Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vện
Bao năm qua Đông Ngô như gã khổng lồ say ngủ, thời khắc này chợt vươn mình tỉnh giấc.
Giờ Dần, rồng lớn uốn lượn từ Nam Bình Sơn đến Trường Giang Xích Bích, không an phận mà vùng vẫy.
Gia Cát Lượng bước lên tế đàn, sao sáng chi chít, bầu trời sáng rực, không một bóng mây, không một ngọn gió.
Chậu than lớn đặt ở bốn phía, tương ứng với vị trí hai mươi tám vì tinh tú, Gia Cát Lượng cầm kiếm Thất Tinh, đầu đội đạo quan vàng chói, thân mặc áo bào Càn Khôn Bát Quái, chỉ kiếm lên trời.
Trời đất như chấp nhận lời thỉnh cầu, mặt sông bờ Nam nổi từng con sóng, dồn dập xô nhau.
Hoàng Cái hai tay chống kiếm xuống đất, sau lưng là mấy nghìn quân Đông Ngô lũ lượt lên thuyền, thuyền xuống nước, lướt nhanh vào dòng Trường Giang đen như mực.
Một thuyền mười người, đều nhịp khua mái chèo, Hoàng Cái đứng ở đầu thuyền, sừng sững như pho tượng, tiến vào màn đêm mờ mịt.
Sương mù trên sông bao trùm Xích Bích, trong bóng tối, tiếng xích sắt va chạm nghe loảng xoảng, tám mươi vạn quân Tào thẳng tiến Giang Đông.
Chu Du dẫn quân lên thuyền, trên bàn gỗ đầu thuyền đặt một cây đàn, ba chén rượu, nến thơm thoang thoảng, sương trắng lượn lờ, hết tụ lại tan, như sắp hóa thành thực thể.
“Công Cẩn.” Tôn Sách cười nói.
Chu Du nâng mắt nhìn màn sương trắng xóa huyễn hóa thành Tôn Sách đối diện, mỉm cười.
“Xin huynh phù hộ ta, Bá Phù.” Chu Du nói, “Che chở ta, che chở Đông Ngô.”
Tôn Quyền bước lên, Chu Du cất cao giọng, “Ba chén rượu nhạt tế đất trời, tế tổ tiên Tôn gia, tế hồn thiêng của huynh!”
Tôn Quyền cầm chén đổ rượu xuống sông.
Gió Đông kéo đến, thời khắc đó, chiến ý ấp ủ nghìn vạn năm bộc phá, rít gào chấn động trời cao!
Gió Đông ập tới, thổi bay nghìn tầng mây, xua tan sương mù bao trùm chiến trường Xích Bích.
Đỉnh Nam Bình Sơn, cờ sao bay phấp phới, Gia Cát Lượng mở mắt, thu kiếm, ngẩng đầu nhìn trời, chậu than bị gió xô ngã, Lỗ Túc lấy gió lớn làm hiệu lệnh, đốt trụi tế đàn!
Sau trận cuồng phong, đội thuyền quân Tào hiện hình trên mặt sông, trời Đông ló ánh mặt trời, thủy quân Giang Đông đồng loạt căng buồm, vung mái chèo.
“Công Cẩn đại ca.” Tôn Quyền đột nhiên gọi.
Chu Du đặt tay lên dây đàn, trầm ngâm không nói.
“Huynh còn nhớ ngày anh ta qua đời không?” Tôn Quyền đứng phía sau Chu Du.
“Nhớ rõ.” Chu Du nói, “Ta và anh đệ quen nhau hai mươi hai năm, từng ngày, từng khắc ta đều nhớ kỹ, mặc dù ở cùng thì ít, xa cách thì nhiều…”
“Ta đã sắp quên mất dáng vẻ y rồi.” Tôn Quyền thấp giọng nói, “Chỉ nhớ năm đó y rất nghiêm khắc với ta.”
Thiếu niên Tôn Sách vẫn khí phách như năm nào, ôm đầu gối ngồi ở mũi thuyền, cà lơ phất phơ nhoẻn cười.
Gió Đông quét sạch sương mù, nhưng không thể thổi đi hình bóng cố nhân.
“Lần đầu ta gặp anh đệ…” Chu Du khẽ mỉm cười, “Là năm bốn tuổi…”
Đương lúc nói chuyện, lửa đỏ bùng lên, thiêu đốt nửa bầu trời.
