Editor: Vện
Không biết qua bao lâu, bốn bề tĩnh lặng, Chu Du đột ngột bừng tỉnh.
Có cánh hoa đào vương trên gương mặt anh tuấn, Chu Du mở mắt, xung quanh yên ắng bất thường, mơ hồ có cảm giác nguy hiểm quỷ dị, hắn lập tức chụp lấy kiếm đồng bên cạnh.
“Bá Phù?” Chu Du thấp giọng gọi.
Tôn Sách không biết đã đi đâu, tảng đá y nằm giờ trống không, Chu Du ngồi dậy, phát hiện trên người mình được đắp võ bào của Tôn Sách, thoang thoảng mùi hương cơ thể thiếu niên, hắn lặng lẽ đứng lên, ánh trăng phủ lên khuôn mặt.
Tôn Sách đâu? Chu Du rùng mình, suy nghĩ mông lung, chắc không phải bị kẻ địch bắt đi, nếu có tiếng động thì sao hắn có thể ngủ đến bây giờ.
Hắn lần theo dấu chân, phát hiện vết lõm trên đất dẫn ra ngoài rừng đào, bèn men theo tìm kiếm. Trăng rọi Tây Sơn, màn đêm yên tĩnh đẹp kỳ ảo, nước sông phía Tây Cô Sơn loang loáng ánh trăng trong trẻo.
Chu Du theo đến bờ sông, đột nhiên bị ai kéo ra sau cây.
“Suỵt…” Tôn Sách trốn sau thân cây, một thân áo trắng như tuyết.
Chu Du lập tức hiểu ý, “Phát hiện gì rồi?”
“Nửa đêm ta nghe có người gõ mõ.” Tôn Sách nói, “Ba dài một ngắn như ám hiệu, lúc tìm đến đây thì thấy một chiếc đò che mui chở một nhóm người mang đao, đang nghĩ xem có nên về gọi đệ hay không.”
Chu Du chấn động, hỏi, “Có phải là đò mạn trắng cột đen, mũi đò có dựng một ống trúc không?”
“Đúng!” Tôn Sách lấy làm lạ, “Người chèo đò đội mũ rộng vành che hết mặt, nhìn không rõ. Đệ biết hắn à?”
Chu Du xua tay, lòng hoài nghi, nhớ lại người chèo đò đã đưa mình sang sông, cảm giác nguy hiểm lại ùa về. Khuya khoắt như vậy sao bỗng dưng có sẵn người chờ đò? Việc này nhất định không bình thường, không chừng người chèo đò đã bị mua chuộc.
Chu Du thuộc lòng hai bên bờ hồ, trước mắt chỉ có một con đường duy nhất để băng qua.
Tôn Sách giang hai tay, Chu Du chẳng hiểu gì, Tôn Sách lại chỉ áo choàng của y trong tay hắn, Chu Du đành hầu y mặc vào, Tôn Sách cột đai lưng, nhỏ giọng nói, “Đệ biết bơi không? Bám theo chúng xem sao?”
Chu Du gật đầu, ra hiệu y chờ trên bờ, hắn vắt áo choàng lên cây, khom người ngắt cọng cỏ lau ngậm vào miệng. Tôn Sách còn chưa phục hồi tinh thần, Chu Du đã nhảy “ùm” xuống nước.
“Này!” Tôn Sách cả kinh, “Sao nói đi là đi ngay thế?”
Lại nghe tiếng nước khuấy động, Tôn Sách cũng nhảy xuống, đỉnh đầu Chu Du phủ ánh trăng bàng bạc, một thân áo trắng, linh hoạt như cá, khi thì co mình lặn xuống sâu, khi thì thẳng lưng lướt như tên bắn. Tôn Sách theo sau quẫy đạp loạn xạ, gây động tĩnh rất lớn, Chu Du không còn gì để nói, đành phải xoay lại đón y, một tay vòng qua eo kéo y sang bờ bên kia.
