Ninh Yên Nhiên nhìn đôi chân của chính mình, vẻ mặt mờ mịt, “Sao?”
Giang Đông làm bộ lơ đãng, nhìn đèn đường le lói ở nơi xa, mặt lạnh không có chút biểu tình nào, “Tôi hỏi có phải em bị bắt nạt hay không?”
Ninh Yên Nhiên không rõ nguyên nhân, “Sao anh lại hỏi như vậy?”
Giang Đông quay đầu nhìn cô, trong mắt bỏ đi sắc bén và đề phòng của ngày thường, đại khái bởi vì ánh trăng quá ôn nhu khiến Ninh Yên Nhiên nhìn ra sự ôn hòa trong mắt anh.
“Vậy vì sao tiết mục của em lại đổi người?”
Anh từ đỉnh đầu liếc cô, thấp giọng nói.
Hóa ra là vì chuyện này, Giang đội trưởng quả là một người đàn ông tốt, lại còn cẩn trọng!
Ninh Yên Nhiên cong môi cười, tâm tình vốn dĩ đang chua xót lại vì câu nói của anh đánh bay không còn chút nào!
“Bởi vì lãnh đạo rốt cuộc nhận ra sự ưu tú của em, không cho phép em ăn không ngồi rồi nha!”
Không cần thức đêm làm tiết mục, cũng không cần một mình một người tự chuẩn bị tất cả, Ninh Yên Nhiên tâm tình tốt đẹp không nói lên lời.
Trước kia là bị lưu đày, từ viết bản thảo, phát thanh đến giao lưu cùng khán giả tất cả đều dựa vào chính mình, không thể nhờ cậy vào ai khác. Hiện tại thật vất vả cuối cùng cũng có một cơ hội, mặc kệ là thiệt tình hay giả ý, mọi người đều biểu hiện cực kỳ quan tâm chúc mừng, mắt thấy tương lai tốt đẹp ở phía trước, Ninh Yên Nhiên nhịn không được mà nở nụ cười xinh đẹp.
Cô lấy từ trong túi ra một chồng giấy dán tiện lợi, nhanh chóng viết lên mấy chữ, nhét vào tay Giang Đông, chắp tay trước ngực, cười đến cực kỳ ngoan ngoãn, “Đây là thời gian phát tiết mục mới của em, tiếp tục ủng hộ nha, Giang đội trưởng!”
Nhìn khuôn mặt cười đến vui vẻ của cô, ngón tay Giang Đông thu lại, đem tờ giấy bỏ vào trong túi, không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.
Anh chỉ đơn thuần cảm thấy kỳ lạ mà thôi, không phải quan tâm cô đâu! Anh một chút cũng không thích nghe tiết mục của cô, một chút cũng không!
Xe đậu khá xa, hai người đi một lúc lâu mới vào đến cửa.
Giang Đông đối với tốc độ đi chậm rì rì của cô cực kỳ bất mãn, lại không thể kéo cô đi nhanh về phía trước, chỉ có thể phối hợp với bước chân của cô, đôi chân dài hoàn mỹ không được sử dụng như ý cực kỳ bất mãn, giống như một chiếc xe thể thao vốn nên mạnh mẽ lao đi bị buộc giảm tốc độ vô cùng nghẹn khuất.
Ninh Yên Nhiên đã bôn ba cả ngày, hai đùi đều sắp hỏng, lúc đi vào thang máy còn lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã vào trên người anh.
Cái gọi là ngã trên đất bằng có lẽ chính là như vậy đi!
Giang Đông cười nhạo một tiếng, thanh âm mang theo sự trào phúng như có như không, “Đi đường cũng không xong, em lớn lên bằng cách nào vậy?”
Nói tới nói lui, anh vẫn vươn một bàn tay tới, đỡ cô.
Chờ cô đứng dậy, Giang Đông đối với đôi giày của cô mặt sưng mày xỉa, “Em lái xe còn đi giày cao gót?”
Ninh Yên Nhiên lười biếng dựa vào thang máy, nếu hôm nay không quá mệt mỏi, cô hiện tại liền muốn treo cờ khởi nghĩa, giơ giày cao gót nói mát Giang đội trưởng một trận.
