Editor: Vện
Đang nói chuyện, Chu Thượng cho người đến mời, Chu Du đứng dậy sửa áo mũ, bước ra sân, chợt nhớ điều gì, quay lại chỉnh cổ áo cho Tôn Sách. Tôn Sách cao hơn Chu Du một chút, đi dọc đường tuyết phủ ướt áo, bèn cởi ra hơ trên lò lửa, lúc này vội vàng mặc vào, không kịp chỉnh trang. Chu Du vòng ra sau lưng Tôn Sách, mặt nghiêm túc khoác áo da chồn cho y, lại quỳ một gối vuốt phẳng vạt áo. Tôn Sách vội nói, “Kệ nó đi, nếu bị chú thấy thì…”
“Ông ấy chưa tới mà.” Chu Du nói, “Đừng cuống lên thế, ông…”
“Chu Du!” Âm thanh uy nghiêm ngoài hành lang vọng vào.
Chu Du giật bắn, Tôn Sách không ngờ cũng có người khiến Chu Du sợ, hắn lúng ta lúng túng, nhất thời không biết nói gì. Chỉ thấy ngoài hành lang là một vị quan văn cao lớn vạm vỡ, đôi mắt không giận tự uy.
Chu Du vội vàng đứng dậy, chắp tay gọi, “Chú.”
Người kia chính là Chu Thượng, Tôn Sách mỉm cười, lễ phép chắp tay, “Chu thái thú.”
“À.” Chu Thượng đã biết thân phận Tôn Sách, trên bái thiếp của Chu Du có ghi rõ, đánh giá hai người, rốt cuộc nói, “Vào đi.”
Tôn Sách vào phòng ngồi xuống, Chu Du ra phía sau Tôn Sách, ngồi quỳ bên trái y, nhận chén thị nữ dâng lên, pha trà cho Tôn Sách. Đã nhiều năm Chu Thượng không gặp cháu họ Chu Du, bốn năm trước lúc đưa tang Chu Dị có nhìn thoáng một lần, ngày ấy Tôn Sách cũng có mặt, không ngờ bây giờ Chu Du lại thành thuộc hạ của Tôn Sách, cảm giác quá bất ngờ.
Ngay đến Tôn Sách cũng kinh ngạc, quay lại nhìn, Chu Du cho y một ánh mắt hãy yên tâm.
“Vài ngày trước đã nghe chuyện của cha ngươi.” Chu Thượng vào thẳng vấn đề, hỏi việc Tôn Kiên, lại nói, “Huyện Thư cũng đưa tin, năm ngoái cậu ngươi đi qua Đan Dương, có gặp một lần, từng nhắc việc ngươi giấu tài, đúng là không dễ gì.”
“Chu đại nhân quá khen.” Tôn Sách nhướn mày, thành khẩn nói, “Phụ thân chết, mất hết chí lớn, chỉ muốn giữ tròn ba năm đạo hiếu.”
Chu Thượng cười lạnh, nói, “Chu Du đã cổ hủ, ngươi cũng cổ hủ vậy sao? Nếu ngày nào đó ta về trời, ta sẽ không để con ta chịu tang ba năm đâu.”
Tôn Sách cười ngượng, Chu Thượng lại hỏi, “Chu Du, sức khỏe mẹ con thế nào?”
“Nhờ trời, vẫn ổn.”
Lúc đối diện chú họ, khí chất trên người Chu Du trầm xuống hẳn, thiếu niên trẻ tuổi nhưng từng cử chỉ, lời ăn tiếng nói vô cùng chững chạc, chỉ khi bưng trà cho Tôn Sách có hơi lóng ngóng, đáp, “Mẹ con ở cùng Tôn phu nhân, mỗi ngày có người bầu bạn, nói chuyện giải sầu.”
Một quan văn khom lưng đưa cho Chu Thượng một hộp gỗ, hai tay mở nắp hộp, bên trong là một phong thư, Chu Thượng lấy thư đặt qua một bên, nói với Tôn Sách, “Tôn Bá Phù, cha ngươi là hổ vùng Giang Đông, hiệu Phá lỗ tướng quân, nhưng nay da ngựa bọc thây, bỏ mình ở Hiện Sơn, mà các thuộc hạ lại bỏ về Thọ Xuân cả rồi, ngươi không có dự định gì sao?”