Hai người cứ chốc chốc lại hít khí từ cọng cỏ lau, nước hồ cuối xuân lạnh thấu xương, tốc độ trong nước của Chu Du cực nhanh, chưa đến một nén nhang đã kéo Tôn Sách qua chỗ nước sâu, hai người ngóc đầu lên mặt nước.
“Hà… hà…” Tôn Sách nói, “Quả nhiên kỹ năng bơi của đệ vẫn tốt như vậy…”
Chu Du nhỏ giọng đáp, “Đừng nói chuyện.”
Hai người bơi thuận dòng nước, tìm đến một hang động bí mật, Tôn Sách kinh ngạc, “Ta nhớ đã từng đến đây rồi.”
Chu Du nói, “Mười hai năm trước, chúng ta cùng đi.”
Nhắc mới bừng tỉnh, Tôn Sách nhớ năm đó hai người từng đến đây chơi không ít lần, nhưng bây giờ trong hang đã có người, xung quanh toàn dấu chân, trên đất vẫn còn vết tích nhóm lửa. Tôn Sách nắm côn trong tay, Chu Du cầm kiếm, chậm rãi tiến sâu vào hang.
Xa xa truyền đến tiếng người rất nhỏ, lần mãi đến đầu bên kia hang động, xuyên qua con đường tối tăm, trước mắt bỗng sáng chói, đó là một thung lũng phủ kín hoa đào, có con đường nhỏ uốn lượn chếch về phía Cô Sơn. Chu Du thầm kinh hãi, có lẽ bọn họ đã phát hiện sào huyệt của quân Khăn Vàng.
Trời đã sắp sáng, nắng sớm mờ mờ chiếu xuống màn sương mù mịt mùng. Chu Du rửa mặt ven hồ, Tôn Sách đứng một bên, ngẩng đầu nhìn lên núi.
“Nơi này hẳn là doanh trại của bọn chúng.” Tôn Sách nói, “Đệ đoán không sai, người chèo đò kia hơn nửa là nội ứng của quân Khăn Vàng, chuyên bắt cóc đòi tiền chuộc.”
Chu Du rửa mặt xong, giũ tay đứng dậy nói, “Bá Phù, ta ở lại điều tra, huynh về trước báo cho Tôn đại nhân…”
Không chờ Chu Du nói hết, Tôn Sách đã cười khổ rằng, “Ta cũng muốn lắm, nhưng mà cha ta đang ở Giang Đô… Nước xa không cứu được lửa gần.”
Chu Du, “…”
“Không phải huynh nói được cha phái đến điều tra à?” Chu Du hỏi.
Tôn Sách không trả lời, chỉ nói, “Đi thôi, nhìn trước một cái rồi tính sau.”
Chu Du lại bại dưới tay y, Tôn Sách kéo Chu Du đi, thỉnh thoảng quay lại nói, “Thật ra cha ta không biết ta một mình đến huyện Thư.”
Chu Du không tin nổi, “Cái gì!”
Tôn Sách đau khổ cầu xin, “Đừng lớn tiếng vậy chứ… Suỵt… Ta… thật ra là nhớ đệ nên muốn đến thăm chút thôi mà.”
Chu Du suýt chút nữa ngất xỉu, vốn tưởng quân đội của Tôn Kiên ở gần đây, ai ngờ Tôn Sách chỉ đến một mình!
Nói cách khác là bốn phía không có viện binh, cũng không có cách thoát thân, mặt trời đã mọc, hai thiếu niên ướt sũng như chuột đi trên sơn đạo, Chu Du nói, “Nô bộc nhà ta đã mang tin…”
“Suỵt.” Tôn Sách kéo hắn, hai người lắc mình chạy vào lối rẽ, ngay sau đó, vài người vác đao, đầu quấn khăn vàng chậm rãi bước tới.
“Hai thằng nhãi kia biến đâu rồi…”
“Mẹ kiếp, ta không tin không tìm được chúng…”
Âm thanh xa dần. Chu Du cùng Tôn Sách nhìn nhau, không tiếp tục vấn đề ai đi ai ở mà bám theo sau mấy tên kia. Tôn Sách vòng một đường, thấp giọng nói, “Đến rồi.”