Trên Nam Bình Sơn, chuông đồng gõ vang, cuồng phong càng thêm dữ dội như rồng gầm.
ẦM— ẦM— ẦM—
Sắt thép va chạm rung động đất liền, Đông Ngô như rồng lớn vảy vàng hoàn toàn tỉnh giấc, vươn đầu rồng phun lửa đỏ càn quét Trường Giang dậy sóng!
“Tách ra—” Hoàng Cái quát lên.
Chiến thuyền quân Tào càng lúc càng gần, đội thuyền của Hoàng Cái chia làm hai, nương sức gió chèo bằng tốc độ nhanh nhất, tản ra khắp mặt sông, thuyền nhỏ bao vây chiến thuyền đồ sộ.
Trận doanh quân Tào bắt đầu nhận ra có gì không ổn, dồn dập bắn tên, Hoàng Cái lại quát, “Phóng hỏa—”
Trong phút chốc, lòng sông bùng cháy nghìn vạn đóa sen lửa, ngọn lửa bốc cao, lan theo dòng dầu hỏa thiêu đốt chiến thuyền quân Tào.
Ngay khi tiếng nổ đầu tiên vang lên, Chu Du lướt ngón tay qua năm dây đàn, âm thanh như có thể xé nát bầu trời!
Tiếng người la hét vang khắp Trường Giang, hướng đến quân Tào.
Chiến thuyền ầm ầm ngã xuống, tia lửa bắn ra, ánh đỏ ngợp trời, buồm đổ thuyền nghiêng, xác người nghìn vạn, máu chảy thành sông.
Không biết vì sao, ngay lúc đôi mắt Chu Du phản chiếu biển máu Tu La, hắn chợt nhớ lại buổi chiều gặp gỡ Tôn Sách.
Tiếng đàn hối hả, cùng nước sông cuồn cuộn ập đến như tia sét, rồng lớn trở mình, mang theo ý chí của hồn thiêng quay về non sông, mang theo cơn thịnh nộ của toàn Giang Đông nghiền nát quân Tào! Mặt sông loang đầy dầu hỏa, quân Tào khựng lại, chiến thuyền tông vào nhau, lửa lớn bốc phừng phực mấy ngày không dứt, cắn nuốt đất trời.
Cuồng phong dẫn lửa lan rộng, nuốt lần lượt từng chiến thuyền, Chu Du lấy tiếng đàn làm hiệu lệnh, truyền vào tai từng người, huy động toàn bộ chiến thuyền Đông Ngô vây thành vòng tròn, liên tục ném mồi lửa!
“Giết cho ông!” Cam Ninh phẫn nộ quát.
Chiến thuyền thứ nhất tông vào liên hoàn thuyền của quân Tào, lửa bùng lên, quân Ngô giết vào khoang thuyền.
Tào Tháo trên thuyền soái quát, “Tháo xích! Phân tán đội hình!”
Nhưng gió lớn đã thổi lửa đốt cháy cánh buồm, cột buồm liên tiếp đổ xuống, mặt sông biến thành hỏa ngục, thuyền soái của Tào Tháo đón đầu thuyền soái của Chu Du, Chu Du lại vung tay.
Tiếng đàn ngân vang, Chu Du ngẩng đầu, nhịp điệu ngày càng nhanh!
“Lùi lại!” Tôn Quyền hoảng hốt.
Tào Tháo cười lạnh, “Chu Công Cẩn! Lại gặp nhau rồi!”
“Từ biệt nhiều năm.” Chu Du cất cao giọng, “Thừa tướng vẫn khỏe chứ?”
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, chiến thuyền Đông Ngô từ hai bên trái phải lao tới, nổ tung, đâm vào giữa mạn thuyền soái, Tôn Quyền nhận dùi trống, nổi trống, Chu Du nhảy khỏi thuyền soái.
Mũi tên xé gió mà đến, Chu Du lại lướt qua dây đàn, âm điệu thay đổi.
Tên bay như mưa, che kín bầu trời, khóa chặt thuyền soái, tiếng đàn ngân cao, trên khoang thuyền cắm chi chít mũi tên, song trong phạm vi ba bước quanh Chu Du lại không có một đầu tên nào!
