm trăng, nói với anh những lời này rốt cuộc có ý gì.
Giang Đông từ trong mộng chợt tỉnh lại, cả người mồ hôi đầm đìa.
Anh giống như trở lại năm mười lăm tuổi, cả người tràn đầy năng lượng lại không có chỗ trút, làm anh cả đêm khó ngủ, chỉ có thể dựa vào vận động mạnh miễn cưỡng chính mình đi vào giấc ngủ.
Lúc Ninh Yên Nhiên gọi điện tới, hô hấp của anh vẫn chưa bình phục. Giọng nữ ở đầu bên kia điện thoại tạm dừng một lát, cẩn thận hỏi, “Giang đội trưởng, có phải em làm phiền đến anh hay không?”
Giang Đông thanh giọng, “Không có, chuyện gì?”
Ninh Yên Nhiên cong khóe môi, thanh âm mang theo chút đắc ý, “Bắt được mấy tên trộm nhỏ, dùng để chứng minh em vô tội, Giang đội trưởng hiện tại có rảnh không?”