Tôn Sách leo lên vách núi, một tay kéo Chu Du, thân thủ linh hoạt, vừa treo mình vừa leo dọc vách núi hiểm trở. Giữa bốn vách núi dựng là một ngôi nhà kiên cố ngay giữa thung lũng, xung quanh thiết lập trạm gác, trong ngoài đều có người, xem ra là một doanh trại quy mô nhỏ gần trăm người.
Chu Du thấy cách bày binh bố trận, thầm nghĩ không xong.
“Sao giống cách sắp đặt của quan binh thế nhỉ?” Tôn Sách cũng nghi ngờ, tiến đến hỏi nhỏ bên tai Chu Du, “Huấn luyện nghiêm ngặt, nhịp điệu chỉnh tề, có cả cọc buộc ngựa, thoạt nhìn y hệt thói quen của quân đội.”
“Tới gần xem sao.” Chu Du vô cùng lo lắng, tại sao nơi này lại có quan binh ngụy trang thành quân Khăn Vàng? Xem ra mọi chuyện đã vượt xa dự đoán của hắn, Tôn Sách lại nói, “Đệ chờ ở đây, để ta xuống xem.”
Chu Du đương nhiên không thể mặc cho y mạo hiểm, bèn bám theo sau. Giờ là giữa trưa, xâm nhập doanh trại của địch cực kỳ nguy hiểm, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng phụ thân, Chu Du không cách nào kéo dài thời gian.
Cùng lúc đó, Tôn Sách lén đánh gục một tên thủ vệ ngoài doanh trại, Chu Du leo lên cây, từ trên cao nhìn xuống bố cục, thấy một người mặc quân phục triều đình từ trong nhà bước ra, mặt mày đỏ ửng, hiển nhiên đã nốc không ít rượu mạnh, say đến độ bước chân phù phiếm.
Chu Du đột ngột hoảng hốt, muốn ra dấu cho Tôn Sách bỏ chạy, Tôn Sách lại không màng, chạy nhanh đến phía sau một gian khác, nhòm vào trong.
“Kẻ nào!” Có người giật mình, giận dữ hét lên.
Tôn Sách lập tức tách ra, nhưng tính cảnh giác của đối phương quá cao, trong thoáng chốc đã có người đuổi giết, Tôn Sách quát, “Bọn chúng đang ở trong! Đừng xuất hiện!”
Câu đó của Tôn Sách dĩ nhiên là rống cho Chu Du nghe, y muốn hy sinh thân mình chặn đường quan binh, để Chu Du chạy về báo tin. Chu Du lau mồ hôi tay, thấy Tôn Sách vung trường côn lao đến đấu với quan binh, mũi tên bay tới, Tôn Sách giơ côn chặn, tên sắt “keng” một tiếng, cắm vào cái giá. Thủ lĩnh quan binh bước ra, mắt như chuông đồng, tức phồng cả mặt, hét lớn, “Muốn chết à!”
Âm thanh rúng động đến mức làm ù tai Chu Du, Tôn Sách lại không chút nao núng, một côn bổ đến!
Đối phương dùng trường thương, hai người giao thủ, Tôn Sách mới đánh ba chiêu đã bị thương quét ngã, võ tướng kia tài nghệ phi phàm, Chu Du xưa nay đúng là hiếm thấy. Tôn Sách vừa ngã, binh lính xung quanh liền xông đến ghim chặt y.
“Còn bao nhiêu đồng bọn?” Võ tướng cười lạnh, “Gọi hết ra cho ta!”
Tôn Sách cũng cười lạnh, “Lợi hại, nhận thua.”
Võ tướng rút kiếm đặt ngay cổ Tôn Sách, quát, “Ta đếm đến ba, không ra ta chặt bay đầu.”
“Mau về báo tin!” Tôn Sách giận dữ quát.