Tiếng đàn kiên định tựa sắt đá, như thiên quân vạn mã càn quét mặt sông, một khắc đó, Tôn Quyền ngẩng đầu, dường như trông thấy quầng sáng rọi xuống từ tầng mây, hồn thiêng quân Trường Sa từ trên trời giáng xuống. Mặt sông hừng hực lửa đỏ, theo nhịp đàn của Chu Du, từng đợt từng đợt lửa dữ nối nhau mà đến, Chu Du nhấn đứt một dây đàn, phun ngụm máu, nhuốm đỏ đàn cổ.
“Đô đốc—” Tôn Quyền biến sắc.
Đứt một dây đàn, trời long đất lở!
Ngay sau đó, chiến thuyền Đông Ngô phóng đợt thuốc nổ cuối cùng, thùng đựng thuốc nổ vẽ một vòng cung giữa không trung, bay lên trời, hóa thành nghìn vạn đốm lửa, vệt lửa vung ra, rơi xuống mặt sông.
Dưới bầu trời tối tăm, đốm lửa rơi như mưa rào, trong khoảnh khắc đã đâm xuyên chiến thuyền quân Tào!
Dây đàn thứ hai bật ra, Trường Giang lặng sóng, thế gian yên tĩnh.
Dưới màn mưa lửa, gió nổi mây vần, sao giăng đầy trời khuất bóng, đêm dài vật đổi sao dời như sắp chạm đến Tây Thiên cực lạc, vầng thái dương vàng rực ló dạng chốn trời Đông.
Ánh chớp nhá lên, sấm giật ầm ĩ, tất cả chiến thuyền Đông Ngô thu hết chiến ý từ thuở khai thiên lập địa, đại phá quân Tào.
Tiếng đàn chấn động, Trường Giang run rẩy, Chu Du quét năm ngón tay.
Dây đàn thứ ba, thứ tư đứt đoạn.
Trường Giang cuộn trào mãnh liệt, thủy triều sóng sau xô sóng trước, bọt trắng tung tóe, thiên quân giẫm đạp, vạn mã phi nhanh, cưỡi trên vầng lửa, hóa thành miệng rồng phun từng luồng lửa đỏ, thiêu rụi chiến thuyền quân Tào!
Chu Du lướt ngón tay đến dây đàn cuối cùng, một bàn tay dịu dàng áp xuống mu bàn tay hắn.
“Bá Phù.” Chu Du ngẩng đầu.
Vẫn ánh mắt năm xưa, vẫn là nụ cười thân thương ấy.
Tôn Sách vuốt ve gò má Chu Du, sau đó rút côn bàn long, bước lên mũi thuyền, hét lớn một tiếng, vung côn đánh phía chiến thuyền phương xa.
Linh hồn Tôn Sách biến mất giữa trời, không còn dấu vết, một côn kia như kêu gọi sông dài biển lớn, chiến thuyền quân Tào tan rã, gió dữ quét qua như muốn hất đổ Thái Sơn!
Lửa lan khắp đất trời, nổ “ầm” một tiếng, chân trời đằng xa nhuộm thắm màu đỏ máu.
Chu Du lướt qua năm dây đàn, âm ngân văng vẳng, sừng sững như núi sông, cuồn cuộn như sóng lớn, lòng người rung động, cột buồm sập, thuyền nghiêng ngả, nước sông phản chiếu một màu đỏ, không biết đâu là máu, đâu là lửa.
“Sau đó…”
“Sau đó…” Chu Du ấn dây đàn, nói, “Chuyện là như vậy.”
Tôn Quyền ngồi ngay ngắn phía sau Chu Du, tay đặt trên đầu gối, hai người cùng nhìn phía Xích Bích rực lửa, chiến thuyền chao đảo, tiếng giết vang trời.
Bất tri bất giác đã nói lâu như vậy, từ khoảnh khắc lửa bùng lên, Chu Du chợt nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, phút chốc chìm vào, nước mắt lưng tròng.
Tôn Quyền ngồi bên cạnh nghe xong những ký ức phủ bụi, lòng dâng nghìn vạn cảm khái, không biết tiếp tục thế nào.
“Ta vẫn không thể xuống tay.” Tôn Quyền nói.
“Ta biết.” Chu Du đáp nhẹ như mây gió, “Cho nên ta đã phái Đinh Phụng đi trước một bước, bắt trói Khổng Minh.”
