Editor: Vện
Tôn Quyền nhíu chặt đôi mày, rốt cuộc đã ra quyết định, nhưng trận này phải đánh làm sao, khi nào đánh lại chẳng có kế hoạch, còn Chu Du vẫn thong dong thả bước bên bờ sông vắng.
Hai người đến bến thuyền, dân chạy nạn của Lưu Bị đổ bộ, khắp bến nhìn đâu cũng là người, chen chúc nước chảy không lọt, Lã Mông và Cam Ninh mang binh đưa toàn bộ vào thành. Người qua kẻ lại, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng trẻ con reo mừng, Chu Du nhoẻn cười.
“Đây là lần đầu ta gặp cảnh này.” Chu Du bất đắc dĩ nói.
“Ta cũng vậy.” Tôn Quyền nói.
“Đề phòng thích khách.” Lã Mông chen đến, nhỏ giọng nói, “Ra đây làm gì?”
Chu Du nói, “Không sao, ta biết.”
Tôn Quyền biết dù thích khách có trà trộn vào dân chạy nạn cũng không thoát khỏi mắt Chu Du, liền an tâm, nhưng Lã Mông vẫn phái người bảo vệ Tôn Quyền, dân chúng lên bờ đều phải bị lục soát phòng khi có mang nỏ tiễn.
“Ta nhớ mười năm trước.” Chu Du nói, “Anh đệ từng nói, sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận.”
Tôn Quyền nói, “Ta nhớ lời này là của huynh, huynh nói nếu thắng trận Quan Độ thì cuộc chiến này sẽ dời lại mười năm sau, bây giờ cuối cùng cũng đến. Không tránh được phải đối chiến với Tào Tử Hoàn.”
“Năm đó trộm binh của ta đi giúp Tào Phi, giờ có hối hận không?” Chu Du hỏi.
“Không hối hận.” Tôn Quyền vung tay áo, chậm rãi bước lên phía trước, cười với Lưu Bị vừa xuống thuyền.
“Lưu Dự Châu.” Tôn Quyền không gọi “hoàng thúc”, hiển nhiên cũng không muốn dưới cơ Lưu Bị, Lưu Bị rất biết điều, tiến đến vái chào, hai mắt ngấn lệ, run giọng nói, “Bị thay mặt bách tính Kinh Châu tạ ơn cứu mạng của Ngô hầu!”
“Mau đứng lên mau đứng lên.” Tôn Quyền không chờ Lưu Bị quỳ xuống, vội đến đỡ, nhưng Lưu Bị quyết tâm làm đại lễ, hạ gối rạp mình lạy Tôn Quyền, Tôn Quyền kinh ngạc. Vạn dân trên bến thuyền cùng quỳ xuống, khung cảnh chấn động.
Tôn Quyền quay lại nhìn Chu Du, Chu Du ra dấu tay, bảo y hãy quỳ theo, Tôn Quyền vén vạt áo đáp lễ Lưu Bị, hai người quỳ thẳng lưng, cùng làm đại lễ ngay bến. Dân chúng bật khóc, cảm kích Lưu Bị cùng ân đức thu nhận của Đông Ngô.
Chu Du phóng tầm mắt ra xa, tìm được Triệu Vân mặc áo xám tro trong luồng người, ra dấu, Triệu Vân lại xua tay, ý bảo lúc này không thể rời khỏi đội ngũ. Đường xa mệt nhọc, Tôn Quyền đón Lưu Bị, các võ tướng nối bước vào phủ. Chu Du ở lại sắp xếp công việc, Lã Mông dọn một khu đất trống ở phía Đông thành cho dân chúng và binh sĩ của Lưu Bị dựng trại.
Bận rộn một ngày một đêm, hôm sau dân chúng mới lên bờ hết, mỗi ngày Chu Du chỉ ngủ hai canh giờ, bệnh tình trở nặng, vừa về thì nhịn không được ho khù khụ.
Tiểu Kiều nhíu mày nói, “Chu Lang, chàng nghỉ một lát đi.”
Chu Du xua tay, gió rét xộc vào, khoác áo, ngồi bên lò lửa nhắm mắt một lúc.
“Tình hình bờ Bắc thế nào?” Tiểu Kiều lo lắng hỏi.
Chu Du đáp, “Tào Tháo dùng xích nối các chiến thuyền, như muốn vượt sông.”
Tiểu Kiều nói, “Chàng ngủ trước đã, hao phí tinh thần nhiều quá rồi.”