“Dừng tay!” Chu Du lên tiếng.
Chu Du từ trên cây nhảy xuống, buông kiếm Xích Quân, chắp tay nói, “Hoa tướng quân, việc gì khiến tướng quân nhọc công đến chốn hoang vu không người này thế?”
Võ tướng kia trầm mặt không nói, Tôn Sách lấy lại tinh thần, quan sát võ tướng, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhíu mày khó tin, “Hoa Hùng!”
Võ tướng kia đúng Hoa Hùng anh dũng nổi danh Lương Châu, gã vô cùng bất ngờ khi thiếu niên này vừa gặp đã nhận ra mình, đánh giá Chu Du một lượt, lại không nhận ra hắn thân phận thế nào. Năm đó Chu Du theo cha vào kinh đã từng đối mặt Hoa Hùng, song mấy năm qua Chu Du trưởng thành, Hoa Hùng thì không thay đổi gì, nên lúc này Chu Du nhận ra Hoa Hùng nhưng Hoa Hùng không nhận ra hắn.
“Ngươi là người phương nào?” Hoa Hùng hoài nghi hỏi.
Chu Du suy nghĩ mấy lượt, vái chào đáp, “Hoa tướng quân, ta là…”
“Tướng quân!” Người chèo đò từ trong nhà bước ra, tháo mũ xuống, nói, “Hai thằng nhóc này chính là người chúng ta muốn tìm, mau trói chúng lại!”
“Làm đi!” Hoa Hùng quát.
“Hoa tướng quân, xin hãy nghe ta một lời!” Chu Du biến sắc.
Lính hai bên trái phải tiến đến chế trụ Chu Du và Tôn Sách, kéo vào mật thất, Chu Du vẫn còn hô, “Tướng quân! Đừng để kẻ gian qua mặt! Chuyện này có nội tình…”
Nét mặt Hoa Hùng thoáng biến đổi, Chu Du cùng Tôn Sách đã bị giải đi.
Trong một căn phòng ẩm thấp không thấy ánh mặt trời, Chu Du và Tôn Sách bị ném ngã nhào, Chu Du vừa bò dậy đã bị Tôn Sách túm cổ áo, nghiến răng nghiến lợi nói, “Bình thường đệ thông minh lắm mà, sao lúc này lại hồ đồ như vậy!”
Chu Du không nhịn được nói, “Huynh chẳng biết gì cả, kẻ kia là nhân vật giết người không chớp mắt! Vừa rồi suýt chút nữa gã đã xuống tay, gã đã nói thì không bao giờ đổi ý!”
Tôn Sách im lặng, Chu Du thấp giọng nói, “Trong yến tiệc ở Lạc Dương, ta cùng phụ thân đón tiếp Đổng Trác, tên này uống say liền thẳng tay chém chết thị nữ, huynh có biết không!”
Tôn Sách quả thực lần đầu nghe nói có người điên đến mức này, nhất thời không biết nói gì, chỉ thở dài, Chu Du lại nói, “Ta không ngờ lại là gã, lần này nguy rồi.”
Tôn Sách đến nhìn ra cửa sổ, “Ta thấy bước chân tên kia không vững, tưởng hạ gã dễ như ăn cháo, không ngờ võ công thâm hậu đến thế. Phòng sát vách giam không ít người, chắc cũng bị gã bắt về.”
Chu Du lo lắng đi qua đi lại, “Tại sao gã lại ngụy trang thành quân Khăn Vàng? Đến đây bắt người làm gì?”
Tôn Sách không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Chu Du, ánh mắt hai người giao nhau, Chu Du thấy Tôn Sách khác thường, nhất thời nghĩ đến chuyện khiến hắn sợ nhất.
“Ta nghe nói Hà Tiến đang truy sát đối thủ, bài trừ phe đối lập.” Tôn Sách nói chi tiết, “Một tháng trước, Lý Giác đến cửa, Hà Tiến nghe theo Đổng Trác mượn sức cha ta, muốn diệt trừ Tam công trong kinh. Cha ta nhận được tin bèn phái người đến Lạc Dương báo cho cha đệ, ta lo đệ ở huyện Thư gặp chuyện nên đến xem sao.”