Tiếng nổ mạnh vang lên phía xa, Trường Giang đã biến thành chiến trường lửa.
Gia Cát Lượng vội vàng chạy xuống Nam Bình Sơn, Lỗ Túc đằng xa đuổi theo.
“Tiên sinh xin hãy dừng bước!” Lỗ Túc cao giọng nói.
Gia Cát Lượng thở dài một tiếng, chân bước không ngừng, lên thuyền nhỏ, Lỗ Túc biến sắc, nói, “Chủ công nhà ta có việc thương lượng.”
Gia Cát Lượng mặc đạo bào, mặt mang ý cười, đứng từ xa vái chào Lỗ Túc.
“Thân mang trọng trách, không thể phụng bồi.”
Tiểu binh khua mái chèo, vượt sóng mà đi, quân đội dưới trướng Lỗ Túc đuổi tới bờ sông, Gia Cát Lượng thừa dịp nương gió Đông lướt xa trăm bước, để lại một câu, “Tử Kính huynh! Ngày sau Kinh Châu quét đường trải chiếu chờ người!”
Chiến thuyền đuổi theo, thuyền nhỏ của Gia Cát Lượng cưỡi sóng lao nhanh, Đinh Phụng đứng ở đầu thuyền, đuổi sát không tha, mắt thấy sắp bắt kịp, một thuyền nhỏ khác lại rẽ sóng chặn ngang.
“Ta thay chủ công vấn an Đô đốc!” Triệu Vân cầm cung, đứng ở đầu thuyền, cao giọng nói, “Mai này gặp lại ở Kinh Châu!”
Nói rồi, Triệu Vân giương cung, một tên vút ra như sao băng, cắm vào cánh buồm, chiến thuyền bị chỉnh lệch hướng, Gia Cát Lượng thoát một kiếp, được Triệu Vân bảo vệ chạy đến bờ Bắc.
Quân Tào tan rã, người rơi xuống nước nhiều vô kể, xác thuyền cháy rụi bị sóng dồn thành một hàng chặn ngang đường sông, quân Đông Ngô tiến đến Tào doanh.
“Bảo vệ Thừa tướng—”
Lửa lớn lan đến tận mười vạn quân đóng ở bờ Bắc, Hạ Hầu Uyên phóng ngựa, kỵ binh hốt hoảng lùi lại, quân Đông Ngô tiến công ào ạt như tên rời nỏ, liên tục áp sát. Tào Tháo kinh hoàng hô, “Triệu tập trung quân…”
Trống trận rền vang, thiên quân vạn mã mai phục hai bên Ô Lâm đồng loạt xông ra, Trương Phi, Lưu Bị dẫn một vạn quân giết vào Tào doanh, vừa mới giao chiến, quân Tào vốn không đồng nhất lập tức rối loạn, giày xéo lên nhau, chết nhiều vô kể.
Tào Tháo được đội cận vệ che chắn bỏ chạy khỏi Ô Lâm, rút về Tương Dương, sợ hãi lùi về đường Hoa Dung thì gặp Quan Vũ giương đao chặn lại.
Phía Nam Trường Giang, tiếng hoan hô vang vọng trên sông.
Ánh chớp rạch nát nền trời, cuồng phong gọi mưa rào, mưa càng lúc càng lớn, Chu Du bị tưới ướt, lửa trên sông đã bị mưa dập tắt, chiến thuyền rách nát trôi nổi, xác chết la liệt.
Lỗ Túc bước vội lên thuyền, nói, “Quan Vũ để Tào Tháo chạy rồi.”
“Sớm biết có ngày này mà.” Chu Du nói.
Nước mưa chảy dọc mũ giáp của Chu Du, hắn chậm rãi đứng lên, Tôn Quyền muốn tiến đến đỡ, Chu Du khoát tay ngăn lại, mưa to như trút, Chu Du quỳ một gối trước mặt Tôn Quyền, ngửa mặt lên trời, nước mưa quất vào mặt hắn. Dưới cơn mưa buốt giá, mây đen phủ kín bầu trời.
“Trời phù hộ Đông Ngô ta.” Chu Du trầm giọng nói.
Hừng đông, thu binh, bờ Nam lại vỡ òa những tiếng reo vang.