Chu Du im lặng chợp mắt.
“Quân Tào đến rồi mà còn ngủ hả?” Tôn Sách vỗ vai Chu Du, Chu Du bừng tỉnh.
“Bá Phù?” Chu Du khó có thể tin.
Tôn Sách cười, ngồi trên bậc thang trước bàn Chu Du, đưa lưng về phía hắn, vừa rồi thức dậy chỉ trong nháy mắt, Chu Du thậm chí không kịp thấy mặt Tôn Sách.
“Bá Phù!” Chu Du suýt hất đổ bàn trà, chụp vai y, muốn y xoay mặt lại, Tôn Sách lại không chịu.
Tôn Sách nhìn ra cảnh sông ngoài cửa, thì thầm, “Công Cẩn, vất vả cho đệ, đệ thấy trận này có thắng được không?”
“Ta không biết.” Chu Du lắc đầu, nói, “Bá Phù, huynh còn sống?”
Tôn Sách nghiêng đầu, trong khoảnh khắc đó, Chu Du nhìn thấy mặt Tôn Sách.
Vẫn là dung nhan thuở niên thiếu, khí phách ngất trời, ngũ quan sắc bén, mày kiếm mắt sáng, khóe môi luôn giữ nụ cười.
“Bá Phù…” Một khắc đó, Chu Du không kiềm nổi nước mắt, hai mắt đỏ bừng, lệ nóng tràn mi, môi run run, hắn vươn tay xoa gò má Tôn Sách, Tôn Sách nắm tay hắn, mỉm cười siết bờ vai hắn.
“Nè, khóc cái gì?” Tôn Sách cười nói, thuận thế ôm lấy hắn, hệt như khi bọn họ còn trẻ.
“Đệ sợ không?” Tôn Sách lại hỏi.
Chu Du lắc đầu, nước mắt lưng tròng, ngơ ngác nhìn Tôn Sách, giữa đôi mày hằn vẻ bi thương.
“Ta đã không còn gì để mất.” Chu Du nói, “Khi trận chiến bắt đầu, Tiểu Kiều sẽ dẫn con ta về Phú Xuân, nếu Giang Đông thua, ta lấy mạng hiến tế.”
Tôn Sách cười nói, “Không thua, sao lại nói vậy? Từ trước đến nay đệ chưa bao giờ thua.”
Chu Du nắm tay Tôn Sách, hai người ngồi sóng vai trên bậc thang, nhìn mặt y đến xuất thần, mi mày môi mắt, Chu Du đều nhớ rõ, chín năm trôi qua như giấc mộng, hắn vẫn mảy may không quên nửa phân.
“Cha ta nói, người không hiếu chiến mà muốn hắn đánh là rất khó.” Tôn Sách suy nghĩ, nghiêm mặt nói với Chu Du, “Nhưng người không hiếu chiến một khi đã hạ quyết tâm thì không ai có thể khiến hắn quay đầu, hắn sẽ mạnh mẽ hơn bất cứ kẻ nào, bởi vì hắn không thể rút lui, không còn đường về nữa.”
Chu Du mỉm cười đau thương, nói, “Mười năm trước, ngay cái ngày mà ta và huynh tranh chấp, trận chiến này đã định trước là sẽ xảy ra.”
“Đã biết nên đánh thế nào chưa?” Tôn Sách nhìn nước sông, lại nhìn Chu Du.
“Không biết.” Chu Du đáp, “Chưa nghĩ ra, nhưng ta không thể nói, nói rồi Tôn Quyền sẽ hoảng.”
Tôn Sách nói, “Đừng lo cho thằng nhóc kia, ta chợt nghĩ đến cái đêm đệ thay ta đánh hạ Ngô Quận, đệ còn nhớ không?”
“Trong ngoài phối hợp?” Cảm xúc Chu Du dần dần bình ổn.
Chu Du vẫn nhớ đêm hôm đó, bọn họ đốt một con diều, dẫn ngọn lửa như cuồng long thiêu rụi phủ Thái thú, nhân lúc hỗn loạn, Tôn Sách tấn công Ngô Quận.
“Suỵt.” Tôn Sách vươn tay diễn tả con rồng rất sống động, ngón tay vạch qua vạch lại giữa không trung.
“Chu Lang?” Tiểu Kiều đẩy Chu Du, Chu Du hoảng hốt bật dậy, toát mồ hôi, ho kịch liệt.