Ba chức quan cao nhất triều đình phong kiến, ở triều Hán là Tư đồ, Tư mã, Tư không.
Trong nháy mắt, Chu Du sinh lòng cảm kích, Tôn Sách cau mày nói, “Không ngờ vẫn chậm một bước, nhóm này thế mà lại ngụy trang thành quân Khăn Vàng để xuống tay, e là Đổng Trác cũng bị cuốn vào… Haiz, do ta sơ suất.”
Chu Du hỏi, “Huynh có thấy cha ta không?”
Tôn Sách trầm mặc một chốc, lắc đầu nói, “Ông ấy không ở phòng kế bên, sợ là bị bắt về Lạc Dương rồi, trước hãy nghĩ cách làm sao thoát khỏi đây đã. Mấy câu vừa rồi của đệ rất có tác dụng, Hoa Hùng ắt đã sinh nghi, rồi gã sẽ gọi hai ta ra thẩm vấn, canh lúc gã mất cảnh giác thì tìm cách chạy.”
Chu Du cười khổ, “Không dễ vậy đâu.”
Tôn Sách nói, “Gã bắt ta cũng vô dụng, cha ta còn đó, Đổng Trác muốn mượn sức Tôn gia, gã không dám làm gì chúng ta đâu.”
Đó là đối với huynh thôi… Chu Du biết Hoa Hùng sẽ không chút lưu tình với Chu gia, cách duy nhất là phải giúp Tôn Sách chạy thoát.
“Chờ lát nữa ta nói gì thì đệ cứ thuận theo là được.” Tôn Sách dặn dò, “Kẻ này uống say khướt, đầu óc không minh mẫn.”
“Phải phải.” Chu Du nói, “Huynh thông minh nhất.”
Tôn Sách nhoẻn cười, nghiêng người nhìn ra cửa sổ, không biết vì sao, rõ ràng đang kẹt trong hiểm cảnh mà Chu Du lại thấy an tâm lạ thường. Nụ cười của Tôn Sách như có tác dụng làm người ta trấn định.
Chưa nói xong, cửa phòng lại bật mở, một nhóm người xông vào ấn Tôn Sách xuống, cầm dây thừng định trói lại, Chu Du cả giận quát, “Dừng tay! Chúng ta sẽ tự đi!”
Tôn Sách nháy mắt ra hiệu Chu Du bình tĩnh, chưa đến một khắc sau Chu Du cũng bị trói cứng, hai tay bị cột sau lưng, đẩy đến chỗ Hoa Hùng.
“Xưng tên ra.” Hoa Hùng nhấc vò rượu, lạnh lùng nói.
“Chu Du, tự Công Cẩn.” Tôn Sách trầm giọng nói, “Hoa tướng quân giam cầm cha ta là có ý gì?”
Chu Du chấn động, quay đầu nhìn Tôn Sách, Tôn Sách khẽ nhíu mày, ý bảo nhớ rõ vừa rồi y đã nói gì, Chu Du liền ngậm miệng, lẳng lặng cúi đầu.
Hoa Hùng tu ừng ực mấy hớp rượu, mặt đỏ bừng, gã đặt vò rượu xuống, lại hung hăng hỏi Chu Du, “Ngươi thì sao! Nói!”
“Hắn là Tôn Sách.” Tôn Sách đáp.
Chu Du quỳ trước mặt Hoa Hùng, đầu óc xoay vòng mấy bận, dù không biết Tôn Sách làm vậy có ý gì, nhưng cũng biết hắn phải nói thế nào, hai người phải tạm trao đổi thân phận trước Hoa Hùng.
Đó cũng là lợi thế! Chu Du vừa ngẫm nghĩ, ngoài miệng đáp, “Gia phụ là Thái thú Trường Sa Tôn Kiên.”