Mùa thu năm Kiến An thứ mười ba, Tào Tháo đại bại ở Xích Bích, năm mươi vạn đại quân bị diệt toàn bộ, chưa đến năm vạn tàn quân rút về Lạc Dương.
Cùng năm, Tôn Quyền bình định Giao Châu.
Lưu Bị dẫn hai vạn bộ binh, kỵ binh tiếp nhận Kinh Châu, nhậm nhức Châu mục Kinh Châu.
Kinh Châu chia ba bởi Tào, Lưu, Tôn.
Thiên hạ cắt cứ quy về Ngụy, Thục, Ngô.
Năm Kiến An thứ mười lăm, Chu Du tấn công đất Thục, lúc xuất binh từ Giang Lăng thì trở bệnh nặng, qua đời tại Ba Khâu, cả nước đau buồn, lúc chuyển linh cữu về Ngô Quận, tất cả quân thần Đông Ngô ra khỏi thành nghênh đón. Cùng năm đó, linh cữu được đưa về hồ Sào, chìm sâu đáy hồ đúng như di ngôn của Chu Du, cùng làm bạn với Tôn Sách.
Năm Kiến An thứ hai mươi bốn, Quan Vũ công phá Tương Dương – Phàn Thành, Tôn Quyền phái Lã Mông, Lục Tốn tập kích Kinh Châu, Quan Vũ hai bên gặp địch, thua trận bỏ mình, Kinh Châu về tay Đông Ngô.
Một năm sau, Tào Tháo chết bệnh, Tào Phi thừa kế chức Ngụy Vương, soán ngôi nhà Hán, đổi niên hiệu thành Hoàng Sơ.
Năm Hoàng Sơ thứ hai, Lục Tốn tuân theo di chí của Chu Du, hỏa thiêu bảy trăm dặm liên doanh, quân Thục đại bại, Lưu Bị lui về Ích Châu. Ba phần thiên hạ, Ích Châu thất thế.
Năm Hoàng Sơ thứ bảy, Tào Phi chết bệnh ở Lạc Dương.
Bảy năm sau, Gia Cát Lượng ngũ xuất Kỳ Sơn, Bắc phạt đánh Ngụy. Năm tháng sau, Tôn Quyền nhận tin, tiến quân đến hồ Sào, được hồn thiêng Chu Du, Tôn Sách che chở, đấu với liên quân Thục – Hán, chia binh mã làm ba đường tấn công Tào – Ngụy, cuối cùng không địch lại quân Mãn Sủng, tay trắng trở về.
Năm Hoàng Long thứ nhất, Tôn Quyền xưng đế, lập nước Ngô. Năm Thái Nguyên thứ nhất chết bệnh, hưởng thọ bảy mươi mốt.
Năm Hàm Ninh thứ năm, Lục Kháng chết bệnh, Tấn Vũ Đế Tư Mã Viêm chinh phạt Ngô, Tôn Hạo đầu hàng. Đông Ngô diệt vong, tam quốc quy về Tấn.
Ngày mất nước, nước Ngô mất đi bốn châu, bốn mươi ba quận, ba trăm mười ba huyện, năm mươi hai vạn ba nghìn hộ, hai mươi ba vạn quân, hai trăm ba mươi vạn nam nữ, hai trăm tám mươi vạn hộc thóc gạo, hơn năm nghìn chiến thuyền.
…
Năm Kiến An thứ mười lăm, Ba Khâu, gió thu hiu quạnh, vạn vật tiêu điều, trời trong vời vợi, nắng vàng tản khắp.
Trong trạm gác Ba Khâu, tiếng ho của Chu Du truyền ra, Chu Du cố gắng hít thở, binh sĩ bên cạnh vội dâng trà.
“Cảm ơn.” Chu Du mỏi mệt nói.
“Đô đốc hãy nghỉ ngơi.” Binh sĩ nói, “Tiếp binh phải mấy ngày nữa mới đến, đừng quá gắng sức.”
Chu Du đặt bút viết thư nhà, nhét vào bao sai người đưa đi. Tiểu Kiều đang ở Kiến Nghiệp, Lỗ Túc ở Giang Lăng, Tôn Quyền ở Ngô Quận, thu sang phong cảnh héo úa, bên cạnh không ai bầu bạn, lạnh lẽo cô tịch, mùi cỏ khô lởn vởn, lá vàng bay vào phòng.