“Chàng có sao không.” Tiểu Kiều lo lắng nói, “Em nghe chàng luôn miệng gọi tên Bá Phù.”
Chu Du vẫn chưa hoàn hồn, màn lụa bị gió xốc lên, lạnh đến phát run.
Tiểu Kiều nói, “Uống thuốc rồi vào trong ngủ nhé, chàng quá mệt nhọc.”
Chu Du nheo mắt, nhớ lại con rồng lửa cháy hừng hực đêm hôm ấy.
“Không sao.” Chu Du nói, “Đừng lo cho ta.”
Sắc trời tối đen, nửa đêm, Chu Du vào phòng thu dọn đồ đạc.
“Em không đi!” Giữa đôi mày Tiểu Kiều hiện vẻ không cam lòng.
Chu Du vừa xếp quần áo và vật dụng tùy thân của Tiểu Kiều, vừa nói, “Nàng nhất định phải đi, không được ở lại đây.”
“Nếu quân Tào lên bờ.” Tiểu Kiều nói, “Em sẽ mang dao găm.”
“Nàng muốn con chúng ta ngay cả mẹ cũng không còn sao?” Chu Du nói.
Tiểu Kiều ngừng thở, im lặng không nói, Chu Du tiếp tục dọn hành trang, vợ chồng hai người ngồi đó, Chu Du vén mấy lọn tóc rũ xuống trán Tiểu Kiều.
“Nàng về đi, có thế ta mới không bận lòng.” Chu Du chậm rãi nói.
“Chàng mơ thấy Bá Phù sao?” Tiểu Kiều nắm ngón tay Chu Du, lẳng lặng nhìn hắn như không muốn thừa nhận.
Chu Du gật đầu, hai người không nói gì nữa, trời hửng sáng, Chu Du đưa Tiểu Kiều ra bến, một chiếc thuyền con, Tiểu Kiều lưng đeo hành trang, được các binh sĩ hộ tống xuôi dòng Trường Giang về Phú Xuân.
Chỉ còn một cây đàn, một ấm trà xanh, một quyển trục da dê.
Bản đồ Trường Giang như sắp hóa thành diều lửa ập vào mặt bất cứ lúc nào.
“Tám mươi vạn đại quân.” Giọng Triệu Vân ngoài cửa vang lên, “Gộp hết lính của hai chúng ta chỉ có năm vạn, trận này đánh sao đây?”
“Mọi người cũng đang thắc mắc vấn đề này.” Chu Du nói, “Ngay cả Bá Phù chết rồi còn về hỏi ta mà.”
Triệu Vân nhoẻn cười, dựa hành lang, khoanh tay, vẫn là giày da giáp bạc như thiếu niên tướng quân ngày xưa, khác biệt duy nhất là dung nhan đã nhuốm màu sương gió.
“Huynh già rồi.” Chu Du thản nhiên nói.
“Đệ cũng già.” Triệu Vân nói, “Đệ còn già nhanh hơn ta, mặt vẫn vậy nhưng tóc mai bạc cả rồi.”
Chu Du nói, “Huynh người già nhưng tâm không già, ta chưa già nhưng tâm đã già.”
Triệu Vân tiến đến vỗ cánh tay Chu Du, ngồi một bên, hai người có quá nhiều điều muốn nói, bao nhiêu chuyện cũ muốn ôn, nhất thời chẳng nói nên lời.
Rốt cuộc, những ký ức năm xưa hóa thành nụ cười ngầm hiểu ý nhau, không nhắc đến nữa.
Chu Du lên tiếng trước.
“Huynh về Trường Bản làm gì?”
“Cứu người.”
“Cứu ai?”
“A Đẩu.”
Chu Du không hiểu, Triệu Vân giải thích, “Con trai chủ công.”
“À.” Chu Du nói, “Tào Phi đuổi sát không tha, chắc cũng đánh hơi thấy, sao lúc đó ta không thấy huynh mang theo A Đẩu.”
Triệu Vân bèn kể lại với Chu Du rằng y tiếp nhận đứa trẻ sơ sinh còn trong tã từ tay Cam phu nhân, quấn trước ngực chạy đi. Lúc thoát hiểm là giữa đêm, Chu Du không nhìn ra, bây giờ nhắc lại mới thấy sợ, lại bị Triệu Vân khoa tay múa chân, diễn tả cho không biết nên khóc hay cười.