Sắc mặt Hoa Hùng khẽ biến, gã quan sát Chu Du, lát sau nói, “Cởi trói cho hắn!”
Chu Du được cởi thừng, xoay cổ tay, Hoa Hùng cười lạnh, “Về nói cho cha ngươi đừng xen vào chuyện nơi này, không có lần sau đâu, nếu lại bị ta phát hiện ngươi xông vào doanh trại thì đừng trách hạ thủ không lưu tình!”
Đúng rồi… Chu Du suy nghĩ thông suốt, Hoa Hùng không sợ Chu gia nhưng khá kiêng kỵ phụ thân của Tôn Sách. Thái thú Trường Sa Tôn Kiên tay nắm trọng binh, lại nghe lệnh tứ thế Tam công Viên Thuật, nếu làm ầm ĩ trước mặt Đổng Trác thì thật khó coi. Tôn Sách làm vậy vì muốn bảo vệ hắn.
Tứ thế Tam công: chỉ nhà họ Viên bốn đời làm Tam công.
“Nghe nói giặc Khăn Vàng tác loạn chốn này.” Chu Du nói, “Gia phụ phái tại hạ đến điều tra Chu gia một chuyến…”
Hoa Hùng hừ lạnh, đáp, “Đám giặc cỏ ấy mà, không đáng lo, dọc đường đúng là có giặc Khăn Vàng, có điều đã bị bản tướng thu nạp rồi.”
“Phụ thân ta đâu?” Tôn Sách đột nhiên hỏi.
Hoa Hùng đáp, “Vẫn chưa thấy, làm sao?”
Chu Du nói với Tôn Sách, “Công Cẩn, không được vô lễ với Hoa tướng quân.”
Tôn Sách cười lạnh, “Chỉ e hai người các ngươi cấu kết một giuộc lừa ta đến đây, hòng nhổ cỏ tận gốc Chu gia ta!”
Lời này lập tức nhắc nhở Chu Du, đầu óc hắn xoay chuyển cực nhanh, Hoa Hùng lại cả giận quát Tôn Sách, “Ngươi nghĩ ngươi là ai! Kéo ra đánh cho ta!”
Chu Du hoảng hốt xin tha, Tôn Sách đã bị thuộc hạ của Hoa Hùng lôi đi, Chu Du vội nói, “Hoa tướng quân! Tôn… Công Cẩn là bằng hữu của ta, cầu xin Hoa tướng quân nể mặt gia phụ mà giơ cao đánh khẽ!”
Hoa Hùng không để ý hắn, thản nhiên uống rượu, Tôn Sách bên ngoài gào la thảm thiết, Chu Du muốn chạy ra lại bị hai thủ vệ chặn đường.
Hắn hít sâu một hơi, xoay lại khom lưng cúi đầu chạm đất, trong chốc lát đã hiểu rõ ý trong lời Tôn Sách.
“Một tháng trước, gia phụ có gặp Lý Giác tướng quân.” Chu Du nói, “Có chuyện cần ta lên kinh truyền lời.”
“Vừa rồi ngươi nhắc kẻ gian.” Hoa Hùng đánh giá Chu Du một lượt, hỏi, “Có ý gì?”
Bên ngoài vang tiếng roi quất và tiếng kêu la của Tôn Sách, Chu Du tâm tình bấn loạn, Tôn Sách bị đánh, đầu óc Chu Du cũng theo đó rối bời.
Khóe miệng Hoa Hùng nhếch nụ cười, Chu Du nghĩ nát óc, hận chưa tìm ra cách, Tôn Sách lại kêu thảm, Chu Du nhận ra y đang giả đò, với tính cách của Tôn Sách thì có roi đánh côn quật cũng nhất định không rên một tiếng. La hét kiểu này chắc chắn là làm màu.
“Đúng rồi…” Chu Du suy nghĩ một lát, quyết tâm nói liều, “Thứ cho tại hạ mạo muội hỏi một câu, Huyện lệnh Lạc Dương Chu Dị lúc này có nằm trong tay tướng quân không?”