Chăm chú nhìn, trông sống động như cánh bướm chao liệng trước bàn trà, lượn một vòng quanh màn lụa.
Chu Du uống nửa chén trà nguội, nằm xuống giường nghỉ một lát, lại chẳng ngủ được.
“Giờ nào rồi?” Chu Du không ho, trầm giọng hỏi.
“Bẩm Đô đốc, giờ Mùi.”
Chu Du mơ màng nghe bên ngoài có tiếng trẻ con chơi đùa, trời thu quang đãng, ánh dương xán lạn, soi rọi thảm cỏ khô vùng quê, sưởi ấm thân mình.
“Là… ai đang cười đùa?” Chu Du hỏi.
“Bẩm Đô đốc, là mấy nhóc con nhà Lâm hiệu úy đang chơi diều, để đi đuổi.”
“Không… không cần.” Chu Du nhắm mắt, nói, “Để vậy cũng vui, diều ở đâu thế?”
Binh sĩ không trả lời được, Chu Du nhớ đến một thứ, nói, “Trên đài quân cơ, tầng dưới cùng có một cái hộp, lấy thứ trong hộp đến đây cho ta.”
Binh sĩ bước đến, tìm được một cái hộp đen tuyền ở tầng dưới cùng, hộp sắt nặng trịch, mở nửa ngày không ra, đành báo lại với Chu Du, “Đô đốc, không có chìa khóa.”
“Chìa khóa…” Chu Du cử động đôi môi khô nứt, “Nhất thời chẳng nhớ để đâu nữa.”
Binh sĩ bèn phá khóa mở hộp, trong hộp đựng hai lá bùa bằng gấm vàng. Chu Du run tay tiếp nhận, binh sĩ đặt nó vào tay Chu Du.
Chu Du yên lặng nằm trên giường, hai tay đan nhau, trong tay cầm hai túi gấm.
“Bay cao nè…”
“Đừng có xoắn dây…”
“Chờ ta với…”
Tiếng trẻ con nhốn nháo ngoài xa, ríu rít truyền đến bên cửa, Chu Du nửa tỉnh nửa mê, xung quanh chẳng còn ai, chỉ có một mình hắn.
“Công Cẩn.” Âm thanh của Tôn Sách vang bên tai.
Chu Du mở mắt, thấy Tôn Sách đã lâu không gặp, liền mỉm cười.
“Sao huynh lại tới đây?” Chu Du bất ngờ.
Tay Tôn Sách cầm một con diều, thần thần bí bí cười với hắn, vẫy tay, Chu Du ngồi dậy, theo Tôn Sách ra ngoài.
Vạn dặm trời trong, nắng vàng ấm áp, không khí mát lành, cảnh sắc non núi khi ấy dường như tươi sáng hẳn lên, mùi cỏ khô hòa lẫn với hương quần áo của chàng thiếu niên, cỏ khô bị giẫm rạp theo mỗi bước chân hai người chạy.
“Nè! Từ từ!” Tôn Sách cười hô.
Chu Du đứng cách đó mười bước, kéo dây diều, cánh diều bay cao, lả lướt dưới trời xanh.
Trong phòng trạm gác, trên giường, gió ngừng lay, màn rũ, Chu Du nét mặt trầm tĩnh mà bình thản, áo trắng bao quanh thân người đơn bạc, một tay vô lực buông xuống.
Một tháng sau, Tôn Quyền đích thân đưa linh cữu về huyện Thư, non xanh nước biếc, hồ Sào sóng vỗ mênh mang.
“Là mảnh đất lành.” Quần thần cùng nói.
“Năm xưa khi Tôn tướng quân còn sống, Đô đốc từng nói sẽ có một ngày mời chúng ta đến huyện Thư.” Trương Chiêu vuốt râu, nói, “Đất lành nhiều anh kiệt, đúng là địa phương tốt.”
Tôn Quyền nói, “Năm đó cha ta qua đời, ta và mẫu thân ở nhờ nhà Công Cẩn đại ca mấy năm, sau này muốn về nhưng bộn bề công việc, chẳng thể toại nguyện.”
Tôn Quyền đã không còn là đứa trẻ năm xưa, nhưng khi đến trước hồ Sào, y vẫn nhớ rõ khung cảnh ngày ấy.