Đương nhiên, từ lý trí mà suy xét, đừng nói một đôi giày cao gót, cho dù trong tay cô cầm đao, ở tình huống không bỏ thuốc, cô không có khả năng thắng được thân thủ mạnh mẽ của Giang đội trưởng.
“Vừa mới thay, trong xe có giày đế bằng, em mới không ngốc như vậy, lái xe còn đi giày cao gót.” Cô nhỏ giọng giải thích.
Giang Đông đối với việc làm này cực kỳ khó hiểu, “Lái xe còn phải đổi giày? Phiền toái như vậy làm gì?”
Ninh Yên Nhiên đi theo phía sau anh ra thang máy, căm giận trừng mắt nhìn anh, chuẩn xác mà nói, là trừng mắt nhìn đôi chân dài của anh, “Lớn lên cao thì ghê gớm lắm sao? Nếu em cũng cao đến m thì còn cần mang giày cao gót sao?”
Giang Đông nhướng mày, ở đỉnh đầu cô khoa tay múa chân một chút, tay phải nhanh chóng đoạt lấy túi xách của cô giơ lên quá đỉnh đầu, khóe miệng hơi nhếch, “Tới đây, nói lại lần nữa?”
Ninh yên Nhiên không cam lòng nhìn chằm chằm túi xách của chính mình đột nhiên bay lên cao, ra sức nhảy lên.
Đương nhiên, tay cô cũng chỉ nắm được không khí.
Kẻ địch cực kỳ giảo hoạt, không chịu đứng yên chờ cô nhảy tới, tùy thời di động bay lên lại hạ xuống, khiến cho cô nhảy lên lại không cách nào thay đổi phương hướng, đây là một vấn đề cực kỳ nan giải.
Đương nhiên, kẻ địch dáng người cao cũng là một điểm chết đối với cô.
“Tới, lặp lại lần nữa.” Giang Đông hài hước nhìn cô, tay giơ lên hơi lắc một chút, giống như đang cầm gậy lông vũ trêu mèo.
Ninh Yên Nhiên tức giận phồng má thành con cá nóc, ngửa cổ nhìn anh, giậm chân, “Này!”
Giang Đông đem túi ôm vào trong ngực, hai cánh tay che lại kín mít, làm cô không tìm thấy bất kỳ khe hở nào để xuống tay.
“Lặp lại lần nữa.” Anh nâng cằm, sung sướng quan sát phản ứng của cô, cảm thấy cực kỳ thú vị.
Ninh Yên Nhiên không còn sức lực mà hừ một tiếng, nhăn mũi, trong lòng ra sức mắng, nếu không phải thực sự không còn sức lực, cô nhất định sẽ nhảy lên đá đầu gối anh!
“Lớn lên được thăng chức là ghê gớm lắm, phải không?”
Giang Đông hừ cười một tiếng, đem túi xách ném vào lòng cô, hai tay ôm eo cô nâng lên.
“Tới đây, làm cho em cảm thụ một chút không khí mới mẻ của người một mét tám.”
Ninh Yên Nhiên theo bản năng ôm lấy cổ anh, sợ hãi kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Cô một đường lái xe về, lại ở bên ngoài một lúc lâu, ngón tay lạnh lẽo, thân nhiệt người đàn ông lại luôn cao, ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ anh khiến anh mất tự nhiên, thân hình cũng cứng đờ.
Cách một tầng áo khoác, anh căn bản không có khả năng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, nhưng anh lại cảm thấy lòng bàn tay không hiểu sao lại nóng lên, cánh tay cũng theo đó hơi run.
Treo ở giữa không trung, Ninh Yên Nhiên theo cánh tay run lên của anh mà hoảng sợ.
“Em em em…. em cảm thấy một mét sáu cũng rất tốt!”
“Muốn tôi thả em xuống dưới?” Giang Đông nhàn nhạt nhìn cô một cái.
Ninh Yên Nhiên vội gật đầu không ngừng.