“Là tiểu chất cho bọn họ đi.” Tôn Sách giải thích, “Thay vì ở lại huyện Thư, chi bằng sớm tìm lối thoát.”
Chu Thượng lại hừ lạnh, “Vậy ngươi thì sao?”
Từng câu hỏi của Chu Thượng sắc như đao, không cho Tôn Sách thời gian suy nghĩ, cũng chẳng khách khí mảy may, Tôn Sách xem như biết mùi lợi hại, không dám nhìn Chu Du, giương mắt nhìn Chu Thượng, thành khẩn nói, “Nếu có cơ hội sẽ đứng dậy khởi binh.”
“Làm sao đứng dậy?” Chu Thượng lạnh lùng nói, “Lính không có, tiền cũng không.”
“Cha ta có thể gom binh khởi nghĩa đương lúc quần hùng tranh đoạt.” Tôn Sách hơi cúi người, nói, “Tôn Sách cũng có thể, nhưng không thể lún vào vết xe đổ của người đi trước, Công Cẩn dạy ta trước hết phải nhìn rõ thế cục mà nương theo.”
“Cũng được.” Chu Thượng nói, “Ta nghe nói ngươi tính tình nóng nảy bộp chộp, hôm nay gặp mặt, đúng là đã kiềm chế không ít, tu tâm dưỡng tính mới có thể mang binh xuất chiến.”
Chu Du im lặng, chuyên tâm nghiền bánh trà, rót nước sôi, đảo lá trà, Chu Thượng nhìn Chu Du, nói, “Đây là thư chia buồn từ Trường An, tính giao cho con, nhưng năm trước tuyết lớn, công vụ bộn bề nên bị trì hoãn, con xem đi.”
Thuộc hạ của Chu Thượng dâng thư, Chu Du đặt chén trà xuống, hai tay mở thư.
Tôn Sách nhìn Chu Du, Chu Du đọc vài dòng, là thư của Lữ Bố, Lữ Bố đã theo Đổng Trác đến Trường An, chiếm thành làm vua, nghe nói Tôn Kiên tử trận, không nhịn được thổn thức, bèn viết thư tưởng nhớ.
Chu Du đọc to phần đầu thư, Tôn Sách đã ngầm hiểu, nói, “Ta không đến Trường An.”
“Tại sao?” Chu Thượng uống trà một mình, ung dung hỏi.
Tôn Sách đáp, “Đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Chu Thượng không hỏi nữa, qua một nén nhang, Chu Thượng nói, “Đổng tặc chưa diệt, một ngày khó an.”
“Đổng tặc phải giết.” Tôn Sách tiếp lời, “Cả Viên Thuật như hổ rình mồi ở Thọ Xuân cũng vậy.”
“Phải.” Chu Thượng thở phào, nói, “Họa loạn triều cương, gian tặc bốn phía, khó lắm.”
Chu Thượng lắc đầu, Chu Du nói, “Đến đây nhờ chú giúp đỡ cũng vì việc này.”
“Ta thì làm được gì chứ?” Chu Thượng nói, “Sắp xuống lỗ đến nơi rồi.”
Tôn Sách nói, “Chu thái thú cai trị Đan Dương lâu năm, lòng người ủng hộ hay phản đối vừa nhìn đã biết, nếu muốn bình định Giang Đông thì không thể thiếu sự giúp đỡ của Thái thú, chuyến này đến đây cũng vì mục đích này.”
Động tác uống trà của Chu Thượng hơi khựng lại, cũng chẳng nhìn Tôn Sách, Chu Du căng thẳng toát mồ hôi, không ngờ Tôn Sách vừa mở miệng đã nói thẳng ý định.
“Nếu giao binh lính Đan Dương cho ngươi.” Chu Thượng hỏi, “Dẫn ra ngoài đánh trận, ngươi có thể đưa họ bình an trở về không?”