“Đã nói không có rồi!” Hoa Hùng nổi cáu, “Ngươi cũng muốn bị đánh hử? Người đâu…”
“Tướng quân!” Tình thế cấp bách, Chu Du đột nhiên nhanh trí, “Đây là kế mượn đao giết người, xin tướng quân minh xét!”
Hoa Hùng biến sắc, Chu Du nói, “Hà Tiến ôm kế hoạch nham hiểm, muốn giết Chu Dị, tại sao không tự phái người truy sát? Tại sao lại mượn tay người khác là Hoa tướng quân và Đổng đại nhân? Hà Tiến thân là Đại tướng quân, ở kinh thành một tay che trời, diệt trừ thập thường thị, bây giờ chỉ cần loại bỏ cựu thần thì Lạc Dương chính là thiên hạ của Hà gia! Rõ ràng là Hà Tiến muốn mượn tay Hoa tướng quân giết Chu Dị, nhổ cỏ tận gốc, quét sạch Chu gia ở huyện Thư, nếu tại hạ đoán không lầm, có phải Hà Tiến đã sắp đặt tai mắt bên cạnh tướng quân, đúng chứ?”
Thập thường thị: Chỉ trung thường thị trong triều đình Đông Hán do hoạn quan Trương Nhượng cầm đầu.
Hoa Hùng sắc mặt bất ổn, hiển nhiên đang nghĩ đến người chèo đò kia.
Trong thời gian ngắn ngủi, Chu Du đã sắp xếp rõ ràng chuỗi sự kiện, bây giờ thiên tử tại Lạc Dương lâm nguy, quốc cữu Hà Tiến tay nắm quyền cao, vì muốn loại bỏ đối thủ nên cấu kết với Thái thú Lương Châu Đổng Trác, vừa lợi dụng vừa nghi ngờ lẫn nhau, Hoa Hùng là thuộc hạ của Đổng Trác, không thể không biết nội tình.
Chu Du lại nói, “Thứ cho tại hạ nói thẳng, nếu Hoa tướng quân ra tay loại trừ Chu Dị, khi về Lạc Dương, chỉ sợ tội này sẽ rơi xuống đầu tướng quân. Lúc đó Hà Tiến chỉ cần tùy tiện lấy một lý do…”
Hoa Hùng nghi ngờ không thôi, quan sát Chu Du, hỏi, “Lời này là cha ngươi nói hay ngươi nói?”
“Ừm…” Bên tai lại nghe tiếng gào yếu dần của Tôn Sách, biết lần này không ổn, Chu Du vội nói, “Gia phụ có nhắc đến việc này, còn phái ta đến bảo vệ huyện Thư, vừa hay Chu gia cũng xem như bạn cũ, thứ hai là… chỉ sợ kế mượn dao giết người của Hà Tiến có tác dụng…”
Hoa Hùng hỏi, “Vậy theo ý ngươi thì nên làm gì?”
Chu Du liền nói, “Giải Chu Dị về kinh, giao cho Đại tướng quân Hà Tiến xử lý, như vậy sẽ không phải gánh tiếng ác.”
Hoa Hùng im lặng, Chu Du lại nói, “Tôn… Chu Công Cẩn cũng đáng thương, một lòng hiếu thảo. Nay gặp tướng quân, cầu xin tướng quân tha cho một đường sống, Tôn Sách đa tạ đại ân đại đức của tướng quân.”
Nói xong, Chu Du vén vạt áo bái lạy, Hoa Hùng vốn không có thù sâu oán nặng với Chu gia, tất cả đều do Hà Tiến lệnh cho gã đuổi giết quan kinh thành. Lặn lội đường xa, không rượu không thịt, một thân bẩn thỉu, lúc này ngẫm lại, bèn không tiếp tục so đo với tiểu bối, lớn tiếng nói, “Thôi.”