Giang Đông chơi xấu, cánh tay hơi siết chặt, đem cô ném lên trên, ở thời điểm cô sắp hét lên lại vững vàng đỡ lấy, sau đó nhẹ nhàng đem cô thả xuống dưới, “m cảm giác thế nào?”
Ninh Yên Nhiên khẩn trương đến mức trái tim đập bịch bịch, lại có một loại hưng phấn không nói lên lời, vội vàng quạt quạt gió, làm giảm nhiệt độ cho bản thân, cắn môi lên án anh, “Anh là dục tốc bất đạt! Trái với quy luật tự nhiên!”
Cô hơi dừng lại, giọng nói mềm mại rối tinh rối mù, như là kẹo bông gòn.
“Chân em mềm nhũn rồi, muốn anh phụ trách.”
Giang Đông không chịu nổi cô động một chút lại “thả thính”, nắm tay họ nhẹ một tiếng, lấy ra chìa khóa đem cô xách vào cửa, “Được chưa, đại tiểu thư?”
Ninh Yên Nhiên ra vẻ ngạo mạn mà nâng cằm, bố thí mà vẫy vẫy tay, “Cho lui đi.”
Lui ra chưa được vài bước, Giang Đông rất nhanh bị cô gọi lại, “Đúng rồi, cho anh một chùm chìa khóa.”
Giang Đông không nhận lấy, khó hiểu nhìn cô, “Có ý gì?”
“Cầm là được, đừng hỏi vì sao.” Ninh Yên Nhiên đem giày đá ra, cả người cuộn trên sofa, động tác linh hoạt đem chìa khóa ném qua, “Nếu em quên mang chìa khóa, lại phải nhờ cậy hàng xóm tiên sinh vậy!”
Cô làm ra ký hiệu “làm ơn”, mắt to ngây thơ mà chớp chớp, nâng chân lên, hướng anh đạp hai cái, không tiếng động cùng anh nói từ biệt.
Dưới chân cô đeo đôi tất lông xù thật dài, lộn xộn treo trên cẳng chân, gan bàn chân còn có hai trái tim màu hồng phấn, phía trên cắm một mũi tên, vừa nhìn liền biết là phong cách của cô.
Giang Đông khẽ nhíu mày, quở mắng, “Tùy tiện!”
Chìa khóa nhà sao có thể tùy tiện đưa cho người khác?
Nếu không phải là anh mà là một tên hàng xóm lòng mang ý xấu, đừng nói đem cô cướp sạch không còn một mảnh, còn có khả năng làm ra việc trái pháp luật!
Ninh Yên Nhiên nhìn biểu tình trên mặt anh, cười hì hì le lưỡi, “Này, Giang đội trưởng, anh đoán xem, chỉ số thông minh của em là bao nhiêu?”
Giang Đông không theo kịp tư duy của cô, đen mặt nhìn cô, “Cái gì?”
Ninh Yên Nhiên chọc chọc thái dương, chậm rì rì từ sofa đứng lên, vỗ vào gáy anh một nhát, “Em không ngốc đâu, em biết anh không phải người xấu, sẽ không làm hại em, em cho anh chìa khóa thì có làm sao?”
Giang Đông giữ cô lại, sau đó nhanh chóng buông ra, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ, “Em biết tôi không phải người xấu? Chẳng lẽ người xấu sẽ đem mấy chữ “ta là người xấu” viết trên mặt sao?”
Anh cảm thấy cô nhóc con này quả thực không biết trời cao đất dày.
“Đương nhiên rồi!” Ninh Yên Nhiên đỡ bờ vai anh, ở trên sofa lúc ẩn lúc hiện, ngón tay hơi lạnh chọc chọc mặt anh, ở trên mặt anh vẽ vẽ, “Tiêu chí về một người xấu đều viết ở trên mặt. Ví dụ như có người ấn đường hẹp, người này nhất định lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận. Lại có một số người, ánh mắt lúc nào cũng đảo quanh, loại này nhất định là phường gian trá. Có một vài người lông mày xếch lên, loại người này lúc xúc động dễ dàng phạm tội.”