Tôn Sách không trả lời.
Chu Thượng lại hỏi, “Nếu Viên Thuật đánh úp, ngươi có bảo vệ nổi dân chúng toàn thành Đan Dương không?”
Tôn Sách vẫn không lên tiếng.
Chu Thượng hỏi tiếp, “Nếu ta phó thác Đan Dương cho ngươi, liệu ngươi có đối xử tốt với muôn dân không?”
Trầm mặc một lát, Tôn Sách đáp, “Chu thái thú, sống chết có số, thành bại do trời. Hưởng thái bình giữa thời loạn không hề dễ dàng, Tôn Sách không thể bảo đảm mình không giết người, cũng như bảo vệ tất cả dân chúng trong thành. Nhưng giả như có người muốn chiếm đoạt Đan Dương, Tôn Sách tình nguyện đồng sinh cộng tử với chốn này.”
Chu Thượng nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tôn Sách.
Chu Du cứ như không nghe thấy gì, đặt chén trà xanh trước bàn Tôn Sách.
“Đồng sinh cộng tử?” Chu Thượng cười lạnh.
Tôn Sách nói, “Đan Dương trù phú, lửa chiến tranh sắp bùng lên, chư hầu thiên hạ ắt sẽ đổ về đây, như Kinh Châu còn khó lo thân mình, nếu Chu thái thú cũng giống Lưu Biểu thì không ổn.”
Lời này của Tôn Sách quá thẳng thắn, Chu Thượng không vui. Chu Du nháy mắt với y, ý bảo không được dùng khẩu khí dạy đời. Tôn Sách lại đáp lại bằng ánh mắt đừng lo, vỗ mu bàn tay Chu Du trấn an.
Chu Thượng nói, “Cha ngươi quá liều mạng, trước mắt, vùng Giang Đông là miếng mồi của các phe, đừng trách ta nói lời khó nghe, thế chất này, can trường dũng mãnh là tốt, nhưng người quả cảm thường quá ngoan cố, nay quân Trường Sa đã bị hợp nhất, ngươi muốn gầy dựng sự nghiệp là rất khó.”
“Khó cũng phải làm, cha ta đã thua, ta thì không, các nơi ở Giang Đông đã thiết lập phòng thủ.” Tôn Sách nói, “Tình thế hỗn loạn, mình không đánh, cũng sẽ có người khác tới đánh mình, mong Thái thú đại nhân cân nhắc.”
Chu Thượng lạnh lùng nói, “Xem ra, Tôn thế chất đã giáo huấn ngược lại lão già này rồi.”
“Không dám không dám.” Tôn Sách vội nói, “Chỉ là đột nhiên sinh lòng cảm khái.”
“Thôi.” Chu Thượng đứng dậy, Chu Du hồi hộp.
“Các ngươi uống đi.” Chu Thượng thong thả rời đi.
“Ta đã dặn đừng nói lung tung mà!” Chu Du nghiến răng nghiến lợi.
Tôn Sách vẻ mặt mờ mịt.
“Ta… ta đã nhịn không nói bậy rồi mà. Ui da! Á đau! Đừng!” Tôn Sách còn chưa nói hết đã bị Chu Du nhéo tai.
Chu Du nói, “Câu cuối khác nào vẽ rắn thêm chân, ông ấy đã đồng ý giao binh sĩ Đan Dương cho huynh rồi!”
Tôn Sách cúi đầu nghe Chu Du quở trách, Chu Du giận không biết trút ở đâu. Lát sau, quản sự phủ Thái thú bước vào, Chu Du Tôn Sách lập tức ngậm miệng.
“Thái thú mời Chu công tử đến vườn hoa nói chuyện.” Quản sự rũ mắt nói.
Chu Du đi dưới trời tuyết, thấy Chu Thượng đứng trong vườn hoa hậu viện, phía sau có tôi tớ cầm đèn lồng.