Tiếng roi bên ngoài tức khắc dừng lại, Tôn Sách nằm nhoài dưới đất, Chu Du vội chạy đến kiểm tra, lưng Tôn Sách bị đánh đến da tróc thịt bong, thương tích chất chồng, quần áo toàn là máu, y nằm sấp không động đậy. Chu Du thầm nghĩ nguy rồi, đương lúc lòng như lửa đốt, lại thấy Tôn Sách mở mắt chớp chớp với hắn.
Chu Du, “…”
Hoa Hùng hỏi, “Cha ngươi hiện đóng quân ở đâu?”
Chu Du xoay người đáp, “Gia phụ đóng quân tại Giang Đô, trước đó tại hạ không biết Hoa tướng quân ở đây, ngày sau nếu tướng quân tiện đường đi qua Trường Sa, xin mời đến tiện xá uống chén rượu nhạt, để Chu… Tôn mỗ tận tình báo đáp.”
Hoa Hùng vẫn cứ nhìn Chu Du chằm chặp, Chu Du dìu Tôn Sách đứng lên, nói, “Khẩn cầu tướng quân để tại hạ đưa Chu công tử…”
Hoa Hùng cắt ngang, “Chờ đã! Ngươi tự nhận là con trai của Tôn Kiên, lấy gì chứng minh? Có tín vật không?”
Chu Du mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, nghĩ đến một chuyện, liền nói, “Thanh kiếm đồng vừa nãy bị Hoa tướng quân tịch thu chính là kiếm báu của gia phụ, là cổ kiếm Xích Quân, bảo kiếm trấn quốc của nước Sở được tìm thấy ở Trường Sa.”
Hoa Hùng ngẩng đầu bảo thuộc hạ mang kiếm của Chu Du đến, cũng giống côn sắt bàn long của Tôn Sách, Chu Du từ nhỏ kiếm không rời người, cực kỳ yêu thích món đồ cổ này, nó chính là kiếm do danh sư Âu Dã Tử thời Chiến Quốc rèn nên, thân kiếm có khắc hoa văn cổ.
Binh khí của Tôn Sách là một cây côn chế tác từ thiên thạch, quanh côn khắc hình rồng uốn lượn.
Còn hiểu là vẫn thạch, là phần còn lại của thiên thạch bị cháy mất một phần và rơi xuống bề mặt Trái Đất, có lẫn sắt.
Hoa Hùng chỉ liếc một cái đã biết kiếm này không tầm thường, chính là thần binh lợi khí, liền không nghi ngờ thân phận Chu Du nữa. Chu Du thấy mắt Hoa Hùng lóe vẻ tham lam, tuy nói luyến tiếc danh kiếm, nhưng nếu Hoa Hùng mở miệng nói muốn thì hắn đành phải từ bỏ thứ yêu thích, thông minh phải biết thời thế, bèn cười nói, “Nếu tướng quân thích thì kiếm này xin cứ giữ lấy.”
“Haiz…” Hoa Hùng nói, “Ngươi nghĩ ta là người thế nào? Sao có thể lấy đồ của một tiểu bối?”
Chu Du cười bảo, “Không sao, tướng quân danh chấn thiên hạ…”
Hoa Hùng vung tay, biết không thể lấy đồ của Chu Du, thuộc hạ liền trả lại côn kiếm. Hoa Hùng liếc Tôn Sách được Chu Du dìu, lại nhìn Chu Du, mắt mang ý hỏi: Ngươi định xử lý kẻ này thế nào đây?
Chu Du sáng tỏ, liền nói với Tôn Sách, “Phụ thân huynh không có ở đây, Hoa tướng quân đã đồng ý nể mặt cha ta mà phái binh tìm, còn không mau đa tạ Hoa tướng quân.”
Tôn Sách vội vã gật đầu, nào còn dáng vẻ kiêu ngạo, Hoa Hùng lại vung bàn tay to, nói, “Về chờ tin đi.”
Các nhân vật khác bắt đầu lên sàn rồi, có ai cần tôi tóm tắt sơ lược tiểu sử từng người không, phòng khi mấy bạn lười tra gg?