Cuối cùng, Chu Du nói, “Lưu Dự Châu vứt bỏ con mình, huynh quay về cứu làm gì? Đơn thân độc mã mạo hiểm chỉ vì một đứa bé sao?”
Triệu Vân nói, “Nó là con trai trưởng của chủ công.”
Chu Du chỉ đành từ bỏ, cuốn bản đồ, pha trà cho Triệu Vân, hỏi, “Làm sao phá địch?”
Triệu Vân nhún vai nói, “Không biết, có trời biết, chẳng phải đệ không sợ à? Thật sự chưa nghĩ ra sao?”
“Không phải huynh cũng chưa nghĩ ra đó sao?” Chu Du phản bác, “Ta thấy huynh cũng đâu có sợ.”
Hai người cùng bật cười, lát sau, Chu Du bất đắc dĩ lắc đầu.
“Bá Phù về hả?” Triệu Vân hỏi.
“Tử Long, huynh nghĩ người chết rồi thì hồn có còn không?” Chu Du hỏi, Triệu Vân im lặng, Chu Du không chờ y lên tiếng, lại nói, “Từ lúc Bá Phù đi, ta vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng lại không thể không tin. Tự nhủ trăm lần, nghìn lần, chung quy cũng vì ta không cam lòng, luôn ngóng trông Bá Phù báo mộng tìm ta.”
“Chín năm.” Chu Du nói, “Trong chín năm qua, không một đêm nào ta mơ thấy y, chỉ có đêm qua, ta do dự không ra quyết định, y mới báo mộng về.”
Triệu Vân nhấp ngụm trà, vẫn im lặng.
Chu Du nói, “Ta suy nghĩ ngày đêm, tối chẳng mơ thấy gì, bây giờ thấy rồi lại sợ chỉ vì thường ngày nghĩ ngợi quá nhiều.”
Triệu Vân nói, “Đệ nhận ủy thác của Bá Phù, suốt bao năm qua chưa lần nào cô phụ nguyện vọng của y nên y không đến tìm đệ.”
Nói rồi, Triệu Vân lại cười với Chu Du.
“Bây giờ dao động.” Chu Du cảm khái, “Nên mới về gặp. đúng là như vậy.”
Triệu Vân nói, “Hiện tại, chủ công nhà ta, chủ công nhà đệ, tính mạng dân chúng Giang Đông, thế cuộc thiên hạ sau này đều đặt cả lên vai đệ.”
“Khoan nói chuyện liên minh.” Chu Du thản nhiên nói, “Mười năm trước ta đã nói với Tôn Quyền, rằng sẽ có ngày đánh một trận với Tào gia, biết đâu qua mười năm nữa, ta và huynh sẽ không còn là đồng minh.”
Năm ngón tay Chu Du lướt qua dây đàn, âm vang réo rắt, cười nói, “Vạn nhất ngày nào đó ta và huynh gặp lại giữa chốn binh đao…”
“Dù cho có ngày đó.” Triệu Vân tự nhiên nói, “Trước mắt cứ việc nghe đàn, uống trà là viên mãn.”
“Quân sư nhà huynh là một nhân vật rất lợi hại.” Chu Du nói.
Triệu Vân cười trừ, đứng lên, úp chén, rời đi.
Chu Du nói, “Không tiễn.”
“Đại chiến thắng lợi.” Triệu Vân đáp.
Mấy ngày sau, Chu Du duyệt binh xong, lúc đến phủ Tôn Quyền thì nghe võ tướng hai phe Tôn – Lưu cãi nhau đỏ mặt, Chu Du vừa xuất hiện, mọi người lập tức im lặng.
Chu Du chắp tay chào Tôn Quyền và Lưu Bị, ngồi xuống bên cạnh Tôn Quyền.
“Ồn ào cái gì?” Chu Du hỏi.
Gia Cát Lượng mỉm cười, không trả lời.
“Quân Tào sắp sang sông!” Quan Vũ lạnh lùng nói, “Đông Ngô các ngươi còn muốn giở thủ đoạn đê tiện! Lần lượt đục từng thuyền! Đục khi nào mới hết?!”
Gia Cát Lượng nói, “Cam tướng quân đã nói thế tất có lý do của tướng quân.”
Cam Ninh muốn phát hỏa, lại bị Lỗ Túc nháy mắt áp xuống, Gia Cát Lượng nói nhẹ như mây, “Quân Tào tấn công, tức là đã chuẩn bị sẵn sàng, trong ngoài phối hợp, kế đục thuyền e là không thể thực hiện được.”