Chu Du khom người vái, quy củ đứng một bên, Chu Thượng làm người nghiêm khắc, chú trọng lễ tiết, lão không lên tiếng, Chu Du không mở miệng.
Một lúc lâu sau, Chu Thượng thở dài.
“Chuyến này, trừ Đan Dương, con còn định đi đâu nữa?”
“Lịch Dương.”
“Bên phía Ngô Cảnh chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Vẫn chưa.” Chu Du cung kính đáp.
“Tôn Kiên chết, ta tưởng hai con trai của hắn sẽ quy ẩn.” Chu Thượng trầm giọng nói.
Chu Du không tiếp lời, Chu Thượng lại hỏi, “Con thấy chỉ dựa vào hai đứa liệu có đánh thắng Viên Thuật không?”
Chu Du suy nghĩ, đáp, “Có chú, có Thái thú Ngô Cảnh, lúc này Viên Thuật cầm ngọc tỷ lại sắp xưng đế, đây là thời gian thu mua lòng người, lão sẽ không xuống tay đối phó con.”
“Con thấy Tôn Sách làm người thế nào?” Chu Thượng hỏi.
Lần này Chu Du không dám tùy tiện trả lời, đắn đo hồi lâu, đáp tám chữ.
“Thẳng thắn rộng lượng, khí phách hiên ngang.”
Chu Thượng nói, “Ta thấy Tôn Sách đúng là tướng tài, chỉ là không giỏi dùng mưu, mà thôi. Vừa khéo có con hỗ trợ, đánh cược một phen vậy, Tôn Sách nói không sai, thân ở thời loạn, không ai có thể chỉ biết lo cho mình. Ta già rồi, Đan Dương giao cho hai đứa.”
Chu Du nghe thế, tảng đá trong tim rốt cuộc buông xuống.
“Ngày mai con lên đường đến Lịch Dương.”
Chu Thượng gật đầu, Chu Du khom người cáo lui, lúc về phòng khách, Tôn Sách còn đang táy máy thứ gì đó. Thấy Chu Du vào phòng lập tức giấu biến mặt cười, nghiêm túc đường hoàng.
Tôn Sách ngẩng đầu, cười như đứa trẻ to xác, hỏi, “Sao rồi? Thành công không?”
“Suýt bị huynh phá hỏng đó!” Chu Du khiển trách.
Tôn Sách cười ha ha, đứng dậy nhấc bổng Chu Du lên vai, tối đó không nghỉ lại phủ mà ra ngoài tìm chỗ trú. Đêm xuống, toàn thành lên đèn, Chu Du đun nước ấm rửa mặt, có Đan Dương làm chỗ dựa, con đường sau này sẽ dễ đi hơn nhiều.
Hôm sau, Chu Du Tôn Sách đi dạo trong thành, không quấy rầy Chu Thượng, chỉ khảo sát cuộc sống người dân và hệ thống phòng vệ. Chu Du kiểm tra thuế và lương bổng, Tôn Sách hỏi thăm việc binh, lúc hai người đến phía Đông thành, quý phủ Thái thú phái người đến giao sổ sách ghi chép thuế và quân lương cho Chu Du xem.
Đan Dương trở thành cứ điểm đầu tiên của hai người, vì không muốn làm phiền Chu Thượng, Chu Du mua một dinh thự trong thành làm chỗ định cư. Hai người tách khỏi phủ Thái thú, vạn nhất Viên Thuật sai người tra hỏi cũng có thể ứng phó.
Phi Vũ hót một tiếng, bay xuyên màn tuyết.
Chu Du đang đặt bút viết bố cáo, định chiêu binh trong thành, nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng. Tôn Sách đứng trong sân hồi lâu, không nói tiếng nào.
“Sao vậy?” Chu Du hỏi.
“Lỗ Tử Kính đưa tin.” Tôn Sách nói, “Từ Trường An đến huyện Thư, từ huyện Thư chuyển sang đây.”
“Cho ta xem chút.” Chu Du nói.
Tôn Sách mở thư đặt lên bàn, lại lấy con dấu của mình đè lên, ấn khắc: Phá lỗ tướng quân – Tôn.