Cô nói giống như đang thề son sắt, nói xong lời cuối cùng còn gật gật đầu, cật lực chứng minh những điều này đều là dùng kinh nghiệm mà nói.
“Ở đâu ra những luận điệu vớ vẩn này!” Giang Đông bắt lấy cánh tay đang chỉ chỉ mặt mình, kéo xuống, lại hỏi, “Tôi thì sao? Em từ trên mặt tôi nhìn ra cái gì?”
Ngón tay Ninh Yên Nhiên dừng ở lông mày của anh, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, lại lướt qua khóe mắt anh, thấy anh không ngăn cản, dứt khoát nắm lỗ tai anh.
Có tiện nghi mà không chiếm đều là kẻ ngốc!
Tham luyến sắc đẹp là bản năng loài người!
Ninh Yên Nhiên yên tâm thoải mái chiếm tiện nghi, vẻ mặt giống như kẻ có kinh nghiệm thần bí mỉm cười, so với người mù sờ cốt đoán mệnh xem chừng rất giống!
Giang Đông giương mắt nhìn cô, “Sờ đủ chưa?”
“Không có… Không phải, ai sờ anh, em đang nhìn xem!” Ninh Yên Nhiên mạnh mẽ phủ nhận hành vi chiếm tiện nghi của mình, bình tĩnh thu tay, tròng mắt nhìn ngó lung tung, không chịu đối diện nhìn anh.
“Vậy em nhìn thấy cái gì trên mặt tôi?”
Ninh Yên Nhiên thuận miệng bịa chuyện, “Anh nha, anh xem, Thiên Đình anh đầy đặn, mà các bộ phận khác, vừa nhìn liền biết không phải người xấu!”
Nói, cô liền hướng bên cạnh chạy trốn.
Giang Đông nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, hỏi, “Thiên Đình là chỗ nào?”
Ninh Yên Nhiên chớp mắt, thật cẩn thận giơ ngón tay, hướng lên phía trên, “Chính là, bầu trời?”
Giang Đông nghiêng người, cười ra tiếng, bả vai rộng lớn run lên, sau đó mới quay người lại, “Không hiểu còn giả bộ hiểu.”
Ninh Yên Nhiên không chịu thua, thẳng sống lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nhìn anh, “Anh nói ai không hiểu mà giả bộ hiểu? Em biết thật đó!”
Nói xong, cô nghiêm túc một lần nữa xem tướng cho anh, “Sư phụ già nói với em, chính tà xem mắt mũi, thật giả xem môi, công danh xem khí khái, phú quý xem tinh thần. Giang đội trưởng, anh ngũ quan đoan chính, chứng minh anh làm người chính trực, không phải kẻ xấu, kế tiếp xem môi…”
Ngón cái của Ninh Yên Nhiên ấn ở môi dưới của anh, nhẹ nhàng cọ vài cái, đầu ngón tay dính một chút hơi ấm, làm lòng cô khẽ run.
Ánh mắt cô giống như dính trên đôi môi nhạt màu của anh, nghiêm túc nói hươu nói vượn căn bản là không có khả năng tiếp tục, thật vất vả nhớ tới mấy lý luận đều thành mây khói thoáng qua, trong nháy mắt tiêu tán sạch sẽ, môi đỏ hơi nhấp, khóe miệng không chịu khống chế mà giương lên, ánh mắt ôn nhu.
“Thật giả xem môi…. Giang đội trưởng, anh có thích em không?”
Giang Đông rũ mắt, cùng cô duy trì khoảng cách không xa không gần, không bởi vì phút giây ái muội này mà tiến lên, cũng không bởi vì kháng cự mà lui lại phía sau.
Anh giống như một đoạn gỗ bị đóng đinh trên mặt đất, tiến thoái lưỡng nan.
“Không thích.” Anh thấp giọng nói.
Ninh Yên Nhiên một chút cũng không nhụt chí, ngược lại cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cùng hơi thở ấm áp của anh giao nhau, ngữ khí cũng trở nên vô cùng mềm mại, triền miên rơi vào lỗ tai anh.
“Em đã nhìn ra, anh đang nói dối.”