“Vậy ngươi đưa ra kế khác đi.” Chu Trị cười nhạo, “Sao chỉ đứng đó phản bác thôi vậy?”
“Haiz…” Hoàng Cái lên tiếng, “Khổng Minh tiên sinh không xuất thân từ thủy quân, sao biết thủy chiến phải đánh thế nào?”
Gia Cát Lượng nói, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Đô đốc trấn thủ đã lâu, chi bằng nghe ý kiến Đô đốc trước đã?”
Gia Cát Lượng vừa dứt lời, người trong phòng đều dồn mắt nhìn Chu Du, Chu Du đương nhiên sẽ không đấu khẩu với Gia Cát Lượng, dù sao thì vấn đề trước mắt là đánh trận như thế nào chứ không phải đấu khí thế. Chu Du trầm ngâm, nói, “Chủ công, Lưu đại nhân hãy nhìn cho rõ.”
“Thuộc hạ của Tào Tháo đóng ở bờ Bắc, bộ binh, kỵ binh khoảng ba mươi lăm vạn, đây là con số ta đã xác minh.” Chu Du nói với mọi người, “Kinh Châu vừa chiếm, lòng người bất ổn, Tào Tháo tất sẽ không trông cậy hoàn toàn vào Thái Mạo và Trương Doãn. Gã này có bệnh đa nghi, có thể cho người ly gián quan hệ giữa Tào Tháo và bại tướng Kinh Châu.”
“Quân đội của Tào Tháo thế mạnh, suy cho cùng, chuyện cần làm chỉ có một, đó là vượt sông đổ bộ. Tào Tháo không có thuyền, chỉ có thể sử dụng thuyền của Kinh Châu, nhìn như hơn mười vạn, thực tế thuyền có thể tham chiến chưa đến mười vạn.”
“Nhìn chung, quân địch của chúng ta có mười vạn chiến thuyền chở thủy quân Kinh Châu, hơn nữa trong số đó không hoàn toàn là người của Thái Mạo và Trương Doãn. Nói vậy, Tào Tháo sẽ phái không ít người lên thuyền tiếp quản quân đội của Thái Mạo.”
“Chiếu theo đó, ta đoán đại quân có ba phần quân Kinh Châu, bảy phần quân Tào. Cũng tức là ba vạn quân Kinh Châu, bảy vạn quân Tào.”
“Trong bảy vạn quân Tào, phải hơn phân nửa bị say sóng, không đáng sợ.” Chu Du mở bản đồ Trường Giang, ung dung nói, “Cho nên kẻ địch của chúng ta chưa đến năm vạn.”
“Phải biết vận dụng quân đội trong tay đánh tan năm vạn quân.” Chu Du nói, “Chiến thuyền Kinh Châu cồng kềnh, Tào Tháo lần đầu chỉ huy thủy chiến tất không suôn sẻ, Hàn Tín dám nói dẫn quân càng nhiều càng tốt, Tào Tháo cùng lắm chỉ điều khiển được ba chiến thuyền, nhiều khi còn bị thuyền khác kéo chân.”
Khi Lưu Bang hỏi Hàn Tín rằng bản thân cầm được bao nhiêu quân, Hàn Tín nói, “Bệ hạ chẳng qua chỉ cầm được mười vạn.” Lưu Bang hỏi ông cầm được bao nhiêu, Hàn Tín trả lời, “Thần thì càng nhiều càng tốt.”
“Phá thuyền mang cờ lệnh.” Chu Du nói, “Quấy nhiễu bố cục…”
“Khoan đã.” Gia Cát Lượng cắt ngang.
“Mày lại muốn thả rắm gì nữa?!” Cam Ninh không nhịn được, giận dữ mắng, “Con bà nó! Đô đốc nhà ông trị thủy quân mười năm, thằng lông vàng nhà mày…”
Chu Du khẽ cau mày nhìn Cam Ninh, Cam Ninh đành nhịn xuống.
Gia Cát Lượng cười nói, “Ta có một người bạn cũ, hiện đang ở trong quân Tào Tháo, tên là Bàng Sĩ Nguyên, hắn truyền tin cho ta.”
“Mời Khổng Minh tiên sinh.” Chu Du nói, có linh cảm lời Gia Cát Lượng sắp nói có thể xoay chuyển cục diện đại chiến.