Chu Du liếc qua thư, nhất thời sửng sốt. Thư này chính là phù tiết từ Lạc Dương, thiên tử khâm thưởng, Tôn Kiên đã chết, vị trí Phá lỗ tướng quân truyền cho con trai Tôn Sách, nói cách khác, bây giờ Tôn Sách đã kế thừa tước vị danh chính ngôn thuận.
Phù tiết: vật làm tin khi vua sai đi sứ hoặc điều binh.
“Có thể lập phủ rồi.” Chu Du nói, “Hay quá! Nhưng tại sao Đổng Trác lại…”
Tôn Sách bảo hắn xem phần chữ ký, trên đó đóng con dấu của Phấn vũ tướng quân Lữ Bố và ấn của thiên tử. Ngọc tỷ truyền quốc nằm trong tay Viên Thuật, phù tiết chỉ làm được đến đây thôi.
Tôn Sách cười nói, “Lão hẳn đã biết chuyện này, không đánh Lạc Dương được rồi.”
“Thu xếp nơi này xong là ổn thôi.” Chu Du nói, “Lạc Dương có Lữ Phụng Tiên bảo vệ, ta không dám chọc vào đâu.”
Chiều hôm đó, Chu Du phát cho Tôn Sách một xấp bố cáo, hai người chia nhau đi dán khắp thành, không nhờ ai giúp, tự làm tất cả. Dân chúng trong chợ thấy bố cáo, liền đến xếp hàng tham dự tuyển quân, Chu Du ngồi ngay ngắn, hỏi việc nhà từng người.
“Làm lính của Tôn tướng quân hả?” Một người trong đó hỏi.
Tôn Sách ngồi một bên cười hô hố, mặc cho Chu Du làm hết.
Chu Du đặt bút viết, đáp, “Phải.”
Người kia lại nói, “Năm đó Thái thú Trường Sa đi ngang qua, cứu cả nhà tiểu nhân khỏi nanh vuốt giặc Khăn Vàng, bây giờ già trẻ toàn tộc đến báo ân.”
Tôn Sách thở dài, đứng lên xá, người kia vội vàng bái lạy Tôn Sách.
“Trong nhà nghe nói Thái thú trúng tên bỏ mình, bèn để tiểu nhân đến đầu quân, báo thù cho Thái thú đại nhân.” Người kia nói, “Sau này xin cùng vào sinh ra tử, tất cả đều nghe Tôn tướng quân sai bảo.”
Tôn Sách đỏ bừng vành mắt, gật đầu nói, “Tất không cô phụ tấm lòng và sinh mạng của đại ca.”
Chu Du giao tờ giấy, giữ người lại, điều đến phủ Thái thú nhận lệnh bài, giáp da và vũ khí.
Mãi đến khi mặt trời ngả về Tây, ngoài phủ đã chiêu mộ hơn bốn trăm người, tất cả đều đến vì tên tuổi Tôn Sách.
“Đóng cửa!” Chu Du nói, “Mai quay lại.”
“Chu công tử!” Có người ôm bọc hành lý, đứng ở cửa nói, “Có thể phát cho các anh em một bữa cơm được không? Mới sáng nghe tin, bọn ta từ các huyện xa đến đây, trời tối không thể ra khỏi thành.”
Chu Du liền đi lấy tiền, phát cho mỗi người một ít, để bọn họ tự tìm chỗ ăn uống nghỉ ngơi.
Tôn Sách luyện côn trong sân, Chu Du tính toán dưới hành lang, Tôn Sách nói, “Bốn trăm người là đủ rồi, mai ta dẫn họ đến Lịch Dương, đệ đừng bận tâm chuyện quân lương, đến lúc đó ta nhờ cậu giới thiệu người luyện binh.”
Chu Du nói, “Không nhất thiết phải đi ngay ngày mai, dù gì cũng cần mười ngày nửa tháng, dàn xếp ổn thỏa rồi hãy lên đường.”
Tôn Sách nói, “Chờ ở đây lâu chỉ sợ có biến.”