Mùa xuân đó, Chu Du cùng Tôn Sách ngồi thuyền ra hồ Sào, một câu cá ở đuôi thuyền, một uống rượu nấu cá ở đầu thuyền, Tôn Quyền ngồi một bên rớt nước miếng chờ Chu Du mở nắp nồi.
Trong những tháng ngày ấy, Chu Du dạy y tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Hiện tại, Chu Du cùng Tôn Sách đắm mình nơi hồ Sào, cũng xem như đã thỏa mãn tâm nguyện năm xưa.
Chu Du lẳng lặng nằm trong quan tài, trong lòng ôm tro cốt của Tôn Sách, dung nhan vẫn tuấn tú khôi ngô như khi còn sống, Tiểu Kiều hai mắt đẫm lệ, vung lá ngải, gồng sức đậy nắp quan tài, quan tài gỗ trầm được ba chiếc thuyền đưa ra giữa hồ, chậm rãi thả chìm xuống đáy hồ.
Cắt trắng kêu một tiếng xé nát không trung, giang cánh bay đến phía chân trời.
Trong làn nước buốt giá, quan tài nặng nề chìm xuống, Chu Du nhắm nghiền hai mắt, mái tóc đen dài tản ra, tay vẫn ôm chặt tro cốt của Tôn Sách.
“Công Cẩn.” Tôn Sách mỉm cười, hóa thành bóng người ôm lấy Chu Du.
Linh hồn Chu Du mở mắt, ý cười lan tràn, vươn tay ôm Tôn Sách.
…
Dưới bầu trời xanh thẳm, xuân hạ luân chuyển, nhiều năm trôi qua như mây khói, Giang Đông lại đón một mùa xuân mới, hoa đào nở đầy Cô Sơn, ven hồ Sào, trẻ con chạy dọc sườn núi thả diều.
“Bên này nè!”
“Mau qua đây!”
Hai đứa trẻ đuổi theo diều, chạy vào một ngôi chùa bỏ hoang, ngôi chùa năm xưa nay chỉ còn là phế tích, chiếc chuông đồng xanh hoen gỉ vẫn nằm đó, diều mắc kẹt trên giá chuông.
Hai đứa nhóc ngồi sóng vai trước ngôi chùa Cô Sơn, một đứa tay quấn dây diều, một đứa cầm cánh diều.
Phi Vũ xẹt qua bầu trời, thằng nhóc cao hơn nói, “Ê, nhìn con chim kia kìa, lượn qua lượn lại cả buổi rồi, chắc là chim cắt đó.”
“Ừ.” Thằng nhóc còn lại mỉm cười, cẩn thận cuộn gọn dây diều.
“Sao cứ thấy nó quen quen.” Nhóc cao hơn nói.
“Gọi nó thử xem? Coi nó có đến không?” Nhóc kia lo quấn dây diều, không ngẩng đầu, nói.
Nhóc cao to dẩu môi, huýt một tiếng, Phi Vũ trên trời nghe tiếng huýt, lập tức bổ tới, thu cánh, đứng trước mặt hai đứa. Nhóc quấn dây diều ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
“Chim nhỏ về với chúng ta rồi nè.” Nhóc cao kều cầm diều nói, “Đi thôi!”
Đứa nhỏ kia dở khóc dở cười, bị lôi xuống núi, Phi Vũ vô cùng ngoan ngoãn, khép cánh, được mang xuống núi.
Hai thằng nhóc bước lên bè gỗ, đứa khỏe hơn cầm sào, đứa còn lại gỡ từng vòng dây, cầm diều chờ gió nổi.
“Thả lẹ lẹ coi!” Nhóc cao to thúc giục.
“Đại phá Tào Công, cần dùng hỏa công, vạn sự đã bày, chỉ chờ cơ hội…” Thằng nhóc kia nói như thật.
Gió Đông thổi qua đất trời, hồ Sào gờn gợn từng đợt sóng.
Diều vừa buông, cánh diều chao liệng trên mặt hồ, lát sau đón gió bay lên, kéo căng dây diều, lượn dưới trời xanh.
Hai chóp Cô Sơn như hai thành lũy sừng sững hai bên hồ Sào, hoa đào bay trong gió, dịu dàng bao trùm cả thế giới.
…
..
Hoàn chính văn.