“Có người hiến kế cho Tào Tháo, người phương Bắc say sóng, không rành thủy chiến, có một cách giải quyết, đó là dùng xích sắt cột các thuyền lớn lại với nhau, giảm bớt lực nước tác động.”
“Thế thì thủy quân Kinh Châu sẽ hợp làm một thể, mặc dù không bị say sóng nhưng lại bị ràng buộc, khó quay đầu.” Gia Cát Lượng nói, “Quân Tào chỉ có thể tiến vào bờ.”
Trong phòng im lặng nghe được cả tiếng kim rơi, nếu Tào Tháo làm vậy, hàng trăm chiến thuyền được nối lại, viện binh có thể hỗ trợ lẫn nhau, hệt như tường đồng vách sắt, chỉ cần một thuyền cập bờ, bộ binh sẽ xông ra như thủy triều, không gì cản nổi.
“Kế này đơn giản.” Gia Cát Lượng nói, “Cũng có chỗ tai hại, nếu phá được trận thuyền thì quân Tào buộc phải rút lui.”
Máu Chu Du sôi sục, đầu choáng váng, như nghĩ ra điều gì đó không chân thực.
Trong bóng tối, tất cả âm thanh tắt lịm, một cánh diều vẽ ra rồng lửa tỏa sáng mặt sông.
Chu Du đột ngột mở mắt.
“Đô đốc!” Trình Phổ bước lên đỡ.
Chu Du xua tay, ho liên hồi, nắm vạt áo Tôn Quyền, ho ra một ngụm máu.
“Ta không sao.” Chu Du thở khó nhọc.
Tôn Quyền nhìn Chu Du, Chu Du vuốt vạt áo Tôn Quyền phẳng trở lại.
“Ta đã có cách.” Chu Du nói, “Các vị tướng quân hãy an tâm, chiến trường nay chỉ nhờ ba phần vào ý trời là biết có thành công hay không, phần còn lại chỉ cần chờ đợi.”
“Đã thế, việc điều binh khiển tướng xin giao cho Đô đốc.” Luu Bị nói, “Đô đốc toàn quyền chỉ huy, thề không trái lệnh.”
Chu Du gật đầu, chắp tay với mọi người, nhận lệnh bài của Tôn Quyền.
Tất cả tản đi, Gia Cát Lượng và Lưu Bị rời phủ Thái thú, Lưu Bị về doanh trại phía Đông thành, hai người bàn bạc, Gia Cát Lượng nói, “Đông Ngô Trương Chiêu đã mất tín nhiệm, Chu Du mang bệnh nặng khó chữa, sau khi trận chiến kết thúc, chủ công có thể nhờ Tôn Quyền lấy lại Kinh Châu.”
Lưu Bị trầm ngâm một lúc lâu, nói, “Kinh Châu vốn không thuộc cai quản của Đông Ngô, nhưng Tôn gia có khúc mắc với Hoàng Tổ và Cảnh Thăng Công, chỉ sợ không thể mở miệng.”
Tên chữ của Lưu Biểu là Cảnh Thăng.
“Chủ công chỉ cần đề xuất.” Gia Cát Lượng nói, “Ta thấy Chu Du đã có kế hoạch, trận này nắm chắc phần thắng, nhưng dù thắng lớn, đại quân của Tào Tháo chỉ rút về Tương Dương. Đến lúc đó, Tôn Quyền vẫn phải cần chúng ta thay y ngăn binh mã.”
Trong phủ Thái thú, Chu Du lại ho liên hồi, Tôn Quyền ngồi bên, nóng gan nóng ruột không cách nào tả được.
“Công Cẩn đại ca.” Tôn Quyền run giọng gọi.
“Không sao.” Chu Du đáp, “Đông về gió lạnh, tổn thương gan phổi, bệnh ăn vào gốc tủy từ lâu rồi.”
Tôn Quyền nói, “Nghe nói Gia Cát Lượng tinh thông y thuật, hay là nhờ hắn xem bệnh cho huynh?”
“Bệnh nặng từ lúc năm tuổi, thần tiên cũng không chữa được.” Chu Du nhấp ngụm trà, nói, “Ta dặn đệ một chuyện, Trọng Mưu, trận này mà thắng, đệ phải bắt Gia Cát Lượng và Lưu Bị ở lại Giang Đông làm con tin.”
Tôn Quyền chấn động, “Như vậy sao được?”
Chu Du nhìn Tôn Quyền, ánh mắt rất phức tạp.