“Huynh vội cái gì?” Chu Du gác bút, nhìn vào mắt Tôn Sách.
Tôn Sách suy nghĩ, nói, “Ta sợ đến chậm hai, ba tháng, biết đâu bên Lịch Dương không áp chế được Ngô Quận.”
“Thế à?” Chu Du nói, “Thái thú Ngô Quận là Hứa Cống, tuy chưa gặp nhưng đó là người của Viên Thuật, bây giờ huynh mang theo bốn trăm tân binh, ngay cả luyện binh cũng chưa từng trải qua, tùy tiện xông vào Lịch Dương, huynh không sợ Hứa Cống mật báo cho Viên Thuật, diệt sạch lính của huynh tại Lịch Dương sao?”
“Tuyệt đối không có đâu.” Tôn Sách khoát tay, đến bên cạnh Chu Du, thuận miệng nói, “Cậu ta chống đỡ được.”
“Huynh vội vàng như vậy vì muốn báo thù đúng chứ?” Chu Du nói, “Huynh định thu nạp quân Lịch Dương, sau đó mật báo cho các vị tướng quân Trình Phổ, Hoàng Cái dẫn lính về báo thù cho cha huynh phải không?”
Suy nghĩ trong đầu Tôn Sách bị Chu Du đoán trúng phóc.
Tôn Sách, “Đúng là không có cái gì qua mắt đệ được.”
Chu Du, “Ta đã thấy huynh viết thư từ đầu xuân rồi.”
Tôn Sách nói, “Muốn đánh Kinh Châu phải có thủy quân, bây giờ thủy quân đã có, người cũng gọi về, để Trình Phổ mang binh mã thuộc hạ của Viên Thuật theo thì có gì không ổn?”
“Huynh nói ngược hết rồi, cái gì cũng không ổn.” Chu Du đáp, “Thư đó ta đã xé rồi.”
Tôn Sách, “Ta làm thế nào cũng không được.”
Tôn Sách đứng dậy, ra ngoài sân, đứng dưới trời tuyết.
“Giận hả?” Chu Du hỏi.
Tôn Sách không hé răng.
“Huynh chưa nghĩ kỹ sao?” Chu Du nói, “Huynh cướp lính của Viên Thuật đi báo thù, coi như trả thù xong, sau khi về Kinh Châu, liệu Viên Thuật sẽ bỏ qua cho chúng ta chắc? Lão là người thù dai, đến lúc đó huynh tiến thoái lưỡng nan, lão sẽ không để huynh về Đan Dương…”
Tôn Sách, “Lấy được Kinh Châu rồi, chúng ta còn về Đan Dương làm gì?”
Chu Du ném bút, nổi giận.
“Phải suy xét thật kỹ.” Chu Du nhíu mày, “Sĩ tộc Kinh Châu đông đúc, ngay cả Giang Đông cũng phải dè chừng, một nhóm người ngoài như chúng ta tiến vào Kinh Châu, chắc chắn không thể sống yên.”
Tôn Sách không trả lời câu đó, chỉ nói, “Ta muốn báo thù.”
Chu Du thản nhiên nói, “Cha ta chết trong tay Hoa Hùng, bây giờ Hoa Hùng cũng không còn, ta không biết phải làm gì mới trả được thù cho cha.”
“Cho nên…” Tôn Sách nghiêng đầu nhìn Chu Du, “Phải tự tay đâm chết kẻ thù càng nhanh càng tốt.”
“Kẻ thù quan trọng hay nghiệp lớn quan trọng?” Chu Du gắng nhịn xuống, hỏi câu cuối cùng.
Chu Du vốn không muốn nói những điều này với Tôn Sách, dù sao thì Tôn Kiên chết chưa tới ba năm, hắn cho rằng Tôn Sách khó khăn lắm mới nguôi ngoai, không ngờ y vẫn ghi sâu trong lòng, hắn tuyệt đối không muốn chuyện này xảy ra. Nhưng Tôn Sách không chịu nói, hóa ra nửa năm qua y vẫn chưa khi nào quên.